Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: phan trung kiên
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ấy hôm nay thấy chị To cứ buồn ủ dột, không hiểu có chuyện gì.
Trong nhà tôi, chuyện vui thì ít, chuyện buồn thì nhiều. Chị em tôi lúc nào cũng mệt đờ người vì công việc. Vui gì nổi mà vui. Nhưng bình thường chị Tơ chỉ buồn chút thôi. Lần này cứ buồn dai dẳng. Sao thế nhỉ?
Tôi thương chị Tơ lắm. Thấy chị ấy buồn, tôi chịu không nổi.
Khuya học bài xong, tôi xuống bếp phụ với chị Tơ xay tiêu. Hình như là chị ấy khóc. Tôi nghe tiếng hít nhỏ xíu bị nén lại. Tôi kéo tay chị Tơ, ảo não:
- Sao vậy chị, ba la chị nữa hả?
- Không có.
- Không có sao chị khóc, mấy ngày nay thấy chị buồn hiu, em cũng buồn lây.
Chị Tơ chợt khóc lớn hơn:
- Anh Phiên có bồ rồi, chị thấy hai người chở nhau ngoài đường.
Rồi chị ấy bỏ cối xay tiêu qua một bên, ngồi khóc hưng hức. Tôi buồn quá. Buồn đến não ruột, nhưng không biết làm sao. Tôi bỗng thấy tức anh ấy ghê gớm, đồ khó ưa.
Hồi lúc học cấp ba, chị Tơ được lớp bầu làm hoa khôi, anh Phiên cũng học cùng lớp. Lúc đó tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện người lớn. Tôi thấy ngày nào anh Phiên cũng đến nhà tôi chơi. Rồi còn ra tiệm phụ bán hàng với chị Tơ. Tặng quà nữa chứ. Lúc đó anh ấy có vẻ dễ thương lắm. Chứ không kênh kiệu như bây giờ. Chị Tơ vừa khóc, vừa nói nhỏ:
- Tại chị không được học đại học, chị thua kém bạn anh Phiên.
Tôi đờ người ngồi im. Ra là vậy, hiểu rồi. Anh Phiên học đại học nên mới có bồ mới. Rồi quay qua khi dễ chị Tơ của tôi. Nếu nhà tôi không nghèo, nếu chị Tơ không phải bỏ học, chắc chị ấy sẽ không bị bồ đá như vậy.
Buồn quá, tôi cũng thút thít khóc:
- Chị đừng lo, em sẽ ráng học, sau này em làm thật nhiều tiền, em sẽ cho tiền chị học đại học lại.
- Lúc đó chị lớn rồi, học người ta cười chết. Thôi, tại chị sinh ra nhằm ngôi sao xấu, chị phải chịu.
Nghe chị Tơ nói, tự nhiên tôi lại nhớ tới hai chị con bác Hai. Chị Thục thì tối ngày lo chơi, thi đại học rớt lên rớt xuống. Còn bà My thì chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, vậy mà cứ xí xọn, bồ bịch. Trong khi chị Tơ học giỏi như thế mà lại nghỉ. Sao tôi thấy ông trời bất công quá.
Tôi buồn lắm, càng nghĩ càng thấy buồn.
Mấy ngày sau tôi vẫn không quên được chuyện thất tình của chị Tơ. Vào lớp nhìn bạn bè giỡn, tôi cũng không thấy vui chút nào.
Về nhà thấy chị lặng lẽ làm công việc, dáng điệu buồn như con mèo ốm. Tôi càng thấy thương chị tôi hơn.
Đêm đêm học bài, tôi thường nhìn lên trời xem sao. Rồi tôi nghĩ ngôi sao nào nhỏ nhất, mờ nhất là của chị em tôi. Những lúc ấy, tôi càng quyết tâm biến ngôi sao nhỏ nhoi ấy trở nên sáng chới. Sáng hơn sao của mấy chị em con bác Hai.
Tôi nghĩ đến cuộc thi toán toàn quốc sắp tới và tôi không cho phép mình thi rớt. Mệt cách mấy tôi cũng không được bỏ cuộc vì chị Tơ của tôi.
Chiều chủ nhật, tôi tranh thủ làm xong công việc, rồi ngồi vào bàn học. Nhưng chưa được bao lâu thì thấy chị My dắt xe dựng trước thềm nhà. Rồi, tai họa tới nữa rồi. Kiểu này thế nào cũng rủ lại nhà nhỏ Trúc. Chết mất!
Quả nhiên, chị My vào nhà, cười tươi nói:
- Ê, đi chơi với chị.
- Em mắc học bài, đi không được.
- Thì đi chút xíu rồi về học.
Không được, lần này thì tôi quyết tâm từ chối, tôi còn phải học, không thể làm mấy chuyện vớ vẩn ấy. Nhưng tôi chưa kịp nói thì ba tôi đi ra. Chị My nói:
- Chú Năm bảo con Vy đi với con đi, con có công chuyện nhờ nó một chút.
Ba lên tiếng:
- Sao con Vy không đi với chị?
- Con bận làm bài tập, ngày mai vô cô kiểm tra.
Ba ngắt lời tôi liền:
- Học thì còn nhiều ngày, lo đi đi, mày mà cãi là tao đập liền.
Tôi đành đứng dậy đi thay đồ. Tức muốn rớt nước mắt. Ba tồi từ đó đến giờ là thế. Không bao giờ quan tâm tới con cái. Bên bác Hai thì bảo một tiếng là cái gì ba cũng nghe. Bác Hai trai thì luôn bảo vệ con cái, còn ba thì ngược lại. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ba bảo vệ chị em tôi. Tôi nhớ lúc nhỏ, mỗi lần tôi bị con nít trong xóm ăn hiếp, khi đến méc ba thì chỉ bị nghe quát "ai biểu mày ngu, chơi với nó làm chi". Thế là tôi lủi thủi đi chỗ khác. Mà thường là chui vào một xó ngồi một mình.
Tôi đi ra sân với với vẻ mặt nặng như chì, nhưng chị My thì cười hỉ hả lắm. Phải rồi, vì chị ấy vui quá, có biết gì đến cái khổ của tôi đâu. Tối ngày cứ đi tìm anh Chương, con gái gì mà kỳ cục.
Chị My lôi tôI vô chợ, đi hết hàng này đến hàng khác để lựa đồ. Tôi không buồn hỏi chị ấy mua cho ai. Chỉ mong chị ấy nhanh nhanh để còn về. Thế mà loay hoay trong chợ mất cả giờ đồng hồ. Trời ơi là trời.
Đi chọ xong mới đến nhà nhỏ Trúc. Lần này không gặp anh Chương, chỉ có nhỏ Trúc chạy ra mở cổng.Thấy chị My, nó cười vui vẻ:
- A, có chị My nữa hả?
Nó kéo tôi vô nhà. Vừa ngồi xuống, chị My lôi khúc vải trong giỏ ra ướm lên người nó:
- Chị mua tặng Trúc đó, thích màu này không?
Nhỏ Trúc ngỡ ngàng:
- Ôi, sao tự nhiên chị mua cho em, em ngại quá.
- Lúc nãy vô chợ thấy vải đẹp, chị mua cho Vy, nhớ tới Trúc nên chị mua tặng, Trúc thich màu này không?
Tôi quay nhìn chị My. Thật là kinh khủng. Nói láo tỉnh bơ, nếu là tôi thì chắc tôi ngượng chết mất quá. Nhưng tôi chỉ ngồi làm thinh. Còn Trúc thì có vẻ vui lắm:
- Màu hồng đẹp quá, chị My có thẩm mỹ ghê. Em thấy chị mặc đồ cũng đẹp nữa.
Chị My chớp lấy thời cơ ngay:
- Vậy để chị đưa Trúc đi may luôn. Chị có tiệm may ruột, người ta biết ý mình lắm, may đẹp lắm.
- Thôi, em sợ mất công chị.
Chị My hăng hái:
- Có gì đâu mà mất công, chị rảnh mà. Với lại chị cũng định may áo mới, sẵn chị đi luôn. Vậy mai mình đi há.
Thấy nhỏ Trúc còn ngần ngừ. Chị nói tiếp:
- Chị em mình không chứ có phải ai xa lạ đâu mà em ngại.
- Vậy mai mình đi há Vy, may khúc vải của mày luôn.
Tôi định lắc đầu thì chị My nới hớt:
- Vy may ở tiệm gần nhà quen rồi, với lại phải để thời giờ cho nó học bài, chị em mình đi thôi.
- Dạ, cũng được.
Đúng là vắt chanh bỏ vỏ. Nhưng tôi chẳng buồn chút nào. Chỉ cần chị My để cho tôi yên ổn học tập và đừng bắt đến đây nữa, khổ cho tôi lắm.
Hôm sau tan trường, chị My đã đứng chờ ở cổng, chị ấy phớt lờ tôi, chỉ vui vẻ săn đón nhỏ Trúc:
- Mình đi may luôn đi cưng.
Nhỏ Trúc có vẻ bất ngờ:
- Đi bây giờ hả chị?
- Ừ, Trúc có mang theo không?
- Em quên rồi.
Chị My dễ dãi:
- Vậy thì về nhà lấy, chị đi với em.
Thấy nhỏ Trúc có vẻ khó xử, tôi bảo:
- Mày đi đi, tụi tao về sau.
Thế là hai người phóng xe đi, Quyên và Thu Ba kéo tôi lại:
- Sao chị mày có vẻ thân với con nhỏ Trúc quá vậy?
Tôi đành kể tỉ mỉ cho chúng nó nghe. Nghe xong, nhỏ Quyên bĩu môi, la toáng lên:
- Chưa thấy ai vô duyên như vậy, con gái gì tấn công con trai, lấy lòng cái kiểu đó xấu hổ quá.
Thu Ba thì phản ứng nhẹ hơn:
- Anh Chương mà biết chắc ảnh coi thường lắm, làm vậy có vẻ hạ mình quá.
Quyên vung mạnh tay, chua ngoa:
- Phải nói là mất thể diện chứ không phải hạ mình. Rõ xấu hổ.
Tôi chận nó lại lo lắng:
- Nhưng đó là chị tao, tao cũng không muốn nhỏ Trúc biết đâu, làm sao bây giờ.
- Làm sao là làm sao?
- Nếu nói với con Trúc sợ nó ghét chỉ. Còn không nói thì nó bảo tao giấu nó. Dù sao tao với nó cũng là bạn thân, tao đứng giữa mày biết không?
Quyên bớt hung hãng đi. Nó bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ:
- Nghĩ ra thì thấy nó không đơn giản chút nào, không khép là mày lãnh đủ.
Thu Ba cố vấn:
- Hay là mình đi đến trung tâm tư vấn hỏi xem phải làm sao. Nói với con Trúc hay không nói?
Tôi thấy tức cười quá, bèn phì cười:
- Chuyện có chút xíu, đến đó hỏi người ta cười chết.
Quyên nói dứt khoát:
- Để tao về hỏi chị tao xem, chị ấy có chồng chắc là hiểu biết hơn tụi mình. Mai vô lớp nói.
Tôi thấy yên tâm ngay. Có quân sư như vậy thì thật là thích. Vì tôi chẳng phải để thời giờ suy nghĩ những chuyện phiền phức. Tôi chỉ muốn lo học thôi.
Hôm sau vào lớp, nhỏ Trúc kéo bọn tôi ra cửa sổ, nói như khoe:
- Hôm qua chị My đưa tao đi may đồ. Xong rồi kéo đi ăn kem, đi chơi tới tối luôn. Chỉ mua cho tao hộp kem dưỡng da, bảo tao tập xài cho da đẹp, mai tao đem vô cho tụi mày xem.
Thu Ba thở khì có vẻ khó nghĩ. Còn nàng Quyên thì khinh khỉnh cái mặt, ngó lên trời. Nhỏ Trúc vẫn vô tư:
- Mày sướng lắm đó Vy, có chị bà con cưng như thế, tha hồ nhõng nhẽo, tao chi> là bạn mày mà chỉ còn chìu, còn mày là em thì được cưng đến đâu.
Nhỏ Quyên hỉnh hỉnh mũi:
- Hi hi, nói nghe tức cười quá, thơ ngây dễ sợ.
Trúc ngơ ngác:
- Cái gì thơ ngây?
Quyên vung tay:
- Để tao nói cho biết, ê Trúc, mày có hiểu tại sao bà chị nhỏ Vy chìu mày không?
- Tại tính chỉ dễ thương!
- Xì, dễ thương cái con khỉ. Tại bả thích anh mày nên muốn lấy lòng mày đó. Còn với con Vy thì bả coi nó không ra gì hết, mụ đó không dễ thương đâu.
Nhỏ Trúc càng ngơ ngác:
- Sao mày biết?
Quyên huých tay tôi một cái:
- Kể cho nó nghe đi Vy.
Tồi ngần ngừ:
- Chị mày bảo nói hả?
- Ừ.
Như thế thì có thể yên tâm và tôi kể không giấu cái gì. Nghe xong, nhỏ Trúc chỉ cười khì.
- Lý do là vậy hả? Kỳ há, làm tao tưởng tính chỉ dễ mến. Thì ra là thích anh Chương.
- Đạo đức giả đó, bây giờ mày tính sao?
- Có gì đâu mà tính, chỉ thích anh tao thì cứ thích, tao không ủng hộ, cũng không phản đối.
Tôi bèn tranh thủ:
- Vậy mai mốt mày với chị tao tự đi chơi, đừng có kéo tao theo nữa nhé, mày biết đó, tao bận bù đầu.
- Sao lúc trước mày không từ chối?
- Mày không biết đâu, nhà bác Hai tao có uy với ba tao lắm, chị My giận tao thì sẽ nói cho ba tao dũa.
Nhỏ Trúc có vẻ ác cảm với chị My:
- Vậy chị mày cũng đâu có dễ thương.
Quyên trề môi:
- Bã ăn hiếp con Vy như cái gì, ở đó mà dễ thương.
Trúc lắc đầu với vẻ chê trách:
- Mai mốt bả tới kiếm, tao trốn, không những thế, tao sẽ nói cho anh Chương trốn luôn.
Tôi hoảng hốt:
- Ê, ê, đừng trốn.
- Sao vậy?
- Mày trốn thì bả lại lôi tao ra nữa. Với lại mày được chìu chuộng mà, đừng trốn nghe.
- Ờ, tao hiểu rồi, để tao đỡ đạn giùm mày.
Thế là giải quyết xong, ai cũng vui vẻ. Tôi thấy nhẹ bỗng cả người. Thế là từ nay, tôi sẽ thoát khỏi sự phiền nhiễu của chị My. Sung sướng quá.
Mấy ngày sau thì có một chuyện làm tôi bồi hồi khó tả. Đó là việc anh Chương tìm đến tôi.
Buổi tối tôi từ nhà thầy đi ra, thì thấy anh ấy đứng chờ. Anh ấy đi về phía tôi:
- Chào Vy, em khỏe không?
- Dạ khỏe. Anh Chương đi đâu ở đây vậy?
- Anh đến đón Vy!
Tôi ngạc nhiên quá, buộc miệng:
- Sao anh Chương tìm em, sao anh biết em học ở đây?
Anh Chương thân mật:
- Anh em mình đi chơi một vòng đi, Vy cũng phải thư giãn chứ, học nhiều quá cũng đâu có tốt.
- Dạ.
Tôi ngồi lên phía sau anh Chương, trong bụng vẫn không ngớt thắc mắc. Không hiểu nhỏ Trúc nói gì với anh ấy, sao tự nhiên anh ấy lại tìm tôi vậy cà?
Anh Chương chợt quay lại:
- Mình đi ăn chút gì nhé, Vy thấy đói chưa?
- Dạ, cũng hơi hơi.
Anh Chương đưa tôi vào một nhà hàng thật đẹp. Tôi đi vào trong mà thấy sợ. Lần đầu tiên tôi vô mấy chỗ này sang trọng gì đâu. Còn anh ấy thì chắc chẳng xa lạ gì, nên cử chỉ rất tự nhiên.
Tôi quay ra nhìn mình trong gương. Và thấy tay chân mình lúng ta lúng túng. Tôi giống con vịt xấu xí đi bên cạnh chàng hoàng tử. Nhưng anh Chương thì có vẻ không để ý gì cả. Anh ấy hỏi tôi rất ân cần:
- Vy muốn ăn gì?
Tôi lắc đầu:
- Em không biết ở đây người ta bán cái gì, anh gọi gì em ăn đó.
- Được rồi, hôm nay em phải ăn nhiều cho có sức học. Không được mắc cỡ với anh.
Tôi lí nhí:
- Dạ, em đâu có mắc cỡ.
Một lát sau thì người tiếp viên mang đến rất nhiều thứ. Anh Chương rất ga lăng, tỏ ra săn sóc tôi lấy khăn lau đũa cho tôi, tốt với tôi y như anh Toàn. Sau đó chúng tôi ngồi lại rất lâu bên bàn nói đủ thứ chuyện.
Có một điều lạ là anh ấy hoàn toàn không nhắc đến chị My. Không lẽ nhỏ Trúc không nói gì. Tôi rất muốn hỏi, nhưng không dám. Còn anh ấy thì chỉ hỏi về chuyện của tôi:
- Vy sắp thi vòng cuối chưa?
- Dạ, còn một tháng nữa.
- Anh nghe anh Toàn nói ở nhà em cực lắm, vừa làm việc nhà vừa phải học, em chịu nổi không?
Tôi cười, vì thấy chuyện đó không có gì.
- Em quen rồi, từ nhỏ em đã làm việc cực, bây giờ lớn thì thấy nó không nặng lắm.
Anh Chương nhìn tôi như thông cảm, rồi hỏi thân mật:
- Em sống như vậy, nhìn thấy mấy chị con bác Hai và nhìn bạn bè em có buồn không?
- Em không buồn cho em, mà buồn cho chị em. Em có chị tên Tơ, chị ấy phải nghỉ học để phụ bán với mẹ. Em đau lòng lắm.
Rồi tôi kể cho anh Chương nghe về chị Tơ, về chuyện chị bị bồ bỏ. Anh ấy chăm chú nghe tôi nói, rồi hỏi:
- Vậy bác em không giúp gì cho gia đình em sao?
Tôi cười gượng:
- Em không cần giúp, chỉ mong bác với mấy chị đừng coi thường gia đình em. Vậy là em vui rồi, em nghĩ như vậy đó.
- Anh cũng quan niệm vậy. Nhờ vả người khác khổ lắm, đứng trên chân của mình thì hay hơn.
- Vâng.
- Còn em, bây giờ em có muốn học đại học không?
- Có chứ anh.
- Phải vậy cô bé ạ, em phải tránh hoàn cảnh như chị em, bằng con đường học, ngoài ra em không có điều kiện nào nữa.
- Vâng, anh biết em nghĩ gì không, nếu như người ta sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu, thì người ta phải phấn đấu phi thường cho nó sáng lên. Em muốn vượt lên số phận và sẽ giúp chị Tơ vươn lên.
Anh Chương nhìn tôi một cái nhìn trìu mến:
- Em khá lắm. Ở tuổi em rất ít có người nào nghĩ vậy.
Nghe khen, tôi ngượng quá, cúi mặt nhìn xuống bàn. Hình như hiểu tam trạng của tôi, anh bèn nói qua chuyện khác:
- Vy nhớ học vừa phải thôi, gì thì gì, phải "dưỡng quân" chờ đến lúc thi, đừng để đến lúc đó bệnh thi uổng công.
- Dạ.
- Anh thấy em ốm nhiều lắm.
- Dạ, chắc vậy.
Chợt anh Chương lấy trong túi ra một hộp thuốc, đặt trước mặt tôi:
- Cái này là thuốc bổ cho em, mỗi ngày em uống ba viên, nhớ đừng bỏ nghe.
Tôi ngước lên, rụt rè:
- Em có đau ốm gì đâu, sao anh cho em cái này.
- Em không có điều kiện bồi dưỡng, phải uống thuốc bù lại sức sao.
Tôi cảm động quá, tự nhiên mắt mũi lại thấy cay cay muốn khóc. Cảm giác y như cái lần tụi nhỏ Quyên bàn cách giúp tôi. Anh Chương mỉm cười:
- Sao dễ khóc vậy, cô bé mít ướt.
Anh ấy nhìn đồng hồ, rồi lại cười thân mật:
- Anh em mình về, cho em còn nghĩ ngơi nữa.
- Dạ.
Tôi cầm lấy hộp thuốc, đứng lên đi theo anh ra ngoài. Anh đưa tôi về đến đầu hẻm và vẫn ngồi trên xe:
- Giờ này về Vy còn làm gì nữa?
- Dạ, em phụ hàng với chị Tơ.
- Đến mấy giờ mới xong?
- Thường là khoảng mười giờ.
- Sau đó mới được học à?
- Dạ.
- Thôi em vô đi.
Tôi vội lên tiếng ngay:
- Anh Chương này.
- Gì em?
- Mai mốt... anh đừng mua thuốc cho em nữa nghe.
Anh ấy nheo mắt, chọc tôi:
- Sợ mập hả.
Bất đắc dĩ tôi cũng cười theo. Nhưng vẫn cố nói cho anh ấy hiểy ý tôi:
- Anh đừng cho em cái gì nữa, em không có thiếu thốn gì hết, nhận quà của anh, em ngại lắm.
Anh Chương nghiêm giọng lại chứ không đừa nữa:
- Anh quý Vy, vì em hồn nhiên trong sáng ngay trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Anh thích săn sóc em, săn sóc chứ không phải là giúp đỡ, em không nên ngại.
Nghe nói vậy, tôi không biết trả lời sao. Anh Chương nói tiếp:
- Bao giờ Vy không còn bận lo thi, anh sẽ nói với Vy một chuyện quan trọng. Thôi em vô đi.
Rồi anh ấy nhấn ga cho xe chạy. Tôi lững thững quay vào nhà. Tối nay tôi thấy rất vui. Sau những chuyện buồn phiền, tôi lại có được sự nâng đỡ tinh thần từ anh Chương.
Về nhà tôi thay đồ rồi xuống bếp phụ với chị Tơ. Chị ấy lúc nào cũng có dáng điệu lặng lẽ. Tôi thương chị Tơ quá. Chị Tơ ơi! Rồi một ngày nào đó em sẽ giúp chị vào giảng đường. Rồi chị cũng sẽ có bạn bè và có tương lai tươi sáng. Ráng chờ em nghe chị!
Khung Trời Ước Mơ Khung Trời Ước Mơ - Hoàng Thu Dung Khung Trời Ước Mơ