Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Dennis Quyên
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hông bao lâu sau, cậu cô ly hôn, thím đưa em họ đi Mỹ, rồi tai nạn xe xảy ra, cậu không còn nhìn thấy em họ nữa. Sau khi em họ qua đời, cậu cô rất đau khổ nhưng vẫn luôn gắng gượng liều mạng làm việc.
Có lẽ ông trời đã thương cô, một lần lốp xe nổ, cô lại có thể nghe thấy âm thanh, nhưng con người cô đã hoàn toàn thay đổi.
Hai năm sau, cha mẹ cô cũng vì đi khảo sát trên núi mà gặp núi lở rồi qua đời. Đến khi cô lên đại học chưa bao lâu, cậu cô vì tai nạn xe khi đang làm nhiệm vụ, không thể cứu chữa cũng mất ngay tại đó.
Đúng như tên tội phạm kia đã nguyền rủa, người nhà họ Giang đều chết rất thê thảm.
Có lẽ một ngày nào đó, người tử vong tiếp theo sẽ là cô.
Lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, cô cảm thấy mồm miệng khô đắng liền xuống giường lấy nước, ngửa đầu uống cạn. Đột nhiên cô nhớ đến tối qua hình như mình cùng với Lý Nghiên và cả ba người đàn ông uống rượu ở quán bar, nhưng cô về nhà từ lúc nào sao cô không nhớ gì cả.
Lúc này tiếng chuông di động réo vang, là Lý Nghiên gọi đến.
“Con ranh chết tiệt, mới ngủ dậy à?!”
“Haizzz, nằm mơ thấy ác mộng.”
“Đáng đời! Đúng rồi, chuẩn bị bằng tốt nghiệp, chứng minh nhân dân, hồ sơ cá nhân của cậu, rồi nhanh chóng đến nộp ở phòng Nhân sự tầng bốn của siêu thị cũ mà cậu làm việc ấy, nhớ ăn mặc đẹp nhé.”
“Cậu nói gì?!”
Sau đó Lý Nghiên bô lô ba la nói một thôi một hồi, đại ý là tối qua cô đập vỡ chai rượu đòi đánh toác đầu Quỷ Tóc Bạc, lại còn xé áo anh ta như dã thú, ôm lấy rồi nôn một bãi lên người anh ta, kết quả là Quỷ Tóc Bạc không những không trách tội cô mà còn lấy đức báo oán, cho cô cơ hội làm việc thêm một lần nữa, bảo cô mười giờ đến tầng bốn siêu thị cũ để nộp hồ sơ…
Nghe điện thoại xong, cô đứng đờ ra trước khung cửa sổ như một bức tượng. Hồi lâu sau cơ thể cô cứng đơ ngã thẳng xuống giường, đưa tay che mặt, hổ thẹn đến nỗi chỉ mong tìm một cái lỗ để chui vào.
Cô đã trách lầm anh chàng đẹp trai tóc bạc đó rồi.
Lý Nghiên nói cô như thể một con quỷ háu đói háo sắc, trước mặt mọi người mà dám quấy rối anh đẹp trai tóc bạc. Nhưng những chuyện kinh thiên động địa đó sao cô hoàn toàn không có ấn tượng chút nào vậy?
Lần này đúng là trong họa có phúc, cô tốt số được vào làm việc trong tập đoàn Giang Hàng, nhất định là bố mẹ và cậu đang hiển linh phù hộ đây mà.
Cô căng thẳng nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, đã tám giờ bốn mươi rồi, không thu xếp thì sẽ không kịp mất. Cô hưng phấn sải những bước nhảy Valse vào phòng vệ sinh, bất cẩn đâm sầm vào cửa. Sờ chỗ đau trên trán, cô cảm thấy đó là Thượng đế đang nhắc nhở, cô lại có công việc rồi, chuyện này là thật!
Có câu, Thượng đế đóng một cánh cửa, nhất định sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác. Câu này là chân lý với người khác, còn với Giang Văn Khê, ngay cả một cánh cửa sổ mà Thượng đế còn không để cho cô, huống hồ là một cánh cửa.
Nhìn miếng giẻ trong tay, Giang Văn Khê lặng lẽ cười đau khổ, cô biết ngay là Thượng đế sẽ không chăm sóc mình mà.
Cô ngây thơ tưởng rằng Quỷ Tóc Bạc kia là Jesus tái thế, thực ra hắn vốn chỉ là một tên tiểu nhân ti tiện lòng dạ hẹp hòi lại còn thù dai.
Thử việc ba tháng, mỗi tháng một ngàn tệ, đối với tiền lương thử việc cô vốn không trông mong có đột phá gì, điều khiến cô căm phẫn nhất là mỗi tháng phải trừ năm trăm tệ để trả cho bộ quần áo mà đêm đó cô đã hủy diệt.
Thượng đế ơi, hai mảnh vải một đen một trắng đó được may bằng vàng hay sao? Khác một chữ với Benz, áo sơ mi ấy tốn những hơn ba ngàn tệ, chiếm hai chữ trong tên triết gia Marx, chiếc quần tây ấy mất hơn bốn ngàn? Tại sao nhất định phải ném bộ quần áo đó đi, đem giặt tẩy là được mà? Nếu chỉ đền phí giặt ủi, bây giờ cô có thể móc ra trả ngay mà.
Người lắm tiền đúng là chỉ biết tạo nghiệt!
Đáng buồn hơn là, khi cô khóc lóc kể lể với Lý Nghiên, cô nàng không những không an ủi mà còn nói rằng Giang Hàng chịu thu nhận là cô đã may mắn chán rồi.
Cô thực sự không nghĩ ra, vốn xưa nay tính tình mình luôn ôn hòa sao cô có thể uống say rồi trở thành tên cuồng bạo lực như thế chứ.
Vị trí công việc mà cô đang đảm nhiệm nếu nói dễ nghe một chút là tiếp tân, nói khó nghe một chút là cô em sai vặt trong văn phòng. So với làm nhân viên thu ngân trước kia thì hình như cô càng thê thảm hơn.
Có câu nói: Sinh, dễ; sống, dễ; sinh sống không dễ.
Vì sinh tồn, cô chịu vậy!
Cô luôn an ủi chính mình: Giang Văn Khê, biết bây giờ có bao nhiêu người thất nghiệp không? Mày có một công việc ô sin như bây giờ để làm thì nên biết đủ đi.
Cầm mảnh giẻ trong tay, cô lau chùi bóng loáng đồng hồ chấm công, còn một phút nữa là đến giờ vào làm, cô có thể thở phào rồi.
Trước kia làm ở siêu thị gần ba tháng, còn bây giờ làm việc ở khu văn phòng lầu bốn được nửa tháng. Chỉ nửa tháng này mà cô đã biết được, mỗi buổi sáng từ tám giờ hai mươi lăm phút đến tám giờ ba mươi phút, máy tổng rất có quy luật cứ vài giây lại reo một lần. Lúc này, Dương Mẫn, cũng là tiếp tân, sẽ giành đi nghe máy tổng. Điện thoại vừa cúp, cô liền nhìn thấy Dương Mẫn rút thẻ chấm công của một đồng nghiệp nào đó nhét vào máy chấm công, “tít tít” một tiếng, hoàn thành nhiệm vụ. Có lúc vào khoảng tám giờ hai mươi chín phút, Dương Mẫn sẽ cùng lúc rút ra mấy tấm thẻ, “tít tít tít tít” một tràng dài. Cô ngồi bên cạnh chỉ có thể chớp mắt nhìn, sửng sốt theo dõi mọi thứ.
Hôm nay Dương Mẫn đến muộn, cô mừng là không ai gọi điện thoại để yêu cầu quẹt thẻ. Nói thực là, không phải cô không thông cảm, mà là “Đức Phật qua sông, khó giữ mạng sống”, cô chỉ mới đến nửa tháng, nếu bị phòng Nhân sự hoặc trưởng phòng bắt cô làm đại diện quẹt thẻ, hại cô lại mất việc thì cô chết đi cho xong.
Đang định đến nhà vệ sinh giặt giẻ lau thì lúc ấy, tiếng chuông máy tổng đã vang lên. Giang Văn Khê thấy da đầu cứ tê dại, do dự một lúc rồi bất đắc dĩ quay lại, nghe điện thoại bằng giọng ngọt đến phát ngán: “Xin chào!”.
Bên kia vẳng đến một giọng lạ: “Tiểu Dương, Triệu Bảo Thắng đây, giúp tôi quẹt thẻ!”.
Giang Văn Khê có vẻ kinh ngạc: “Tôi không phải Dương Mẫn, cô ấy chưa đến…”.
“Không phải Dương Mẫn? Cô là người mới đến phải không?”
“… Vâng”, Giang Văn Khê đáp khẽ.
Bên kia lại nói: “Tôi ở lầu dưới, cô giúp tôi quẹt thẻ đã, lát nữa tôi sẽ lên ngay”.
“Ồ…” Giang Văn Khê khó xử, nhìn những cái tên trên dãy thẻ chấm công, cô dè dặt hỏi, “Xin lỗi, liệu có thể lặp lại họ tên của anh không? Và phòng nào nữa?”.
Bên kia im lặng mấy giây rồi sau đó vẳng đến tiếng thở dồn dập do tức giận: “Sao cô làm tiếp tân được hả, ngay cả tên nhân viên trong công ty cũng không nhớ?”. Bên kia vừa nói dứt thì máy chấm công đã vang lên điệu nhạc tuyệt diệu “For Elise”, người đó cuống lên, “Phòng Xây dựng, Triệu Bảo Thắng”.
“Ồ, phòng Xây dựng, Triệu Bảo Thắng.” Giang Văn Khê cầm ống nghe, ánh mắt vội vàng lướt qua hàng thẻ, “Anh đợi đã, khoan cúp máy, ở đây không có ai tên Triệu Bảo Thắng”.
“Sao không có? Thẻ thứ ba hàng số một.”
“Cái đó… thẻ thứ ba hàng một tên Mã Tiểu Vân, không phải Triệu Bảo Thắng…”
“Mắt cô có vấn đề không?! Sao lại không có?!”
“Khoan đã… Tìm ra rồi, thẻ thứ ba hàng thứ hai đếm ngược.” Giang Văn Khê rút tấm thẻ khó khăn lắm mới tìm thấy, “Nhưng… bây giờ là tám giờ ba mươi mốt phút, anh có chắc muốn tôi quẹt thẻ giúp anh không?”.
“Đương nhiên phải quẹt, nếu không phí điện thoại một phút này sẽ là lãng phí.” Một giọng lạ hoắc vang lên sau lưng Giang Văn Khê, nghe có vẻ thờ ơ nhưng mang ý ra lệnh.
Quay đầu lại, Giang Văn Khê trợn mắt nhìn mái tóc bạc đã lâu không gặp đứng sau lưng, sửng sốt há hốc miệng không nói được gì. Cô vừa định rút tấm thẻ ra nhưng lại bị anh vô tình giật mất, chỉ nghe “tít” một tiếng, tấm thẻ đó bị cưỡng ép đặt trên đồng hồ thời gian đi muộn.
Lạc Thiên từ từ quay người lại, nhìn Giang Văn Khê vẻ mặt hoảng hốt, nhếch môi quan sát cô rồi sau đó tiến lại gần cô, ép cô lùi ra sau một bước, tì người vào quầy tiếp tân không thể động đậy, cầm lấy ống nghe trên tay cô, bên trong đã vang lên âm thanh máy bận từ lâu, anh nhẹ nhàng cúp máy, sau đó ngước lên nói ngắn gọn: “Làm tốt lắm”.
Giọng anh không lớn không nhỏ, vừa đủ nghe, cho dù đứng ở góc nào trong sảnh cũng có thể nghe rõ.
Ý gì đây? Tại sao lại nói thế? Cô ngỡ anh sẽ phê bình cô nghiêm khắc chứ.
Qua nụ cười như có như không của anh, đột nhiên Giang Văn Khê thấy rùng mình ớn lạnh, cô quay phắt lại nhìn về hướng ra vào của đại sảnh, ở đó có một hàng đồng nghiệp đang đứng, trong số ấy có cả Dương Mẫn, lúc này đây, ai nấy đang trừng mắt nhìn cô rất căm phẫn, đặc biệt là Dương Mẫn, ánh mắt như chỉ muốn lột da cô ra.
Giang Văn Khê như bị ai đó tạt cho một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh ngắt.
Cuối cùng cô đã hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói mà Quỷ Tóc Bạc thốt ra, anh cố ý đứng trước mặt mọi người mà bẻ cong là cô muốn kéo dài thời gian, hại Triệu Bảo Thắng kia muộn giờ, rắp tâm thể hiện trước mặt anh…
Cô buột miệng thốt ra theo trực giác: “Tôi không có…”.
“Hử?”, Lạc Thiên nhướn mày, dường như rất mong đợi cô nói tiếp.
Cuối cùng Giang Văn Khê đã lĩnh giáo được thủ đoạn độc ác của Quỷ Tóc Bạc, không chỉ đàn áp cô về mặt tiền bạc, mà còn khiến cô trở thành kẻ phản bội trên quan hệ giao thiệp bạn bè, thật sự chưa gặp ai xấu xa hơn anh ta. Bây giờ cho dù cô giải thích thế nào thì cũng chỉ là biện bạch.
Lý Nghiên nói với cô nào là Quỷ Tóc Bạc thấu tình đạt lý, nào là lấy đức báo oán, hiện giờ cô nghi ngờ tên này đang chờ thời cơ để trả thù.
Lạc Thiên hài lòng nhìn vẻ mặt muốn nói mà không thể của Giang Văn Khê, quay lại nhìn đám nhân viên đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói: “Các bạn đứng đó làm gì thế? Sao không quẹt thẻ?”.
Vừa dứt lời, ai nấy vội vàng chạy về phía máy chấm công, quẹt thẻ xong còn quay sang cười với Lạc Thiên, hành lễ xong mới về văn phòng của mình.
Giang Văn Khê nhìn khuôn mặt “vui vẻ” của họ mà toát mồ hôi lạnh.
Đến khi đại sảnh không còn ai, Lạc Thiên mới lạnh lùng nhìn Giang Văn Khê một cái rồi đi về văn phòng.
Tục ngữ nói, bốn chuyện thảm nhất đời người là…
Nắng hạn gặp mưa rào, vài giọt; gặp bạn nơi đất khách, mượn tiền; đêm động phòng hoa chúc, không “lên”; lúc bảng vàng đề danh, trùng tên.
Đối với Giang Văn Khê mà nói, chắc còn phải chuyện thảm thứ năm nữa: Được cấp trên khen thưởng, mắc bẫy?!
Vì chuyện quẹt thẻ giùm mà phòng Nhân sự chiều hôm đó đã ra thông báo trừng phạt, Triệu Bảo Thắng phòng Xây dựng đi muộn còn nhờ quẹt thẻ giùm, phạt hai trăm tệ; tiếp tân Dương Mẫn vì chưa đủ chứng cứ phạm tội nên chỉ bị cảnh cáo, nếu còn tái phạm sẽ bị đuổi việc; tất cả những người đi muộn đều phải chấp hành chế độ nhân sự của công ty; nếu còn phát hiện hiện tượng quẹt thẻ giùm sẽ phạt nặng không tha.
Thông báo này khiến Giang Văn Khê đang lảo đảo sắp rơi xuống cửa địa ngục đã rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.
Dương Mẫn không nói câu nào với Giang Văn Khê nữa, những đồng nghiệp khác đối với cô đều tỏ ra “liếc xéo lạnh mặt thờ ơ”. Những chuyện vặt vãnh càng ngày càng nhiều đều đổ hết lên đầu cô, hoàn toàn vượt hẳn chuyện mà một tiếp tân phải làm. Bây giờ cô không chỉ làm ô sin mà còn biến thành chân chạy vặt nữa.
Đối với tình trạng đó, cô chỉ có thể nghiến rụng răng rồi nuốt vào bụng. Có lúc chỉ muốn thôi việc cho xong, nhưng nghĩ lại thì nếu có thôi việc như thế, chẳng phải đã trúng kế của Quỷ Tóc Bạc hay sao? Những ấm ức đó chẳng phải tự chịu hay sao? Thế nên cô quyết định nhẫn nhịn, nếu có thể, cô nhất định sẽ trả lại hết những nỗi ấm ức đó. Nhưng… khả năng ấy gần như bằng không…
Mỗi buổi trưa, cô đều bị xếp hàng sau cùng để ăn cơm. Thức ăn không chỉ nguội ngắt mà còn nhạt nhẽo, chỉ còn lại mấy cọng rau xào, cô đã lâu lắm rồi không được ăn thịt. Hôm nay khó khăn lắm mới thấy còn một miếng sườn heo, rõ ràng không ai ăn muộn hơn cô, mà ông sư phụ đứng bếp còn nói dối là đã hết rồi.
Nhìn miếng sườn heo duy nhất sau ô kính, lại nhìn mấy cọng rau lơ thơ trong khay thức ăn, Giang Văn Khê cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm, nói với ông sư phụ bằng giọng còn nhỏ hơn muỗi kêu: “Chẳng phải là còn một miếng sao? Sao lại hết rồi?”.
Ông sư phụ nhìn cô một cái, hừ lạnh: “Không phải chuẩn bị cho cô đâu”.
“Chẳng có ai ngày nào cũng ăn cơm muộn hơn tôi đâu…” Còn ai ăn muộn hơn cô chứ, rõ ràng là ông sư phụ đó cố ý đánh đố cô.
Quán ăn lầu dưới đang tu sửa, dự kiến trước mùng Một tháng Năm năm sau sẽ mở lại.
Mấy hôm nay Lạc Thiên bận rộn đến chóng mặt, còn phải chạy đi chạy lại giữa tổng bộ của tập đoàn và quán ăn, hiếm khi có buổi trưa đến nhà ăn nhân viên để dùng bữa, nhưng lại khiến anh phải chứng kiến cảnh tượng khó chịu kia.
Anh nhìn vào ô cửa lấy thức ăn, vốn dĩ ông sư phụ đang im lặng, thấy anh đến liền lập tức lấy miếng sườn heo cuối cùng và những món ăn khác bày đầy vào khay, rồi cười híp mắt đưa cho anh.
Anh không đón lấy khay, ánh mắt chiếu vào Giang Văn Khê đứng cạnh, lướt qua những món ăn trong khay của cô rồi lại nhìn thức ăn của mình, đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giang Văn Khê chỉ dám thầm nguyền rủa Quỷ Tóc Bạc là “ăn cướp”, cô mấp máy môi rồi bê khay cơm đến bàn trống ngồi xuống, tức tối giày xéo mấy cọng rau nát nhừ trong khay.
Lạc Thiên quay lại nhìn bộ dạng ấm ức của cô, bỗng dâng lên một cảm xúc khó hiểu, anh tưởng sau sự việc quẹt thẻ lần trước sẽ khiến cô chủ động rời khỏi nơi này, kết quả là cô đã kiên trì ở lại.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ ba mươi lăm phút, thời gian ăn cơm trưa của nhân viên bắt đầu từ mười một rưỡi trưa, nhà ăn rộng lớn bây giờ chỉ còn lại anh và cô dùng bữa, nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và ông sư phụ lúc nãy, cũng tức là ngày nào cũng phải đến giờ này cô mới có thể ăn trưa.
Về chuyện quẹt thẻ, anh đã lợi dụng cô giết gà mắng chó, tuy không đứng đắn lắm nhưng không có nghĩa là anh đàn áp một cô tiếp tân bé nhỏ bằng chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Giang Hàng.
Giành thức ăn với nhân viên cấp dưới, chuyện này chỉ khiến anh tự sỉ vả chính mình.
Anh nói với ông sư phụ: “Còn thức ăn không? Nếu có thì bây giờ nấu hai phần nữa rồi mang đến bàn đó”.
Ông sư phụ gật đầu lia lịa, vẻ mặt hồ nghi nhìn anh bước đến chỗ cô bé đã bán đứng đồng nghiệp.
Cảm thấy có một bóng đen tiến đến, Giang Văn Khê chớp mắt, nhìn Quỷ Tóc Bạc ngồi xuống đối diện cô.
Nhà ăn rộng như thế, bao nhiêu bàn trống anh ta không ngồi, mà lại ngồi đối diện cô!
Nuốt món rau khó ăn vào bụng, cô bê khay lên định đến bàn kế bên ngồi, vừa đứng lên đã nghe giọng nói trầm trầm của anh: “Ngồi xuống, còn thức ăn chưa mang lên!”.
Giọng anh rất khẽ, nhưng mỗi chữ đều lọt vào tai cô vô cùng rõ ràng.
Cơ thể như bị đóng đinh cứng đờ, cô liếm vệt mỡ trên môi, nhìn anh vẻ khó tin. Quỷ Tóc Bạc lúc nãy bảo ông sư phụ thêm món ăn, lẽ nào là vì cô?
Động tác nhỏ thè lưỡi liếm môi trong vô thức của Giang Văn Khê, trong mắt đàn ông trở thành sự cám dỗ chí mạng. Lạc Thiên cũng không ngoại lệ, anh hơi nheo mắt, nhìn cô chăm chú.
Cô có một gương mặt trắng xanh hiền lành, không thể gọi là xinh đẹp nổi bật, nhưng đôi đồng tử trầm tĩnh và đen trắng rõ ràng ấy lại cho người ta một ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Điều đó khiến anh nghĩ đến cái đêm ở K.O, vẻ mặt cô khi cầm chai rượu giơ trước mặt anh đòi công việc, khác hoàn toàn lúc này. Một con mèo hoang nhe nanh giơ vuốt, một con chuột bạch nhát gan sợ sệt.
Anh lại nói ngắn gọn: “Ngồi”.
Giang Văn Khê biết mình nên can đảm ngồi sang bàn khác, nhưng chân cô lại không đi nổi.
Ngồi, có thể tiêu hóa sẽ không tốt, nhưng có thể không cần ăn cơm nguội và rau nát; đi, nhất định sẽ ăn cơm nguội và rau nát, nhưng có thể ăn thoải mái tự nhiên.
Ngồi? Hay đi?
Do dự một hồi, cô dè dặt ngẩng lên nhìn anh, vừa khéo thấy anh cũng đang nhìn cô. Đối diện với ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen thẳm ấy, mặt cô bất giác đỏ hồng lên. Phải thừa nhận rằng người đàn ông này đẹp trai quá sức, từ trên xuống dưới đều mang một vẻ quyến rũ chí mạng và cực kỳ nguy hiểm.
Giữa dạ dày và vị giác, cuối cùng, cô đã chọn vị giác.
Cô cắn môi, e dè và chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ.
Một lúc sau, món ăn thêm đã được mang lên.
Lạc Thiên gắp thức ăn, sau khi ăn được mấy miếng thì thấy Giang Văn Khê chưa đụng đũa tới, anh nhướn mày hỏi: “Sao không ăn?”.
“Nhìn thấy anh là chẳng có lòng dạ nào ăn…”, Giang Văn Khê không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói thẳng suy nghĩ trong đầu.
Lạc Thiên suýt nữa thì nghẹn thức ăn, anh ho mấy tiếng, sắc mặt sa sầm lại. Lần đầu tiên anh nghe được câu này từ miệng một người phụ nữ – anh lại khiến cho người ta không có lòng dạ nào ăn hay sao?
Vừa thốt ra, Giang Văn Khê chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình. Cô không nghĩ là bề ngoài của anh khiến cô lộn mửa, mà là với thân phận của anh mà ngồi ăn cùng bàn với cô, mặt đối mặt, khiến cô bị áp lực gấp bội, nên mới cảm thấy không có lòng dạ nào…
“Tổng giám đốc Lạc, tôi không có ý đó, thực ra…” Thấy vẻ mặt càng lúc càng khó coi của Lạc Thiên, Giang Văn Khê sợ đến mức không dám giải thích nữa.
Im lặng, một sự im lặng nghẹt thở.
Một lúc lâu sau, Lạc Thiên đập đũa lên mặt bàn, gương mặt đẹp trai đanh lại, lạnh lùng nhìn Giang Văn Khê đang lúng túng rồi đứng lên rời khỏi nhà ăn nhân viên.
Đột nhiên Giang Văn Khê như quả bóng da xì hơi, cô cảm thấy đau khổ cho hành vi ngốc nghếch không biết lựa lời mà nói, nói năng không suy nghĩ của mình, cô thật sự không cố ý nói thế. Cô lại xui xẻo rồi, Quỷ Tóc Bạc lòng dạ còn nhỏ hơn cả lỗ kim, lần trước cô chẳng qua chỉ nôn lên người anh mà anh đã dùng kế ly gián để hại cô, lần này cô bảo anh khiến cô không có lòng dạ nào ăn cơm, không biết anh sẽ dạy dỗ cô thế nào nữa. Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng cô còn ở đây, cô lại sắp thất nghiệp rồi…
Cô khóc lóc đau khổ, nhìn món ăn trước mặt, thầm nghĩ: Dù sao kết cuộc cũng là đi rồi, nhưng cô không thể bỏ qua bữa cơm cuối cùng này, phạm nhân tử hình thời cổ vẫn thường được cho ăn no bữa cơm cuối cùng rồi mới lên đường, huống hồ trước mặt là miếng sườn heo mà cô đã mong nhớ bấy lâu nay.
Cầm đũa lên, cô bắt đầu ăn như hùm như hổ.
Buổi tối, Giang Văn Khê kể với Lý Nghiên cô lại đắc tội với Quỷ Tóc Bạc rồi, nói anh khiến cô không có lòng dạ nào ăn uống. Lý Nghiên nhảy chồm lên khỏi sofa, lấy ngón tay trỏ chỉ vào đầu cô, cứ mắng cô là đồ đầu heo, một anh đẹp trai đáng ăn tiền như thế mà lại bị cô nói thành “khiến người ta không có lòng dạ nào ăn”, người làm cho người khác lộn mửa rõ ràng là cô. Còn nói cô cứ chờ chết đi, rất nhanh sẽ có giấy thông báo cuốn gói về nhà thôi.
Lúc đó cô thật sự chỉ phản ứng theo trực giác, ai biết Quỷ Tóc Bạc lại phản ứng mạnh mẽ đến thế.
Sự thực thì không tệ như Giang Văn Khê nghĩ, sau khi đắc tội với Quỷ Tóc Bạc ở nhà ăn nhân viên, cũng phải nửa tháng rồi không gặp anh, hại cô suốt ngày giật mình thon thót.
Biến động duy nhất là Dương Mẫn bị điều đến phòng Nhân sự, để lại mình cô bị đồng nghiệp cả tòa nhà sai khiến, càng thêm thê thảm.
Mệt bã cả một ngày, Giang Văn Khê về nhà nằm vật ra giường, không muốn nhúc nhích nữa.
Mắt liếc thấy bộ váy màu hồng vô cùng thục nữ treo trong tủ, cô thấy đầu to hẳn ra.
Chị họ Lý Văn của Lý Nghiên sẽ kết hôn vào thứ Sáu này, vốn dĩ Lý Nghiên là phù dâu cho chị Lý Văn, nhưng cuối tuần trước cô nàng không biết nghe ở đâu câu nói là, những cô gái làm phù dâu ba lần thì sau này sẽ rất khó gả chồng. Cái tên bán bạn cầu vinh Lý Nghiên đó vì hạnh phúc sau này của mình, bất chấp cô sống chết từ chối thế nào cứ cực lực đề cử cô với chị Lý Văn, còn dâng hiến miễn phí bộ váy màu hồng mới mua nữa.
Sau khi chị Lý Văn trừng trị Lý Nghiên xong, đích thân đến nhờ cô giúp đỡ, còn bảo cô đừng lo, chuyện uống đỡ rượu đã có phù rể lo, nếu phù rể không được thì đã có chú rể, cô chỉ cần đứng cạnh cô dâu và mỉm cười là được.
Nếu chỉ cần đứng cạnh bán nụ cười thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng lỡ khi ấy cô bị khách mời chuốc rượu và làm những chuyện khó hiểu, cô không muốn tự dưng lại phải đền tiền quần áo cho người ta nữa.
Lý Nghiên lại thề thốt rằng nếu trong tiệc cưới cô uống say thì sẽ đập cô lăn ra bất tỉnh rồi khiêng về nhà, bảo đảm sẽ không để xảy ra sự kiện quán bar khiến cô tổn thất một mớ tiền nữa.
Dưới đòn công kích mạnh mẽ của Lý Nghiên và chị Lý Văn, đầu Giang Văn Khê biến thành một khối hồ dán, cuối cùng nghĩ đến việc chị Lý Văn phải nhờ người làm phù dâu gấp sẽ rất khó khăn, thế là cô gật đầu đồng ý.
Hôm nay cô xin phép trưởng phòng Hành chính nghỉ, trưởng phòng lạnh lùng nói: “Theo thông báo nhân sự mới nhất, tôi không có quyền phê chuẩn cho cô nghỉ phép, cô đến thẳng chỗ Tổng giám đốc Lạc mà xin chữ ký”.
Thông báo nhân sự mới ra mà trưởng phòng Hành chính nói chính tay cô vừa gõ xong lúc chiều, bắt đầu chấp hành từ mùng Một tháng sau. Trong lòng cô hiểu rõ, không phải trưởng phòng Hành chính không có quyền phê chuẩn mà là vì chuyện quẹt thẻ lần đó, trưởng phòng Hành chính cũng bị mắng một trận, làm sao dễ dàng cho cô nghỉ phép được.
Nhớ lại chuyện nửa tháng trước cô đắc tội với Quỷ Tóc Bạc ở nhà ăn, cô chỉ còn nước cố gan lì, cầm tờ đơn xin nghỉ phép gõ cửa văn phòng anh. Khi nghe giọng nói trầm trầm “Mời vào” vang lên, cô mở cửa với tâm trạng phập phồng lo sợ, thấp thỏm không yên.
Quỷ Tóc Bạc đang lật xem văn kiện bằng những ngón tay thon dài, sau khi cô vào, anh cũng không nhìn lên, cho đến khi cô đặt tờ đơn xin nghỉ phép xuống trước mặt anh, anh mới ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện để nhìn cô, không nói gì, cũng chẳng ký tên.
Văn phòng rộng thênh thang, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang đập.
Dưới ánh nhìn của Quỷ Tóc Bạc, lúc đó cô cảm thấy gò má mình như có lửa đốt, tim sắp nhảy vọt ra cổ họng, vì lý do xin nghỉ phép của cô là đi thi.
Một lúc sau, ánh mắt anh rời khỏi gương mặt cô, cô nhìn thấy anh cầm bút lên ký tên.
Cầm đơn xin nghỉ, cô kính cẩn sợ hãi lui ra khỏi văn phòng tổng giám đốc. Lướt nhìn chữ ký rồng bay phượng múa trên đó, cô ngẩn người.
Lạc Thiên? Kẹo cao su thơm miệng của Hàn Quốc chẳng phải cũng tên này hay sao[1]?
“Phì…” Giang Văn Khê nằm trên giường, bất giác cười khẽ thành tiếng.
Tên của Quỷ Tóc Bạc cũng thật buồn cười, lại là tên của kẹo cao su. Ngày mai cô phải đi siêu thị mua một lọ kẹo nhãn hiệu này mới được. Đối với anh, cô không dám giận cũng chẳng dám nói gì, thế thì xem anh là kẹo cao su mà nhai mà nghiền trong miệng, thế chắc là được. Ai bảo anh có tên đó, cô đang buồn phiền vì không tìm ra cơ hội xả giận đây.
Chú thích
[1] Trong tiếng Trung từ “Lạc Thiên” được dùng để phiên âm từ “Lotte”. Với tiêu chí lấy âm gần giống nhau để đọc, nó không mang nghĩa gì cả, hiện tượng này rất hay gặp khi phải phiên âm một từ tiếng nước ngoài, chẳng hạn như Napoleon trong tiếng Trung phiên là Nã Phá Luân, Washington phiên là Hoa Thịnh Đốn, Moscow phiên là Mạc Tư Khoa…
Hướng Về Trái Tim Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần Hướng Về Trái Tim