Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Chương 2
M
ột trong những người tình cũ của góa phụ Chloe cho chiếc Silver Cloud Rolls đến đón cô từ bệnh viện về nhà sau khi cô hạ sinh con gái. Ngồi thoải mái trong băng ghế da lộng lẫy, Chloe nhìn xuống đứa bé quấn trong tấm khăn flannel được thụ thai một cách hoành tráng giữa salon lông thú của Harrods và vuốt ngón tay dọc theo bầu má mịn màng của nó. ”Francesca bé bỏng xinh đẹp của mẹ,” cô thủ thỉ. ”Con chẳng cần cha hay bà ngoại gì hết. Con sẽ chẳng cần bất kỳ ai ngoài mẹ...vì mẹ sẽ tặng con tất cả mọi thứ trên đời.”
Chương 2
Rủi thay cho con gái của Black Jack, Chloe đã nói là làm.
Năm 1961, khi Francesca lên sáu và Chloe hai mươi sáu tuổi, hai mẹ con thực hiện một bộ ảnh cho tạp chí British Vogue. Bên trái trang báo là bức ảnh của Nita mặc một chiếc váy trong bộ sưu tập Gypsy của bà được nhiếp ảnh gia Karsh thực hiện dưới dạng ảnh đen trắng, còn bên phải là Chloe và Francesca. Hai mẹ con đứng trên một phông nền trắng có những nếp gấp như sóng biển, cả hai đều mặc màu đen. Giấy trắng, nước da trắng xanh của họ, và hai chiếc áo choàng nhung đen với mũ trùm rủ xuống khiến bức ảnh trở thành một hiện tượng về sự tương phản. Màu sắc thực duy nhất đến từ bốn cú sốc thị giác của xanh lục thẫm – đôi mắt đầy ám ảnh của nhà Serritella nổi bật trên trang báo, long lanh như những viên đá quý đế vương.
Sau khi sự chấn động về bức ảnh phai nhạt, phe độc giả hay soi mói chỉ ra rằng những đường nét lộng lẫy của Chloe có lẽ không đẹp bằng mẹ mình. Nhưng ngay cả những người ác ý nhất cũng không thể tìm ra khiếm khuyết nào nơi đứa trẻ. Cô bé như hình mẫu của một bé gái hoàn hảo, với nụ cười vui sướng và nhan sắc siêu phàm của thiên thần sáng bừng trên khuôn mặt bé nhỏ hình oval. Chỉ có người chụp bức ảnh mới có cái nhìn khác về đứa bé. Ông ta có hai vết sẹo nhỏ, giống như hai cái bớt trắng giống hệt nhau trên mu bàn tay nơi hàng răng cửa nhỏ mà sắc của đứa bé đã cắn phập vào.
”Không không, con yêu,” Chloe đã khiển trách Francesca vì tội cắn nhiếp ảnh gia chiều hôm đó. ”Chúng ta không được cắn chú tốt bụng đó.” Cô khua ngón tay trỏ sơn bóng màu gỗ mun trước mặt con gái.
Francesca nổi loạn trừng mắt với mẹ. Nó muốn về nhà chơi với rạp múa rối mới của nó, chứ không muốn bị bắt chụp ảnh bởi một ông xấu xí luôn miệng bảo nó không được ngọ nguậy. Nó dí một mũi giày tinh xảo bằng da đen bóng vào những lớp giấy trắng lô xô của lớp phông nền và lắc cho những lọn tóc hạt dẻ tuột khỏi dây buộc bằng nhung đen. Mummy đã hứa cho nó một chuyến đi đặc biệt đến bảo tàng Madame Tussaud nếu nó chịu hợp tác, mà Francesca thì rất mê bảo tàng Madame Tussaud. Mặc dù vậy, nó không hoàn toàn chắc chắn mình đã thực hiện thỏa thuận một cách tốt nhất có thể. Nó cũng yêu cả thị trấn Saint-Tropez nữa.
Sau khi hỏi thăm bàn tay bị thương của nhiếp ảnh gia, Chloe đưa tay vuốt lại tóc cho Francesca, rồi rụt vội tay về với tiếng kêu thất thanh khi nhận được đúng sự đối đãi như với nhiếp ảnh gia. ”Con bé hỗn láo này!” cô la lên, đưa tay lên miệng mút vết thương.
Mắt Francesca lập tức nhòe nhoẹt nước, và Chloe đâm giận mình vì đã lớn tiếng. Cô nhanh chóng kéo con gái vào lòng. ”Đừng để ý nhé,” cô dỗ dành. ”Chloe không giận con đâu. Là Mummy xấu. Tí nữa về nhà chúng ta sẽ mua cho con một bé búp bê mới.”
Francesca rúc vào vòng tay âu yếm của mẹ và liếc mắt nhìn trộm ông chụp ảnh qua hàng mi dày. Rồi nó lè lưỡi.
Buổi chiều ấy đánh dấu lần đầu tiên song không phải cuối cùng Chloe lĩnh hội hàm răng nhỏ mà sắc của Francesca. Nhưng dẫu cho đến ba bảo mẫu đã xin thôi việc, Chloe vẫn không chịu thừa nhận rằng tật cắn người của con gái mình là có vấn đề. Francesca chỉ là dũng cảm mà thôi, và Chloe chắc chắn không có ý định làm con gái ghét mình vì làm to chuyện một vấn đề hết sức nhỏ nhặt. Thời kì khủng bố của Francesca có lẽ còn tiếp diễn nếu không có một đứa nhóc lạ mặt cắn lại nó sau một cuộc ẩu đả giành xích đu trong công viên. Khi Francesca phát hiện ra bị cắn như thế mới đau làm sao, nó liền bỏ tật đó. Nó không phải là đứa trẻ độc ác có chủ tâm; nó chỉ muốn đạt được mục đích của mình thôi.
Chloe sắm một ngôi nhà phong cách thời nữ hoàng Anne trên phố Upper Grosvenor cách không xa tòa đại sứ Mỹ và mặt phía đông công viên Hyde Park. Ngôi nhà cao bốn tầng, nhưng chỉ rộng xấp xỉ chín mét, kết cấu hẹp này được phục dựng lại từ những năm 1930 bởi Syrie Maugham, vợ của Somerset Maugham và là một trong những nhà thiết kế được ca ngợi nhất trong thời của bà. Một cầu thang uốn khúc từ tầng trệt chạy lên phòng khách, lướt qua một bức chân dung của Chloe và Francesca do Cecil Beaton vẽ. Những cây cột giả đá màu san hô viền quanh lối vào phòng khách, nơi pha trộn giữa những mảng phong cách của Pháp và Italia cũng như những chiếc ghế Adam đa dụng và một bộ sưu tập gương Venetian. Tầng hai là phòng ngủ của Francesca được trang trí như lâu đài của Người đẹp ngủ trong rừng. Trên nền những tấm rèm đăng ten rập nổi những bông hồng lụa và chiếc giường với một vương miện gỗ mạ vàng trên đỉnh từ đó buông xuống hàng thác vải tuyn trắng nhẹ như mây, Francesca ngự trên đó như một nàng công chúa cai quản toàn bộ lãnh địa của mình.
Thỉnh thoảng nó tổ chức tiệc chiêu đãi trong căn phòng cổ tích, rót trà ngọt từ một chiếc ấm sứ Dresden cho con gái của một trong những người bạn của Chloe. ”Ta là Công chúa Aurora,” nó tuyên bố với Honorable Clara Millingford trong một lần đến chơi, duyên dáng hất những búp tóc màu hạt dẻ nó được thừa hưởng, cùng với bản tính liều lĩnh, từ Black Jack Day. ”Cô là một trong những người phụ nữ tốt bụng từ trong làng tới thăm ta.”
Clara, con gái độc nhất của Tử tước Allsworth, không có ý định làm một người phụ nữ tốt ở làng trong khi con nhỏ Francesca làm bộ làm tịch ra cái điều mình là người hoàng tộc. Nó đặt chiếc bánh quy chanh chỉ còn một phần ba xuống và nói. ”Tớ muốn làm Công chúa Aurora cơ!”
Đề nghị này làm Francesca kinh ngạc đến nỗi nó bật ra một tràng cười trong như tiếng bạc. ”Đừng có ngớ ngẩn, Clara thân mến. Cậu có những nốt tàn nhang to bự. Tất nhiên tàn nhan không phải không đẹp, nhưng chắc chắn với Công chúa Aurora thì không, đó là người đẹp nhất đất nước. Tớ sẽ là Công chúa Aurora, còn cậu có thể làm hoàng hậu.”
Francesca nghĩ sự thỏa hiệp của nó là cực kỳ công bằng và nó rất đau khổ khi Clara, giống như rất nhiều những đứa con gái khác từng đến chơi với nó, không bao giờ quay lại. Sự nghỉ chơi của chúng làm nó suy sụp. Chẳng phải nó đã chia sẻ mọi món đồ chơi xinh xắn của mình với chúng? Chẳng phải nó đã để cho chúng chơi trong căn phòng lộng lẫy của nó sao?
Chloe bỏ qua mọi dấu hiệu cho thấy con mình đang trở nên hư hỏng. Francesca là con cô, thiên thần của cô, bé gái hoàn hảo của cô. Cô đã thuê những gia sư giỏi nhất, mua những mẫu búp bê mới nhất, những trò chơi hiện đại nhất, chăm bẵm cưng nựng nó, và để cho nó làm mọi thứ nó muốn miễn là không gây nguy hiểm cho nó. Cuộc đời Chloe đã hai lần hứng chịu cái chết đột ngột của người thân, và ý nghĩ có chuyện gì đó xảy ra với đứa con quý giá của cô khiến người cô lạnh toát. Francesca là chỗ nương tựa của cô, mảnh yêu thương duy nhất cô còn có thể giữ được trong cuộc đời trôi nổi của mình. Có lúc cô nằm trằn trọc trên giường, mồ hôi dấp dính trên da khi mường tượng những điều khủng khiếp có thể xảy đến với một đứa bé trót mang tính cách bạt mạng giống bố. Cô thấy Francesca nhảy xuống một hồ bơi và không bao giờ trở lên nữa, ngã xuống từ cáp treo trượt tuyết, rách bắp chân trong lúc tập múa ballet, mang sẹo trên mặt do tai nạn xe đạp. Cô không sao gạt đi được nỗi sợ thắt ruột rằng có cái gì đó thật kinh khủng đang rình rập ngoài tầm mắt cô sẵn sàng vồ lấy con gái cô, và cô những muốn bọc Francesca trong một tấm vải cotton và đem nó đến một chốn êm đềm tươi đẹp nơi không điều gì có thể làm hại nó.
”Không!” cô hét lên khi Francesca đang ở cạnh cô bỗng lao xuống vỉa hè đuổi theo một con chim bồ câu. ”Quay lại đây! Đừng có chạy như thế!”
”Nhưng con thích chạy,” Francesca phản đối. ”Nó khiến gió kêu ù ù bên tai con.”
Chloe quỳ xuống giang tay ra. ”Chạy sẽ làm tóc con rối bù và mặt con đỏ ửng. Người ta sẽ chẳng yêu con nếu con không xinh đẹp.” Cô ghì chặt Francesca vào lòng và tuôn ra lời dọa dẫm kinh khiếp này, nói theo cái cách mà những bà mẹ khác thường lôi ông ba bị ra dọa.
Có lúc Francesca chống đối, lén mẹ tập nhào lộn hoặc đu mình trên một cành cây mỗi khi bảo mẫu sểnh mắt trông coi. Nhưng những trò nghịch của nó luôn luôn bị phát hiện, và người mẹ dễ tính của nó, người chưa từng từ chối nó cái gì, không bao giờ quở trách nó kể cả những lúc nó hỗn nhất, lại trở nên điên cuồng đến mức Francesca thấy sợ.
”Lần sau thì mày chết với mẹ!” mẹ nó sẽ hét lên, chỉ vào những cọng cỏ dính trên chiếc áo yếm lanh màu vàng của Francesca hoặc vết bẩn trên má nó. ”Trông mày mới xấu xí làm sao! Không ai thích những đứa con gái xấu xí cả!” Rồi sau đó Chloe bắt đầu khóc nức nở theo một kiểu vật vã đến mức Francesca đâm hoảng. Sau hàng loạt tình tiết nhặng xị này, nó rút ra kinh nghiệm: chuyện gì trong cuộc sống cũng có thể chấp nhận được...miễn là trông nó vẫn xinh đẹp khi làm chuyện đó.
Hai mẹ con sống một cuộc sống nhàn hạ tao nhã nhờ tiền thừa kế của Chloe cũng như sự hào phóng của lần lượt những người đàn ông đi qua đời cô y chang cách những bậc cha chú của cô đã đi qua đời Nita. Sự nhạy bén cao độ của cô đối với những thú ăn chơi và tiêu pha đã góp phần nâng cao danh tiếng của cô trên trường quốc tế như một người bạn vui vẻ và một vị khách thú vị, người luôn có thể trông chờ sẽ làm nóng bầu không khí dù buồn tẻ nhất; Chloe là người đã xua tan những giờ phút nặng nề ở Deauville, khi tất cả đã dần chán ngấy môn polo, bằng cách dựng lên những cuộc săn kho báu phức tạp khiến cả bọn phải chạy khắp vùng nông thôn nước Pháp trong những chiếc xe hơi bóng lộn để tìm những thầy tu hói đầu, những viên ngọc lục bảo ở hình dạng nguyên sơ, hay một chai Cheval Blanc ’19 được làm lạnh ở mức hoàn hảo; Chloe là người vào dịp giáng sinh đã khăng khăng rằng họ hãy rời Saint-Moritz để đến một điền trang Ma rốc ở Algarve nơi họ được giải trí bởi một nhóm các ngôi sao nhạc rock và ngồn ngộn thuốc hashish.
Thường thì Chloe đưa cả con gái theo, cùng với một bảo mẫu và bất cứ gia sư nào hiện đang coi sóc việc học tập lộn xộn của Francesca. Những người này thường cách ly Francesca khỏi đám người lớn vào ban ngày, nhưng tối đến Chloe thỉnh thoảng đem nó ra khoe với hội dân chơi lúc ấy đã mệt ứ như thể con bé là một con bạc tháu cáy.
”Con gái tôi đây này, mọi người!” Chloe giới thiệu vào một lần cô dẫn Francesca lên boong sau du thuyền của Aristotle Onassis mang tên Christina, tối đó neo ngoài bờ biển của Trinidad. Nơi tiếp khách rộng rãi phía đuôi tàu nằm dưới một mái che màu xanh lục, khách khứa ngả người trong những chiếc ghế thoải mái ngay cạnh bức tranh phiên bản Con bò của vua Minos khảm trên boong tàu gỗ tếch. Bức khảm này vừa được dùng làm sàn nhảy chưa đầy một giờ trước và lát nữa sẽ được hạ thấp xuống chín feet và đổ ngập nước để phục vụ những ai muốn bơi vài vòng trước khi về nghỉ.
”Lại đây, công chúa xinh đẹp của ta,” Onassis đưa hai tay ra. ”Tặng cho bác Ari một cái hôn nào.”
Francesca dụi đôi mắt ngái ngủ và bước về phía trước, trông đẹp như một con búp bê. Cái miệng nhỏ xinh như nét lượn cây cung của thần Cupid, đôi mắt xanh lục hết mở ra lại nhắm vào như thể hàng mi nặng quá. Dải đăng ten ở cổ chiếc váy ngủ trắng rung rinh trong làn gió đêm, hai bàn chân trần lấp ló dưới gấu váy, để lộ những móng chân sơn hồng giống như màu phía trong tai một chú thỏ. Bất chấp sự thật rằng nó mới chín tuổi và đã bị đánh thức vào hai giờ sáng, các giác quan của nó dần trở nên tỉnh táo. Cả ngày nó bị phó mặc cho những người làm chăm sóc, và giờ nó háo hức trước cơ hội thu hút sự quan tâm của những người lớn. Có lẽ nếu nó thể hiện thật tốt đêm nay, họ sẽ cho nó ngồi trên boong sau với họ vào ngày mai.
Onassis, với chiếc mũi khoằm và cặp mắt hẹp, tận nửa đêm vẫn mang cặp kính râm lù lù, làm nó thấy sợ, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn bước vào vòng tay ông ta. Tối hôm trước ông ta vừa cho nó một chuỗi hạt rất đẹp hình dáng như một con sao biển, nó không muốn mạo hiểm hi sinh những món quà khác có thể ở phía trước.
Khi ông ta nhấc nó lên lòng, nó liếc qua Chloe, đang nằm cuộn tròn bên cạnh người tình hiện tại, Giancarlo Morandi, tay đua Công thức Một người Italia. Francesca biết về tất cả những người tình của mẹ vì Chloe đã giải thích cặn kẽ về bọn họ cho nó. Đó là những người đàn ông hấp dẫn chăm sóc cho phái nữ và khiến họ cảm thấy mình xinh đẹp. Francesca nóng lòng muốn lớn thật nhanh đủ để có một người tình của riêng nó. Nhưng không phải là Giancarlo. Thỉnh thoảng chú ấy lại đi chơi với những phụ nữ khác và làm mẹ nó phải khóc. Thay vì vậy, Francesca muốn có một người tình sẽ đọc sách cho nó nghe và đưa nó đi xem xiếc và hút tẩu giống mấy người nó thấy đi dạo với những bé gái bên hồ Serpentine.
”Xin mọi người chú ý!” Chloe ngồi lên và vỗ vỗ hai tay trên đầu, giống một trong những vũ công flamenco Francesca được xem biểu diễn khi hai mẹ con ở Torremolinos dạo trước. ”Bây giờ cô con gái xinh xắn của tôi sẽ minh họa những điệu bộ nhà quê học đòi thành thị của các vị.” Những tiếng huýt sáo chế nhạo đáp lại tuyên bố này, và Francesca nghe thấy Onassis cười khùng khục bên tai nó.
Chloe lại dựa hẳn vào Giancarlo, cọ một chân trong chiếc quần trắng bó sát kiểu Courreges vào bắp chân gã ta đồng thời nghiêng đầu về phía Francesca. ”Mặc kệ họ đi, con yêu,” cô trịch thượng cao giọng. ”Bọn họ lưu manh một giuộc cả. Không hiểu sao mẹ lại dây dưa với họ chứ.” Nhà thiết kế khúc khích cười. Khi Chloe chỉ vào chiếc bàn thấp bằng gỗ gụ, phần tóc mái hình chữ V kiểu Sassoon rủ xuống má, hình thành một đường thẳng sắc nét. ”Mở mắt cho họ đi, Francesca? Ở đây chỉ có bác Ari của con là còn có chút đầu óc thôi.”
Francesca trượt khỏi đầu gối Onassis và bước lại chỗ chiếc bàn. Nó có thể cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người dồn vào mình và nó cố ý kéo dài thời khắc này, bước từng bước thật chậm, vai rướn thẳng, làm như mình là một cô công chúa nhỏ đang bước đến ngai vàng. Khi đến nơi và nhìn thấy sáu bát sứ nhỏ, nó nở nụ cười và vuốt tóc ra khỏi mặt. Quỳ xuống tấm thảm phía trước bàn, nó chăm chú quan sát từng cái bát.
Những thứ đựng trong bát sáng lên trên nền sứ trắng, sáu loại trứng cá lấp lánh với các màu đỏ, xám và be. Nó chạm tay vào bát cuối cùng, đựng một khối trứng cá màu đỏ ngọc trai rực rỡ. ”Trứng cá hồi,” nó nói, gạt cái bát ra. ”Không đáng để quan tâm. Trứng cá đích thực chỉ có ở loài cá tầm biển Caspi.”
Onassis cười ha hả và một trong những ngôi sao điện ảnh vỗ tay khen ngợi. Francesca nhanh chóng loại bỏ hai cái bát nữa. ”Đây đều là trứng cá vây tròn, nên cũng không thể xét đến chúng.”
Nhà thiết kế nội thất ghé lại gần Chloe. ”Những thông tin kia bẩm sinh đã có, hay thông qua tiếp thu?”
Chloe tặng anh ta một cái liếc mắt tinh quái. ”Tất nhiên là bẩm sinh rồi.”
”Và chúng là những thông tin thật lí thú, cara.” Giancarlo lướt tay lên phần bụng để trần của Chloe.
”Đây là trứng cá tầm trắng,” Francesca nói, khó chịu vì mình không còn là tâm điểm chú ý, nhất là sau khi nó đã phải ở cả ngày với một cô gia sư luôn miệng lẩm bẩm những lời đáng sợ chỉ vì Francesca không chịu làm những bảng tính nhân chán ngắt của cô ta. Nó chạm đầu ngón tay lên mép chiếc bát ở giữa. ”Các vị sẽ nhận thấy trứng cá tầm có kích thước lớn nhất.” Chuyển qua bát tiếp theo, nó tuyên bố, ”đây là trứng cá tầm sevruga. Có màu sắc tương tự, nhưng quả trứng nhỏ hơn. Còn đây là trứng cá tầm đen, loại cháu thích nhất. Trứng của chúng lớn gần bằng cá tầm trắng, nhưng ánh vàng sẫm hơn.”
Nó nghe thấy những tràng cười sảng khoái pha lẫn tán thưởng, rồi tất cả mọi người chúc mừng Chloe có đứa con thông minh. Thoạt đầu Francesca mỉm cười trước những lời khen, nhưng rồi niềm vui của nó bắt đầu phai nhạt khi nó nhận ra họ đang nhìn vào Chloe chứ không phải nó. Tại sao mẹ nó lôi kéo hết sự chú ý trong khi bà chẳng phải là người thể hiện tài năng? Rõ ràng những người lớn kia sẽ chẳng bao giờ cho nó ngồi trên boong sau cùng họ vào ngày mai. Giận dữ và thất vọng, Francesca đứng bật dậy và gạt tay một cái, lùa hết những bát sứ cùng trứng cá dính nhớp xuống bong tàu bằng gỗ tếch bóng lộn của Aristotle Onassis.
”Francesca!” Chloe thốt lên. ”Làm sao thế con?”
Onassis cau mặt và lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Hi Lạp đại để là đe dọa Francesca. Nó trề môi và cố nghĩ cách giải quyết sai lầm vừa rồi. Vấn đề nó gặp phải với những cơn nóng giận bất thường phải được giữ kín – đó là điều mà, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng không được để lộ ra trước mặt bạn bè của mẹ nó. ”Con xin lỗi, Mummy. Đó chỉ là tai nạn thôi ạ.”
”Tất nhiên rồi, con yêu,” Chloe đáp lại. ”Mọi người đều biết mà.”
Tuy nhiên vẻ khó chịu trên mặt Onassis không thuyên giảm, và Franceses biết cần phải có hành động quyết liệt hơn. Với một tiếng nấc đột ngột đầy biểu cảm, nó chạy qua boong tàu và nhào vào lòng ông ta. ”Bác Ari, cháu xin lỗi,” nó thổn thức, mắt bỗng nhòa lệ từ bao giờ - một trong những năng khiếu xuất sắc của nó. ”Đó thật sự là tai nạn ạ!” Những giọt nước mắt ứa khỏi hàng mi dưới và chảy xuống má khi nó dồn hết sức tập trung để không nao núng trước ánh nhìn đằng sau cặp kính đen kia.
”Cháu yêu bác, bác Ari,” nó nói tha thiết, dồn toàn bộ sức mạnh của gương mặt tội nghiệp hoen nước mắt trong một biểu cảm nó học mót trong một bộ phim cũ do Shirley Temple thủ vai. ”Cháu yêu bác, và cháu ước sao bác là bố đẻ của cháu.”
Onassis tủm tỉm cười và nói ông ta hi vọng không bao giờ phải đối mặt với nó qua bàn thương lượng.
Sau khi Francesca được cho lui, nó quay về dãy phòng của hai mẹ con, đi qua phòng trẻ nơi nó đã ngồi học suốt cả ngày bên chiếc bàn màu vàng sáng đặt ngay trước bức tranh tường về thành Paris do Ludwig Bemelmans vẽ. Bức tranh làm nó cảm thấy như được bước vào một trong những quyển sách Madeline của tác giả - tất nhiên là trừ việc nó ăn mặc đẹp hơn. Căn phòng được thiết kế cho hai đứa con của Onassis, nhưng vì chúng không có mặt trên thuyền, nên Francesca được toàn quyền sử dụng. Mặc dù căn phòng rất đẹp, song nó thích quầy bar hơn, bởi mỗi ngày một lần nó được cho uống nước gừng đựng trong một ly rượu champagne kèm theo một chiếc ô giấy và một quả cherry maraschino.
Mỗi khi ngồi ở quầy bar, nó nhấp từng ngụm thật nhỏ trong ly để kéo dài thời gian trong lúc nhìn xuyên qua miệng ly tới một mô hình mặt biển được chiếu sáng với những con tàu nhỏ mà nó có thể di chuyển bằng những thanh nam châm. Chỗ để chân của những chiếc ghế đẩu bên quầy bar được làm bằng răng cá voi đánh bóng, mà nó cố lắm cũng chỉ chạm được mũi đôi sandal Italian làm thủ công vào đó, và mặt đệm của ghế mang lại cảm giác mềm như tơ dưới đùi nó. Nó nhớ có lần mẹ nó đã cười phá lên vì bác Ari bảo rằng tất cả bọn họ đang ngồi trên của quý của một con cá voi đúng chỗ bao quy đầu. Francesca cũng cười theo, và chê bác Ari ngốc nghếch – đúng ra bác phải nói là những hạt đậu phộng của một con voi? (có lẽ Francesca còn nhỏ nên hiểu nhầm giữa penis và peanut (đậu phộng))
Du thuyền Christina có chín dãy buồng, mỗi dãy đều có khu phòng ngủ và phòng khách được bài trí cầu kì cũng như bồn tắm bằng đá cẩm thạch hồng mà Chloe tuyên bố ”sang trọng đến mức sắp thành kệch cỡm.” Các dãy buồng được đặt theo tên những hòn đảo khác nhau của Hi Lạp, hình dạng những hòn đảo ấy được vẽ trong một chiếc lá bằng vàng trên miếng mề đay gắn ngoài cửa phòng. Sir Winston Churchill và vợ ông Clementine, những vị khách quen trên tàu Christina, tối đó đã về nghỉ ngơi trong dãy buồng của họ, mang tên Corfu. Francesca đi qua đó, rồi tìm hình vẽ hòn đảo của mình – Lesbos. Chloe đã không nhịn được cười khi họ được phân vào dãy buồng Lesbos, đoạn bảo Francesca rằng đám đàn ông nhất định sẽ không đồng tình với cách sắp xếp này. Francesca hỏi tại sao thì mẹ nó đáp nó còn quá nhỏ để hiểu được.
Francesca rất ghét khi Chloe trả lời những câu hỏi của nó theo kiểu ấy, nên nó đã giấu đi chiếc hộp nhựa màu xanh lam đựng màng ngăn của mẹ nó (ở đây chính là màng tránh thai), món đồ mà có lần Chloe bảo đó là vật quý bất ly thân của mình, mặc dù Francesca thực sự không hiểu nổi vì sao. Nó cũng không đem trả lại – chí ít là cho đến khi Giancarlo Morandi lôi nó ra khỏi phòng học trước mắt Chloe và dọa ném nó khỏi thành tàu và cho cá mập ăn sạch hai tròng mắt nó nếu nó không khai ra đã làm gì với cái đó. Giờ thì Francesca ghét thêm Giancarlo Morandi và cố tránh thật xa hắn ta.
Vừa đến Lesbos, Francesa nghe thấy tiếng cửa mở bên dãy buồng Rhodes. Nó ngoảnh ra và thấy Evan Varian bước ra ngoài hành lang, nó mỉm cười với ông ta, khoe hàm răng trắng đều và hai lúm đồng tiền trên má.
”Chào công chúa,” ông ta lên tiếng bằng tông giọng dày, du dương thường sử dụng mỗi khi vào vai viên sĩ quan phản gián gai góc John Bullet trong bộ phim về điệp viên Bullet mới phát hành và thành công rực rỡ, hoặc thể hiện nhân vật Hamlet ở nhà hát Old Vic. Mặc dù xuất thân là con trai của một giáo viên tiểu học người Ireland và một thợ nề xứ Wales, Varian lại có những đường nét tiêu biểu của một quý tộc Anh cùng kiểu tóc dài không chịu cắt của một giảng viên trường Oxford. Ông ta mặc một chiếc áo phông polo màu oải hương cùng một chiếc khăn hoa buộc dưới cổ và quần dài màu lông vịt trắng. Nhưng đáng chú ý nhất đối với Francesca, ông ta mang một chiếc tẩu – một chiếc tẩu màu nâu cỡ bự với nõ tẩu bằng gỗ vân cẩm thạch. ”Cháu thức khá khuya đấy nhỉ?” ông ta hỏi.
”Lúc nào cháu cũng thức đến tầm này,” nó đáp, đi kèm theo đó là động tác lắc nhẹ những lọn tóc quăn và làm vẻ mặt trịnh trọng hết cỡ. ”Chỉ có những đứa trẻ nít mới đi ngủ sớm thôi.”
”Ồ, ta hiểu rồi. Và cháu lại càng không phải một đứa trẻ nít. Lẽ nào cháu đang lẻn ra ngoài gặp gỡ một anh chàng hâm mộ mình?”
”Không, chú thật là ngốc. Là Mummy đánh thức cháu dậy để chơi trò đoán trứng cá.”
”À phải, trò trứng cá.” Ông ta nhồi thuốc lá vào nõ tẩu bằng ngón tay cái. ”Lần này mẹ cháu có bịt mắt bắt cháu nếm, hay chỉ nhìn và đoán thôi?”
”Chỉ nhìn thôi. Mẹ không bắt cháu chơi trò bịt mắt nữa vì lần vừa rồi chúng cháu làm thế, cháu đã bị nôn ọe.” Nhận thấy ông ta sắp sửa bỏ đi, nó hấp tấp lên tiếng. ”Chú có nghĩ đêm nay trông mẹ cháu rất đẹp không?”
”Mẹ cháu lúc nào trông cũng đẹp hết.” Ông ta khum que diêm trong lòng bàn tay và đưa nó lên chiếc tẩu.
”Cecil Beaton bảo mẹ cháu là một trong những phụ nữ đẹp nhất Châu Âu. Đường nét của bà ấy gần như hoàn hảo, và dĩ nhiên bà là một nữ chủ tiệc tuyệt vời.” Francesca nêu một ví dụ nhằm gây ấn tượng với ông ta. ”Chú có biết mẹ cháu đã làm món cà ri trước khi có bất cứ ai khác nghĩ đến nó không?”
”Một hành động phi thường đã đi vào huyền thoại, công chúa ạ, nhưng trước khi cháu tiếp tục ra sức ca tụng những ưu điểm của mẹ, thì đừng quên rằng hai người chúng ta đều khinh miệt nhau.”
”Xì, bà ấy sẽ thích chú nếu cháu bảo. Mẹ sẽ làm mọi điều cháu muốn.”
”Ta có thấy,” ông ta khô khan nhận xét. ”Tuy nhiên, cho dù cháu có tìm cách thay đổi quan điểm của mẹ mình, điều mà ta nghĩ rất khó thành công, thì cháu cũng không thay đổi được quan điểm của ta, nên ta e rằng cháu sẽ phải quăng tấm lưới sang chỗ khác để tìm một ông bố thôi. Ta phải nói với cháu rằng chỉ riêng ý nghĩ bị xích vĩnh viễn với chứng loạn thần kinh của Chloe thôi đã khiến ta run bắn rồi.”
Tối hôm đó chẳng có chuyện gì thuận lợi với Francesca cả, và nó nói một cách dằn dỗi. ”Nhưng cháu sợ mẹ sẽ cưới Giancarlo, nếu bà ấy làm thế, đó hoàn toàn là tại chú! Ông ta là loại chó chết, và cháu ghét ông ta.”
”Chà, Francesca, cháu nói năng thật hỗn hào so với một đứa trẻ đấy. Chloe phải đét đít cháu mới đúng.”
Mây giông tụ lại trong mắt nó. ”Nếu đã là nói năng thô lỗ! Cháu nghĩ chú cũng là một kẻ chó chết nốt.”
Varian kéo ống quần lên để nó không bị nhàu khi ông ta quỳ xuống cạnh nó. ”Francesca, tiểu thiên sứ của ta, cháu nên thấy mình thật may mắn bởi ta không phải là cha cháu, vì nếu ta là cha cháu, ta sẽ nhốt cháu vào một căn buồng tối và bỏ mặc ở đó cho đến khi cháu thành xác ướp đấy.”
Mắt Francesca cay xè bởi những giọt nước mắt chân thực. ”Cháu ghét chú,” nó hét lên đồng thời đá mạnh vào ống chân ông ta. Varian nhảy dựng lên kèm theo tiếng kêu oai oái.
Cửa dãy buồng Corfu bật mở. ”Một ông già muốn ngủ yên là đòi hỏi quá quá đáng lắm hay sao?” Tiếng gầm của Sir Winston Churchill vang dội khắp hành lang. ”Anh có thể xử lí công vụ của mình ở chỗ khác được không, anh Varian? Còn cô nương, về giường ngay lập tức hoặc ngày mai chúng ta không có chơi bài gì hết.”
Francesca chạy vụt vào Lesbos không dám hó hé nửa lời. Nếu nó không thể có một người cha, chí ít nó còn có thể có một người ông.
Năm tháng trôi qua, những rối rắm trong chuyện tình cảm của Chloe trở nên phức tạp đến nỗi ngay cả Francesca cũng đành chấp nhận sự thật rằng mẹ nó sẽ chẳng bao giờ dừng lại ở một người đàn ông đủ lâu để mà cưới anh ta. Nó buộc mình coi việc không có cha như là một lợi thế. Cuộc sống của nó đã quá đủ những người lớn phải đối phó rồi, nó tự lập luận, và chắc chắn nó không cần thêm người nào bảo nó nên làm gì hay không làm gì, nhất là khi nó đã bắt đầu thu hút được một cơ số những cậu trai mới lớn. Chân tay bọn họ xoắn quẩy mỗi khi nó ở gần, giọng thì vỡ ồm ồm khi bọn họ tìm cách bắt chuyện với nó. Nó tặng cho bọn họ những nụ cười dịu dàng tinh nghịch chỉ để trông thấy bọn họ đỏ mặt, và nó thực hành mọi trò tán tỉnh nó đã thấy Chloe sử dụng – tiếng cười giòn tan, cái nghiêng đầu duyên dáng, những ánh mắt liếc ngang. Tất cả những mánh đó đều phát huy hiệu quả.
Thời kì Bảo Bình (Thời đại vàng thịnh vượng theo quan niệm của các nhà tiên tri và khoa học) đã tìm được nàng công chúa của mình. Những bộ đồ bé gái của Francesca được thay thế bằng những chiếc váy xòe đi kèm những chiếc khăn hoa có tua rủ và những chuỗi hạt đủ màu xâu bằng chỉ lụa. Trong nỗi thất vọng vô bờ, cô nhận ra mình không thể lớn thêm nữa với chiều cao chỉ ngang trán mẹ mình. Nhưng không như Chloe, người vẫn giữ sâu trong tâm khảm những tàn dư của một đứa trẻ béo mập, Francesca chẳng bao giờ có lí do để hồ nghi ở sắc đẹp của mình. Nó tồn tại như một lẽ tự nhiên, giống như không khí và ánh sáng và nước. Thật không khác gì Mary Quant vậy (một nhà thiết kế thời trang cực kì cá tính và lập dị). Bước sang tuổi mười bẩy, cô con gái của Black Jack Day đã trở thành một huyền thoại.
Evan Varian bước trở lại cuộc đời cô tại một sàn nhảy ở Annabel. Cô và anh bạn trai đi cùng đang rời khỏi đó để đến White Tower thưởng thức món bánh baklava, và họ vừa đi qua vách kính ngăn giữa sàn nhảy và phòng ăn của Annabel. Dù ở giữa không gian cực kì sang trọng của câu lạc bộ danh tiếng nhất London, bộ vét nhung màu đỏ thắm của Francesca với cầu vai độn vẫn thu hút khá nhiều sự chú ý, nhất là khi cô sơ ý chỉ mặc một chiếc áo cánh có cổ chữ V khoét sâu bên dưới chiếc áo vét ôm sát eo, và hai bầu ngực của tuổi mười bẩy vồng lên đầy khiêu khích ngay phía trên chỗ hai vạt áo giao nhau. Sức tác động càng trở nên cám dỗ bởi mái tóc ngắn kiểu Twiggy, khiến cô trông rất giống một cậu nam sinh khêu gợi bậc nhất thành London.
”Chẳng phải đây là cô công chúa nhỏ của tôi sao.” Một giọng sang sảng cất lên với âm vực vang rền sao cho chỗ ngồi xa nhất trong nhà hát National Theatre cũng nghe được. ”Xem ra cô ấy đã trưởng thành và sẵn sàng thống trị thế giới rồi.”
Trừ những lần thấy ông ta trong loạt phim về điệp viên Bullet, thì đã nhiều năm rồi cô không gặp Evan Varian. Giờ đây, khi quay lại đối diện ông ta, cô có cảm giác như đang gặp ông ta trên màn ảnh. Ông ta cũng mặc bộ vét Savile Row vừa khít, cũng chiếc sơ mi lụa màu lam nhạt và đôi giày Italian làm thủ công. Tóc mai ông ta đã điểm bạc từ lần cuối họ gặp nhau trên tàu Christina, nhưng giờ mái tóc nằm một cách ngoan ngoãn trên đầu bởi một thợ cạo chuyên nghiệp.
Bạn hẹn hò của cô tối đó, một nam tước học ở Eton về nhà nhân kì nghỉ, đột nhiên trông non nớt như một con bê còn bú mẹ. ”Chào chú Evan,” cô nói, nở một nụ cười sao cho vừa kiêu kỳ lại vừa mê hoặc.
Ông ta làm ngơ vẻ sốt ruột rành rành của cô nàng người mẫu tóc vàng đang đeo cứng cánh tay ông ta để ngắm nghía bộ vét nhung của Francesca. ”Francesca bé bỏng. Lần cuối cùng ta gặp cháu, cháu không mặc nhiều quần áo thế này. Theo ta nhớ cháu chỉ mặc độc chiếc áo ngủ.”
Những cô gái khác hẳn đã đỏ bừng mặt, nhưng những cô gái khác không có sự tự tin vô đối của Francesca. ”Thật ạ? Cháu quên mất rồi. Hay thật, thế mà chú lại nhớ.” Và rồi, vì cô đã chuẩn bị tinh thần để thu hút sự chú ý của con người lão luyện và tinh tế bậc nhất Evan Varian này, cô gật đầu với người tháp tùng mình và để anh chàng dẫn cô đi ra.
Hôm sau Varian gọi điện mời cô đi ăn tối. ”Nhất định không được,” Chloe rít lên, bật dậy khỏi tư thế ngồi thiền trên tấm thảm giữa phòng khách nơi bà đang tập tành học yoga hai lần một ngày, trừ các ngày thứ Hai bà phải đi tẩy lông chân. ”Envan hơn con hẳn hai mươi tuổi, và gã là một dân chơi khét tiếng. Chúa tôi, gã đã có những bốn vợ! Mẹ tuyệt đối sẽ không cho con qua lại với gã.”
Francesca thở dài và vươn vai. ”Xin lỗi mẹ, nhưng đó là việc đã rồi. Con đã động lòng mất rồi.”
”Biết lí lẽ chút đi, con yêu. Ông ta đủ già để làm cha con đấy.”
”Ông ấy từng là người tình của mẹ à?”
”Đương nhiên không phải. Con thừa biết hai người bọn mẹ chưa bao giờ ưa nhau.”
”Vậy thì con chẳng thấy có lí do gì để mẹ phản đối.”
Chloe hết năn nỉ lại cầu xin, nhưng Francesca để ngoài tai. Cô đã chán ngán việc bị đối xử như một đứa trẻ. Cô đã sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu của người trưởng thành – chuyến phiêu lưu tình ái.
Cách đây mấy tháng cô đã có bước đột phá ngoạn mục khi bắt Chloe đưa cô đến bác sĩ xin thuốc tránh thai. Ban đầu Chloe phản đối, nhưng bà nhanh chóng đổi ý khi tình cờ bắt gặp Francesca trong vòng tay ôm riết của một thanh niên trẻ và anh chàng đang luồn tay vào dưới váy cô. Từ đó trở đi, một trong những viên thuốc đó đều đặn xuất hiện trên khay điểm tâm của Francesca mỗi sáng để được nuốt một cách trịnh trọng.
Francesca không cho một ai biết rằng cho đến giờ những viên thuốc ấy là không cần thiết, cũng như không để cho ai thấy cô buồn khổ ra sao trước tình trạng trinh trắng kéo dài của mình. Bạn bè cô đều nói thao thao về những trải nghiệm giường chiếu của họ khiến cô rất sợ họ sẽ phát hiện ra những chuyện cô nói đều là bịa đặt. Nếu có ai biết cô là một trẻ vị thành niên chính hiệu, cô dám chắc mình sẽ mất đi vị thế là thành viên sành điệu nhất trong giới trẻ thời thượng của London.
Với quyết tâm sắt đá, cô quy bản năng giới tính thanh xuân của mình thành một vấn đề đơn giản của vị trí xã hội. Như thế dễ dàng cho cô hơn, vì vị trí xã hội là thứ cô hiểu được, còn sự cô độc phát sinh từ tuổi thơ khác thường của cô, nỗi khao khát một sự kết nối thân thiết với người khác, chỉ tổ làm cô hoang mang.
Tuy nhiên, bất chấp quyết tâm đánh mất trinh tiết, cô vấp phải một khó khăn ngoài dự kiến. Phần lớn quãng đời cô sống bên cạnh những người lớn nên cô không cảm thấy hoàn toàn thoải mái với những người đồng trang lứa, kể cả những cậu trai ngưỡng mộ vo ve quanh cô như những con chó cảnh được huấn luyện thuần thục. Cô hiểu rằng tình dục sẽ bao gồm việc đặt niềm tin không nhỏ vào đối tác của mình, và cô không hình dung nổi mình sẽ tin tưởng mấy cậu trai non choẹt kia. Ngay lập tức cô đã có câu trả lời cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình khi nhìn thấy Evan Varian ở Annabel. Còn ai tốt hơn một người đàn ông sành sỏi có tiếng để hộ tống cô qua những cánh cửa mỏng manh cuối cùng kia để trở thành đàn bà? Cô không thấy có mối liên quan nào giữa việc chọn Evan là người tình đầu tiên và chọn ông ta, cách đây nhiều năm, làm cha mình.
Thế nên, mặc kệ Chloe ra sức phản đối, Francesca vẫn nhận lời mời ăn tối cùng Evan tại Mirabelle vào cuối tuần sau. Họ ngồi ở chiếc bàn kê cạnh một trong những gian nhà kính nhỏ nơi trồng những bông hoa tươi của nhà hàng và thưởng thức món sườn cừu nhồi cùng thịt bê và nấm. Ông ta chạm vào những ngón tay cô, nghiêng đầu chăm chú nghe mỗi khi cô nói, và bảo cô là người phụ nữ đẹp nhất ở đây. Francesca thầm nghĩ đó là điều đương nhiên, nhưng lời khen vẫn làm cô mát lòng mát dạ, nhất là khi ở bên kia phòng trước một bức vách treo tranh thêu có cô nàng Bianca Jagger cực kì xinh đẹp đang gẩy gót món souffle tôm hùm. Sau bữa ăn, họ đến Leith thưởng thức món mousse chanh thơm ngát và dâu tây ngâm đường, rồi đến nhà của Varian ở Kensington nơi ông ta đàn một bản marzuka của Chopin tặng cô trên chiếc piano đặt ở phòng khách cùng với một nụ hôn đáng nhớ. Tuy nhiên khi ông ta cố dắt cô lên cầu thang về phòng ngủ, thì cô chùn lại.
”Có lẽ để lần khác,” cô cười cười nói. ”Hôm nay em không có tâm trạng.” Cô không định nói với ông ta rằng chỉ cần ông ta ôm cô một lát hoặc vuốt tóc cô và để cô nép vào ông ta thì cô sẽ vô cùng cảm kích. Varian không thích sự từ chối của cô, nhưng cô làm cho ông ta tươi tỉnh trở lại bằng một nụ cười ranh mãnh hứa hẹn những khoái lạc trong tương lai sau này.
Hai tuần sau, cô gồng mình theo ông ta đi lên chiếc cầu thang kiểu Adam uốn lượn trong một hành trình vất vả, đi qua bức tranh phong cảnh của Constable và một chiếc ghế dài kiểu recamier, đi qua một khung cửa vòm, và bước vào dãy buồng ngủ lộng lẫy trang trí theo phong cách thời Louis XIV của ông ta.
”Em thật ngon lành,” ông ta từ phòng thay đồ đi ra trong chiếc áo choàng lụa màu hạt dẻ và xanh hải quân với hai chữ J.B trau chuốt lồng vào nhau trên túi áo, hiển nhiên là chiếc áo ông ta đã thửa lại từ bộ phim cuối cùng. Ông ta tiến lại gần cô, bàn tay đưa ra vuốt ve phần ngực phía trên chiếc khăn tắm cô quấn quanh người sau khi đã cởi hết đồ trong nhà tắm. ”Đẹp như ức một con bồ câu – mềm như tơ và ngọt như sữa mẹ,” ông ta trích dẫn.
”Câu đó trong kịch Shakespeare à?” cô hỏi mà không giấu được vẻ lo lắng. Cô ước sao ông ta đừng xức nước hoa nồng nặc như thế.
Evan lắc đầu. ”Trong bộ phim Nước mắt những kẻ đã chết, ngay trước khi tôi đâm con dao xuyên qua tim tên điệp viên người Nga.” Ông ta lần những ngón tay dọc theo đường cong của cổ cô. ”Có lẽ em hãy lên giường đi thôi.”
Francesca chẳng muốn làm việc gì như thế - cô thậm chí không chắc chắn là mình thích Evan Varian – nhưng cô đã đi quá xa để quay lại mà không tự làm nhục mặt mình, nên cô làm theo lời ông ta. Tấm đệm kêu cót két khi cô nằm xuống. Tại sao đệm giường nhà ông ta cứ phải kêu cót két vậy? Tại sao căn phòng lạnh thế? Không hề báo trước, Evan nhào lên người cô. Hốt hoảng, cô cố đẩy ông ta ra, nhưng ông ta lẩm bẩm điều gì đó bên tai cô trong lúc lần mò với chiếc khăn tắm của cô. ”Ôi...dừng lại! Evan!”
”Nào nào, cưng,” ông ta nói. ”Làm như tôi bảo đi...”
”Xuống khỏi người tôi!” Nỗi hoảng loạn nện vào ngực cô. Cô bắt đầu đẩy vào vai ông ta khi chiếc khăn tắm rơi xuống.
Ông ta lại thì thào câu gì, nhưng trong lúc khốn quẫn cô chỉ nghe được mấy từ cuối. ”... làm tôi sung sướng đi,” ông ta thì thầm, phanh áo choàng ra.
”Đồ súc sinh! Cút đi! Tránh xa tôi ra.” Vừa la hét, cô vừa co tay thành nắm đấm và bắt đầu thụi vào lưng ông ta.
Ông ta dùng đầu gối tách hai chân cô ra. ”...chỉ một lần thôi và tôi sẽ dừng lại. Chỉ cần em gọi tên tôi một lần thôi.”
”Evan!”
”Không!” Một vật cứng đáng sợ chọc vào cô. ”Gọi tôi là – Bullet.”
”Bullet?”
Cô vừa dứt lời, ông ta đã đâm vào trong cô. Cô thét lên trước cơn đau như tàn phá cả cơ thể, và rồi, cô còn chưa kịp hét lên tiếng thứ hai, ông ta đã bắt đầu run lên bần bật.
”Đồ lợn bẩn thỉu,” cô nức nở một cách hoảng loạn, đánh vào lưng ông ta và đá ông ta bằng đôi chân bị giữ chặt. ”Đồ sâu bọ, súc sinh.” Bằng một sức mạnh mà cô không hề biết là mình có, cuối cùng cô cũng đẩy được trọng lượng của ông ta khỏi người mình và nhảy xuống giường, kéo theo chiếc khăn trải giường che tấm thân trần trụi đã bị xâm hại. ”Tôi sẽ tống ông vào tù,” cô bật khóc, nước mắt chảy dài trên má. ”Tôi sẽ khiến ông phải trả giá cho chuyện này, đồ dâm đãng.”
”Dâm đãng ư?” ông ta khép áo choàng lại và đứng lên từ trên giường, lồng ngực vẫn còn phập phồng. ”Tôi sẽ chẳng vội vàng gọi mình là kẻ dâm đãng đâu, Francesca,” ông ta thản nhiên đáp. ”Nếu cô không phải là một người tình kém cỏi đến thế thì chuyện này ắt chẳng hề xảy ra.”
”Kém cỏi!” Lời miệt thị này khiến cô bàng hoàng đến nỗi gần như quên đi cảm giác đau nhức giữa hai chân và sự dính nhớp khó chịu bám trên đùi. ”Kém cỏi? Chính ông đã tấn công tôi!”
Ông ta buộc lại dây lưng và nhìn cô bằng con mắt thù địch. ”Không biết mọi người sẽ thích thú cỡ nào khi tôi cho họ biết Francesca Day xinh đẹp bị lãnh cảm.”
”Tôi không lãnh cảm.”
”Tất nhiên là cô lãnh cảm. Tôi đã làm tình với hàng trăm phụ nữ, và cô là người đầu tiên mở miệng phàn nàn.” Ông ta bước tới chiếc tủ commode mạ vàng và nhặt chiếc tẩu của mình lên. ”Thật tình, Francesca ạ, tôi mà biết cô là một bạn tình chán chết như thế, tôi ắt chẳng dây vào cô làm gì.”
Francesca vùng chạy vào phòng tắm, xỏ vội xỏ vàng quần áo lên người, và lao ra khỏi ngôi nhà đó. Cô buộc mình phải ém nhẹm nhận thức rằng mình đã bị hãm hiếp. Đó là một sự hiểu lầm kinh khủng, và cô chỉ cần làm sao để quên nó đi là được. Xét cho cùng, cô là Francesca Serritella Day. Không có chuyện gì thực sự khủng khiếp có thể xảy ra với cô hết.