Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: ngoc mai nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ới quét xong một đoạn hành lang, Phương cảm thấy mỏi lưng kinh khủng. Còn buồn ngủ nữa. Suốt đêm qua, loay hoay với mấy bài hát, không biết chọn bài nào bỏ bài nào, khiến Phương thức suốt. Đến khi mệt quá, vừa chợp mắt, đồng hồ báo thức đã reo inh ỏi, phải ngồi dậy sửa soạn đi học. Xui là chiều lớp Phương còn có buổi lao động trực nhật, không thể ngủ trưa, thế là cứ ngáp lên ngáp xuống, mí mắt nặng trĩu, các khớp xương rên siết, rã rời. Cô Nhung phân công tổ Phương làm vệ sinh các hành lang tầng trệt và nhổ cỏ vườn sinh vật. Thông cảm nhiệt tình của trưởng ban Văn nghệ, vì “đại nghĩa” phải hy sinh giấc ngủ, nhỏ Hà tổ trưởng nói nhỏ với Phương:
- Mày chịu khó quét phía trước phòng Hiệu trưởng, rồi nghỉ. Nghỉ thôi, chờ tất cả làm xong rồi cùng về, kẻo chúng nó ganh tị.
Trang xách chổi chạy đến:
- Mày khỏi lo, chúng nó ganh tị ầm ầm kia kìa.
- Ganh tị cái gì?
- Chúng nó bảo cô Nhung thiên vị, cho tổ mình quét tầng trệt, chúng nó làm vệ sinh các tầng trên, vừa dơ hơn, vừa mỏi cẳng, rồi còn cả một sân trường đầy lá và rác giấy tùm lum.
Hà la lớn:
- Tổ mình còn vườn sinh vật nữa chi. Đồ nhiều chuyện. Đứa nào nói? Coi chừng tao méc cô cho coi.
Phương nhăn mặt:
- Im đi. Méc cô mới là nhiều chuyện đó. Cứ mặc kệ chúng nó. Thôi, làm việc đi.
Phương vặn mình cho bớt mỏi. Cơn buồn ngủ lại ập đến, cây chổi chà trên tay Phương dường như tăng thêm trọng lượng. Phương ơi gắng lên, nhỏ Hà có lòng tốt ban cho Phương đặc ân thì ráng làm cho tốt. Phương cố mở to mắt, huơ mạnh tay đưa chổi xoèn xoẹt.
- Phương.
Phương nhìn lên. Nhỏ Hoa. Ủa, chiều nay ai cũng tất bật, sao nó rảnh rang vậy?
- Bạn mệt chưa? Đưa tui quét giùm cho.
Phương ngạc nhiên:
- Bạn đâu thuộc tổ của Hà, lo làm việc của tổ bạn đi, coi chừng cô Nhung la đó.
Hoa sốt sắng đỡ cây chổi trên tay Phương:
- Phương đừng sợ, cô Nhung không nhìn thấy đâu. Vả lại, tui đã quét xong phần sân của tui rồi, tui được phép nghỉ mà.
- Vậy thì bạn nghỉ ngơi cho khỏe. Tui cũng quét gần xong rồi.
Hoa cúi xuống, chăm chú quan sát nền gạch hoa, rồi lắc đầu ra dáng kẻ cả:
- Trời đất, còn nhiều bụi quá – Rồi giật phắt cây chổi, quét từ tốn –Không nôn nóng được đâu, phải làm như tui nè, thấy chưa, sạch sẽ chưa?
Phương trố mắt nhìn. Hoa lâu nay học cùng lớp nhưng không ngồi cùng bàn, cũng không cùng tổ, cùng ban Văn nghệ, hà cớ gì nó lại tử tế với Phương? Con nhỏ có âm mưu gì đây? Trông dáng nó cầm cây chổi lướt nhẹ trên sàn sao mềm mại dễ thương quá, Phương chợt nhớ đến bài múa Mâm Vàng của Hoa, sự thất vọng của Phương và quyết định dứt khoát của ban Văn nghệ. Thôi đúng rồi, Hoa đang lấy lòng Phương! Một hình thức “hối lộ” đầy sáng tạo! Và Phương đã mắc mưu. Không thể được. Phương chạy đến dành cây chổi:
- Đưa tui quét tiếp. Hoa về đi.
Hoa dừng tay, cười mãn nguyện:
- Tui quét xong rồi. Phương thấy có được không?
Phương ngớ người. Chưa biết tính sao, Hoa đã rủ:
- Chúng mình đi uống sinh tố nghe Phương.
Phương giật thót mình:
- Không, không.
- Không gì chớ, tui bao Phương mà.
- Tui… không thích sinh tố.
- Vậy Phương thích gì, tui chiều Phương.
Thôi đúng rồi. Không nghi ngờ gì nữa. Phương lắc đầu lia lịa. Hoa đặt cây chổi xuống sàn:
- Phương khó tính thiệt đó. Thôi chúng mình ngồi xuống đây nghỉ mệt một lát coi.
Không thể bị Hoa giật dây, Phương nói:
- Hoa nghỉ một mình đi, tui phải xuống vườn Sinh vật nhổ cỏ đây.
Hoa chạy theo:
- Phương ơi, cho tui hỏi nè. …Tiết mục Mâm Vàng của tui… có được chọn không?
Đúng là Phương đoán hay như thần. Nếu không vì “chức vụ” trưởng ban Văn nghệ, quyền lực đầy mình, liệu con nhỏ này có ân cần với Phương như vậy không?
- Phương, sao? Có được không?
Phương giả điếc, bước xăm xăm ra phía sân sau. Chiều ngả bóng xuống vườn Sinh vật khá rộng, nơi đây còn ngổn ngang đất đá, cỏ mọc tứ bề. Hôm cô Nhung báo tin, lớp Phương sẽ được chia một khoảng nhỏ ở vườn Sinh vật để tập tành trồng trọt, đứa nào cũng nôn nao, thắc mắc:
- Cô ơi, chúng ta trồng gì hở cô?
- Trồng cây ăn trái đi cô.
- Trồng bầu bí nấu canh đi cô.
- Trồng xà lách cà chua trộn dầu giấm đi cô.
Cô phán một câu vô cùng hợp lý:
- Trồng gì cũng được, nhưng các em phải làm vệ sinh đất trước đã.
Tổ của Phương có mặt đầy đủ trên khoảng đất được chia, lao động rất hăng say. Đứa nhặt sỏi, đứa lượm rác, đứa nhổ cỏ… Ủa, sao lại có mặt Phác và Sa? Chúng nó ở tổ khác kia mà. Phương đảo mắt tìm tổ trưởng Hà, thấy con nhỏ ngồi tréo chân trên ghế đá đằng xa, mơ màng nhìn lên hàng phượng, miệng nhai chewing gum. Phương chạy đến, hét:
- Hà!
Hà giật nảy mình:
- Quỉ sứ, làm tao hết hồn.
- Mày lao động kiểu gì vậy? Đúng là độc tài quân phiệt, bạn bè làm hết hơi, còn mình thì ra đây hưởng thụ.
Hà ngạc nhiên:
- Mày sao vậy Phương? Mày…
- Tao hiểu, mày đã ban đặc ân cho tao, tao cám ơn mày, nhưng thấy mày quá đáng như vậy, tao ngứa mắt lắm.
- Thôi được rồi – Hà đứng lên – Chúng mình cùng đi nhổ cỏ.
- Tao có chuyện muốn hỏi mày.
- Gì nữa đây, bà cụ non?
- Thằng Phác và thằng Sa…
Hà ngắt lời:
- Chúng nó không cùng tổ với mình chớ gì. Mày đi hỏi con Trang ấy.
Hà đưa tay ngoắc Trang. Trang bước tới nhìn Phương:
- Cái gì?
Phương nhìn Phác và Sa, rồi nhìn Trang dò hỏi. Trang nhún vai:
- Chúng nó muốn giúp tổ của mình, tao đã xin giùm và con Hà đã duyệt.
Phương giậm chân xuống đất:
- Trời ơi là trời, chúng nó đang… hối lộ tụi mình đó.
- Mày có khùng không Phương? Hối lộ cái gì chớ. Sao không có đồng xu cắc bạc nào vậy?
- Chúng nó đem sức lao động để đổi lấy… đổi lấy quyết định của ban Văn nghệ.
Trang reo:
- A, tao hiểu rồi, “ca sĩ” Phác và “ngâm sĩ” Sa muốn lấy lòng tụi mình chớ gì. Mặc kệ chúng.
Phương nhăn mặt:
- Không được. Coi chừng há miệng mắc quai bây giờ. Hà, mày bảo chúng nó thôi đi.
- Thôi gì chớ – Hà vênh mặt – Tổ mình thêm người càng tốt, càng mau xong công việc. Nhổ cỏ và ca hát là hai lãnh vực khác nhau, mày không nên lẫn lộn.
Trang phụ họa:
- Chúng nó cam tâm tình nguyện mà. Ai biểu ngu, ráng chịu.
Hà bảo Trang:
- Đúng là Phương thỏ đế.
Rồi cùng cười khanh khách. Phương trừng mắt:
- Để rồi xem. Chúng nó sẽ méc cô là tụi mình lợi dụng.
- Lợi dụng thì đã sao? Làm gì được nhau nào.
Phương sững người. Hai con nhỏ này thật là quá quắt. Không thèm bàn luận nữa, Phương chạy đến kéo Phác và Sa ra khỏi vườn Sinh vật:
- Hai bạn về đi.
- Tụi này nhổ cỏ xong rồi đó. Phương nhớ nghe.
- Nhớ gì?
- Thì… nhớ chiếu cố cho tụi này.
Phương vừa đi vừa chạy:
- Tui không hiểu gì cả.
Phương trốn lên tầng hai. Các học sinh lao động xong, lác đác rủ nhau về từng nhóm, tiếng dép khua sàn sạt trên bậc cấp, cô Nhung theo sau. Thấy Phương, cô ngạc nhiên:
- Em chưa về sao? À Phương nè – Cô đến gần Phương – Các tiết mục văn nghệ dự thi thế nào? Có được không?
- Dạ… chúng em chưa quyết định ạ.
- Nhanh lên em nhé. Có gì nhờ lớp trưởng góp ý cho.
“Cái tên lớp trưởng ấy mà nhờ vả được gì” Phương nghĩ, nhưng không dám nói với cô. Phương nhất định phải vượt qua được thử thách này. Không cần Nam.
Đôi Bạn Đôi Bạn - Thuỳ An Đôi Bạn