Số lần đọc/download: 11114 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 4 -
Đ
ôi mắt của Đức Quang trở nên ấm áp khi nhìn thấy Uyên Trúc. Vì bà Hằng mãi mê trong những tách trà nên Đức Quang tha hồ nhìn ngắm cô. Suýt chút nữa Uyên Trúc đã đánh đổ chén đũa ở trên mâm xuống đất.
Ngẩng đầu lên, giọng bà Hằng nhẹ nhàng:
-Uyên Trúc, dọn mâm xong con mang trái cây ra cho dì.
Uyên Trúc nói, giọng thiếu tự nhiên:
Đạ lấy nho hay táo ạ?
Đức Quang vội vàng lên tiếng:
-PHiền cô lấy táo, tôi không thích dùng nho, ở Pháp nho nhiều đến nỗi chỉ mới nghe nói đến đã phát ngán lên rồi.
Bà Hằng cười dễ dãi:
Đì quên Pháp là xứ sở của rượu vang.
Uyên Trúc làm theo yêu cầu của Đức Quang, vừa đặt đĩa táo xuống bàn, cô chớp nhẹ mắt khi nghe Đức Quang hắng giọng:
-Cô gọt vỏ dùm.
Đôi mắt của anh tấn công cô, một đôi mắt quyến rũ, đủ làm Uyên Trúc ửng hồng mặt, cô ngồi gọt vỏ táo, lơ mơ đóan được dụng ý của anh, thì ra anh muốn được giữ cô ngồi lâu lại trong phòng. Vẫn vô tình, bà Hằng chép miệng:
-Nếu cháu thích ăn táo như vậy, ngày mai dì sẽ nhắc dì Năm mua chừng chục ký bỏ sẳn tủ lạnh.
Đức Quang liếc Uyên Trúc và cười với cô, một nụ cười rất riêng tư.
Anh nói bằng giọng rất quan trọng:
-Về nước lần này, khối lượng công nhân của cháu phải làm khá nhiều.
Bà Hằng khẽ thở dài:
Đì lấy làm tiếc khi thằng Nguyên không được như cháu.
Đức Quang mỉm cười tự hào:
-Mỗi người có một quan niệm sống riêng, khi biết quên mình đi và sống cho người khác, người ta sẽ trở nên cao thượng hơn.
Bà Hằng thườn thượt thở dài:
Đạo này Khải Nguyên liên miên uống rượu, không chịu đến công ty vì dì không chiều theo ý của nó.
Đức Quang hỏi giọng quan tâm:
-Nó muốn gì?
Hớp một ngụm trà thơm ngát, bà Hằng tỏ vẻ buồn rầu:
-Khải Nguyên muốn điều hành công ty nhưng dì tạm thời đưa nó về phòng điện toán, phải có một thời gian để cho nó tự khẳng định được mình. Dì quyết định như vậy có đúng không?
Đức Quang giận dữ:
-Nó đòi hỏi như vậy à? Đó là điều vô liêm sĩ nhất.
Dù không thích Khải Nguyên, Uyên Trúc vẫn cảm thấy có một điều gì không ổn trong lời nhận xét của Đức Quang. Bất giác cô khẽ thở dài. Cô tự hỏi, một người khi đã vấp ngã, muốn gượng lên và đứng dậy, đó có phải hành động đáng bị lên án hay không?
Cầm lấy miếng táo mát lạnh từ bàn tay xinh đẹp của Uyên Trúc, Đức Quang lịch sự:
-Cám ơn. Cô cùng ăn chứ?
Bà Hằng ân cần:
-Ăn đi Uyên Trúc.
Cô bẽn lẽn từ chối:
Đạ cháu không thích ăn táo.
Đức Quang nhìn vào đôi mắt bối rối của cô:
-Vậy Uyên Trúc có thích ăn chocolat không?
Uyên Trúc mỉm cười thay cho câu trả lời. Đức Quang cười thành tiếng, anh dí dỏm nới với bà H:
Đì ạ, các cô gái thường thích Chocolat hoặc một thứ trái cây gì đó chua chua mà thôi.
Bà Hằng buột miệng khen:
-Cháu có vẻ sành tâm lý phụ nữ, chẳng trách cò nhiều cô gái đẹp mến mộ thích làm bạn với cháu.
Quay sang Uyên Trúc, Đức Quang lịch sự:
-Tôi có mang về nhiều hộp Chocolat. Lát nữa tôi sẽ mang biếu cô vài hộp.
Uyên Trúc kêu khẽ:
-Không dám đâu.
Bà Hằng cười hiền lành:
-Chỉ mấy phong kẹo thôi, có gì mà con hoảng hốt như vậy. Q rất hoà đồng, tính lại lại rất tốt Sau này con sẽ thấy lời nói của dì là đúng.
Đức Quang nhếch môi:
-Trong nhà này ai cũng có thiện cảm với cháu, ngoại trừ Nguyên, nó luôn ác cảm và hằn học với cháu. Đôi lúc cháu có cảm giác là Nguyên sợ cháu chia sẻ tình cảm với dì, như vậy sẽ ảnh hưởng đến …gia tài được thừa kế của Nguyên.
Bà Hằng vội đỡ lời:
-Không đâu. Với dì nó mới kiếm chuyện như vậy Lỗi ở dì, tại dì nuông chiều nó quá nên tính tình của nó ngang bướng. Chẳng có lý do gì mà N tệ với cháu. Nó phải cám ơn cháu mới phải chứ. Nhờ có cháu đi đi, về về an ủi dì trong căn nhà quạnh hiu này, dì mới thấy đỡ buồn và cô đơn.
Đức Quang nhướng mày:
Khải Nguyên là một kẻ thiếu hiểu biết.
Uyên Trúc ngỡ ngàng khi thấy Đức Quang hằn học như vậy. Khi giận, đôi mằt quyến rũ của anh chợt trở nên độc đóan, lạnh lùng. Uyên Trúc không dám nhìn lâu đôi môi mỏng hơi mím lại của anh. Một chút thất vọng mơ hồ đến trong cô.
Như đã lấy lại được tự chủ, Đức Quang im lặng một lúc. Rồi anh nghiêng đầu nhìn Uyên Trúc, dịu giọng hỏi:
-Cá lóc hấp rất ngon, có phải Uyên Trúc nấu món này không?
Uyên Trúc chối quanh:
Đạ, đâu có. Món này do dì Năm nấu mà.
Đức Quang cười nhẹ:
-Tôi biết Uyên Trúc nấu vì lần trước tôi ăn không ngon được như vậy.
Uyên Trúc cười. Đức Quang tiếp tục nói chuyện với bà H, cũng là chuyện về Khải Nguyên.
Đặt quả táo vừa được gọt vỏ xong, Uyên Trúc lẳng lặng đứng dậy. Cô gật đầu chào bà Hằng và Đức Quang.
Chẳng hiểu sao một nổi buồn vô cớ len lén đến trong cô. Nỗi buồn từ đâu đến, cô không rõ. Chỉ mơ hồ là một sự thất vọng ngấm ngầm nào đó hình như có cả một chút băn khoăn ái ngại cho “sư tử”.
“Sư tử”. Anh chỉ thích gần gũi và nói chuyện với bác Lân. Với cô, chỉ có sự cãi vả.
Bước ra vườn và cầm nhánh tigôn hồng trên taỵ Uyên Trúc ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng anh ở trên tầng hai. Cửa sổ mở, nhưng cô cò thể biết một cách chắc chắn là anh chưa về. Chiếc Suzuki màu đen không có ở trong sân.
Hôm trước Khải Nguyên đã ném vỡ lọ hoa, giờ cô không điên để hy sinh thêm một chiếc lọ khác nữa. Thế nhưng, ai cấm cô quàng những dây hoa hồng bé tí này lên song cửa phòng anh. Nghĩ là làm. Uyên Trúc bứt thêm vài nhánh tigôn hồng có lá xanh um. Cô vội vàng chạy lên các bậc thang, đan những dây hoa vào song cửa theo một kiểu hình lạ mắt. Những chiếc lá hình tim gối đầu lên nhau. Chúng sẽ chóng héo khô vì thiếu nước mất. Nhưng không sao, hoa tigôn trong vườn nhà anh rất nhiều.
Sợ Khải Nguyên về bất thình lình và bắt gặp, Uyên Trúc phóng chạy như bay xuống nhà. Cô đâm sầm vào Đức Quang. Anh ôm lấy cô, khẽ kêu lên:
-Sao vậy Uyên Trúc!
Uyên Trúc đỏ bừng mặt. Cô ngượng ngùng gượng đứng dậy để thoát khỏi tay anh nhưng Đức Quang vẫn…vô tư ôm lấy cộ Anh ghé mặt xuống gần đôi mắt bối rối của cô và trách yêu:
-Không được chạy vội vàng xuống thang, nghe không cô bé. Rất nguy hiểm.
Uyên Trúc vùng thật mạnh, cô vuột ra khỏi vòng tay tiếc nuối của Đức Quang, đâm sầm chạy như bị ma đuổi.
Đức Quang nhìn theo cô, bất giác mỉm cười. Khẽ nhún vai, anh bước ra vườn. Anh tìm thấy Uyên Trúc ở gần cuối khu vườn. Cô đang ngồi trên xích đu, khuôn mặt vẫn còn đang ửng hồng vì e thẹn.
Ngồi xuống cạnh Uyên Trúc, Đức Quang dịu dàng:
-Lúc nãy vì sao Uyên Trúc lại chạy gấp gáp như vậy?
Uyên Trúc ngượng ngùng:
-Chẳng có gì cả.
Đức Quang cười. Anh trầm giọng nhận xét:
-Tôi đóan là Uyên Trúc rất nghịch.
Cô cong môi lên:
- Đâu có.
- Đôi mắt của Uyên Trúc rất lém, tôi đóan là Uyên Trúc rất thông minh.
Mỉm cười, Uyên Trúc khẽ lắc đầu:
-Anh đóan sai rồi. Hồi nhỏ tôi học rất bết, lớn lên cũng vậy. Mới lẹt đẹt học hết chương trình cấp 1 phải nghĩ học.
Đức Quang bật cười. Anh nheo mắt nhìn cô.
-Uyên Trúc nói dối rất tài. Tôi không tin đâu.
Vùng đứng dậy, Uyên Trúc đưa tay vuốt tóc:
-Tôi nói thật mà.
Thật chậm rãi, cô bước đi dọc những luống hoa hồng bạch, ngắt một cành hoa vừa hé nụ và đi vào nhà trước đôi mắt ngần ngơ của Đức Quang.
Anh ngồi thả người trên xích đu.
Buổi trưa thật yên tĩnh. Tiếng chim chích đâu đây thật nhỏ, không đủ làm sao động cả một khu vường rộng mênh mông. Một chuyến trở về đây thú vị. Tất cả đang chờ đợi anh ở phía trước….
~*~*~*
Bạch Yến rót thêm bia vào ly Khải Nguyên, cô nhướng mắt:
-Anh uống với em nữa nha?
Khải Nguyên chạm ly với cô, nốc cạn. Giọng anh nôn nóng:
-Anh có công chuyện phải về bây giờ, không ngồi lâu được.
Bạch Yến nhướng cao mày:
-Sao vậy! Bộ anh chê con gái bọn em không biết uống bia được hay sao? Hèn gì nãy giờ anh cứ bồn chồn với bộ mặt rầu hết biết.
Khải Nguyên nhún vai:
-Không phải vậy.
Cười nửa miệng, Bạch Yến khàn giọng:
-Anh chán em rồi phải không?
Khải Nguyên nheo mắt nhìn cô:
-Anh chưa bao giờ tuyên bố thích em thì tại sao lại gọi là chán chứ.
Bạch Yến gật gù:
-Em hiểu. Anh với em cảm thấy hợp nhau thì bắt bồ với nhau. Chừng nào hết có nhu cầu thì lại…tạm biệt chim én Chúng ta đã từng thoa? thuận như vậy. Nhưng anh N nè, nếu bây giờ em tuyên bố lỡ yêu anh rồi thì anh tính sao?
Khải Nguyên đốt thuốc. Anh phà khói vào gương mặt xinh đẹp của Bạch Yến và bật cười:
- Điên!
Bạch Yến lim dim mắt:
-Nếu được điên vì anh, em xin sẳn sàng
- Đừng đùa dai.
-Em nói thật.
-Anh nói rồi. Anh ghét đàn bà. Anh thề không bao giờ yêu ai cả.
-Ngoại trừ em chứ?
- Điên vừa thôi.
Bạch Yến thở dài. Cô tiếp tục rót đầy bia vào ly và uống.
Khải Nguyên ngăn cô lại. Anh hắng giọng:
- Đừng uống nữa. Nếu không lát nữa anh sẽ để em tự về nhà một mình đấy.
Bạch Yến cong môi lên:
-Lại còn như vậy nữa à!
Khải Nguyên thanh tóan tiền, anh đập nhẹ lên vai Bạch Yến:
-Go!
Khuôn mặt bất mãn, Bạch Yến ngồi sau xe Khải Nguyên, cằn nhằn:
-Chưa có tên dàn ông nào đối xủ với em như anh.
Khải Nguyên rú ga, chiếc xe chồm lên thật nhanh trên đường, giọng anh tỉnh tỉnh:
-Nếu em tiếc, có thể bye anh để trở về với họ.
Bạch Yến thở dài:
-Em lại lo yêu anh mất rồi.
Thả Bạch Yến xuống đầu ngõ, Khải Nguyên cười với cô:
-Tạm biệt. Lần sau gặp anh, nhớ đừng ca cải lương như vậy nữa.
Phóng xe chạy như điên và cuối cùng dừng xe trước cổng, Khải Nguyên đập cửa rầm rầm để gọi cửa.
Uyên Trúc ghé mắt qua ô cửa đề nhìn. Vừa đẩy cổng, cô vừa ca cẩm:
-Có chuông, sao anh lại không bấm? Gần khuya, đập cửa ầm ầm còn hơn cháy nhà.
Khải Nguyên hất hàm:
-“Chị Hai”, chị nói xong chưa?
Uyên Trúc lý sự:
-Gọi tôi là chị Hai, tới chừng tôi nghe quen tai, rồi quen miệng xưng chi Hai thì không phải lỗi của tôi đâu nha.
Khải Nguyên cười khẩy:
-Lúc đó tôi sẽ vắt chị Hai ra nước, chị Hai bò cạp ạ. Sao chị giống tính bà già tôi vậy, vừa mới chạm mặt đã nghe cằn nhằn như bà già mắc xương.
Uyên Trúc bật cười:
-Anh nói chẳng có một tí xiú khoa học. Mắc xương sao mở miệng cằn nhằn được chứ.
Khải Nguyên nheo mắt nhìn cô:
-Mắc xương chứ đâu có cụt lưỡi mà không nói được. Mai mốt cô chịu khó mắc xương là biết liền hà. Pg89
Uyên Trúc so vai:
Đại gì nghe anh xúi bậy.
-Cô khôn với ai. Bò cạp.
Rú xe chạy vào, thay vì dựng xe thì Khải Nguyên thả cho chiếc Suzuki đổ kềnh trên sân, không chịu tắt máy. Theo quán tính, bánh xe quay tít vòng vòng, xăng chảy ra trên sân. Uyên Trúc thấy ngứa mắt. Cô thờ ra một tiếng thật bất mãn. Thật đúng là cậu ấm. Chỉ được tài phá của.
Chống tay lên hông nhìn cô, Khải Nguyên khiêu khích:
-Sao?
Uyên Trúc mím môi lại. Giọng cô mai mỉa:
-Mốt này tôi gặp hoài, đâu có hay ho gì.
Khải Nguyên trừng mắt nhìn cô:
-Cô biết mình đang làm gì trong nhà này không?
Đĩ nhiên là biết. Đầy tớ.
Cười thành tiếng, Khải Nguyên lên giọng:
-Vậy thì tốt. Cần phải biết….khiêm tốn một chút. Đừng bao giờ có ý định làm chị Hai thiên hạ.
Uyên Trúc ấm ức ngó lơ sang chỗ khác.
Suy ra hắn cũng có một chút có lý trong chuyện bắt bẻ cộ Cô không có quyền xiá vô chuyện của hắn. Hậm hực bỏ đi, Uyên Trúc bổng nghe Khải Nguyên gọi giật ngược:
-Uyên Trúc.
Cô quay lại, giọng chua như giấm:
-Chẳng có U nào ở đây cả. tôi là Trúc. Tôi là đầy tớ.
Khải Nguyên phì cười:
-Uyên Trúc. Tên của cô cũng ác chiến đấy chớ. Lâu nay tôi không biết được.
Nghiêm mặt lại, Uyên Trúc ngọt nhạt:
-Cậu chủ gọi gì tôi?
Khải Nguyên nheo mắt:
- Đừng vênh mặt lên như vậy.
-Cậu muốn hỏi gì?
- Đức Quang có ở nhà không?
-Anh Q đi công chuyện từ hồi chiều đến giờ, chưa về.
-Sao cô biêt là công chuyện?
-Nghe anh Quang nói với dì Hằng là công chuyện thì tôi hay vậy, cậu có thắc mắc gì cứ hỏi lại dì H. Tôi không biết.
-Này, nai con. Coi chừng sập bẩy.
Nhăn mặt lại. giọng Uyên Trúc tỏ vẻ khó chịu:
-Ý anh muốn nói gì?
Khải Nguyên nhướng mày:
-Tự suy nghĩ và tự tìm ra câu trả lời. Chẳng lẽ đầu óc của cô tối thui như đêm ba mươi tết.
Uyên Trúc trề môi:
-Tôi chúa ghét những ai nói lấp lửng không đầu không đuôi, để người khác phải đóan mò nghe mệt tim.
Khải Nguyên đạp một chân lên chiếc Suzuki, anh nhếch môi:
-Giữ lấy trái tim mệt của mình. Cô không đủ bản lĩnh trước sự hấp dẫn ma giáo của Q đâu. Phụ nữ chỉ là thứ nhẹ dạ. Kết thúc chỉ biết đổ nước mắt. Đồ ngốc.
Uyên Trúc vênh mặt lên:
- Đâu có liên quan gì đến anh.
Khải Nguyên nói giọng giận dữ:
-Không nói chuyện với cô nữa.
Anh nghêng ngang bước vào nhà. Cùng lúc đó, Đức Quang từ ngoài bước vào. Đôi mắt của Khải Nguyên nhìn Đức Quang như muốn tóe lửa. Đức Quang chỉ cười nhạt. Nụ cười khinh mạt của Đức Quang làm Khải Nguyên muốn sôi lên. Anh nghiến răng lại:
- Đồ đểu.
Đức Quang cười nửa miệng:
-Kìa Nguyên, tính tình của cậu đột ngột thay đổi một cách kỳ lạ. Khó hiểu thật.
Khải Nguyên hậm hực sập mạnh cửa phòng khách. Anh sẵn sàng tống Đức Quang ra khỏi nhà như người ta ném bỏ một miếng giẻ rách nhưng vì không muốn làm kinh động đến mẹ của anh, nên đành nuốt hận bước lên lầu.
Vừa tra chìa khoá vào cửa, Khải Nguyên chợt thấy những hoa tigôn hồng trên cửa sổ. Khuôn mặt cau có, anh biết ngay đó là sản phẩm của Uyên Trúc. Một con nhỏ ngang như cua bò và đầy kiêu hãnh. Định giật tung những giây hoa ném xuống đất nhưng nghĩ sao, Khải Nguyên lại nhún vai, đẩy cửa bước vào phòng.
Không tháo dây ra, Khải Nguyên nằm vật ra trên giường, hàng mày rậm của anh nhíu lại, gần giao nhau. Anh đang nhớ lại chuyện quá khứ. Uất ức. Nuối tiếc.
Cầm lấy chiếc gối trắng tinh, Khải Nguyên áp lên mặt mình. Thật khó để đi vào giấc ngủ. Những tiếng thở dài mạnh mẽ thoát ra từ đáy ngực…..