You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ột chiếc xe tuần tra từ Phân khu Tây Nam đỗ bên lề đường trước nhà Tracy ở quận Admiral thuộc Tây Seattle khi cô lái vào đường xe chạy. Cô vẫy tay chào viên cảnh sát và lái vào nhà để xe một cách cực kỳ gọn gàng và ngay ngắn. Đồ nội thất cùng đống hộp các tông đựng hầu hết đồ đạc của cô từ căn hộ trên Đồi Capitol vẫn đang xếp chồng lên nhau chiếm nửa không gian còn lại của nhà để xe đôi. Cô đã thuê ngôi nhà được trang bị đồ đạc đầy đủ này từ một đặc vụ FBI. Anh ta và vợ đã chuyển đến Hawaii nhưng không muốn bán nhà cho đến khi họ chắc chắn là mình thích sống ở nơi thiên đường ấy.
Tracy bước qua cánh cửa dẫn vào hành lang nhỏ dẫn tới bếp, lấy một chai Chardonnay đã mở từ tủ lạnh và rót cho mình một ly. Roger, con mèo khoang của cô, lon ton chạy vào phòng, nhảy lên mặt kệ bếp, bước lại gần và kêu meo meo. Chẳng phải vì nó yêu thương gì cô. Nó đang muốn được cho ăn. Cô có máy tự nhả thức ăn khô cho nó, nhưng cô đã làm hư nó bằng cách cho nó ăn thức ăn đóng hộp vào buổi tối. Đến lúc cô từ trường bắn về tới nhà thì cũng đã quá giờ ăn tối thông thường. “Đúng là đồ đực rựa.” Cô nói, gãi đầu và vuốt ve lưng Roger. “Giờ thì mày đang mong đợi thứ này mỗi tối rồi đấy.”
Cô lôi một hộp thức ăn khỏi tủ lạnh và đổ vào bát, chiêm nghiệm lại buổi tối của mình, cho đến khi chuông cửa kêu. Cô băng qua phòng khách, Roger bám theo sát gót, và ấn nút kích hoạt hệ thống liên lạc ở cánh cổng với hàng rào sắt rèn kiên cố cao gần ba mét bao quanh sân trước.
“Là anh đây.” Dan lên tiếng.
Tracy ấn nút thứ hai để mở khóa cổng và bế Roger lên. Nó đã thành bậc thầy trong nghệ thuật đào tẩu, và vào cái thời điểm muộn thế này nó cũng có khả năng trở thành bữa ăn cho chó sói. Cô mở cửa trước và vẫy tay kiểu ổn cả mà với viên cảnh sát khi Dan giữ cửa cổng cho Rex và Sherlock vào. Cả hai con chó đều là giống lai giữa chó Rhodesian và Mastiff, nặng tổng cộng một trăm ba mươi cân. Chúng xô đẩy nhau, tách ra chỗ đài phun nước đặt giữa sân và cùng chạy lại chỗ Tracy. Chẳng muốn dây dưa với chúng, Roger co người nhảy xuống và chạy vào trong nhà, rất có thể sẽ nhảy lên chỗ cao hơn. Tracy tóm mõm hai con chó và gãi lông chúng. “Chúng mày thế nào rồi hử? Các cậu bé của chị khỏe chứ?”
Dan đặt chiếc túi du lịch nhỏ trên lối vào lát đá cẩm thạch. “Sao lại có cảnh sát ngồi trong xe tuần tra đỗ ngoài cửa nhà em vậy?”
“Em đã bảo anh rồi, anh không phải bấm chuông đâu.” Cô nói. “Anh có thể dùng mã số mà.” Khóa trên cổng và cửa trước đều được kích hoạt bằng mã có bốn chữ số. Mặc dù Tracy và Dan đã hẹn hò nghiêm túc được ba tháng nhưng Dan chưa bao giờ tự tiện vào nhà cô, cũng không đưa cô chìa khóa nhà anh ở Cedar Grove.
Cô đóng cửa lại. Mấy con chó lao vọt đi tìm Roger, kẻ đang đứng trên nóc kệ sách, cong người rít lên.
“Có chuyện gì vậy?” Dan hỏi.
Cô cầm ly của mình lên trên đường vào bếp. “Anh muốn uống một ly không?”
“Chắc chắn rồi, nhưng tốt hơn là anh nên đưa chúng ra ngoài trước đã.” Cedar Grove – thị trấn nhỏ nơi Dan và Tracy lớn lên và là nơi Dan vừa chuyển về ở hẳn sau một thời gian sống ở Bờ Đông – cách đây một tiếng rưỡi chạy xe về phía bắc.
Cô nghe tiếng anh bước trên cầu thang xuống tầng dưới, tiếng chân lũ chó chạy rầm rập phía sau. Ngôi nhà được xây dựng trên các cột trụ. Tầng trên, ngang mặt đường, bao gồm phòng bếp, phòng ăn kiêm phòng khách có không gian mở và một phòng ngủ chính kèm phòng tắm. Mặt bằng rộng gấp đôi căn hộ của Tracy trên Đồi Capitol. Cô chưa bao giờ dùng đến tầng dưới: một phòng sinh hoạt gia đình với quầy bar đầy đủ tiện nghi, đi văng da hình chữ L, ti-vi, hai phòng ngủ và một phòng tắm nữa. Cô khóa cứng cánh cửa phía cuối hành lang. Thời điểm duy nhất nó được mở là khi Dan đưa Rex và Sherlock đi giải quyết trên khoảng sân nhỏ phía sau.
Tracy bước ra hiên bên ngoài phòng ăn. Sương mù xám lơ lửng ảm đạm trên vịnh Elliott, che khuất phần lớn đường chân trời của Seattle. Vào những tối quang đãng, cô có thể bao quát toàn bộ khung cảnh ngoạn mục của vịnh, khi ánh đèn của các tòa nhà trong trung tâm thành phố Seattle in bóng lấp lánh trên mặt nước tối đen, những chiếc ca nô chở khách trông như những con bọ nước di chuyển từ bến 50 đến Tây Seattle, và các bến phà sáng rực suốt con đường từ bến Colman đến đảo Bainbridge và Bremerton. Quang cảnh tuyệt đẹp ấy cùng an ninh tốt đã thuyết phục Tracy thuê căn nhà này.
Bên dưới cô, Rex và Sherlock đang xô đẩy qua cửa sau, kích hoạt hệ thống cảm biến phát hiện chuyển động trên ngọn đèn cao áp mà Dan đã lắp đặt trong lần trước anh ghé qua. Bóng chúng đổ dài khi chúng hít ngửi dọc theo mép bãi cỏ nhỏ tiếp giáp với sườn đồi trải dài khoảng sáu mươi mét dẫn xuống Harbor Way, con đường chạy dọc theo vịnh Elliott.
Sau khi chúng đã giải quyết xong, Dan gọi chúng lại và chúng chạy theo anh vào trong. Dan thở hồng hộc khi tới đứng cạnh Tracy trên hiên. “Đèn hoạt động tốt đấy.” Anh nói, nhận lấy ly rượu.
“Em thấy rồi.”
“Được rồi, vậy thì đừng đánh trống lảng nữa và nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại có xe cảnh sát đỗ ngoài kia?”
Tracy kể cho anh về cái thòng lọng.
Dan đặt ly rượu xuống bàn. “Và em nghĩ đó có thể là kẻ đã giết cô nàng vũ công kia sao?”
“Em không biết nữa. Cũng có thể là một kẻ bắt chước. Có lẽ ai đó thấy giận dữ vì vụ điều tra đã bị chuyển thành án tồn.”
“Khả năng đó là một kẻ bắt chước có cao không?”
“Cũng khá cao vì Maria Vanpelt đã đưa tin Hansen bị siết cổ bằng thòng lọng và tiết lộ kiểu dây thừng được sử dụng.”
“À, anh đồng ý với ông trung sĩ của em. Dù kẻ treo cái thòng lọng đó là ai thì hắn cũng đã theo dõi em. Và thường thì chẳng mấy ai theo dõi cảnh sát. Tên này không phải một kẻ bám đuôi vớ vẩn đâu.”
“Em biết chứ.” Cô nói. “Đó là lý do tại sao em gọi anh tới.”
Dan tỏ ra sững sờ trong giây lát, có lẽ bởi Tracy là người chẳng mấy khi thừa nhận cảm giác yếu đuối, nhưng việc nhận ra có ai đó đang theo dõi mình khiến cô nghĩ tới hai tình huống tương tự ở Cedar Grove. Lần đầu tiên là ở phòng khám thú y khi Rex bị bắn. Cô đã nghĩ có ai đó đang theo dõi mình từ trong một chiếc xe hơi. Thật không may, vì tuyết rơi quá dày nên cô không thể xác định được loại xe hay trông thấy ai ngồi bên trong, do đó cô đã bỏ qua nó. Nhưng cô đã không bỏ qua khi trông thấy chiếc xe với kính chắn gió sạch bong đậu bên ngoài phòng nhà nghỉ giữa đêm khuya mặc dù bên ngoài tuyết đang rơi nặng hạt. Tuy nhiên khi cô quay trở lại phòng để lấy súng thì chiếc xe đã biến mất.
“Được rồi!” Cuối cùng, Dan lên tiếng. “Thật ra, anh mừng vì em đã gọi anh.”
Cô bước đến và áp mặt vào ngực anh. Chiếc áo len cashmere của anh thật mềm mại và ấm áp. Anh ôm cô và hôn lên đỉnh đầu cô. Bên ngoài, cô nghe thấy tiếng rền khẽ của còi báo hiệu sương mù, và lại nghĩ về chiếc thòng lọng.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng