Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 4
R
achel đã nhổ sạch hầu hết đám cỏ dại ở trung tâm khu đất vào lúc chiếc xe tải của Gabe chạy vào qua cánh cổng lúc 7h45 sáng hôm sau. Mái tóc cô được vén ra khỏi gương mặt và buộc lại bằng một sợi dây đồng mà cô tìm thấy cạnh thùng rác. Cô chỉ hi vọng chỗ ngồi mòn vẹt trên mông chiếc quần jean của cô sẽ không rách toang ra thôi.
Vì đôi sandal đã đi đời, cô buộc phải đi đôi giày duy nhất còn lại của mình, một đôi giày bệt kín mũi buộc dây màu đen của đàn ông mà một trong những đồng nghiệp tuổi teen của cô đã cho cô khi cô bé cảm thấy chán với phong cách thời trang đó. Đôi giày rất thoải mái, nhưng quá nóng và nặng nề đối với thời tiết mùa hè. Nhưng chúng thuận lợi cho những công việc nặng nhọc hơn là đôi sandal nhỏ nhắn tồi tàn của cô, và cô cảm thấy biết ơn vì đã có đôi giày đó.
Nếu Rachel nghĩ rằng sự siêng năng sớm sủa của mình sẽ làm Gabe hài lòng, thì ngay lập tức cô đã được chứng minh là sai lầm. Chiếc xe tải phanh két bên cạnh cô, và anh ta trèo ra khỏi cái động cơ vẫn đang còn chạy xình xịch. “Tôi đã bảo cô có mặt ở đây lúc tám giờ.”
“Và tôi sẽ làm thế.” Cô đáp lại bằng cái giọng phấn khởi nhất của mình, cố gắng quên đi chuyện cô đã tụt quần áo trước mặt anh ta như thế nào vào ngày hôm qua. “Tôi vẫn còn mười lăm phút nữa.”
Anh ta mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng sạch sẽ và quần jean bạc màu. Anh ta mới cạo râu, và mái tóc sẫm màu trông như thể vẫn còn ẩm ướt sau khi gội. Trong một vài giây ngắn ngủi ngày hôm qua, cô đã nhìn thấy chiếc mặt nạ của anh ta trôi tuột đi, nhưng giờ nó đã lại được đặt cố định trở lại đúng vị trí: trống rỗng, khó chịu, và tàn nhẫn.
“Tôi không muốn cô ở đây khi tôi không có mặt.”
Tất cả những ý định sẽ trở nên tôn trọng và phục tùng của cô bay mất sạch. “Thả lỏng đi Bonner. Tất cả những thứ của anh ở đây nếu đáng để ăn cắp đều quá to để tôi có thể mang đi.”
“Cô nghe tôi rồi đấy.”
“Thế mà tôi đã nghĩ rằng anh chỉ quàu quạu vào buổi chiều thôi đấy.”
“Nó giống chuyện tình cả ngày lẫn đêm.” Câu trả lời của anh ta đáng lẽ được coi là hóm hỉnh, nhưng đôi mắt xám bạc không có chút cảm xúc nào đã làm hỏng mất hiệu quả đó. “Cô đã ở đâu tối qua?”
“Với một người bạn. Tôi vẫn còn lại một số bạn bè.” Cô nói dối. Thực tế thì Dwayne đã cấm tất cả những mối liên hệ ngoại trừ những tiếp xúc bề ngoài với người dân trong thị trấn Salvation.
Anh ta lôi ra một đôi găng tay làm việc màu vàng từ trong túi sau và quăng cho cô. “Dùng cái này đi.”
“Trời, tôi cảm động quá.” Cô ôm đôi găng tay vào ngực như thể đó là những bông hồng và tự nhủ bản thân không được nói thêm lời nào nữa. Trước khi ngày hôm nay trôi qua, cô phải yêu cầu anh ta ứng trước cho cô một khoản lương, và cô không được phép gây thù chuốc oán gì với anh ta. Nhưng anh ta trông quá xa cách khi trượt vào phía sau vô lăng chiếc xe tải làm cô không thể nào kiềm chế một cú đâm chọc nho nhỏ.
“Này, Bonner. Thay vì Prozac, có lẽ một chút cà phê sẽ giúp anh cải thiện tính khí của mình. Tôi sẽ rất sẵn lòng đi pha một bình cho cả hai chúng ta đấy.”
(Prozac: tên thương mại của một loại thuốc chống trầm cảm.)
“Tôi sẽ tự pha của tôi.”
“Tuyệt. Đem cho tôi một tách khi pha xong nhé.”
Anh ta đóng sầm cửa xe và để lại cô đứng giữa một đám bụi mù khi anh ta lái xe về phía quầy thực phẩm. Đồ đầu bò! Cô thọc hai bàn tay đau nhức vào trong đôi găng tay và cúi xuống quay trở lại với công việc của mình, mặc dù tất cả các cơ bắp trong người cô đều hét lên phản đối.
Cô không thể nhớ được đã bao giờ cô mệt mỏi đến thế hay chưa. Tất cả những gì cô muốn làm là nằm xuống dưới bóng râm và ngủ một giấc kéo dài một trăm năm. Không khó khăn gì để hình dung ra vì sao cô kiệt sức: không ngủ đủ và lo lắng quá nhiều. Cô nghĩ một cách thèm thuồng đến khả năng sốc lại năng lượng mà cô có thể nhận được từ một tách cà phê buổi sáng.
Cà phê … Đã hàng tuần rồi cô không được uống hớp nào. Cô yêu tất cả mọi thứ liên quan đến nó: mùi và vị, những vòng tròn xinh xắn màu be và nâu mocha khi cô khuấy kem lên. Cô nhắm mắt lại và, chỉ trong một giây, để bản thân mình cảm thấy nó lướt qua đầu lưỡi.
Một luồng nhạc rock acid ập ra từ quầy thực phẩm phá tan sự mơ mộng của cô. Cô liếc về phía sân chơi nơi Edward nhô lên từ phía dưới con rùa bê tông. Nếu như Bonner bực bội đến thế chỉ bởi vì cô đến làm việc quá sớm, vậy thì không biết anh ta sẽ làm gì khi phát hiện ra Edward?
Lúc cô đến vào buổi sáng hôm nay, cô đã dọn sạch sẽ đám thủy tinh vỡ và những nắp đồ hộp han rỉ ra khỏi sân chơi - bất cứ thứ gì có thể gây ra thương tích cho một đứa trẻ, rồi sắp xếp cho Edward làm việc bằng cách ném những thứ rác rưởi vào trong một túi rác nylon. Cô cất gọn đồ ăn và nước uống cùng với chiếc khăn tắm biển để thằng bé có chỗ ngủ trên một bụi cây mọc ở phía bục chiếc màn hình khổng lồ. Rồi cô gợi ý thằng bé chơi trò chơi ‘Edward ở đâu?’
“Mẹ cá là con sẽ không thể trốn cả buổi sáng mà không để cho ông Bonner nhìn thấy con.”
“Con làm được.”
“Cá là con không làm được.”
“Cá là con làm được.”
Cô hôn thằng bé rồi để nó ở lại đó. Không sớm thì muộn Bonner cũng sẽ phát hiện ra nó, và cô sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt. Cái ý nghĩ rằng cô phải giấu đứa con quý giá của mình đi như thể nó là cái gì đó đáng ghê tởm để lại trong cô một dấu đen thật lớn khác về sự oán hận dành cho Gabe Bonner đã hình thành trong cô. Cô tự hỏi liệu anh ta có tỏ ra thù địch thế này với tất cả trẻ con hay không, hay anh ta chỉ dành mối ác cảm này cho mỗi con trai cô thôi?
Một giờ sau Gabe quăng một túi rác vào cô và bảo cô dọn dẹp rác rưởi ở lối vào để cho nơi này trông không quá tệ hại nếu nhìn từ đường cao tốc vào. Đó là một công việc dễ dàng hơn so với việc nhổ cỏ mặc dù cô không thể tưởng tượng được chuyện anh ta có cân nhắc đến chuyện đó, và cô hoan nghênh sự thay đổi. Khi Gabe biến mất, Edward lẻn ra tham gia cùng với cô, và hai người họ làm chẳng mấy đã xong việc.
Cô quay trở lại với công việc nhổ cỏ, nhưng cô gần như chỉ mới vừa bắt đầu thì một đôi ủng lao động dính sơn bung bét xuất hiện trong ngoại vi tầm nhìn. “Tôi nhớ là tôi đã bảo cô dọn sạch rác ở phía trước.”
Cô định đáp lại một cách lịch sự, nhưng cái lưỡi của cô lại có ý thích của riêng nó. “Đã hoàn thành, Kommandant. Mong muốn nhỏ xíu của anh là mệnh lệnh đối với tôi.”
(Kommandant: Chỉ huy – tiếng Đức.)
Mắt anh ta hẹp lại. “Vào trong và bắt đầu lau chùi phòng vệ sinh nữ để tôi có thể sơn trong đó.”
“Một sự thăng tiến! Và đó chỉ mới là ngày làm việc đầu tiên của tôi đấy.”
Anh ta trừng mắt nhìn cô trong một giây dài không có vẻ gì là thoải mái, trong suốt thời gian đó cô ước gì cô có thể dán một miếng gạc lên miệng mình.
“Cẩn thận đấy, Rachel. Nhớ rằng tôi không muốn cô ở đây.”
Trước khi cô có thể đáp lại thì anh ta đã bỏ đi.
Liếc nhìn về hai bên để đảm bảo rằng Edward nhìn thấy cô đang đi đâu, cô tiến về phía quầy thực phẩm. Có một kho chứa những dụng cụ lau chùi mà cô cần, nhưng cô có hứng thú với chiếc bình cà phê đặt gần đó hơn. Trừ khi Bonner là một kẻ nghiện cà phê thì có vẻ như là anh ta đã pha đủ cho hai người, cô rót đầy một chiếc tách giấy lên đến tận miệng. Cô không thể tìm được chút sữa nào, và tách cà phê đủ mạnh để đáp ứng được yêu cầu dọn dẹp theo tiêu chuẩn Super Fund, nhưng cô thưởng thức từng ngụm một khi cô mang nó theo mình đến phòng vệ sinh nữ.
(Super Fund: là tên thông dụng của một bộ Luật liên bang của Mỹ được lập ra để dọn dẹp những địa điểm có chứa những chất rác thải độc hại bị bỏ quên …)
Ống dẫn nước đã quá cũ và bẩn thỉu nhưng vẫn còn sử dụng được. Cô quyết định xử lý phần tồi tệ nhất trước và bắt đầu lau dọn các ngăn vệ sinh, cạo bỏ những lớp bẩn thỉu bám bên ngoài mà người ta không thể chịu đựng nổi nếu nghĩ đến nguồn gốc của nó.
Chẳng bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân giày đế mềm nhẹ nhàng vọng lại từ phía sau cô. “Kinh quá.”
“Khỏi phải nói.”
“Con nhớ khi chúng ta còn giàu có.”
“Lúc đó con mới hai tuổi. Con không thể nhớ được.”
“Uh-huh. Có tàu hỏa trên tường trong phòng ngủ của con.”
Rachel đã tự mình dán giấy dán tường sọc xanh-trắng cùng với viền của nó là dãy tàu hỏa nhiều màu sắc sặc sỡ. Phòng trẻ và phòng ngủ của cô là những phòng duy nhất trong cái ngôi nhà kinh khủng đó mà cô có thể tự mình trang trí, và cô đã bỏ nhiều thời gian nhất có thể cho hai căn phòng đó.
“Con quay ra ngoài lại đây.” Edward nói.
“Mẹ không trách con đâu.”
“Ông ta vẫn chưa nhìn thấy con.”
“Con là một anh chàng khéo léo, anh bạn.”
“Cốc. Cốc.”
“Ai đó?”
“Madam.”
Cô bắn cho thằng bé một cái nhìn cảnh cáo. “Edddward…”
“Cái chân chết tiệt vướng vào cửa.” Edward cười rúc rích, thò đầu ra ngoài để đảm bảo gã Đầu bò không ở quanh đó, rồi biến mất.
Cô mỉm cười và quay lại với công việc. Đã lâu lắm rồi cô mới nghe thấy tiếng con trai mình cười. Nó đang thích thú với trò chơi trốn tìm của mình, và ra ngoài trời như thế này là tốt cho nó.
Vào lúc một giờ chiều, cô đã rửa sạch sẽ sáu ngăn vệ sinh cũng như kiểm tra Edward ít nhất là cả tá lần, và cô quá mệt mỏi đến mức cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng. Một giọng nói thô ráp vang lên sau lưng cô.
“Cô sẽ chả có tí tích sự chết tiệt gì cho tôi nếu cô lại ngất xỉu ra đấy. Nghỉ một tí đi.”
Cô vịn vào vách ngăn bằng kim loại để giữ vững mình trong khi đứng dậy, rồi quay lại và nhìn thấy Bonner đang lù lù ở ngưỡng cửa. “Tôi sẽ nghỉ khi tôi thấy mệt. Cho đến giờ thì chuyện đó vẫn chưa xảy ra.”
“Ừm, đúng vậy. Có một chiếc burger và ít thịt rán đang chờ cô trong quầy thực phẩm. Nếu cô biết cái gì là tốt cho mình thì cô sẽ ăn nó.” Anh ta rút ra ngoài, và một giây sau cô nghe thấy tiếng ủng của anh ta trên những bậc thang bằng kim loại dẫn lên phòng chiếu phim ở ngay phía trên quầy thực phẩm.
Với một cảm giác mong chờ háo hức, cô nhanh chóng rửa tay rồi vội vàng quay về phía quầy thực phẩm nơi một túi McDonald đang nằm chờ trên quầy bar. Trong một giây cô đơn giản là chỉ đứng đó và tận hưởng mùi thơm chết người từ thứ thức ăn đặc sản Mỹ đó. Cô đã làm việc từ sáu giờ sáng hôm nay với một cái dạ dày trống rỗng, và cô phải ăn thứ gì đó, nhưng không phải thứ này. Nó quá quý giá.
Để mắt đề phòng Bonner, cô đem gói hàng quý báu của mình về nơi ẩn giấu trên sân chơi nơi mà Edward đang chờ. “Ngạc nhiên chưa, cún con. Hôm nay là ngày may mắn của con đấy.”
“McDonald!”
“Thứ tuyệt nhất đấy.”
Cô bật cười khi Edward xé chiếc túi đựng ra và bắt đầu tự mình vật lộn với chiếc hamburger. Trong khi nó ăn, cô xé vụn một lớp bơ đậu phụng mỏng từ trong túi thức ăn được giấu kín của họ trên một miếng bánh mì, gấp nó lại, và đưa lên miệng. Cô thèm muốn được ăn bất kỳ thứ gì trong cái túi thức ăn nghèo nàn của họ. Nhưng cô đã thất bại trong việc chăm sóc con trai mình trên rất nhiều phương diện, và ăn thức ăn của nó có vẻ như là thêm một thất bại nữa. Thật may mắn, cô cũng không còn nhiều thứ để mà thất bại nữa.
“Mẹ muốn ít thịt rán không?”
Miệng cô chảy nước dãi. “Không, cảm ơn con. Đồ rán không tốt cho phụ nữ ở độ tuổi của mẹ.”
Cô cắn một miếng sandwich nữa và tự hứa với mình rằng một khi cô đã tìm thấy năm triệu đô của Dwayne, cô sẽ không bao giờ ăn bơ đậu phụng nữa.
Hai giờ sau cô đã lau dọn xong phòng vệ sinh nữ và đang dùng một cái nạo sơn để nạo cánh cửa kim loại đã bong ra từng mảng thì bỗng nghe một tiếng gầm vô cùng giận dữ.
“Rachel!”
Giờ thì cô lại gây ra chuyện gì đây? Những vòng tròn ánh sáng xoay tít trong đầu cô khi cô cúi xuống quá nhanh để đặt chiếc nạo sơn lên sàn nhà. Thay vì cảm thấy khá hơn, cảm giác váng vất của cô trở nên tồi tệ hơn.
“Rachel! Ra đây ngay!”
Cô vội vàng quay về phía cửa. Trong một giây lát ánh sáng mặt trời làm cô mù mắt, nhưng ngay khi mắt cô đã điều chỉnh lại được với ánh sáng, cô liền thở hắt ra tắc nghẹn.
Edward đang treo lủng lẳng trên nắm tay của Bonner bằng cổ áo của chiếc áo T-shirt cũ màu cam. Đôi giày đế mềm màu đen bụi bẩn của nó đu đưa một cách bất lực trong không khí, và áo sơ mi dúm dó lại thành một đống phía bên dưới nách, để lộ ra lồng ngực nhỏ xíu, gầy nhơ xương và một mạng lưới xanh lè những mạch máu chạy phía bên dưới làn da nhợt nhạt của nó. Horse nằm trên mặt đất ngay bên dưới chân thằng bé.
Da Bonner tái đi phía bên trên gò má xương xẩu thô ráp của mình. “Tôi đã bảo cô giữ thằng bé tránh xa chỗ này.”
Cô vội vàng lao về phía trước, quên mất cảm giác kiệt sức của mình. “Thả thằng bé xuống! Anh đang làm nó sợ!”
“Cô đã được cảnh báo. Tôi đã bảo cô không được đưa nó đến đây. Ở đây cực kỳ nguy hiểm.” Anh ta thả thằng bé xuống mặt đất.
Edward đã được tự do, nhưng nó đứng chết lặng tại chỗ. Một lần nữa nó trở thành nạn nhân của nạn bạo hành từ người lớn mà nó không thể hiểu được cũng không thể kiểm soát. Sự bất lực của thằng bé như cắt xé tâm can cô. Cô thu hồi lại con Horse, rồi kéo con trai mình lại và ôm nó thật chặt vào ngực. Mũi giày của thằng bé đập mạnh vào ống quyển chân cô khi cô vùi mặt vào trong mái tóc màu nâu thẳng tuột của nó, lúc này vẫn còn nóng vì ánh nắng mặt trời.
“Anh cho rằng tôi sẽ phải làm gì với nó?” Cô khạc ra.
“Đó không phải là chuyện của tôi.”
“Anh nói như một người chưa bao giờ phải có trách nhiệm với một đứa trẻ ấy!”
Anh ta trở nên tuyệt đối chết sững. Vài giây trôi qua trước khi môi anh ta cử động. “Cô bị sa thải. Ra khỏi đây ngay.”
Edward bắt đầu khóc nức nở khi nó quàng tay ôm quanh cổ cô. “Con xin lỗi mẹ. Con đã cố gắng không để ông ta nhìn thấy con, nhưng ông ta tóm được con.”
Trái tim cô quặn thắt và chân cô có cảm giác như cao su. Cô muốn xả cơn thịnh nộ vào mặt Bonner vì đã đe dọa con cô, nhưng điều đó sẽ chỉ làm Edward sợ hãi hơn thôi. Và để làm gì cơ chứ? Chỉ cần liếc nhìn vào vẻ mặt trống rỗng vô hồn của Bonner cô đã biết rằng quyết định của anh ta là không thể thay đổi được nữa.
Anh ta lôi một chiếc ví ra từ túi sau, rút ra vài tờ tiền và chìa ra cho cô. “Cầm lấy.”
Cô nhìn chằm chằm vào số tiền. Cô đã hi sinh tất cả mọi thứ vì con trai cô. Liệu cô có phải từ bỏ nốt mảnh kiêu hãnh cuối cùng còn lại của mình hay không?
Một cách chậm rãi, cô cầm lấy số tiền và cảm thấy một phần nhỏ trong cô chết đi.
Ngực Edward nhô lên.
“Shh…” Cô quét môi lên mái tóc thằng bé. “Không phải lỗi của con.”
“Ông ta tìm thấy con.”
“Không cho đến tận lúc này. Ông ta quá ngu ngốc đến nỗi phải mất cả ngày mới tìm được con. Con làm giỏi lắm.”
Không hề liếc lại phía sau một lần, cô đem Edward về phía sân chơi nơi cô thu dọn lại đồ đạc của họ. Chớp mắt để ngăn chặn dòng nước mắt chảy ra, cô ôm đống đồ nghèo nàn của mình bằng một tay và con trai cô bên tay còn lại. Loại đàn ông nào mà lại làm một chuyện như thế này chứ? Chỉ có loại người không có chút cảm xúc nào trong người mà thôi.
Khi cô rời khỏi bãi chiếu bóng Niềm Kiêu hãnh của Carolina, cô chỉ muốn mình rơi xuống tận cùng của thế gian.
***
Gabriel Bonner, người đàn ông không có cảm xúc, đã khóc trong lúc ngủ vào đêm hôm đó. Anh giật mình tỉnh dậy một lúc nào đó quanh ba giờ sáng và phát hiện ra một khoảng ướt đẫm trên gối và mùi vị kim loại kinh khủng của nỗi đau đớn trong miệng anh.
Tối nay anh lại mơ thấy họ, Cherry và Jamie, vợ và con trai anh. Nhưng lần này gương mặt đáng yêu của Cherry cứ thay đổi trở thành gương mặt gầy gò, thách thức của Rachel Stone. Và con trai anh thì ôm một con thỏ nhồi bông màu xám khi nó nằm trong chiếc quan tài của mình.
Anh vung chân sang mép giường và trong một lúc lâu không làm gì cả mà chỉ ngồi đó, hai vai sụm xuống và vùi mặt trong lòng bàn tay. Cuối cùng anh mở ngăn kéo trên chiếc tủ đầu giường và lôi ra một khẩu Smith & Wesson.38.
Khẩu súng lục có cảm giác ấm và nặng trong tay anh. Làm đi. Đặt nó vào trong miệng và kéo cò. Anh chạm nòng súng lên môi và nhắm mắt lại. Lớp thép lạnh lẽo có cảm giác như nụ hôn của người tình, và anh đón chào tiếng click khi nó chạm vào răng cửa của anh.
Nhưng anh không thể kéo cò, và vào giây phút đó, anh ghét gia đình anh vì đã không để cho anh chìm vào sự quên lãng mà anh vẫn thèm muốn. Bất cứ ai trong số họ - bố hay mẹ anh, anh em trai của anh – tất cả bọn họ đều sẽ sẵn sàng giết một con chó để giải thoát nó khỏi sự đau đớn, nhưng họ sẽ không thể chịu đựng được nếu như anh tự tử. Lúc này cái thứ tình yêu bướng bỉnh, không khoan nhượng của họ đã cùm xích anh lại trong một thế giới mà anh không thể nào chịu đựng nổi.
Anh quăng khẩu súng trở lại vào trong ngăn kéo và lôi ra một khung ảnh mà anh cũng đã cất ở đó. Cherry đang mỉm cười với anh, người vợ xinh đẹp đã yêu anh, cười với anh và đã từng là tất cả mọi thứ mà một người đàn ông có thể ao ước. Và Jamie.
Gabe vuốt ve khung ảnh bằng ngón tay cái của mình, và trong lồng ngực, trái tim anh đang rò rỉ. Không phải máu thoát ra – thứ đó đã khô cạn từ lâu rồi – mà là một thứ chất lỏng đặc sệt như mật chạy qua các mạch máu đã trở thành những dòng sông của sự đau đớn mang theo những kho hàng không đáy chứa đầy những tiếc thương.
Con trai của bố.
Tất cả mọi người đều nói với anh rằng sự đau buồn của anh sẽ trở nên dễ chịu đựng hơn sau năm đầu tiên, nhưng họ đã nói dối. Đã hơn hai năm trôi qua rồi kể từ khi vợ và con trai anh bị giết bởi một tên say rượu vượt đèn đỏ, và nỗi đau của anh đã trở nên ngày càng tồi tệ hơn.
Anh trải qua hầu hết quãng thời gian đó ở Mexico, sống trong rượu tequila và thuốc quaaludes. Sau đó, bốn tháng trước, anh em trai của anh đã đến để đón anh. Anh đã văng tục vào Ethan và tống một đấm vào Cal, nhưng điều đó cũng chẳng có tác dụng gì. Dù sao thì họ cũng đã mang anh quay trở về, và khi họ cai rượu cho anh xong, anh không còn cảm giác gì nữa. Không một chút cảm giác nào.
(Quaaludes: một loại thuốc an thần/thuốc tê.)
Cho đến ngày hôm qua.
Hình ảnh của cái cơ thể gầy còm, trần truồng của Rachel chập chờn trước mắt anh. Cô ta chỉ toàn xương là xương và nỗi tuyệt vọng khi cô ta dâng hiến bản thân mình cho anh để đổi lấy một công việc. Và anh đã cương cứng. Anh vẫn không thể tin được điều đó đã xảy ra.
Anh đã từng nhìn thấy một người đàn bà khác trần truồng kể từ sau khi Cherry chết. Cô ta là một gái điếm người Mexico với một thân hình đầy đặn và nụ cười ngọt ngào. Anh đã nghĩ rằng anh có thể chôn vùi một phần nhỏ nào đó trong nỗi thống khổ của mình bên trong cô ta, nhưng chẳng có tác dụng gì. Quá nhiều thuốc, quá nhiều rượu, quá nhiều đau đớn. Anh đã đuổi cô ta đi mà không hề chạm vào người cô ta và rồi uống say khướt cho đến khi bất tỉnh.
Anh thậm chí còn không nhớ đến cô ta cho đến tận ngày hôm qua. Một gái điếm người Mexico lão luyện đã không thể nào làm anh hưởng ứng lại, nhưng Rachel Stone với thân hình gầy nhơ xương và đôi mắt thách thức đã bằng cách nào đó có thể xâm nhập qua bức tường mà anh đã dựng lên một cách vô cùng chắc chắn bao xung quanh mình.
Anh nhớ lại cái cách Cherry thường vẫn hay cuộn tròn trong vòng tay anh sau khi họ làm tình và nghịch ngợm với đám lông trên ngực anh. Em yêu sự dịu dàng của anh, Gabe. Anh là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời mà em từng biết.
Giờ anh không còn dịu dàng nữa. Sự dịu dàng đã bị cạn kiệt trong con người anh. Anh đặt tấm ảnh trở lại vào trong ngăn kéo và trần truồng bước về phía cửa sổ nơi anh đứng đó nhìn chằm chằm vào trong bóng đêm.
Rachel Stone không biết điều đó, nhưng bị sa thải là điều tốt nhất có thể xảy đến với cô.