Số lần đọc/download: 1581 / 24
Cập nhật: 2015-12-05 23:18:05 +0700
Chương 3
B
a ngày sau, tiệm hoa Lạc Mỹ khai trương. Đó là một tiệm hoa nhỏ nhắn và vô cùng bình thường. Trên bức tường trắng tinh chỉ treo một vài lẵng hoa, dưới mặt đất ngoài những giàn hoa các loại cũng chỉ đặt thêm đôi ba chiếc giỏ nhỏ. Lạc Mỹ ngồi giữa đám hoa tươi ấy, dường như có một vẻ an nhàn, điềm tĩnh.
Hàng hoa mọc lên như nấm, cửa tiệm của cô tuy không có điểm gì nổi bật nhưng qua một tháng kinh doanh dần dần cũng có được khách quen. Thời gian bận rộn cũng nhiều hơn nên cô mời một cô gái trẻ đến giúp việc.
Lạc Y từ nước ngoài trở về, nghe nói cô mở hiệu hoa, vừa giật mình vừa ngờ vực: "Chị à, sao lại thế? Chị có bằng MBA danh tiếng, bốn năm làm thư ký riêng cho Thiếu Tử, với lý lịch như vậy sao chị lại mở cửa hàng hoa? Như thế thì làm sao có tương lai được?"
Lạc Mỹ nói: "Không có tương lai cũng tốt mà."
Cô chăm chú nhìn Lạc Y, cô gái trẻ có vẻ mặt rạng ngời.
Cô nhìn đến khi Lạc Y trở nên mất tự nhiên. Cô khẽ nhíu mày, mỉm cười dài giọng gọi: "Chịịịịị…"
Lạc Mỹ hỏi: "Thiếu Tử đối xử với em có tốt không?"
Lạc Y cười: "Anh ấy dám đối xử không tốt với em à?"
Tóm lại là hạnh phúc, tóm lại là có một người đang hạnh phúc! Cô nhìn em gái mình, khóe môi cuối cùng cũng mỉm cười.
Chiều nay Lạc Mỹ ở lại cửa hàng hoa. Lượng hoa ban sáng nhập vào đã bán được một nửa, cô đang tính toán sổ sách, nghe tiếng chuông gió kêu vang liền bỏ dở máy tính, mỉm cười ngẩng đầu lên: "Hoan nghênh quý khách!"
Là một người đàn ông, giọng nói trầm ấm truyền cảm: "Xin hỏi có hoa Bạch Trà hay không?" Loại hoa xa xỉ như vậy cô chỉ nhập vào một ít vì quá đắt tiền.
"Có." Cô mỉm cười. "Có Đồng Tử Diện, Tuyết Kiều, anh muốn loại nào ạ?"
"Tuyết Kiều đi." Anh chọn lấy một loại. "Cho tôi mười hai nhánh, phiền cô bó lại giúp."
Cô lựa ra mười hai nhánh hoa Bạch Trà, phối cùng lá thật đẹp rồi mới hợp thành bó. Trong lúc cắt tỉa cho vào bao, anh đột nhiên hỏi cô: "Nơi này trước kia là cửa hàng đồ chơi à?"
Cô mỉm cười: "Tôi cũng không rõ, địa điểm này tôi mới thuê hơn hai tháng thôi." Cô dùng một dải ruy-băng khéo léo cuộn bó hoa lại: "Cảm ơn anh, cả thảy 740 đồng."
Anh trả luôn 800 đồng: "Không cần thối lại đâu."
Lạc Mỹ nói lời cảm ơn, rút trên lẵng hoa xuống một nhánh lan: "Tặng anh, nó rất thích hợp với cà-vạt của anh đấy."
Anh nhướng mày: "Nhánh lan này ít nhất cũng phải một trăm tệ, như vậy cô chịu lỗ rồi."
Lạc Mỹ cười không nói gì.
Anh cắm hoa lan lên va li của mình bảo: "Cảm ơn đóa hoa của cô." Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Cảm ơn nụ cười của cô nữa."
Lạc Mỹ không để chuyện này trong lòng. Về sau, người này thường đến mua hoa Bạch Trà, khi trở nên quen thuộc cũng thỉnh thoảng trò chuyện với cô đôi câu.
"Cô đúng là mẫu người vì hoa mới bán hoa." Anh nói: "Những kẻ khác đều vì tiền mà bán hoa, chỉ có cô là bán hoa chân chính."
Lạc Mỹ cười bảo: "Con người ta luôn có một lúc nào đó ngao ngán cảnh chạy theo đồng tiền, tôi hôm nay cũng chỉ là một kẻ đã ngao ngán mà thôi."
Anh chăm chú nhìn cô, Lạc Mỹ luôn cảm thấy đôi mắt ấy đã từng rất quen thuộc với cô trước đây. Khi nhìn người khác, anh luôn mang lại cho họ một thứ cảm giác cao thâm khó dò, hệt như mặt biển dưới bầu trời trong vắt của đêm đông, vừa tĩnh lặng sâu xa, lại vừa chứa đựng những ánh sao nhuốm màu lạnh lẽo.
Anh hỏi: "Nói vậy, hình như cô đã mệt mỏi với quá khứ?"
Cô cười: "Có lẽ vậy."
Buổi tối ngày thứ sáu, sau khi tiễn chân xong vị khách quen cuối cùng trong ngày, Lạc Mỹ thu được một món tiền lớn liền đóng cửa tiệm rồi trở về. Quan Phong vì không an tâm để cô một mình về nhà trong đêm nên ông luôn đứng trên ban-công chờ đợi, đến khi trông thấy cô tiến qua cổng khu cư xá mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Mỹ vừa vào đến nhà, Quan Phong đã báo với cô: "Lạc Y trở về rồi."
Lạc Mỹ có phần bất ngờ, thắc mắc: "Ngôn tiên sinh không đến sao?"
Quan Phong trả lời: "Hai đứa nó hình như vừa cãi nhau, Lạc Y đang ở trong phòng của con đấy."
Lạc Mỹ bước vào phòng mình, chỉ thấy Lạc Y mặc một bộ áo mỏng hở vai, nằm khóc thút thít trên gối. Lạc Mỹ phì cười: "Được rồi, khóc sưng mắt thì không đẹp nữa đâu, hai người chỉ lỡ miệng với nhau một tí, chẳng lẽ lại cho là thật hay sao?"
Lạc Y càng khóc nấc lên, Lạc Mỹ ngồi xuống giường hỏi cô: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để cho chị phân xử được không?"
Lạc Y nằm phục tại đó chỉ lo khóc, Lạc Mỹ đỡ cô ngồi dậy, khuyên nhủ: "Thiếu Tử có phần trái tính trái nết, em cũng biết mà! Ở trong nhà, anh ta là người nhỏ nhất, từ bé đã được cha mẹ và các anh chị chiều chuộng sanh hư rồi. Nào, có chuyện gì nói cho chị nghe được không?"
Lạc Y òa khóc lớn, hệt như một đứa trẻ. Lạc Mỹ vỗ vỗ lên lưng an ủi, cuối cùng cô cũng sụt sịt kể: "Anh ấy... trong lòng anh ấy có người khác."
Lạc Mỹ ngẩn người bảo: "Không đâu, chị thấy anh ta thật lòng với em mà, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa."
Lạc Y khóc lóc nói: "Anh ấy gạt em!"
Lạc Mỹ tường tận hỏi han, Lạc Y lại không nói rõ vấn đề. Cả nửa ngày sau Lạc Mỹ mới hiểu được, thì ra hai người tối nay đáng lẽ phải đi tham dự một buổi đấu giá từ thiện, nhưng vì biết không thể vắng được đám phóng viên săn ảnh nên ban chiều Lạc Y phải đi thẩm mỹ viện làm tóc, sau đó về nhà lại thay đổi trang phục, còn chọn cho mình một bộ trang sức quý giá. Nào ngờ Ngôn Thiếu Tử trông thấy, bắt cô phải tháo bỏ hạt kim cương ấy ra, thay bằng một bộ trân châu khác. Cô không chịu, Ngôn Thiếu Tử nổi giận gắt: "Vậy thì đừng theo tôi ra ngoài nữa!"
Lạc Y oan ức đầy mình, lập tức trở về nhà cha mẹ. Lạc Mỹ trong lòng nhẹ nhõm, vỗ về tay cô dỗ dành: "Đừng khóc nữa, chỉ là việc nhỏ thôi mà, xem em khóc đến như vậy kìa. Em yên tâm, anh ta hôm nay nhất định sẽ đến đón em."
Lạc Y thút thít nói: "Em không thèm trở về với anh ấy đâu."
Lạc Mỹ lắc đầu: "Trẻ con quá!"
Cô lại khuyên Lạc Y thêm mấy câu rồi đi ra khỏi phòng. Ngôn Thiếu Tử đã tới, đang cùng Quan Phong trò chuyện trong phòng khách. Trông thấy cô, cậu khẽ nhướng mày hỏi: "Lạc Y đâu?"
"Ở trong phòng." Lạc Mỹ nói. "Anh cố mà dỗ nó đi."
Ngôn Thiếu Tử đi vào phòng. Quan Phong hỏi Lạc Mỹ: "Sao vậy con?"
Lạc Mỹ lắc đầu: "Không sao ba à, Lạc Y nổi tính trẻ con lên thôi."
Sáng hôm sau đến mở cửa tiệm, cô nhặt lấy tờ báo nhét dưới khe cửa, tiện tay ném lên quầy hàng. Bên đại lý cũng vừa chở hoa tươi đến, cô cắm từng cành hoa lên giá, sau đó mang bình nước tưới lên trên. Rửa sạch tay rồi cô mới cầm báo lên xem.
Nghe tiếng chuông gió reo vang, cô vội vã mỉm cười ngẩng đầu: "Chào buổi sớm! Hoan nghênh ghé thăm."
"Chọn giúp tôi mười hai nhánh hoa Bạch Trà nhé."
"Vâng." Cô bước đến trước lẵng hoa, lựa ra mười hai nhánh Bạch Trà mang bó lại. Cô vừa bó vừa hỏi: "Sắc mặt của anh hôm nay rất tốt, có chuyện gì vui hay sao?"
Anh mỉm cười đáp: "Ước nguyện bao năm sắp thành hiện thực rồi nên tôi đang rất cao hứng."
Cô "woa" một tiếng, rút ra một nhành hoa Uất Kim Hương trao cho anh: "Chúc mừng anh, mong rằng đến khi việc ấy đạt thành sẽ là chuyện đáng mừng nhất trên đời này."
Anh nhận lấy nhành hoa, hỏi: "Đóa hoa này tôi tặng lại cho cô được không?"
Cô có phần bất ngờ, anh liền mỉm cười giải thích: "Niềm vui nếu được ai đó cùng sẻ chia sẽ càng vui hơn gấp bội, hoa tươi cũng vậy, huống chi đóa Uất Kim Hương này vô cùng xinh đẹp và tao nhã, rất hợp với cô."
Anh đúng là biết cách nói chuyện, thế nên cô mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
Buổi sáng đã trôi qua nhanh chóng, xế chiều người mua hoa thưa thớt, cô có thời gian rảnh nên mở radio nghe tin vắn: hôm qua cổ phiếu cuối ngày giảm mạnh, trong thành phố lại xảy ra hỏa hoạn làm chết hai người. Cả thảy đều là những tin tức vụn vặt, thình lình đài đưa tin: Chủ tịch xí nghiệp quan hệ Thường Hân, tộc trưởng gia tộc Ngôn Thị là Ngôn Chính Kiệt đột ngột xuất huyết não phải vào nhập viện. Lạc Mỹ giật mình, dao tỉa cành trong tay trượt đi, suýt nữa làm đứt tay cô. Cô lặng im nghe kỹ thông tin của đài, trong lòng thầm e mọi việc sắp sửa không hay. Lưu tâm một chút lại nghe thấy bản tin nhanh cổ phiếu, các cổ phiếu của xí nghiệp quan hệ Thường Hân đều đang trượt dốc, rõ ràng người trong ngành vì hay được thông tin xác thực nên đã lập tức hành động.
Sinh lão bệnh tử là chuyện con người khó nắm bắt nhất trên đời này, dù có quyền lực giàu sang, đến khi già cả, bệnh tật trước mắt thì cũng như ngọn nến tàn trước gió mà thôi. Cô làm việc nhiều năm ở Thường Hân, đối với ông lão oai nghiêm ấy luôn có một sự kính trọng đặc biệt, ngờ đâu đến chiều ngày hôm sau, cô đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
"Quan tiểu thư phải không?"
"Vâng, là tôi đây."
"Chào cô, tôi là liên lạc viên thuộc ủy ban tang lễ của ngài Ngôn Chính Kiệt. Ngài Ngôn Chính Kiệt đã qua đời vào chiều hôm qua. Ngày mai sẽ cử hành lễ tưởng niệm tại tổ trạch (*) của gia tộc Ngôn Thị ở Bình Sơn, mong cô chuyển lời đến cha mình một tiếng."
(chú: nhà thờ tổ tiên của dòng tộc)
Quan gia là thông gia của Ngôn gia, cho nên mới đặc biệt được điện thoại báo tin. Về phần những người khác đều là do nghe được tin tức trong ngày nên mới biết chuyện. Đợi đến bản tin vắn buổi chiều, cổ phiếu đã trượt xuống hơn bốn mươi điểm.
Lạc Mỹ về đến nhà không lâu đã nhận được điện thoại của Lạc Y gọi đến, cô kể khổ: "Trong nhà rối tung cả lên, Thiếu Tử bận đến mức bây giờ cả mặt mũi cũng không thấy đâu, còn bảo với em là muốn chia gia sản."
Lạc Mỹ an ủi cô: "Việc xảy ra đột ngột, anh ta đương nhiên là bận rộn rồi. Nếu như muốn chia gia sản, em cần phải thận trọng một chút, đừng gây phiền hà cho Thiếu Tử."
"Em có thể gây phiền hà gì cho anh ấy chứ?" Lạc Y bất mãn đáp trả.
Lạc Mỹ bảo: "Chị chỉ nói lời dặn dò thế thôi, em nhất định phải cẩn trọng mọi việc."
Buông điện thoại xuống, Lạc Mỹ nói với Quan Phong: "Ba, con thật sự lo cho Lạc Y. Nó không ứng phó nổi nhà họ Ngôn đâu, một chút tâm cơ nó cũng không có, cuối cùng chỉ chuốc lấy thiệt thòi mà thôi."
Quan Phong nói: "Mỗi người đều có phúc khí của riêng mình, con cũng đâu thể giúp cho nó cả đời, cứ để nó tự mình học lấy đi."
Lạc Mỹ nói: "Nhưng lần chia gia tài này, nó tám phần là thua thiệt."
Quan Phong trả lời: "Tùy nó thôi. Không phải chỉ là tiền thôi sao? Ban đầu Lạc Y gả vào nhà họ cũng chẳng phải vì nhăm nhe tiền bạc, của cải ít một chút ngược lại còn là điều may mắn."
Lạc Mỹ đáp: "Con chỉ sợ nó không cẩn thận đắc tội với người ta." Nghĩ đến Lạc Y ngây thơ khờ khạo, bộc trực thẳng tính, cô không khỏi thở dài.
Quả không sai, ngày thứ hai đã xảy ra cớ sự.
Khi Lạc Mỹ đóng cửa tiệm quay về, Lạc Y đã có mặt ở nhà. Lạc Mỹ kinh ngạc hỏi: "Lúc này em trở về nhà làm gì chứ?"
Lạc Y trả lời: Trong nhà loạn cào cào cả lên, em muốn trở về yên ổn một chút."
Lạc Mỹ nói: "Vậy sao được? Em chẳng hiểu chuyện gì cả, những lúc thế này chỉ sợ những người thuộc dòng trưởng và dòng lẻ sẽ xì xầm những lời khó nghe. Em mau trở về, đừng làm khó cho Ngôn tiên sinh nữa."
Lạc Y lại nổi tính bướng bỉnh của trẻ con: "Em không trở về đâu, em quang minh chính đại về nhà, ai dám nói ra nói vào chứ?"
"Có về nhà cũng không phải lúc này." Lạc Mỹ khuyên cô. "Nhà họ Ngôn vừa xảy ra chuyện lớn, em đã vội chạy về nhà riêng, như vậy coi sao được?"
"Em không thèm về đó đâu."
Lạc Mỹ chẳng còn cách nào khác, vì quả thật từ nhỏ Lạc Mỹ đã cưng chiều em gái mình hết mực, mặc dù là vô lý gây rối nhưng mỗi lần sai phạm Lạc Y lại ngang ngạnh cãi bướng, thế là mọi người đành phải nương theo ý cô mà thuận theo.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau đã thấy Ngôn Thiếu Tử ghé sang, vừa gặp Lạc Y đã nói: "Sao em lại chạy về nhà riêng? Cả má lớn và má nhỏ đều hạch hỏi anh đấy! Ba vừa mới qua đời, trong nhà bận đến tối mắt, em còn định nổi cơn cho loạn thêm à?"
Lạc Y từ bé đã được nâng như trứng mỏng, mang tiếng là mồ côi mẹ nhưng thuở nhỏ Lạc Mỹ vẫn hết mực yêu thương cô, cả lúc gả cho Ngôn Thiếu Tử cũng là thời gian cô được chiều chuộng nhiều, chưa từng chịu đựng sự chất vấn lớn tiếng như vậy bao giờ! Cô òa lên một tiếng, bật khóc gọi: "Chị ơi, anh ấy ăn hiếp em kìa!"
Lạc Mỹ vội vã dỗ dành cô, lại xoay sang khuyên can Ngôn Thiếu Tử: "Có chuyện gì từ từ nói, Lạc Y nhát gan, anh chớ nên quát nó."
Ngôn Thiếu Tử hừ một tiếng, hỏi: "Em có về hay không?"
Lạc Y thấy mặt mũi cậu vẫn xám xịt liền liên tục lắc đầu: "Em không về đâu."
Ngôn Thiếu Tử nổi giận, xô cửa bỏ đi. Lạc Mỹ trách Lạc Y: "Sao em hồ đồ như vậy?" Lạc Y ngậm miệng không nói tiếng nào. Lạc Mỹ vội vàng gọi điện thoại tìm Ngôn Thiếu Tử nhưng di động của cậu đã tắt máy.