Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Chương 4
- H
ạnh Nhi! Em ngồi yên đó đi!
Hạnh Nhi vừa toan bước xuống, Trần Hào ngăn cô lại:
- Đẹp tuyệt! Em và đống chăn nệm, một hình ảnh tuyệt vời. Em ngồi yên đó nhé!
Trần Hào chạy nhanh sang phòng bên lôi qua cái giá vẽ và cây bút lông.
Hạnh Nhi nhăn nhó:
- Anh muốn vẽ em như thế này sao? Xấu hổ chết đi được! Để em mặc quần áo... vào cho đàng hoàng.
- Đừng!
Trần Hào xua tay rối rít:
- Thượng đế ban tặng cho người phụ nữ thân hình tuyệt tác và đẹp nhất khi nằm khỏa thân giữa chăn nệm. Em đang cho anh nhiều cảm xúc, cho anh ghi lại hình em. Khỏa thân không bao giờ xấu, huống chi... chúng mình đã hiểu nhau phải không?
Hạnh Nhi lườm Hào. Cô biết anh hay có những "cái tốc" như thế. Trần Hào say sưa đưa cây cọ lướt trên trang giấy trắng. Thân hình diễm tuyệt của Hạnh Nhi lần lượt hình thành trên bảng vẽ, anh vẽ say mê không một chút tà dục.
Hạnh Nhi nhăn nhăn:
- Sắp xong chưa anh Hào?
- Năm phút nữa thôi cưng.
Đúng là nét vẽ của Trần Hào thật thần kỳ, một thân hình sinh động quyến rũ.
Hạnh Nhi bật cười:
- Cô ấy của anh đẹp hơn em.
- Anh yêu cả hai, chịu không?
- Không, em sẽ ghen đấy.
- Vẽ là niềm đam mê của anh. Em nhớ hồi đó đi đâu anh cũng vẽ được, cho đến bây giờ em vẫn giữ bức vẽ anh tặng em.
Trần Hào xúc động:
- Vậy hả! Anh vẫn vẽ em theo trí nhớ.
Hạnh Nhi mỉm cười:
- Hồi đó anh Phong gọi anh là đồ ''mát dâý'.
- Vậy anh có "mát dây" không?
- Có, nhưng em yêu những "cái tốc'' của anh.
Trần Hào bật cười vui vẻ:
- Ngày mai anh sẽ dành hết thời gian cho bức họa này.
- Nhưng anh cũng đến để mắt đến việc công ty một chút, không thể giao phó hết cho chị Anh Thư.
- Anh chẳng cần! Nếu có ai đó bảo anh chọn em hay công ty, anh sẽ chọn em.
- Người ta không thể chịu khổ uống nước lã với nhau.
- Nếu như anh nghèo, em có chịu làm vợ anh không?
- Dám hỏi em như vậy hả?
Hạnh Nhi giận dỗi đẩy mạnh Trần Hào ra:
- Có lẽ tại em không yêu anh Hiền mà yêu anh, nên anh nghĩ như vậy phải không?
- Anh đùa thôi mà, chứ em yêu anh làm sao đâu phải anh không biết.
- Anh mà nói như vậy nữa, em sẽ giận anh.
- Thật ra, công ty là do ba anh để lại, anh phải tiếp quản thôi, chứ anh yêu nghệ thuật. Sắp tới, anh ra Hà Nội một tuần dự họp hội nghệ sĩ ngoài ấy, em đi với anh không?
- Em sợ ngồi máy bay lắm, cứ lên cao là em muốn đứng tim. Em không đi đâu.
- Thôi được, anh đi một mình. Chắc chắn một tuần xa nhau anh sẽ rất nhớ em.
Cây cọ của Trần Hào lại hoàn thành bức phác họa khỏa thân của Hạnh Nhi, vẽ lúc này dường như là niềm say mê của anh, quên cả Hạnh Nhi nồng nàn bên anh...
Vừa đẩy cửa phòng làm việc của Trần Hào, là Anh Thư nhăn nhó:
- Cả tuần nay anh đi đâu vậy, lại trốn chỗ nào đó vẽ phải không?
Trần Hào mỉm cười:
- Em đã biết còn hỏi. Anh nói là giao hết việc công ty cho em xử lý mà.
- Vậy sao cũng tắt điện thoại? Ít ra cũng gọi hay nghe em nói chuyện, anh làm sao em có cảm giác chúng ta chẳng là gì của nhau cả.
- Em ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì anh làm vẻ quan trọng vậy?
Anh Thư ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Trần Hào nghiêm mặt:
- Anh Thư! Chúng ta hủy lễ đính hồn nghen?
Anh Thư sửng sốt:
- Hủy lễ đính hôn, tại sao?
- Bởi vì... anh xin lỗi em. Phải nói là... anh thay đổi khi gặp lại cô ấy, cô ấy mới chính là tình yêu của anh.
Anh Thư tưởng như tim mình ngừng đập:
- Cô ấy là ai?
- Hạnh Nhi!
Anh Thư lịm người:
- Anh Hào! Em không tin...
- Ngày trước anh từng nói với em, anh mong gặp lại cô bạn nhỏ ngày xưa của anh. Có lúc anh đã tuyệt vọng, nghĩ rằng giữa biển đời mênh mông, không dễ gì tìm thấy và rồi anh yêu em.
- Giữa chúng ta là tình yêu, tại sao anh thay đổi?
- Tình yêu mà anh cho em, dường như không phải là tình yêu. Bởỉ vì anh không có nhớ mong em, cũng không cố sự rung động sâu sắc.
Anh Thư giận dữ:
- Dù cho anh biện luận như thế nào đi nữa, em cũng không chịu cho anh hủy ngày đính hôn đâu.
- Anh đã phân bày như vậy tại sao em còn cố cháp?
- Bởi vì em yêu anh, sẽ không ai giúp được anh trong việc điều hành công ty này đâu. Chính ba anh cũng nhận như vậy, nên ông giao tất cả mọi việc cho em.
Trần Hào em không cho anh thay đổi. Còn Hạnh Nhi cô ta sẽ lập tức bị thôi việc.
- Em có thái độ gì vậy?
- Để bảo vệ hạnh phúc của em.
Trần Hào bắt đầu bực vì thái độ ương bướng của Anh Thư, dường như là cô áp đặt anh vậy. Anh lạnh lùng:
- Giữa anh và em sẽ không có hạnh phúc gì cả. Thực sự anh không muốn em phải đau lòng, cho nên những lần gặp gỡ giữa anh và cô ấy cứ lén lút. Bây giờ cô ấy đã là của anh, anh không muốn như vậy nữa. Anh vẫn để em điều hành công ty em không cần buộc cô ấy thôi việc, mà cô ấy không đi làm việc nữa khi đã là vợ anh.
- Là vợ của anh?
Anh Thư tưởng chừng mình cắn đôi hàm răng lại đến bật cả máu. Tàn nhẫn anh nỡ nói với cô bằng lời lẽ như thế. Cô giận dữ ào vào đánh Trần Hào:
- Anh là con người độc ác, tàn nhẫn! Tại sao nỡ cư xử với em như vậy?
Trần Hào đứng yên cho Anh Thư đánh mình chứ không né tránh:
- Anh biết anh làm tổn thương em, nhưng xin em hãy hiểu và tha thứ cho anh. Bởi vì con tim đôi khi có lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể biết đến.
Anh Thư gào lên nức nở:
- Em không cần biết cái gì là lý lẽ con tim cả. Chẳng phải chúng ta dự định đính hôn rồi kết hôn? Sao bây giờ anh có thể xem như nói lời xin lỗi em là xong vậy?
Thấy Trần Hào không né tránh, Anh Thư ôm choàng lấy anh:
- Trần Hào! Em không thể nào sống mà không có anh. Em chết mất nếu anh bỏ em.
- Em đừng cố chấp như vậy! Tại sao lại vì anh, hãy vui vẻ khi chúng mình chia tay.
- Chia tay là anh bỏ em, làm sao em vui vẻ cho được. Nếu lấy nhau chúng mình sẽ có hạnh phúc mà.
Trần Hào lắc đầu. Anh không muốn giải thích nữa, những gì cần nói anh đã nói. Đừng quá miễn cưỡng. Anh Thư là người nóng tính, cô sẽ hét toáng đúng như anh nghĩ và rồi cô hiểu rõ hơn ai hết, tình yêu không thể nào miễn cưỡng...
Nhưng Trần Hào đã lầm...
- Hạnh Nhi!
Hạnh Nhi vừa quay lại, một cái tát như trời giáng vào mặt cô. Giữa lúc cô bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì, cái tát thứ hai vào mặt, rồi thứ ba thứ tư. Anh Thư rít giọng:
- Tao cảnh cáo mày hãy chấm dứt quan hệ với anh Hào. Anh ấy là vị hôn phu của tao. Bắt đầu từ hôm nay, tao đuổi việc mày.
Đám công nhân bỏ việc bu lại xem, càng làm cho Anh Thư muốn hạ nhục Hạnh Nhi hơn nữa:
- Nghe cho rõ, đừng có kiểu cóc mà đòi trèo thang, tao lôi xuống đó. Mau thu xếp ra khỏi xưởng ngay.
Quay sang người quản đốc đang đi đến, Anh Thư hằn học:
- Tôi đuổi việc cô ta, mau tức tốc tống cổ cô ta ra khỏi xưởng cho tôi.
Anh Thư hùng hổ đi ra ngoài, cô tông vào Trần Hào đang hớt hải chạy xuống. Trần Hào túm lấy tay Anh Thư:
- Em làm cái gì vậy hả?
- Em đã đuổi việc cô ta và tát tai cô ta nữa.
- Em thật quá đáng!
Xô mạnh Anh Thư ra, Trần Hào đi nhanh vào. Bất chấp mọi người nhìn anh anh ôm lấy Hạnh Nhi:
- Em có sao không?
Mặt Hạnh Nhi hằn đỏ những dấu tay của Anh Thư, cô nhìn Trần Hào rồi bật khóc nức nở:
- Em đi theo anh!
Trần Hào lôi Hạnh Nhi lại trước mặt Anh Thư. Anh nghiêm khắc:
- Anh và em là trai gái hẹn hò, nếu anh có quay lưng là chuyện của tình cảm thay đổi. Em cũng chưa phải là vợ anh, tại sao em tự cho mình cái quyền nhục mạ tát tai Hạnh Nhi, anh cảnh cáo em không được cư xử hồ đồ.
Anh Thư lịm người trong cay đắng, trước bao nhiêu là công nhân, Trần Hào dám nói những lời vô tình đoạn nghĩa, cô giận dữ:
- Anh đúng là người vong ơn bội nghĩa, thử hỏi khi ba anh mất đi, không có ai điều hành công ty, công ty đứng vững hay sao?
- Anh ghi nhận công lao của em, tình cảm và công việc hãy phân cho rạch ròi. Nhưng hành xử của em ngày nay đã phủi sạch những tình cảm anh dành cho em. Hạnh Nhi, đi thôi!
Trần Hào ôm vai Hạnh Nhi kéo đi vào phòng mình.
- Có đau lắm không em? Chỉ tại anh không ngờ Anh Thư lại hồ đồ như vậy.
Hạnh Nhi nhủi đầu vào ngực Hào khóc nức nở, cô để anh dỗ dành mình bằng những nụ hôn...
Đau đớn và nhục nhã. Chưa bao giờ Anh Thư chịu nhục như thế. Trần Hào nỡ hạ nhục cô trước mặt Hạnh Nhi và bao nhiêu là công nhân ở đó.
Trần Hào! Hạnh Nhi! Đôi hàm răng Anh Thư nghiến lại trong căm giận. Sẽ không bao giờ cô để yên cho hai người đó chung sống với nhau. Anh Thư đã quá yêu thành hận.
Càng nghĩ Anh Thư càng tức, cô chụp chai rượu ngửa cổ ra mà tu, tu ừng ực.
Khốn kiếp!
- Này, đừng có uống nữa!
Diễm Phương giật chai rượu trong tay Anh Thư dằn lên bàn:
- Cậu tưởng uống rượu là cậu rửa được hận à?
Anh Thư lạnh lùng:
- Không rửa được hận, nhưng nhất định mình có cách rửa hận.
- Cách nào?
- Bây giờ chưa biết. Hừ! Công ty Phú Hào đó nếu không có tớ, nó đã vào tay ông Đại rồi.
- Mình không hoan nghênh nếu cậu tiếp tay cho ông Đại.
- Bởi vì ông ta đã làm nhục cậu à?
- Đúng! Còn Lâm Phong, anh ta cũng trốn mình, thà mê mấy con nhỏ ca- ve.
Anh Thư cười nhạt:
- Tại cậu thích anh ta đẹp trai, nhưng túi tiền anh ta lại rỗng không. Bỏ đi!
Diễm Phương can Anh Thư đừng uống rượu, nhưng rồi chính cô lại hậm hực trút rượu vào miệng. Lòng cô đang chán ngắt.
- Không uống nữa! - Anh Thư đứng lên - Tớ về đây!
Cô chệnh choạng đứng lên đi ra ngoài đường khuya phố vẫn đông người, sương đêm rơi lành lạnh. Anh Thư bật khóc, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô.
Ngày nào yêu nhau, sao bây giờ anh nỡ phụ bạc cô, ơn nghĩa tràn đầy nỡ nào anh phủi bỏ hết.
Một cơn buồn nôn, Anh Thư sụp xuống đường nôn, nôn toàn là nước, cô mới sực nhớ mình có ăn gì trong ngày nay đâu, sự đau khổ khiến cô như quên bản thân mình, chìm đắm trong men rượu.
- Này cô, cô làm sao vậy?
Một bàn tay lay vai Anh Thư, cô ngước lên quát:
- Làm sao không liên quan...
Cô vụt im bặt, vì nhận ra Lâm Phong. Lâm Phong cũng vừa nhận ra Anh Thư, sếp của em gái mình, nên quỳ thụp xống lo lắng:
- Cô có sao không, hay để tôi đưa giúp đi đón taxi về nhà?
- Tôi có xe. Anh làm ơn... dìu tôi lại chỗ đậu xe của tôi được không?
- Được, nhưng...
- Ngại dìu tôi à? Không sao đâu, tôi nhờ anh mà.
Anh Thư đưa tay cho Lâm Phong nắm. Cô vờ như đi không nổi, tựa vào người Phong:
- Anh mở ví tay của tôi lấy giùm chìa khóa xe.
- Vâng!
Lâm Phong mở ví rút ra xâu chìa khóa, Anh Thư lại bảo:
- Anh mở cửa xe giùm tôi.
Lâm Phong loay hoay mở cửa xe. Anh Thư một lần nữa gần như không đứng vững suýt nữa ngã bổ nhào. Lâm Phong hốt hoảng ôm cô lại:
- Cô say như vầy làm sao lái xe về nhà?
- Anh biết lái xe không?
- Biết!
- Hay là anh lái xe đưa tôi về nhà giùm.
- Cũng được!
Đặt Anh Thư ngồi vào xe và thắt dây an toàn cho cô, Lâm Phong mới vòng qua ngồi vào tay lái.
- Nhà cô ở đường nào?
- Nguyễn Trãi, hẻm 237, nhà số...
Nói xong số nhà, Anh Thư nhắm mắt lại như ngủ. Lâm Phong lẳng lặng lái xe đi. Được một lúc, Anh Thư mở mắt ra:
- Anh đang làm việc gì?
Lâm Phong nhún vai:
- Cà nhỏng, định đang xin làm vệ sĩ.
- Được đấy! Hay là... lái xe cho tôi đi. Tôi trả anh một tháng ba triệu.
- Cô nói... thiệt không?
- Sao không! Nếu không bận, sáng ngày mai nhận việc đi.
- Vâng!
Lâm Phong mừng rỡ. Như vậy là Hạnh Nhi không côn mắng anh là kẻ vô công rỗi nghề. Ba triệu một tháng, ngon lành.
Anh Thư he hé mắt nhìn bộ mặt hớn hở của Lâm Phong. Hãy cười sung sướng đi...
Hạnh Nhi phụng phịu:
- Anh Hào à! Em...
- Anh biết em muốn đi làm ở công ty khác, anh không cho em đi đâu.
- Nhưng ở nhà chán lắm, em biết làm gì đây?
- Chuẩn bị làm cô dâu về nhà chồng là tốt nhất.
Hạnh Nhi lườm người yêu. Trần Hào cười lớn:
- Anh nói không đúng sao? Em không muốn làm vợ anh, còn muốn lấy ai nữa đây?
- Lấy con cóc, cậu ông trời.
Trần Hào kéo Hạnh Nhi vào vòng tay mình:
- Anh cứ nghĩ Anh Thư bỏ việc, nhưng mấy hôm sau cổ quay lại công việc.
Dù sao thì anh cũng đang nhờ cô ấy, rồi anh sẽ tập cho quen việc khi không có cô ấy một bên. Em nhẫn nhịn một thời gian nữa, chậm lắm hai tháng nữa, chúng mình sẽ làm đám cưới.
Hạnh Nhi nép vào lòng người yêu:
- Em hiểu mà, anh không nói thì em cũng định nói với anh như thế. Còn về anh Hiền... em chưa nói gì cả.
- Hôm nào anh sẽ gặp Hiền.
- Sao chúng mình yêu nhau lại có quá nhiều khó khăn vậy hả anh?
- Tại chúng mình gặp nhau muộn, nhưng cũng không quá muộn đúng không?
Hạnh Nhi bật cười trước cách nói của người yêu:
- Cái gì muộn rồi không quá muộn?
- Anh chưa cưới vợ và em cũng chưa nhận lời yêu Hiền, đó là không quá muộn. Em đó, cái gì cũng thông minh mà việc này thì chậm hiểu.
- Hứ!
Hạnh Nhi âu yếm cắn nhẹ vào ngón tay Hào... Một tiếng động khẽ ở cửa, cả hai giật mình nhìn ra. Hiền định quay lưng đi, nhưng không còn kịp nữa, anh nhìn thấy cảnh tan nát lòng mình, hèn nào Hạnh Nhi đã im lặng. Còn thằng bạn kia, nó thừa biết anh yêu Hạnh Nhi kia mà. Hạnh Nhi kêu lên:
- Anh Hiền!
Hiền tiến vào:
- Thì ra đây là nguyên nhân em không trả lời câu hỏi của anh. Vậy em có biết em đang làm kẻ thứ ba không?
Trần Hào vẫn giữ nguyên thế ngồi, tay ôm quàng qua vai Hạnh Nhi, ngước nhìn Hiền:
- Hạnh Nhi không hề là người thứ ba. Cậu có nhớ một lần mình nói với cậu, giữa mình và Anh Thư dường như không phải là tình yêu.
- Nhưng cậu đang chuẩn bị cưới vợ?
- Cậu đừng lo, giữa mình và Anh Thư đã kết thúc. Đâu đó ổn định xong, hai tháng nữa, mình và Hạnh Nhi sẽ cưới nhau.
- Cưới nhau?
Hiền cắn mạnh môi mình, anh nghe như trái tim mình tan ra từng mảnh đau đớn. Hạnh Nhi và Hào sẽ cưới nhau, Hạnh Nhi đã chọn Hào. Cũng phải thôi, anh và Hào là hai giai cấp khác nhau, cả hai con người cũng khác nhau. Hào giàu có, đẹp trai, còn anh chỉ là một gã sữa xe, lúc nào tay chân quần áo cũng đầy dầu mỡ. Hạnh Nhi chọn cái đẹp, như người ta yêu thích bộ phim đó vì diễn viên xinh đẹp. Trần Hào đặt tay lên vai Hiền:
- Xin lỗi cậu!
Hiền nhún vai:
- Hạnh Nhi yêu cậu, đó là sự chọn lựa của cô ấy, có gì cậu phải xin lỗi.
- Dẫu sao mình vẫn mong giữa chúng ta có một tình cảm tốt đẹp.
- Thành thật chúc cho cả hai người hạnh phúc và mong cậu mang hạnh phúc đến cho Hạnh Nhi.
- Khoản này cậu yên tâm.
- Thôi, không quấy rầy hai người nữa.
Hiền quay lưng đi nhanh ra đường, mắt anh cay cay và mũi nồng nồng. Vậy là hết bao nhiêu năm yêu thầm lặng, cho đến một ngày vừa ngỏ lời yêu thì con thuyền đã tách bến sang sông. Tôi phải làm gì đây cho lòng cứng cỏi, không đau đớn? Thành phố đêm nay sao buồn như sa mạc hoang vu.
Anh Thư đưa cho Lâm Phong bì thư tiền:
- Anh đến địa chỉ này, cứ đưa tiền cho họ và họ đưa gì thì cứ mang về đây cho tôi. À, mà hôm nay tôi cần sử dụng xe đi việc riêng, anh đi xe gắn máy của anh nghen. Hay đi xe ngoài cũng được, đây là tiền xe.
Anh Thư rút một trăm ngàn đưa cho Lâm Phong:
- Anh đi đi... À, mà lấy hàng xong cứ giữ đó, hay mang về nhà anh, ngày mai mang đến đưa cho tôi cũng được.
- Vâng!
Lâm Phong huýt sáo nhẹ. Anh Thư đúng là hào phóng, mỗi ngày anh chỉ việc lái xe đưa cô đến công ty và chiều đến rước về, thời gian giữa ngày anh tha hồ đi chơi.
Món hàng Lâm Phong nhận nhẹ tênh, không biết là gì bên trong. Mình không nên tò mò, nên biết công việc làm công và nhận tiền, kẻo Hạnh Nhi lại mắng mỏ ba mươi tuổi đời vẫn không nên thân.
- Ta ra... ta ra...
Lâm Phong phấn khởi băng qua đường. Một người công an chặn đầu Phong, anh kêu lên, vì sau lưng anh nữa là người công an nữa. Lâm Phong ngạc nhiên:
- Gì vậy sếp?
- Hãy mở cái hộp trên tay anh ra?
- Cái này... không được đâu, mà tại sao tôi phải mà? Nè, lúc này tôi đàng hoàng rồi, làm nghề tài xế lái xe.
- Nói nhiều quá! Mở ra đi, đừng có giả vờ ngây thơ, anh sẽ không chạy thoát đâu.
Lâm Phong bực mình:
- Mở mở thì mở, tôi cóc có làm điều gì phạm pháp ngoài việc lê la quán rượu...
Lâm Phong mở tung cái hộp được dán băng keo cẩn thận, anh vụt há hốc mồm kêu lên, vì bên trong cái hộp trong tay anh là những gói ni- lông bột màu trắng.
- Cái gì thế này?
- Anh đừng giả vờ nữa Lâm Phong, anh đã bị bắt về tội mua bán ma túy.
- Ma túy!
Lâm Phong bàng hoàng:
- Tôi mà... mua bán ma túy sao? Chết thì thôi chứ tôi...
Chiếc còng số tám bập vào tay Lâm Phong, cùng lúc xe Jeep cảnh sát ập đến.
Lâm Phong bị áp giải lên xe, anh hét toáng lên:
- Tôi không có mua bán ma túy, cái này...
- Hãy về phòng công an mà trả lời.
Lâm Phong bị xô mạnh lên xe. Người hiếu kỳ bu lại, Lâm Phong gào lên:
- Tôi nói là không có mua bán mà, cái này người ta bảo tôi... mấy anh công an, tôi thể tôi nói thiệt mà...
Không ai tin Lâm Phong, vị điều tra viên gật đầu:
- Được, anh nói cái này là do phó giám đốc công ty Phú Hào thuê anh, tôi sẽ cho mời cô ấy.
Anh Thư đến. Vừa trông thấy cô, Lâm Phong bật dậy:
- Cô Anh Thư! Cái này là do cô sai tôi, sao cô ác dữ vậy, bảo tôi đi mua ma túy?
Anh Thư lạnh lùng:
- Tôi không quen người này. Tôi biết lái xe, công ty của tôi không thiếu người tại sao tôi phải thuê một người lý lịch không trong sạch. Anh ta vu khống tôi. Còn tại sao anh ta biết tôi, vì em gái anh ta làm trong công ty tôi đang công tác.
Lâm Phong sững sờ. Anh không ngờ Anh Thư trở mặt nhanh như vậy:
- Sao cô có thể nói là không quen tôi, cô thuê tôi làm tài xế lương ba triệu một tháng.
Anh Thư vẫn giữ thái độ lạnh lùng:
- Chưa có ai thuê tài xế với mức lương như vậy cả. Xin lỗi, đừng làm mất thời giờ của tôi, địa vị của tôi làm sao có được mối quan hệ với những người này.
Lâm Phong cố vùng lên, bị điều tra viên ấn ngồi xuống:
- Đừng vu oan cho người ngay nữa! Anh chưa bao giờ được xem là người tốt cả. Ngồi xuống và hãy thành thật khai báo. Anh mua bán ma túy từ khi nào và đã bao nhiêu lần, số lượng ba trăm gam ma túy đủ cho anh đi tù chung thân rồi.
Tù chung thân? Lâm Phong nghẹn ngào:
- Anh Thư! Sao cô nỡ hại tôi?
- Tôi hại anh làm gì. Nếu anh nói tôi thuê anh làm tài xế lái xe, vậy có hợp đồng làm việc không? Anh nên nhớ tôi là một phó giám đốc công ty, nếu cần người đã có bộ phận nhân sự cung cấp cho tôi.
Anh Thư đi ra khỏi phòng hỏi cung, gương mặt lạnh như đá...
Tại sao lại buôn ma túy? Buôn ma túy, một tội danh khủng khiếp! Hai chân Hạnh Nhi quỵ xuống không đứng vững được. Tại sao anh lại như vậy, Lâm Phong ơi.
''Hạnh Nhi! Em tin anh đi, anh thề anh không có buôn bán ma túy. Cái này cô Anh Thư thuê anh''.
"Anh Thư thuê anh làm", câu nói ấy ám ảnh Hạnh Nhi trên suốt quãng đường về nhà bên vị luật sư, mà nhờ ông ta Hạnh Nhi mới được gặp mặt anh trai. Một hành động trả thù của Anh Thư, hành động ném đá giấu tay và luật pháp chỉ căn cứ vào thực tế.
Phải làm sao đây? Cô làm gì đây để cứu anh trai mình, sao anh luôn là người làm khổ cô. Mấy ngày nay Trần Hào bận việc ngoài Hà Nội, có lẽ anh đã nghe tin anh trai cô bị bắt về tội buôn bán ma túy rồi cũng nên.
Hạnh Nhi đến công ty, có hai mươi ngày rồi cô đã không đến công ty, từ sau ngày xảy ra chuyện giữa cô và Anh Thư, người bảo vệ vẫn ân cần chào Hạnh Nhi.
- Cô Hạnh Nhi! Giám đốc đi Hà Nội mấy ngày nay rồi mà.
Hạnh Nhi lắc đầu:
- Không! Tôi muốn gặp phó giám đốc Anh Thư.
- À... cô ấy thì có, vừa mới đến. Cô vào đi.
- Cám ơn!
Hạnh Nhi đi dọc hành lang, lên lầu đến trước cả phòng Anh Thư, ngập ngừng đưa tay lên. Cô nói gì đây, van xin Anh Thư nhận là cô ta đã thuê anh trai của cô làm chuyện chết người đó? Còn nếu cô cứ im lặng, Lâm Phong sẽ ra sao đây? Bàn tay vừa bỏ xuống của Hạnh Nhi lại đưa lên... Cửa phòng Anh Thư vụt mở ra. Mặt Anh Thư lạnh lùng, hai mắt quắc lên hằn học:
- Gì nữa đây? Anh trai của cô khai bậy bạ cho công an làm phiền tôi, tôi bây giờ đến cô quấy rối tôi nữa hả? Sao, muốn nói gì?
Anh Thư quay ngoắt người vào. Không phải cô bất ngờ chạm mặt Hạnh Nhi, mà cô biết chắc chắn ''kẻ thù'' sẽ tìm cô và đây là cơ hội cho cô trả thù. Mấy phút trước, gã bảo vệ đã điện thoại báo tin.
Ngồi lên chiếc ghế xoay chễm chệ, ra vẻ của một kẻ lãnh đạo công ty, Anh Thư hất hàm:
- Nói đi!
Hạnh Nhi cúi đầu, cô tự nhủ mình hãy nhẫn nhịn và không có quyền ngồi xuống ghế.
- Đừng làm mất thời gian của tôi, nói mau lên!
Hạnh Nhi ngước mất nhìn lên:
- Tại sao chị không nhắm vào tôi mà lại vào anh Hai tôi vậy? Anh ấy bị địa phương xem như thành phần xấu, chị lại bảo anh Phong đi mua ma túy, chị hại chết anh ấy.
Rầm! Anh Thư vỗ mạnh bàn quát:
- Cô nói bậy bạ, tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ cô ra khỏi công ty bây giờ. Ra ngoài...
- Chị muốn tôi làm gì thì chị mới buông tha cho anh Hai tôi?
Anh Thư lạnh lùng:
- Anh của cô buôn ma túy, đó là việc của anh ta, không liên quan đến tôi.
- Có phải chị muốn tôi và anh Hào bỏ nhau, chị mới buông tha cho anh Hai của tôi?
Anh Thư cười nhạt:
- Cái này là do cô tự nói không phải tôi. Tuy nhiên... tôi có thể giúp anh ta nhẹ tội, ba năm hoặc năm năm, tiền nhiều lắm đấy.
- Và kèm theo điều kiện tôi phải xa anh Hào, có đúng không?
- Cũng do cô tự nói. Tôi muốn thấy cô đoạn tuyệt với anh Hào. Công ty này anh ta mê vẽ là hơn là kinh doanh. Anh ta đi Hà Nội đâu phải vì công việc công ty mà vì có hiệp hội triển lãm tranh. Chiều nay anh ta về đến rồi. Cô nên rút lui nếu muốn... công ty Phú Hào tồn tại và anh cô nhẹ tội. Tất cả mọi việc do cô.
Bây giờ ra ngoài đi?
Anh Thư cúi xuống mớ hồ sơ trước mặt như không biết có Hạnh Nhi. Thấy Hạnh Nhi chưa chịu đi, Anh Thư bấm vào máy bộ đàm:
- Gọi bảo vệ lên đây mời cô Hạnh Nhi ra khỏi công ty giùm tôi.
Hạnh Nhi lắc đầu:
- Chị không cần gọi bảo vệ, tôi sẽ đi, cũng như tôi sẽ làm theo lời chị xa anh Hào.
- Nên rời xa Sài Gòn hay... làm đám cưới với anh Hiền của cô, có như vậy thì mới là cuộc trao đổi - Vâng!
Hạnh Nhi quay lưng đi. Cô phải chia tay với Trần Hào ư? Trái tim Hạnh Nhi đau đớn và tan nát. Cô hiểu là mình không có sự lựa chọn nào khác hơn, công ty Phú Hào sẽ lụn bại và anh trai của cô nữa, với ngần ấy số ma túy, Lâm Phong đủ lãnh cái án tù chung thân. Nước mắt đau đớn của Hạnh Nhi tuôn ra...
- Hạnh Nhi!
Hiền tấp xe lại trước Hạnh Nhi, anh lo lắng nhìn cô:
- Vụ anh Phong như thế nào?
Như không còn sức sống, Hạnh Nhi ngã vào vai Hiền khóc nức nở. Hiền tức giận:
- Không hiểu anh Phong được, sao có thể làm cái chuyện bậy bạ ấy. Giàu đâu không thấy, đi tù cả đời thì có.
- Anh Hiền...
- Em lên xe đi, anh chở về. Người gì đâu lúc nào cũng làm khổ em gái của mình.
Hạnh Nhi ngồi lên xe, cô đã có sự quyết định:
- Anh Hiền... anh có thể giúp em không?
- Xưa nay có bao giờ em gặp khó mà anh không giúp em. Em muốn anh làm cho em chuyện gì?
- Hãy... cưới em.
Suýt chút nữa Hiền cho xe đâm vào lề đường. Anh thắng gấp xe lại, quay ra sau nhìn Hạnh Nhi:
- Tại sao lại nói chuyện này? Em đâu có yêu anh.
- Nếu như em không lấy chồng, anh Phong sẽ ở tù không biết ngày nào ra.
Em đã yêu cầu anh một việc không phải chút nào phải không?
- Anh muốn rõ mọi chuyện, em nói rõ hơn một chút.
- Nếu như em lấy anh, anh Phong có thể lãnh án chừng hai ba năm gì đó.
- Việc này... Anh Thư làm phải không?
- Chúng ta không có bằng cớ gì cả. Hơn nữa, anh biết đó, ba chị Anh Thư đang giữ chức vụ quan trọng trong thành phố này.
- Anh biết!
Hiền chua chát:
- Đây là điều kiện mà cô ta buộc em?
- Cô ta nói cô ta không buộc em, tất cả do em đề nghị. Em không còn cách nào khác.
- Anh rất yêu em, yêu từ nhiều năm qua, nhưng không có nghĩa khi em nói muốn lấy anh, aah vui mừng. Vì anh biết trái tim em chỉ có hình bóng Trần Hào.
- Em quyết định chia tay. Vì dù sao công ty của anh ấy không thể thiếu chị Anh Thư, anh ấy chẳng mấy quan tâm đến công ty, họ sẽ là hai sợi dây liên hệ nhau, em không nên chen vào nữa. Anh Hiền, tạm thời cứ đám cưới. Xong, em dọn đi, xem như sau đó em và anh chẳng liên hệ nhau, xin anh hãy giúp em.
Hiền thở dài:
- Sao anh không giúp em khi em cần anh. Nhưng em đã suy nghĩ kỹ chưa, em có thể quên Trần Hào được không?
-... Được!
Tiếng ''được'' nhỏ xíu, Hiền khởi động lại máy cho xe chạy đi.