Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3038 / 6
Cập nhật: 2015-11-21 21:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ời khỏi khách sạn Hoàng Hoa, Thoại Anh lên xe chạy thẳng một mạch về nhà. Trong lòng cô tràn ngập niềm vui, vì hôm nay cô đã có được một công việc để làm.
Tuy có hơi em sợ trước công việc được giao, vì kinh doanh trong khách sạn là một việc mà cô chưa hề nghĩ đến bao giờ, nhưng Thoại Anh cũng có một chút tự tin, vì bao nhiêu năm học hành chẳng lẽ cô lại không áp dụng được một chút nào vào công việc hay sao?
Nhìn quanh con đường đi, Thoại Anh thấy khung cảnh hôm nay đẹp quá. Mọi thư xung quanh cô đều mang một dáng vẻ vui tươi. Không biết tại cảnh vật thay đổi hay tại hôm nay lòng cô thấy vui nên mọi vật đều rộn ràng như thế.
Chiếc xe của Thoại Anh hôm nay cũng như cùng vui với chủ, vì nó đã mang cô về đến tận nhà mà không trở chứng lần nào. Không như mọi lần, với một quãng đường xa như thế, ít nhất sợi dây xích cũng phải hành cô một lần lấm lem tay chân.
Dùng bánh xe trước xô nhẹ cánh cổng đang mở hé, Thoại Anh phóng thẳng vào sân. Nhìn thấy chiếc xe club quen thuộc đang dựng ngay bậc thềm, cô réo lên ngay từ ngoài cửa:
- Hạ Mai à..mày hay thật đó. Tao vừa có tin vui là đã có mặt mày rồi.
Đúng như Thoại Anh vừa gọi, Hạ Mai từ trong nhà chạy ra, miệng cũng nói to:
- Mầy đi đâu mà từ sáng tới giờ mới về? Tao đợi mày lâu ơi là lâu!
Thoại Anh dựng vội chiếc xe vào vách nhà, cô nhảy vội mấy bước đến bên Hạ Mai, ông choàng lấy bạn rồi quay tròn một vòng:
- Vui quá Mai ơi, tao xin được việc làm rồi..
Hạ Mai cũng vui mừng không kém Thoại Anh, cô rối rít:
- Thật không? Mày nói thật không hở Thoại Anh? Mày đừng có gạt tao đấy nhé.!
Buông Hạ Mai ra, Thoại Anh cười tươi rói:
- Tại sao tao phải gạt mày? Tao xin được việc thật rồi chứ bộ.
Vừa lúc đó, bà Viễn từ trong nhà bước ra. Nghe được câu nói của con gái, bà cũng vui mừng reo lên:
- Thật không? Thoại Anh, có đúng như vậy không?
Thoại Anh đến bên mẹ, cô nắm lấy tay bà kéo vào nhà:
- Mẹ Ơi, mẹ vào đây con kể cho mà nghe.
Ấn mẹ ngồi xuống ghế, Thoại Anh cũng ngồi xuống theo. Cô líu lo kể:
- Mẹ biết không, lúc con mới đến đó, ông giám đốc khách sạn đã làm cho con một phen hết cả hồn vía...
Thoại Anh mới nói tới đó, bà Viễn đã hoảng hốt hỏi:
- Tại sao vậy?
Thoại Anh nũng nịu:
- Mẹ đừng làm con cụt hứng, để yên con kể cho mà nghe. Mẹ biết không, khi ông giám đốc khách sạn ra gặp con, anh ấy nói là không biết con.
Bà Viễn lại hỏi:
- Sao lại là anh? Bác Phan già như cha con cơ mà.
- Thì đã nói là có chuyện mà, anh ấy chính là con trai của bác Phan. Chính vì vậy mà anh ấy không biết con là ai. Nhưng cũng rất may, ngay lúc ấy, bác Phan tới. Vì vậy mà con đã gặp được bác ấy. Và cuối cùng thì bác ấy đã nhận con vào làm.
Nét mặt bà Viễn giãn ra, bà reo thầm trong bụng: Tạ Ơn trời, cuối cùng thì mọi việc cũng sẽ tốt đẹp. Bà thở ra một hơi nhẹ nhỏm:
- Vậy mà nãy giờ con cứ vòng vo làm mẹ cũng lên ruột.
Thoại Anh lại líu lo:
- Mà mẹ biết không, việc điều hành khách sạn bác Phan giao cho con trai lớn của bác, mà ông này thì trông khó khăn lắm đó mẹ. Mai mốt con sẽ làm việc với ông ấy, không biết sẽ có trở ngại nào không nữa.?
Bà Viễn có vẻ suy nghĩ:
- Con có biết cậu ấy tên gì không:?
Thoại Anh gật đầu:
- Con nghe bác Phan gọi tên anh ấy là Tùng đó mẹ.
Nét mặt bà Viễn lại trở nên nhẹ nhàng.
- Vậy thì con phải cố gắng làm việc để người ta không có lý do phê phán mình.
- Đương nhiên là con phải cố gắng rồi.
Hạ Mai chen vào:
- Thế mày được sắp xếp làm công việc gì?
Thoại Anh cười thật tươi:
- Chắc là mẹ và Hạ Mai không ngờ đâu, bác Phan cho con làm trưởng phòng khai thác khách hàng đó mẹ.
Bà Viễn thắc mắc:
- Thế việc đó là việc gì?
Thoại Anh ngẩn người ra nhìn mẹ:
- Thật ra con cũng không biết là con phải làm việc gì nữa. Bác Phan chỉ nói là đầu tháng con đến làm việc thì sẽ được hướng dẫn, thế thôi. À, mẹ này...
Thoại Anh ngập ngừng, bà Viễn hỏi tới:
- Chuyện gì nữa đây, con nói mau đi!
Mở túi xách rút ra xấp tiền, Thoại Anh đưa cho mẹ:
- Bác Phan ứng trước cho con nè mẹ.
Bà Viễn ngạc nhiên nhìn xấp tiền:
- Tại sao chưa làm mà đã ứng tiền? Mà con cầm làm gì hở Thoại Anh, mình không được làm điều gì để cho người khác coi thường mình con ạ. Biết đâu họ sẽ nghĩ là con lợi dụng thì sao?
Thoại Anh lắc đầu:
- Không có đâu mẹ, bác Phan nói con phải may mấy bộ áo tươm tất để đi làm chứ không đơn giản như thế này được đâu. Mà mẹ biết không, khách sạn này lớn lắm, nhân viên ở đó ai cũng mặt đồng phục sang trọng lắm. Vì thế nếu mà mình ăn mặc xấu xí quá thì không được đâu. Chắc vì vậy mà bác Phan mới bảo con phải đi may quần áo đó mẹ. Số tiền này mai mốt sẽ trừ dần vào lương của con.
Bà Viễn ngồi lặng thinh, trong lòng bà ngập đầu những ý nghĩ mâu thuẫn với nhau. Những lời con gái nói thì thật, là đúng với hoàn cảnh mẹ con bà hiện nay, nhưng nhận tiền của người ta như thế này thì có ảnh hưởng gì đến tương lai của con gái bà hay không thì thật bà không thể nghĩ ra được. Nếu như chỉ vì món tiền nhỏ này mà con gái bà bị người ta khinh rẻ thì bà thật ân hận đến suốt cuộc đời.
Nhìn thái độ của bà Viễn, Hạ Mai dường như cũng đoán được tâm trạng của bà. Cô rụt rè chen vào:
- Bác ơi, cháu có một ý kiến...
Bà Viễn quay sang Hạ Mai:
- Cháu cứ nói đi!
- Cháu nghĩ là số tiền này Thoại Anh đừng có sử dụng, nếu như công việc có gì trục trặc thì mình sẽ trả ngay lại cho người ta.
Thoại Anh nhăn mặt:
- Nhưng mà như thế thì Thoại Anh làm sao có quần áo để đi làm. Ít nhất mình cũng phải may hai bộ đó Mai à.
Hạ Mai gật đầu:
- Mai biết rồi, Thoại Anh cùng cỡ người với Mai, Thoại Anh mặc đỡ quần áo của Mai đi. Mai có mấy bộ váy theo kiểu văn phòng, nhưng khi mặc vào Mai thấy nó nghiêm túc quá, không hợp với Mai nên Mai có mặc đâu. Thôi thì Thoại Anh làm ơn mặc nó giùm Mai đi.
Thoại Anh nhìn bạn, cô biết đó chỉ là một lý do để Hạ Mai giúp mình thôi. Nhưng từ trước tới giờ Hạ Mai đã nhiều lần giúp cô một cách khéo léo như thế này rồi, cô không thể nào lạm dụng mãi lòng tốt của bạn được.
Nhìn bạn, Thoại Anh lắc đầu:
- Mai à, mình hiểu lòng tốt của bạn lắm. Nhưng mà Thoại Anh không thể nào cứ làm phiền Mai mãi như thế được.
Hạ Mai bật kêu lên:
- Cái gì mà làm phiền? Bộ Thoại Anh không coi mình là bạn hở? Đã nói là Thoại Anh măc giùm mình đi, hay là Thoại Anh chê quần áo của mình cũ nên không thèm mặc
- Mai đừng nói như vậy, chỉ tại Thoại Anh thấy mình cứ phải nhờ cậy Mai mãi nên ngượng quá, không dám đó thôi.
- Cái gì đâu mà ngượng, tụi mình thân nhau cả chục năm nay rồi, có khác gì ruột thịt đâu. Thoại Anh mà không nhận thì đừng có mà nhìn mặt ta đó. Thôi
Mai về lấy đồ qua cho Anh thử đâu, đừng có mà từ chối nữa.
Nói xong, Hạ Mai đứng lên ngay. Thoại Anh vôi. gọi:
- Gì mà vôi. vã vậy Mai, lúc khác cũng được mà.
Mai bước nhanh ra cửa:
- Cái tật của ta bộ Anh không biết hả? Có chuyện gì là ta phải làm liền, để lâu mất công ta cụt hứng. Thôi để Mai về, Thoại Anh đợi đó chứ không được đi đâu đó nghe. Thưa bác cháu về!
Mấy tiếng cuối cùng vừa dứt thì xe Hạ Mai cũng phóng nhanh ra cổng. Thoại Anh lắc cái đầu nói với mẹ:
- Nhỏ này cứ như giông gió vậy, nói cái là làm liền à.
Bà Viễn mỉm cười:
- Con có bạn như Hạ Mai là một trong những điều may mắn nhât'' đời con đó. Cố gắng giữ cho tình bạn luôn luôn tốt đep. nhé con.
Thoại Anh gật đầu:
- Con biết rồi, thưa mẹ. Mà mẹ Ơi, hồi nãy bác Phan có nói một câu mà con không hiểu. Hỏi lại thì bác bảo về hỏi mẹ nói cho con nghe.
Bà Viễn có vẻ chú ý vào câu hỏi của con gái:
- Bác ấy nói câu gì?
- Dạ, bác ấy nói mai mốt con cũng là người thân trong gia đình bác ấy, con không hiểu như thế nghĩa là gì?
Bà Viễn im lặng, bà có vẻ trầm mặc suy tư. Nhìn con gái vô tư mà lòng bà phân vân. Không hiểu chuyện tình cờ gặp lại ông Phan này sẽ đưa Thoại Anh đến bến bờ hạnh phúc hay điều gì sẽ xảy đến cho cô thì thật bà không thể nào lường trước được. Hai mươi năm cách xa, hiện mọi điều có giống như trước hay không?
Nhưng rồi bà Viễn quyết định sẽ nói với con gái nguyên nhân của sự gặp gỡ này, vì nay Thoại Anh cũng đã lớn khôn rồi, cô cũng phải hiểu biết để có cách cư xử cho đúng mực. Cân nhắc rồi, bà Viễn từ tốn nói với con gái:
- Ngày trước nhà mình và bác Phan kế bên nhau, hai gia đình giao thiệp rất thân thiết. Lúc đó, con mới hai tuổi, còn Quang, cậu con trai thứ nhì của bác Phan đã sáu tuổi, nhưng các on rất quyến luyến nhau. Vì thế ba con với bác Phan đã hứa hẹn với nhau là sau này sẽ kết sui gia với nhau. Chính vì lời hứa đó mà hôm trước, khi gặp bác Hải, biết được tin tức mẹ con mình, bác Phan con đã nhờ nhắn lại lời hứa trước kia.
Mắt Thoại Anh càng lúc càng mở to hơn theo từng câu nói của bà Viễn. Lại còn có chuyện như thế nữa hay sao? Bây giờ thời đại nào rồi? Ông Phan trông tiến bộ thế kia mà trong đầu óc ông vẫn còn phong kiến thế hay sao? Cái chuyện hứa hôn tưởng như chỉ có trong lịch sử xa xưa, không ngờ ngay hôm nay cô lại là nạn nhân của nó hay sao? Càng nghĩ, Thoại Anh càng thấy bối rối. Cô không biết mình phải làm sao bây giờ nữa. Bởi vì không bao giờ cô lại có thể ngờ là mình sẽ rơi vào tình huống oái oăm như thế này. Nhưng cô làm sao từ chối được bây giờ?
Vì như thế cùng có nghĩa là cô từ bỏ công việc cô mới vừa tìm được. Mà việc làm bây giờ đâu phải dễ kiếm biết phải làm làm thế nào cho cuôc. sống được ổn định đây?
Mà không có ý kiến gì để cứ nhận việc làm đó thì có khác gì với cô bằng lòng với lời hứa từ đời nào của những người lớn trong lúc trà dư tửu hậu? Và khi đó, cuộc sống của cô trong tương lai sẽ thế nào khi cô phải trói cuộc đời mình với một người mà giờ này cô không hề quen biết.
Cuối cùng, Thoại Anh cũng tìm được cách nói với mẹ:
- Mẹ Ơi, con trai bác Phan là ai thì giờ này con cũng chưa hề thấy mặt, huống chi là tính tình thì con lại càng không biết nữa. Vậy mà bảo con phải lấy người đó thì không thể được đâu mẹ à, biết con với người đó có hợp nhau hay không?
Lời từ chối của Thoại Anh thật hợp. lý, bà Viễn gật đầu:
- Chính vì thế mà bác Hải đã gợi ý, và bác Phan cũng như mẹ cũng đồng ý là để con đến làm việc trong cơ sở của gia đình bác Phan để các con có cơ hội tìm hiểu nhau. Nếu như các con thật sự có duyên nợ thì lời hứa xưa mới được thực hiện, còn không thì chỉ cần một đứa không bằng lòng, sẽ không ai ép buộc các con hết.
Thoại Anh mừng rỡ nhìn mẹ:
- Có thật không hở mẹ?
Bà Viễn gật đầu, cô lại reo lên:
- Thế thì tốt quá, con không nghĩ là mình sẽ lấy một ông chồng mà bây giờ con còn chưa biết mặt biết người, nói chi tới tính nết - Nhưng rồi cô lại xụ mặt xuống - Nhưng mà mẹ Ơi, cứ nghĩ tới chuyện hứa hôn xưa rích đó, con lại thấy ngượng ngùng khi làm việc ở đó, sẽ phải tiếp xúc với bao nhiêu là người trong gia đình họ. Hay là con đừng tới làm ở đó nữa nha mẹ?
Bà Viễn lắc đầu:
- Không được đâu con, con đã tới nhận việc rồi, đừng để bác Phan con phải phiền lòng. Con cứ coi như không biết gì hết, như thế con sẽ không phải ngại ngùng gì cả.
Ngẫm nghĩ một chút, Thoại Anh thấy chỉ còn một cách đó mà thôi. Vậy thì cô đàng phải chấp nhận công việc này, nhưng tận trong lòng cô, cũng có một chút tò mò. Cái anh chàng mà được gọi là chồng hứa hôn của mình ra sao nhỉ?
Đường Trường Hạnh Phúc Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim Đường Trường Hạnh Phúc