You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Lộ Khả Khả
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1769 / 12
Cập nhật: 2017-06-13 13:05:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
âm Y Y cá tính rất thành thật, một khi đã nhận định đối phương sẽ ở vị trí nào trong lòng thì sẽ rất khó thay đổi.
Cho nên ngay sau khi nàng quyết định đem An Khâm Đàn coi thành "anh trai", tuy rằng vẫn có đôi khi cảm giác tim đập chân run xuất hiện nhưng đa số nàng đều đã khống chế được mình rất tốt.
Nhìn qua An Khâm Đàn, ngoài nội tiết tố nam tính quá thừa thãi kia thì hắn cũng là người tốt. Tuy hắn nói chuyện luôn lớn giọng nhưng tuyệt nhiên không lợi dụng chiếm tiện nghi, không phải loại coi thịt người như thức ăn, hắn cùng lắm chỉ xem thịt như là "châu báu" thôi.
Chính là, ấn tượng của nàng đối với An Khâm Đàn càng lúc càng tốt, khiến nàng nhịn không được mà nghĩ đến, hắn sẽ rất nhanh trở về Mỹ, khi đó không biết tâm tình của nàng sẽ thế nào nữa.
Thật không biết Quan tỷ làm sao có thể vượt qua khoảng thời gian chia xa dài đến thế?
Dù sao, An Khâm Đàn thật đúng là người làm người ta khó có thể quên được.....Là người tốt a!
Tựa như buổi sáng hôm nay, nàng xem báo thấy có tin viện mồ côi vì không thể có đủ kinh phí hoạt động mà có thể bị đóng cửa khiến nàng xúc động nước mắt muốn rơi ra, không cẩn thận bị hắn nhìn thấy, hắn lập tức kêu lên, hắn nói hắn có tiền sẽ cho tiền, cần giúp sức hắn sẽ giúp sức, hắn nói hùng hồn cho đến khi nàng hết khóc, mỉm cười lại mới thôi.
"Y Y, Sao lại ngẩn người ra như thế?"
Giữa giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp ngồi bên cạnh Lâm Y Y – Triệu Văn Triết tò mò hô một tiếng đánh thúc sự trầm tư của nàng.
"Không có." Lâm Y Y vội vàng lắc đầu, đồng thời mang ra một hộp đầy hoa quả mời hắn.
"Ngươi quả thật rất cẩn thận nha, ngay cả hoa quả cũng cắt thành nhỏ như vậy." Triệu Văn Triết vừa ăn vừa khen ngợi nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười tươi: "Ai được làm bạn trai của ngươi, hẳn sẽ là người vô cùng hạnh phúc nha."
"Nhưng không có ai nha,ta thật rất buồn." nàng nhẹ giọng nói.
"Ngươi buổi tối thường làm....?"
"Tiểu Triết, chúng ta buổi tối không phải sẽ đi xem phim kinh dị hay sao? mau qua đây bàn bạc chút đi." Giang Huệ Văn chạy đến bên Triệu Văn Triết kéo cánh tay hắn.
"Nha!" Triệu Văn Triết nhìn Lâm Y Y cười khổ nói với nàng: "Chúng ta tối nay lại tán gẫu."
Lâm Y Y gật đầu, lễ phép nhìn Giang Huệ Văn cười, không ngờ đối phương lại đáp lại nàng bằng một ánh mắt vô cùng đắc ý.
Nàng khó hiểu nuốt xuống miếng cơm rang cuối cùng thì điện thoại trên bàn đột ngột đổ chuông. Nàng vội vàng nhấc máy, để tránh tiếng ồn nàng cố ý ghé sát xuống bàn, tránh làm ảnh hưởng đến người khác.
"Y Y!"
Lâm Y Y khẽ cắn môi dưới, nàng vẫn biết mình trốn không thoát. Nàng đã liên tiếp mười ngày cự tuyệt không nghe điện thoại của Uông Định Quốc, nhưng cũng không thể cả đời không liên lạc a.
Dù sao cũng là cùng nhau lớn lên như người nhà, tuy rằng hắn còn hơn nàng những năm tuổi, nhưng nàng vẫn luôn xem hắn như em trai để quan tâm chăm sóc, nàng không có khả năng buông tay hay mặc kệ hắn, chỉ hi vọng sau lần này hắn có thể có được một bài học mà thôi.
"Ngươi không cần ngắt điện thoại của ta, ta biết ta không tốt, không chịu phấn đấu, ném đi tiền của ngươi vô ích, làm cho ngươi thất vọng....." Uông Định Quốc ở đầu kia điện thoại vội vàng nói.
"Ngươi chính là nên có kiên nhẫn một chút, làm chuyện gì cũng nên đến nơi đến chốn một chút, bởi vì thế giới này không có chuyện gì là "một bước lên trời" cả." Nàng lắc đầu khẽ thở dài, cảm thấy những điều An Khâm Đàn nói quả thật rất có sức thuyết phục.
"Nam nhân hôm ấy nhận điện thoại là ai?" Uông Định Quốc ngữ khí có phần khó chịu hỏi.
"Hắn là chủ nhà của ta, là bạn trai của Quan tỷ." Nàng không hiểu vì sao hắn lại chất vấn nàng về chuyện ấy với thái độ như thế.
"Ngươi sẽ không thay lòng đổi dạ chứ?"
Lâm Y Y kinh ngạc, bắt đầu bối rối – là nàng nghe lầm hay vẫn là Uông Định Quốc hiểu sai gì?
"Ta biết ngươi sẽ không thay đổi, chúng ta ở cũng nhiều năm như vậy, không có ai có thể hiểu chúng ta như chính chúng ta..."
"Chúng ta là người nhà." Lâm Y Y chặn lại lời của hắn, khẩn trương muốn nói rõ tâm ý của mình cho hắn hiểu.
Uông Định Quốc trầm ngâm trong chốc lát, sau đó dùng ngữ khí chắc chắc nói: "Ta biết ngươi luôn chờ ta mở lời."
Da đầu Lâm Y Y bắt đầu run lên, nhanh cầm chắc lấy điện thoại, bối rối ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt quan tâm của Triệu Văn Triết.
Nàng rất nhanh dồn dập nói: "Chuyện này để nói sau nhé."
"Ta nói ngắn gọn thôi, ngươi lần này nhất định phải giúp ta, bạn của ta đang cần gấp một vạn đồng để trả tiền thuê nhà."
Còn nghĩ gọi nàng có chuyện gì? Mắt Lâm Y Y thoáng mờ mịt, lời nói của An Khâm Đàn lại vang lên trong đầu nàng.
"Ngươi nếu còn giúp hắn, hắn mãi mãi cũng không thể đứng lên."
" Không cần đem gánh nặng của người khác đặt lên mình!Ngươi đã làm cho hắn nhiều rồi, có biết không?"
"Y Y, ngươi có nghe thấy ta nói không thế? Bạn của ta đang cần một vạn đồng nha,"
"Nói hắn đi tìm bạn của hắn nhờ giúp đỡ đi, tạm biệt." Lâm Y Y không cho hắn thời gian phản ứng, nhanh chóng cúp máy.
Nàng cự tuyệt! Cái kia... nàng thật sự đã nói "Không" Lâm Y Y thật sự đã cự tuyệt Uông Định Quốc!
Lâm Y Y ngồi bất động trầm ngâm nhìn điện thoại, toàn thân nàng đang rui lên vì kích động, nàng lúc này đang cao hứng đến mức tưởng như có thể nhảy lên vỗ tay hoan hô thật lớn, nàng thật muốn gọi điện cho An Khâm Đàn, nói với hắn, nàng thật sự đã làm được
Reng...reng....reng......
Tiếng chuông vang lên báo hiệu 1 tiếng rưỡi của giờ nghỉ trưa đã hết, nhóm đồng nghiệp người thì vươn vai, người thì đi rửa mặt cho tỉnh táo, người thì đi lấy trà.
Lâm Y Y cúi đầu thu dọn hộp cơm, trên môi vẫn mang một nụ cười vui sướng.
Ring...ring...ring.....
Tiếng điện thoại vang lên trên bàn Giang Huệ Văn, người ngồi phía bên phải Lâm Y Y.
Lâm Y Y mở máy tính, ấn mã số bí mật, bắt đầu xử lý công việc, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt quỷ dị của Giang Huệ Văn đang nhìn nàng.
Đợi cho Lâm Y Y xử lý xong công việc, Giang Huệ Văn đi đến bên cạnh Triệu Văn Triết, lớn tiếng nói: "Lâm Y Y có điện thoại nha, là bạn trai thanh mai trúc mã Uông Định Quốc gọi tới nha."
"Ta.....ta không biết là ngươi đã có bạn trai." Triệu Văn Triết ngẩn ra, miễn cưỡng mỉm cười nhìn Lâm Y Y.
"Hắn không phải bạn trai của ta." nàng nhỏ giọng nói.
"Ngươi xem,Lâm Y Y này thật đúng như những gì bạn trai nàng nói, nàng thấy hắn nghèo túng liền trở mặt, hại hắn phải gọi đến máy nội bộ của công ty kêu khổ nha." Giang Huệ Văn vội vàng nhìn Triệu Văn Triết nói.
"Không phải như thế." LÂm Y Y lắc đầu, móng tay đã muốn bấm sâu vào lòng bàn tay nàng.
"Vậy sao ngươi không nghe điện thoại của hắn?" Giang Huệ Văn khí thế bức người hỏi.
"Bởi vì mục đích chính của hắn....chính là...." Muốn mượn tiền.
Lời nói như nghẹn lại trong cổ họng Lâm Y Y, mặc dù những người này không biết Uông Định Quốc nhưng nàng vẫn không thể nào nói những điều ảnh hưởng đến hắn.
"Không rảnh nghe ngươi lắp bắp,mau nghe điện đi." Giang Huệ Văn hừ lạnh một tiếng, thật lòng muốn chờ xem kịch vui.
Lâm Y Y tiếp nhận điện thoại, thanh âm run run: "Ngươi vì sao nói lung tung như thế với đồng nghiệp của ta? Chúng ta vốn không phải loại quan hệ đó."
"Ta không hề nói dối, chúng ta đúng là quan hệ đó."
"Ta hiện tại phải làm việc, tối nay ta sẽ nhờ Quan tỷ qua cùng ngươi nói chuyện rõ ràng, ngươi nếu còn quấy nhiễu ta làm việc, ta sẽ coi như chúng ta không hề quen thân." nàng muốn kiên định, nàng muốn kiên trì, không thể lại tiếp tục như trước nữa.
"Dù sao,các ngươi đều có công việc, chỉ có ta là đồ vô dụng....."
Lâm Y Y ngắt điện thoại, cúi đầu nhắm mắt một phút, cố gắng tươi cười nhìn đồng nghiệp nói: "Thật có lỗi, đã mang phiền toán đến cho mọi người."
"Cái kia....người kia thật là bạn trai của ngươi?" Triệu Văn Triết khẩn cấp hỏi.
"Chỉ là người bạn cùng lớn lên từ nhỏ." Lâm Y Y nhẹ giọng nói.
"Quan hệ thân thiết lắm nha." Giang Huệ Văn trừng mắt khi thấy biểu tình vui vẻ của Triệu Văn Triết, khẩu khí càng thêm âm trầm, có chút cay nghiệt.
"Ta không nói dối." Lâm Y Y trong lòng ủy khuất, nàng không nghĩ sẽ cùng nàng ta cãi lộn.
Lúc này nếu có An Khâm Đàn ở đây thì tốt rồi, tuy hắn nói chuyện luôn to tiếng, đôi khi còn vô cớ rống lên, nhưng hắn nhất định có thể đem mọi chuyện giải thích rõ ràng minh bạch.
"Đúng vậy,là ngươi không có nói dối, là do chúng ta hiểu lầm ngươi." Giang Huệ Văn châm chọc, khiêu khích nói.
Lâm Y Y không muốn cùng nàng tranh cãi, chỉ cúi đầu yên lặng sửa sang lại văn kiện, ấn nút gọi người tiếp theo muốn xử lý công vụ.
"Nàng kia nhìn bộ dạng rất thành thật, nếu ai đó cho rằng nàng ta nói dối có khi nên đi kiểm tra lại đầu óc đi." Một giọng nói to lớn phá vỡ không gian yên tĩnh của phòng công vụ.
Lâm Y Y bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thấy An Khâm Đàn, thân mặc áo polo xám, ghé đầu vào quầy của nàng nói, nụ cười tỏa sáng hiện hữu trên khuôn mặt hắn.
Nàng còn đang nghĩ có lẽ mình đang hoa mắt vội chớp mắt mấy cái, cho đến khi nàng và hắn ánh mắt giao nhau nàng mới lấy lại tinh thần.
"Ngươi tới nơi này có chuyện gì?" trong lòng nàng vô cùng kích động nhưng lại cố bày ra bộ dạng điềm tĩnh, sợ hắn nhìn ra điều khác thường nơi nàng, sợ hắn thấy nàng bị tổn thương vì bất công.
"Ta muốn làm thủ tục nhà đất nha." An Khâm Đàn dương dương tự đắc đưa lên dãy số của mình,trợn mắt nhìn nữ nhân kia đang tối tăm mặt mũi.
"Ngươi muốn sang tên?" Lâm Y Y kỳ quái nói.
"Ta buổi sáng không phải đã đáp ứng ngươi ngăn việc viện mồ côi kia vị đóng cửa sao? Ta đã xem xét một chút, vừa hay phát hiện gần đấy có một khu đất bỏ không, vừa vặn có thể quên góp cho họ, ta nhớ rõ Tiểu Quan nói ngươi làm việc ở đây nên tiện thể ghé qua đây tìm ngươi giết thời gian nha."
Hắn nói hắn muốn quyên góp nguyên một khu đât khiến Lâm Y Y và những người có mặt ở đấy nhất thời há hốc mồm vì kinh ngạc.
"Ngươi....ngươi như thế nào lại hảo tâm như vậy a?" Lâm Y Y bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt vì kích động mà đỏ thẫm.
"Bởi vì ta nhiều tiền, còn khu đất kia cũng là bỏ không, có thể làm chuyện có ích ta cảm thấy cũng không tệ." Hắn nhún vai, đem giấy tờ đất, chứng minh nhân dân, con dâu đẩy về phía nàng.
Giang Huệ Văn lúc này lại quan tâm đến một sự kiện khác: "Các ngươi là đang ở cùng một chỗ sao?"
"Đúng vậy." An Khâm Đàn gật đầu.
Nhóm đồng nghiệp nghe xong liền nhỏ nhỏ nói chuyện với nhau, nội dung chỉ xoay quanh vấn đề Lâm Y Y kia thật không đơn giản, cư nhiên cùng nam nhân ở chung một chỗ.
"Ta là giúp hắn quản lý nhà của a." Lâm Y Y vội vàng thanh minh.
"Đúng vậy,còn kiêm thêm chức đầu bếp và quét dọn." An Khâm Đàn tốt bụng bổ sung nói.
"Cô nam, quả nữ ở cùng một chỗ, ai tin được các ngươi trong sáng." Giang Huệ Văn đem nam nhân mặc đồ hàng hiệu, dùng túi xáchLV đánh giá từ đầu đến chân.
Namnhân này thật có khí chất, sao có thể "Bao" loại khố rách áo ôm như Lâm Y Y? Tám phần mười là muốn chơi đùa một chút nha.
"Hắn chỉ ở Đài Loan ba tháng." Lâm Y Y nói.
"Ngươi cuối cùng có thể giải thích hay không a! Nếu như sét đã đánh trúng thì chỉ cần ba ngày cũng làm nên chuyên thôi. Chỉ ở Đài Loan ba tháng, cái này không phải vấn đề trọng điểm." An Khâm Đàn gõ gõ đầu nàng, hắn chú ý thấy phía sau cửa kính có nam nhân kia, vẻ mặt như rất quan tâm nàng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên không thoải mái, hắn trừng mắt nhìn đối phương liếc một cái, sau đó lại giống như không có chuyện gì, quay qua cười cười với Lâm Y Y.
"Ngươi không cần càng cười càng đen tối nha." Mặt Lâm Y Y đã đỏ lên bèn mang khuôn mặt cười cười của hắn ra kêu ca.
"Ta là muốn giúp ngươi có cái nhìn đúng đắn nha." An Khâm Đàn xem mặt nàng hồng hồng, hốc mắt cũng có chút hồng, lập tức bày ra bộ dạng nghiêm túc tư thái: "Người bình thường nhìn thấy ngươi bộ dáng như người tiền sử, cũng có thể biết ngươi không thể làm nên cái chuyện quan hệ nam nữ không đứng đắn. Hơn nữa cúng ta là hai người trong sạch, làm gì phải quan tâm "Mụ la sát" nói nhảm cho mệt.".
"Ngươi nói ai là "Mụ la sát"?" Giang Huệ Văn vỗ bàn, nhảy vọt tới phía trước muốn cùng hắn lý luận.
"Ai trong lòng có quỷ, Liền hiện lên ở trên mặt á." An Khâm Đàn cae lông mi cũng không nhướn, không thèm nhìn đến nàng ta.
"Ai nghe nói các ngươi cô nam quả nữ ở chung cũng sẽ nghĩ các ngươi có vấn đề." Giang Huệ Văn quay đầu hỏi Triệu Văn Triết cố gắng tìm kiếm đồng minh: "Đúng hay không?"
"Ta tin tưởng Y Y là cô gái tốt, sẽ không làm chuyện xằng bậy." Triệu Văn Triết thật sự nói.
"Ha, Ngạc nhiên chưa!" An Khâm Đàn chỉ vào mặt nàng, không khách khí cười to ra tiếng.
Giang Huệ Văn mặt đã đỏ bừng, xoay người trở về. Nàng tuyệt đối sẽ khiến Lâm Y Y mất mặt!
"Ngươi không cần làm quá lên nữa." Lâm Y Y giật nhẹ cánh tay hắn, bất an nhìn Giang Huệ Văn liếc mắt một cái.
An Khâm Đàn giọng càng cao hơn, lớn tiếng nói: "Với cấp bậc của ngươi vừa ra trận đã bị người ta dọa cho mặt trắng bệch, ngươi không bị "Mẫu bạo long" ăn luôn xem như vận khí của ngươi tốt nha."
Vài người đang đứng chờ không nhịn được cũng cười thành tiếng.
"Mẹ, con muốn xem "bạo long" nha." Một cậu bé lớn tiếng nói.
Giang Huệ Văn đem văn kiện ném mạnh lên mặt bàn, hầm hầm đi vào văn phòng.
Lâm Y Y thở dài, biết An Khâm Đàn sẽ đem chuyện này làm cho lớn lên, Giang Huệ Văn căn bản đã không thích nàng, sau này đây sẽ là lý do cho nàng ta nói động đến nàng thôi.
An Khâm Đàn cố tình huýt sáo, bày ra bộ dạng "thiên hạ thái bình" làm nàng không biết có nên tức giận với hắn hay không nữa, dù sao, hắn cũng vì nàng mới gây nên chuyện này.
"Ngươi không phải muốn tới làm giấy tờ sao?" Lâm Y Y xác nhận với hắn.
"Đúng vậy." An Khâm Đàn ỷ vào thân thể cao lớn, cố ý ngả người dài trên quầy, hướng gần nàng hạ giọng nói: "Ta buổi tối thật muốn ăn sườn xào chua ngọt nha,"
Âm lượng như vậy hẳn là "mắt kính nam nhân" đã nghe thấy rồi đi.
"Hôm nay văn phòng có tiệc sinh nhật, ta sẽ không về ăn cơm." nàng hạ giọng nói.
An Khâm Đàn suy sụp cúi mặt, bặm môi, lại bày ra bộ dạng thất vọng như một đủa trẻ không chiếm được món đồ chơi yêu thích.
"Vậy ngươi mấy giờ mới về a?" hắn gần đây càng lúc càng thích ở nhà, cho dù chỉ là cùng nàng tán gẫu hắn cũng thật sự vui vẻ tự tại nha.
"Không biết, ngươi có thể kêu Quan tỷ qua chơi cùng ngươi." Lâm Y Y cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Ta đến văn phòng liền bị dính với Tiểu Quan, cớ già khi đi làm về còn muốn tìm nàng chứ?" hắn kỳ quái liếc nàng một cái.
Vậy ngươi mỗi ngày buổi tối đêu gặp ta, vì sao khi ta nói không về nhà ngươi lại có vẻ thất vọng như thế? Chẳng lẽ ta làm sườn xào chua ngọt quả thật ngon đến thế sao?
Lâm Y Y nhìn hắn, nàng nghĩ ở nơi này không tiện hỏi hắn như thế đành phải nuốt lại những lời định nói, dùng việc công để che lấp việc tư: "Giấy chúng nhận của ngươi còn chưa hoàn thiện, mời ngươi qua bên cạnh ngồi đợi đối phương đến, lại tiếp tục làm thủ tục."
"Bọn họ là nói hai giờ sẽ tới mà không biết vì sao giờ còn chưa thấy đến, ta muốn ở đây cùng ngươi nói chuyện phiếm, chờ bọn họ." Hắn nhìn thấy nàng mà không thể trêu chọc nàng, răng nanh của hắn thật khó chịu nha.
"Ta hiện đang trong giờ làm việc." Lâm Y Y cảnh cáo liếc hắn một cái.
Tiểu bạch thỏ tiểu thư hiện tại càng lúc càng không sợ hắn nha. An Khâm Đàn bị trừng mắt càng thấy thú vị: "Vậy ngươi giúp ta giải thích một chút, ta sang tên cần những thủ tục nào, muốn thu bao nhiêu lệ phí? có cần phải đóng thuế hay không?"
Lâm Y Y nhìn hắn vẻ mặt ngoan ngoãn của hắn, còn có thể làm sao bây giờ? Đành phải mang ra các giấy tờ liên quan, chuẩn bị chính thức bắt đầu "giảng bài".
"Dầu gội của ngươi thơm quá." An Khâm Đàn thấp giọng nói, âm thanh phảng phất như chạm vào sợi tóc.
"Là Quan tỷ đưa cho ta." nàng nói, không biết hắn bụng dạ khó lường hay do lòng nàng có quỷ?
"Nha!" An Khâm Đàn nhìn nàng ánh mắt không di chuyển, không rõ nàng làm gì mà muốn hắn nhận sai: "Sau đó thì sao? Ngươi không phải muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt hay sao?"
Lâm Y Y nhìn hắn ánh mắt "hắc bạch phân minh", không có một tua chột dạ, đành phải tự an ủi mình nói, tất cả đêu là do nảng tưởng tượng quá nhiều, phản ứng quá nhạy cảm. Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu mở miệng giúp hắn giải thích các vấn đề công vụ:
"Đầu tiên, khi muốn hiến tặng thủ tục cần làm...."
Sau khi rời khỏi văn phòng của Lâm Y Y cho đến khi về đến văn phòng mình tâm tình của An Khâm Đàn cực kỳ tốt.
Hôm nay văn phòng hắn có mở một hội nghị, là một hội nghị bàn về sản phẩm mới.
An Khâm Đàn thản nhiên đặt mông lên bàn, trên tay cầm mấy tờ giấy đưa qua đưa lại.
"Bản thiết kế ta đã hoàn thành, cứ như cũ truyền xuống cho mọi người, ai có ý kiến đề nghị ghi lên phía trên, sáng kiến của ta cũng chỉ có ý tham khảo. Bề ngoài và chất liệu đều không giới hạn, dùng sắt, sợi dừa, hay gỗ.... Các ngươi thích cái gì thì cứ làm cái đó."
Nhóm thiết kế ngồi nghiêm chỉnh, không bởi vì An Khâm Đàn "vân đạm phong khinh" mà thả lỏng tâm tình. An Khâm Đàn thích sự sáng tạo, chính vì thế mới cho bọn hắn cùng tham gia thiết kế, Nếu làm hỏng hay không đưa ra được ý kiến mới sẽ không có cơ hội theo học tập bên cạnh hắn, ai dám tùy tiện chứ.
An Khâm Đàn là một trong số ít những người Phương Đông có được chỗ đứng vững chắc trong làng thiết kế nội thất.
"Còn nữa, ta hi vọng chân ghế có thể tháo rời ra, như vậy khi đóng gói hay vận chuyển sẽ tiện hơn. Nếu ai có thể tìm ra phương thức đóng gói tiết kiệm nhất sẽ là người tiếp theo được hoan nghênh đến thực tập tại công ty bên Mỹ."
An Khâm Đàn nhảy xuống khỏi bàn, tiếp nhận trong tay Quan Hiểu Linh những đơn đặt hàng từ phía Đài Loan, Chuẩn bị chọn vài cái để làm cho mọi người thử xem tay nghề của hắn.
Đợi họp xong cũng đã đến bữa tối. An Khâm Đàn giờ có về nhà cũng không có ai để ý đến hắn, thế nên đã dặn Tiểu Quan gọi điện đến nhà hàng đặt cơm về văn phòng để làm một bữa tiệc liên hoan, kinh phí không thành vấn đề.
Không ai trong văn phòng muốn về trước, ai cũng có một mong ước đơn giản là có thể cùng An Khâm Đàn nói chuyện nhiều một chút, muốn nghe hắn nói nhiều hơn về thời gian sáng tác trước đây của hắn, mong muốn có thể "hấp thụ" được một chút gì đó kinh nghiệm của hắn.
An Khâm Đàn cầm trên tay đôi đũa mà Lâm Y Y đã chuẩn bị để hắn dùng mỗi khi hắn ăn cơm ở văn phòng,nhưng những câu hỏi liên tục được đặt ra khiến hắn ăn một bát canh thịt cũng không yên.
Sau ba mươi phút nhẫn nại ứng phó, hắn uống một hơi hết bát canh, ngay lập tức mở miệng "phun hỏa".
"Dày....Ầm ĩ chết được! Ta không hề nghĩ sau khi tác phẩm của ta đoạt giải liền bị hỏi đi hỏi lại cả trăm lần, ai muốn biết thì tìm tờ báo nào có đăng tin xem đi! Còn nữa,linh cảm là từ đâu tới, du lịch thì tập trung du lịch, ăn thì phải tập trung ăn, linh cảm tự nhiên sẽ tới."
An Khâm Đàn rống xong, mọi người trong phòng liền nhanh tay gắp thức ăn. Đúng lúc ấy Quan Hiểu Linh mang cho hắn một ly nước chanh khiến sắc mặt của hắn trở nên hiền hòa hơn.
"Mọi người hãy để An tiên sinh ăn gì đó trước đã." Quan Hiểu Linh liếc mắt nhìn mọi người.
"Đang ăn còn hỏi chuyện đông tây, không sợ không tiêu hóa nổi sao." An Khâm Đàn uống một ngụm nước chanh, miệng còn không quên lẩm bẩm.
"Mọi người cũng chỉ là do quá tò mò thôi." Quan Hiểu Linh ôn nhu nói, làm như vô tình hỏi hắn: "Ngươi gần đây có muốn đi đến nơi nào không?"
"Ta muốn đi chợ Thai Nam phía đông xem xem, nghe nói cơ nhiều món ngon, còn có cỏ thơm, còn có trà sữa cũng nổi tiếng." An Khâm Đàn nhắc đến đồ ăn, hắn hào hứng nói.
"Ngươi định đi hôm nào? Có cần người dẫn đi hay không? Ta trước học trường đại học Thai Nam nha." Quan Hiểu Linh cười nói.
"Không cần, ta thứ bảy sẽ lôi Lâm Y Y đi cùng, tên kia căn bản là một bà già ít tuổi, lúc bình thường cũng không biết gì nhưng mấy chuyện đồ ăn vặt cái nào ngon, không ngon nàng ta nắm rõ như lòng bàn tay. Lần trước nàng mang ta đến một quán trà hạnh nhân, ông chủ cùng khác đều ngồi trên mấy cái ghế nhỏ, uống trà hạnh nhân, ăn quẩy. Chậc...chậc....Thật là tuyệt không tả nổi." Hắn hào hứng nói.
Quan Hiểu Linh đẩy gọng kính, trên môi hiện lên ý cười ảm đạm.
"Có điều thật không hoàn mỹ, cái tên kia sao lại ăn chay chứ, kêu nàng giới thiệu quán sườn nào ăn ngon nàng cũng không biết lấy một quán." An Khâm Đàn vừa ăn vừa nói, trên mặt lộ ra biểu tình không mấy hài lòng.
"Ta vốn nghĩ Y Y là người hướng nội, sẽ không cùng người lạ đi như vậy đâu." Nếu nàng sớm biết hai người bọn họ tình cảm tốt như thế thì đã sớm tự mình đến trông nhà cho hắn rồi.
"Hướng nội cái gì chứ, nàng ta căn bản là người cổ, cả ngày nói đi nói lại chuyện thực vật tốt cho sức khỏe ra sao a, mỗi ngày sáng sớm đều ra nói chuyện với cây cỏ, còn kêu hoa tập thể dục buổi sáng, mới hai mươi mấy tuổi mà đã muốn sống cuộc sống của người đã về hưu, thật không hiểu bên trong cái đầu ấy chứa cái gì nữa." An Khâm Đàn gắp một miếng thịt cho vào miệng, cảm giác được vị "thịt", bộ dạng hắn thật tự đắc.
"Xem ra các ngươi ở chung cũng không tệ"
"Đương nhiên, ta chưa từng nghĩ có thể thuê được một quản gia tuy là "tiểu bạch thỏ" nhưng lại rất được việc." An Khâm Đàn cười phá lên, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, hắn cười đến mức ở khóe mắt đã có chút nước mắt chảy ra.
"Vậy ngươi định ra tay với "tiểu bạch thỏ thuần khiết" kia sao?" Một trợ lý đã làm cho hắn hai năm hỏi.
An Khâm Đàn là người đào hoa số một, có điều hắn chưa từng để cuộc tình nào kéo dài quá ba tháng.
"Không, con thỏ này mỗi ngày cho ta ăn no ăn no, ta ăn no nên không nghĩ đến chuyện sẽ động thủ a."
"Sườn hầm thuốc bắc đã đến." Một nhân viên khác cầm trên tay đồ ăn dâng lên cho hắn như "tiến cống".
"Nhanh nhanh nhanh, ta thật đang muốn ăn ngay a!" An Khâm Đàn ngồi gần lại, "đại khai sát giới" ăn một lần hết luôn hai bát.
"Món này là do Quan tỷ đặc biệt dặn dò."
An Khâm Đàn hướng Quan Hiểu Linh giơ ngón tay cái lên, hắn cảm thấy thật mỹ mãn, mặt mày hớn hở.
"Bạn trai Y Y gần đây có đến tìm nàng không?" Quan Hiểu Linh bưng một ly trà tiên thảo ngồi đối diện hắn, ẩn ý hỏi.
"Nàng có bạn trai?" An Khâm Đàn nhăn trán, đột nhiên cảm thấy sườn hình như rất dai, không thể cắn đứt ra được.
"Là cái tên gọi điện đến kêu trời kêu đất, không ý chí, không tiền đồ ấy sao? Hình như không giống. Cái kẻ chỉ biết cam chịu kia nên bỏ đi sớm một chút, nàng sẽ thanh thản sớm một chút."
"Ngươi thích..." Quan Hiểu Linh chưa kịp hỏi hết câu đã bị tiếng chuông điện thoại của An Khâm Đàn làm gián đoạn.
Kia lỗ loan y a kia lỗ loan kia lỗ loan y a kia lỗ loan kia lỗ loan y a kia lỗ loan...
Di động của An Khâm Đàn không ngừng vang lên tiếng chuông là một bài hát có giai điệu rất hùng dũng.
"Ai gọi thế không biết." Nuốt xuống miếng cơm trong miệng An Khâm Đàn mới nói.
"Là Y Y" Quan Hiểu Linh cầm lấy di động, thật tự nhiên nói: "Để ta nói với nàng là ngươi đang ăn cơm."
"Để ta tự nói." An Khâm Đàn nuốt nước canh, giọng nói to như bị điện giật nói: "Đột nhiên lương tâm thức tỉnh,quyết định nấu sườn xào chua ngọt cho ta ăn sao? Không cần nha, Tiểu Quan đã mua...."
An Khâm Đàn đang thao thao bất tuyệt bông đúng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi làm sao lại khóc? Là ai khi dễ bắt nạt ngươi?"
Trong phòng im lặng như tờ, mọi người sợ hãi nhìn nhau rồi nhìn hắn đang nổi không thiếu cái gân xanh nào trên trán, bộ dạng như muốn giết người đến nơi.
"Ngươi buổi tối một mình chạy đến đấy làm gì?" An Khâm Đàn lập tức đi đến bàn làm việc, lấy túi xách, sắc mặt xanh mét đi ra ngoài: "Ngươi chờ ta, ta sẽ đến ngay."
"Y Y làm sao vậy?" Quan Hiểu Linh tiến đến quan tâm hỏi.
"Chỉ là con thỏ không can đảm, hiện đang đứng một mình ở trước cửa nhà tang lễ." An Khâm Đàn tưởng tượng nàng lúc này đang vô cùng sợ hãi, nhịn không được,trong lời nói có chút trách móc.
"Ta và ngươi cùng đi đón nàng." Quan Hiểu Linh đi theo hắn hướng thẳng đến cửa văn phòng.
"Xe của ta chỉ có thể chở được hai người, ngươi đi cùng thì nàng ngồi chỗ nào?" An Khâm Đàn kỳ quái liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫy vẫy tay muốn nàng trở lại văn phòng: "Ngươi trở lại cùng mọi người ăn cơm, nói chuyện phiếm, tiền cơm tất cả tính cho ta."
An Khâm Đàn nói xong, bước nhanh đi vào thang máy.
Quan Hiểu Linh nhìn theo bóng dáng hắn, nàng có dự cảm không tốt, nàng chưa từng thấy qua An Khâm Đàn vì nữ nhân nào mà lộ ra sắc mặt lo lắng như thế.
Nàng vốn nghĩ Y Y là người hướng nội, tuyệt nhiên sẽ không làm gì gây sự chú ý của hắn, tuyệt đối sẽ không hấp dẫn An Khâm Đàn nên mới yên tâm để nàng đến ở...ai mà ngờ...
Hắn nhất định là đã xem Y Y như em gái. Nếu không nàng làm bạn hắn nhiều năm như thế, Y Y kia sao lại có thể có vị trí lớn hơn nàng trong lòng hắn được.
Quan Hiểu Linh cười tươi, xoay người bước trở lại văn phòng, lớn tiếng tuyên bố: "Các đồng nghiệp, ông chủ có chuyện đi trước, ta đây thay mặt mời mọi người một bữa, coi như là phúc lợi công ty."
"Nha!!! Quan tỷ tuyệt vời."
"Quan tỷ, điện thoại kia là của tiểu bạch thỏ kia sao? Bọn họ hiện tại đang yêu nhau sao?" Một nhân viên có tính bát quái nhất công ty hỏi.
Quan Hiểu Linh nhún vai, thoải mái nói: "Các ngươi không phải không biết tính của ông chủ nha,hắn chỉ là đem nàng trở thành em gái mà thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
"Nói cũng đúng nha, ông chủ chúng ta cá tính thế nào chứ, nếu có ai hợp với hắn chắc chỉ có Hiểu Linh tỷ thôi nha." Một nhân viên tên Tiểu Mỹ nói.
Quan Hiểu Linh thấy mọi người trêu, lập tức nhảy ra nói:
"Đừng nói lung tung." Quan Hiểu Linh vỗ vỗ đầu Tiểu Mỹ, khuôn mặt lúc này mới thả lỏng hơn một chút.
Nàng tuyệt đối phải tin vào bản thân, An Khâm Đàn cùng Y Y cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, dù sao hai người kia cá tính trái ngược như thế mà.
Trong đêm tối, đèn bên trong nhà tang lễ không thể chiếu ra ven đường, tiếng người khóc, tiếng tụng kinh vang vọng trong gió, thành thật mà nói không thể hình dung ra loại âm thanh gì, chỉ biết âm thanh này khiến người nghe lạnh run cả người.
Lâm Y Y đứng ở trước cửa nhà tang lễ, hai tay ôm lấy người, cố gắng kháng cự lại âm thanh mang theo sự lạnh lẽo đang rót vào tai nàng.
Đêm nay sau khi kết thúc tiệc liên hoan, Giang Huệ Văn đột nhiên nói muốn đưa nàng về nhà, mà nàng đang nghĩ tới chuyện muốn tìm lúc nào đó giải thích với Giang Huệ Văn về chuyện An Khâm Đàn nên đã đồng ý và lên xe.
Ai biết được nàng mới lên xe đã bị Giang Huệ Văn mắng như tát nước vào mặt, nói nàng cái gì mà tâm địa đen tối, giả bộ ngây thơ vô tội,ngoài mặt hiền lành bên trong toan tính, văn phòng nếu có quyên tiền tuyệt nhiên không thấy nàng tham gia bao giờ, đúng là loại "vắt cổ chày ra nước" mà, còn nói buổi tối nay nàng sao cứ quấn lấy Triệu Văn Triết không buông a.
Giang Huệ Văn mắng nàng thật lợi hại,nàng căn bản không có cơ hội phản bác hay thanh minh.
Sau đó, Giang Huệ Văn liền đem xe dừng trước nhà tang lễ. đuổi nàng xuống xe.
Trên đường vắng vẻ, nàng muốn đón một chiếc taxi cũng không có, vốn định đi vào bên trong nhà tang lễ hỏi thử xem họ có thường giúp khách gọi xe hay không để nhờ giúp, ai ngờ mới đi vào liền nhìn thấy di ảnh của người chết, sợ tới mức nàng ngay cả dũng khí đi ra cũng không có.
Nàng biết con người ai cũng sẽ chết, nàng cũng không muốn bất kính với người đã khuất, có điều ở đây đêm đen gió lạnh, còn có quan tài và giấy tiền bay lung tung, thật khiến nàng không thể không sợ hãi nha.....
Lâm Y Y run lên, răng bắt đầu va vào nhau, cả người co lại ngồi xổm xuống.
"Lâm Y Y! Ngươi đang ở đâu?"
Một giọng nói to lớn khiến tim nàng nhảy dựng lên, giống như khí lực đột nhiên trở về lập tức đứng lên.
"Ta....ta ở trong này!" Lâm Y Y dùng hết toàn lực la lớn lên, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại ở ven đường, mà An Khâm Đàn đã xuống xe chạy tới phía nàng.
Nàng chóp mũi nóng lên, nhanh chóng chạy về phía hắn.
"Ngươi không sao chứ? Một mình sao lại đi đên nơi này?" An Khâm Đàn không nói nhiều vội đem nàng ôm vào trong lòng: "Người ngươi lạnh sắp bằng cương thi rồi."
"Loạn....Nói lung tung...."Lâm Y Y nhìn hắn, hai hàm răng vẫn đang đánh vào nhau.
An Khâm Đàn nhìn tiểu bạch thỏ đang run lên trong lòng hắn, nhịn không được xót xa xiết chặt thêm vòng tay.
Đòi mạng, tiểu bạch thỏ này khi ôm sao thấy mềm mại tuyệt vời thế chứ? Máu trong cơ thể hắn có vẻ nóng lên và chảy nhanh hơn thì phải, một cảm giác mà hắn ghét nhất hiện lên trước mắt hắn, một cảm giác với máu thật mênh mông.
Trực giác của hắn cho hắn thấy, càng ôm nàng chặt càng thấy nàng đang run lên trong lòng hắn, làm hắn lại càng muốn ôm nàng chặt hownm muốn ủ ấm cho nàng, dùng một ngữ khí khiến hắn cũng cảm thấy buồn nôn nói: "Ngoan, không có việc gì nha."
"Ta... vốn là muốn gọi xe.....nhưng là..... taxi trên đường không có dừng lại...." Nàng nghẹn ngào nói.
"Ngươi nửa đêm nửa hôm đứng trước nhà tang lễ, lại còn mặc áo trắng, mặt tái nhợt, ai nhìn thấy cũng nghĩ ngươi là quỷ, ai mà muốn dừng lại chứ." An Khâm Đàn xem thường nói.
Lâm Y Y cười nhẹ ra tiếng, nước mắt lại đồng thời rơi xuống dưới.
"Thật xin lỗi...." Nàng nắm áo hắn nhỏ giọng nói.
"Ngươi xin lỗi ta làm cái quỷ gì a." Hắn lau đi nước mắt trên mặt nàng, lòng hắn bỗng cảm thấy có gì đó co rút lại, một chút đau đớn.
"Không cần ở trong này nói chuyện ma quỷ nha." Mặt của nàng đã trắng bệch giờ càng trắng bệch thêm.
"Ngươi nói gì? Quỷ? Nha?"
Lâm Y Y vội bịt miệng hắn, tức giận liếc hắn một cái.
An Khâm Đàn cười ra tiếng, trìu mến đem mấy sợi tóc nàng đang phất phơ trước mặt hắn vén vào sau tai, môi hắn không tự giác áp lên trán nàng..
Lâm Y Y ngẩn ra, một dòng nước ấm rơi xuống hai má nàng. Hành động như vậy không phải rất thân mật sao?
Mũi của nàng lúc này bắt đầu ngửi thấy mùi hương xa lạ, đầy dã tính của hắn, người nàng cũng vì cảm giác da thịt như sắp chạm vào nhau mà run rẩy.
An Khâm Đàn cũng không biết sao mình lại hôn lên trán tiểu bạch thỏ kia, trong lòng hắn hiện lên cả trăm lý do không nên ôm nàng, nhưng.....
Hắn hiện tại "cố" không được nhiều như vậy!
Dù sao, hắn cũng không phải là người có lý tính.
"Chúng ta về nhà thôi." An Khâm Đàn nắm bả vai của nàng, ánh mắt "đen tối" nhìn chằm chằm vào nàng.
"Được!" Lâm Y Y ngoan ngoãn gật đầu, đứng bên cạnh thân hình nóng rực của hắn, đột nhiên nàng cảm thấy thật an toàn, không còn điều gì đáng sợ nữa
Nàng không thể có bất kỳ ý nghĩ kỳ quái nào, bởi vì nếu có bất kỳ ý nghĩ kỳ quái nào trong long nàng sẽ không thể để hắn cứ thể ôm nàng như lúc này nha.
Cho nên, hắn chỉ là đang bảo vệ nàng như một người anh....như một người anh....như một người anh...anh...anh trai......
Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ - Lộ Khả Khả Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ