No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ể giảm thiểu tắc nghẽn giao thông quanh khu vực Ginza, luật đô thị mới đã được ban hành, cho phép các hàng quán mở cửa muộn, lượng khách khứa bị mời ra ngoài khi đêm vẫn chưa về khuya đã dần ít đi. Roppongi bây giờ yên tĩnh hơn trước nhiều. Đồ ăn, dịch vụ giải trí đắt đỏ cũng khiến người trẻ e dè không dám tới khu vực này nữa. Radio Club nằm ở tầng hầm của một tòa nhà ba mươi bảy tầng, tọa lạc ngay chính giữa một tổ hợp những công trình kiến trúc chọc trời. Radio Club có giá thuê mặt bằng cao cắt cổ nhưng hầu như lúc nào cũng vắng, thậm chí còn chẳng có hệ thống hội viên. Tuy vậy, khách ở đây luôn là những gương mặt quen thuộc, nhìn vào cứ ngỡ họ là hội viên dù không có hệ thống chính thức nào cả.
Chưa đến 11 giờ Noda Tatsuo đã tới đây, yên vị trên chiếc ghế có lưng tựa dài bên trong một buồng biệt lập. Các căn buồng khác xếp thành một hàng, đối diện là quầy pha chế. Thế nhưng buồng Noda đang ngồi cũng cách xa cả quầy pha chế, tựa như một căn phòng riêng lọt thỏm trong quán. Radio Club bây giờ chỉ có một người khách duy nhất là Noda. Chàng nhân viên tên Jinnai đứng sau quầy lau ly rượu, thỉnh thoảng liếc nhìn vị khách nọ. Khi ánh mắt họ giao nhau, anh mỉm cười và khẽ cúi đầu. Bồi bàn duy nhất trong quán, Kuga phương phi béo tốt đứng bên cạnh cửa, im lìm không nhúc nhích, chìm đắm trong những suy tư riêng của bản thân. Đối tượng khách khứa của quán có lẽ cũng được định hình bởi sự chuyên nghiệp của bộ đôi phục vụ này. Bản nhạc “P.s I love you” xưa cũ dìu dặt vang lên.
Noda được giảm giá thức uống nên theo gợi ý của Jinnai, ông nhâm nhi một ly Usquaebach có pha thêm đá, đó là loại whiskey thượng hạng đã được ủ tới hai mươi bảy năm. Noda uống rượu trong lúc chờ đợi Paprika. Shima đã giải thích rằng, nữ chuyên viên tâm lý nọ có biệt danh kỳ lạ như thế là bởi vào thời việc sử dụng các thiết bị PT cho mục đích trị liệu vẫn còn bị cấm, cô ta đã dùng cái tên đó rồi. Thậm chí ông còn hết lời ca tụng sự quyến rũ chết người của cô nàng Paprika này nữa chứ.
Noda không lo lắng gì trước viễn cảnh được chữa trị bằng thiết bị PT. Dù không mấy tín nhiệm kỹ thuật công nghệ của khoa học thời hiện đại, ông tin tưởng tuyệt đối vào Shima Toratarou với tư cách một bác sĩ trị liệu tâm lý. Nói thẳng ra, Noda chẳng còn biết trông cậy vào đâu, vả lại Viện trưởng Viện Nghiên cứu Tâm thần học Shima Toratarou là một cái tên rất quyền lực trong giới Tâm thần học Nhật Bản.
Uống nhiều không tốt. Rượu ngon nên Noda đã định gọi ly thứ hai nhưng dừng lại kịp thời. Ông đã ngà ngà say, phấn khởi mong chờ giây phút được gặp mỹ nhân, ngóng đợi khoảng thời gian không phải dành cho công việc, mà hoàn toàn được thả lỏng mình trước đối phương. Không biết đêm nay đã bắt đầu trị liệu ngay chưa, nhưng dù sao tỉnh táo vẫn là thượng sách. Bởi Shima đã sắp xếp điểm hẹn hôm nay với Paprika ở đây, nên có lẽ uống một chút cũng tốt. Rượu luôn khiến con người ta cởi mở hơn. Noda cảm thấy biết ơn Shima vì đã chọn quán bar này. Người trong công ty ông không một ai đặt chân đến đây hết. Phải chăng Shima cũng dự liệu được điều đó?
Noda cảm thấy nếu cứ thảnh thơi ngồi trong quán thì cơn hoảng loạn sẽ chẳng đời nào ập đến. Nhưng không thể lơ là cảnh giác. Cảm giác khủng khiếp ấy có thể xâm chiếm tâm trí ông bất cứ lúc nào, không ai biết trước được, chính điều đó khiến vấn đề trầm trọng thêm. Nhưng mỉa mai thay, ấy lại là nguyên nhân rõ ràng duy nhất của chứng rối loạn lo âu mà ông mắc phải. Cảm giác bồn chồn bởi không biết được khi nào cơn hoảng loạn không rõ nguồn cơn sẽ tới, thực ra cũng tệ ngang ngửa với những giây phút ông phải đối mặt với cơn hoảng loạn thực sự, thứ được người ta miêu tả rằng “ngay cả đại trượng phu cũng khó lòng chịu đựng”.
Cơn hoảng loạn đầu tiên xuất hiện từ ba tháng trước. Sau khi dùng xong bữa trưa, Noda định gọi taxi đi từ chi nhánh về công ty. Đầu tiên mắt ông hoa lên. Rồi vùng cơ ở cổ cùng phần gáy cứ nặng dần, đầu ông choáng váng. Trước đó đã có vài lần ông hoa mắt chóng mặt, nhưng vì nghĩ là do tê cứng vai nên ông cũng chỉ xoa bóp khu vực đó, không để ý gì thêm. Nhưng rồi những cụm từ như “ngập máu não”, “chảy máu dưới màng nhện” lần lượt xuất hiện trong tâm trí Noda. Gần đây có rất nhiều người quen trạc tuổi ông đã qua đời vì mấy bệnh kiểu đó. Ông nghe nói những người đó không chịu thừa nhận bản thân đang lão hóa, cố tình “lờ đi có chọn lọc” các dấu hiệu bất thường trong cơ thể để rồi chết bất đắc kỳ tử vì đột quỵ. Noda cảm thấy tệ hại, thậm chí ghê sợ. Tưởng tượng đến viễn cảnh mình gục xuống chết ngay tại đây, mồ hôi ông túa ra như tắm vì sợ hãi. Bỗng nhiên ông cảm giác mạch mình đập nhanh hơn, nhịp tim lùng bùng trong tai ông như tiếng trống. Nỗi hoảng sợ làm nhịp thở ông gấp gáp hơn, cổ họng khô khốc. Ông cố gom hết sức bình sinh để không kêu lên nhờ người tài xế taxi giúp mình, trái lại còn cứng cả chân tay, gắng gượng không bật ra tiếng kêu để che giấu cơn hoảng loạn. Đến bản thân ông sau này nghĩ lại cũng phải tự phục mình, nhưng khi đã kiềm chế được cơn hoảng loạn này rồi, ông lại lo lắng không biết đợt tiếp theo sẽ đến lúc nào. Có thể coi ông gặp may khi cơn hoảng loạn đầu tiên ập đến khi ông đang ngồi trên xe taxi. Nhưng lỡ như lần sau khi đang ở công ty mà chuyện tương tự xảy ra thì sao? Chỉ nội viễn cảnh ấy thôi cũng đủ dấy lên trong lòng Noda một nỗi lo mới. Phải có đối sách gì đó ngay lập tức. Và trong lúc ông vẫn đang trăn trở chưa biết nên làm gì, nỗi lo sợ của ông đã trở thành hiện thực. Cơn hoảng loạn thứ hai xảy đến ngay trong công ty.
May mắn thay, lúc đó Noda đang ở trong văn phòng Trưởng ban phụ trách phát triển dự án, vốn là phòng làm việc dành riêng cho ông. Thế nhưng trong lúc chống chọi với cơn hoảng loạn, ông bị giằng xé giữa mong muốn gọi người đến giúp và hy vọng không ai nhìn thấy bản thân ông bây giờ. Khi ấy chuông điện thoại không reo, cũng chẳng ai bước vào phòng, nhưng giả như có, Noda chắc chắn sẽ chẳng quan tâm đối phương là ai mà cầu xin sự giúp đỡ. Nỗi sợ cái chết trong ông đã lớn đến mức có thể sẵn sàng gạt đi mọi e ngại trong lòng.
Dù tự nhận thức được rằng các bệnh nhân mắc bệnh về thần kinh hay tâm lý không nên đọc tài liệu liên quan tới bệnh tình của mình, Noda vẫn cứ mua nhiều đầu sách về chủ đề này, hằng đêm khi vợ và con trai đã ngủ say, ông lặng lẽ tự mình ngồi nghiền ngẫm. Cuối cùng, ông cũng chỉ hiểu được các triệu chứng mình gặp phải ứng với chứng rối loạn lo âu, nhưng không cách nào tìm hiểu được nguyên nhân hay có khả năng tự trị liệu cho bản thân.
Noda biết trong nhiều trường hợp, thuốc an thần có tác dụng rất tích cực, ông thừa nhận mình cần bác sĩ để được kê đơn. Nhưng không hiểu vì cớ gì ông không nhớ ra người bạn Shima Toratarou của mình, cứ băn khoăn ngập ngừng mãi vì sợ thiên hạ biết chuyện ông đi bác sĩ trị liệu tâm lý. Nhưng rồi có lần nhờ một tài liệu nọ, ông tìm hiểu được chứng rối loạn lo âu có thể làm suy giảm nhận thức, từ đó dẫn đến các bệnh trầm trọng hơn như tâm thần phân liệt. Từ dạo đó, Noda hạ quyết tâm đi khám bác sĩ. Sau khi nghiền ngẫm tới lui để tìm một bác sĩ có thể giữ bí mật và cơ sở y tế sẽ không tiết lộ cho ai biết chuyện ông tới khám, cuối cùng Noda cũng nhớ ra người bạn thân chí cốt mà đến tận bây giờ ông vẫn gặp gỡ vài lần trong năm, người có thể giữ kín những bí mật kiểu này hơn bất kỳ ai khác.
“Thực ra, việc phần lớn mọi người trên thế gian này có thể sống thoải mái không ưu tư muộn phiền mới là hiện tượng bí ẩn cần giải thích đấy.”
Khi Shima lắng nghe câu chuyện của ông và cười xòa, Noda bỗng cảm thấy sự thanh thản lan tỏa từ sâu trong tâm trí, đồng thời thấm thía niềm hạnh phúc vì có được một người bạn tốt đến vậy. Thế nhưng Shima lại có chút e dè bởi hình như ông đã đánh giá hơi cao sự mạnh mẽ cũng như trí tuệ của Noda. Ông nhấn mạnh rằng chứng rối loạn lo âu có thể được chữa trị bằng cách chuyển hóa bệnh này thành “trải nghiệm chủ quan”, dựa vào bản lĩnh của người bệnh. Chứng rối loạn lo âu của Noda chắc chắn sẽ tự khỏi. Hơn nữa, sau khi đọc một cuốn sách, Noda nhận ra nguyên nhân phát bệnh liên quan tới những vấn đề về mặt tâm lý phát sinh trong độ tuổi trung niên. Nói cách khác, ông cảm giác chuyện này khác với khi một người con đột nhiên trở thành một người cha, hay khi một nhân viên được lên chức quản lý và phải đảm nhiệm nhiều phần việc hơn, hoặc khi một người cảm thấy mình không theo kịp thời đại bởi những phát minh công nghệ tiên tiến. Tất cả những vấn đề đó chắc chắn đều đã được giải quyết xong xuôi từ mười, hai mươi năm về trước. Vả lại, kể cả trong lĩnh vực giao thiệp với người khác, trong quá khứ đã có nhiều lần Noda vượt qua cửa ải này. Nếu so những việc đó với những vấn đề mà hiện giờ Noda đang gặp phải, hẳn ông có thể tự mình giải quyết nó dễ dàng nhờ vào những kinh nghiệm sống mình tích lũy được.
Sau cuộc gặp gỡ với Shima Toratarou, Noda bắt đầu lén trộn thuốc được kê đơn với vitamin để uống. Thời gian tiếp theo ông không thấy bệnh tái phát nữa, nhưng sau khi tạm ngưng dùng thuốc khoảng hai ngày, cơn hoảng loạn thứ ba đã ập đến dữ dội khi ông đang trên đường về nhà vào một buổi đêm khuya khoắt. Lần này Noda không kiềm chế nổi, phải nhờ tài xế taxi chạy ngay tới bệnh viện cấp cứu gần đó. Nhưng xe vừa tới nơi thì bệnh có dấu hiệu dịu lại, Noda thay đổi điểm đến, trực tiếp tới nhà riêng của Shima. Shima dường như cũng biết bệnh tình của bạn mình có căn nguyên sâu xa gì đó, ông hứa sẽ lập tức lên kế hoạch điều trị. Sau khoảng một tuần, đêm nay Shima đã sắp xếp cho Noda một cuộc gặp với chuyên viên tâm lý có cái tên rất cổ tích, “Paprika”, người được chính Shima chứng nhận là “Thám tử giấc mơ kỳ cựu nhất”.
Tầm 11 giờ 5 hay 6 phút gì đó, bản nhạc đang phát chuyển thành bài “Satin Doll”.
Cánh cửa to bản bằng gỗ sồi nặng nề mở ra, một cô gái dáng vẻ chẳng ăn nhập gì với nơi này bước vào quán. Cô mặc một chiếc áo phông đỏ và quần jeans. Kuga chào khách với vẻ thăm dò, cô gái nói gì đó với anh ta. Kuga hơi giật mình khi biết cô nàng nhỏ bé này là vị khách Noda đang chờ. Bản thân Noda cũng thấy bất ngờ, còn Jinnai chỉ tròn mắt nhìn.
Cô gái được dẫn tới trước mặt Noda Tatsuo, hơi nghiêng đầu một chút và tự giới thiệu. “Tôi là Paprika.”
Noda Tatsuo ngây người ra từ nãy đến giờ, hấp tấp đứng dậy, “Ồ, ra là cô đấy sao.”
“Anh là anh Noda phải không ạ?”
“Vâng, là tôi đây”, Noda càng lúc càng sửng sốt bởi vẻ mảnh mai yếu đuối của cô gái trước mặt, chỉ vào chiếc sofa đối diện chỗ ngồi của ông. “Mời cô.”
Cô gái mang biệt danh Paprika ấy có tàn nhang lấm tấm nơi khóe mắt, gương mặt dễ thương ưa nhìn, vô cùng thu hút. Dưới ánh đèn dìu dịu, Noda có thể thấy màu da hơi rám nắng của Paprika. Cô hơi cựa quậy trên ghế, hình như cũng cảm giác nơi này không phải dành cho mình.
Noda tự hỏi, không biết con trai ông và cô gái này, ai lớn tuổi hơn. Đoạn ông bắt chuyện với Paprika, người vẫn đang dáo dác nhìn quanh quán. “Xin thứ lỗi, không biết tôi có thể gọi cô đây là…”
“Paprika là được rồi”, cô gái đáp có phần cụt lủn.
Chắc cô cố tình nói như thế để Noda có thể dùng biệt hiệu “Paprika” mà không thấy ngượng miệng. Noda nhẹ nhàng nhắc lại tên cô gái: “Paprika. Vậy cô muốn uống gì không?”
“Cho tôi giống như của anh đi.”
Noda gật đầu với Kuga, người túc trực cạnh bàn từ lúc nãy. Anh ta hướng ánh nhìn ngập ngừng về phía Noda, có ý hỏi “Ông để cho cô gái này uống loại whiskey thượng hạng như thế thật đấy ư?”. Sau đó anh ta khẽ gật đầu rồi rời đi.
Thoạt nhìn, Noda để ý thấy Paprika không mang gì theo cả. Chắc Shima Toratarou đã đưa các tài liệu liên quan đến bệnh trạng của ông cho cô rồi chứ nhỉ? Noda băn khoăn không biết có phải trình bày dài dòng về bản thân và những triệu chứng ông mắc phải thêm lần nữa hay không.
Như thể đọc được những suy nghĩ của Noda, Paprika nãy giờ bồn chồn lo lắng bỗng mỉm cười. “Anh Noda đang tiến hành sản xuất một loại xe hơi hoàn toàn không độc hại với môi trường đúng không ạ? Tôi muốn nghe thêm về chuyện đó.”
Cách mở đầu câu chuyện hơi nhàm chán nhưng tuyệt đối không có gì thất lễ. Noda tự nhủ, chắc chắn cô gái này phải rất thông minh. Có lẽ vẻ ngoài có phần yếu đuối kia cũng chỉ để tạo ấn tượng ban đầu giúp Noda dễ mở lòng hơn mà thôi.
“Thực ra bấy lâu nay vẫn có loại xe sử dụng LNG* cực kỳ thân thiện với môi trường.”
Noda thả lòng người, bắt đầu giải thích như thể đang giảng bài cho học trò của mình. Vả lại dường như Paprika cũng muốn như vậy. “Nhưng rõ ràng trong khí gas được thải ra vẫn chứa nitrogen oxide* và carbon monoxide*. Để loại bỏ hoàn toàn những thành phần độc hại ấy, bây giờ chúng tôi đang triển khai sản xuất một loại phương tiện mới, hoàn toàn không gây hại gì cả. Nói triển khai vậy thôi, thực ra sản phẩm đã hoàn thiện rồi.”
“Vậy ra chiếc xe không còn ở giai đoạn chế tác nữa, bây giờ bên công ty anh đang tiến hành sản xuất nó như một mặt hàng tiêu thụ đúng không? Chắc hẳn có nhiều người phản đối chuyện này lắm.”
“Đúng như cô nói đấy. Đối thủ cạnh tranh trong ngành tất nhiên không chấp nhận, người trong công ty cũng đố kỵ hiềm khích nhiều”, Noda khẽ cười.
“Thực ra vấn đề đó tôi đã chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu rồi”, ông thêm vào như thể muốn gạt đi nghi ngờ của đối phương về chuyện bệnh của ông từ đó mà ra.
“Vất vả cho anh quá”, dường như đã nhìn thấu tâm tư của Noda, Paprika nói nhẹ nhàng, tỏ ý sẽ không đề cập tới các vấn đề liên quan tới công việc nữa. Cô nhấp một ngụm ly whisky thêm đá Kuga vừa mang ra, khẽ cảm thán “Ôi chao, Usquaebasch!”
Kuga, người đang đứng cạnh bàn, thoáng giật mình thêm lần nữa, đoạn anh ta kính cẩn cúi đầu, “Sự hài lòng của quý khách là vinh hạnh của chúng tôi.”
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ