Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thanh Thuỷ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoàng Huyền
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 195 / 8
Cập nhật: 2020-03-12 22:17:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - “ Nữ Thần Cá” Có Huấn Luyện Viên- Nhà Báo Viết Bài Ca Ngợi- Mất Tiền Quỹ- Danh Dự Sắp Bị Đánh Cắp- Không Ai Cho Mượn Tiền.
ái ngày vừa qua hệt như một bộ phim mày trong trí nhớ của Ma-nhút. Bọn trẻ tập trung rất sớm trước năm giờ. Nhưng không đứa nào dám động đến bóng cả. Tất cả nóng lòng chờ danh thủ Xtê-pa-nếch. Ma-nhút sốt ruột nhất. Thật là rắc rối, phiền phức, nếu anh Xtê-pa-nếch không đến. Bọn trẻ sẽ nhạo báng cậu. Chúng sẽ bảo cậu lại nói bốc. Nhưng may mắn sao, đúng năm giờ có tiếng mô-tô từ ngòai phố vọng vào sân. Lát sau bọn trẻ nhìn thấy anh Xtê-pa-nếch. Anh đang đẩy chiếc Ja-va màu đỏ vào qua khe tường.
Ma-nhút muốn nhảy lên vì vui mừng. Cảm xúc hãnh diện đã chiếm hết chỗ của lo âu, thắc thỏm. Chính nhờ cậu mà trung phong nổi tiếng của Pô-lô-nha đã đến dự buổi tập của “ Nữ thần cá”. Chính nhờ cậu mà tất cả bọn trẻ được tận mắt nhìn con người chúng hằng hâm mộ. Tất cả bọn trẻ sững sờ một lúc.
Rồi bọn trẻ ùa lại bao lấy anh Xtê-pa-nếch cùng chiếc mô tô. Chúng giúp anh đưa chiếc xe vào tường rồi chờ đợi. Trong khi đó danh thủ của Pô-lô-nha làm như quen biết chúng từ lâu. Anh chào từng đứa. Đứa nào cũng được anh bắt tay. Sau đó anh cười, hỏi chúng:
- Nào, các chú đã biết những gì rồi nào?
Buổi tập bắt đầu. Buổi tập thật sự, nghiêm chỉnh như ở Côn-vích-to-xca của các cầu thủ hạng A.
- Cơ sở của việc chơi bóng,- anh Xtê-pa-nếch giải thích cho bọn trẻ,- là kỹ thuật. Nếu cầu thủ không có kỹ thuật tốt thì chưa thể ra sân. Các kỹ thuật cơ bản là giữ bóng, dẫn bóng, chuyền bóng và sút bóng.
Tất cả những cái đó tưởng như giản đơn. Nên bọn trẻ nhìn anh cầu thủ, vẻ thất vọng. Nhưng khi phải làm lại một số động tác như anh vừa biểu diễn, thì chúng mới thấy mình còn chưa biết nhiều.
- Bóng đá là môn thể thao đẹp, nhưng khó,- anh Xtê-pa-nếch cười, nói khi đứa nào đó chuyền bóng hay đỡ bóng hỏng.- phải tập, tập và tập.
Cầu thủ của Pô-lô-nha hướng dẫn rất thú vị, phong phú đến nỗi bọn trẻ không thấy trời đã sập tối.
- Hôm nay như vậy là đủ rồi,- anh Xtê-pa-nếch kết thúc.- Nếu các chú chịu khó chăm chỉ quả hai tuần thì có thể các chú sẽ giành được vị trí khá trong cuộc thi.
Ngày hôm qua bọn trẻ còn gặp chuyện bất ngờ, thú vị thứ hai. Nhà báo Khu-din-xki từ tòa soạn báo “ Cuộc sống Vác-sa-va” đã tới sân. Ông nói chuyện với chúng rất lâu. Ông hỏi về tất cả mọi chuyện. Cuối buổi, ông nói sẽ đăng một tin ngắn về đội của chúng, về công việc chuẩn bị của chúng cho cuộc thi đấu.
Bọn trẻ thích thú kinh khủng. “ Nữ thần cá” mới ra đời có mấy ngày mà báo chí sẽ nói về nó rồi.
- Bác đừng quên viết về cháu. Về cháu nữa. Cả về cháu nữa.- Bọn trẻ nhao nhao tấn công.
Ông Khu-din-xki cười độ lượng rồi chia kẹo cho lũ trẻ.
Ai mà chẳng muốn mơ ước, muốn được sống lại những giây phút ấy vài lần!
Lúc này Ma-nhút hãy còn nằm trên giường cậu bé nhắm chặt mắt. Cậu có cảm giác như đang xem phim.
Ma-nhút ngáp rõ to. Hai bàn tay cậu bé xục vào mớ tóc bù xù xốc ngược lên. Cậu nhảy xuống đất.
Không có dấu hiệu tốt đẹp cho ngày hôm nay. Cậu bé quên cả huýt điệu sáo mồm quen thuộc của mình.
Có ai đó gõ của khi cậu vé rửa ráy ở vòi nước. Cánh cửa hé mở để lộ khuôn mặt đầy tàn nhang của Pê-rê-ca.
- Này Pa-ra-gôn đi xuống dưới này. Ma-da-rô tập trung ban lãnh đạo. Đã có Cơ-ríc và Ta-đếch Pu-ka-la ( Pu-la-la: bọn trẻ nói lái đo tên của Pu-khan-xki(ND).
Ra đến ngõ, cậu bé nhìn thấy các bạn.
Ma-da-rô gọi từ xa:
- Lần nào cũng phải đợi cậu!
Pa-ra-gôn đã định bật ra một từ đáp lại. Nhưng rồi cậu bé lại im lặng. Cậu nghĩ không cần thiết cãi nhau với bạn.
- Có cái gì đấy?- cậu hỏi.
- Chúng ta phải xếp đặt đội hình cho trận đấu. Cậu đã biết rồi còn gì? Chủ nhật sẽ có trận đầu tiên.
- Các cậu không sếp đặt được nếu không có sự tham gia của tớ à?
- Không!- Cơ-rích Xlô-nết-xki buông thõng.- Cậu cũng ở trong ban chỉ huy cơ mà.
Ban chỉ huy là do bọn trẻ bầu ra sau buổi tập đầu tiên với anh Xtê-pa-nếch. Ban này gồm ba đứa: Ma-da-rô, Pa-ra-gôn, và Cơ-rích. Chúng có nhiệm vụ xếp đặt đội hình cho mỗi trận.
- Các cậu hỏi ý kiến anh Xtê-pa-nếch chưa?
- Rồi!- Ma-da-rô bày giải.- Anh ấy bảo là chúng mình phải tự mình sắp xếp lấy. Anh ấy không muốn dính vào chuyện này. Khi chúng ta đã thống nhất thì đưa cho anh xem, anh mới có ý kiến hoặc thông qua.
Khi tất cả đã ngồi, Ma-da-rô lấy cuốn sổ tay ra. Cậu bé đặt sổ lên đầu gối, vuốt vuốt cạnh giấy rồi bắt đầu rất trịnh trọng:
- Tớ đã thảo ra một đội hình. Các cậu xem xếp đặt thế này có được không?
Bọn trẻ dịch lại gần đội trưởng. Trên trang sổ có ghi đội hình mới.
1
Pê-rê-ca
2
Phơ-răng-nếch Mô-tin-xki
3
Cơ-rích Xlô-nết-xki
4
Ca-đếch Pi-gơ-lô
5
Rô-mếch Mô-môn
6
Phê-lếch Rin-ghe
7
Mê-tếch Gra-lép-xki
8
Ta-đếch Pu-khan-xki
9
Ma-da-rô
10
I-gờ-nát
11
Pa-ra-gôn
Ma-da-rô nhìn các bạn dò hỏi:
- Thế nào? Các cậu thấy thế nào?
Pa-ra-gôn gật gù:
- Có thế nói là không đến nỗi nào. Nhưng còn Pa-ôn-ca ở đâu?
- Pôn-đếch Pê-khô-vắc? Cậu ấu sẽ là dự bị.
- Con người ơi!- Ma-nhút hét tướng.- Cậu ấy tâng đầu hai mươi cái liên tục đấy! cái đó tớ cũng không làm được.
Đội trưởng “ Nữ thần cá” không vừa ý cho lắm. Cậu ta bực mình vì Pa-ra-gôn dám đề nghị sửa chữa đội hình mà nó dã dày công xếp đặt.
- Pôn-đếch yếu lắm. Cậu ấy không chạy nổi đâu,- Ma-da-rô nhận xét.- Hơn nữa… cậu có thể xếp tay ấy vào chỗ nào?
Ma-nhút chăm chú nhìn tờ giấy:
- Vào thay chỗ Phê-lếch Rin-ghe,- ngừng một lát, cậu bé nói tiếp.- Tay này trong trận cuối cùng kém nhất.
- Cậu thấy thế nào?- Ma-da-rô nhìn Cơ-rích.
- Tớ?... Có lẽ Pa-ra-gôn nói đúng.
- Vậy được,- Ma-da-rô gạch tên Phê-lếch. Cậu bé viết tên Pôn-đếch Pê-khô-vắc một cách lưỡng cưỡng.- Còn bây giờ phải bàn xem ra sân trong quần áo màu gì. Tớ đề nghị lấy tiền quỹ mua vải đen may quần đùi.
- Không đủ…- Thủ quỹ ngắt lời bạn.- Với số tiền đó chỉ đủ cho mỗi đứa một ống quần.
- Quỹ có bao nhiêu?
- Mười bảy đồng năm hào năm xu.- Pa-ra-gôn liến thoắng. Kỳ kiểm kê cuối cùng cho biết như vậy. Về tài chính tớ hiểu biết “hợp pháp”. Kết tóan cũng đầy đủ. Bất cứ lúc nào tớ cũng có thể báo cáo công khai. Ở chỗ tớ không có thụt quỹ.
- Được.- Ma-da-rô đăm chiêu.- Vậy thì cậu đem quỹ đến bãi. Việc này phải bàn với tất cả.
o O o
- Bữa cơm tuyệt vời, cô ạ.- Ma-nhút nói khi bê bát đĩa đi rửa.- Sau bữa cơm thế nào sẽ có thừa sức lực cho trận đấu ngày chủ nhật. Chỉ có cái rửa mấy cái xoong này vất vả quá. Tòan mỡ là mỡ.
Cậu bé đổ vào chậu ít nước nóng. Vừa rửa bát cậu vừa nghĩ đến bữa cơm trưa nay. Cậu bé rất ngạc nhiên không hiểu từ đâu có những món ăn đặc biệt. Hàng ngày cậu đã làm quen với khoai tây luộc, rau cải, gạo tấm nấu sữa hay mì ống nấu với hành. Còn hôm nay bà Da-hô-xca nấu một nồi xúp thịt, lại có cả thịt dăm viên. Những món ăn đó cậu mới thưởng thức đâu như có một lần. Mà đấy là cái dịp lễ lạt gì đó lâu lắm rồi. Cậu bé cho rằng bệnh của cố Phơ-răng-na đã trở thành nguyên cớ của sự sang trọng kia. Một điều đơn giản là bà cô phải được bồi dưỡng cho mau khỏi.
Sau bữa cơm trưa cậu bé càng vui vẻ hơn. Chiều nay chúng lại tập. Càng gần cuộc thi, bọn trẻ càng hăng hái. Các buổi tập đều là lúc thú vị, thỏai mái đối với chúng.
Ma-nhút lau khô bát đĩa cho vào chạn, rồi quét nhà. Sauk hi đã làm tròn mọi việc, cậu bé nhìn đống hồ. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tập. Thật ra hôm nay anh Xtê-pa-nếch không đến, nhưng bọn trẻ phải tập những bài tập đã hướng dẫn: dắt bóng giữa các hàng gạch, sút từ góc chéo, đánh đầu, đưa chuyền bóng kiểu bật tường.
Khi đã ra đến cửa, cậu bé chợp nhớ ra việc Ma-da-rô dặn. Cậu cất tiền ở trong cuốn an-bom tem. Cậu kéo ngăn tủ lấy cuốn an-bom ra. Cả người cậu bỗng nóng rực. Trong cuốn an-bom không có tiền. Cậu bé hốt hỏang lật vội các trang. Cậu chỉ tìm thất các tờ giấy ghi chép, tính tóan! Hai tay cậu bé run run nắm chặt cuốn an-bom. Mắt cậu tối sầm. Mọi vật quay cuồng trước măt.
- Con tìm gì đằng ấy?- Cậu nghe thấy giọng yếu ớt của bà cô.
Cậu bé quay lại. Bà cô nhìn cậu với đôi mắt lo ngại.
- Tiền đâu rồi?- Cậu hỏi giọng run rẩy.
Bà cô từ từ chớp mắt. Bà nhìn đôi tay gầy guộc đặt trên chăn bong của mình.
- Tiền đâu rồi?- Cậu bé nhắc lại thất thanh.
- Tiền nào?
- Tiền trong an-bom.
- À, tiền đó…- Bà cô sững sờ- … cô quên không nói với con… bà Da-hô-xca đến… cô muốn bà ta mua một chút gì… ở nhà không có một cái gì cả…
Cậu bé tròn mắt nhìn cô giận rỗi.
- Đấy không phải tiền của cháu!- Cậu bé gào lên.- Đấy là tiềng quỹ câu lạc bộ!... – Cậu nâng cuốn an-bom rồi nện mạnh xuống đất.- Thế là cô đã “ thanh tóan” xong cháu! Cháu làm sao được bây giờ.
Người đàn bà gượng ngồi dậy
- Cô nghĩ là tiền của con… tiền bán chai lọ.
- Giời ơi!- Cậu bé nắm tay kêu, rồi ôm chặt lấy đầu.- Cháu làm gì được bây giờ? Cháu làm gì được bây giờ?
o O o
Buổi tập lẽ ra bắt đầy từ bốn rưỡi. Bây giờ đã năm giờ mà vẫn còn thiếu một số cầu thủ. Ma-da-rô nóng ruột đập mãi bóng xuống sân. Cậu phát bẳn, mặt nhăn nhó. Chốc chốc cậu lại nghiêng ngó nhìn ra khe hổng của tường.
- Chúng mình vẫn luông có kiểu như vậy.- Ma-da-rô nói với Pê-rê-ca đang đứng cạnh.- Bao nhiêu lần tớ đã giải thích, yêu cầu là trong đội phải có kỷ luật. Nếu mà cứ thế này thì chúng mình sẽ chẳng đi xa được bao nhiêu.
Thủ môn bé nhỏ lo lắng nhìn đội trưởng. Cậu rất không thích khi Ma-da-rô cáu tức.
- Đợi lát nữa, có thể các cậu ấy đến,- cậu rụt rè.
Ma-da-rô quăng bóng giận dữ:
- Chẳng ra cái gì cả! Pa-ra-gôn đâu? Pu-ka-la đâu? Rô-mếch Mô-môn đâu? Lại còn cả I-gờ-nát?
Đúng lúc đó I-gờ-nát xuất hiện như bị câu hỏi của đội trưởng kéo đến. Nó hổn hà, hổn hển chạy đến ben các bạn.
- Thật là đểu giả!- Cậu bé hét lên.
- Cái gì vậy?- Pê-rê-ca lo lắng hỏi.
- Các cậu thử tưởng tượng xem! Bọn “ Cơn lốc” đã mua chuộc Pu-kha-ka
Bọn trẻ im lặng. Chúng đứng ngây người. Chỉ có những đổi mắt nhìn nhau dò hỏi. Tin về Pu-kha-la làm chúng ngạc nhiên. Hồi lâu không đứa nào hé răng. Ma-da-rô lên tiếng đầu tiên.
- K…h…ô…n…g t…h...ể… có… như… v…â…y! - Cậu bé lắp bắp vì cáu giận.- Đây là sự phản bội.
I-gờ-nát đấm thình thịch vào ngực mình.
- Tớ thề đúng như vậy. Chính mắt tớ nhìn thấy.
- Láo toét!- Pê-rê-ca thốt lên. Với nó chỉ riêng ý nghĩ rằng đứa nào đó rời bỏ “ Nữ thần cá” đã là không thể hiểu được.
I-gờ-nát thấy mình đã là trung tâm chú ý của các bạn liền kể lại nhiệt tình:
- Đúng vậy mà! Tớ đến đây quá sớm, nên tớ nảy ra ý nghĩ đi xem bọn “ Chim trĩ” có luyện tập gì không. Tớ đến phố Ô-cơ-pô-va thì bọn nó đang tập. Tớ tò mò lại gần xem nó tập thế nào. Và tớ nhìn thấy trong đó có cả Pu-kha-la.
- Có thể chỉ là đùa.- Ca-đếch Pi-gơ-lô xen ngang.
- Đừng có ngắt lời!- I-gờ-nát hét vào tai bạn. – Đùa à? Hừ, chỉ là đùa? Khi thấy tớ, nó muốn lủi. Nhưng Cơ-rô-lê-vích tóm lấy áo nó rồi nói: “ Sao, xấu hổ à? Ở đây khó chịu hả?” Sau đó hắn nói với tớ: “ Này nhóc con, mày có muốn đá vói chúng tao không? Mày sẽ có quần áo thể thao mới, giày mới. Lại còn có cả kem.”
- Thế cậu nói sao?- Ma-da-rô hỏi bạn.
- Tớ?... Tớ nói với chúng là tớ không thèm quần áo, giày của chúng. Tớ nói là không mua chuộc được tớ đâu. Pu-kha-la lúc đó trắng bệch như tờ giấy. Nó không dám nhìn tớ, mà chỉ nói với Skum-ba: “ Nó ở “ Tổ chim câu”. Không dụ được nó đâu”. Sau đó nó nói với tớ: “ Cậu về bảo với chúng nó là tớ sang bên “ Cơn lốc” rồi”.
- Đồ lợn!- Pê-rê-ca giật giọng.
Ma-da-rô nhíu lông mày. Cậu bé vẫn có vẻ bình tĩnh cần thiết của người đội trưởng.
- Tớ biết là sẽ như vậy. Hôm nay sau buổi tập chúng ta sẽ họp. Chúng ta sẽ gạch tên nó đi. Chúng ta không cần những thằng phản bội như vậy.
- Đáng tiếc thật!- Pê-rê-ca như thì thầm với mình.- Dầu sao Ta-đếch cũng là một chân sút khá.
Ma-da-rô móc túi lấy sổ tay. Cậu bé mở trang có ghi đội hình.
- Như vậy hàng tiền đạo sẽ bị yếu đi. Nhưng biết làm sao. Thay vào chỗ nó sẽ là Phê-lếch Rin-ghe. Còn ở hàng tiền vệ sẽ có thêm Pa-ôn-ca.
- Cũng không đến nỗi nào.- Pa-ôn-ca nhảy lò cò trên đôi chân gầy gò của mình.- Phê-lếch cũng rê, lừa được. Còn tớ, ở tuyến sau tớ cũng làm ăn được.
Khi lũ trẻ bàn tán về khó khăn mới thì Pa-ra-gôn đến tới sân. Cậu bé bước chậm chạp như sợ lại gần bạn bè. Nó không còn là Ma-nhút tươi cười, không còn là Ma-nhút luôn tin vào bản thân. Ngay cả những cử động của cậu bé cũng khác đi, lờ đờ, không dứt khoát. Pê-rê-ca chạy lại phía bạn.
- Cậu biết chưa? Ta-đếch bị bọn “ Cơn lốc” mua rồi.
Pa-ra-gôn nhận tin bất ngờ này bằng câu nói dứt khoát.
- Thằng nhãi ôn đốn mạt!
- Còn cậu thì phải nhất định là luôn luôn đến muộn.- Ma-da-rô chào đón cậu bé giọng châm chọc.
Pa-ra-gôn chỉ cắn môi.
- Cậu biết rồi đó, cô tớ ốm.
- Thế cậu mang tiền đến đấy chứ?
Mặt Ma-nhút hơi trắng bệch. Nhưng cậu bé lập tức trấn tĩnh lại. Cậu nghĩ là đội trưởng sẽ hỏi tới liền sau buổi tập. Cậu nhìn Ma-da-rô khiêu khích và nói dằn giọng:
- Sao mà cậu vội thế! Ở chỗ tớ như ở ngân hàng.
Ma-da-rô xòe hai tay.
- Tớ đã nói với cậu là đem đến.
- Với từng ấy tiền đi ngòai phố?- Pa-ra-gôn nhăn nhó,- Tớ sẽ đưa cho cậu chiều nay.
- Tớ đã bảo cậu kết toán từ một tuần nay.
Ma-nhút cười đau khổ.
- Ngay ở ngân hàng, cậu cũng sẽ không nhận được sớm hơn.
- Cậu lại còn giễu tớ hả? Cậu nói xem, hay là cậu không còn số tiền đó?
- Cậu cứ yên trí là còn.
- Tại sao cậu cứ quanh co?
Ma-nhút ngẩng đầu. Mắt cậu bé long lanh.
- Cậu muốn gì, Phê-lếch?- Cậu bé hỏi giật.
Ma-da-rô lưỡng lự. Những rồi không giữ nổi cơn cáu giận nó “ xì” thảng vào mắt Pa-ra-gôn.
- Có thể với số tiền này cũng giống như với quả bóng trước.
Trong mắt Ma-nhút sáng bừng lên ánh phẫn nộ. Cậu bé nghiến răng, đầu hơi chúi về trước, nó rít qua kẽ răng.
- Cậu nghi tớ?
Ma-da-rô cười khinh khỉnh.
- Tớ không nghi ngờ gì, tớ chỉ… chỉ muốn biết về số tiền quỹ.
- Được rồi, hôm nay cậu sẽ được số tiến đó.- Ma-nhút quay lưng. Những bước chân của cậu không chắc chắn, dường như cậu phải vác trên lưng một vật nặng.
- Ma-nhút! Ma-nhút! Cậu đi đâu đấy?- Pê-rê-ca gọi bạn. Nhưng Ma-nhút không quay lại. Cậu đi ngang qua sân bóng, rồi biến mất sau khe hổng của tường
o O o
Đường phố chan hòa ánh nắng. Một chiếc ô tô chạy cuốn theo mảnh giấy bay lập lờ trên đường. Ánh nắng mặt trời run rẩy xuyên qua khe hở giữa những ngôi nhà đang bị phá dỡ. Tàu điện chạy nghiến bánh ken két trên đường ray. Từ cửa sổ một ngôi nhà vang ra tiếng nhạc. Giọng nam cao của danh ca nào đó đang hát một điệu nhạc vui. Điệu nhạc quen thuộc của Ma-nhút. Nhưng cậu không nghe thấy. Hai tay thọc túi quần, cậu bé cúi thấp đầu nhìn vào mũi giày đã há mồm. Cậu chìm đắm trong những ý nghĩ khó chịu.
“ Phải làm cho tay Phê-lếch Ma-da-rô hết làm phách, hết lên giọng. Tiền nó sẽ nhận được, đấy là điều chắc chắn. Ngay cả khi nếu mình phải xáo trộn mặt đất lên. Hừ, nhưng lấy đâu ra bây giờ? Hai, ba đồng còn có thể xoay sở. Đây lại là mười bảy đồng, năm hào năm xu. Lẽ ra phải nói thật với chúng nó… KHông, chỉ có thằng nhãi không có lòng tự trọng mới làm điều đó, Việc gì các thành viên “ Nữ thần cá” lại phải lo đến việc bà cô nó bỗng lăn ra ốm, bỗng thèm một bữa cơm ngon? Đấy là việc riêng cơ mà. Không thể để liên lụy đến người khác.
Cậu bé nghĩ nao núng đến nỗi không biết là đã đi qua nhà 105. Cậu bé phải lùi lại mấy chục bước chân.
- Sao hôm nay buồn thế? – Cô Ca-da hỏi nó.
- Mỗi người có nỗi buồn lo riêng, cô Ca-da ạ.- Cậu nhăn nhó trả lời.
- Sao sáng nay cậu không mang chai lại.
Cậu bé thở dài như người lớn.
- Ấy, chẳng muốn làm gì nữa. Cuộc sống không phải cuốn phim màu.- Cậu bé nói nhanh thêm.- Bà cô ốm liệt giường, cháu phải đảm nhiệm chức trách hộ lý.- Cậu vé nhìn quanh xem có ai nghe lỏm chuyện không. Cậu lại gần cô thu mua thì thầm: - Cô Ca-da, cháu có việc phiền riêng cô. Cháu cần tiền.
- Hà, hà, bây giờ ai lại không cần tiền,- cô cửa hàng pha trò, nhưng rồi cô ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị, không bình thường của cậu bé.
- Cháu đề nghi với cô.- Ma-nhút nói tha thiết.- Trong suốt tháng cháu sẽ đem đến tòan chai pha-lê. Cô có thể cho cháu vay ít tiền.
- Chú cần bao nhiêu?
- Không nhiều cô Ca-da ạ, mưồi bảy đồng vặt. Chẳng là bao so với thu nhập của cửa hàng.
Khuôn mặt tròn của cô của hàng cứng lại. Đôi mắt cô tròn xoe không chớp. Cậu bé nhìn vào đó với nỗi lo âu ngày một tăng. Nhưng cậu vẫn hy vọng.
- Mười bảy đồng bạc? – Cô của hàng thốt lên. – Cô lấy đâu ra từng ấy tiền.
- Từ két thu tiền thu mua chai đó, cô Ca-da? Cô tin vào cháu. Cháu là cơ sở cộng tác đứng đắn, cháu sẽ trả lại bằng hàng hóa!
- Chú không may rồi, Pa-ra-gôn à. Ngày mai cô phải kiểm kê rồi. Nếu chú đến sơm hơn…
Cậu bé xủi người nom thảm thương.
- Không làm khác được à cô?
Cô thu mua nhún vai.
Cậu vé đưa tay lên trán như muốn xua đuổi ý nghĩ khó chịu.
Khi bước ra khỏi cửa hàng, cậu cúi đầu thấp hơn. Chân cậu bước đi chậm chạp hơn. Cậu biết rõ là cô thu mua nói dối. Cô ấy chỉ kiểm kê vào cuối tháng. Rõ ràng cô ấy không tin cậu. Cô ấy sợ cho số tiền mười bảy đống. Cậu không giân cô thu mua. Chỉ có nỗi đau xót dày vò. Cậu đi dọc theo con đường quen thuộc hàng ngày. Cậu nhìn thấy từ xa quầy hàng quả. Đằng sau quầy là bà hàng béo phục phịch đẫm mô hôi. Cậu bé đứng dừng lại một lúc. Cậu không muốn xuất hiện với bộ mặt buồn rầu. “ Bình tĩnh lại, Pa-ra-gôn!” Cậu bé nói thầm với mình, rồi bước nhanh lại gần quầy quả.
- Kính chào bà chủ! Việc buôn bán thế nào?- Cậu cố gắng điểm thêm một nụ cười.
Thay câu trả lời, bà hàng quả xòe tay:
- Ngày nào cũng có chuyện bất ngờ. Cậu xem này. Sáng nay họ chở đến loại táp như thế này. Đến một nửa phải đổ vào sọt rác.
- Có thể bằng phương pháp thủ công làm nước quả.- Cậu bé nhanh nhẹ nhận định.
- Nước gì thì nước, nhưng không kiếm được xu lời lãi nào.
- Bà là nhà thương gia có kinh nghiệm, không thể thua thiệt được đâu.- Cậu bé tâng bốc bà hàng quả.- Còn nếy như họ đem đến như vậy thì không phải lỗi của bà. Cháu thì phải trả lại họ, để họ tự làm lấy nước quả.
- Ôi, đúng thế cậu bé. Chỉ tòan là lo buồn.
- Lo buồn.- Cậu bé nắm lấy vấn đề. Cậu nói chua xót.- Giá mà bà biết cháu có lỗi lo buồn thế nào…- Cậu đẩy mũ lên đỉnh đầu, mặt bỗng xụi buồn.
- Lại sao rồi?- Đôi mắt nhỏ của bà hàng ánh lên dò hỏi.
- Khổ lắm bà chủ à… rất là khổ. Bà cô lăn đùng ra ốm. Còn lại mình cháu là người duy nhất nuôi sống gia đình.
Bà hàng bẻ đốt ngón tay cục cục, gật đầu thương cảm.
- Khổ thật, khổ thật. Đúng là chó cắn áo rách…
Ma-nhút lợi dụng tình thế đầy thương cảm.
- Cháu cần tiền bà chủ ạ. Không nhiều. Mươi mười năm đồng. Cháu hòan lại sau một tuần, khi cô cháu khỏe.
Khuôn mắt đầy đặn, từ thiện của bà hàng biến đổi một cách nhanh chóng. Cậu bé phảt hỏang: “ Lạ thật. Mình vừa nhắc đến món tiền vay là dân chúng đã đau khổ như là mình cắn xé họ…”
- Mười đồng!- bà hàng thốt lên với giọng như cầu kinh.- Cậu mượn đâu được những mười đồng?
- Cháu nghĩ là có thể mượn được ở của hàng que trọng này.- Cậu bé liếc nhìn bà hàng quả.
-“ Nhân danh Cha và Con”!- bà hàng quả giãy nảy.- Cậu không thấy hàng hóa thối nát thế này sao? Từ sớm đến giờ chưa bán được lấy năm đồng. Cậu ở lại nhặt giúp tớ số táo thối. Xong việc cậu sẽ có năm hào.
Pa-ra-gôn nhìn bà hàng quả. Sau ve túi áo ở ngực bà, cậu nhìn thấy cái túi nhỏ chật ních tiền. Cậu bé có cảm giác máu dồn lên đầu, đôi chân trở nên nặng như chì.” Không được rồi”- Cậu nghĩ.- Bà này cũng không muốn mạo hiểm.
- Cám ơn!- Cậu bé nói chậm, giọng khác hẳn.- Hôm nay cháu không có thời gian dành cho những việc mọn này.- Cậu gật đầu, rồi bước đi thẳng. Sau lưng mình, cậu còn nghe thấy giọng cáu kỉnh của bà hàng:
- Thằng ôn con, năm hào đối với nó không phải là tiền.
Cậu bé muốn hét lên càn bậy về phía bà hàng nhưng không còn đủ sức. Nỗi thất vọng trùm lấy cậu, đánh quỵ cậu về tinh thần. Chỉ còn lại “ cái cọc” cuối cùng: ông Sô-ren-ca. Nếu mà cả ông cũng không cho vay tiền? Mặt mũi nào trở về “ Tổ chim câu” nữa.
Cậu bé đứng trước của hàng cắt tóc, vô tình ngắm nghía tủ kính. Mặt tượng thạch cao hôm nay không được tươi tỉnh. Sau hồi lưỡng lự, cậu bước vào trong hiệu. Ông Sô-ren-ca đang chonàg khăn trắng cho khách. Từ ánh mắt ảm đạm mà đón chào, cậu vé đã thấy chảng có gì vui vẻ, tốt lành.
- Chú thấy thế nào, Pa-ra-gôn? Pô-lô-nha lại bị “ phơi áo”.- Ông thợ cắt tóc lên tiếng trước.
- Khi nào?- Cậu bé ngạc nhiên.
- Ồ, chú không theo dõi cuộc sống thể thao rồi. Hôm nay chứ đâu. Chú thử nghĩ xem còn mặt mũi nào nữa không? Hôm nay họ đấu giao hữu với đội Gôp-lan-na và thua. Hừ, tớ không hiểu sao nữa.
- Lại trọng tài làm hỏng?- Cậu bé rụt rè.
- Đâu mà! Tớ nói với cậu: đến lúc “ xuống chó” rồi. Nếu mà cứ thế này thì phát điên lên mất.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của ông thợ. Pa-ra-gôn hiểu rằng cậu sẽ chẳng nhờ cậy ông được. Trong lúc này không thể mơ ước về món tiền vay. Nhưng cậu bé vẫn đánh liều.
- Ông chủ à.- Cậu bé thì thầm.- Cháu có việc nhỏ nhờ đến ông.
- Cài gì vậy?- Ông Sô-ren-ca không vừa lòng nhìn cậu bé.
- Cháu cần ít tiền… không nhiều, khỏang mười đồng.
Đôi mắt xanh bé nhỏ của ông thợ cắt tóc càng bé hơn.
- Chú loạn óc rồi à?- Ông thợ kêu thất thanh.- Hôm nay tớ lấy đâu ra mười đồng?
- Cháu sẽ hòan lại dau vài ngày, khi tình hình khá lên, ông chủ ạ.
- Chú vào mở két mà xem.- Ông thợ chỉ vào ngăn bàn.- Đây xem xem, tòan là giấy lộn. Thật là bệnh tật. Tớ đang muốn vào bách thú cắt lông cho khỉ đây.
Người khác đang đợi đến lượt nhìn ông thợ với con mắt ghê tởm. Ông này thấy phản ứng của khách, liền nắm tay đứa bé dẫn ra cửa.
- Lúc khác chú đến. Bây giờ tớ bận.
Nước mắt vòng quanh cậu bé bước ra, cố nén chặt trong lòng nỗi tủi cực.
“ Làm sao bây giờ?” – Cậu bé thất vọng. Cậu nhớ lại lời Ma-da-rô: “Có thể với số tiền này cũng giống như với quả bóng…”. Sau đó vang trong tai cậu lời nói của chính mình: “Cậu nghi tớ? Được rồi, hôm nay cậu sẽ được số tiến đó…” “ Đúng vậy, Ma-da-rô ngày hôm nay phải nhận được số tiền đó. Nhưng lây đâu ra?”. Cậu bước đi không phương hướng, chìm trong suy nghĩ, chán nản.
o O o
Pa-ra- gôn không biết mình là mình đã đến trước của hàng bách hóa từ lúc nào. Đây là nơi bọn trẻ ưa thích. Tại đây chúng giải quyết với nhau nhiều việc. Tại đây có “ hội chợ” trao đổi tem. Tại đây bọn trẻ đánh đáo trên vỉa hè. Bọn nhỏ thì tập uống rượu, hút thuốc. Bọn lớn đã trải qua cuộc sống lêu lổng ở phố thì gây sự đánh đấm nhau, chọc ghẹo đám con gái, lân la đến những chỗ có thể moi xoáy bất cứ thứ gì.
Ma-nhút lẫn vào dòng người đi bộ. Cậu bé dừng lại ở của chính của cửa hàng bách hóa. Cậu đứng xem lũ trẻ thi nhổ bọt xa. Cậu không tìm thấy cái thú của trò chơi này; cậu nhún vai, đi về phía cửa nách nhà bách hóa.
Lúc này cậu nghe thấy giọng quen sau lưng.
- Ê, Pa-ra-gôn!
Cậu bé quay lại, và nhìn thấy Cơ-rô-lê-vích. Như thường lệ thằng này ăn mặc rất lịch sự. Bộ cánh thường ngày của hắn gồm dầy da mền, quàn téch-xi pha len được nổi thêm nhờ chiếc sơ-mi Mỹ may kiểu kỳ dị. Trên chiếc áo đó là cả một vườn thú giữa rừng cọ. Đây là “ Tiếng kêu cứu cuối cùng của mốt”. Chiếc áo được mua theo con đường “chui”, ít người biết đến.
- Cậu làm gì ở đây? – Cơ-rô-lê-vích vừa chìa tay về phái Pa-ra-gôn vừa hỏi.
- Chẳng làm gì cả… còn cậu?
- Cũng chẳng làm gì cả. Lăng quăng vậy thôi.
- Thế thì tốt.
Hiệp Đầu 0-1 Hiệp Đầu 0-1 - A-Dam Ba-Hơ-Đai Hiệp Đầu 0-1