Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ghe bà Lệ Minh cho vời vào văn phòng làm việc, Thảo Vân bắt đầu run.
- Tôi sẽ giao cho cô một công việc nữa.
Tính bà Lệ Minh là thế! Quyết đoán nhưng luôn nói thẳng vào vấn đề, không rào trước đón sau, không để mất thời gian.
Thảo Vân mừng thầm, chắc thế nào cũng được bà Lệ Minh phân vào khâu pha chế màu men gốm sứ. Cô rất Thích công việc chuyên môn của mình.
Dường như thấy được sự thắc mắc của Thảo Vân, bà Lệ Minh vội nói tiếp:
- Cô vẫn dạy tiếng Việt thêm cho Minh Đạt, vừa là trợ lý kinh doanh cho Minh Đạt ở công ty.
Như từ trên cung trăng rơi xuống, Thảo Vân tròn mắt nhìn bà Lệ Minh, Sao bà lại giao cho Thảo Vân làm trợ lý giám đốc trong khi vừa có cuộc thi tuyển trợ lý?
Thảo Vân nhũn nhặn hỏi:
- Cháu không hiểu?
Bà Lệ Minh nhìn Thảo Vân nghiêm trang bảo:
- Chẳng có gì khó hiểu cả, thị trường hoạt động của công ty gốm sứ ở trong nước và ngoài nước. Cô sẽ sẽ cùng Minh Đạt giao dịch với đối tác trong nước còn Uyển Thư vốn rành ở nước ngoài nên phụ trách kinh doanh giao dịch ở khu vực Đông Nam A và thế giới cùng với Minh Đạt. Cô hiểu chứ!
Thảo Vân ngần ngừ:
- Cháu thấy khó quá! Sao bà không phân đúng chuyên môn cho cháu.
- Thì tôi cũng đang phân đúng chuyên môn cho cô đấy! Là trợ lý cho giám đốc?
Thảo Vân thật lòng đáp:
- Cháu không biết làm trợ lý.
Bà Lệ Minh động viên:
- Chẳng có gì khó đâu. Giao dịch cùng đối tác, cô lo hồ sơ giấy tờ cho Minh Đạt, cứ làm rồi sẽ thành thạo.
Thảo Vân lại băn khoăn:
- Cháu sợ mình làm không được.
- Tôi tin vào năng lực của cô mà!
Tại sao bà Lệ Minh lại tin và giao cho Thảo Vân làm trợ lý giám đốc. Thật không thể nào hiểu nổi. Chẳng lẽ bà ưu ái Thảo Vân? Bà nói chuyện rất lạnh lùng, xa cách, có ưu ái gì đâu. Vấn đề này cứ làm cho Thảo Vân suy nghĩ mãi.
Chẳng biết có nên nhận lời bà Lệ Minh. Làm trợ lý giám đốc đâu phải là chuyện dễ. Bà nói thế để động viên Thảo Vân thôi. Sao bà không giao cho Thảo Vân công việc ở khu gốm sứ có hơn không? Cô đã học chuyên môn rồi bà lại không giao, lại bảo làm việc khác.
Tại sao bà Lệ Minh lại can thiệp vào việc phân công cho Thảo Vân. Nhỏ Huyền Trinh đâu có bị chuyện này. Sơn Duy giới thiệu nó vào khâu tiếp thị là xong ngay.
Thảo Vân thở hắt ra:
- Cháu không biết phải làm thế nào đây?
Bà Lệ Minh nhìn Thảo Vân với anh mắt nghiêm khắc:
- Đừng ngại khó! Không biết gì thì hỏi Minh Đạt. Nó sẽ chỉ cặn kẽ cho cô.
Làm trợ lý phụ giám đốc giải quyết bao nhiêu công việc mà ngược lại giám đốc phải chỉ cặn kẽ cho trợ lý thật là oái oăm.
Thảo Vân thật lòng bày tỏ:
- Cháu sợ như vậy sẽ làm phiền giám đốc Minh Đạt hơn.
Ciọng bà Lệ Minh có vẻ bớt nghiêm hơn:
- Cô và Minh Đạt sẽ phối hợp với nhau làm việc. Những lúc dạy tiếng Việt cho Minh Đạt cô tranh thủ hỏi nó về công việc của một trợ lý.
Có nghĩa là bà Lệ Minh đã sắp xếp rồi, quyết định rồi bắt buộc. Thảo Vân làm trợ lý. Và cô có bổn phận phải đồng ý.
Bà Lệ Minh đâu có để cho Thảo Vân từ chối, giọng bà thể hiện sự chiếu cố:
- Nhiều người muốn làm trợ lý giám đốc nhưng không phải ai cũng được chọn đâu. Cô cứ làm tốt công việc.
Chưa biết làm gì mà bà bảo Thảo Vân cứ làm tốt.
Vừa lúc đó Minh Đạt vào đến.
Bà Lệ Minh cất tiếng nói nhanh:
- Mẹ vừa bảo cho Thảo Vân biết cô ấy sẽ làm trợ lý cho con:
Minh Đạt ngồi xuống ghế cau mày:
- Mẹ thật lạ lùng!
Bà Lệ Minh nghiêm nét mặt, chẳng thèm quan tâm tới lời phàn nàn của Minh Đạt. Bà phán gọn:
- Con nắm quyền điều hành, mọi việc phải đâu vào đó.
Thực tế Minh Đạt có thấy mình có được nắm quyền điều hành đâu. Công việc của công ty bà Lệ Minh cứ can thiệp lại sắp xếp cho anh hai nữ trợ lý. Trời ạ! Hai nữ trợ lý thì làm thế nào đây.
Minh Đạt đan hai bàn tay vào nhau:
- Con không hiểu ý mẹ thế nào? TạI sao lại hai...
Bà Lệ Minh chặn lời con trai:
- Hai nữ trợ lý hả con? Có gì đâu, lịch công tác giao dịch trong nước thì Thảo Vân với vai trò trợ lý giám đốc phải sát cánh bên con. Khi con giao dịch với đối tác ở nước ngoài thì Jenni Uyển Thư sẽ làm trợ lý.
Minh Đạt lắc đầu hết biết. Không hiểu bà Lệ Minh có ý định gì mà tuyển cho anh một lượt hai cô trợ lý. Anh thật sự dở khóc, dở cười.
Thảo Vân thấy bà Lệ Minh có sự phân định rạch ròi trong khu vực và công việc. Điều đó cũng tốt, Đây có phải là cung cách điều hành của bà.
Bà Lệ Minh dặn Minh Đạt:
- Con nhớ nói cho Uyển Thư biết phạm vi công việc của cô ấy!
Minh Đạt nhăn nhó:
- Thì mẹ cứ nói với Uyển Thư!
- Cái thằng? Con nói không được sao?
Minh Đạt bông đùa:
- Tiếng nói của mẹ mạnh hơn con.
Bà Lệ Minh muốn bật cười nhưng rồi nghiêm ngay nét mặt. Không hiểu sao bà cứ giữ về lạnh lùng cố hữu. Vẻ lạnh lùng như lớp vỏ bọc bên ngoài của bà.
- Thôi được để mẹ nói?
Bà trả lời Minh Đạt rồi quay sang Thảo Vân phán gọn:
- Cô hãy chuẩn bị tinh thần để làm tốt công việc của trợ lý giám đốc.
Cố giấu tiếng thở dài, Thảo Vân không biết nói gì hơn ngoài sự thinh lặng.
Bà Lệ Minh nói với Minh Đạt:
- Con hãy trao đổi với Thảo Vân để cô ấy nắm vấn đề.
Nói xong bà nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng mẹ khuất hẳn, Minh Đạt nói với Thảo Vân:
- Mẹ tôi thật lạ lùng!
Thảo Vân hỏi ngay:
- Có vẻ như anh không đồng ý tôi làm trợ lý hai?
- Cô thấy đó, quả là kỳ cục. Trong ngoài nước đều như nhau, cần gì hai trợ lý.
Thảo Vân thắc mắc:
- Sao anh không phát biểu ý kiến với bà?
Minh Đạt hắng giọng:
- Mẹ tôi cũng có lý của bà. Tôi phải đồng ý thôi.
Thảo Vân chép môi:
- Anh chấp nhận trong miễn cưỡng thật là áy náy cho tôi!
- Cô cứ làm theo yêu cầu của mẹ tôi.
- Nhưng tôi làm việc với anh mà anh chẳng vui gì?
Minh Đạt hỏi lại:
- Ai nói tôi chẳng vui?
Thảo Vân đáp thản nhiên:
- Thái độ của anh nói chứ ai?
- Thái độ tôi nói mà tôi không biết chứ?
Minh Đạt pha trò thật có duyên.
Thảo Vân vẫn ái ngại:
- Anh không dồng ý mà không chịu nói với bà chủ.
Minh Đạt bày tỏ:
- Đồng ý chứ! Có cô làm trợ lý, tôi thích lắm đấy!
Không tin Minh Đạt nói, nhưng Thảo Vân vẫn hỏi:
- Anh thích tôi làm trợ lý thật à?
Minh Đạt nhe răng cười:
- Tôi sẽ giao cho cô làm tất cả công việc.
Thảo Vân trề giọng:
- Tôi chỉ làm đúng công việc trợ lý thôi, không lấn sang vai trò của giám đốc đâu.
Minh Đạt thích thú kêu lên:
- A, như vậy là cô đã đồng ý?
Biết đã bị sập bẫy của Minh Đạt, Thảo Vân lúng túng chối phăng:
- Đồng ý gì đâu?
- Đồng ý làm trợ lý.
- Tôi đâu đám cãi lời của bà chủ, nhưng có điều...
- Điều gì?
- Công ty đã tuyển chọn được cô Uyển Thư 1à trợ lý giám đốc rồi, sao bà chủ còn bắt tôi...
Minh Đạt nhấn mạnh:
- Cô đã nghe mẹ tôi phân công rồi đó.
Thảo Vân bày tỏ:
- Tôi nghĩ là cô Uyển Thư cũng sẽ làm tốt hai nơi vậy.
Minh Đạt nheo mắt nhìn Thảo Vân:
- Sao cô không bày tố ý kiến với mẹ tôi.
Thảo Vân rụt cổ:
- Anh đã không dám nói với ''mẫu hậú' mà xúi tôi.
Minh Đạt cười khì:
- Cô cũng biết tiếng "mẫu hậu" của tôi?
- Đã vào làm việc trong công ty thì phải biết uy quyền của ''mẫu hậú'.
Minh Đạt trấn an:
- Mẹ tôi tuy khó nhưng bà rất có tấm lòng.
Thảo Vân gật đầu:
- Vâng! Tôi biết bà rất có tấm lòng.
Có phải vì rất có tấm lòng mà bà luôn chiếu cố đến Thảo Vân và phân cho cô làm những việc trái chuyên môn. Dạy tiếng Việt cho Việt kiều, rồi làm trợ lý giám đốc, không làm cũng đâu có được, ý bà đã quyết rồi. Bà còn nhấn mạnh nhiều người thích mà bà không chọn lại chọn Thảo Vân.
Tại sao?
Thảo Vân đã nghiệm ra một điều bà Lệ Minh không chọn những cô gái thích làm trợ lý giám đốc mà nhắm vào Thảo Vân vì cô chẳng quan tâm, chẳng thích chức trợ lý giám đốc.
Bị bắt buộc thì Thảo Vân phải làm thế thôi và chắc chắn phải làm hết khả năng để không bị chê.
Minh Đạt lên tiếng:
- Vậy thì cô đừng than phiền khi làm trợ lý giám đốc nữa.
Tôi có dám than phiền đâu, tại chuyên môn không vững nên lo lắng.
- Cô hãy học một khóa cấp tốc làm trợ lý.
Thảo Vân nhìn Minh Đạt, hỏi khẽ:
- Anh dạy phải không?
Minh Đạt pha trò:
- Bây giờ tôi với cổ đổi ngôi nhé! Tôi dạy, cô làm học trò.
Hai tay để trên bàn, Thảo Vân ngồi ra vẻ nghiêm túc:
- Tôi sẵn sàng làm học trò rồi. Anh dạy đi!
Minh Đạt gõ tay xuống bàn, như thầy giáo ra hiệu cho học trò im lặng rồi hắng giọng:
- Bắt đầu học.
Thảo Vân hỏi nhanh:
- Anh cho biết làm trợ lý là làm thế nào?
Minh Đạt chỉnh lại:
- Thầy chứ!
- Thầy hả? Anh đừng có ham.
Minh Đạt cười tỉnh bơ:
- Nếu ham thì tôi đã làm thầy giáo đi dạy ở trường học.
Thảo Vân nghiêng đầu nhìn Minh Đạt, khẽ đùa giọng:
- Vậy là anh không làm thầy giáo được.
- Nên tôi không dạy cô làm trợ lý được đâu. Cô tự học đi!
Thảo Vân trề môi:
- Vậy mà cũng làm tài khôn.
- Tôi định trao đổi với cô...
Thảo Vân bẻ lại:
- Anh không biết thì trao đổi cái gì?
Minh Đạt tỉnh bơ:
- Bảo cô đi học một khóa cấp tốc làm trợ lý, công ty sẽ tài trợ.
Thảo Vân than thở:
- Thế mà tôi tưởng thoát khỏi chuyện học hành rồi.
- Không học là lạc hậu đó nghen? Cô sẽ còn học dài dài đó.
- Tôi học cho vững chuyên môn thôi chứ học gì nữa mà dài dài?
Minh Đạt cất giọng hài hước:
- Cô còn học làm mẹ, làm vợ.
Thảo Vân hất đầu lên:
- Chuyện đó khỏi học cũng biết.
- Thử cô không học xem có biết làm không?
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, không hay Jenni Uyển Thư bước vào.
Giọng chót chét vang lên đầy mỉa mai:
- Ái chà! Hai người đang diễn tiết mục gì lạ quá nhỉ?
Minh Đạt quay ra:
- Uyển Thư! Em bảo thứ hai mới đến mà!
Uyển Thư đỏng đảnh:
- Em đổi ý rồi, đến bây giờ không được sao? Bộ anh không hoan nghênh em à?
- Em đến thì cứ đến.
- Em muốn trao đổi công việc với anh.
- Em cứ nói, anh rất thoải mái.
Mắt Uyển Thư liếc nhìn Minh Đạt thật sắc bén:
- Em không muốn nói khi có người lạ.
Thảo Vân đang ngồi im lặng theo dõi cuộc đối thoại của hai người. Cô cũng chẳng để ý đến tia nhìn của Uyển Thư.
Minh Đạt vội lên tiếng giới thiệu:
- Đây là Thảo Vân, nhân viên của công ty cũng sẽ làm trợ lý như em đó, Uyển Thư!
Uyển Thư lộ vẻ khó chịu ra mặt, giọng cô chế nhạo Thảo Vân:
- Trợ lý phụ đó à?
Minh Đạt lại hướng sang Thảo Vân:
- Uyển Thư làm trợ lý, chắc cô biết rồi.
Chỉ nghe nói, và hôm nay Thảo Vân mới diện kiến Uyển Thư. Cô trợ lý mới vừa được tuyển chọn.
Uyển Thư đẹp sắc sảo trông rất kiêu kì, quần áo sành điệu, đúng mốt. Khuôn mặt trang điểm khá cầu kỳ, mái tóc hoe vàng.
Thảo Vân tỏ vẻ lịch sự:
- Chào chị Uyển Thư!
Uyển Tnư cũng đã quan sát Thảo Vân. Cô tự hào mình là Việt Kiều hơn hẳn Thảo Vân. Trông cô trợ lý phụ có vẻ quê quê thế nào.
Lườm lườm Thảo Vân, Uyển Thư hỏi Minh Đạt với vẻ giễu cợt:
- Bộ bác gái sợ anh làm việc không xuể hay sao còn tuyển thêm cô trợ lý phụ?
Không chú ý đến câu hỏi giễu cợt của Uyển Thư, Minh Đạt hỏi nhanh:
- Mẹ anh giao cho em phụ trách giao dịch kinh doanh với anh ở nước ngoài, còn Thảo Vân phụ trách ở trong nước.
Uyển Thư hất hất mái tóc một cách kiêu hãnh:
- Tất nhiên rồi, em rất rành ở nước ngoài mà.
- Em còn gì thắc mắc không?
Uyển Thư õng ẹo:
- Em cần trao đổi với anh?
Minh Đạt gật nhẹ:
- Em cứ nói?
- Chyện riêng!
Biết Uyn Thư đuổi khéo mình, Thảo Vân thấy không tiện ngồi lại. Qua thái độ của Uyển Thư đối với Minh Đạt, Thảo Vân nghĩ là mối quan hệ của họ trên cả trợ lý giám đốc. Cô đứng lên chào hai người:
- Việc của tôi xong cả rồi, chào hai anh chị nhé!
Thảo Vân ra ngoài, thấy lòng nhẹ nhõm hơn và cô đã không nhìn thấy cái liếc bén ngót mà Uyển Thư đă dành cho.
Ở trong phòng, Uyển Thư càu nhàu Minh Đạt:
- Mẹ anh nghĩ sao mà tuyển nào ả này làm trợ lý Việt Nam cho anh?
Minh Đạt hạ giọng:
- Có gì không ổn đâu? Cô ấy vẫn làm việc được mà.
Uyển Thư trề môi:
- Cô ta chưa làm mà anh biết à?
- Nói chung có tinh thần là làm việc tốt hà.
- Cô ta là kỹ sư hóa thì có biết gì công việc trợ lý mà làm.
- Có học thì sẽ biết ngay.
Uyển Thư bá cổ Minh Đạt, ưỡn ẹo:
- Em khỏi học cũng biết làm!
Minh Đạt châm chọc:
- Biết rồi, em tài giỏi mà.
- Mình đi chơi đi anh!
- Em tính trao đổi gì với anh đó.
- Chuyện công ty bàn sau. Bây giờ mình đi khiêu vũ, thích hơn.
- Tối đã! Bây giờ đi khiêu vũ đâu có thích.
- Em ngẫu hứng lúc nào thì đi lúc đó.
- Anh chưa đi được đâu, còn khối công việc đây này!
Uyển Thư cao giọng:
- Gọi cô ả Thảo Vân vào giải quyết cho anh. Bổn phận cô ấy là phải làm tất cả.
Minh Đạt lắc đâu:
- Cô ấy chưa nhận nhiệm vụ mới.
- Nhiệm vụ mà còn cũ, mới. Việc gì cô ta cũng phải làm chứ?
Uyển Thư buông giọng khinh khỉnh như lả đang nói với Thảo Vân vậy.
Cô còn thích chí nói với Minh Đạt:
- Em dám chắc cô ả Thảo Vân chắc chẳng biết khiêu vũ đâu.
- Em chớ xem thường người ta.
- Em chắc là như thế, ở tỉnh lẻ mà. Cô ta cứ quê quê làm sao.
Minh Đạt cau mày không thích cách đánh giá của Uyển Thư. Uyển Thư lúc nào cũng muốn đè bẹp người khác để tôn vinh mình.
- Việc đó chẳng liên quan gì đến công việc của Thảo Vân đang làm.
Uyển Thư nhún vai:
- Anh có vẻ bênh cô ta.
- Anh nói điều phải chớ chẳng bênh ai.
- Điều phải thì bây giờ nghe em! Không khiêu vũ thì đi chơi!
Minh Đạt búng mũi Uyển Thư vờ trách:
- Thì đi! Có em ở đây anh chẳng làm gì được cả.
- Làm sao được mà làm khi anh mãi lo ngắm nhìn em.
Minh Đạt cười xòa. Cả hai người cùng rời khỏi văn phòng.
Trên đường về nhà, Thảo Vân và Huyền Trinh đạp xe song song nhau.
Sau khi được Thảo Vân thông báo cho biết chuyện lạ có thật được bà chủ bắt làm trợ lý giám đốc, Huyền Trinh nghiêm giọng bình luận:
- Đúng là chuyện lạ quốc tế, chắc chắn phải có lý do bà chủ mới tuyển mi làm trợ lý giám đốc trong nước.
Thảo Vân hỏi tỉnh:
- Theo mi thì lý do gì?
Huyền Trinh chạy sát bên Thảo Vân:
- Thứ nhất là mi đã lọt vào mắt xanh của "mẫu hậu".
- Xí! Làm gì được lọt vào mắt xanh của mẫu hậu, bị chiếu tướng thì có.
Huyền Trinh lém lỉnh:
- Bị "mẫu hậu" chiếu tướng thì tốt chứ sao?
- Ta sợ đại họa.
- Phước chứ không đại họa đâu.
- Phước của mẫu hậu chắc ta không ham.
Huyền Trinh nói tiếp:
- Nghe lý do thứ hai nè!
Thảo Vân cười hỏi:
- Còn lý do thứ hai nữa à?
Huyền Trinh tinh nghịch:
- Có cả 1001 lý du lận, nhưng ta chỉ nói hai thôi.
Thảo Vân chế nhạo:
- Bởi vì mi đâu có biết tới 1001 lý do mà nói.
Huyền Trinh dõng dạc:
- Lý đo thứ hai là ''mẫu hậú' muốn mi làm trợ lý sát cánh với công tử để kềm kẹp, Thảo Vân thông minh đáp lại:
- Công tứ đâu có "quậy" mà bắt ta kềm kẹp?
Huyền Trinh hạ giọng:
- Quậy ngầm ai mà biết được.
- Thế thì có cô Uyển Thư kềm kẹp rồi.
- Thì ''mẫu hậú' chiêu mộ thêm mi nữa cho chắc ăn.
Thảo Vân rên rỉ:
- ''Mẫu hậú' chỉ làm khổ thân ta:
- Làm trợ lý mà than khổ gì?
- Ta thấy cả giám đốc và cô Uyển Thư đều không hài lòng.
- Mặc kệ! Họ vẫn phải nghe lời ''mẫu hậú'.
Thảo Vân nhìn Huyền Trinh thắc mắc:
- Tại sao ''mẫu hậú' không tuyển chọn mi nhỉ.
Huyền Trinh ré lên:
- Ta đâu có đủ tiêu chuẩn như mi.
- Mi có bán lĩnh hơn ta. Mi kèm kẹp được "công tử quậy".
Huyền Trinh lắc đầu:
- Không dám đâu! Ai mà thèm kèm kẹp ''công tử quậý'.
Thảo Vân trêu chọc:
- Ai ngờ mi ào ào vậy mà nhát hít.
Huyền Trinh phân trần:
- Tại chức năng cao quí đó "mẫu hậu" đã ưu ái dành cho mi rồi.
- Ta đâu có thích chức năng cao quí đó.
- Không thích cũng phải chịu.
Thảo Vân nhăn nhó:
- Thì phải chịu đây này, chịu đựng ông giám đốc và phải chịu luôn cô Uyển Thư đỏng đảnh.
- Uyển Thư đỏng đảnh lắm hả?
- Còn phải nói, hống hách, kênh kiệu, khinh người, điệu đàng.
- Được làm trợ lý giám đốc thì tỏ ra hơn người chứ sao?
- Cô ta có vẻ bất mãn khi ''mẫu hậú' chọn thêm ta làm trợ lý giám đốc.
Huyền Trinh xúi:
- Cô ta bất mãn thì mi càng nên làm cho ''bõ ghét''.
Thảo Vân nói thật lòng:
- Khi người ta không hài lòng thì ta chẳng thích làm.
- Nhưng đây là ý của ''mẫu hậú'.
- Ý gì?
- Ta nghĩ mẫu hậu tuyển mi làm trợ lý giám đốc là có ý đồ.
- Ý đồ gì?
- Ai mà biết.
- Thôi mặc kệ ''mẫu hậú' đi! Ý đồ gì cũng được? biết chi cho mệt.
Huyền Trinh bông đùa:
- Biết đâu "mẫu hậu" có ý định chọn mi vào công ty rồi vào nhà luôn.
- Nhà gì?
- Nhà... tôi.
- Lãng nhách.
Huyền Trinh bật hỏi:
- Mi thấy giám đốc Minh Đạt và trợ lý Uyển Thư như thế nào?
Không cần nghĩ ngợi, Thảo Vân đáp nhanh:
- Ta nghĩ hai người là của nhau, quan hệ rất thắm thiết trên mức bình thường.
Huyền Trinh lầm bầm:
- Chẳng lẽ họ là một đôi.
- Đó là chuyện của họ.
- Ta Thắc mắc ''mẫu hậú' đây nè. Có ai đời tuyển một lúc hai trợ lý.
Thảo Vân tặc lưỡi:
- Có trời mới hiểu được "mẫu hậu".
Huyền Trinh hạ một câu khuyên nhủ Thảo Vân:
- Thôi thì mi hãy cố mà làm chọn vai trò cô trợ lý.
Thảo Vân nhíu trán:
- Con khỉ! Tưởng mi có ý kiến gì hay.
Huyền Trinh cười lém lỉnh:
- Vì không biết được ý của mẫu hậu nên ta cũng chẳng có ý gì.
- Cũng như không!
- Thôi đừng có tham! Làm tốt vai trò trợ lý thế nào ''mẫu hậú' cũng thưởng cho mi hà.
Thảo Vân cười cười:
- Ta cho mi ké!
- Cám ơn?
- Ngẫm nghĩ lại mi tốt số hơn ta đấy.
Huyền Trinh hỏi lại:
- Số gì tốt?
- Mi vào công ty, được anh chàng Sơn Duy phân công ngon ơ, còn tao cứ bị "mẫu hậu", bắt làm chuyện trái khoáy không mong muốn chút nào.
- Trái khoáy nhưng mi làm tốt, mẫu hậu mới ngán.
- Người ngán là ta chứ không phải mẫu hậu đâu.
Huyền Trinh cười khanh khách:
- Ngán cũng phải làm.
- Ta đâu có tuyên bố bỏ cuộc.
- Vậy thì chúc mừng mi có thèm một chức vụ mới!
Hai cô gái cười vang trên đường về nhà.
... Như Thảo Vân, Huyền Trinh cũng thắc mắc về việc được chọn làm trợ lý của Thảo Vân. Hôm sau vào công ty gặp Sơn Duy, cô hỏi ngay:
- Anh có biết ''mẫu hậú' phân công nhỏ Thảo Vân làm trợ lý giám đốc không?
Sơn Duy tròn mắt nhìn Huvền Trinh rồi mỉm cười chợt hiểu:
- Cô gọi "mẫu hậu".
- Cả công ty đều gọi thế mà.
Sơn Duy lại cười:
- Mấy cô tôn vinh bác Minh như thế cũng tốt.
Huyền Trinh bật hỏi:
- Thế còn chuyện hoàng tử giám đốc có hai trợ lý thì có tốt không?
Sơn Duy pha trò:
- ''Mẫu hậú' đã phán thì phải tốt thôi.
- Tốt, nhưng giám đốc và cô Uyển Thư không hài lòng.
- Đó là chuyện của họ. Bác gái đã quyết định thì bác luôn giữ lập trường.
Huyền Trinh nhận định:
- Thì họ phải miễn cưỡng đồng ý theo mệnh lệnh, nhưng làm việc mà miễn cưỡng thì đâu có kết quả gì.
Sơn Duy hỏi lại:
- Huyền Trinh nghe Thảo Vân nói sao về sự phân công hai trợ lý nữ.
Thảo Vân cùng Minh Đạt phụ trách giao dịch trong nước, Uyển Thư phụ trách ở nước ngoài.
- Bác Minh đã phân công khu vực thì phạm vi của ai nấy làm, có gì phiền đâu.
Huyền Trinh đưa ý kiến:
- Có điều tôi cứ lấy làm lạ, "mẫu hậu" rất khó tính mà lại chọn một lúc hai trợ lý giám đốc.
Sơn Duy nhe răng cười:
- Thắc mắc chi chuyện của người khác cho thêm mệt.
Huyền Trinh láu táu:
- Vậy thắc mắc chuyện của anh nhe!
Sơn Duy nghiêm túc hỏi:
- Tôi có chuyện gì đâu?
- Chuyện đời tư của anh đó!
- Chuyện đời tư của tôi thì sao?
Huyền Trinh tỉnh bơ:
- Thì nói cho tôi biết.
Sơn Duy nhăn trán:
- Chuyện đời tư của tôi mà nói cho cô biết à?
- Tôi không biết, anh phải nói chớ sao?
- Tôi phải bí mật.
Huyền Trinh khẽ đùa:
- Anh sợ bật mí bị báo chí phanh phui hả?
Sơn Duy cao giọng:
- Đời tư của tôi có gì xấu mà sợ báo chí phanh phui.
- Tức là tốt hả?
- Chứ sao?
Huyền Trinh gục gặc đầu đổi giọng:
- Đúng là tốt, một vợ hai con, một ông bố...
Sơn Duy ngớ người ra:
- Cô nói gì?
- Đời tư của anh chứ ai.
- Tôi một vợ hai con à? Ai nói?
- Tôi nói.
Chợt hiểu Huyền Trinh bông đùa, Sơn Duy cũng đùa theo:
- Cô làm thầy bói dự đoán tương lai của tôi đó hả?
Huyền Trinh liếng thoắng:
- Hiện tại chứ không phải tương lai đâu.
- Hiện tại à?
- Hiện tại anh một vợ hai con.
- Trời đất!
Sơn Duy kêu lên rồi gãi đầu:
- Tôi có vợ hai con mà sao tôi không biết.
Huyền Trinh buông câu nhận định:
- Thôi, thường mấy ông hay giấu chuyện đời tư lắm! Có vợ mà đâu giám khai, sợ người ta biết.
Sơn Duy giương mắt nhìn Huyền Trinh:
- Cô nghĩ tôi cũng như thế à?
- Đàn ông nào cũng như nhau.
Bất chợt Sơn Duy đổi giọng chọc lại Huyền Trinh. Đối với cô thì chẳng nên phân bua, đính chính làm gì:
- Tôi có vợ và hai cô con gái. Chúng xinh lắm!
Đến lượt Huyền Trinh giương mắt nhìn Sơn Duy. Cô ngớ ra nhưng rồi vẫn chủ động tình hình.
- Thế à? Tưởng anh không thừa nhận chứ.
Sơn Duy phì cười:
- Chuyện bình thường có gì mà không nhận ra hả cô.
Huyền Trinh lặng thinh không biết Sơn Duy nói thật hay đùa. Chẳng lẽ Sơn Duy có vợ con rồi. Mà thôi có hay không gì cũng mặc kệ anh ta.
Mặc kệ mà Huyền Trinh lại thoáng một chút buồn vu vơ.
Không biết có đọc được điều gì diễn ra trong đầu óc Huyền Trinh không mà Sơn Duy thản nhiên nói tiếp:
- Hôm nay tôi đưa hai công chúa đến chơi cho cô biết mặt nhé!
Lãng nhách! Khi không đưa con gái đến cho Huyền Trinh biết mặt. Để làm gì chứ?
Nhưng Huyền Trinh không tỏ thái độ gì mà cười bảo:
- Anh có hai công chúa rồi nên kiếm thêm một hoàng tử.
- Tôi cũng định kiếm mà không có.
Huyền Trinh buông một câu đầy ý nghĩa:
- Bởi vì hoàng tử và công chúa chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.
Sơn Duy cười khì:
- Và những chuyện tôi nói với Huyền Trinh chỉ là cổ tích và ở thì tương lai.
Huyền Trinh chun mũi lại:
- Hiện tại hay tương lai gì cũng là chuyện của anh.
Sơn Duy nheo nheo một bên mắt chọc Huyền Trinh:
- Thế còn chuyện của Huyền Trinh.
- Chuyện gì?
- Đời tư!
Huyền Trinh lý sự:
- Nếu biết đời tư của người nào đó, anh phải tự tìm hiểu mới có giá trị.
- Tôi muốn nghe người đó nói.
- Đương sự nói nhiều khi hay thổi phồng lắm.
Sơn Duy tươi cười:
- Tôi nghĩ là Huyền Trinh không thổi phồng mình lên đâu.
- Tại sao không?
- Bởi vì thổi phồng dễ bị xẹp lắm!
Huyền Trinh quay đầu nhìn Sơn Duy:
- Tôi vẫn cứ thổi... phồng!
- Thổi xong Huyền Trinh sẽ bay về trời mất.
Huyền Trinh cười rúc rích:
- Bay về trời thì tốt chứ sao?
Sơn Duy đưa tay ngăn lại:
- Ý đừng Huyền Trinh, bay về trời có người sẽ... khổ.
- Ai vậy?
- Huyền Trinh không biết ai sao?
- Tại sao tôi phải biết.
- Huyền Trinh cần phải biết để...
Huyền Trinh chặn lời Sơn Duy:
- Biết để làm gì?
Sơn Duy đáp tỉnh bơ:
- Để đừng làm ngườỉ ta khổ.
- Ai muốn khổ cứ khổ, Huyền Trinh đâu có bắt.
- Huyền Trinh thật vô tình.
- Ủa, sao anh lại nói thế!
Chẳng lẽ Huyền Trinh không hiểu được tình cảm ẩn chứa trong lòng Sơn Duy?
Sự lém lỉnh, hồn nhiên của Huyền Trinh rất đáng yêu, chính sự láu lỉnh tinh nghịch đó giúp Sơn Duy thấy nhẹ nhõm khi làm việc.
"Tôi thương em mà em đâu có hay".
Bây giờ em không hiểu rồi một ngày đó em sẽ hiểu nhé Huyền Trinh! Một ngày không xa lắm đâu, phải không Huyền Trinh.
Hạnh Phúc Vô Biên Hạnh Phúc Vô Biên - Hồng Kim