Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Sandra Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2651 / 24
Cập nhật: 2015-11-18 22:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ể khỏi phải há miệng vì ngạc nhiên. Kelly nói:
- Xin chào ông nghị sĩ.
Ngón tay Dax hơi bóp nhẹ tay nàng trước khi buông ra.
- Các vị đã quen nhau rồi ư? - Hạ nghị sĩ Parker cất tiếng hỏi thay cho câu hỏi im lặng của tất cả mọi người khác.
Keely biết Betty Allways đang mở tròn mắt vì không tin, miệng há hốc bối rối nhưng nàng quay đi không dám nhìn vào mắt chị.
- Vâng - Dax trả lời rất thoải mái tự nhiên - Tối hôm qua chúng tôi cùng đi một chuyến bay và đã làm quen nhau. Xin chào bà Williams.
Ông tránh sang bên để Keely ngồi vào ghế giữa mình và Parker. Hạ nghị sĩ Walsh cũng duyên dáng đẩy ghế mời Betty ngồi xuống giữa ông và Al Van Dorf.
Keely khâm phục trước cách Dax xử trí tình huống lung tung vừa rồi, mặc dù nàng nghĩ rằng ông đang thành thực một cách khá nguy hiểm. Liệu các nghị sĩ khác có thể nghĩ những gì? Liệu họ có khó chịu khi biết rằng nàng và Dax đã gặp nhau trước không? Hình như không. Parker đã bắt đầu đọc thực đơn. Walsh thì đang ồn ào vẫy một cử tri ngồi bàn bên cạnh. Chỉ riêng Betty có vẻ hơi giật mình. Keely nhận thấy tay chị hơi run run trong khi nhấp một ngụm nước lọc.
Dax thì hình như không hề bị ảnh hưởng chút nào. Ông vừa giúp Keely cởi áo khoác vừa nói chuyện với Al Van Dorf về vụ bê bối ngân hàng mà báo chí vừa moi ra. Nhưng bàn tay ông vuốt nhẹ trên lưng nang trong khi vắt chiếc áo lên lưng ghế khiến nàng nhận ra mình đã lầm.
Người phục vụ nghe mọi người gọi đồ uống, Van Dorf hỏi:
- Tôi hút thuốc có được không ạ?
Rồi không cho mọi người trả lời ông ta châm một điếu thuốc ngắn không đầu lọc rồi nói trong lúc đặt chiếc máy ghi âm nhỏ lên giữa bàn.
- Tôi nghĩ sẽ có lợi nếu chúng ta có một cuộc gặp gỡ thoải mái tự nhiên và không vụ lời ở bên ngoài phòng họp. Vấn đề chúng ta đang xem xét đây có liên quan đến cả tiền, cả chính trị ngoại giao, quân sự và cả những tình cảm con người. Tôi nghĩ là tất cả các vị ở đây đều hiểu vì sao tôi coi đó là một tin quan trọng cho giới báo chí. Xin các vị hãy chiều tôi và nói chuyện thật thoải mái và thẳng thắn.
Walsh lửng lờ
- Mọi người đều biết tôi cảm thấy thế nào về vấn đề này rồi.
Van Dorf nói:
- Thưa ngài hạ nghị sĩ, bao giờ mà chúng tôi chẳng trông mong ngài sẽ nói ra quan điểm của chính mình về bất cứ vấn đề gì kia chứ.
Câu mồi khó tiêu hoá của vị đại diện vùng Iowa không đánh trúng đối thủ quá xảo quyệt. Van Dorf đang chăm chú nhìn Keely và Betty - ánh mắt ông ta mới cách đây nửa giờ thôi còn nhún nhường là vậy giờ đây đã trở nên vô cùng sắc sảo phía cặp kính. Phải chăng ông ta đang trải qua một quá trình lột xác? Keely hiểu rằng mình đã bị lừa bịp - cũng giống như bao nhiêu nạn nhân đàn ông khác của Van Dorf.
Keely cầm chiếc khăn ăn hồ cứng đơ và trải lên đùi. Dax cũng làm như vậy. Mặt Keely đỏ ra vì hoàng hôn khi Dax luồn tay xuống dưới bàn, đập lên tay nàng và bóp một cái thật mạnh. Rồi ông lại để tay lên mặt bàn, vẻ mặt hoàn toàn vô tội không hề để lộ một chút gì. Keely chỉ mong mọi người cho rằng nàng đang thở dồn là vì câu đùa nhạt nhẽo mà hạ nghị sĩ Walsh vừa nói.
Khi người phục vụ quay lại để nhận thực đơn của mọi người, Keely nói:
- Cho tôi xin một salad Caesar.
Dax gọi một sandwich kẹp thịt bò rán, rồi quay sang nói với Keely vẻ chọc ghẹo:
- Như vậy đối với một cô bé mới lớn thì hơi ít đấy.
Keely cười khẽ:
- Chính vì thế mà bữa trưa tôi ăn ít. Tôi không muốn lớn tiếp nữa.
- Cô luôn luôn ăn không đủ.
- Tôi có ăn - Nàng toan nói cho ông biết nàng ăn hết nửa số sandwich ông để lại trong phòng nàng đêm qua, nhưng chợt nhận thấy ánh mắt của Van Dorf bên kia bàn. Trông ông ta có vẻ rất ranh mãnh. Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn thật nhưng qủa là nàng gần như nhìn thấy hai tai ông ta vểnh lên vì cố lắng nghe cuộc đối thoại giữa nàng với Dax, mặc dầu ông ta rất cố gắng để không tỏ ra đang lắng nghe. Nàng bèn nói tiếp - Nhưng có lẽ tôi ăn chẳng thấy ngon miệng lắm.
Bởi vì Betty đang nói chuyện với Walsh và Parker, vì thế chuyện Keely và Dax nói chuyện với nhau hoàn toàn bình thường, nhưng cũng như Keely, Dax cảm thấy Van Dorf đang chú ý đến họ. Ông bèn quay sang hỏi nhà báo:
- A, những lúc không săn tin giật gân thì anh vẫn chơi bóng bàn đấy chứ?
Dax có biệt tài là nhắc đến những điểm mềm yếu của người khác rất gỉoi. Ngay lập tức Van Dorf như cái máy tuôn ra hàng lô những chi tiết về trận bóng bàn mới rồi của mình mà ông ta là kẻ chiến thắng. Keely tự hỏi không hiểu ông nhà báo này sẽ nghĩ gì nếu biết đôi chân nàng đang bắt chéo dưới bàn đang được bắp về của Dax chở che.
Suốt bữa ăn mọi người nói chuyện chung chung. Không một ai đả động đến cái đề tài đang trĩu nặng trong tâm trí mỗi người. Nhưng khi cà phê được bưng đến thì Van Dorf thay băng cassette và châm điếu xì gà khác, rồi đột ngột hỏi:
- Bà Allways, bà có nghĩ là chồng bà hiện đang còn sống không?
Hoàn toàn không chuẩn bị, Betty chỉ biết lắp bắp trên tách cà phê vừa bưng lên:
- Tôi…tôi không thể… Nhưng…?
Keely nhanh chóng đến giải cứu cho chị:
- Ông Van Dorf, đó không phải là mục đích chúng tôi khiếu nại. Chuyện Bill Allways, hoặc chồng tôi, hoặc bất cứ quân nhân MIA nào hiện còn sống không phải là vấn đề ở đây. Mục đích trước mắt của chúng tôi là giữ cho thông suốt các kênh thông tin để khẳng định hoặc phủ nhận cái chết của những quân nhân đó. Và trong thời gian đó gia đình của các quân nhân đó phải nhận được số tiền mà họ đáng được nhận.
Van Dorf hỏi:
- Bà Allways, bà có nhất trí điều đó không?
- Có chứ - Betty đáp, chị đã bình tĩnh trở lại.
Parker nói:
- Tôi tò mò muôn biết chiều nay quân đội nói gì. Bà Williams, bà có biết gì về quan điểm của họ ra sao không?
- Lần họp gần đây nhất với người của bên quân đội thì họ ủng hộ chúng tôi. Tôi hy vọng là họ chưa thay đổi thái độ.
Walsh ngồi ngả người dựa vào lưng ghế và vênh váo nói:
- Nào, tiểu thư bé nhỏ ơi, bà…
- Ngài hạ nghị sĩ Walsh, xin đựng gọi tôi là "tiêu thư". Tôi cảm thấy bị xúc phạm.
Walsh hơi chưng hửng một thoáng, rồi nhăn nhó cười:
- Xin cam đoan với bà là tôi không định…
Keely nói:
- Dĩ nhiên là ông vẫn định. Quan điểm của ông về chúng tôi quá rõ ràng rồi. Ông coi chúng tôi là một nhóm gom toàn những mụ đàn bà loạn thần kinh và đang làm phí thời giờ của ông. Tôi đang tự hỏi mình không hiểu thái độ của ông sẽ ra sao nếu như chúng tôi không phải là phụ nữ mà là đàn ông đem đơn đi khiếu nại? Liệu như vậy ông có tin hơn được chút nào không nhỉ? Ngài nghị sĩ, tôi có thể cam đoan với ngài rằng trong tổ chức của chúng tôi lo khá nhiều đàn ông. Những người cha, những người con, những người em. Họ cũng quan tâm đến vấn đề này chẳng kém gì chúng tôi, nhưng họ cảm thấy khó khăn hơn nếu phải đưa một vấn đề nhạy cảm như vậy ra trước công luận. Vì thế ông sẽ thấy có nhiều phụ nữ liên kết để đấu tranh hơn.
Mọi người quanh bàn ăn im lặng hồi lâu. Cuối cùng hạ nghị sĩ Parker khẽ nói:
- Tôi không muốn nghĩ rằng những thành viên phục vụ tiểu bang này hoặc bất cứ tiểu bang nào khác lại có tư tưởng thiên vị về bất cứ vấn đề gì - Ông liếc nhìn Walsh lửng lờ.
- Ồ, chắc chắn tôi khồng hề muốn làm mếch lòng ai, và tôi cũng không muốn bị buộc tội là theo chủ nghĩa sô vanh. Bà Williams, tôi xin lỗi bà - Ông ta đỏ bừng mặt.
Keely nói, nhưng giọng vẫn không dịu đi:
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông. Tôi xin lỗi là đã làm lệch mạch suy nghĩ của ông. Vậy ông đang định nói gì vậy?
Rồi mọi việc lại tiếp tục. Trong suốt nửa giờ đồng hồ mọi người trao đổi và tranh luận nhau về các vấn đề. Van Dorf theo dõi cuộc tranh luận của mọi người với một thái độ gần như nham nhở, mặt ông ta đau như bị. Chiếc máy ghi âm vẫn mở. Khi hầu bàn đem hoá đơn đến ông nguệch ngoạc ký tên rồi đứng dậy:
- Tôi nghĩ có lẽ đã đến giờ phải đi thôi. Rất cảm ơn các vị đã chiếu cố đến ăn trưa cùng. Quản lý khách sạn chắc đã gọi xe cho chúng ta rồi - Ông ta nói thêm trong khi tất cả mọi người cùng đứng lên.
Parker nói:
- Tôi muốn đi bộ một quãng. Bà Allways, để tôi giúp bà mặc áo được không ạ?
Miệng nói tay làm, rồi Parker đi cùng Betty ra cửa. Walsh hỏi:
- Devereaux, ông có muốn đi chung taxi với tôi không?
- Cảm ơn, nhưng tôi phải ghé qua văn phòng chút đã. Tôi đi một mình thôi.
- Vậy thì nếu các vị cho phép tôi sẽ lên chiếc taxi đầu tiên.
- Có gì đâu - Dax nói trong khi ông ta bỏ đi.
Van Dorf bỏ chiếc máy ghi âm vào túi rồi chạy vội ra chỗ chiếc máy bán thuốc lá. Keely và Dax được ở riêng với nhau một lát.
- Nhớ nhắc tôi chớ bao giờ làm em nổi giận nhé - Ông thì thầm vào tai Keely trong khi giơ áo khoác lên cho nàng xỏ tay vào - Miệng em sắc quá.
- Cái thằng ngu ngơ và mù quáng ấy - Nàng nói - Hắn thật tức cười. Cứ hình dung cảnh hắn khư khư ôm lấy cái ghế nghị sĩ. Đáng sợ thật.
- Em giỏi lắm - Tay ông đặt trên thắt lưng nàng. Chỉ những người thờ ơ lắm mới nghĩ ông đang làm động tác của một anh đàn ông nịnh đầm, còn thì ai cũng phải nhận thấy đó là cử chỉ âu yếm.
Nàng ngoái lại hỏi:
- Tại sao ông lại nói cho bọn họ biết chúng ta đã gặp nhau trước đó?
- Keely, nói để em biết nhé. Van Dorf rất ư tàn ác đấy. Ông ta đang theo đuổi một vụ Watergate mới. Phải cẩn thận với ông ta đấy. Đó là một con chó sói đội lốt cừu non.
- Tôi thích nghĩ ông ta là con cáo ranh mãnh hơn là con chó sói. Ông ta làm cho tôi và Betty tưởng rằng chỉ mời có mỗi hai chúng tôi đi ăn trưa mà thôi. Ông ta đâu có nói rằng cả ông và mấy người kia nữa cũng sẽ có mặt. Ông ta đưa ra lời mời một cách rất khiêm nhường, vậy mà hoá ra lại là giăng một cái bẫy.
- Thật kinh tởm. Tôi chỉ muốn tộng cái cuộn băng cassette đó vào họng ông ta, hoặc vào một nơi khác thích hợp hơn.
Keely không thể nào nhịn cười được. Nàng quay lại nhìn thẳng vào mặt ông:
- Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ chọc cho ông tức giận nhé - Nàng nhại lại. Dax cười khiến cái lúm đồng tiền lúm sâu xuống - Chất Mỹ của ông chứng tỏ quá rõ đấy.
- Thực ư? Tôi xin lỗi.
- Đừng áy náy. Như vậy rất hấp dẫn.
- Em nghĩ vậy thực sao?
Nàng lo lắng nhìn quanh. Betty và Parker đang đứng ở hành lang chờ taxi. Van Dorf làu bàu rủa cái máy bán thuốc lá. Ông bỏ thêm tiền lẻ vào nhưng vẫn không thấy điếu thuốc nào thôi ra. Walsh đã đi khỏi.
- Tại sao ông lại nói cho bọn họ biết là tối hôm qua chúng ta có gặp nhau?
- Lúc nãy em đã hỏi như vậy, đúng không? Em thấy đấy, những khi ở gần em tôi không thể nào bắt mình nghĩ sang chuyện khác được. Không sao đâu. Trả lời câu hỏi của em nhé: Nếu Van Dorf hay bất cứ ai khác kiểu như ông ta nhìn thấy tối qua chúng ta nói chuyện với nhau, rồi sau đó lại làm như chưa gặp nhau bao giờ thì sẽ chọc cho bọn họ trở nên tò mò đấy. Nói thật bao giờ cũng là thượng sách.
- Và nếu như có kẻ nào nhìn thấy đêm qua ông đi vào hoặc từ phòng tôi đi ra thì sao?
Mắt ông lấp lánh tinh quái:
- Lúc đó thì nói dối bao giờ cũng là thượng sách.
Nàng cười:
- Ồ, ông là một chính khách mà.
Ông không bực tức mà cười lớn. Rồi ông hỏi, nụ cười như biến hẳn:
- Em có khoẻ không? Đêm qua em có ngủ được tí nào không?
Nàng chỉ muốn ông đừng nhìn nàng chăm chú như vậy. Ánh mắt ông động chạm vào từng đường nét trên mặt nàng và khiến mặt nàng nóng ran lên. Sao tim nàng không đập chậm lại? Nó đập mạnh đến nỗi khiến ngực nàng phập phồng, quả đúng vậy vì rõ ràng mắt Dax đang nhận thấy điều đó.
- Tôi không ngủ ngon lắm.
- Tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện đó.
- Không cần như vậy đâu.
- Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm - Ông căng thẳng - Lẽ ra tôi không nên làm em buồn. Và em đừng chối, tôi đã làm em buồn. Lúc em nói với tôi ở sân bay là em đã có chồng, lẽ ra tôi phải để cho em yên. Như vậy có lẽ là tốt hơn cả.
- Có tốt hơn không?
- Không tốt hơn ư?
Như bị một sức mạnh vô hình không thể nào cưỡng nổi kéo tới, họ thấy mình nhích lại gần nhau. Dax cảm thấy rõ mạch máu mình đang chạy rần rật. Ngón tay ông giần giật đòi được chạm vào nàng. Vết sẹo dưới mắt ông giần giật. Đôi môi ông nhớ lại quá sống động cái cảm giác môi nàng áp dưới môi mình. Mắt ông nhìn đăm đăm mặt nàng.
Như phản chiếu lại những ý nghĩ của ông, nàng liếm môi. Mắt ông dõi theo từng cử động của lưỡi nàng. Nàng hổn hển nói:
- Phải, có thể như vậy sẽ tốt hơn.
- Tôi lại quên mất câu hỏi đó rồi.
- Keely!
Keely quay phắt lại và thấy Betty đứng ngoài cửa gọi vào. Nàng hỏi, gần như hụt hơi:
- Gì kia? Xe đến rồi à?
Betty ngờ vực nhìn đôi má đỏ lựng và lồng ngực đang phập phồng của Keely:
- Ừ.
Hai người chào Dax và cảm ơn Van Dorf, ông này đang đợi người quản lý trả lại số tiền mua thuốc lá không được. Hạ nghị sĩ Parker cùng họ đi ra.
Sau khi đã ngồi vào băng ghế sau của chiếc taxi, Keely cứ lung tung mân mê cái khoá của chiếc ví tay, Betty nói:
- Em không cần nói cho chị biết đâu, nhưng phải thú nhận là chị rất tò mò.
- Về chuyện gì kia ạ? - Keely hỏi vẻ thản nhiên, nhưng nàng hiểu là không lừa ai được. Đặc biệt là không lừa được chính bản thân mình.
- Nào, Keely. Sáng nay khi hỏi em có biết Dax Devereaux không, chị đã cho em một cơ hội vàng để nói cho chị biết việc đêm qua em đã gặp ông ta. Thế nhưng em đã không nói.
- Em nghĩ là chuyện chẳng quan trọng gì.
Betty đưa tay nắm bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Keely. Chị cầm tay Keely mãi cho tới khi Keely phải ngước lên nhìn người phụ nữ lớn tuổi:
- Phụ nữ thường đặc biệt nhạy cảm hơn nam giới. Hy vọng rằng ngoài chị ra không ai có mặt ở bàn ăn hôm nay nhận thấy những tình cảm ngấm ngầm giữa em và ông hạ nghị sĩ đẹp trai ấy mỗi khi hai người nhìn nhau. Chị không tọc mạch đâu. Cuộc sống riêng tư của em đâu phải việc của chị, Keely ạ. Chị cũng không định trách em, mà chi nhắc em là cần phải thận trọng. Đừng làm bất cứ gì để bị dư luận chỉ trích, điều đó không những có hại cho danh tiếng của em mà còn có hại cho PROOF nữa.
Keely lắc mạnh đầu:
- Em sẽ chẳng bao giờ làm một điều gì ngu ngốc như vậy đâu, Betty. Chị phải biết rõ điều đó chứ.
- Chị biết em nghĩ là em sẽ không làm điều gì ngu ngốc. Keely, em có thể cho rằng chị đã già và đã khô héo, nhưng chị cũng là một người đàn bà thiếu vắng đàn ông đã mười bốn năm nay. Một người đàn ông hấp dẫn như Dax Devereaux có thể làm xiêu lòng cả nữ thánh đấy.
Keely quay đi, mắt nhìn lơ đễnh. Đài kỷ niệm Washington chĩa thẳng lên trời như một ngón tay bước tới.
- Em hiểu ý chị.
Buổi chiều cuộc họp tiếp tục chán ngắt và sáo mòn, duy nhất chỉ có một đại tướng trình bày ý kiến. Ông ta đọc hết bản tuyên thệ này đến bản tuyên thệ khác của rất nhiều quần chúng khác nhau. Các tài liệu đều có tên rất kêu và ở cấp bậc rất cao, nhưng chẳng đem lại chút ánh sáng nào thêm cho vấn đề đang thảo luận. Cứ mỗi lần hạ nghị sĩ Parker định chốt một kết luận của ông ta thì vị đại tướng lại phát biểu rào đón chung chung. Ông ta đã được huấn luyện thành thục để giữ cho mọi phát biểu của mình đều chung chung và quan điểm thì rất rõ ràng. Cuối cùng khi tiếng búa gõ báo hiệu hết giờ vang lên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Keely không nhìn thấy Dax lúc ông rời phòng họp. Nàng cùng các thành viên PROOF khác đã hẹn gặp nhau ở tiệm Sư tử vàng và tự chiêu đãi một bữa tối thịnh soạn. Betty nói:
- Sau hai giờ nghe đại tướng Adams phát biểu thì chúng ta xứng đáng được hưởng bữa tối thế này.
Khi đến khách sạn Capital Hilton, họ được dẫn vào phòng ăn riêng. Keely không thấy mình trông đợi đến buổi tối như lẽ ra nàng phải mong mỏi đúng. Ngay cả sau khi tắm nước nóng, chải đầu kỹ càng và mặc chiếc áo dài bằng lụa Thượng Hải màu san hô vào nàng cũng chẳng thấy thêm được mấy nhiệt tình trước những giờ dài đặc của buổi tối trước mắt. Nhưng khi xuống sảnh để gặp Betty thì bằng ý chí nàng cũng gạt được nỗi khắc khoải sang bên.
Bữa ăn rất thịnh soạn, không khí êm đềm, mọi phục vụ đều không chê được. Như đã thoả thuận ngầm với nhau, mấy người phụ nữ cùng ngồi ăn với Betty và Keely không hề nhắc đến buổi họp ngày hôm nay, đặc biệt là về kết quả buổi họp. Họ nói chuyện thời trang, chuyện vụ scandal mới nhất ở Hollywood, chuyện con gái, kiểu đầu, sách báo, phim ảnh, và chuyện ăn kiêng. Họ cười lớn vì biết rằng hạ nghị sĩ Walsh sẽ nói gì khi thấy họ đến ăn tối ở tiệm sang trọng như thế này.
Keely tham gia vào câu chuyện, ăn và uống một cách vui vẻ nhưng khi về tới khách sạn, vẫy chào tạm biệt các bạn và đứng vào thang máy để lên phòng của mình thì nàng hầu như kiệt sức và chỉ ao ước được lăn xuống giường ngủ một giấc.
Suốt buổi tối đầu óc nàng chỉ vương vấn nghĩ mãi về Dax. Nàng nhìn thấy ông như lúc ở trên máy bay, trìu mến vuốt tay nàng an ủi. Ông hiện ra trong tâm trí nàng như đêm qua lúc đội chiếc mũ hầu phòng, tay đỡ chiếc khay trên vai, vừa cười vừa trêu nàng. Rồi nàng lại nghĩ đến những hình ảnh mà nàng chỉ muốn quên đi: đôi mắt đôi môi say đắm, nóng bỏng thèm khát, cả đôi tay ông nữa.
Về đến phòng nàng đóng sập ngay cửa lại, vứt áo khoác lên cái ghế và quẳng ví cùng chìa khoá lên bàn trang điểm:
- Mình đang làm cái quái gì thế này? - Nàng giận dữ hỏi bóng mình trong gương - Keely, mày chỉ tự làm khổ mình mà thôi.
Keely thay quần áo, chân tay như những cục thịt nặng trĩu. Cuối cùng khi rửa ráy, xoa kem và chải đầu xong nàng nằm vật xuống nệm. Đưa tay với đồng hồ báo thức, nàng rủa thầm khi nghe tiếng chuông điện thoại reo.
- A lô? - Liệu có phải là Dax không? - Nàng tự hỏi.
- Chào cậu! Cậu đang làm gì đấy?
- Nicole! Chào cậu! - Keely cố phớt lờ cái nhói đau thất vọng.
Nicole nói:
- Nghe giọng cậu có vẻ mệt.
- Thật ư? Cũng không là … Mình… ư… Đêm qua mình không ngủ được mấy mà hôm nay thì như ở trong địa ngục. Cái phòng họp của Hạ viện đó dường như chỉ toàn những bức tường đóng im ỉm. Ở nhà có chuyện gì không? Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?
- Vẫn tuyệt. Tối nay Charles ăn hiếp bắt mình phải đi ăn cơm với hai nhà tài trợ. Lẽ ra cậu phải nhìn thấy mấy bà vợ của họ mới được. Đó là hội viên câu lạc bộ Tóc xanh và câu lạc bộ Mink của vùng ngoại ô America. T - o - i - t - a - n! Đã vậy lại còn Charles cùng với bộ điệu đau buồn muôn thưở của anh ấy nữa chứ.
Charles Hepburn là một trong những nhà kinh doanh chương trình truyền hình thành công nhất. Anh bán được các chương trình truyền hình cho các khách hàng ở địa phương nhiều hơn tất cả các nhà kinh doanh khác cộng lại. Cung cách điềm tĩnh, hiệu quả của anh khiến các nhà tài trợ tương lai thấy hấp dẫn thậm chí trước khi họ thích thú nhìn anh quản lý các tài khoản của họ một cách tài nghệ.
- Nicole, cậu không lừa mình được đâu. Cậu đang ngưỡng mộ Charles.
Nicole thở dài rất kịch:
- Mình nghĩ là anh ấy cũng OK, nếu như trên đời quả là không còn ai khác và không có việc gì khác để làm nữa.
Keely cười phá lên mặc dầu tâm trạng đang không vui. Ngay cả trong những ngày buồn rầu nhất Nicole bao giờ cũng là một quà tặng của niềm vui, bởi cô không bao giờ để cho mình chìm đắm trong thất vọng.
- Ê này, báo chí ở đây đầy rẫy tin về Dax Devereaux tham gia vào cái tiểu ban (?) đó. Mình không hề biết chuyện đó, cậu có biết không?
- Không, mãi đến khi lên trên này mình mới biết.
- Thế rồi?
- Thế rồi cái gì?
- Ô, quái quỷ thật, Keely? Cậu định bắt mình phải kéo lưỡi cậu ra mới được sao? Cậu đã gặp ông ta chưa?
- Rồi.
- Và rồi?
- Và rồi cái gì?
Những câu hỏi của Nicole khiến Keely rút lại.
- Cậu sẽ làm đường dây điện thoại chảy ra mất thôi nếu cậu không thôi đi cái kiểu nói năng như thế.
Nicole gắt:
- Đừng có làm duyên làm dáng với mình. Cậu nghĩ thế nào về Dax De vereaux?
- Mình không biết nhiều lắm về ông ta. Nicole, mình vừa mới gặp ông ta mà.
- Ôi, vị thánh Peter lòng lành! Cậu biết thừa đó là anh chàng béo tốt ngon lành hô hố ra tự bao nhiêu lâu rồi mà. Chỉ cần cậu để mắt đến ông ta thì phải biết ngay điều đó chứ. Và mình đâu chỉ muốn để mắt chạy đến ông ta mà thôi…
Keely keu len:
- Nicole, cậu đã gặp ông ta ở đâu?
- Thực ra là chưa gặp bao giờ. Hè năm ngoái mình biết ông ta có mặt ở một bữa tiệc. Ông ta ca ngợi tiệc của Robin lắm. Cậu nhớ không, đó là con bé cưới cái ông già dễ thương đã chết ngoẻo một cách nhanh chóng ngay sau lễ cưới và để lại cho nó cả một đống tiền, ngôi nhà ở quận Garden, những cánh đồng bông ở Mississipi và cả một đội tàu ấy mà.
Hông Keely thắt lại. Dax và Madeline Robins? Nàng có biết chuyện đó không? Nàng ngạc nhiên nhận ra mình rất đau lòng khi hình dung cảnh Dax và người đàn bà goá hừng hực và vui tươi đó, kẻ luôn luôn mời chào sắc đẹp của mình.
- Cậu vẫn nghe đấy chứ? - Không thấy Keely trả lời, Nicole hỏi.
- C… có. Mình chỉ hơi mệt thôi, Nicole. Cám ơn cậu đã gọi điện, nhưng mình thật sự muốn đi ngủ lắm rồi.
- Bé con, cậu không sao đấy chứ? Nghe giọng cậu buồn cười lắm. Mọi chuyện có ổn không? - Nicole thôi không nói giọng đùa cợt nữa. Keely nhận thấy sự quan tâm sâu sắc trong giọng bạn.
Nàng thở dài:
- Ừ. Chỉ là, ư, cậu biết rồi đấy, Nicole. Mình không muốn nói chuyện PROOF làm cậu buồn.
- À, chuyện ấy. Vậy chính vì thế mà cậu vẫn còn ở trên đó phải không? Và cậu đã biết quan điểm của mình về chuyện đó rồi.
- Cám ơn cậu.
- Nhưng cũng chẳng có hại gì nếu như cậu thử thoải mái đi một chút. Đi xem bộ phim âm thanh ba chiều đi, và hãy ngồi cạnh một thằng cha đồi truỵ thật sự ấy. Hay là hãy thử nhảy vào chuyện tình ái nóng bỏng bằng cách đến thăm một bạo chúa của đất nước tuyệt vời đã sụp đó nào đó đi.
- Tạm biệt nhé! - Keely chào bạn bằng giọng ngân nga như hát.
Nicole cười khẽ:
- Tạm biệt.
Không nói thêm gì nữa, Nicole gác máy. Keely mỉm cười đặt ống nghe xuống. Nàng không nhớ được mình đã ngả đầu xuống gối và nhắm mắt lại như thế nào.
Khi chuông điện thoại lại reo vang, thoạt tiên Keely nhận ra mình đã ngủ nhiều giờ liền. Nàng quờ quạng trong bóng tối để tìm máy điện thoại, cuối cùng nàng cũng tìm được cái ống nghe nhưng lại hai lần áp trượt vào tai.
- A lô?
- Chào buổi sáng tốt lành!
Keely vụt mở tròn mắt. Nàng được đánh thức dậy một cách tuyệt vời làm sao, thức giấc vì một giọng đàn ông. Giong người đàn ông này…
- Bây giờ là buổi sáng ư? - Nàng hỏi, giọng lùng bùng trong gối.
- Tôi đánh thức em dậy ư?
- Không. - Nàng ngáp dài - Tôi phải dậy để trả lời điện thoại.
- Buồn cười nhỉ?
- Không, chẳng buồn cười tí nào. Sớm thế này ai đã pha trò được. Bây giờ mấy giờ rồi?
- Bảy giờ.
Nàng lăn sang bên để nhìn lại chiếc đồng hồ hiện số để trên bàn đầu giường.
- Ôi, lạy Chúa tôi. Tôi ngủ muộn quá.
- Như vậy thì có gì là hại đâu? Mãi mười giờ mới bắt đầu họp kia mà. Em còn nhiều thời gian.
- Tôi biết. Nhưng chỉ vì tôi vốn quen dậy sớm, vì nghề nghiệp mà. Nếu dậy muộn tôi thấy mình hư đốn quá.
- Thế thường thì em dậy lúc mấy giờ?
- Năm giờ.
- Ái chà! Để làm gì kia?
- Bởi vì buổi phát thanh trên trực thăng bắt đầu vào lúc sáu giờ ba mươi. Giờ cao điểm mà, ông nhớ không?
- Tôi gọi điện thoại cho em chỉ vì chiều hôm qua tôi không chào tạm biệt em được. Tôi có hàng đống tài liệu phải đọc chờ ở văn phòng, Với lại tôi biết đằng nào cũng không gặp riêng em được.
- Tối qua tôi đi ăn tối với mấy bà kia - Tối qua ông đi ăn với ai nhỉ, nàng lại tự hỏi. - Về đến khách sạn tôi mệt rũ cả người. Lúc lên giường đi ngủ tối chẳng nhớ nổi điều gì cả.
- Em cần phải nghỉ ngơi. Còn cả một ngày dài dằng đặc cho em hôm nay nữa.
- Vâng.
Rồi đến một quãng dài im lặng chứa đựng bao nhiêu điều không nói ra. Những lời không được nói ra cứ lơ lửng giữa hai người và nhảy múa trên đường dây điện thoại nối họ với nhau, Những lời đó cứ nài xin được buột ra. Cuối cùng Dax nói:
- Thôi, có lẽ tôi sẽ gặp em sau.
Đó đâu phải là tất cả những gì ông muốn nói với nàng.
- Vâng.
Chẳng lẽ óc nàng chỉ nghĩ ra được có mỗi điều đó thôi ư? Nàng nhắc lại lời mình như một con vẹt.
- Tạm biệt em - Một tiếng thở dài khe khẽ.
- Tạm biệt - Tiếng thở dài như vọng lại.
- Keely?
- Dạ.
- Hôm nay, khi em ngồi sau cái bàn đầy những người nghiêm nghị và đúng mực đó, hãy nhớ rằng ít nhất có một người trong phòng đó chỉ ước ao được ôm em trong tay.
Đường dây chết lặng trên tay nàng.
Giã Từ Quá Khứ Giã Từ Quá Khứ - Sandra Brown Giã Từ Quá Khứ