Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 4 - Hanson Mất Tích
D
ại tá Dan Boundary bước xuống từ chiếc taxi Ford đã đưa ông ta từ nhà ga đến Horsham và quan sát địa bàn của đối tác với vẻ vô cảm. Chính Đại tá đã huênh hoang rằng ông ta đang xoa bọt cạo râu đầy mặt trên tầng mười của khách sạn ở California khi trận động đất bắt đầu, mà vẫn hoàn tất việc cạo râu, tắm rửa, mặc quần áo trước khi vỏ trái đất ngừng rung chuyển.
“Tôi sẽ cần đến anh, vì vậy anh nên chờ,” ông ta nói với tài xế và đi qua cánh cổng go về phía Dinh thự Hoa Hồng.
Ông ta dừng lại nửa đường, ngắm ngôi nhà kỹ hơn. Đó là một tòa biệt thự gạch đỏ, ngôi nhà của một người khá giả. Bãi cỏ được cắt tỉa bao quanh bằng những dải hoa hồng, đài phun nước nhỏ trên núi đá giả, chất lượng của đồ nội thất sân vườn và không khí thoải mái tràn ngập khắp nơi, cho thấy đây là ngôi nhà của một người dân thành phố giàu có, một trong những sinh vật hạnh phúc chưa bao giờ nhọc lòng với việc phải kiếm hàng triệu bảng, mà hài lòng với mức thu nhập bốn, năm con số.
Đại tá Boundary càu nhàu trong cổ họng và tiếp tục bước đi. Một cô hầu gái ăn mặc gọn gàng mở cửa cho ông ta, và từ ánh mắt trống rỗng của cô ta, có thể thấy rõ ông ta không phải là khách quen.
“Boundary - chỉ cần nói Boundary,” Đại tá nói bằng giọng trầm trầm vọng đến tận góc xa nhất của ngôi nhà.
Ông ta được đưa đến phòng khách và một lần nữa nhìn thấy những món bài trí khiến ông ta thích thú. Ông ta không hề cảm nhận chút áy náy nào khi nghĩ rằng Solomon White sẽ sớm đổi những thứ xa xỉ này với khung cảnh khó chịu ảm đạm của nhà tù, và thậm chí cảnh tượng cô gái trẻ đẹp bước vào chào đón cũng không khiến ông ta động lòng.
“Ông muốn gặp cha tôi ư, Đại tá?”
Giọng cô lạnh lùng nhưng lịch sự. Đại tá chưa bao giờ được Maisie White yêu thích, và ngay lúc này cô phải nỗ lực đáng kể để che giấu ác cảm sâu sắc của bản thân.
“Tôi có muốn gặp cha của cô hay không ư?” Đại tá Boundary nói. “Sao chứ? Có, tôi nghĩ đúng vậy, và tôi cũng muốn gặp cô. Nhân tiện gặp cô ở đây, tôi sẽ nói chuyện với cô trước.”
Cô ngồi xuống, một mẫu hình lịch sự và kiên nhẫn, hai tay khoanh lại trong lòng. Trong ánh sáng ban ngày, cô gái xinh đẹp, lưng vươn thẳng, tư thế duyên dáng và đôi mắt màu xám trong vắt, đối diện với đôi mắt xanh nhạt của ông ta, có vẻ rất hiểu biết.
“Cô White,” ông ta nói, “chúng tôi đã đối xử với cô rất tốt.”
“Chúng tôi?” Cô gái lặp lại.
“Chúng tôi,” Đại tá gật đầu. “Tôi nói thay mặt chính mình và các cộng sự. Nếu Solomon từng kế cho cô sự thật, thì cô hẳn biết rằng tất cả nền giáo dục của cô, ngôi nhà xinh đẹp của cô,” ông ta vẫy vẫy tay, “là nhờ tôi và các cộng sự.” Lưỡi ông ta rung lên quanh hai từ cuối. Chúng là những từ được yêu thích nhất của ông ta.
Cô khẽ gật đầu.
“Tôi có ấn tượng rằng tôi nhận được chúng nhờ cha mình,” cô nói với một chút mỉa mai, “vì tôi cho rằng ông ấy kiếm được tất cả những gì mình có.”
“Cô cho rằng cha cô kiếm được tất cả những gì mình có?” Đại tá lặp lại. “Vâng, rất có thể cô nói đúng. Ông ấy đã kiếm được nhiều hơn số tiền mình có, nhưng ngày trả giá đã gần kề.”
Không thể nhầm lẫn tia đe dọa trong giọng nói của ông ta, nhưng cô gái không đưa ra bình luận nào. Cô biết rằng đã có rắc rối xảy ra. Cô biết rằng cha mình đã nhiều ngày khóa trái cửa phòng làm việc và hiếm khi nói lời nào với ai.
“Đêm hôm trước, tôi đã nhìn thấy cô,” Đại tá nói, thay đổi hướng tấn công. “Tôi thấy cô ở Orpheum. Pinto Silva đến cùng tôi. Chúng tôi ngồi trong khu ghế lô.”
“Tôi đã thấy ông,” cô nói khẽ.
“Một buổi diễn rất tốt, nếu cân nhắc việc cô hầu như còn là một đứa trẻ,” Boundary nói. “Thật ra, Pinto nói cô là nghệ sĩ giả nam tốt nhất anh ta từng thấy trên sân khấu…” Ông ta dừng lại. “Pinto đã cho cô ký hợp đồng.”
Cô gật đầu.
“Tôi rất biết ơn ông Silva,” cô nói.
“Cô có tất cả thế giới trước mặt, cô gái của tôi,” Boundary nói, theo cung cách chậm rãi và ưu tư của riêng mình, “một tương lai tươi đẹp và sáng sủa, đầy tiền bạc, ngọc trai, kim cương,” ông ta vẩy tay với cử chỉ mơ hồ, “và Pinto, người có giá trị nhất trong số các cộng sự của tôi, rất thích cô.”
Cô gái bất lực thở dài.
“Tôi nghĩ rằng vấn đề đó đã được giải quyết và khép lại, Đại tá,” cô nói. “Tôi không biết những người trong giới của ông sẽ coi lời đề nghị đó là gì, nhưng trong giới của tôi, người ta sẽ coi đó là sự xúc phạm.”
“Giới của cô là cái quái gì?” Đại tá hỏi, hoàn toàn không có dấu hiệu khó chịu.
Cô gái đứng dậy.
“Một thế giới sạch sẽ, tử tế,” cô nói một cách bình tĩnh, “tuân thủ luật pháp. Một thế giới coi sự sắp xếp như ông vừa đề nghị là bỉ ổi. Không chỉ có chuyện ông Silva đã kết hôn…”
Đại tá giơ tay ngăn lại.
“Pinto đã nói chuyện rất nghiêm túc về việc ly hôn,” ông ta nói một cách trang trọng, “và khi một người đàn ông như Pinto Silva nói lời đó, vậy là đủ cho bất kỳ cô gái nào. Bây giờ cô đã đề cập đến thế giới tuân thủ luật pháp,” ông ta tiếp tục chậm rãi, “tôi muốn nói về một trong những kẻ phạm pháp.”
Cô biết điều gì đang đến và im lặng.
“Một người đàn ông trẻ tên là Stafford King đang bám lấy cô.” Ông ta thấy mặt cô đỏ ửng lên nhưng vẫn tiếp tục, “Stafford King là cảnh sát.”
“Anh ấy là viên chức của Cục Hình sự,” cô gái nói, “nhưng tôi không nghĩ rằng ông sẽ gọi anh ấy là cảnh sát, phải không Đại tá?”
“Đối với tôi, tất cả cảnh sát đều là cảnh sát,” Boundary nói, “và theo quan điểm của tôi, Stafford King là một trong những cảnh sát tồi tệ nhất, bởi vì anh ta đang cố gắng thổi phồng một câu chuyện hão huyền ngớ ngẩn về tôi, khiến tôi gặp rắc rối nghiêm trọng.”
“Tôi biết anh King có liên hệ đến rất nhiều vụ án không hay ho,” cô gái lạnh lùng nói. “Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên nếu anh ấy điều tra một vụ án khiến ông quan tâm.”
“Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, phải không?” Đại tá gật gù cái đầu lớn. “Có lẽ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi thư ký của tôi - Hanson, đã biến mất và từng bị nhìn thấy đi cùng người bạn của cô, hả? Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên rằng King đang điều tra vụ án Spillsbury - một vụ án mà Solly không hay biết gì - hả?”
Cô đối mặt với ông ta, bối rối và lo lắng. “Tất cả những chuyện này sẽ dẫn đến đâu?” Cô hỏi.
“Dần đến rắc rối cho Solly, thế thôi,” Đại tá nói. “Ông ấy cố gắng tách khỏi tôi và các cộng sự, và ông ấy đã phải trải qua những trải nghiệm khó chịu, trừ khi…”
“Trừ khi có chuyện gì?” Cô hỏi.
“Pinto là một người đầy lòng nhân từ, tôi cũng vậy. Chúng tôi không muốn gây rắc rối với các cộng sự cũ, nhưng tin tôi đi, rắc rối sẽ xảy ra.”
“Rắc rối kiểu gì?” Cô gái hỏi. “Nếu ông muốn nói rằng cái gọi là liên minh của ông với cha tôi sẽ chấm dứt, tôi sẽ mừng lắm. Cha tôi có thể tự kiếm sống và tôi sẽ có việc làm trên sân khấu.”
“Cô có việc làm trên sân khấu,” Đại tá không cười nhưng giọng điệu lại tiết lộ sự khoái trá. “Cha cô có thể tự kiếm sống trong nhà tù Portland,” ông ta lên giọng.
“Về chuyện đó, ông cũng vậy thôi, Đại tá.”
Đại tá chậm chạp quay đầu và ngắm nghía hình bóng gầy gò nơi ngưỡng cửa.
“Ô, ông nghe thấy tôi nói, phải không, Solly,” ông ta không tỏ vẻ khó chịu.
“Tôi đã nghe ông nói,” Solomon White nói, khuôn mặt gầy trắng bệch chưa từng thấy và hơi thở nhọc nhằn.
“Nếu ông đang nghĩ đến việc bỏ tù tôi,” White nói, “sao nào, tôi nghĩ chúng ta sẽ lập nên hội bạn tù vui vẻ.”
“Với tôi?” Đại tá nhướng mày.
“Ông cùng những người khác. Pinto Silva, Crewe Phong Nhã và Selby. Đó chỉ là một vài người trong đó.”
Đại tá Boundary cho phép mình mỉm cười.
“Về tội gì?” Ông ta hỏi. “Có thể nói cho tôi nghe không, Solly? Những kẻ thông minh nhất tại Sở cảnh sát rình tôi nhiều năm mà vẫn chưa thành công. Có lẽ họ có thể, với sự giúp đỡ của ông và con chó Hanson.”
“Đó là lời nói dối,” White ngắt lời, “theo như tôi biết - tôi chẳng biết gì về Hanson.”
“Hanson,” Đại tá chậm rãi nói, “là một tên trộm. Anh ta bỏ trốn với 300 bảng của tôi, theo như tôi báo cáo với cảnh sát”
“Tôi hiểu,” White cười khinh bỉ, “trước tiên tố cáo người khác, để làm mất uy tín của nhân chứng trước, phải không Đại tá. Và ông đã dựng tội gì cho tôi?”
“Không có gì,” Đại tá nói, “ngoại trừ điều này. Tôi đã nhận được từ ngân hàng một tấm séc 4.000 bảng được rút ra dưới tên ông, từ tài khoản chung của chúng ta và dường như được ký bởi Silva và tôi.”
“Đúng như chuyện xảy ra,” White nói, “nó do chính các ông ký, những cộng sự của tôi, trước sự hiện diện của tôi.”
Đại tá lắc đầu.
“Cứng đầu đến cùng, trơ trẽn đến cùng - tại sao không thú nhận thẳng thắn với một cộng sự cũ, Solly? Tôi đến đây gặp ông là về tấm séc đó.”
“Đó là trò chơi của ông, phải không?” White nói. “Ông buộc tội tôi giả mạo chữ ký, và giả sử tôi tiết lộ mọi chuyện?”
“Tiết lộ mọi chuyện gì?” Đại tá hỏi một cách ngây thơ. “Nếu ‘tiết lộ’ như ông nói nghĩa là ông sẽ khai với cảnh sát những lời xúc phạm tôi và các cộng sự, ông có thể khai gì? Tôi có thể mang theo một tá nhân chứng để chứng minh rằng cả Pinto và tôi đều ở Brighton vào buổi sáng hôm tấm séc được ký.”
“Ông đến bằng xe riêng lúc nửa đêm,” White gay gắt nói. Chúng ta sắp xếp gặp nhau bên ngoài Guildford để chia chiến lợi phẩm.”
“Chiến lợi phẩm?” Đại tá Boundary nói với vẻ hoang mang. “Tôi không hiểu.”
“Tôi sẽ nói đơn giản hơn,” White nói, đôi mắt như lửa cháy âm ỉ. “Một năm trước, ông đã buộc cậu Balston, một chủ tàu, đặt 50.000 bảng vào một công ty giả.”
Ông thấy Maisie giật nảy, nhưng vẫn tiếp tục.
“Làm thế nào ông đạt được điều đó, tôi không muốn kể ra trước mặt con gái tôi, nhưng đó là trò tống tiền mà ông và Pinto cùng sắp đặt. Balston đã trả phần cuối cùng, 4.000 bảng là phần của tôi.”
Đại tá Boundary đứng dậy nhìn đồng hồ.
“Tôi để một chiếc taxi chờ ngoài kia, và thời gian của taxi là tiền. Nếu ông định đưa ra cái tên của một thanh niên ngây thơ - người chắc chắn sẽ phủ nhận rằng anh ta có bất kỳ liên hệ nào với tôi và các cộng sự - đó là vấn đề trên lương tâm của chính ông. Tôi nói rõ là tôi không biết gì về tấm séc này. Tôi đã cho con gái ông một lời đề nghị.”
“Tôi có thể đoán lời đề nghị đó là gì,” White ngắt lời, “và tôi có thể nói với ông điều này, Boundary, rằng nếu ông định bán đứng tôi, tôi sẽ chơi ngang tay với ông, cho dù có phải chờ hai mươi năm! Nếu ông tưởng tôi sẽ để con gái mình dấn thân vào cái băng đảng bẩn thỉu đó…” giọng ông vỡ ra, phải giây lát sau mới có thể hồi phục. “Hãy làm chuyện tồi tệ nhất ông có thể. Nhưng tôi sẽ nắm được ông, Boundary! Tôi không nghi ngờ chút nào rằng ông sẽ bị kết án. Ông biết những điều tôi có thể khai ra, và tôi sẽ phải uống liều thuốc đắng của chính mình, nhưng ông không thoát được đâu.”
“Đợi đã, Đại tá.” Cô gái nói với giọng trầm đến mức nếu như ông ta không chờ đợi cô nói, thì có lẽ đã không nghe thấy. “Ý ông là ông sẽ kiện cha tôi?”
“Với những người tuân thủ luật pháp,” Đại tá nói với vẻ sâu xa, “yêu cầu của công lý là ưu tiên hàng đầu. Tôi phải làm nhiệm vụ của mình với chính phủ, nhưng nếu cô thay đổi suy nghĩ…”
“Con bé sẽ không thay đổi ý định,” White gầm lên.
Với một sải chân, ông đã đi qua giữa Đại tá và cánh cửa. Ông đứng đó chỉ khoảng một giây, và rồi ngã ngửa ra sau.
“Làm điều tồi tệ nhất ông có thể,” White lào khào nói, và Đại tá Boundary lướt ra cửa, bỏ túi khẩu súng lục không biết từ đâu xuất hiện trong tay, và lập tức họ nghe thấy tiếng rú của động cơ xe khởi hành.
Đại tá đến ga Horsham trong trạng thái tâm trí ưu tư. Ông ta vẫn chìm trong suy nghĩ sâu xa khi đến Victoria.
Sau đó, khi bước lên sân ga, một bàn tay đặt lên cánh tay ông ta, và Đại tá quay lại, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Stafford King.
“Chào ngài,” Đại tá nói, cảm giác một thứ gì đó nơi sống lưng chợt lạnh đi.
“Xin lỗi vì đã xâm phạm vào giây phút mơ mộng của ông, Đại tá,” Stafford King nói, “nhưng tôi đã phát lệnh bắt giữ ông.”
“Về tội gì?” Đại tá hỏi, mặt tái xám.
“Tống tiền và âm mưu,” King nói và kinh ngạc khi thấy ánh mắt nhẹ nhõm của người kia.
“Boundary,” anh nói giữa kẽ răng, “ông nghĩ rằng tôi muốn bắt ông vì Gregory Tuyết!”
Đại tá không nói gì.