Số lần đọc/download: 155 / 2
Cập nhật: 2022-03-07 21:54:51 +0700
Chương 4
L
ương Tử Thần vừa đi vào văn phòng, đã ngửi đến mùi thuốc nồng nặc.
Thẩm Hạo hai chân thon dài gác lên bàn làm việc, đầu hơi ngửa về phía sau, miệng ngậm điếu thuốc, đang hút thuốc, kia vẻ mặt thích ý nguy.
Lương Tử Thần nhíu nhíu mày, đi đến một bên bàn công tác mở cửa sổ.
Gió lạnh tràn vào khiến Thẩm Hạo đánh cái rùng mình.
Lương Tử Thần dựa vào cửa sổ đứng lại, mặt không chút thay đổi nói: “Lần sau khi hút thuốc cút ra khỏi văn phòng hút.”
Thẩm Hạo gạt tàn thuốc, vội vàng đem áo khoác trên ghế dựa kéo qua trumd lên, này mới khôi phục một chút bộ dáng tiêu sái: “Shit, làm sao mày giờ này lại đến?”
Lương Tử Thần cầm một tập văn kiện màu đen trên bàn, ‘Bộp’ ném tới trước mặt Thẩm Hạo, nói: “Cho tao xem xế chiều hôm nay cần đánh giá chính là xã đoàn nào?”
Thẩm Hạo có điểm chột dạ, gã trốn học trốn rất vui vẻ, thế cho nên đã quên Hội Học Sinh còn có một “Bình chọn xã đoàn tiêu biểu” hàng năm này. Gã ngượng ngùng mở ra tập văn kiện, ngón tay vạch lên trang giấy rà xuống: “Ừ… Hội bảo vệ động vật nhỏ… Nơi hoạt động phòng 302… Xã trưởng Bạch Y Vận…”
Lương Tử Thần hơi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón cái tay trái, đột nhiên hỏi một câu: “Nơi đó có bò sữa nhỏ sao?”
Thao thao bất tuyệt Thẩm Hạo sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu: “A?”
Lương Tử Thần trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đôi mắt to tròn căng, hắn hung hăng nhấn đốt ngón tay một cái, tầm mắt rốt cục rơi xuống trên người Thẩm Hạo: ” Kêu tiếng muu cho tao nghe coi.”
Thẩm Hạo nhìn Lương Tử Thần như thấy quái vật, vừa mới khép miệng lại trương thành chữ O: “A?”
Lương Tử Thần khoát tay áo, lại khôi phục thành một bộ hờ hững: “Không có gì, tiếp tục.”
****************************
Một gian phòng học khá lớn, động vật nhỏ cũng không nhiều, chỉ lẻ loi có mấy con mèo nhỏ chó con bị thương, một đám đồng học không có tiết trước sau bận rộn chăm sóc chúng nó.
Một nam sinh mặc áo sơ mi màu vàng tơ tuyến ngồi xổm xuống đem con mèo nhỏ chân trái quấn băng thật cẩn thận phóng tới trên đệm, mèo nhỏ lắc đầu, không tình nguyện há miệng cắn đầu ngón tay nam sinh.
Nam sinh cười cười, chìa tay kia đi gãi cằm mèo nhot: “Đừng luôn luôn meo meo kêu, đến theo anh học ngoại ngữ, muu muu muu, có thể kêu hay không? Đúng đúng, há tròn miệng nhỏ, theo anh nói, muu ~~ ”
Nguyên bản còn đang thật sự nghe Bạch Y Vận báo cáo Lương Tử Thần trong lòng bị kiềm hãm, không tự giác nheo lại hai mắt, tầm mắt dừng ở trên bóng dáng nam sinh phát ra âm thanh.
Nam sinh trêu mèo nhỏ một lát, đưa tay theo trên bàn cầm túi sữa cắn mở.
“Meo meo, muốn uống sao? Kêu tiếng muu thì anh cho em uống a ~ kêu a mau kêu ~” nam sinh dẫn theo gói sữa ở trước mặt mèo nhỏ lúc ẩn lúc hiện, mèo nhỏ chìa một móng vuốt muốn chộp túi sữa, trái đánh đánh phải cong cong, meo meo gọi bậy.
“Ha ha, thật không ngoan, anh đây liền không khách khí a ~” nói xong liền đem sữa ngậm, thích ý mút một ngụm, hai tay để trống tiếp tục đi quấy rối mèo nhỏ.
Lương Tử Thần đứng ở trước mặt nam sinh, không nói một lời cúi đầu nhìn cậu. Nam sinh nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Lương Tử Thần một thân âu phục phẳng phiu, vai rộng eo thon, hai chân bao ở vải dệt thẳng tắp thon dài, giờ phút này đang rủ mắt nhìn cậu, dưới mái tóc ngắn màu đen lộ ra gương mặt anh tuấn đoan chính, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
Nam sinh sửng sốt.
Cách đó không xa Bạch Y Vận cũng nhìn qua, thở phì phì hô: “Úc Dương! Cậu lại uống trộm sữa của Mimi!”
Lương Tử Thần ngăn khóe miệng, ánh mắt tối tăm: “Úc Dương?”
“Kia… Cái kia…” Úc Dương căng thẳng, sữa rơi xuống tay, hai tay vừa dùng lực, đem bên trong nửa túi sữa bóp văng đầy mặt.
Lương Tử Thần: “…”
Úc Dương càng luống cuống, vội vàng đem gói sữa ném, kết quả nửa túi sữa còn lại kia liền toàn bộ phun trên âu phục của Lương Tử Thần.
Lương Tử Thần: “…”
Úc Dương “A” một tiếng, cuống quít ném xuống gói không nhảy dựng lên theo trên bàn sờ soạng cuốn giấy vệ sinh chạy vội tới bên người Lương Tử Thần.
Lương Tử Thần tựa vào trên bàn, hơi loan thắt lưng nhìn cậu, mái đầu quăn quăn của nam sinh ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, đang ngốc cho mình sát quần áo, lông mi dài rậm như cánh quạt nhỏ đọng một giọt sữa.
Lương Tử Thần hơi hơi nheo mắt lại, nói: “Úc Dương?”
Nam sinh trong tay động tác ngừng một chút, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ rầu rĩ trả lời: “Vâng, Úc Dương, Úc của Úc Kim Hương, Dương của dương quang, quốc kim lớp 0901, mã sinh viên 0956033, ký túc xá… Ký túc xá ngay tại trên lầu phòng anh…”
Lương Tử Thần gật gật đầu, xoay người tiến đến bên tai Úc Dương, khẽ cười nói: “Đừng có gấp, tương lai còn dài, chúng ta nợ… Chậm rãi tính.”
Lúc này đây, tôi xem cậu chạy làm sao?