I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1630 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
uổi chiều, trời mới tắt nắng, Quang lái xe đến Đại Học Xá đón Lan Phi đến nhà mới.
Một số chừng mười cô bạn xách va- li và khuân sách vở từ trên lầu xuống sân cho nàng. Quang không biết, và cũng không ngờ rằng Lan Phi lại nói rõ cuộc “thí nghiệm ái tình” mà nàng và chàng sắp thực hiện cho tất cả những cô bạn thân của nàng biết.
Vì vậy, chàng ngạc nhiên và thắc mắc khi thấy các cô bạn của nàng yên lặng nhìn chàng từ đầu đến chân – mắt cô nào cũng hau háu – như cảnh sát nhìn kẻ cướp. Vài cô lại còn tủm tỉm cười với chàng những nụ cười thông cảm.
Chàng hỏi nhỏ Lan Phi:
- Chuyện gì mà họ nhìn dữ vậy, em?
- Chẳng có chuyện gì cả:
Nàng đáp vội và ngồi vào xe. Để ngăn những câu hỏi của chàng, nàng nói liên hồi về căn phòng nàng mới mướn được, một nơi lý tưởng. Nghe nàng, người ta có thể tưởng đó là một nơi mà tạo hóa đã làm ra để dành cho nàng đến ở.
Tới cửa nhà Nguyệt Điện, Lan Phi mới ngừng nói, Quang dừng xe sau một chiếc tắc xi. Lan Phi – Những bộ áo đầm và áo dài quý nhất, đắt tiền nhất và đẹp nhất của nàng – vắt trên tay, đi vào Nguyệt Điện trước, Quang lo mang va- li vào sau.
Khi Lan Phi đi gần đến thềm nhà, Minh Nhung từ trong nhà đi ra. Tay Minh Nhung cũng cầm, giơ lên cao, mấy chiếc áo dài và áo đầm còn sót lại trong tủ của nàng. Hai nàng – cô dì và cháu – cũng giơ cao những chiếc áo lên ngang mặt và cũng không chú ý tới nhau.
Anh Mười đứng nơi cuối vườn nhìn ra. Anh lẩm bẩm nói một mình bằng một giọng thèm muốn. “Người chưa đi khỏi đã có người đến thế chân ngay, khoái thật! Người đẹp thật quá nhiều!”... Hơn lúc nào hết, anh thấy Hoàng là một người đàn ông đã tìm thấy “lẽ sống” ở đời và sống như Hoàng mới thật là đáng sống.
Trên lối đi qua vườn Nguyệt Điện, Minh Nhung và Lan Phi gặp nhau và sắp xa nhau, nhưng sau vài bước, cả hai nàng cùng chợt nhận ra nhau và cùng dừng lại...
Minh Nhung trợn mắt nhìn cô cháu:
- Lan Phi...! Cháu tới đây làm chi vậy?
- Kìa Dì... May quá, cháu đang thắc mắc không biết Dì ở đâu để báo tin cho Dì biết: bây giờ cháu thế chân Dì.
- Thế chân... nghĩa là thế nào?
- Nghĩa là cháu vào ở trong căn phòng của Dì. Cháu vừa đến mướn trưa nay. Chắc lúc ấy, Dì vừa dọn ra...
Phải mất đến mấy giây đồng hồ sau Minh Nhung mới trấn tĩnh được cơn xúc động. Nàng nghiêm mặt:
- Như thế là Lan Phi tự ý ra khỏi Đại Học Xá? Lan Phi đã nói gì cho Má biết chưa?
- Dì...
- Lan Phi xịu mặt, Minh Nhung nhắc lại:
- Má đã biết chưa?
- Cháu chưa nói gì với Má cháu cả... Nhưng... cháu sẽ nói ngay. Nếu Má cháu biết trước, Má cháu sẽ cản cháu. Má cháu không dám cho cháu sống ở nhà riêng. Má cháu cứ cho là cháu hãy còn bé bỏng lắm.
- Dì cũng nghĩ như Má cháu... – Minh Nhung cố nghĩ một lý do chính đáng và quyết liệt có thể ngăn cản không cho cô cháu gái vào căn nhà nguy hiểm này. Trong cơn bối rối, nàng chỉ nghĩ được một lý do rất thường – cháu là sinh viên, cháu phải ở trong trường...
Lan Phi ngắt lời:
- Thiếu gì sinh viên sống ở ngoài, Dì? Sinh viên đâu có bắt buộc sống ở trong trường. Với lại... Cháu đã hai mươi tuổi rồi.
- Người ta sống ở ngoài vì người ta có gia đình, cháu là con gái mà sống một mình như thế này...
Tiếng cười trong của Lan Phi cất lên trong khu vườn đang tắt dần ánh nắng. Sợ tỏ ra vô lễ làm bà Dì giận, nàng chỉ cười vài tiếng rồi cố nén cười để nói:
- Cháu không ngờ Dì mà cũng còn cổ điển thế! Cháu biết giữ thân cháu chứ.
- Lan Phi đã gặp... Ông chủ nhà này chưa?
- Ông Hoàng ạ? Chính ông ấy nhận cho cháu mướn căn phòng của Dì. Ông Hoàng làm sao hả Dì? Cháu thấy ông ấy lịch thiệp ghê đi...
Minh Nhung không thể nói gì với Lan Phi về Hoàng mà không tiết lộ cuộc tình duyên thầm kín của nàng. Vì vậy, nàng đành ấp úng rồi đứng ngây ra nhìn cô cháu. Nàng có cảm giác của một bà Dì trông thấy cô cháu “phây phây” đi vào chuồng cọp mà không sao ngăn lại được. Hôm qua ở Trường Đại Học, Minh Nhung sốt ruột và “cho rơi” cô cháu. Chiều nay, đến lượt Lan Phi sốt ruột và “cho rơi” bà Dì.
- Tối mất rồi, Dì cho cháu dọn đồ vào nhà nghe Dì. Sáng mai, cháu gặp Dì ờ trường. Dì cháu mình sẽ nói chuyện nhiều. Dì nhớ là Dì không được viết thư cho Má cháu về việc cháu ra sống ở đây Dì nhé... Để cháu lo việc ấy...
Minh Nhung đứng nhìn theo cô cháu vội vã đi vào tòa nhà, cô cháu trẻ, đẹp, ngây thơ và trong trắng của nàng đi vào một khu nguy hiểm hơn là rừng rậm Phi Châu, một Mê Hồn Trận đã làm cho chính nàng thiếu chút nữa thì chết mất xác.
Với một tình trạng tinh thần bối rối, nàng mang những chiếc áo cuối cùng của nàng vào chiếc xe tắc xi sẵn bên ngoài. Khi xe chuyển bánh, nàng mới trông thấy chàng thanh niên lực lưỡng, mặc áo sơ mi ca rô, quần jeans, đi giày mocassin, hai tay ôm và xách bốn cái va- li đi vào Nguyệt Điện.
Sự xuất hiện của chàng thanh niên ấy càng làm cho Minh Nhung thêm bối rối. Sau cùng, nàng đành tự trấn tĩnh bằng cách nghĩ rằng chàng thanh niên này chỉ là một người bạn đến giúp cháu gái nàng dọn nhà, cũng như Huy Giang đến giúp nàng dọn nhà vậy.
Trong căn phòng riêng đầu tiên của đời nàng, Lan Phi hãnh diện treo những chiếc áo đẹp nhất của nàng vào tủ áo. Quang đi vào. Chàng đặt bốn chiếc va- li xuống giữa phòng, thở phào và nhìn quanh. Đây là lần thứ nhất chàng tới đây. Chàng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Thế này mà chỉ có... ngàn hai một tháng?
Lan Phi sung sướng gật đầu:
- Rẻ quá phải không Quang?
- Ông chủ nhà này chắc là cho thuê nhà để lấy... đẹp chớ không phải để lấy tiền. Ông ấy là người thế nào em?
- Già rồi, đứng đắn lắm, Anh ra mang cái ghế bố vô đi.
Quang đến cửa sổ, nhìn ra vườn, ra phía chiếc xe Simac đậu ngoài đường. Từ lúc nghe Lan Phi nói đến cuộc thí nghiệm, chàng vẫn nghĩ rằng đó là một chuyện đặt ra, thảo luận cho vui chớ không thể nào thực hiện được, một chuyện mà chàng phải giả vờ chú ý và giả vờ phản đối để cho nàng hài lòng. Chiều nay, chuyện ấy đột nhiên thành sự thực. Vào đứng ở trong căn phòng này, chàng mới nhận thức được sự nghiêm trọng của tình thế. Cuộc thí nghiệm này, đối với chàng, là một sự nguy hiểm vô cùng, một cuộc hành hạ thường trực mà chàng sợ chàng sẽ không chịu đựng nổi.
Sống ở đây với nàng suốt đêm, thấy nàng ngủ ở một nơi cách chàng có vài thước, chàng chỉ cần vượt vài bước xa cách là ôm được nàng trong tay, trên chiếc giường sẵn sàng... Làm sao chàng có thể chống cự nổi sự quyến rũ ghê gớm ấy? Chàng sợ vì chàng yêu nàng chân thành. Chàng sợ bị nàng khinh bỉ...
- Lan Phi... em nhất định làm cuộc thí nghiệm này sao?
- Ơ hay... sao lại không nhất định? Đến bây giờ mà Quang còn nghĩ rằng Lan Phi nói đùa sao?
Quang nhún vai với một dáng điệu phó mặc cuộc đời cho Số Mệnh. Nếu chàng cố chống cự không nổi và nửa đêm, bò lên giường cưỡng hiếp nàng, đó cũng là tại số. Cái gì cũng do số mà ra hết. Chàng đi ra xe lấy đồ.
Bóng tối xuống trên Nguyệt Điện, một đêm mát, đẹp và thơ mộng bắt đầu. Anh Mười bưng một chiếc rổ, trong có mấy cây hoa có cả đất vào phòng Hoàng. Những cây hoa mới đánh lên từ ngoài vườn này sẽ được trồng ở bệ đất bên cửa sổ phòng Hoàng, lấy hoa để Hoàng đem tặng cho các cô gái trọ xinh đẹp.
Chị Mười đang bầy bàn ăn – ba bộ bát đũa, muỗng dĩa và khăn ăn trên bàn chứng tỏ tối nay, Hoàng Chủ Nhân có thực khách – mặt chị nặng như một cái cối đá. Chị nhìn chồng và Hoàng bằng một đôi mắt mà những người đàn bà ác nghiệt vẫn dùng để nhìn những kẻ tử thù. Hoàng tự tay trồng hoa vào bệ đất, ngoài cửa sổ anh Mười đứng bên. Hai người nói nho nhỏ, đủ cho nhau nghe, như hai anh gián điệp nói chuyện ở chỗ đông người trên màn bạc.
- Nhà lại có khách đến mướn?
- Ừ...
- Nữ khách?
- Hai cô?
Hoàng gật đầu:
- Ừa!
- Cậu mời cả hai cô qua ăn... tân gia bữa nay?
- Chuyện bắc buộc!
- Nếu tôi không lầm, bữa ăn tối sẽ có có một sự lựa chọn?
- Có thể! Nhưng cũng có thể... hoa thơm đánh cả cụm! Đồng ý?
- Đồng ý!
Thấy bóng tối đã xuống đầy trong vườn, Hoàng trở vào cởi áo tắm. Chị Mười đã bầy xong bàn ăn. Chị nói với Hoàng bằng một giọng nặng những ác cảm:
- Thức ăn tôi đã làm xong cả: nem chua, gà rô ti, cơm nếp. Chai rượu sâm- banh cậu đưa tôi đã để ướp lạnh. Lát nữa, các cô bé tới, cậu chỉ việc lấy rượu. Nếu tối nay là một tối vui đặc biệt... cậu cần có người hầu... để tôi bảo nhà tôi ở lại phụ cậu một tay...
Giả vờ như không hiểu câu nói nhiếc ngầm ấy, Hoàng nhìn qua bàn ăn:
- Được rồi. Đẹp lắm rồi. Cám ơn chị. Chị đưa anh ấy về nghỉ đi. Tối nay có gì đặc biệt đâu mà bắt anh ấy ở lại. Tôi lo một mình được. Tôi quen rồi...
- Cậu thì quen quá rồi – chị Mười dài giọng – Nhưng tối nay có những hai cô bé. Sợ cậu mỏi tay...
Thấy Hoàng vẫn làm lơ, chị Mười bực quá, nói thẳng:
- Cấu cứ quen mui thấy mùi ăn mãi, có ngày người ta cho cậu vào ngồi tù...
Hoàng hỏi lại:
- Lý do?
- Vì tội dụ dỗ con gái vị thành niên...
- Ai dụ dỗ ai? Tôi chỉ làm bổn phận của một người chủ nhà lịch sự và độc thân, tổ chức một bữa cơm gia đình, thân mật để chào đón hai có mướn nhà mới dọn đến. Các cô ấy xa nhà, cần được hưởng không khí gia đình.
- Yên trí đi...! Rồi có ngày kiểm tục người ta đến kiểm soát nhà này... Sớm muộn thế nào cũng có ngày...
Chị bỏ ra khỏi phòng. Hoàng bực tức nhìn theo chị, rồi nhìn anh Mười. Cái nhìn của Hoàng như muốn nói – “Gớm... chị vợ của anh thật là quá lắm...”
Hiểu cái nhìn thay cho lời nói ấy, anh Mười đến gần chàng nói bằng một giọng đại lượng và nhỏ nhẹ:
- Đàn bà họ vẫn hẹp hòi như vậy. Họ không thể hiểu được đàn ông chúng mình... – Anh nhìn quanh phòng, gật đầu tỏ vẻ có thiện cảm – Cậu có một nơi... dụng võ thật tuyệt... Nếu tôi cũng có đủ điều kiện như cậu...
Dịu lại vì sự tán thưởng nồng nhiệt của anh Mười, Hoàng vỗ nhẹ lên vai anh:
- Anh lấy rượu uống rồi đưa chị ấy về đi.
Chàng nhanh nhẹn đi vào phòng tắm.
Anh Mười rót Quisky vào ly, đưa ly lên lắc nhẹ cho cục đá nhỏ tan vừa đủ mát rồi ngửa cổ uống một hớp lớn. Chất rượu mạnh có công hiệu ngay. Đứng cầm ly rượu trước mặt, một tay đặt sau lưng, mắt nhìn bàn tiệc, anh Mười chợt tưởng như anh là một nhân vật quan trọng: một Đại Tướng, một Thủ Tướng đứng giữa một rừng người đẹp trong một dạ hội tiếp tân. Đôi mắt cận thị của anh chợt mờ đi trong một cơn mơ mộng xuất thần. Anh Mười thường có những cơn xuất thần như vậy, nhất là sau khi anh uống rượu.
Anh đứng dựa mình vào lưng chiếc ghế bành, một nụ cười lịch thiệp và quí phái nở trên môi, anh nói với đàn bà tưởng tượng – đẹp nhất trong số những người đàn bà đẹp, đa tình nhất trong số những người đàn bà đa tình – đang đứng trước mặt anh và đang sẵn sàng chờ đợi anh chiếu cố – “Anh đợi em từ hai mươi năm...”
- Anh làm cái chi kỳ cục vậy?
Mười giật nẩy mình. Một giọng đàn bà chua như giấm vang lên làm cơn xuất thần của anh ta biến không còn một dấu vết. Chị vợ anh ta từ nhà bếp vừa lên, tay xách nón và chiếc bị, chân đi guốc lẹp kẹp, đang trợn mắt nhìn anh.
Anh ấp úng:
- Có làm cái chi đâu. Tôi đang chờ cô về.
- Lại uống rượu! Gan ruột nát bấy ra rồi mà vẫn còn tham lam, cứ thấy rượu là uống...
- Chẳng lẽ sao?... Chẵng lẽ không uống thì chết à? Dọn đồ đi về...
Chị Mười đứng ngoài cửa phòng chờ chồng. Chị thấy cánh cửa phòng xế đó – phòng cô Minh Nhung hôm qua- hé mở. Chị tò mò muốn biết hai cô gái mới dọn đến mặt mũi, người ngợm ra làm sao.
Sau cùng, chị thò đầu nhìn vào phòng. Chị thấy Lan Phi đang đứng xếp y phục vào tủ:
- Chào cô...
Lan Phi quay lại nhìn, nụ cười đi trước tiếng cười của nàng làm cho nét mặt của chị Mười tươi hẳn lên:
- Chào chị...
Nụ cười và tất cả những cái gì Lan Phi cho đi theo nụ cười đó đã giúp nàng chiếm được trọn vẹn cảm tình của chị Mười ngay từ phúc đầu. Chị bước vào phòng:
- Tôi là người làm của ông Hoàng, tôi nấu bếp và giặt ủi cùng dọn phòng cho các cô ở đây. Nhà tôi tên là Mười.
- Chị Mười... Tên tôi là Lan Phi.
- Nếu các cô có cần gì, cứ cho tôi biết. Mới có một mình cô tới thôi ạ?
Chị Mười nhìn quanh. Lan Phi bối rối trong vài giây đồng hồ nhưng nàng tự trấn tĩnh được ngay:
- Bạn tôi tới rồi. Đang dọn đồ ngoài xe vô nhà.
Chị Mười kín đáo quan sát Lan Phi. Chị thấy những lời chị tiên đoán về những cô gái mới tới – những người con gái sắp sửa đem thân làm nạn nhân cho chàng sở khanh chủ nhà – không sai mảy may. Người thiếu nữ này hoàn toàn ngây thơ và thiếu kinh nghiệm, một miếng mồi quá ngon cho anh chàng họ Sở bên kia, một con nai tơ sắp sửa sa vào hang sói. Chị nghĩ đến cô giáo Minh Nhung, đến những cô mà chị thấy kế tiếp nhau xách va- li đi. Chị nghĩ đến Hoàng và chị thấy có bổn phận phải nói vài câu về Hoàng để cho cô thiếu nữ ngây thơ này đề phòng:
- Lẽ ra... chuyện này không phải là chuyện của tôi...
- Chị Mười mở đầu... nhưng vì tôi thấy cô hãy còn trẻ quá. Cô lại tới đây ở một mình, trong lúc ông Hoàng...
- Ông Hoàng? Ông Hoàng làm sao, chị?
- Ông ấy cũng... Ở một mình, ông ấy chưa vợ con... và theo như lời các cô ở đây trước có cho tôi biết thì... Ông ấy khéo lắm. Ổng biết cách ăn nói làm vừa lòng đàn bà...
Chị Mười bối rối. Chị thấy rõ không có thể nói cho Lan Phi biết rõ nỗi nguy hiểm đang chờ đợi nàng nếu chị không trình bày với nàng những sự thực sống sượng:
- Cô hiểu tôi muốn nói gì chứ? Trước cô... đã có nhiều cô tới đây và... cô nào cũng “bị” với ông ấy hết. Ổng dụ dỗ khéo lắm...
Lan Phi mở rộng đôi mắt đen lay láy, nhìn chị Mười tỏ vẻ không tin:
- Ông Hoàng mà vậy à?
Chị Mười gật đầu:
- Ông Hoàng mà vậy đó!
- Lạ nhỉ... Các cô trước đây sao mà kỳ vậy? Bộ các cổ hết... đàn ông rồi hay sao? Tôi thấy ông Hoàng ổng đứng đắn đấy chứ?
- Các cô trước kia cũng nghĩ như cô vậy. Tôi đã nói là ổng khéo lắm mà. Cô nào vô ở đây cũng bị với ổng hết. May ra có cô là thoát...
Chị Mười nói đến đó là ngừng, nhưng Lan Phi cũng hiểu rằng chị muốn nói – “Cô thoát tay hắn là vì tôi nói cho cô biết trước...” Nàng cười:
- Cám ơn chị. Chị đừng lo. Tôi giữ mình tôi được mà!
Chị Mười không tin tưởng lắm ở câu nói đầy tự tin của Lan Phi. Chị nhớ lại những cô gái trước nàng đã sống trong phòng này, cô nào cũng tự phụ là giữ mình được nhưng rốt cuộc cô nào cũng để cho Hoàng tha hồ muốn làm gì mình thì làm.
Có tiếng chân người đi bên ngoài, chị Mười chấm dứt câu chuyện:
- Tôi đã nói trước để cô biết rồi đó. Vậy là xong bổn phận của tôi. Cô nên cho cô bạn của cô biết, để cô ấy đề phòng...
Chị thấy nét mặt của Lan Phi đổi khác. Cùng lúc ấy có người bước vào phòng. Chị quay lại và thấy một thanh niên cao lớn, đẹp trai, mặt mũi sáng sủa, thông minh đang hì hục khiêng chiếc ghế bố kiểu nhà binh vào phòng.
Lan Phi giới thiệu hai người với nhau bằng một giọng yếu xều – “Anh Quang... Chị Mười, chị nấu bếp ở đây...” Quang dựng chiếc ghế bố trong một gốc phòng. Chàng ngồi xuống ghế sẵn sàng chờ đợi những sự lôi thôi rắc rối xẩy ra.
Chị Mười nhìn chiếc ghế bố, rồi nhìn Quang sau cùng chị hỏi:
- Cậu đây là người ở chung phòng với cô?
Quang nhìn Lan Phi mỉm cười như để an ủi trước sự thất bại của nàng:
- Em nói cho chị ấy biết đi. Trước sau gì rồi chị ấy cũng biết...
Lan Phi khổ sở gật đầu và miễn cưỡng giải thích:
- Chị Mười... chị đừng hiểu lầm... Anh Quang với tôi đây là bạn.
Nàng ngừng nói, ngạc nhiên vỉ vẻ mặt đồng ý và tán thưởng quá rõ ràng của chị Mười.
- Cô không cần phải nói gì cả. Tôi hiểu... – chị Mười vui vẻ ngắt lời Lan Phi, giọng nói của chị gần như là giọng nói của một người sung sướng đôi mắt chị sáng lên khi chị tưởng tượng đến nỗi thất vọng của Hoàng lát nữa đây, khi chàng thấy một thanh niên nằm trong phòng Lan Phi, chị nói tiếp – Cô cậu ở trong phòng này thì nhất rồi. Hơi chật một chút, nhưng mà chưa có trẻ con thì cũng vừa...
Lan Phi đỏ bừng mặt nàng bực mình với chính nàng vì sự đỏ mặt ấy. Thấy chị Mười lui ra, nàng vội vã níu tay chị lại để nói:
- Chị hiểu lầm. Tôi với anh Quang không phải là... là... Chúng tôi chỉ là bạn. Chúng tôi sống với nhau trong phòng này nhưng mà...
Nhưng chị Mười không nghe nàng nữa, chị gỡ tay nàng ra.
- Như vậy càng hay. Cô cậu đây có cần gì xin cứ cho tôi biết. Thôi... chào cô cậu...
Chị vui vẻ ra khỏi phòng trong lúc Lan Phi và Quang nhìn nhau, khó hiểu.
Đi ngang cửa phòng Hoàng chị Mười đứng lại thò đầu nhìn vào phòng. Hoàng đã tắm xong, chàng đã bận y phục đàng hoàng và đang đứng đặt hai bông hoa vào hai chỗ bàn ngồi của hai cô khách. Chàng giả vờ như không thấy chị Mười nhìn vào phòng, miệng khe khẽ hát. Chị Mười mỉm cười rồi nhẹ gót ra khỏi nhà, miệng cũng khe khẽ hát...
Anh Mười ngạc nhiên hỏi vợ:
- Chuyện gì vui dữ vậy?
Chị Mười không cần nói lý do nỗi vui của chị cho chồng biết. Một mình chị biết là đủ rồi. Chị chỉ nói:
- Lâu lâu cũng phải “zui” chút chút chớ! không “zui” chết ngỏm sống sao nổi?
Gái Trọ Gái Trọ - Hoàng Hải Thủy