Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hi Diệp đã đứng lên đi đến trước mặt nàng gấn nhau đến độ có thể cảm nhận được hơi thờ ấm, nồng nàn của nhau. Rồi Thi Diệp đặt tay lên vai nàng, nhìn nàng âu yếm và trìu mến. Ngoài kia, trên song cửa nho, mưa vẫn còn gõ nhịp.
- Có lúc anh lầm tưởng em với Nghi Bình - Giọng Thi Diệp trầm ấm - Nhưng từ nay anh chắc chắn đã phân biệt được rồi, cho dù gặp nhau trong giấc mơ.
Giọng nàng nghẹn đi vì xúc động.
- Anh đã gặp em trong mơ bao giờ chưa?.
- Đã, bây giờ anh mới biết chắc như thế?
- Làm sao anh phân biệt được nếu thật sự hai người quá giống nhau.
- Trái tim anh cho anh biết - Thi Diệp nói nghiêm trọng - Nghi Bình là kỷ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời anh, còn em, em là tình yêu, là tình yêu của anh!
- Anh … không yêu em vì sự giống nhau của hai người chứ?
Mắt nàng chớp nhẹ, đầy vẻ lo lắng. Với một chút ích kỷ dễ thương, nàng không hề mong muốn như thế.
- Ban đầu thì có - Thi Diệp thành thật thú nhận - Nhưng bây giờ anh hiểu rất rõ anh yêu em vì em là em! Anh yêu một chút kiêu hãnh tự hào của em mà Nghi Bình không có. Một chút ngang bướng, một chút lộng lẫy, kiêu sạ Những thứ ấy Nghi Bình không hề có.
Nàng gật đầu, tựa vào anh với cảm giác yên tâm.
- Anh kể cho em nghe chuyện của Nghi Bình đi.
- Anh sẽ cho em xem ảnh Nghi Bình. Rồi em sẽ ngạc nhiên vì sự giống nhau kỳ lạ của hai người.
- Nhưng trước tiên anh hãy cho em gọi điện thoại về nhà đã.
Chàng đưa nàng đến chỗ đặt máy.
Hầu như cả nhà đều còn thức chờ Nhã Trúc. Bốn cặp mắt hướng vào nàng với vẻ ngạc nhiên và đều dừng lại ở bộ đồ lạ mà nàng đang mặc trên người. Nàng đỏ mặt, nóng rang trong người.
- Làm gì.làm gì nhìn người ta ghê thế??
Nhã Đình chỉ tay vào Nhã Trúc.
- Quần áo cũa chị..
Mặt nàng càng đỏ hơn:
- Thì chị mắc mưa, thay nhờ đồ một người bạn chứ có gì..
- Nhưng anh chàng đưa em về đây chắc không fải là bạn bình thường rồi..
Nhã Trúc ngẩng đầu lên, đầy vẻ tự hào.
- Thì bạn đặc biệt. Em đâu có chối.
Đột nhiên tất cả cũng yên lặng. Nt không ngạc nhiên chút nào khi nàng giới thiệu Thi Diệp với gia đình bằng tất cả sự kiêu hảnh. Đến giờ phút này thì nàng biết nàng yêu anh và tự hào vì anh.
Chị ấy đã có bạn trai rồi sao? Nhã Đình cảm thấy bất ngờ và ngạc nhiên vì dường như trong lòng nàng có một chút khó chịu. Bỗng nàng cũng muốn một cách ghê gớm có một người bạn trai để chứng tỏ rằng nàng không hề thua kém Nhã Trúc.
Mỹ Nhiên chưa bao giờ thấy gương mặt con gái đầy ánh hào quang hạnh phúc như hôm nay. Đó chắc hẳn là một chàng trai ưu tú mới làm cho nó tự hào đến thế. Cuối cùng con nàng cũng có bạn trai.Mỹ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trút được gánh nặng trong lòng. Nàng hướng vào con, nói:
- Hôm nào con hãy đưa người bạn đặc biệt ấy về giới thiệu cho cả nhà cùng biết.
Nhã Trúc nghiêm trang nói:
- Anh ấy cũng rất muốn trình diện với gia đình ta - Nàng quay về phía Nhã Văn - Em nói với ảnh em có bà chị hai xinh đẹp dịu dàng và tao nhã, một cô em gái lọng lẫy và cực kỳ thông minh. Còn mẹ, con giới thiệu với ảnh mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất.
Vú già kêu lên vui vẽ:
- Trời ơi cô ba, cô thật không khiêm nhường chút nào..
Nhã Trúc nhí nhãnh nói thêm. Ai cũng thấy là nàng rất yêu đời.
- Tất nhiên con không quên vú. Vú là một bà lão hay càu có tuy nhiên rất tốt bụng..
- Hùm thì ra cô nói xấu bà già nầy với người ta. Được rồi, cậu ta mà có tới đây thì vú sẽ mách tất cả những thói xấu cũa cô.
Nhã Trúc hất mặt lên đầy vẽ tự hào:
- Anh ấy sẽ yêu tất cả những thói hư tật xấu cũa con.
Đột nhiên Nhã Văn chen vào một câu làm tất cả cùng cụt hứng:
- Nhưng dù thế nào thì em cũng không nên về khuya với một bộ đồ lạ trên người thế nầy..
Nhã Trúc sững sờ mặt một phút. Rồi nàng đau lòng khi nhận ra chị và em gái không hề tỏ ra chia sẽ niềm vui cũa nàng.Trên gương mặt nặng nề của họ Nhã Trúc dễ dàng nhận thấy sự ganh tỵ ngấm ngầm. Nàng nỗi giận:
- Sao chị lại nói với em như thế?- Lần đầu tiên nàng và Nhã Văn có sự xung đột - Chị tỏ ra nghi ngờ em phải không?
- Chị muốn tốt cho em mà thôi.
- Chị..
Nàng muốn nói là chị ganh tị, nhưng đã kịp dừng lại.Nàng không muốn nặng lời với Nhã Văn vì thực chất trong bao nhiêu năm qua Nhã Văn là người hiền lành nhất trong ba chị em. Nàng quay sang Nhã Đình, bắt gặp một gương mặt bất động.
Nhã Văn đứng lên đi về phòng riêng sau khi chúc cả nhà ngủ ngon.Nhã Đình cũng làm như thế sau khi chúc Nhã Trúc nhưng có vẻ rất nặng nề. Nhã Trúc vừa giận, vừa buồn. Cảm giác đối nghịch lại bừng lên trong nàng, mặc dù thâm tâm nàng tha thiết mong muốn mọi sự tốt đẹp giữa chị em họ. Nàng quay sang Mỹ Nhiên, buồn bã nói:
- Mẹ, con cũng muốn về nghỉ..
- Được rồi mẹ chúc con một đêm có nhiều mộng đẹp.
Nhã Trúc trìu mến hôn lên trán mẹ.Tuy nàng biết mẹ chỉ là mẹ nuôi nhưng nàng hầu như tin chắc rằng mẹ yêu nàng bằng tất cả trái tim của người.
Bà vú nói khi Nhã Trúc đã đi khuất:
- Tôi cảm thấy một sự ganh tị ngấm ngầm đang diễn ra trong nhà này.
Mỹ Nhiên thở dài:
- Thật không ngờ nuôn con lại qúa khô khan thế này. Bao nhiêu năm qua chúng ta đã cố kéo bọn trẻ xích lại gần nhau.thế mà..
Mỹ Nhiên không thể nào giấu được tâm trạng lo lắng bồn chồn. Giữa các con nàng có sự cạnh tranh ngấm ngầm. Bằng một giác quan nhạy cảm, nàng nhận ra rằng về sau nó càng dữ dội hơn mặc dù đã lớn, hiểu biết và trưởng thành, chúng cố che đậy bằng vẻ nguỵ tạo khéo léo.
Nhã Trúc ngấm kỷ mình trong gương, thật kỷ một lần nữa.Đến bây giờ nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên vị sự gióng nhau kỳ lạ giữa nàng với Nghi Bình.Rồi nàng được nghe câu chuyện thương tâm do Thi Diệp kể, lúc ấy nàng đã không ngăng được nước mắt.
- Nghi Bình…thật quá đáng thương.
- Em và Nghi Bình gióng nhau nhất là lúc khóc. Đôi mắt của hai người.đẹp một cách mê hoặc..
Như được thế, nàng càng khóc nhiều hơn, khóc suốt câu chuyện mà Thi Diệp kể.
'Ba chết lúc anh tám tuổi.Trong gia đình anh, ba hầu như là cột chóng duy nhất.Ba mất rồi cả nhà anh theo cây cột ấy mà sụp đổ. Mẹ anh vì suy sụp tinh thần chẳng bao lâu cũng qua đời. Lúc ấy anh mười tuổi thôi. Mười tuổi, anh được chứng kiến một cảnh đau lòng và hiểu thế nào là lòng người vị kỷ.
Đó là cảnh hai đứa trẻ không cha, không mẹ..Chúng bơ vơ, ngơ ngác và đầy sợ hải. Chúng ôm nhau khóc giữa lúc người ta tranh nhau xiết nợ những đồ vật còn có giá trị trong nhà. Một tuần sau thì ngôi nhà cũng không còn là của chúng nữa.
Nhã Trúc bất bình kêu lên.
- Trời ơi, sao người ta có thể nhẫn tâm như thế! Không ai can thiệp cả sao?
- Người ta còn giận dữ vì không xiết đũ nợ.
Bằng giọng đau đớn Thi Diệp tiếp:
- Người ta đuổi hai đứa trẻ ấy ra khỏi nhà. Hai năm sau đó anh và Nghi Bình đã vất vật lộn để mà tồn tại. Đầu tiên là đi xin ăn, sau đó đi bán vé số, bánh bao, bán đậu phọng luôc..tất cả, tất cả.mọi cơ cực, lúc ấy anh và Nghi Bình đều đã nếm trãi.".
Nhã Trúc nóng ruột hỏi:
- Bằng cách nào anh thi đậu bác sỉ?
- Tất cả đều nhờ Nghi Bình.
Nói đến đây mắt Thi Diệp ngước lên nhìn ảnh em đầy vẻ trìu mến..
'Hoàn cảnh hầu như đã giúp bọn anh trưởng thành trước tuổi. Một hôm Nghi Bình nói với anh..
- Có bao giờ anh nghỉ mỘt ngày nào đó chúng ta sẽ thay đỗi đời sống cơ cực này không?
- Bằng cách nào hở em?
- Em nghỉ…chỉ có anh làm được điều này.
- Anh?
- Phải - Nghi Bình nhấn mạnh - Hồi nhỏ anh vốn rất thông minh, học giỏi. Tai sao bây giờ anh không đi học lại?
Và thế là anh đã đi học trở lại. Em thử tưởng tượng xem, một cậu bé đốt đèn dầu ngồi học giữa những tấm ni- lon căng dưới gầm cầu làm nhà. Anh đã nỗ lực.nỗ lực và nỗ lực. Nhưng phi thường hơn cả vẫn là Nghi Bình. Đứa em gái tội nghiệp của anh hầu như không có chút nào nghỉ ngơi. Nghi Bình làm việc từ sáng sớm đến chiều tối, thậm chí cả khuya. Nhiều lúc anh đau lòng muốn bỏ học nhưng nó đã nói.
- Anh không thể nào đễ công lao cơ cực cũa em bấy lâu nay thành tro bụi.Anh nhất định fải ăn học cho thành tài. Tới chừng đó rồi em sẽ nghỉ ngơi, tha hồ cho anh nuôi lại em.
Cuối cùng, như em cùng thấy đó, anh đã đỗ đạt, nhưng...
Đột nhiên nước mắt Thi Diệp trào ra. Lúc ấy… lúc ấy trong lòng Nhã Trúc trồi dậy một thứ tình cảm mãnh liệt chưa từng có. Nàng sà vào lòng Thi Diệp, ôm chặt lấy anh. Nàng nghe nước mắt anh rơi trên tóc và anh đả khóc như một đứa trẻ dễ xúc động.
- Nhưng Nghi Bình đả bỏ anh ra đi. Kết quả của những năm tháng lao lực nuôi anh ăn học thành tài. Ông trời thật bất công đã không để cho Nghi Bình được hưởng mốt phút nào sự thanh thãn. Và không cho anh lấy một chút cơ hội để đền đáp cho đứa em gái đ'ang thương.
Nhã Trúc cũng khóc, nàng khóc trong lòng anh. Câu chuyện làm cho nàng xúc động quá đổi.
- Từ nhỏ Nghi Bình đã yêu màu tím - Thi Diệp nói khi đã bình tâm lại - Nó mặc áo màu tím, mang dép màu tím. Anh gọi nó là áng mây tím.
Nhã Trúc vẫn còn ôm chặt anh và kho6ng muốn rời xa nữa.
- Em xin lỗi anh vì có lúc đã ganh tị với Nghi Bình. Cô ấy thật là vĩ đại. Bây giờ, anh Thi Diệp…em tha thiết muốn được làm áng mây tím trong lòng của anh. Có thể em không xứng đáng như Nghi Bình, em không thể cho anh nhiều như những gì Nghi Bình đã cho anh, nhưng mà… tình yêu của em, tin rằng…sẽ không kém Nghi Bình đâu.
Thế là nàng đã thố' lộ với anh. Nàng ngạc nhiên vì mình không hề cảm thấy xấu hổ chút nào. Sau đó, nàng biết vì nàng đã yêu anh, rất yêu!
Đột nhiên tiếng chuông điện thọai reo vang giữa bầu không khí tĩnh lặng làm nàng giật mình. Rồi bằng mỘt giác quan nhạy bén, nàng chọp ngay lấy máy.
- A lô! Anh Thi Diệp….
Đầu giây bên kia giọng Thi Diệp cũng xúc động không kém.
- Anh đây, áng mây tím của anh à. Anh nghỉ rằng, cũng như anh, em sẽ không ngủ được.
- Nghe tiếng máy gọi, em biết ngay là anh. Anh muốn nói gì với em?
Giọng Thi Diệp pha chút lãng mạn.
- Anh chợt nhớ ra hồi chiều này anh chưa nói với em một câu.
- Câu gì vậy? Quan trọng lắm sao anh?
- Tất nhiên quan trọng! Anh nghỉ là…câu nói này anh chỉ nói một lần trong đời và duy nhất chỉ với một ngừơi mà thôi.
Đến đây thì nàng có thể đoán ra rồi, nàng nghe trái tim mình lặng đi vì xúc động.
- Nhã Trúc, em có còn ở đây không?
- Em đang chờ nghe câu nói trọng đại của anh đây.
- Em sẽ không từ chối tình yêu của anh chứ?
- Em không phải là con bé dại dột dễ dàng đánh mất cơ hội của mình.
- Vậy thì…hãy nghe anh nói đây, áng mây tím thơ mộng của anh. Anh yêu em, yêu em nhất trên đời! (lời tỏ tình..dễ thsương!).
Mặc dù đã đoán trước nhưng nàng vẫn nghe trái tim mình rung mạnh. Lúc ấy, nàng nghỉ rằng trên cỏi đời này không còn thứ ngôn ngữ nào tốt đẹp và đáng yêu hơn nửa.
Nàng thì thầm qua hơi thở run rẫy.
- Em cám ơn anh đã gọi đến nói với em điều đẹp đẽ ấy. Em nghỉ là…em rất sung sướng.
- Anh cũng sung sướng lắm, chúc em ngủ ngon.
Nàng từ từ gác máy. Rồi nhắm mắt, nàng chấp tay ôm lấy gương mặt tràn đầy hân hoan của mình.
Trong phòng Nhã Văn tràn ngập mùi nước hoa xịt phòng. Ngoài cửa sỗ có hai con chim vàng anh và ngay trên đầu giường ngủ Nhã Văn là một hồ kính nuôi cá chép bạc.
- Ồ mẹ..
Nhã Văn có vẻ ngạc nhiên khi thấy Mỹ Nhiên. Giờ này lẻ ra mẹ nàng phải đi đến sở làm rồi. Mỹ Nhiên thấy Nhã Văn bỏ vội quye&?n sách xuống, nàng thoáng đọc dược tựa của một cuốn sách kiếm hiệp.
Đột nhiên nàng nhận ra đời sống của Nhã Văn có một cái gì đó mâu thuẩn. Nhã Văn dịu dàng, tao nhã nhưng lại thích coi những sách báo và phim ảnh có nội dung kích động. Bây giờ Nhã Văn đã lớn, Mỹ Nhiên không thể cấm con những chuyện như thế nửa. Nàng biết, trên một phương diện nào đó nàng đã thất bái trong việc dạy dỗ Nhã Văn. Tuy nhiện Nhã Văn vẫn là đứa con cho nàng cảm giác yên tâm nhất.
- Hôm nay mẹ không phải đi làm sao?
Nhã Văn hỏi, nụ cười như hoa nở. Nàng có vẻ đẹp của một thiên thần:
- Mẹ có chuyên quan trọng muốn nói với con.
- Me ngồi đi ạ.
Mỹ Nhiên nói sau khi đã ngồi xuống chiếc ghế nệm có lưng tựa:
- Sở dĩ mẹ nói chuyện nầy với con là vì con là chị hai.Trong nhà này, trừ mẹ ra, con là người có thể thay thế mẹ dàn xếp được những gút mắc trong gia đình chúng ta.
- Mẹ nghi ngờ.nhà mình có chuyện gì xảy ra sao?
Nhã Văn có vẻ như không yên lòng.Mỹ Nhiên thận trọng chọn lời nói:
- Mộ chút nào đó, trên phƯơng diện tình cảm, mẹ thấy là các con chưa hoàn toàn gắn bó với nhau.Tối qua, phản ứng của các con trong việc Nhã Trúc có bạn trai làm mẹ phải suy nghỉ..
Nhã Văn thoáng cau mày rồi lấy lại vẻ bình thản ngay:
- Mẹ cho là con ghanh tị?
- Mẹ nghỉ con không đến đổi như thế, nhưng các con, con và Nhã Đình đả không thật lòng chia sẻ niềm vui với Nhã Trúc.
- Ôi mẹ Ơi, con không có ganh tị với Nhã Trúc đâu. Thật ra con cũng có bạn trai mà.Chỉ vì con chưa muốn giới thiệu với gia đình đó thôi..
Mỹ Nhiên gần như giật mình.
- Con cũng có bạn trai? Bao lâu rồi?.
- Gần hai năm, thưa mẹ.
Mỹ Nhiên nhìn sững Nhã Văn. Tại sao nàng không biết chút nào nhỉ Tại sao Nhã Văn phải giấu và giấu một cách tài tình như thế?
Dường như đọc được ý nghỉ của mẹ, Nhã Văn nói:
- Không phải con muốn giấu gia đình, chỉ vì con thấy hai em chưa có bạn trai nên con cũng không muốn giới thiệu anh ấy Mẹ tin con chưa? Con hoàn toàn không có ganh tị với Nhã Trúc.
Bây giờ Mỹ Nhiên mới biết Nhã Văn kín đáo hơn nàng tưởng. Dẩu sao thì nàng cũng được một chút yên lòng.
- Mẹ mong sao tất cả các con của mẹ đều là những cô gái rộng lượng, biết thương yêu lẫn nhau. Mẹ hy vọng nhiều ở con, Nhã Văn ạ Con lớn nhất, điềm đạm nhất. Hãy giúp mẹ đoàn kết gia đình này. Như tất cả chúng ta đều là một.
- Xin mẹ hãy yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời mẹ.
Mỹ Nhiên đứng lên. Trước khi đi nàng còn nói thêm.
- Mẹ rất tin tưởng con. Tuy các con đều biết mình không phải là ruột thịt của nhau, nhưng gia đình ta, ngay từ buổi đầu mẹ nhận nuôi các con, mẹ đã mong muốn tạo dựng nên một tình thương gắn bó còn hơn cả máu mủ.
Đây là lần đầu tiên Mỹ Nhiên đề cặp đến vấn đề này. Đột nhiên Nhã Văn nghiêm trang.
- Con có thể hỏi mẹ một câu không ạ?
- Mẹ nghe đây.
- Thật ra…cha mẹ ruột của con là ai, ở đâu, bây giờ họ còn sống hay đã chết?
Mỹ Nhiên nhìn sững Nhã Văn, nàng có vẻ xúc động mãnh liệt. Đôi mắt nàng hoảng loạn như sợ hải một điều gì đó.Lần đầu tiên trong đời nàng tỏ ra bối rối trước một vấn đề.
- Tại sao… tại sao bỗng dưng con lại hỏi thế?
- Xin lỗi mẹ. Nhưng mà…trong bao nhiêu năm qua, con cứ tự hỏi tại sao cha mẹ ruột của con lại cho con cho mẹ?
Mỹ Nhiên rùng mình. Dường như nàng đang nghỉ đến một chuyện nào đó hải hùng và nàng b.i ám ảnh vì nó.
- Xin lỗi con - Cuối cùng nàng cũng trấn tỉnh được - Mẹ không trả lời câu hỏi này cho con được, vì thực chất sau khi cho con, cha mẹ con đã gián đọan tin tức.
Giọng Nhã Văn bỗng gay gắt khác thừơng.
- Nhưng tại sao họ phải đem cho con đẻ? của mình chứ?
- Tất nhiên…ho rất khó khăn.
Hoàn toàn khác với phong độ thường ngày, Mỹ Nhiên gần như trốn chạy.
- Muộn lắm rồi, mẹ phải đến công ty.
Nhã Văn trừng trừng nhìn vào cánh cửa đả đóng kín sau lưng Mỹ Nhiên. Ánh mắt nàng rừng rực như lửa, có thể dể dàng nhận ra Nhã Văn xúc động và nổi khát khao được biết cha mẹ ruột của nàng nó mãnh liệt như thế nào?.
Tất nhiên, Nhã Văn sẽ tự hỏi mẹ nuôi của nàng tại sao phải trốn lánh và có vẽ sợ hải như thế?
Bên cạnh Mỹ Nhiên đang rũ xuống là bà vú già cố an ui nàng. Mỹ Nhiên quằn quại, rên rỉ.
- Tôi có cảm giác như nó đã biết…đã biết tất cả sự thật.
- Nhưng sự thật gì mới được chứ?
- Nhã Văn…Nó hỏi về cha mẹ ruột của nó.
Bà vú cũng giật mình, rồi bà lẩm bẩm.
- Không thể nào nó biết được đâu. Có thể… chỉ vì tình cờ mà nó hỏi như thế.
- Tôi cũng mong sao là vậy.
- Bây giờ thì không - Giờ anh chỉ thấy em toàn là đáng yêu thôi.
Sau đó hai người rơi vào im lặng, một sự lăng im đầy thơ mộng và tràn ngập hạnh phúc. Thật lâu sau đó, Thi Diệp nói.
- Anh muốn đến thăm gia đình em, Nhã Trúc.
- Phải rồi mọi người ở nhà nóng lòng muốn biết mặt anh.
Nói đến đây đột nhiên nàng hơi tu lụ. Nàng tự hỏi có thật Nhã Văn và Nhã Đình thật lòng muốn gặp Thi Diệp không? Họ có vui vẻ chia sẽ niềm hân hoan hạnh phúc của nàng hay sẽ dè bỉu, ganh tị. Đột nhiên nàng cảm thấy lần ra mắt này của Thi Diệp đối với nàng thật quan trọng.
- Anh Thi Diệp - Giọng nàng hơi ngập ngừng - Anh có thể vì em mà làm một chuyện không?
- Tất nhiên - Anh có thể làm tất cả vì em.
- Em biết, có thể anh sẽ giận em. Nhưng chuyện này đối với em vô cùng quan trọng.
Thi Diệp hỏi đùa.
- Quan trọng hơn cả anh sao?.
- Em không đủa đâu - Nàng nghiêm mặt lại anh cũng biết là…chị và em gái em rất kiêu ngạo. Em muốn…em muốn anh vì em mà sửa soạn một chút.
- Sao cơ?
Thi Diệp khẽ chau mày.
- Anh… hãy chú ý cách ăn mặc một chút. Hay là… anh nên đổi một chiếc xe khác. Để… để họ không cười em.
Thi Diệp đột nhiên đứng dậy. Chàng giận dữ vì lòng tự trọng bị tổn thương.
- Thì ra em sợ xấu hổ vì anh.
Nàng cuống quít giải thích.
- Không, không phải thế đâu. Đối với em thì sao cũng được. Nhưng còn họ, người nhà của em, họ khó chịu lắm.
Thi Diệp lớn tiếng.
Mỹ Nhiên trấn tỉnh lại, đôi mắt nàng đỏ hoe vì đã khóc. Vú già an ủi nàng.
- Tuy nhiên bà cũng đừng quá đau lòng. Cho dù Nhã Văn có biết sự thật thì nó cũng biết rõ không phải lỗi của bà. Chúng ta không ai có lỗi trong cái chết của cha mẹ Nhã Văn. Và việc bà nhận nó về làm con nuôi đã là tử tế lắm rồi.
Mỹ Nhiên chợt rùng mình. Cái chết của cha mẹ Nhã Văn cho tới bây giờ vẫn còn là nổi ám ảnh trong nàng.
- Không… không phải đâu, tôi cũng có một phần trách nhiệm trong ấy. Lẽ ra bấy lâu nay chúng ta phải đối xử với Nhã Văn đặc biệt hơn để bù đắp cho nó.
Bà vú thở dài, cũng như Mỹ Nhiên, bà là người biết rõ câu chuyện năm xưa nhất. Một câu chuyện hãi hùng dẫn đến cái chết của nhiều người. Và sau ngần ấy thời gian đăng đẳng, thế mà` sụ đau đớn của câu chuyện ấy vẫn còn tác động đến tận bây giờ.
Trong khi Mỹ Nhiên vẫn lẩm bẩm.
- Từ nay…từ nay tôi phải đối xử đặc biệt với Nhã Văn! Phải thương yêu nhiều, cho nó nhiều hơn. Nếu Nhã Trúc và Nhã Đình oan trách thì tôi đành gánh chịu.
Bà vú lại thở dài, bà chưa từng thấy người phụ nữ nào đáng thương hơn Mỹ Nhiên, mặc dù vẻ ngoài của nàng có vẻ thành đạt và hạnh phúc.
Đầu tiên Mỹ Nhiên phải gánh chịu nổi đau mất chồng và con. Một nỗi đau ghê gớm mà bà đã chứng kiến Mỹ Nhiên chịu đựng đến xuýt điên loạn. Sau đó là cái chết của vợ chồng người bạn thân mà nàng cho rằng mình có một phần trách nhiệm.
Một lần nữa Mỹ Nhiên đã vượt qua, nàng nhận nuôi Nhã Văn, con gái của đôi vợ chồng ấy. Rồi sau đó Nhã Trúc, Nhã Đình lần lượt xuất hiện. Có thể nói trong hai mươi mấy năm qua Mỹ Nhiên không có giờ phút nào nghỉ ngơi. Ngoài công việc ở công ty nàng còn phải chăm lo cho các con. Ba đứa con gái nuôi: xinh đẹp và giàu cá tính làm cho nàng vất vả hơn bất cứ công việc nào khác. Cho đến bây giờ, nỗi vất vả ấy dường như không hề giảm đi mà còn có chiều hướng gia tăng.
Lần thứ hai Nhã Trúc đến thăm nhà anh. Hai người ngồi tựa vào nhau ở ban công nhìn ra đường phố với những ngọn đèn vàng, những tàng cây ướt lá thơ mộng sau một cơn mưa. Bây giờ giữa họ chỉ tồn tại tình yêu và hầu như không còn sự ngăn cách nào nữa.
- Em đang suy nghĩ gì vậy?.
Thi Diệp lay nhẹ vai nàng, kéo nàng ra khỏi vẻ mơ màng.
- Em tự hỏi ngoài những điểm giống nhau với Nghi Bình anh còn yêu điều gì ở em nữa.
- Còn chứ, tất nhiên rồi - Thi Diệp có vẻ rất phấn khởi - Anh còn yêu em vì nhiều thứ nữa.
Giọng nàng kéo dài nũng ni65.
- Anh nói cho em nghe đi.
Thi Diệp đáp không một chút suy nghĩ.
- Đầu tiên là tên của em. Nhã Trúc! Cái tên thật dễ thương. Ngay từ khi biết sẽ có một bác sĩ mới ra trường về làm việc với mình, anh đã tự hỏi cô gái có cái tên Nhã Trúc này là người như thế nào?.
- Còn gì nữa không anh?
- Anh yêu mùi dầu gội đầu của em. Một thứ hương thơm kỳ diệu mà mãi mãi anh sẽ không bao giờ quên.
Nàng mỉm cười vẻ hài lòng.
- Còn gì nữa không?
- Ôi, sao mà em hỏi kỹ thế? Chả lẽ em còn không biết anh yêu đến từng ngọn tóc của em sao?.
Nàng ôm chặt anh, chui đầu vào ngực anh đầy vẻ hạnh phúc. Giọng Thi Diệp như truyền vào màu thịt nàng.
- Ngay từ lúc nhìn thấy em anh đã bị xúc động. Sau đó anh thất vọng vì em có vẻ kiêu ngạo và xa cách.
- Ứ, em mà kiêu ngạo à?
- Bây giờ thì không - Giờ anh chỉ thấy em toàn là đáng yêu thôi.
Sau đó hai người rơi vào im lặng, một sự lăng im đầy thơ mộng và tràn ngập hạnh phúc. Thật lâu sau đó, Thi Diệp nói.
- Anh muốn đến thăm gia đình em, Nhã Trúc.
- Phải rồi mọi người ở nhà nóng lòng muốn biết mặt anh.
Nói đến đây đột nhiên nàng hơi tu lụ. Nàng tự hỏi có thật Nhã Văn và Nhã Đình thật lòng muốn gặp Thi Diệp không? Họ có vui vẻ chia sẽ niềm hân hoan hạnh phúc của nàng hay sẽ dè bỉu, ganh tị. Đột nhiên nàng cảm thấy lần ra mắt này của Thi Diệp đối với nàng thật quan trọng.
- Anh Thi Diệp - Giọng nàng hơi ngập ngừng - Anh có thể vì em mà làm một chuyện không?
- Tất nhiên - Anh có thể làm tất cả vì em.
- Em biết, có thể anh sẽ giận em. Nhưng chuyện này đối với em vô cùng quan trọng.
Thi Diệp hỏi đùa.
- Quan trọng hơn cả anh sao?.
- Em không đủa đâu - Nàng nghiêm mặt lại anh cũng biết là…chị và em gái em rất kiêu ngạo. Em muốn…em muốn anh vì em mà sửa soạn một chút.
- Sao cơ?
Thi Diệp khẽ chau mày.
- Anh… hãy chú ý cách ăn mặc một chút. Hay là… anh nên đổi một chiếc xe khác. Để… để họ không cười em.
Thi Diệp đột nhiên đứng dậy. Chàng giận dữ vì lòng tự trọng bị tổn thương.
- Thì ra em sợ xấu hổ vì anh.
Nàng cuống quít giải thích.
- Không, không phải thế đâu. Đối với em thì sao cũng được. Nhưng còn họ, người nhà của em, họ khó chịu lắm.
Thi Diệp lớn tiếng.
- Nếu họ là những con người thiện cận như thế thì anh không cần đến gặp mặt làm gì.
Nhã Trúc tái mặt. Nàng không ngờ anh lại phản ứng kịch liệt như thế. Thi Diệp cũng chợt nhận ra mình hơi nặng lời. Chàng dịu giọng.
- Anh xin lỗi. Nhưng mà… em đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Giọng nàng hơi nghẹn đi.
- Anh không hiểu được nổi khổ tâm của em đâu. Em … em không biết nói làm sao cho anh hiểu.
Câu chuyện làm cho buổi tối của họ kém vui. Tuy nhiên cuối cùng Thi Diệp hứa là sẽ đến nhà nàng nhưng không nói là mình sẽ làm theo ý nàng. Lúc ấy trông chàng có vẻ ương bướng một chút nhưng Nhã Trúc gần như càng yêu hơn con người có cá tính mạnh mẽ của chàng.
Nhã Đình được cử ra mở cửa sau hồi chuông ngân. Nàng thử hình dung người bạn trai của Nhã Trúc và hầu như tin chắc anh phải là một nhân vật xuất sắc.
Đến khi nhìn thấy anh, đột nhiên trái tim nàng không còn điều khiển được nữa. Nhìn gương mặt với những đường nét góc cạnh và nụ cười đầy quyến rũ của anh, toát lên một sức hút mạnh mẽ không tài nào cưỡng lại được.
- Anh đoán chắc em là Nhã Đình rồi - Chàng mỉm cười, giọng nói truyền cảm - Nhã Trúc cho anh biết Nhã Đình thông minh, đẹp như một đóa hoa vừa nở, anh đoán có đúng không?
Nhã Đình vẫn nhìn sửng chàng, để hồn mình bay bổng với những cảm giác rung động kỳ lạ.
- Sao vậy? Mặt anh có vấn đề gì sao?.
- Em cảm thấy anh quen lắm, như là đã gặp anh ở đâu rồi.
- Thật sao? - Chàng đùa - Hy vọng là em không gặp anh ở bệnh viện.
- Không, em nói nghiêm túc đấy. Em không nhớ ra nhưng chắc chắn có gặp anh rồi. Anh…không thấy là em quen lắm sao?.
- Anh xin lỗi - Thi Diệp lắc đầu - Anh không nhớ ra.
Nàng thở dài, có vẻ như luyến tiếc.
- Thật kỳ lạ.
- Anh có quà ra mắt em đây.
Rồi hai người sống đôi đi vào nhà. Nhã Đình nhiều lần liếc sang chàng đang bình thản quan sát co ngoi của gia đình nàng. Thật tình nàng có cảm giác anh không phải người xa lạ. Đi bên cạnh anh, dáng cao to sừng sững của anh như ôm trọn nàng, che chở cho nàng. Đột nhiên nàng thở dài 'Nhã Trúc thật là hạnh phúc.'.
- Sao em lại thở dài? Em thật không giống với Nhã Đình nhí nhảnh vá yêu đời mà Nhã Trúc thường nói với anh.
- Xem ra bà chị em không có gì giấu anh cả.
- Thì anh cũng không hề giấu Nhã Trúc điều gì.
Đột nhiên nàng chạnh lòng. Trong bao nhiêu năm qua, một điều không bao giờ thay đổi, nàng luôn luôn là người phải bám đuổI theo Nhã Trúc. Nàng phải cố gắng học tập để không kém thành tích của Nhã Trúc. Nàng phải cố trang điểm để không trở thành cái bóng của Nhã Trúc. Từ những việc cỏn con cho đến ngày nay, việc gì Nhã Trúc cũng thành công hơn nàng.
Tại sao vậy chứ? Nhã Đình cảm thấy uất ức. Tại sao nàng luôn luôn thua kém Nhã Trúc? Bây giờ đến việc có bạn trai nàng cũng không bằng. Những cố gắng bao nhiêu năm qua của nàng giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Nhã Đình lại nhìn trộm Thi Diệp. Rõ ràng Nhã Trúc may mắn hơn nàng. Bỗng nàng nghĩ rằng nếu nàng gặp Thi Diệp trước thì chắc chắn anh sẽ là của nàng. Mắt nàng chợt loé lên một tia sáng lạ lùng. Nàng phải làm một cái gì đó để chứng minh nàng không hề thua kém Nhã Trúc.
Dòng Sông Mênh Mang Dòng Sông Mênh Mang - Lê Duy Phương Thảo Dòng Sông Mênh Mang