Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Chương 4
T
iếng chuông cửa bất chợt reo vang khiến Việt Hà ngạc nhiên. Cô tự hỏi, ai mà đến vào giờ này nhỉ? Chẳng lẽ lại cũng là ba mẹ chồng của cô? Câu hỏi hiện lên trong đầu Việt Hà rồi lại mất đi thật nhanh khi cô nhớ lại lời nói giận dữ của bà hôm trước, là sẽ không bao giờ bà đặt chân sang đây nữa khi vợ chồng cô sang thăm bà, và Thăng đã tỏ ý bênh vực vợ mình khi nghe bà phê bình cô nhiều điều thật vô lý.
Vẫn biết là lời nói đó của bà Toại thốt ra trong lúc giận dỗi, và như thế thì chẳng bao lâu nữa bà sẽ quên mất. Khi đó thì bà sẽ lại sang thăm cậu con trai cưng của bà khi mà Thăng vì quá bận rộn không thể về vấn an bà thường được. Nhưng Việt Hà tin rằng tiếng chuông ngoài cổng không thể là của bà đâu, vì bà đâu có mau hết giận như thế đâu!
Dù băn khoăn như thế nhưng Việt Hà vẫn nhanh chóng ra mở cổng. Cô đang rảnh rang mà lại có một người bạn thân thiết nào đó tới chơi thì thật là hay quá. Hoặc là bên nhà cô có ai sang chơi thì lại càng thích hơn.
Cánh cổng vừa được mở ra, Việt Hà ngỡ ngàng khi nhìn thấy người khách. Khánh Chi cười nhẹ:
- Có lẽ chị không ngờ là tôi đến chơi phải không? Hôm qua tôi đã hứa với anh Thăng sẽ tìm cho anh ấy một số tư liệu nên mang đến cho anh ấy.
Việt Hà đã lấy lại bình tĩnh khi nghe lời giải thích của Khánh Chi, cô nép người vào một bên:
- Cô vào đi, anh Thăng chưa về.
Khánh Chi lách người vào, cô gật đầu:
- Tôi biết, khi nãy tôi đã gọi điện cho anh Thăng, anh ấy nói sẽ về ngay.
Việt Hà đã đóng cổng xong, vừa đi cô vừa nói:
- Anh Thăng còn phải đi đón con gái chúng tôi cho nên anh ấy sẽ về hơi muộn đấy.
Khánh Chi hồn nhiên cười:
- Không sao, tôi cũng không có gì bận nên đợi anh ấy được mà.
Đê? Khánh Chi ngồi nơi phòng khách, Việt Hà nhanh chóng vào trong pha trà. Trở ra ngoài, cô thấy Khánh Chi đang ngắm nghía bình hoa trên chiếc bàn nhỏ. Việt Hà rót nước trà ra chiếc tách nhỏ:
- Cô uống nước đi! Chắc anh Thăng cũng sắp về đấy.
Khánh Chi đưa tay nâng nhẹ một bông hồng:
- Bình hoa đẹp quá!
- Tôi cắm cho có một chút tươi tắn trong phòng thôi mà, nào có học hành gì đâu.
- Đâu phải có học mới cắm được những bình hoa đẹp, cái chính là óc thẩm mỹ của mỗi người thôi mà.
Việt Hà cười nhẹ:
- Tôi mà thẩm mỹ cái gì, chỉ là làm đại thôi.
Khánh Chi chỉ tay một vòng:
- Nhưng mà mọi thứ trong căn phòng này được sắp xếp rất đẹp, như thế đã chứng tỏ cô rất có khiếu thẩm mỹ đó.
Ngay khi đó, tiếng kèn xe vang lên ngoài cổng. Việt Hà vội đứng lên:
- Anh Thăng về đó, để tôi ra mở cổng!
Việt Hà đi nhanh ra cửa, còn lại một mình Khánh Chi trong phòng. Khoảng năm phút sau, Thăng bước vào. Theo sau anh là một người khách mà mới thoạt nhìn, Khánh Chi đã đứng bật lên:
- Sao... sao.. lại có anh ấy ở đây?
Khánh Chi đột ngột trở nên cà lăm một cách ngang xương. Thăng tròn mắt nhìn cô:
- Có chuyện gì mà em ngạc nhiên dữ thế?
Khánh Chi không trả lời câu hỏi của Thăng mà cô nhảy vội tới bên người khách mới tới:
- Sao anh lại tới đây?
Người khách bật cười:
- Sao tôi lại không thể đến đây được? Bộ nơi này chỉ có mình cô được đến, còn tôi thì bị cấm hở?
Khánh Chi đã bình tĩnh lại, cô bật cười:
- Không phải ý em như thế, chỉ tại em ngạc nhiên khi thấy anh ở đây thôi.
Đến lượt Thăng ngạc nhiên nhìn hai người:
- Hai.. hai người biết nhau à?
Khánh Chi cười giòn giả:
- Chẳng những biết mà còn là người quen nữa đó. Anh Quân chính là người mà hôm qua em nói với anh đó.
- Cái gì, chính là anh ấy đấy à? Hay thật, vậy mà tôi lại định đi tìm anh cơ đấy. Không ngờ chưa phải đi tìm thì anh đã đến rồi. Chắc là hai người có duyên với nhau đó. Mời hai người ngồi đã nào.
Thăng ngồi xuống ghế, anh đưa mắt nhìn ra phía cửa. Việt Hà đang đứng yên lặng nơi đó với con gái. Mãi tới lúc này, Thăng mới nhận ra thái độ khác lạ của vợ:
- Em sao vậy Hà? Bộ em không khỏe hở?
Việt Hà như sực tỉnh, cô đưa tay lên xoa mạnh trên mặt:
- Em không sao!
Nói xong, Việt Hà vội vã dắt tay con gái kéo vào trong nhà. Thăng đứng lên, anh nói với Quân và Khánh Chi:
- Hai người ngồi chơi, tôi vào trong nhà một chút.
Khánh Chi ngồi bên cạnh Quân, cô quay sang nhìn anh:
- Anh quen với anh Thăng à?
Quân lắc đầu:
- Không, tôi chỉ mới biết anh ấy đây thôi. Vừa rồi, tôi gặp anh ấy ngoài cổng nhà nên làm quen với hàng xóm thôi mà.
Ngay khi đó, Thăng đưa Việt Hà trở ra. Anh giới thiệu:
- Đây là anh Quân, người mới dọn tới căn biệt thự bên cạnh đó em. Còn đây là Việt Hà, vợ tôi.
Quân lịch sự đứng lên:
- Chào chị, hân hạnh được làm quen với chị.
Thăng vội giơ tay:
- Anh cứ ngồi đi, còn anh và cô này thì chắc là tôi không cần phải giới thiệu hai người với nhau phải không?
Quân lại ngồi xuống, anh nhìn chăm chú vào Việt Hà như muốn tìm kiếm một điều gì đó nơi người phụ nữ này.
Thăng ngồi xuống, anh kéo Việt Hà ngồi xuống theo mình. Làm theo chồng như một cái máy, Việt Hà cứ mãi lặng thinh và không biểu lộ một cử chỉ nào ngoại trừ một cái gật đầu khi được chồng giới thiệu với khách.
Khánh Chi cũng lặng thinh nhưng đôi mắt tinh nhanh và cái đầu nhạy bén của cô thấy dường như có một điều gì đó là lạ nơi bà chủ nhà và vị khách mới quen này. Cô càng nhìn hai người và càng khẳng định điều linh cảm của mình là đúng.
Dường như ánh mắt của Khánh Chi đã làm lay động đến tâm linh Quân, anh nhìn lại và bắt gặp Khánh Chi đang nhìn mình chăm chú. Anh vội quay đi và lên tiếng như để minh chứng cho ánh mắt của mình cứ dõi theo Việt Hà:
- Dường như chị nhà không được khỏe thì phải?
Nghe Quân nói thế, Thăng vội quay sang nhìn vợ. Việt Hà vội lắc đầu:
- Tôi không sao? Chỉ là hơi khó chịu một chút thôi.
Thăng âu yếm nhìn vợ:
- Nhà tôi vốn dĩ yếu ớt như thế, vì vậy mà tôi cứ phải quan tâm tới cô ấy rất nhiều.
Quân vẫn băn khoăn:
- Có lẽ chỉ nên vào nghỉ thì hơn.
Thăng xua tay:
- Anh cứ yên tâm, tôi biết sức khỏe của vợ tôi mà. Trông cô ấy như vậy chứ không sao đâu - Choàng tay qua vai vợ, kéo Việt Hà ngồi sát vào mình, Thăng âu yếm hỏi tiếp - Phải không em, em không sao phải không?
Việt Hà miễn cưỡng gật đầu, cô vẫn chưa hết choáng váng vì cuộc gặp mặt bất ngờ này. Đã bao nhiêu năm nay, cô tự mình tìm cho mình một sự lãng quên. Và hạnh phúc bên chồng con đã làm cho cô tưởng đâu mình đã quên đi hình bóng của ngày tháng cũ. Không ngờ, mới chỉ nhìn thấy lại người xưa, dù không nói với nhau câu nào, cô cũng đã thấy lòng mình dậy sóng.
Tiếng cười của Khánh Chi vang lên đưa Việt Hà trở về với thực tại, cô cố gắng trấn tĩnh lại lòng mình để lắng nghe những người quanh mình đang trò chuyện. Khánh Chi nói to:
- Bởi vậy mới nói, em thật là ganh tỵ với vợ anh đó nha anh Thăng. Nếu hồi đó em mà biết được là anh cưng vợ như thế này thì anh sẽ không thoát khỏi tay em đâu.
Thăng vừa cười vừa lắc đầu nói với Quân:
- Anh nghe đó, ăn với nói như thế mà nghe được. Nếu như có người lạ thì không hiểu họ sẽ nghĩ như thế nào đây?
- Thì họ cũng sẽ nói em là người yêu của anh chứ sao? Chỉ khác một điều là em không phải là người yêu hiện tại mà chỉ là người yêu cũ mà thôi.
Thăng phì cười, anh lại lắc đầu lần nữa:
- Anh cũng chịu thua em luôn, khi em mà muốn nói gì thì chẳng kiêng nể bất cứ một điều gì hết.
Khánh Chi cũng cười:
- Đã nói là em nghĩ gì nói nấy mà, tội gì em phải giấu kín những điều đó trong lòng cho nó... đầy bụng. Các anh không biết chứ, cái cảm giác đầy bụng nó... khó chịu vô cùng, lúc nào nó cũng anh ách chỉ muốn.. xả ra cho bớt tức. Thí dụ như bây giờ nè, em đang yêu anh Quân thì em sẵn sàng nói cho mọi người biết là em đang yêu anh ấy đó.
Quân điềm đạm nhìn Khánh Chi, anh khẽ khàng hỏi:
- Tại sao em lại nghĩ là phải nói cho mọi người biết điều thầm kín của mình?
Khánh Chi tỉnh bơ trả lời:
- Thì để cho mọi người biết là em đang để ý đến anh. Khi đó thì mọi người phải tránh xa anh ra, không được chen vào mà cướp mất của em được chứ sao.
Quân nhìn Thăng mà lắc đầu, anh thật hết biết nói gì với Khánh Chi bây giờ.
Thăng cũng lằc đầu, tuy rằng anh không lạ gì tính tình nghịch ngợm của Khánh Chi, thế nhưng anh cũng không thể ngờ được cô lại nghịch tới mức như thế.
Cuối cùng, Quân đành cười trừ:
- Cô cứ làm như tôi là một cái gì quý giá lắm vậy mà có người cướp.
- Qúy chứ sao không? Ít nhất là với em.
Hai người đàn ông cùng phá lên cười, hai giọng cười sảng khoái hòa lẫn với nhau nghe thật vui. Khánh Chi cũng cười, nhưng ánh mắt cô không nhìn Quân mà chiếu sang phía Việt Hà. Không một nét vui cười lộ ra nét mặt, một thái độ hoàn toàn hờ hững của Việt Hà khiến cho Khánh Chi thấy có một điều gì đó lân cận nơi cô vợ xinh đẹp của Thăng. Nhưng là điều gì đó thì Khánh Chi chưa thể biết được!
Việt Linh từ trong nhà chạy ra, cô bé sà đến bên cha nhõng nhẽo:
- Ba ơi, con thấy quần áo rồi nè.
Thăng ôm con gái trong tay, anh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Việt Linh rồi rầy nhẹ con gái:
- Con giỏi lắm, nhưng mà nè, sao con không chào cô chú?
Việt Linh quay nhìn Quân và Khánh Chi, cô bé ngoan ngoãn chào:
- Chào chào cô, chào chú.
Khánh Chi khen:
- Cháu ngoan quá! Nào, chúng mình làm quen với nhau nhé! Cô tên là Khánh Chi, còn cháu?
- Cháu tên là Việt Linh!
Khánh Chi tấm tắc khen:
- Tên cháu đẹp quá!
Việt Linh khoái chí nhìn Khánh Chi nhoẻn cười. Nãy giờ Quân không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào bé Linh như để tìm kiếm một điều gì. Bây giờ con bé mỉm cười, nụ cười trên đôi môi bé thơ nhưng thật quen thuộc với Quân khiến anh ngẩn người ra mà nhìn.
Khánh Chi tuy nói chuyện với Việt Linh nhưng không quên nhìn Quân và thái độ của anh không qua được mắt cô. Khánh Chi khẽ thúc vào hông Quân:
- Anh Quân, anh sao vậy?
Quân giật mình, anh vội cười:
- Và Việt Linh con đẹp hơn cả tên của cháu nữa, có phải không?
Thăng cười, anh thấy thái độ của Quân đối với con gái mình mà hài lòng:
- Anh Quân có vẻ thích trẻ con phải không? Thế anh đã có cháu nào chưa?
Quân lắc đầu, anh trả lời Thăng mà mắt thì nhìn Việt Hà:
- Tôi chưa có được cái hạnh phúc đó anh ạ, tôi vẫn chưa lập gia đình.
Thăng ngạc nhiên:
- Thế anh ở bên đó với ai?
- Tôi chỉ có một mình.
Thăng lại kêu lên:
- Thế mà tôi thấy anh mua căn nhà lớn như thế lại cứ ngỡ là gia đình anh cũng đông người đấy chứ.
Quân nói như giải thích:
- Tôi đã từng trải qua những ngày tháng vô cùng khó khăn, một mái nhà tranh cho đàng hoàng cũng không có được. Vì thế, bây giờ có thể mua cho mình một căn nhà, tôi cũng phải tạo cho mình mái nhà xứng đáng để bù lại những ngày thiếu thốn đó.
Câu nói của Quân đã làm cho không khí trong phòng lắng hẳn xuống. Ngay ca? Khánh Chi sôi nổi là thế mà cũng ngồi im lìm, nhưng cô nhìn Quân với ánh mắt thương yêu.
Việt Hà cúi mặt xuống, cô không dám nhìn Quân. Những lời anh vừa nói ra đã khơi dậy cho cô những ngày tháng cũ. Vì hoàn cảnh của Quân, cô nào có lạ gì.
- Ủa, sao mọi người yên lặng hết vậy? Anh Quân còn lo cho mình được căn nhà chứ còn em đây thì chắc là cả đời cũng không tìm cho mình được một túp lều nữa đó.
Khánh Chi đột ngột nói to, cô đã làm cho căn phòng sống động trở lại. Thăng bật cười:
- Cô thì cần gì, mai mốt lấy chồng thì chồng cô sẽ phải lo chô cô thôi mà.
Khánh Chi cười:
- Chừng nào tới đó sẽ hay, còn bây giờ thì em phải về rồi. À, hồ sơ em mang tới cho anh đây, anh Thăng.
Khánh Chi trao cho Thăng một tập giấy, cô đứng lên. Quân cũng đứng lên theo:
- Làm phiền anh chị nãy giờ, tôi cũng phải về rồi, chào anh chị.
Thật tự nhiên, Khánh Chi ôm tay Quân:
- Vậy thì em sẽ sang thăm nhà anh Quân cho biết. Anh có cho em sang chơi không?
Quân gật đầu:
- Mời cô, chỉ sợ cô không muốn đến mà thôi.
- Vậy thôi, em về nha anh Thăng. Chào chị, và chào cô bé nha!
Khánh Chi vẫy tay với Việt Linh, rồi cô nhanh theo Quân ra ngoài.
Việt Hà ngồi im trên ghế, cô không trả lời với lời chào của Quân và Khánh Chi. Vì trong lòng cô, hình ảnh Khánh Chi thân thiết bên Quân thật đáng ghét vô cùng.
Thăng vô tình quay sang nhìn vợ. Thái độ của cô không làm anh ngạc nhiên vì xưa nay, Việt Hà vẫn trầm lặng như thế. Anh nói với vợ:
- Trông họ thật xứng đôi, em nhỉ? Anh Quân thì chưa vợ, Khánh Chi lại chưa chồng. Chúng mình tạo cơ hội cho họ gần nhau đi em!
Việt Hà lơ đãng nhìn ra ngoài sân:
- Chuyện đó thì mình làm sao được, phải coi họ có duyên với nhau hay không chứ anh.
- Biết là vậy rồi, nhưng nếu như mình tạo cơ hội cho họ thì chắc chắn là họ sẽ tìm được duyên phận của mình.
Việt Hà lại ơ thờ:
- Vậy thì tùy anh!
Thăng cười, anh cũng đứng lên. Thăng vươn người một cái:
- Thôi mình cùng vào đi em, anh đói rồi!
Việt Hà lẳng lặng nắm tay con gái đi theo chồng vào nhà. Tự nhiên, cô thấy lòng mình nặng nề quá đỗi...
Anh Thăng!
Thăng dừng xe trước cổng, anh vừa bước xuống đã nghe tiếng gọi tên mình ngay phía sau. Quay người lại, anh thấy Quân đang tiến lại phía mình với nụ cười cởi mở trên môi.
Gật đầu chào Quân, Thăng hỏi:
- Hôm nay anh về sớm vậy?
Quân lắc đầu:
- Chiều nay tôi đi gặp một khách hàng, cũng may là người khách đó dễ tính nên mọi việc bàn bạc xong xuôi thì mới có bốn giờ. Giờ đó mà về đến văn phòng thì còn sớm quá nên tôi về luôn. Nhưng về đến nhà rồi thì lại thấy mình cô đơn quá trong căn nhà rộng lớn như thế này. Thế là tôi đứng đây đợi anh về để rủ anh uống rượu.
Nhìn Quân một thoáng rồi Thăng thoải mái gật đầu:
- Tôi cũng đang thèm một ly rượu, anh mời thật là đúng lúc.
- Vậy anh vào cất xe đi rồi sang tôi, tôi chờ anh.
Không một chút ngần ngừ, Thăng phóng khoáng lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi có thể đi cùng với anh ngay bây giờ.
Quân băn khoăn:
- Còn xe anh thì sao?
Thăng lại lắc đầu:
- Không sao đâu, tôi khóa cửa lại là xong. Ở đây cũng khá an ninh.
- Vậy thì chúng ta đi!
Vào tới trong nhà, Quân đê? Thăng ngồi nơi phòng khách và anh đi vào trong lấy rượu. Trong lúc vắng mặt chủ nhà, Thăng đưa mắt nhìn ngắm căn phòng. Đúng là nhà của một người đàn ông độc thân! Đồ đạc trong nhà chẳng có nhiều, nhưng Thăng cũng thầm khen trong lòng khi những món đồ Quân sắm sửa trông thật thanh nhã, hài hòa.
Quân đã trở ra với chiếc khay trên tay, trên đó anh để một chai rượu, hai cái ly và một xô đá nhỏ. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Thăng, Quân hỏi:
- Anh uống sec hay pha với soda?
Thăng trả lời mà mắt vẫn nhìn ngắm bức tranh trên tường:
- Thế nào cũng được anh ạ!
- Vậy thì chúng ta uống sec nhé.
Quân lại hỏi, nhưng không đòi Thăng trả lời, anh vẫn khui chai rượu và rót vào ly, và anh lại nói tiếp:
- Chai rượu này tôi để dành cũng khá lâu rồi, nhưng không có dịp để uống. Mãi đến hôm nay có anh, tôi mới có dịp để khui đây. Anh uống đi xem rượu này có ngon không?
Nâng ly rượu lên uống một hớp, Thăng khà lên một tiếng giống y như mấy ông bợm nhậu rồi gật gù:
- Rượu này ngon thật.
Quân cũng uống một ngụm, rồi anh cười với Thăng:
- Rượu thì ngon mà nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có hai tên đàn ông, anh có thấy chán không?
Thăng cũng cười:
- Đúng là chán thật! Giả như mà có vài bông hồng bên cạnh thì thật là thú vị.
Ngay khi đó có tiếng chuông vang lên ngoài cổng, Quân lắng tai nghe rồi càu nhàu:
- Ai mà lại đến giờ này nhỉ? Tôi nào có cho ai biết nhà đâu?
Thăng cười cười trêu Quân:
- Chắc là cô gái nào đó si tình anh nên tìm cách để biết được nhà anh chứ gì! Nào, bây giờ anh có ra mở cổng không hay là để dành cho tôi?
Q cũng cười:
- Thôi tôi nhường cho anh đó, anh ra mở cổng giùm tôi đi. Để tôi kiếm coi còn cái gì cho tụi mình ăn không!
- Vậy nếu đúng là người đẹp thì anh đừng có tiếc nha!
Thăng đứng lên đi ra ngoài, Quân cũng đi trở vào bếp. Khi anh bưng từ trong bếp ra một dĩa xúc xích thì Thăng cũng trở vào, sau lưng anh có thêm một người.
Chưa nhìn rõ được người đi sau lưng Thăng, Quân hỏi:
- Ai kiếm tôi vậy anh Thăng?
Thăng cười:
- Có cô này đi lạc, không biết anh có nhận không đây?
Q nghiêng đầu để nhìn cho rõ, nhận ra được người khách không mời mà đến, anh bật cười:
- Cô này thì tôi không nhận đâu, xin nhường cho anh đó.
- Vậy thì được, anh đừng có tiếc à nha.
- Cái gì vậy? Bộ em là trái banh hay sao mà các anh đá qua đá lại vậy?
Khánh Chi la lên, cô lườm hai anh chàng thật dài. Thăng cười dòn:
- Thôi đừng có giận, ai dám coi em là trái banh đâu nào. Ngồi xuống đây đi!
Vừa nói, Thăng vừa kéo Khánh Chi ngồi xuống cạnh mình trên chiếc ghế dài. Khánh Chi vùng ra khỏi tay Thăng:
- Em không ngồi với anh, để em ngồi bên anh Quân cơ.
Quân cười nhẹ:
- Em cứ ngồi bên đó đi, anh không nói gì đâu.
Ngồi xuống bên Quân, Khánh Chi cong môi:
- Anh ấy đâu còn được ưu tiên ấy nữa, bên cạnh anh ấy là người khác kìa.
Thăng lắc đầu:
- Thấy chưa, người gì mà không chung thủy gì hết! Có mới thì nới cũ ngay à?
- Người không chung thủy là anh chứ đâu phải là em - Quay sang nhìn dĩa thức ăn Quân vừa đặt trên bàn, Khánh Chi kêu lên - Trời ơi, sao lại ăn xúc xích lạnh như thế kia? Anh coi em mang gì đến cho anh đây này?
Khánh Chi mở chiếc túi xách to mà cô xách kè kè trên tay nãy giờ. Cô lấy ra một bịch xốp đựng đầy thịt quay, miệng nói lia lịa:
- Em ghé ngang chơ. Cũ mua thịt quay đặc biệt về đây, em cũng mua cả bánh mì nữa. Hai anh ăn đi cho nóng.
Thăng cười cười trêu Khánh Chi:
- Rốt cuộc thì em cũng cho anh Quân ăn đồ nguội. Tài nấu nướng của em đâu mất rồi?
Lườm Thăng một cái, Khánh Chi nguýt dài:
- Đâu phải giờ nào cũng nấu được đâu. Em từ chỗ làm về đây, lại không biết khi nào thì anh Quân về. Nếu như em mua thịt cá về mà phải đợi anh Quân tới tối thì có phải là sẽ vất hết đi vì hư hay sao?
Quân cười, đôi mắt anh thật sáng như muốn soi thấu ý nghĩ của Khánh Chi:
- Anh biết mà, em khỏi phải phân bua với anh Thăng cho mất công. Bây giờ em vào dọn ra hay là anh đây?
Khánh Chi đứng lên:
- Để em làm cho.
Khánh Chi đi vào nhà trong, Quân nói vói theo:
- Trong bếp có đủ hết mọi thứ đó, tùy nghi em sử dụng.
Thăng nhìn Quân, anh nói thật chân tình:
- Khánh Chi dễ thương đấy chứ! Tuy hơi đanh đá một chút nhưng cô ấy là một cô gái tốt.
Quân gật đầu:
- Tôi biết, và tôi cũng rất quý Khánh Chi. Nhưng tiếc là tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ được thế thôi, dù rằng tôi cũng rất muốn nó khác đi.
Trầm ngâm một chút, Thăng nói:
- Cũng là do mình thôi, anh thử cố gắng xem sao.
Nét mặt Quân trầm hẳn xuống, anh nhẹ giọng:
- Nào tôi có muốn làm cho cô ấy buồn đâu, nhưng mà dù tôi có cố gắng đến mấy thì cũng vẫn cứ thế thôi. Hình như tôi không thể yêu được nữa rồi anh ạ.
- Nói như anh vậy có nghĩa là anh đã từng yêu?
Không một lời chối cãi, Quân gật đầu. Thăng lại tiếp:
- Như vậy thì người yêu của anh trước đây rất là tuyệt vời?
Quân lại gật đầu, ánh mắt anh đột nhiên trở nên xa vắng:
- Tôi cũng không biết là đối với mọi người thì họ nhận xét về cô ấy thế nào, nhưng riêng đối với tôi thì đúng là như thế đấy và cũng có lẽ vì thế mà tôi không thể nào quên được cô ấy để mà tìm cho mình một tình yêu mới.
Thăng ái ngại nhìn Quân:
- Thế vì sao mà hai người chia tay nhau? Hay là tại vì chỉ có một mình anh yêu cô ấy?
Quân trầm giọng:
- Không phải, chúng tôi rất yêu nhau. Nhưng... - Quân ngừng lại một chút như để nhớ về một thời đã qua, rồi anh thở dài - Thật ra thì ngày ấy chúng tôi còn trẻ con quá, chúng tôi đã không thể vượt qua được số phận của mình. Để đến bây giờ có muốn làm lại thì đâ không còn cơ hội nữa. Giá như mà bây giờ trở lại được ngày xưa đó, tôi nhất định không để mất cô ấy đâu.
Thăng an ủi:
- Chuyện cũng đã qua rồi, anh cũng không nên buồn nữa. Tôi tin rằng dù lấy chồng mất rồi, nhưng trong lòng cô ấy luôn luôn nhớ tới anh.
Quân cười buồn:
- Nhớ để làm gì nữa chứ? Chỉ mong là cô ấy quên hẳn tôi đi để sống yên vui với chồng con. Như thế tôi mới thấy lòng mình thanh thản đấy.
Thăng nhìn Quân thán phục:
- Anh đúng là một người tốt, chỉ biết mong hạnh phúc cho người chứ không ganh tỵ ghen ghét. Tôi chúc anh mau tìm được cho mình một tình yêu đúng nghĩa.
Quân lắc đầu:
- Khổ lắm anh ạ, vì tôi biết tim mình đã chai lì mất rồi. Một ngày nào đó, nếu như tôi không thể chịu đựng nổi cuộc sống đơn độc như thế này thì chắc là tôi cũng sẽ phải lập gia đình. Nhưng mà khi đó thì tôi sẽ lấy đại một người nào đó cho xong đời.
- Thì đã có Khánh Chi đợi anh đó!
- Không đâu, tôi nói là một người nào đó chứ không phải là Khánh Chi. Vì tôi không muốn cô ấy phải khổ.
- Như thế thì đối với Khánh Chi không được công bằng cho lắm, cô ấy đã chờ đợi anh như thế cơ mà.
- Chẳng thà là như vậy, rồi thì cô ấy sẽ nguôi ngoai và tìm cho mình một hạnh phúc đúng nghĩa chứ còn lấy tôi thì cô ấy sẽ phải khổ cả một đời vì có ai mà hạnh phúc khi sống bên một cái xác không hồn bao giờ. Mà thôi, chúng ta bỏ chuyện này đi đừng nói tới nữa, Khánh Chi ra tới kia kìa.
- Hai anh đang nói xấu gì em đó?
Khánh Chi đã mang thức ăn ra tới nơi, trên tay cô là một cái khay lớn với đủ các thứ trên đó. Nhìn thấy hai người đàn ông đang nói chuyện chợt im bặt khi mình bưng ra, Khánh Chi nghi ngờ nhìn họ và lên tiếng hỏi.
Thầm khen sự nhạy cảm của Khánh Chi, Quân gượng cười:
- Em có gì xấu mà sợ bọn anh nói ra nao?
Vừa xếp mỗi thứ ra bàn, Khánh Chi vừa cong môi đối đáp:
- Em thì làm gì mà có cái xấu, chỉ sợ là hai anh gán ghép cho em mà thôi.
Thăng nhìn Quân một cái, anh nói lãng sang chuyện khác:
- Anh Quân này, tuy là thức ăn mua sẵn nhưng mà Khánh Chi cũng khéo đấy nhỉ? Trông cô ấy bầy thức ăn cũng thấy hấp dẫn lắm rồi.
Quân gật gù nhìn những thứ Khánh Chi đang sắp xếp trên bàn, một dĩa thịt quay vàng bóng, một chén nước sốt đậm màu, một dĩa dưa leo xắt mỏng cùng với những sợi đồ chua làm bằng cà rốt và củ cải trắng, những cọng ngò xanh để lẫn với những lát ớt đỏ au trông cũng đẹp mắt:
- Thì đã nói là Khánh Chi khéo tay lắm mà, chỉ tại cái tội hơi.. lười biếng một chút thôi. Chứ nếu chịu vào bếp thì chắc là nấu ăn cũng ngon lắm đấy.
Khánh Chi lườm Quân:
- Anh khen cái kiểu gì vậy? Bộ tính vừa đánh vừa xoa hay sao đây? Thôi, mời hai ông ăn giùm đi, đừng có khen cái kiểu đó, em không ham đâu.
Quân và Thăng cùng phá lên cười, hai người cầm đũa lên. Quân rót rượu ra ly, anh hỏi:
- Khánh Chi có uống rượu không?
Khánh Chi lắc đầu:
- Thôi, em không uống đâu. Tối nay em còn phải làm việc nữa. À, anh Thăng này...
Khánh Chi đột ngột quay sang gọi Thăng, anh nhướng mắt nhìn sang cô:
- Gì nữa đây?
- Anh không ăn cơm nhà, chị ấy có buồn không?
Thăng ngừng nhai, anh nhìn Khánh Chi với vẻ đề phòng:
- Cô hỏi vậy là có ý gì đây? Định đuổi tôi về với vợ để trả lại không gian này cho hai người hay sao đây?
Khánh Chi bật cười:
- Này, anh đừng có gieo tiếng ác cho em đấy nhe. Chỉ là em quan tâm tới anh thôi mà. Em ngại là chị ấy sẽ không vui khi anh không về ăn cơm với chị ấy, với lại chị sẽ mong khi không thấy anh về nhà thì sao?
Thăng lại tiếp tục nhai:
- Điều đó thì cô cứ yên tâm, tôi đã gọi điện báo cho vợ tôi biết rồi.
Quân chợt đề nghị:
- Hay là anh gọi cho vợ anh, rủ chị ấy cùng sang đây chơi cho vui!
Thăng lắc đầu:
- Cô ấy còn bận bịu với con bé, chắc là không sang được đâu. Mà cũng không có gì để bận tâm đâu, tôi thường phải đi gặp khách hàng nên không ăn cơm nhà, cô ấy cũng đã quen rồi.
Khánh Chi uống một hớp nước lạnh, cô lắc đầu:
- Cũng may là hồi đó em không lấy anh. Chứ nếu như ngày đó em mà lấy anh thì bây giờ em cũng không thể chịu được một người chồng chỉ lo làm ăn bên ngoài mà bỏ bê vợ nhà như vậy.
T giơ tay búng nhẹ vào chóp mũi Khánh Chi, anh mắng:
- Cô chỉ hay nói lung tung, anh bỏ bê vợ con bao giờ. Tại công việc làm ăn thì phải chấp nhận như thế chứ anh vẫn yêu cô ấy hết lòng đó thôi. Lúc nào mà anh lại không chăm sóc cho cô ấy!
Quân lắng nghe câu nói của Thăng mà thấy lòng nhói đau. Em có người chồng yêu mình như thế, chắc là em đã quên mất anh với tình yêu ngày nào rồi, phải không Việt Hà?
Từ lúc đó, Quân trầm lặng hẳn. Anh không nói gì thêm mà chỉ im lặng với ly rượu trên tay. Mỗi khi Thăng hay Khánh Chi hỏi anh điều gì, Quân chỉ ậm ừ cho qua.
Thăng không để ý đến thái độ của Quân, nhưng Khánh Chi đã tinh ý nhận ra điều thay đổi đó nơi Quân. Một câu hỏi hiện lên trong đầu cô, và Khánh Chi thầm mang một nỗi thắc mắc trong lòng....