Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 4: Thoát Vòng Nô Lệ
G
ió ngàn gào rít thảm thiết trên các ngọn thông. Gần suốt đêm, Kazan lang thang trong cảnh rừng sâu huyền bí.
Rồi nó lại trở về gần chỗ cắm trại và, không ra quá phạm vi che chở của cây rừng, nó nằm xuống, run cầm cập, trên lớp tuyết dày, mắt nhìn đăm đăm chiếc lều, nơi đã xảy ra sự việc khủng khiếp.
Nó đánh hơi thấy mùi chết trong không khí, cái chết do nó gây ra. Ba phần tư máu chó trong người nó xót xa, thổn thức, còn một phần tư máu sói thì vẫn xù lông, mắt nhìn hằn học, nhe nanh sẵn sàng để cắn xé.
Ba lần nó nhìn thấy Thopre lảo đảo và, trán vẫn băng bó, bước ra khỏi lều, gọi rất to:
- Kazan! Kazan! Kazan!
Ba lần Isobel đều đứng bên cạnh Thopre. Nhờ đống lửa, Kazan có thể trông thấy nàng, đúng như lúc nó chồm lên bảo vệ nàng và cắn chết tên kia. Da mặt nàng vẫn còn tái mét, nhợt nhạt như tuyết, vì tai họa vừa qua, và vẻ kinh hoàng vẫn chưa hoàn toàn mất hẳn trong đôi mắt xanh. Nàng cũng gọi:
- Kazan!Kazan!Kazan!
Thế là bản năng chó hình như thắng bản năng sói; nó rùng mình sung sướng, bò tới một tí, gần như quyết tâm đón nhận những trận đòn mà nó nghĩ là đang chờ đợi nó. Nhưng cuối cùng hình ảnh cái dùi gỗ vẫn mạnh hơn, nó lại đành lùi vào bóng tối. Thất vọng, Thopre và Isobel quay vào lều. Cảnh vật trở lại im lìm như cũ.
Không thấy ai nữa, và khi ngọn lửa leo lét sắp tắt, Kazan quyết tâm tiến về phía trước xe và đến sát bên những mẩu củi tàn. Xa hơn một tí, xác anh chàng bị nó cắn chết, vẫn nằm, đậy chăn. Thopre đã kéo xác hắn ra đó đặt dưới một bụi rậm.
Để sưởi ấm, Kazan nằm cạnh đống than hồng, mũi gác lên chân, mắt nhìn chừng về phía chiếc lều, sẵn sàng chạy chốn vào rừng nếu có gì khả nghi. Nhưng mặc dầu cố gắng nằm thức, nó vẫn không sao cưỡng lại được cái ấm áp dễ chịa tỏa ra từ đống than hồng và lớp tro nóng. Nhiều lần mắt nó nhắm lại và ngủ đi mê mệt.
Sau khi ngủ mơ lúc nào thì thấy bàn tay âu yếm của Isobel, có lúc lại mơ thấy cuộc chiến đấu, hai hàm răng nó bập lại như hai gọng kìm. Kazan giật mình tỉnh vậy, vừa đúng lúc đó nó nhìn thấy tấm vải lều chuyển động. Nó vội lao ngay về phía ngàn thông.
Trời sáng. Thopre bước ra, tay dắt người vợ trẻ, tay cầm súng. Cả hai cùng nhìn phía dưới cái xác dưới tấm chăn. Rồi Thopre ngửa đầu cất tiếng gọi:
- Hú…ú…ú…Kazan!Kazan!Kazan!
Qua những cành thông thấp, Kazan nhìn về phía Thopre, về phía khẩu súng, và bốn chân nó run cầm cập. Rõ ràng là người chủ đang tìm cách dụ dỗ nó, lôi kéo nó về cái thứ giết người kia.
- Kazan! Kazan! Kazan! Kaaaazannnn!-Thopre lại gọi to;
Kazan biết khoảng cách không có nghĩa lý gì đối với cái thứ lạnh lùng giết người Thopre đang cầm ở tay. Đứng lại lâu hơn là nguy hiểm. Lần cuối cùng nó quay về phía Isobel, đôi mắt tràn ngập yêu thương khó tả. Giờ phút quyết định từ biệt đã điểm. Nó muốn thốt lên với bầu trời mờ xám niềm thất vọng và nỗi cô đơn của nó. Nhưng để khỏi bị lộ nó đành im tiếng.
- Nó đi rồi! -Isobel xúc động nói.
- Phải đi rồi! -Thopre đáp, giọng không tin tưởng lắm. Anh đã bất công đối với nó. Nó biết còn anh thì lại không ngờ. Anh vô cùng hối tiếc là đã ngu dại đánh nó, nhưng anh đã làm. Bây giờ thì quá muộn … nó đã đi và không quay về nữa.
- Có, có! Nó sẽ trở về…Người thiếu phụ cãi lại - Nó không bỏ em đâu. Nó yêu em. Trước đây nó còn là dã thú và dữ tợn. Nó biết là em rất yêu nó. Thế nào nó cũng sẽ về! Anh nghe xem..
Từ rừng sâu, một tiếng rống dài thảm thiết vọng đến tận trại.
Đây là lời chào tạm biệt của Kazan.