Số lần đọc/download: 1129 / 7
Cập nhật: 2016-06-03 16:20:26 +0700
Chương 4
T
ên Tướng cướp trẻ ngồi xuống bàn máy chữ. Mai Ly cúi xuống cầm túi quần áo lên và đi theo người đàn bà. Nàng dường như không cảm thấy lạ lùng bỡ ngỡ gì cả, và ngạc nhiên tự hỏi sao mình có thể bình tĩnh như thế. Người đàn bà đẩy cánh cửa, bước vào đại sảnh dẫn tới một căn phòng khác, và nói với Mai Ly:
"Phòng đây rồi. Sạch lắm. Ngày nào tôi cũng lau chùi. Ðể tôi đi lấy nước nóng và đồ ăn cho cô."
Bà ta bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Mai Ly thấy mình đứng giữa một căn phòng rộng hình vuông. Tường chỉ là bùn chát lên, nhưng đồ đạc thì cực kỳ sang trọng bóng bẩy, chiếc giường có màn bằng lụa mềm mầu xanh được thắt vén lên bằng hai giải lụa vàng. Căn phòng có dáng vẻ một tư phòng của một vị phu nhân, sách sắp đầy trên những kệ kê sát tường. Mai Ly bước lại tủ sách. Toàn là những thi tập, cổ thư, triết lý và lịch sử. Mai Ly rất ngạc nhiên thấy người đàn bà trước kia sống trong căn phòng này lại có thể đọc được những sách ấy. Thân mẫu Thiếu Hổ mà đọc được những sách giá trị này hay sao? Bà ta là ai? Và con trai bà ta là hạng người như thế nào?
Mai Ly bỗng thấy muốn trở lại ngay với gã Thiếu Hổ. Nàng muốn tìm hiểu hắn. Nàng bắt đầu cởi bỏ chiếc áo thô nàng đang mặc trên người. Nàng muốn Thiếu Hổ nhìn nàng qua con người thực của nàng. Nàng lẩm bẩm, "Ta phải là chính ta."
° ° °
Thiếu Hổ nói một cách say sưa: "Ðó, cô thấy tại sao tôi cần phải có tiền."
Lúc đó là gần trưa ngày hôm sau, nhưng Mai Ly đã mất hết ý nghĩ về thời gian rồi. Hai người đã nói chuyện với nhau suốt đêm hôm qua cho đến lúc chính Thiếu Hổ phải lên tiếng, "Bây giờ cô phải trở về phòng của cô đi, kẻo những quân thô lỗ ở đây lại đồn chuyện bậy. Tôi đã bảo bà già đó phải ngủ cạnh cô và hầu hạ cô. Bà già đó là nô tỳ của mẹ tôi. Mẹ tôi muốn bà ta có hạnh phúc nên đem gả cho một nông dân dưới thung lũng. Nhưng bà ta không thấy sung sướng ở dưới đó nên trở lại đây, đem theo người chồng để hầu hạ cha tôi."
Nhưng mãi đến gần sáng nàng mới chợp mắt được một lát, vì bà già tóc muối tiêu liên miên kể chuyện và cho nàng biết tất cả. Bà ta ngồi trên một cái đôn cạnh giường, sau khi kéo tấm mền lụa phủ lên đến tận vai Mai Ly, và bắt đầu:
"Ðáng lẽ cô phải được trông thấy quang cảnh ngày xưa ở đây. Ðó là những ngày vinh quang chiến thắng. Ngày nào quân của Lão Hổ cũng tràn xuống các thị trấn gần biển, và khuân về không biết cơ man nào là lụa là, quần áo, vàng bạc và tất cả những đồ đạc rất đẹp và các giường ngủ mà chúng tôi cần. Lúc đó ai cũng sợ Ông Hổ, và chúng tôi sống như vua chúa vậy."
Mai Ly khẽ hỏi: "Thì bây giờ cũng thế chứ gì?" Ðây là lần đầu tiên trong suốt buổi tối nàng nhớ tới thân phụ và các trưởng lão của thị trấn tụ họp nhau để chung tiền nộp Thuế Ông Hổ. Nhưng người đàn bà lắc đầu. Bà ta thì thầm:
"Thiếu Hổ biết đọc sách. Ðó không phải là phong cách của một sứ quân. Ðao kiếm và khí giới, phải mưu mô tấn công các thị trấn -- đó là cái mà Thiếu Hổ phải làm." Bà ta nghiêng sát vào Mai Ly và thì thầm nhỏ hơn nữa: "Ðó là lỗi tại thân mẫu của ông ta. Bà ta đã dậy Thiếu Hổ đọc sách. Lão Hổ đâu có biết đọc sách."
Mai Ly cũng thì thào hỏi lại: "Bà ta là người thế nào?"
"Chúng tôi không biết rõ. Một tiểu thư trong một thị trấn nào đó - một tiểu thư mà Lão Hổ trông thấy và si mê. Khi Lão Hổ đem về đây thì bà ta chỉ là một thiếu nữ. Mặc dầu Lão Hổ chiều chuộng bà ta vô cùng nhưng bà ta chỉ khóc suốt ngày cho tới lúc sinh đứa con trai, đó là Thiếu Hổ. Lão Hổ đã phải mở rất nhiều các trận tấn công vào các thị trấn để đem về đây cho bà ta không biết bao nhiêu là quý vật. Lão Hổ thường ra lệnh cho thủ hạ, "Phải tìm kiếm ngọc thạch và ngọc trai trên những chiếc trâm cài trên tóc. Phải tìm sách đem về cho phu nhân!". Ðó cô thấy những sách vở kia, và còn nhiều nữa trong những phòng khác. Nhưng bà ta không bao giờ nín khóc cho tới khi đứa con trai sinh ra. Ðến đó bà ta không khóc nữa, nhưng bà ta không bao giờ bước chân ra khỏi chiếc cửa kia. Bà ta không hề hỏi ai một điều gì. Nếu tôi có kể cho bà ta về những trận cướp bóc lớn và những của cải đem về thì bà ta lấy tay bịt tai lại không nghe. Vì thế tôi biết ý và không bao giờ kể cho bà ta nghe về những vụ cướp phá nữa. Nhưng cô thấy đấy, bà ta vẫn còn sống trong Thiếu Hổ. Thiếu Hổ không giống Lão Hổ. Tôi thấy nhớ tiếc ngày xưa quá!" Nói rồi bà già thở dài.
Trong lúc người đàn bà kể lể, Mai Ly lắng nghe và dường như cũng trông thấy cảnh tượng của ngày xưa trải ra trước mắt và những âm thanh mà nàng chưa bao giờ mơ nghĩ đến. Nàng trông thấy những buổi bình minh reo hò và những bữa ăn nhậu trước những cuộc xuất quân cướp bóc, nàng cũng trông thấy hàng trăm tên cướp ào ào xông xuống núi, vượt qua những cây đuốc cháy bùng bùng tại những chân đèo, tràn xuống thung lũng, tập trung sức mạnh để tấn công, đạp đổ những cổng thành, cười ngạo nghễ, say sưa, và chở đầy những tài vật ăn cướp được.
Mai Ly chợt hỏi bà già, "Có bao giờ Thiếu Hổ cũng đi theo thủ hạ không?"
"Có một lần và chỉ một lần ấy thôi, nhưng bà mẹ khóc ghê gớm đến nỗi Lão Hổ không dám cho Thiếu Hổ đi nữa."
"Bây giờ Thiếu Hổ có đi nữa không?"
"Hừ, Bây giờ!", bà già nói một cách khinh bỉ. "Trong suốt mười năm qua không có lấy một trận cướp phá nữa. Lão Hổ thì phải hút thuốc phiện để làm dịu những cơn đau gan, và suốt ngày nằm nửa thức nửa ngủ. Bây giờ chúng tôi sống bằng tiền thuế của dân chúng, giống như các ông quan của triều đình thay vì là những tướng cướp lương thiện, chỉ lấy của nhà giầu và tha cho người nghèo."
Mai Ly nằm nhìn bà già một cách ngạc nhiên. Ðây cũng là đất nước của nàng. Mỹ quốc thì xa quá. Nàng đã từng sống ở Mỹ quốc chưa? Có phải tất cả không phải là trong mơ? Tất cả dường như là một giấc mơ, trừ cái nơi nàng đang nằm đây. Rồi nàng ngủ thiếp đi trong giọng nói của bà già và nàng mơ thấy mình là một tù nhân của căn phòng này, và không có gì trói buộc nàng. Nàng tự do bước qua chiếc cửa kia, chiếc cửa vẫn mở, nhưng khi nàng bước tới gần chiếc cửa, nàng không thể cử động được nữa. Rồi nàng giật mình thức dậy, mình ướt đẫm mồ hôi sợ hãi. Lúc đó đã sáng rồi, và chiếc giường vẫn còn ấm áp và mềm mại như chiếc giường ở nhà nàng. Nhưng ánh mặt trời trên núi chiếu rọi qua cửa sổ có vẻ rực rỡ hơn, như chưa bao giờ nàng thấy rực rỡ như thế. Cánh cửa bật mở và bà già bước vào với một chiếc chậu đồng đựng nước nóng và một bình trà.
Bà già nói với nàng, "Thiếu gia cho biết sẽ dùng điểm tâm cùng với cô."
Nàng nhẩy xuống giường. Nàng vẫn an toàn, và sự sợ hãi của nàng chỉ là một cơn ác mộng.
° ° °
Thiếu Hổ và Mai Ly nói với nhau đủ mọi chuyện. Cả hai cùng muốn kể hết mọi chuyện cho nhau nghe cùng một lúc và vì thế họ giống như những nhà thám hiểm vội vàng, như cùng nhau nhảy lên những đỉnh núi, để một ngày nào đó rảnh rỗi họ sẽ trở lại, thám hiểm từng thung lũng. Nhưng bây giờ vì cả hai đều muốn biết tất cả về nhau nên cùng hỏi những câu hỏi rất tổng quát không cần chi tiết, nuốt những câu trả lời mau lẹ, và nhìn nhau chằm chặp.
Thiếu Hổ nhận xét, "Tôi chưa gặp một người con gái nào như cô."
Họ đã ăn xong bữa điểm tâm, và ngồi trong hoa viên dưới ánh mặt trời, họ lại tiếp tục nói chuyện.
"Cho tôi biết tại sao cô giỏi tiếng Anh như thể Anh văn là tiếng mẹ đẻ của cô, và cho tôi biết..."
Và nàng cũng hỏi chàng, "Tại sao anh là tướng cướp? Mẹ anh là ai và tại sao anh ở trên sơn trại này? Anh có biết...?"
Cứ thế họ hỏi nhau và kể cho nhau nghe tất cả. Họ cùng ăn trưa với nhau và tiếp tục nói chuyện, và khi mặt trời lặn và không khí trên núi trở nên lạnh lẽo thì họ ăn cơm tối với nhau, và cùng nhau bước vào thư phòng và lại nói chuyện tiếp. Nàng đã kể cho chàng nghe nàng ghét ngôi chùa như thế nào, và nàng chán nản sự ăn không ngồi rồi và ao ước làm được một cái gì, nhưng không biết là làm gì? Nàng cũng tâm sự nàng không muốn Mary Lane tới thăm nàng vì nàng sẽ xấu hổ về nhiều thứ -- ngay cả thân mẫu nàng, và thân phụ nàng chẳng làm gì cả, chỉ ăn rồi ngủ.
Chàng cũng trả lời, "Tôi thường nghĩ tôi muốn làm một việc gì đó. Tôi đã chán cái sơn trại cũ kỹ này rồi, và cha tôi thì chỉ nằm nửa thức nửa ngủ -- ổng già rồi."
Tới đêm khuya hai người chia tay, và ngày thứ hai cũng giống như ngày đầu tiên. Nàng đã quên nàng đang sống trong một sơn trại - hoặc quên rằng chàng là Ông Hổ.
Ðêm thứ hai nàng chợt giật mình và tự nhủ, "Ta phải về nhà." Hai ngày đã trôi qua! Mẹ nàng chắc đánh điện cho cha nàng rồi. Sáng mai nàng phải về nhà.
Nhưng thực khó mà ra đi được. Chàng cầm tay nàng và năn nỉ nàng đừng đi. Thoạt đầu chàng hống hách với nàng, thực ra chàng hống hách với mọi người, nhưng bây giờ chàng không còn hống hách với nàng nữa. Cặp mắt dữ dằn của chàng trở nên dịu dàng tử tế. Còn nàng chỉ trông thấy sự thiện cảm trên khuôn mặt chàng, và không còn thấy sự kiêu kỳ ngạo mạn lúc ban đầu nữa.
Chàng khẩn khoản, "Xin đừng đi. Chúng ta còn nhiều điều chưa nói hết với nhau -- và tôi cũng chưa dẫn cô đi thăm sơn trại."
"Không, tôi phải về, nếu không cha tôi sẽ đảo lộn cả thị trấn lên để tìm tôi."
Họ đứng nhìn nhau, đau đớn và ao ước. Bây giờ cả hai đã đứng ngoài cổng trại. Con tuấn mã của chính chàng sẽ được dùng để đưa nàng trở về dưới thung lũng. Một người sẽ có bổn phận hướng dẫn nàng xuống tới chân núi, tại đó một chiếc kiệu sẽ chờ sẵn. Nàng đứng đó, rất miễn cưỡng. Cảm giác trong giấc mơ đêm đầu tiên đến với nàng. Nàng tự do ra đi, và thế mà nàng lại dường như không thể đi được.
Chàng nắm tay nàng, thì thầm, "Bao giờ - làm thế nào - chúng ta sẽ gặp lại nhau?"
Tên cướp có nhiệm vụ đưa đường, kín đáo nhìn hai người, rồi đôi môi dầy của hắn nở ra một nụ cười. Mai Ly rút tay ra và nói, "Anh có thể vào cướp thị trấn bất cứ lúc nào mà." Mai Ly vừa nói vừa cười khanh khách, nhưng chàng không cười được. Chàng đứng đó nhìn nàng tha thiết. Khi trèo lên ngựa rồi, nàng quay đi, nhưng chàng vẫn đứng ngó theo nàng, cho tới lúc bóng nàng nhỏ dần, rồi mất hút sau đèo.
Trên suốt con đường đi xuống các ngọn đồi, băng qua cánh đồng, nàng sống lại với những ngày lạ lùng vừa qua. Mới cách đây hai buổi sáng, nàng trốn khỏi con tầu, bỏ lại mẹ nàng và Tiểu Cần. Và trong thời gian đó toàn thể cuộc đời nàng thay đổi hẳn. Nàng chưa bao giờ gặp một con người giống như chàng. Các anh em họ của nàng, những thanh niên tại Thượng Hải - trông có vẻ yếu đưới so với cái hình ảnh thẳng thắn mạnh mẽ mà nàng bỏ lại trên đỉnh núi. Nghĩ tới những buổi nói chuyện thông minh nhanh trí với chàng, nàng thốt lên, "Không có ai giống anh chàng này cả." Chàng chỉ là con một tên tướng cướp thôi, nhưng nàng không thể nào quên chàng được.
Mặt trời chiếu rọi xuống một quang cảnh đẹp hùng vĩ, trên những ngôi làng và những con kinh sáng lấp loáng và những cánh đồng phì nhiêu. Ðây là lần đầu tiên nàng cảm thấy vẻ đẹp quanh nàng như là của nàng. Những đất đai này thuộc quyền của Ông Hổ. Từ nhiều năm nay người ta đã phải nộp thuế bảo vệ cho Ông Hổ. Nàng cũng vậy và cả thân phụ nàng nữa, cũng phải trả thuế đó. Nàng hơi e lệ và nghĩ, "Chúng ta thuộc quyền sinh sát của chàng. Chàng sống như một ông vua trên chúng ta."
Mãi tới lúc về tới cổng nhà, nàng mới chợt nhớ đã để quên khẩu súng lục trên núi. Khẩu súng vẫn còn nằm trên cái bàn bên giường ngủ trên đỉnh núi nơi nàng ngủ đêm qua. Rồi nàng bật cười. Nàng còn quên một việc nữa. Nàng quên không cho chàng biết tại sao nàng lên núi gặp chàng.
° ° °
Trong sân nhà nàng, người gác cổng già giơ tay dụi mắt và kêu lên: "Có phải tiểu thư đấy không?"
Nàng điềm tĩnh trả lời, "Phải, ta chứ ai nữa."
Hắn vẫn chưa hết kinh ngạc, "Nhưng cô đang ở trên tầu, giữa biển cơ mà!"
"Nhưng bây giờ ta ở đây. Cha ta đâu?"
Lão gác cổng trả lời, "Ông có vẻ lãng trí rồi. Hiện ông đang ở trong thư phòng, ngồi cắn móng tay. Chúng tôi dọn đồ ăn lên cho ông, nhưng ông không chịu ăn uống gì cả. Chúng tôi không hiểu ra làm sao."
À, có lẽ cha nàng biết nàng bỏ đi mất rồi. Nàng trả lời lão già, "Ðể ta gặp cha ta xem sao."
Nàng băng qua những hoa viên bên trong một cách hấp tấp, và khẽ mở cửa thư phòng của thân phụ. Cha nàng đang ngồi tại bàn giấy, đang đếm một đống tiền bằng bạc. Bộ mặt mập ú của ông ta trông có vẻ thểu não, và lớp da tái mét sắp nếp nhăn lại.
Nàng khẽ gọi, "Ba ơi!", không muốn làm ông phải giật mình. Nhưng quả thực ông ta đã giật mình. Ông nhìn lên, khuôn mặt ông trông như mỡ phơi ngoài ánh mặt trời gay gắt. Ông ta kêu lên thảng thốt, "Mai Ly! Con đấy à -- mẹ con đâu?"
Nếu vậy thì cha nàng chưa biết chuyện. Chắc ông lo lắng vì lý do khác. Nàng trả lời cha, "Mẹ ở trên tầu." Nàng bước vào hẳn trong phòng, khép cửa lại, tựa lưng vào cửa và nói tiếp, "Con không đi Thượng Hải."
"Thế thì mấy ngày hôm nay con ở đâu?"
Ðến lúc đó nàng mới thấy lần đầu tiên rằng điều nàng làm là những việc quá đáng không thể tin được. Cha nàng sẽ không thể tin được nàng. Bây giờ lần đầu tiên nàng nhận ra rằng nàng đã tới nhà một người đàn ông, nhà một kẻ xa lạ. Riêng điều đó thôi cũng không thể giải thích được rồi. Nếu nàng đã lên núi của Ông Hổ thì điều đó lại càng điên rồ nữa. Nàng chỉ lắc đầu, không trả lời.
Cha nàng lập lại, "Con ở đâu mấy ngày nay?"
Nàng chỉ nói một cách giản dị, "Con không thể cho ba biết được."
Ông nhìn nàng chằm chằm, giận dữ, và nói thật chậm, "Họa vô đơn chí - thật là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, nào là quân Nhật - mẹ con - rồi Ông Hổ - làm thế nào ba có thể gả chồng cho con được bây giờ? Mẹ con đã đi tìm chỗ gả chồng cho con rồi. Mẹ con nói rằng con gái thời loạn phải gả chồng ngay. Thôi bây giờ thì coi như không bao giờ ba có thể thu góp tất cả tài sản đủ cho tên cướp đó. Bây giờ thì ai chịu lấy con nữa, dù với giá nào? Làm sao ba có đủ tiền để trả cho một người đàn ông chịu lấy con làm vợ?" Rồi ông giận dữ hét lên, "Hai đêm vừa qua con ở đâu?" Ông đấm xuống bàn, và đống tiền rung rinh và đổ nhào tung tóe, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Không, nàng không thể giải thích điều gì cho ông cả. Nàng chỉ trả lời, "Ba không cần phải tìm chồng cho con."
Ông trả lời cáu kỉnh, "Ðừng có ngu ngốc. Ðó là bổn phận của ba. Hơn nữa, nếu ba không tìm chồng cho con thì con lấy chồng như thế nào?"
Nàng trả lời hấp tấp, "Con sẽ lấy chồng."
Ông bố khịt mũi khinh bỉ, "Có phải những vụ tự do kết hôn tân thời không? Không, con không thể lấy chồng kiểu đó được! Ba sẽ tự chọn chồng cho con, đúng khuôn phép gia giáo, như cha mẹ ba đã làm cho ba."
Nàng bước lại gần bàn, nhìn vào bộ mặt giân dữ của ông bố, và khẽ nói với ông, "Con đã chọn cho con rồi!" Thực ra đúng lúc đó nàng mới quyết định chọn chồng.
Trước khi ông bố kịp nói thì nàng đã quay lưng chạy ra khỏi phòng, chạy ra khỏi nhà, chạy qua hoa viên tới cổng và hỏi lão gác cổng già, "Chiếc kiệu đâu rồi?"
Lão gác cổng hất hàm chỉ về cuối phố, về hướng ngọn núi và nói, "Họ đi về hướng này. Tôi chưa bao giờ trông thấy những con người cáu kỉnh như vậy. Họ không hề nói cho biết họ ở làng nào và thuộc dòng họ nào --"
Nhưng Mai Ly không thèm nghe. Nàng chạy rảo bước về cuối phố. Có một tiệm trà ở cuối thị trấn. Chắc họ vào đó uống trà, ăn uống trước khi trở về trên núi. Quả thực họ ở trong tiệm trà. Nàng trông thấy cả bọn, mỗi người đang bưng một tô mì lên ăn. Cả bọn ngẩng lên nhìn nàng chăm chú, nhưng nàng đâu có thèm quan tâm. Nàng bước thẳng lại bọn họ và khẽ nói với họ: "Tôi sẵn sàng trở về núi bây giờ."
Cả bọn đứng dậy và đi theo nàng tức thì, không một chút ngạc nhiên, như thể là họ đang chờ đợi nàng trở lại vậy. Một lát sau nàng ngồi đong đưa trên chiếc kiệu trên vai họ, trở lại ngọn núi.
Nàng chợt sững sờ nghĩ, "Ta đi theo bọn cướp ư?" Không, nàng không gia nhập đảng cướp. Nàng chỉ trở về với chàng.