Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ôi tự nhiên hỏi thẳng. Không giỏi trong khoản giao tiếp với người khác nhưng tôi cũng không hề muốn ra vẻ lạnh lùng với người mới gặp chút nào. Chỉ là tôi lấy làm lạ, vì hình như cô ấy biết tôi thì phải?
"Bạn có nhớ mình không? Mình là Chitanda, Chitanda Eru."
Chitanda Eru. Vậy là biết tên, nhưng vẫn chẳng biết gì hơn thế. Họ Chitanda, và cả cái tên Eru nữa đều khá hiếm. Trừ khi không biết chứ tôi không tin mình có thể quên một cái tên đặc biệt như vậy.
Tôi nhìn cô bạn Chitanda một lần nữa. Sau khi tự nhủ chắc chắn rằng mình không biết, tôi đáp gọn lỏn: "Xin lỗi, mình không nghĩ là mình nhớ bạn."
Vẫn giữ nụ cười trên môi, cô ấy khẽ nghiêng đầu có vẻ hơi bối rối,
"Bạn là Oreki-san mà đúng không? Oreki Houtarou lớp 1-B?"
Tôi gật đầu.
"Mình học lớp 1-A!"
Vậy - là - nhận - ra - chưa? Dám chắc câu nói của cô ấy hàm chứa cái ý này. Trí nhớ của mình tệ đến thế sao?
Mà từ từ, tôi lớp B còn cô ấy lớp A, có dịp gì để gặp nhau không nhỉ?
Dù là cùng khối nhưng rõ ràng chỉ có hai cách thông thường để các học sinh khác lớp giao thiệp với nhau: một là sinh hoạt CLB còn hai thì là bạn từ trước, và tôi hoàn toàn chẳng dây mơ rễ má đến cả hai. Vậy thì khả năng ấy phải diễn ra trong một sự kiện đòi hỏi cả trường tham gia, nhưng ngoài lễ khai giảng thì còn dịp nào? Hơn thế chả ai lại rảnh mà đi nêu tên học sinh từng lớp trong lễ khai giảng cả. Và một điều chắc chắn nữa là tôi không phải một thằng bạn đáng tự hào gì để Satoshi đem khoe với người khác.
Mà khoan, đợi đã!
Có, đúng là vẫn có vài cơ hội để chúng tôi gặp nhau ngay trong giờ học. Đó là những tiết học đặc biệt có thể dạy nhiều lớp cùng một lúc: thể dục và các môn nghệ thuật. Hồi còn học sơ trung trường tôi còn có lớp dạy nghề nhưng Kamiyama có lẽ chỉ chuyên về học tập kiểu hàn lâm. Giờ thể dục là nam nữ học riêng, như vậy khả năng duy nhất còn lại chính là...
"Có lẽ chúng ta học chung lớp Thanh Nhạc chăng?"
"Đúng rồi!" Chitanda gật đầu rất mạnh.
Tự mình nhận ra điều cũng làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Với chút lòng tự tôn còn lại của một thằng học sinh tôi có thể dõng dạc tuyên bố rằng từ khi nhập học đến giờ mình chỉ tham gia lớp Thanh Nhạc không-bắt-buộc đó đúng một lần. Nhớ mặt còn khó nói gì đến nhớ tên? Vậy mà cô bạn Chitanda này đã nhớ chính xác tên tôi dù chỉ nghía cái mặt tôi đúng một lân, đây đúng là bằng chứng sống cho câu nói "không gì là không thể"...
Nói cho các bạn biết, cô gái này có khả năng quan sát và ghi nhớ cực kì kinh khủng!
Nhưng cũng giống như đọc cùng một cái tít báo mà mỗi người hiểu theo một nghĩa khác nhau, có thể chỉ là ngẫu nhiên. Tôi bắt mình hoàn hồn lại và cố gắng hỏi thật tự nhiên,
"Vậy thì, Chitanda-san có việc gì phải đến đây thế?"
Cô ấy nhanh chóng đáp: "Mình đã gia nhập CLB Cổ Điển, thế nên mình nghĩ phải đến để chào hỏi một tiếng."
Đã gia nhập, nói cách khác, một "thành viên".
Lúc đó trong tôi trào lên nỗi thôi thúc mãnh liệt muốn đố cô ấy đoán được tôi cảm thấy thế nào qua câu trả lời vừa rồi. Chitanda gia nhập đồng nghĩa với hai chữ "kết thúc" - giấc mơ về một "căn cứ bí mật" cùng nghĩa vụ bảo vệ cái vườn không nhà trống cho bà chị. Chẳng còn lí do để tôi tham gia nữa. Tôi thở dài cái thượt... Phí công chưa! và hỏi tiếp:
"Sao bạn lại muốn vào CLB Cổ Điển?"
Đây không có muốn vào đâu! Bị ép đó! Tôi cố gắng dùng ngữ điệu phù hợp nhất để nhồi cái thông điệp trên vào câu hỏi, nhưng dĩ nhiên là cô ấy không hiểu.
"Ưm, đó là lí do cá nhân."
Tránh né câu hỏi thật khôn khéo. Cô bạn Chitanda này có vẻ bí ẩn đây.
"Còn Oreki-san thì sao?"
"Mình à?"
Khó nhằn rồi. Trả lời làm sao cho thoả đây? Sẽ mất thì giờ để giải thích cho Chitanda hiểu tôi đến đây theo lời khẩn cầu của bà chị, nhưng mắc gì phải cho cô ấy biết cái lý do lằng nhằng này nhỉ?
Bất ngờ cánh cửa phòng trượt qua và một giọng nói to như bom dội vào phòng: "Này, hai em làm gì ở đây?"
Là giáo viên, có lẽ đang tuần quanh trường sau giờ học. Ông thầy có thân hình lực lưỡng và làn da rám nắng này chắc là dạy thể dục. Tư thế hơi đầm của thầy dễ làm người ta tưởng tượng ra một thanh kiếm tre vắt sau lưng của một người dũng sĩ. Dưa vào số nếp nhăn có thể thấy thời oanh liệt của thầy đã qua từ lâu, nhưng quanh một võ sĩ lớn tuổi như thầy thường có thứ khí chất khiến người ta dễ nể.
Chitanda hơi hoảng khi bất thình lình bị la như thế, nhưng chỉ vài giây sau cô ấy lại cười tươi và tiến đến chào thầy.
"Em xin chào thầy Morishita ạ!"
Sự kết hợp hoàn mĩ giữa tốc độ và góc cúi đầu đã tạo nên một lời chào quá sức hoàn mỹ. Tôi bắt đầu thấy ghen với tư chất vừa điềm tĩnh vừa trang nhã của cô ấy. Thầy Morishita dường như vừa tắt đài trước sự lễ phép của Chitanda, đã nhanh chóng trở lại với cái giọng oanh tạc của thầy.
"Thầy thấy cửa không khoá nên vào đây. Hai đứa sao lại vào phòng chuyên biệt mà không xin phép hả? Tên gì lớp nào?"
... Hở, cái gì mà không xin với lại chẳng phép?
"Em là Oreki Houtarou lớp 1-B. Với lại thầy à, đây là phòng họp của CLB Cổ Điển và thầy đang làm gián đoạn buổi họp đầu tiên của tụi em đấy."
"CLB Cổ Điển?"
Không giấu vẻ nghi ngờ, thầy hỏi tiếp: "Chẳng phải đã bị giải tán rồi sao?"
"Nếu không có ngày hôm nay thì nó chắc chắn sẽ thế. Thầy có thể xác minh với thầy quản nhiệm, là..."
"Thầy Ooide đấy ạ!"
"Vâng, thầy có thể xác minh với thầy Ooide."
Lời giải thích phù hợp trong một hoàn cảnh phù hợp. Thầy Morishita chỉ còn có thể dịu giọng xuống,
"Ồ ra vậy, thế hai em cứ tiếp tục đi."
"Cám ơn thầy."
"Và nhớ trả lại chìa khoá trước khi về đó."
"Vâng, thưa thầy."
Thầy Morishita nhìn chúng tôi lần nữa trước khi đóng sập cửa lại.
Chitanda lại co rúm trước tiếng động ấy, rồi khẽ thì thầm: "Thầy ấy..."
"Hửm?"
"...là một giáo viên thích âm thanh lớn."
Tôi cười khì.
Vậy là,
Chẳng còn việc gì neo tôi lại đây nữa.
"Được rồi, vậy là phần giới thiệu đã xong. Về thôi."
"Ơ? Vậy là hôm nay không có hoạt động gì sao?"
"Ừm, và mình sẽ về nhà."
Tôi xách cái cặp nhẹ tênh và quay lưng lại với Chitanda,
"Nếu muốn ở lại thì cứ khoá cửa. Cậu không muốn bị la bất tử như hồi nãy nữa phải không?"
"Ể?"
Tôi đang đi ra khỏi phòng.
Nói đúng hơn, tôi đã phải ra khỏi phòng nếu không bị thứ âm thanh khó hiểu của Chitanda làm khựng lại.
"Khoan đã..."
Tôi quay lại là thấy một vẻ mặt cứ như tôi vừa nói điều gì khó hiểu lắm vậy.
"Làm sao mà mình khoá cửa được?" Cô ấy đáp tỉnh bơ.
"Sao lại không được?"
"Vì mình đâu có chìa khoá."
À quên, là tôi đang giữ mà. Tôi lấy ra một chiếc chìa từ túi áo rồi đưa cho cô ấy.
"Nè giữ lấy... À không, ý mình là, Chitanda-san cầm lấy này."
Nhưng Chitanda không phản ứng. Cô ấy chỉ nhìn đăm đăm vào chiếc chìa kẹp giữa hai đầu ngón tay tôi. Một hồi sau cô khẽ nghiêng đầu mà nói: "Oreki-san sao lại giữ chìa?"
Vài con ốc vít vừa long ra khỏi đầu ai kia thì phải.
"Ơ, không có chìa thì làm sao mà vào phòng? Đợi đã... thế quái nào... à xin lỗi, ý mình là làm sao mà Chitanda-san vào đây được?"
"Lúc mình đến thì cửa đâu có khoá. Mình nghĩ chắc có thành viên nào đã đến trước và để cửa mở, vậy là không cần chìa mình vẫn vào được."
Ra là vậy, không như tôi đã được thông báo từ "cựu thành viên", Chitanda không hề biết ngoài tôi ra CLB chẳng có thành viên nào khác.
"Vậy sao? Khi mình đến đây thì cửa đã bị khoá."
Câu trả lời đầy tự nhiên của tôi hoá ra là một sai lần lớn. Ánh mắt của Chitanda ngay lập tức thay đổi, đầy sắc cạnh mà chằm chằm hướng về phía tôi...
Là tôi ảo giác hay hai đồng tử của Chitanda vừa phồng to lên trông thấy. Tiếp tục nhìn thẳng gương mặt có lẽ là đang hốt hoảng của tôi, cô ấy chầm chậm nói: "Khi bạn bảo cửa bị khoá, ý bạn là cái cánh cửa ra vào phải không?"
Vẫn còn hoang mang về sự thay đổi bất chợt vừa rồi, tôi gật đầu trước câu hỏi ngô nghê ấy. Thế rồi không biết là chủ động hay vô thức, Chitanda tiến một bước về phía tôi.
"Vậy có nghĩa là... mình đã bị nhốt ở trong phòng đúng không?"
Tiếng gậy nện vào quả bóng cháy nghe cái bốp đã tai. Dù rất muốn về nhưng có vẻ tôi sẽ phải hầu Chitanda một buổi nói chuyện nữa. Khẽ thở dài cam chịu, tôi lại để chiếc cặp da xuống đất.
Bị nhốt, Chitanda vừa nói thế à? Tôi bèn suy nghĩ: tôi giữ một cái chìa, Chitanda trong phòng, tôi không có khoá cửa. Xong! Câu trả lời quá ư rõ ràng.
"Hay là chính bạn đã khoá cửa từ bên trong phòng?"
Ngay lập tức Chitanda lắc đầu nguây nguẩy.
"Mình không có khoá đâu."
"Ngoài bạn ra thì ai có thể khoá phòng chứ?"
"..."
"Với lại, người ta đôi khi cũng hay quên rằng mình đã khoá cửa hay chưa, đó là chuyện thường..."
Nhưng xem ra Chitanda chẳng để ý chút gì vào lời giải thích, cô bỗng đưa tay chỉ vào thứ gì đó sau lưng tôi.
"Hình như... bạn của Oreki-san đang đứng ngoài nhỉ?"
Tôi quay lại và thấy cái cổ áo đồng phục đen nhảnh giữa hai khe cửa. Ánh nhìn của tôi và kẻ nghe trộm gặp nhau trong một tích tắc là đủ để tôi nhận ra cặp mắt nâu luôn hớn hở như cái miệng của chủ nhân nó vậy. Tôi cao giọng nói,
"Nghe trộm người khác nói là thói quen xấu. Ra đây coi Satoshi!"
Cửa mở, và đúng như lo ngại cái tên vừa bước vào là Fukube Satoshi. Không một chút xấu hổ hắn chống chế tỉnh bơ: "A xin lỗi, thiệt tình là hổng có định nghe trộm đâu."
"Không định nhưng có làm thì cũng vậy."
"Dĩ nhiên. Chỉ là tớ không thể cưỡng lại cơ hội được nhìn thấy Houtarou tiết-kiệm-năng-lượng lại đang dành một lượng thời gian hào phóng với một bạn nữ sinh trong một căn phòng quá ư biệt lập thế này. Chà, lại có cả ánh tà dương nữa chứ, bỏ qua thì thật đáng tiếc!"
Hắn đang lảm nhảm cái gì vậy nhỉ?
"Tưởng cậu về nhà rồi?"
"Đã định, trước khi thấy cảnh 'động phòng' của hai người. Rút kinh nghiệm lần sau tớ phải cẩn thận hơn nữa trong sự nghiệp nghe trộm."
Quá hiểu cái thói bông đùa của thằng này nên tôi có thể dễ dàng phớt lờ, nhưng đối với người mới gặp kiểu gì cũng bị những trò chọc phá của hắn quay như chong chóng...
...Và Chitanda là tiêu biểu.
"Ơ...ơ... mình..."
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá