Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Chương 4
B
uổi sáng hôm nay điểm tâm xong, Song Lan vội lên phòng. Cô muốn tập cho thành thục tiêu phẩm thi vào trường của mình vì ngày mai là thi tuyển rồi.
Giờ này đã tám giờ, khách ở trọ của bà Bính hầu như đi ra ngòai buôn bán, làm việc hết, cô sẽ không ngại quấy rầy một ai.
Đóng cửa phòng lại, cô bất đầu nhẩm lời thọai và dot điệu bộ. Tiêu phần cô chọn để dự thi là một trích đọan trong vở "Tiếng trống Mê Linh", màn Trung Trác tế chồng.
Vở tuồng này ngọai cô rất thích, Song Lan tiếc rằng không có ngọai ở đây để làm khán giả ủng hộ cô.
Bầy cái bản ra giữa nhà, co uoc le đo la (?)... ban huong ăn và bắt đầu ôn bài. Màn này cô thuộc lời ca, lời thọai như cháo lòng, chỉ còn ôn lại điệu bộ diễn xuất cho hợp thôi.
Vào lúc màn diễn ở thể cao trao nhất, cầm mấy cây nhang tưởng tượng vai vẽ mot hướng, cô nhập vai diễn:
- Này thiếp dùng bàn hương an trước ngưởng cửa Liên Lâu thành, hương khói nhất xin chàng chứng giám.
Cầm cây nhang tưởng tượng vào một bat nhang tuong tuong, cô mếu máo:
- Phu quân ơi....
Còn đang hít một hơi dài để vào câu vọng cổ, chợt một tiếng động đánh rầm làm cô giật mình hết cả hồn vía, nín bật câu ca.
Kèm theo tiếng gỏ com cóp vào vách, một giọng quát tháo thật dữ tợn vang lên:
- Ê! Bên kia! Làm gì mà sáng sớm đã "phu quân ơi, phu quân hởi" rùm lên vậy? Có im miệng cho người ta ngũ không? Bộ khùng hay sao mà khóc lóc than thở vào giờ này?
Giọng khan khản hung hăn làm cô đứng sững giừa phòng, sợ muốn rớt tim, vở mật. Trời ơi, lại cái tên thô lổ hàng xóm của cô. Bẳng đi mất mấy ngày yên ổn, bây giờ hắn quay lại rồi sao?
Nhìn ra cửa, thấy then chốt vẫn còn cài nguyên, cô mới bớt sợ. Không còn tâm trí dợt tiếp phần nữa, Song Lan ngồi phịch xuống sàn nhà.
Hôm trước khi cô tỏ vẻ e ngại về cách cư xử thô lổ này, chị Hà cười trấn an cô rằng hắn không đến nổi đâu, rằng hắn tuy mướn phòng thật, nhưng cũng không thường ở đây, cứ hai ba ngày đi, hai ba ngày về thôi. Cô cứ tưởng là không sao, ai dè hôm nay lại hết hồn mất vía vì hắn nữa.
Hàng xóm thô lổ bất lịch sự kiểu này thì cô hông ham ở gần chút nào, chắc phải từ từ tìm cách nhong ý bà Bính để đổi phòng mới được. Tuy rằng bà rất tốt và cô cũng không muốn làm phiền bà, nhưng chỉ có đổi phòng khác, cô mới mong trọ Ở đây được lâu dài.
Nhủ lòng vậy, Song Lan yên tâm hơn một tý. Thế rồi cố dẹp còn e sợ đối với người hàng xóm ghê gớm kia, cô bắt đầu ôn dợt lại từ đầu, mai thi rồi, đành ôn trong âm thầm thôi.
Bây giờ nếu có ai mà thấy cô trong bộ đồ vải bông ra điệu bộ, mặt đầy vẻ bi thương, miệng mếu máo lép nhép nhưng lời ca không ra tiếng, chắc hẳn người ấy phải trợn mắt kinh ngạc, tưởng rằng cô hóa điên mất rồi.
Song Lan không để ý đến điều ấy, tâm trí cô đang dồn cho việc diễn tả tâm trạng đau lòng những đã uất của bà Trung Trác.
Mong rằng ngày mai cô sẽ thành công, mong rằng với tiêu phẩm này, cô sẽ qua được kỳ thi tuyển và được vào học trường Sân Khấu Điện Ảnh như mơ ước của mình, của ngọai.
Như thói quen, sáng nay Song Lan dậy khá sớm. Rửa sơ mặt mũi, cô bước ra sân thượng tập vài động tác thể dục, cho đến khi nghe tiếng rao bánh mì lơ lớ của ông gìa người Tàu dưới đường, cô mới ngưng tay nheo mắt nhìn xuống đồng hồ. Đúng y sáu giờ rưỡi.
Song Lan mỉm cười.Ông cứ như cái đồng hồ vậy, chính xác ghê. Gần hai tuần ở đây, cô đâm nghiền tiếng rao của ông.
Cứ sáng sáng, cô ra sân tập thể dục, tập mãi cho đến khi ổng chạy cái xe đạp chầm chậm dưới đường cắt giọng đều đều rao mới bánh nóng giòn, cô mới cho phép mình ngừng.
Chòm người lên lan can, cô dói nhìn xuống đường. Tuy chưa thấy mặt ông lần nào, nhưng cô cảm thấy tiếng rao của ông cứ làm cô có một cảm nhận thật thân thiết. Giọng rao chân chất mọc mác của ông làm cô nhớ đến ngọai, đến quê nhà, nơi mà sự bình dị và hiền hòa đã quen thuộc với cô.
Cái nón rộng vành ngộ nghỉnh của ông già đã khuất vào một con hẻm, cô mới thôi nhìn. Vén lại mớ tóc mai đẩm ướt mồ hôi ra sau tai, cô hít mấy hơi không khí trong lành buổi sáng.
Miệng lảm nhảm hát một khúc ca quen thuộc, cô trở vào phòng lấy khăn để chuẩn bị đi tắm.
Song Lan thích tắm sáng. Với thân thể tinh tươm sạch sẽ buổi sáng, cô có cảm giác tỉnh táo và sảng khóai, điều này lại càng cần hơn cho cô hôm nay, khi mà sự hồi trươc giờ thi làm cô e ngại.
Nước từ voi sen thật lạnh làm Song Lan rùng mình. Nước rữa troi mớ bột xà bông trên tóc, nhưng cũng làm người chut nhiệt khi sau buổi tập của cô. Song Lan hắng giọng hát vu vơ để chống lại cơn lạnh trong khi nhanh tay lau khô người.
"Chiếc áo bà ba trên dòng sông thâm thẩm, thấp thóang chiếc xuồng bè nhỏ thật mong manh, nón lá đồi nghiêng...."
Không hiểu sao hôm nay nước lạnh quá chừng, cô lấp cấp mặc lại quần áo, tiếng hát của cô cũng run rày lập cập theo. Nếu ban giám khảo của trường Sân Khấu mà nghe cô hát lúc này, chắc chấm cô rớt luôn quá. Gịong gì run như giọng bà già vậy.
Buồn cười với ý nghĩ của mình, cô quấn khăn lên đầu để tóc khỏi nhỏ nước xuống người và mở cửa bước ra.
Đột nhiên cô giật mình thét lên hỏang hốt. Một bóng người sừng sững đứng trước cửa nhà tắm cũng giật mình với tiếng hét của cô.
- Làm gì la làng vậy? - Người đó kêu lên giận dữ.
Ánh đèn trong nhà tắm giờ đây hắt ra soi dáng cao lớn của một gã đàn ông trẻ0 đen đúa có cái đầu bù xù trông thật dữ tợn. Song Lan sợ hải lùi một bước:
- Anh... là ai?
Gả kia quạu quạu gương mặt:
- Còn cô là ai?
Cái giọng gầm gừ kia làm cô lùi thêm một bước trở vào nhà tắm:
- Anh... anh định làm gì vậy?
- Còn cô, đang định làm gì vậy? - Gả đàn ông câu mặt hỏi lại.
Cô trấn tỉnh, Song Lan hươ tay lên lấy gịong cứng cõi:
- Anh làm gì chặn đường tôi? Cho anh biet, anh đừng hòng làm gì bậy bạ, tôi mà la lên là trong nhà người ta nghe thấy liền đó.
Gả đàn ông khịt mũi:
- Khỏi quảng cáo, cái tiếng rú khủng khiếp hồi nãy cũng đủ làm cho cả nhà trọ này dậy hết rồi.
Như để chứng minh câu nói của gả, tiếng chân người sầm sạp chạy lên thang lầu và những giọng nói lao xao từ dưới vọng lên. Chị Hà là người nhanh chân nhất. Vừa ló mặt lên chị đã hỏi ngay:
- Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Phải cô Lan kêu trên đây không?
Song Lan mừng vì có đồng minh, cô lên tiếng ngay:
- Dạ em, em nè chị Hà.
Chị Hà ngạc nhiên nhìn cảnh tượng hai người ở cửa nhà tắm. Song Lan chưa kịp giải thích, chị đã quay qua hỏi gả đàn ông kia:
- Có gì vậy cậu Huy?
Cậu Huy?
Song Lan kinh ngạc. Cai tên nghe hơi quen.
Trong khi cô chưa nhớ ra cái tên đó quen như thế nào thì "cậu Huy" phắc một cú chỉ về phía cô trả lời:
- Chị đi mà hỏi cái "bà thím" kia kìa.
- Nhưng mà chuyện gì mới được? - Chị Hà nhỏ nhẹ hỏi - Ở dưới nhà nghe cô la lên...
Gả tên Huy nhăn mặt:
- Ai ma biết sao cổ la. Tôi đâu có chọc tiết cổ.
Song Lan lên tiếng ngay:
- Sao anh chận đường tôi?
- Ai chận đường cô làm gì? - Gả tên Huy hất mớ tóc dài nhăn mặt.
Thêm vài người khách trọ Ở tầng dưới bước lên lao sao hỏi thăm, Song Lan phân bua:
- Em tắm xong mở cửa, thấy... người này lù lù án trước mặt.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào thủ phạm. Gả kia bực mình nói:
- Tôi muốn đi vệ sinh thì phải đứng ở đây chờ rồi. Chẳng lẻ ra sân thượng mà chờ?
- Tại anh lam tôi sợ hết hồn....
Không kịp để cô phân trần thêm, hắn ngắt lời:
- Tôi làm cô sợ hết hồn? Sáng sớm tôi bò dậy định vào nhà vệ sinh, nghe có tiếng nước rao rao, tôi cũng chịu khó đứng chờ ở ngòai đầy cả 10 mấy phút. Cuối cùng rồi cô cũng chịu mở cửa. Tưởng cô nhường đường cho tôi vào, ai dè... tự dưng rú lên một tiếng khủng khiếp, nghe thấy ghê không?
Song Lan áp úng:
- Ai mà biết anh là ai, tự dưng đứng trước cửa phòng tắm một đống, làm tôi tưởng...
- Tưởng cái gì? Tôi là ai cũng đâu quan hệ gì đến cô? - Hắn van lai - Nếu tôi là ăn trộm ăn cướp gì thì cô đâu có mà la làng như vậy được.
Chị Hà xua tay ngăn những lời xung đột tiếp theo:
- Rồi rồi, không có gì đâu, phải không? Tại em sợ quá giật mình thôi. Cậu Huy cũng là khách trọ trong nhà. Lâu nay Lan chưa gặp nên chưa biết thôi mà.
Quay qua mấy người tò mò nẳn lại, chị cười giải thích:
- Không có gì, các anh chị về phong đi.
Đám khách trọ lục tục xuống thang lầu. Có vài tiếng bình phẩm:
- Làm tưởng chuyện gì...
- Cũng tại cại thằng đó, mắt mũi tóc tai thấy mà ghê, đen thủi đen thui mà mặc mấy cái áo trắng rộng thùng thình, sáng sớm nhìn thấy ai mà không sợ.
- Ừa, tui ở đây nửa năm trời rồi, ra vô ngó mặt còn hổng ưa, huống gì người mới. Con nhỏ đó ở một mình kế bên cũng phải coi chừng mới được.
- Hồi nãy tui giật mình tưởng cháy nhà...
- Tui cũng hết hồn, tưởng đâu....
Tiếng ồn lắng bớt xuống dưới thang, còn lại hai người và chị Hà.
Gã tên Huy hất hàm:
- Sao đây? Bây giờ có chịu ra khỏi nhà tắm để tôi vào không? Hay cô thủ luôn ở trong đó?
Song Lan đỏ mặt nhớ ra nãy giờ cô vẫn còn đứng ở trong nhà tắm.
Cô bước ra nhường chỗ, miệng lí nhí:
- Xin lỗi!
Gã tên Huy chỉ hừ nhẹ trong cổ họng như để đáp lời cô. Cánh cửa nhà tắm đóng sầm lại sau lưng hắn. Thật là dữ tợn và bất lịch sự. Cô nhìn theo mà ngỡ ngàng.
Cúi xuống lượm lại bàn chải răng và chai dầu gội khi nãy đánh rơi vung vãi trên bàn, cô lơ ngơ đi về phòng của mình. Chị Hà theo cô đến cửa, chị cười nhỏ:
- Hồi nãy sợ lắm hả?
Song Lan gật đầu thú nhận:
- Em sợ gần chết.
Chị Hà nháy mắt cười:
- Ờ, cái thằng này kỳ cục lắm, thô lỗ dữ dằn, ai mà không sợ. Nhất là cái đầu tóc của nó, đàn ông con trai gì mà tóc dài phát ớn. Sáng sớm ngó thấy cái đầu bù xù che nửa mặt mũi đó, con nít cũng phải khóc thét lên.
Song Lan hơi ngượng vì lời nói của chị Hà. Cô không còn là con nít, nhưng khi nãy cũng yếu bóng vía hét lên ầm ĩ đó thôi. Cô hỏi lãng đi:
- Chị Hà, người đó... hắn ở cạnh phòng em phải không?
- Ờ, sát bên đó. Không ở thường, cứ đi đi về về hoài nên em chưa biết mặt đó thôi.
Ra vẻ bí mật, chị thì thào:
- Đì Bính không thích nó lắm, định đuổi đi cho rồi, nhưng nó đóng tiền đúng hẹn, lại có lời bảo đảm của chú Ánh nên thôi. Bây giờ có vụ này, không chừng dì ấy viện cớ đuổi đi cho khuất mắt.
Song Lan có vẻ áy náy:
- Chuyện hôm nay là lỗi ở em. Cũng tại em xớn xác.
Chị Hà xua tay:
- Lỗi phải gì, hôm nay nó đưa con nhỏ kia về ở, dì Bính đã nhăn nhó khó chịu lắm rồi, phen này cộng thêm chuyện của em thế nào dì cũng kiếm cách đuổi thêm, để rồi em xem, nó mà đi chỗ khác, được như vậy em khỏe, khỏi sợ ai nhát mình nữa. Nhìn cái tướng nó ai mà biết nó cố ý hay vô tình làm em sợ.
Liếc nhìn về phía cửa phòng tắm, chị Hà nhỏ to:
- Mà nè, em thấy qua con nhỏ đó chưa?
- Ai chị?
- Thì con bồ mới của nó đó.
Thấy Song Lan ngơ ngác lắc đầu, chị Hà nói ngay:
- Nó có con bồ mới mấy tháng nay, mặt mũi son phấn đậm lè, nhìn phát ớn, chắc em lo đi làm, chưa thấy qua.
Song Lan ngạc nhiên:
- Anh ta đem người về ở chung mà dì Bính không la hả chị? Sao hổm rày dì cứ dặn đi dặn lại em là nếu em có bạn bè thì chỉ tiếp dưới nhà thôi?
Chị Hà cười:
- Thì dì đề ra luật đó sau cái chuyện của thằng này nè. Khổ một cái là hôm dọn vào, nó giao kèo với dì là thuê phòng ở hai người. Ở chung hai ba tháng, con nhỏ ban đầu văng đâu mất, đổi vào là một đứa con gái khác. Dì Bính kêu nó lại cự một trận đòi đuổi. Ai dè nó bắt bẻ lại là nó có nói trước là mướn cho hai người. Bây giờ dù nó có bồ khác thì cũng chỉ ở hai người chứ đâu có ba người mà dì la.
- Ái chà! - Song Lan kêu lên.
Chị Hà trề môi:
- Em coi, cái thằng đó miệng lưỡi ghê chưa. Nó lì lợm, dì Bính cãi không lại nó nên phải thôi, chỉ còn biết phàn nàn với ông Ánh thôi. Nhưng phàn nàn vậy thôi chứ ông Ánh nghe xong lần nào cũng cười xòa bênh nó.
Song Lan tò mò hỏi:
- Anh ta làm chung nghề với chú Ánh hả chị?
- Không. Nó chơi đàn trong ban nhạc gì đó. - Chị đáp - Lần đầu giáp mặt, dì Bính thấy nó để tóc dài là nhợn, hồi liền, nhưng nghe chú Ánh nói nó làm trong ban nhạc nên mới thông cảm đó chứ.
Song Lan gật đầu:
- Hèn chi có lần em thấy về còn trễ hơn cả giờ em đi làm về.
Chị Hà chặt lưỡi:
- Đàn ông con trai gì mà mới có một năm mà đã thay hai ba con bồ, em thấy có ghê không.
Song Lan im lặng, cô nhớ đến những lời câu bàn mà mình được nghe sáng hôm qua. Người thô lỗ như vậy bạn gái nào mà chịu đựng lâu dài được. Không chừng chả phải hắn thay người ta mà là người ta ngán ngẩm bỏ rơi hắn cũng nên.
Như chợt nhớ ra điều gì, chị Hà vội kêu lên:
- Trời đất, quên mất, chị phải xuống mau mau mới được. Đang định đi kêu thức ăn sáng cho dì Bi/nh, nghe em la, dì kêu chị lên coi thử, ai ngờ nãy giờ nói chuyện với em quên tuốt. Thôi chị xuống nghen, không thì dì Bính lại la rùm lên.
Nói rồi chị Hà tất tả đi xuống, Song Lan cũng vào phòng mình đóng cửa lại, cài then cẩn thận.
Mở khăn trùm đầu, cô lấy lược và bắt đầu chải tóc. Khi nãy cô hoảng sợ thật. Đúng là thần hồn nát thần tính. Gã tên Huy đó cũng là khách trọ, là hàng xóm của cô vậy mà vì nhát nhúa, cô đã la to quá, đánh thức cả nhà dậy. Thật là đáng xấu hổ! Giờ này sáng rồi đâu có phải ăn trộm ăn cướp gì mà cô sợ?
Nhưng cũng khó mà trách cô được trước tình hình khi nãy. Mới sáng sớm, trong khi cô tưởng vẫn chỉ có mình cô trên tầng lầu này, thì một dấng đàn ông lù lù đứng án trước mặt, bảo sao cô không phát hoảng?
Cô lắc đầu nhè nhẹ. Thế là cô đã biết mặt người hàng xóm của mình rồi. Hình dáng bên ngoài của hắn quả thật rất xứng với cái giọng khàn khàn cộc cằn đó. Người chơi đàn trong ban nhạc có thể gọi là có tâm hồn, vậy mà nhìn hắn cứ như thành phần bất hảo vậy.
Dù sẽ áy náy, nhưng nếu bà Bính mang việc cãi cọ lãng xẹt này mà đuổi được hắn đi thì cô sẽ nhẹ thở hơn.
Song Lan chợt đỏ mặt với ý nghĩ không tốt vừa nảy đến của mình. Chà! Ngoại mà biết cô nghĩ xấu như thế, chắc hẳn ngoại rầy cô mất.
Tiễn cô lên Sài Gòn, câu mà ngoại dặn đi dặn lại là ngoại cho cô đi để nghe, học hát, học cái hay cái tốt, chứ đừng học ở ngoài thành thị cái tính ích kỷ, ganh ghét.
Song Lan tự biết mình khù khờ và chậm chạp, nhưng cô vẫn đinh ninh lời ngoại. Từ nhỏ đến lớn ngoại thương yêu cô hết mực, ngoại đã dặn dò là nhất định đúng. Cô đã dặn lòng mình rồi, cô sẽ nghe lời ngoại, không bao giờ học cái hư của xã hội lắm bon chen này, cô sẽ cố gắng để tâm học hành, cô sẽ cố gắng để học hành, để...
Song Lan chợt giật mình sực nhớ ra. Cô vội nhìn nhanh xuống đồng hồ. Bảy rưỡi hơn rồi, còn nửa tiếng nữa.
Cô cuống quýt thay đồ. Trời ơi, mãi suy nghĩ, cô quên bẵng cuộc thi hôm nay, suýt nữa thi trễ mất. Cũng tại chuyện xảy ra hồi nãy thôi, tại cái gã hàng xóm cộc cằn ấy.
Vừa thay quần áo, cô vừa cầu nguyện. Mong sao cô đủ bình tĩnh và may mắn lọt qua kỳ thi hôm nay, mong sao cái đầu tóc bù xù và thái độ dữ tợn cộc cằn của gã hàng xóm không phải là điềm báo xui xẻo, mong là chuyện sáng nay không làm cô sợ đến lạc hồn vía mà quên lời thoại và lời ca.
Kẹp gọn mớ tóc còn ướt nước, Song Lan tô vội tí son hồng lên môi rồi hối hả mang giày, khoác túi lên vai và lắp rắp ra khỏi phòng.
Ngang qua cửa bên cạnh, cô suýt đâm sầm vào gã trai tên Huy từ trong bước ra. Lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của hắn, cô đi như chạy xuống thang lầu. Hiện giờ trong đầu cô duy nhất chỉ là câu ca lời thoại lộn xộn.
Xuống dưới nhà chào vội bà Bính, cô phóng ra đường chặn ngay một chiếc taxi vừa trờ đến. Ngồi vào xe, cô nắm chặt hai tay lại mà thở hào hển.
Chao ơi, cô cảm nhận mình đang run lên vì lo sợ. Quả thật cô sợ quá. Không biết tim cô đang đập mạnh vì quá hồi hộp hay vì mệt khi chạy một mạch xuống thang nữa.
Vừa lảm nhảm mấy câu ca trong trích đoạn để trấn tĩnh mình, cô vừa cầu nguyện.
Cầu cho cô không trễ. Cầu cho cô thi đậu. Cầu cho cô may mắn.
Cầu cho những lời cầu nguyện của cô được linh ứng.