Số lần đọc/download: 2244 / 28
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:20 +0700
Chương 4
Đ
ằng kia bọn giặc vẫn quất ngựa chạy nhanh. Trong khoảng nhá nhem, những bóng đen vùn vụt như một toán hung thần. Cái lặng lẽ vô cùng trên cảnh vật bị những tiếng vó ngựa đập đường, những tiếng gươm súng va nhau khua động một cách thê thảm. Bỗng có tiếng người càu nhàu, đại ý:
- Những quân láo xược! Cứ để tôi bắn chết cả đi cho rảnh chuyện!
Tiếng khác đáp:
- Ý Sập Trưởng không muốn ở tỉnh nghe tiếng súng động trước khi bọn mình tới nơi. Có thế mới mong tóm được hết tụi cóc vàng. Nhất lão Điều hộ thì cần phải bắt kỳ được.
- Lão già ấy sụ lắm à?
- Cứ lời mẹ con Chánh ú thì lão ấy "dậu" lắm!... à mà lạ! Thằng con trai Chánh ú hẹn sẽ chờ ở đây để dẫn đường mà sao không thấy vía nó đâu cả?...
- Chánh ú nào?
- À, một con mẹ An Nam vẫn giúp mình. Nhờ nó mà tay nào hơi có máu mặt đều bị mình vớ được hết cả.
- Chuyện! Có thế mới được việc cho mình. Vả, mình dùng nó cũng như dùng con chó săn, thỏ rừng đã hết thì chó cũng chẳng còn.
Ngay lúc đó thốt nhiên có một tiếng còi. Viên tướng và bọn tùy tòng vội kìm ngựa lại.
Trong búi cây bên lề đường mọc ra một cái bóng người. Bóng đen chạy lại gần chủ tướng nói nhỏ mấy câu. Tướng giặc "tỉu" ầm lên, đoạn hô quân lộn trở lại. Ngựa phi một thôi nữa thì rẽ sang một con đường khác rộng phẳng hơn. Rồi, chẳng bao lâu, xa xa đằng phía trước, hiện ra một lũy tre rậm rạp. Tướng giặc thúc quân tiến mau, chớp mắt đã sát chân lũy. Vừa được lệnh, toán Cờ Đen tản ra bao vây tứ phía; còn chủ tướng thì nhảy xuống ngựa, cùng hai tên hầu cận xông thẳng vào cổng...
Hai tên hầu khẽ rỉ tai nói thầm:
- Cái bóng đen vừa rồi là con Chánh ú phải không?
- Chính nó đấy!
- À, thế ra thằng chăn dê lừa mình. Chính đây mới là nhà lão Điều.
- Xem thế thì biết mẹ con Chánh ú được việc cho ta biết chừng nào!...