Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 4
N
gày tiếp theo là một ngày lạ lùng nhất trong năm khi thời tiết có vẻ như không biết mình muốn gì: tiết thu hay tiết hạ đây. Đêm trước, sau khi Teleri thoát khỏi hiệp sĩ trong rừng, tiết trời trở nên lạnh tới mức cô phải đóng chặt các cửa chớp lại, nhưng sáng nay, mặt trời lên rạng rỡ và không khí cũng ấm lên nhanh chóng, sương bốc thành hơi trước khi cô kịp ăn sáng.
Đến giữa buổi sáng, cô ra ngoài lều, hai tay cất trong chiếc áo dài màu vàng nghệ, đầu cúi xuống chăm chú soi mặt đất đầy sỏi.
Cô lại mất cái túi đỏ rồi.
Lần này thì nó chẳng ở trên giường hay bậu cửa sổ, hay đính lấy thắt lưng cô như mọi khi. Nó không kín đáo nằm ở một góc lồng bện sợi liễu bên con cáo hay chồn, hoặc nấp trong hang sóc, một cái lỗ trong thân cây đu dày thịch ngay bên ngoài cửa sổ đằng đông.
Nó không ở trong hay nơi nào gần lều cô. Cô chống hai nắm tay vào nạnh và gõ gõ bàn chân trần xuống đất.
Nghĩ đi, đồ vịt tồ. Lần cuối cùng mi sờ tới nó là ở đâu?
Cô nhớ còn có nó khi nhảy khỏi lưng Ngựa, ngay trước khi cô vào Khu rừng của Quỷ, nhưng tất cả những gì có trong đầu cô là cuộc trốn thoát khỏi Người Anh.
Cô đi qua cây cầu đá lên một đồng cỏ hẹp phía trước, cỏ ở đây mới chỉ bắt đầu phớt vàng ở đầu lá, còn lại vẫn mềm và xanh mướt dưới lòng chân cô.
Một vài con vịt và ngỗng trời đang mổ vào mặt đất xung quanh cố tìm kiếm giun dế bò ra ngoài phơi nắng. Một con bồ câu trắng lượn từ cành cây gần đó xuống rồi đậu lên một gốc cây độc cần già đã gãy và Ngựa đang uống nước soàm soạp bên bờ suối đối diện.
Lần này Teleri sợ rằng mình đã đánh mất túi đá thật rồi. Thế là cô ngửa mặt lên nhìn mặt trời. Cô tin vào những gì bà ngoại đã dậy: mặt trời, mặt trăng và bầu trời biết nhiều hơn hết thảy mọi người.
Bởi vì trong lúc con người bận ngủ, mặt trăng vẫn thức giấc, trong lúc mặt trời tỏa nắng, con người lại quá bận rộn để dừng lại và nhìn ngó chung quanh mình. Con người thật nhỏ bé, mắt họ cũng vậy nên chỉ có thể nhìn xa đến thế, nhưng bầu trời có thể nhìn xa đến vô tận.
Teleri nhắm mắt, giơ hai tay sang hai bên như lúc ở vòng tròn đá. Mặt trời tỏa hơi ấm lên khuôn mặt cô. Những tia nắng châm lên da thịt làm cô cảm thấy sự sống rõ mồn một, mọi nỗi lo lắng và sợ hãi chợt tan biến hết.
Cô đứng đó hít thở thật sâu bầu không khí mùa hè ấm áp. Rồi cô từ từ xoay người mòng mòng thành một vòng tròn. Khi cô quay tròn, chiếc áo dài màu vàng nghệ và chiếc váy màu lá xanh phát ra âm thanh làm bọn vịt ngỗng nhốn nháo chạy mất. Rồi cô lẩm nhẩm đọc:
“Hỡi vầng Dương vời vợi
Ấm áp và rạng ngời
Hãy giúp tôi thật mau
Tôi đứng đây xoay vòng
Mãi không ra một vật.”
Teleri từ từ quay chậm lại và mở mắt ra. Cô quay cuồng một lát thấy toàn sao sa, hiện tượng luôn luôn xảy ra khi cô hát gọi mặt trời, mặt trăng hay bầu trời. Cô vuốt mớ tóc rối ra đằng sau và nhìn quanh.
Nắng tuôn những ngón tay vàng rực thon dài xuống một lối đi hẹp dẫn quay lại hướng Khu rừng của Quỷ.
Cô đi theo hướng đó, miệng ngân nga theo mỗi bước đi, tìm trên mặt đất và những bụi cây nhỏ dọc lối đi bên bìa rừng. Ơn trời cái túi màu đỏ nên cô không gặp khó khăn gì khi tìm nó ngay cả khi rừng mọc còn dày hơn nữa.
Đã lâu lắm rồi không có mưa nên cành cây bắt đầu thay đổi. Trông chúng như những bàn tay đói khát vươn lên mây trời cầu xin mưa xuống. Lá cây thì đã nản chí từ lâu, rơi đầy xuống lối đi hẹp, mép lá bắt đầu khô giòn. Khi cô bước lên, chúng kêu lốp bốp dưới chân như thể đang khóc gọi mưa về.
Cô đi được một lúc và vào sâu trong rừng thì có cơn gió nhẹ vít qua vòm cây, khiến chúng khe khe hát khi vài chiếc lá buông lả tả xuống lối đi và vương trên tóc cùng vai cô. Cô nhìn lên và vẫn thấy mặt trời lấp ló qua những cành cây cao như thể đang dõi theo mình.
Một cây sồi già xù xì chắn trước mặt cô gần một ngã rẽ có nhiều lối đi tỏa ra theo các hướng khác nhau. Cây sồi này là điểm đến ưa thích của cô vì thân cây xương xẩu trông y như mặt một thầy phù thủy.
Đôi khi như lúc này mặt trời đang lên cao, khuôn mặt thầy phù thủy trông như đang mỉm cười. Đôi khi ông ta cau mày. Phần lớn thời gian còn lại ông chỉ nhìn cô chằm chằm cứ như có thể đọc được suy nghĩ, ước muốn và giấc mơ của cô ấy.
“Chào Cây,” cô nói trong giây lát ảo tưởng. “Hôm nay trông ông rất thông thái. Tôi cần một nhà thông thái.” Cô giữ hai bên áo dài và khẽ cúi chào như thể cái cây có hồn thực sự chứ không chỉ như thế trong trí tưởng tượng của cô. “Nói cho tôi biết đi, Ngài Phù thủy mặt cây, ngài có thấy cái túi đỏ của tôi ở đâu không?”
Cô đứng thẳng người nhìn những lối đi trên đường. Mặt trời chiếu xuống hai lối đi mà cái cây đã chia đôi. Teleri chỉ đi chỉ lại giữa hai lối đi này trong lúc ngâm một khúc ca Druid cổ, khúc ca ưa thích của Gladdys già:
"Eena, meena, mona, mite,
Basca, tora, hora, bite,
Hugga, bucca, bau,
Trứng, bơ, pho mát, bánh mì,
R-A… ra!"
Ngón tay cô đang chỉ sang lối đi bên trái. Chính là lối này, cô nghĩ thế và luồn xuống dưới một cành thấp từ cây sồi đang choãi ra, rồi đi tiếp, qua một bụi hoa hồng dại màu trắng đầy những ong vo ve om xòm, qua một cây đu đổ quấn đầy dây thường xuân và cây leo, về hướng những khoảng rừng tối – nơi những bụi gai mọc xoắn xuýt, nơi côn trùng rì rầm nhưng không có cách nào trông thấy, nơi không khí trở nên nặng nề.
Và chính nơi đó cô thấy chiếc túi đỏ của mình đang dính trên một chiếc gai dài như ngón tay cô. Cô giật nó ra và cài lên thắt lưng với năm nút thật chặt. Cô nhất định không làm mất nữa.
Cô quay trở lại lối cũ, ra chỗ sáng nơi cô phải xua bọn ong bay đi. Tới ngã rẽ trên đường nơi cây sồi già mọc, cô dừng lại và nhún chào cảm ơn gương mặt phù thủy nhăn nheo, rồi quay về nhà.
Ngươi không tìm thấy cái bị mất đâu.
Một giọng nói?
Teleri cứng đờ người. Cô quay lại, chầm chậm, đoán sẽ nhìn thấy một người đàn ông đứng phía sau lưng.
Gã Người Anh.
Họng cô thắt lại lo sợ. Có lẽ hắn đã ẩn nấp ở đây suốt đêm chờ cô.
Cô nhìn khắp nơi. Chẳng có gì chuyển động. Không có âm thanh nào, ngay cả tiếng ong. Không có ai ở đây. Cô nhìn cái cây một lúc, ngó nghiêng cành lá.
Chẳng có gì hết.
Cau mày, cô nhìn gương mặt phù thủy nhăn nheo chằm chằm. Mặc dù có vẻ nó đang nhìn lại cô đấy, nhưng rõ ràng đó chỉ là một thân cây nhăn nhúm do thời gian và chẳng có gì nữa cả. Lắc đầu, cô quay người bước một bước.
Ngươi không tìm thấy cái bị mất đâu.
Cô quay quanh. “Ai đó?”
Không có tiếng trả lời, dù cho cô chờ đợi. Thế là cô chậm rãi cúi xuống thật thấp, mắt đảo sang trái rồi sang phải trong lúc nhặt lấy một cành cây rụng làm vũ khí. Cô cần tự vệ. Cô bước chậm, từ từ cho tới khi đứng trước gốc cây già.
Gió lại làm ngọn cây xào xạc.
Cô ngước lên.
Chỉ là tiếng gió thôi sao?
Có lẽ vậy. Cô nhớ ở một số nơi trên những ngọn đồi phía xa, gió có thể quất qua những thân cây mảnh dẻ và tạo âm thanh như tiếng người khóc.
Rồi thì có cái gì đó kêu khóc.
Cô nhảy dựng lên, đảo cành cây như thanh gươm.
Chẳng có gì ở đó, chẳng có gì ngoài một con quạ đen đang lượn vòng trên đầu.
Cô bước hai bước, lại gần lối đi đã không chọn, chồm tới phía trước xem kỹ hơn, lối này vừa tối lại ngoằn ngoèo, một nơi đáng sợ trong rừng mà ngay cả linh hồn cũng không bay lên nổi.
Gió lại réo nhưng lần này nó không kêu như tiếng người.
“Xin chào?” cô gọi to. “Xin chào?”
Vẫn không có gì.
Cô nhìn xuống và phát hiện ra những dấu chân trên mặt đất. Cô quỳ xuống một lúc. Những dấu chân còn mới, không quá hơn vài ngày. Cô ngước lên, vẫn cầm cành cây rồi nhìn xuống dấu chân trên nền đất ẩm thấp.
Cô đưa tay ra sờ vào dấu chân.
Hắn chắc hẳn phải cao to lắm thì mới để lại dấu chân sâu thế này trên mặt đất.
Cô không di chuyển, nhưng gần như cứng đờ người, chạm vào các mép dấu chân và nhìn chúng theo kiểu người ta nhìn một người qua qua khe hở trên mũ giáp của anh ta, cứ ngớ ngẩn nhìn chằm chằm tựa hồ kim loại sẽ chỉ việc tan ra và đột ngột làm lộ khuôn mặt phía sau nó.
Vẫn có thể là gã Người Anh, đang ẩn nấp. Cô ngước lên, rồi từ từ đứng dậy. Cô nhìn xuống những lối đi trước mặt. Nếu cô về nhà theo lối cũ, hắn có thể đi theo cô. Nếu cô theo lối này, hắn có thể chộp lấy và giết cô.
Có cái gì đó kêu răng rắc. Giống tiếng bước chân?
Cô chỉ biết chạy, chạy nhanh hết mức, chạy xa khỏi cái cây, dọc theo một lối đi khác không dẫn về lều của cô mà đi vòng quanh, vào sâu trong rừng tới gần con sông.
Chân cô giẫm lên cành khô và lá rụng kêu lạo xạo. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Hơi thở dồn dập lên tai. Cô chạy, cố hết sức chạy như bay. Các cánh cây cào vào người cô. Gai nhọn mắc vào quần áo cô. Nhưng cô vẫn chạy, thật nhanh.
Nhanh hơn nữa.
Rồi cô liều một phen – liếc nhanh về phía sau vai.
Cô vấp ngã và cắm mặt xuống đất trước tiên. Lá cây rụng khắp nơi. Phải mất một lúc cô mới nhận ra chuyện gì đã xảy đến. Cô nằm đó, cắm mặt xuống đất, thở hổn hển.
Phía dưới bàn chân cô có cái gì đó cưng cứng, xù xì và lạnh giá. Cô nâng người dậy, vuốt mớ tóc dài ra sau.
Một khắc sau cô thét lên.