For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
inh Phương vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, và quả nhiên làn nước mát lạnh đã làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Hôm nay là một ngày làm việc không dễ chịu chút nào đối với Minh Phương. Mới sáng sớm, Chương đã bảo cô đi nhận hàng. Đây cũng là một việc mà Minh Phương đã từng làm, vì đúng như lời Hồng Khanh đã nói, tại cái công ty nhỏ xíu này thì cô phải kiêm tất cả những việc gì có thể làm được.
Chạy xe một khoảng đường dài gần hai mươi cây số, lên đến nơi vừa kịp mở chiếc khẩu trang bám đầu bụi đỏ ra thì Minh Phương đã sực nhớ ngay đến điều quan trọng nhất. Cô đã quên mang theo hóa đơn để nhận hàng. Thế là lại thêm một quãng đường hai mươi cây số trở về và tiếp tục là hai mươi cây số đi trở lại nơi cũ.
Lên đến kho, Minh Phương đã mệt phờ cả người, hai mắt cô muốn mờ đi vì mệt, vì nắng gió và cát bụi đường xa. Thế nhưng cô vẫn không thể nghỉ ngơi nếu như cô muốn làm cho xong công việc trước giờ nghỉ trưa. Vì thế, Minh Phương lại tất tả vào nhận hàng.
Nhận hàng xong, trở về đến công ty, lại một lần nữa Minh Phương ngớ người ra vì sự cố. Lần này thì cô không còn hơi sức để mà đứng vững được nữa khi khám phá ra một loại hàng đã bị giao lầm. Cô vội gọi điện lên kho hàng thì may mắn thay, họ cũng vừa nhận ra sai sót của mình và Minh Phương chán tới tận cùng khi nhận được lời yêu cầu phải mang hàng lên để đổi lại ngay trước giờ làm việc buổi chiều.
Lại thêm bốn mươi cây số đi và về trên con đường đầy bụi đỏ, khi trở về tới công ty lần nữa thì Minh Phương thấy dường như mình không còn là mình nữa khi tay chân rã rời và cái bụng quặn lên vì đói. Cũng may là Chương rất quý cô bạn thân của em gái mình nên anh đã không một lời trách cứ mà còn an ủi cô rất nhiệt tình. Nhờ thế mà Minh Phương cũng thấy đỡ tủi thân phần nào.
- Phương này…
Chương bước vào phòng làm việc lúc nào mà Minh Phương chẳng hay. Đến khi anh lên tiếng cô mới giật mình ngước lên:
- Dạ, anh Chương gọi em!
Hồng Chương ngồi xuống ghế, anh ái ngại nhìn cô gái:
- Em mệt lắm hở?
Minh Phương lại xoa mặt thêm cái nữa, cô gượng cười:
- Cũng hơi mệt một chút thôi, anh ạ!
- Trông em phờ phạc thế kia mà còn nói là không mệt? - Rồi anh tỏ ra ân hận - Cũng tại sáng nay anh cũng bận quá chứ nếu không thì anh cũng không để em phải vất vả như thế đâu.
Minh Phương cười thật hồn nhiên:
- Có mệt một chút nhưng cũng đâu đến nỗi nào, chỉ tại em không quen thôi. Anh đừng quan trọng hóa vấn đề như thế có được không? Em nào có phải như liễu mền vậy đâu!
Hồng Chương cũng cười:
- Thấy tiểu thư cười như thế thì anh yên tâm rồi. Từ trưa tới giờ anh cứ lo lắng mãi, cứ sợ tiểu thư ngã bệnh thì Hồng Khanh nó sẽ xé xác anh ra mất.
Minh Phương lắc đầu:
- Gì mà anh nói nghe thấy ghê thế? Bộ Hồng Khanh dữ dằn như thế hay sao?
Hồng Chương rùn vai:
- Chứ còn gì nữa! Nó hăm dọa anh mỗi ngày đấy chứ, nào là không được để em làm việc nhiều, không được để em làm việc nặng, không được để em vào những chỗ độc hại… vân vân và vân vân… Anh nghe muốn đầy hai cái lỗ tai, thế mà ngày nào nó cũng nhắc.
Minh Phương vẫn cười mà hai mắt đã ửng lên:
- Tại Hồng Khanh cứ ngỡ là em yếu đuối lắm chứ nó có biết đâu em cũng mạnh mẽ như ai vậy. Để hôm nào em nói chuyện với nó.
Chương vội vã xua tay:
- Thôi, thôi… em đừng nói với công chúa của nhà anh nữa kẻo nó lại cằn nhằn anh mấy ngày liền bây giờ. Em còn lạ gì tính nết của nó nữa phải không?
Minh Phương lôi quyển sổ trong hộc tủ ra:
- Vậy thì thôi, cứ để nó tưởng em yếu đuối thì càng được nó cưng em chứ sao.
Chương đứng lên:
- Cất sổ đi Phương, anh em mình đi kiếm cái gì uống đi. Anh khát khô cả cổ rồi đây này.
Minh Phương đứng lên:
- Để em rót cho anh ly nước.
Chương kêu lên:
- Rót nước thì nói làm gì? Bộ anh không làm được hay sao? Ý anh là anh em mình ra ngoài cho thoải mái một chút, ngày hôm nay em đã mệt lắm rồi.
Ngẫm nghĩ một chút, Minh Phương vòi vĩnh:
- Nếu ra ngoài thì em không đi uống nước đâu, em muốn ăn một cái gì đó có được không?
Hồng Chương chăm chú nhìn Minh Phương:
- Hồi trưa em đã không ăn gì phải không?
Minh Phương lại cười, vẫn nụ cười hồn nhiên nhưng có pha thêm một chút mệt mỏi:
- Chứ anh nghĩ coi, ăn làm sao được mà ăn. Em mệt tới nỗi lăn ra ngủ một hơi, đến khi giật mình thức dậy thì đã muộn hết nửa giờ rồi. Cũng may giám đốc không biết là nhân viên ngủ trưa như thế.
Hồng Chương xếp quyển sổ trước mặt Minh Phương lại, anh quyết định thật nhanh:
- Vậy thì đi ăn, mau lên! Anh không muốn phải đưa em đi cấp cứu đâu đấy.
Minh Phương đi trước, Chương lững thững đi sau lưng cô. Thật lòng mà nói, khi nhận Minh Phương vào làm, anh cũng có chút miễn cưỡng khi biết ông Thuận, người cha kế của cô cũng đã có ý định đưa cô vào làm trong công ty của ông ta. Vì so với công ty Thuận Thiên thì cái công ty hóa nhựa của Chương chỉ đáng là một phần xưởng mà thôi. Nhưng với sự giải thích của Hồng Khanh, Chương đành phải nhận Minh Phương vào làm việc. Nhưng rồi sự miễn cưỡng của anh đã mất đi khi anh thấy không có sự khó khăn nào dành cho anh, và đối với công việc thì Minh Phương không có gì để anh chê trách.
Xuống đến dưới sân, Chương ân cần nói với Minh Phương:
- Em để xe lại đây đi, để anh chở em.
Minh Phương ngần ngại:
- Như thế thì một lát nữa em lại phải trở về đây lấy xe anh ạ.
Chương lắc đầu:
- Sao lại phải mất công như thế, anh sẽ đưa em về nhà luôn.
Minh Phương kêu lên:
- Như vậy thì lại mất công anh, và sáng mai em thì em lấy xe đâu để đi làm?
Chương tỉnh bơ trả lời:
- Thì sáng mai anh sẽ ghé ngang để đón em tới đây luôn chứ sao nữa - Rồi anh dứt khoát - Cứ quyết định như thế nhé, không được bàn cãi nữa. Bây giờ em cứ đứng đây, đợi anh vào lấy xe.
Nói xong, Chương bước đi thật nhanh như không để cho Minh Phương kịp phản đối. Còn lại một mình, Minh Phương đành phải chịu thua. Nhưng cô cũng thấy vui vui khi thấy Chương tỏ ra quý mình như thế. Có lẽ cũng là nhờ ở tình bạn thân thiết giữa cô và Hồng Khanh mới được như thế.
Chương đã ra tới bên Minh Phương, anh gọi:
- Lên xe đi Phương.
Đợi cho Minh Phương ngồi vững vàng trên yên xe, Chương mới cho xe chạy từ từ. Thấy Minh Phương im lặng, anh nói:
- Em cứ yên tâm về cái xe của mình, anh đã dặn dò ông bảo vệ kỹ rồi.
Minh Phương lắc đầu giống như cô đang đối diện với Chương:
- Em đâu có lo chuyện đó.
- Thế sao em ngồi im thế? Hay là em mệt?
Minh Phương lại lắc đầu:
- Tại em muốn để cho anh tập trung lái xe, đường đông quá anh không thấy sao.
Chương không nói gì thêm, anh tăng ga cho xe chạy nhanh hơn và dừng tại một tiệm ăn nhỏ. Anh nói với Minh Phương sau khi giao xe cho người giữ và nắm tay cô kéo đi:
- Mình ăn ở đây.
Ngồi vào ghế, Minh Phương kín đáo nhìn quanh một vòng. Chương hỏi:
- Em thấy quán ăn này thế nào?
Minh Phương gật đầu khen:
- Ở đây tuy nhỏ nhưng lịch sự lắm, còn món ăn thì không biết thế nào?
Chương gật đầu:
- Tuy ở đây chỉ có những món ăn đơn giản chứ không cầu kỳ nhưng họ nấu rất ngon.
Người phục vụ mang thực đơn lại, Chương trao cho Minh Phương:
- Em chọn món ăn đi!
Minh Phương lắc đầu:
- Em đâu biết ở đây có những món nào ngon đâu mà gọi, anh chọn đi!
Chương băn khoăn:
- Anh chỉ sợ chọn theo ý anh thì em lại không thích.
- Không sao đâu, em dễ ăn lắm. Món nào cũng được cả anh ạ.
Chương gật đầu:
- Vậy thì để anh chọn vậy - Rồi không nhìn đến thực đơn, anh nói với người phục vụ - Cho tôi gà chiên, canh chua, cá kho tộ và mắm chưng.
Đợi cho người phục vụ đi khỏi, Minh Phương cười:
- Anh có vể là khách hàng trung thành của tiệm ăn này thì phải.
Chương ngạc nhiên:
- Sao em lại nói như thế?
- Vì anh có vẻ quen thuộc với các món ăn ở đây.
Chương gật đầu:
- Vì anh thường xuyên tới đây ăn cơm mà. Những khi đi với bạn bè thân thiết, hoặc những khi muốn tìm cho mình một chút không khí yên tịnh thì anh đến đây.
Minh Phương cười cười:
- Vậy thì hôm nay anh đi với bạn bè thân thiết hay là muốn tìm một chút yên tịnh đây?
Chương cũng cười:
- Đương nhiên là không phải tìm yên tịnh rồi. Có điều anh cũng không biết là có được phép coi em là thân thiết hay không đây?
Vừa nói, ánh mắt Chương nhìn Minh Phương âu yếm làm cô hơi ngượng. Cũng may, ngay lúc đó thì cơm và thức ăn được đem ra. Cô vội nói:
- Bây giờ thì miễn bàn tới chuyện đó đi anh, em đói bụng quá rồi nên phải ăn cơm thôi.
Chương hơi thất vọng vì anh biết cô cố tình né tránh vấn đề. Nhưng Minh Phương khéo quá nên Chương cũng đành chịu thua, anh gật đầu:
- Được rồi, anh cho em khất lại câu chuyện này. Một hôm nào đó chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này.
Gắp cho Minh Phương một miếng cá to, Chương nói tiếp:
- Em ăn thử coi - Đợi Minh Phương ăn xong, anh hỏi tiếp - Ngon không?
Minh Phương gật đầu:
- Ngon lắm anh, lâu lắm em mới được ăn lại cá kho tộ đó.
Chương khoe:
- Ở đây họ còn có cả cà pháo mắm tôm và dưa chua nữa đó. Em có muốn ăn mấy món đó không?
Minh Phương lắc đầu:
- Em cũng khoái ăn mấy món đó lắm, nhưng mà để lần khác đi anh. Hôm nay anh đã gọi nhiều thức ăn như thế này rồi, gọi thêm thì làm sao ăn hết được.
- Không hết thì bỏ lại, có sao đâu.
- Thôi, tại sao lại phí của như thế. Những món đó thì để lần sau, như thế em sẽ được anh Chương đãi cơm thêm một bữa nữa.
Chương bật cười:
- Tính kỹ ghê nhỉ? Em muốn ăn thì cứ nói với anh, anh đâu có keo kiệt lắm đâu mà phải tính toán như thế.
Minh Phương cũng cười:
- Cái này không phải là tính toán mà phải gọi là biết lo xa. Mấy khi được mời cơm, phải biết dành dụm chứ.
Câu nói của Minh Phương làm Chương chỉ còn biết lắc đầu cười mà thôi. Bữa cơm cứ thế trôi qua trong không khí thật vui, thật thân thiết. Thế nhưng tuy cả hai cùng cười nói vui vẻ với nhau như thế mà mỗi người lại mang một tâm trạng khác nhau. Chương thì vui vì được cùng ăn cơm chung với người con gái mà anh yêu mến, và tình cảm anh dành cho Minh Phương càng lúc càng đậm đà thêm trong lòng anh.
Nhưng Chương biết, anh chưa thể nói gì với Minh Phương bây giờ, vì cô chỉ coi anh như một người anh trai. Và cô có nhõng nhẽo hay vòi vĩnh gì nơi anh thì cũng chỉ là những vòi vĩnh vô tư của một cô em gái mà thôi. Anh cần phải có thời gian, và Chương tự dặn mình phải kiên nhẫn.
Minh Phương vui vì bên cô có một người bạn để cô quên đi những giờ phút mệt mỏi vì công việc, những khoảnh khắc chán nản với không khí gia đình. Minh Phương muốn ngồi ở đây cho hết buổi tối này, một buổi tối buồn tẻ như bao nhiêu buổi tối khác mà nếu có về nhà, cô cũng chỉ còn biết chui vào căn phòng lạnh lẽo của mình để tìm quên với những trang sách hoặc lại ngủ vùi như những ngày đã qua. Mà giấc ngủ nào có đến với cô dễ dàng như trước đây đâu mà ngược lại, cô cứ phải trăn trở thật lâu, phải đếm bao nhiêu con số thứ tự mà vẫn không sao chợp mắt được. Để rồi cuối cùng, cô mệt mỏi thiếp đi trong giấc ngủ muộn màng.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên