Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hách sạn Bách Hoa Lâm nguy nga, tráng lệ được xây trên 1 sườn dốc.
Lâm Bội Cầm cảm thấy sung sướng ngất ngây khi đứng trên dãy hành lang của khách sạn nhìn ra bãi biển tuyệt đẹp.
Nàng không ngờ, ngày đi làm đầu tiên đã được bà Lam Hằng yêu cầu nàng cùng bà đến 1 nơi xinh đẹp và thơ mộng như thế này.
Gió chiều thang thoảng từ phía Tây thổi đến, làm cho bầu không khí oi bức trong ngày trở nên mát dịu. Hương biển dịu dàng phả lên da thịt nàng. Bên kia bờ biển, ánh đèn nhấp nháy sau cánh cửa kín cao. Chưa hết, vẻ đẹp khi đêm về càng đẹp thêm khi những bọt sóng nối đuôi nhau xô vào ghềnh đá tạo nên những chùm hoa khoảnh khắc trông thật đẹp mắt.
Nàng khoan khoái tựa mình vào lan can chiêm ngưỡng cảnh đẹp.
Ôi! 1 phong cảnh thật đẹp và thật hữu tình. Có bao giờ nàng dám nghĩ cuộc đời của mình lại đến được 1 nơi xinh đẹp như thế này đâu.
Bội Cầm nghe tiếng nói nho nhỏ của bà Lam Hằng với ai đó qua điện thoại. Ngoài ra không còn âm thanh nào làm náo động cái khung cảnh bình yên này.
Tất cả thật kỳ ảo đối với nàng, sau này nếu có rời khỏi nơi đây nàng cũng không làm sao quên được.
Nàng đưa mắt nhìn về phía căn phòng mà bà chủ mướn riêng cho nàng. Ôi! Nó cũng tuyệt.
Bất giác từ trong bóng tối của dãy hành lang, 1 bóng dáng cao lớn tiến nhanh về phía nàng.
Nàng lùi lại vài bước và hỏi nhanh:
- Ông là ai?
- Trông tôi già lắm hay sao?
Lời nói của người lạ mặt đột nhiện xuất hiện này như nhắc nhở nàng. Nàng nhìn kỹ anh ta hơn qua ánh sáng lờ mờ củc buổi hoàng hôn và ánh sáng đèn trong căn phòng chiếu ra. Nàng thấy anh ta còn rất trẻ, cao khoảng 1 mét 75. Nước da ngăm đen, đôi mắt to đen nằm dưới đôi chân mày rậm, sống mũi cao và đôi môi thật gợi cảm.
Nàng đổi cách xưng hô ngay:
- Vậy anh là ai?
Người thanh niên nhìn nàng rồi máng chiếc khăn lông mà anh đang cầm lên lan can rồi nói:
- Cô mới đến khách sạn này à?
- Phải! Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến anh không?
Anh cười, 1 nụ cười thật đẹp:
- Trời ơi! Chẳng lẽ 1 câu hỏi thăm của tôi cũng làm cho cô không vui hay sao?
Không phải nàng không vui nhưng nàng sợ bà chủ trông thấy. Nàng không muốn vì gã thanh niên điển trai này mà nàng phải mất việc.
Nàng nhìn vào khe hở của cửa sổ. Bà chủ đã thôi nói chuyện điện thoại và đã đi ngủ tự bao giờ. Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Anh hỏi:
- Cô sợ ai đó trông thấy phải không?
- Tốt hơn hết anh hãy đi ngay đi. Chủ tôi mà biết được tôi nói chuyện với anh thì không hay lắm đâu.
Anh cười:
- Hay để tôi vào xin phép bà chủ cho tôi được nói chuyện với cô 1 tí nhé. Tôi cam đoan, chủ của cô sẽ không la cô đâu.
Bội Cầm hốt hoảng la lên:
- Trời ơi! Bộ anh muốn giết tôi hay sao?
Anh lại cầm chiếc khăn lông khoác lên tấm lưng trần vạm vỡ:
- Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi. Cô mới đến khách sạn này phải không?
- Phải! Còn anh? Anh làm việc ở đây à?
Anh lắc đầu rồi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng:
- Không.
- Nếu anh không làm việc ở đây thì anh đến đây làm gì. Du lịch hả?
- Cũng không! Tôi đến đây để ngắm 1 cô gái đẹp, là cô đấy.
- Tôi không thích đùa đâu.
- Tôi có đùa với cô bao giờ. Tôi là nhân viên làm việc ở khách sạn này. Hôm nay, biết khách sạn có đón 1 cô gái đẹp nên tôi đến ngắm.
Anh vừa nói vừa dán chặt đôi mắt vào nàng, và nàng thật lúng túng trước đôi mắt thật đẹp và thật say lòng người của người đàn ông đối diện. Phải nói rằng nàng chưa bao giờ gặp 1 người đàn ông đẹp như thế này. Nàng đã bị anh thu hút ngay từ giây phút này.
Nhưng... nếu anh ta chỉ đơn giản là 1 người làm việc cho khách sạn thì... Trời ơi! Nàng không thể... Nàng đã khổ nhiều rồi. Nàng muốn có 1 tấm chồng giàu có để lo cho nàng.
Nàng hỏi lại:
- Anh làm việc gì cho khách sạn?
- Ai bảo gì làm nấy. Khi hết việc người ta bảo nghỉ thì mình cũng nghỉ.
- Nghĩa là công việc của anh thật bấp bênh à?
- Đúng đó.
Nàng nói cộc lốc:
- Anh về đi.
Khi câu nói tuột khỏi đôi môi, nàng mới không hiểu tại sao nàng vô cớ cộc cằn với anh như vậy.
- Kìa! Sao cô phũ phàng quá vậy? Tôi chưa thấy người con gái đẹp nào mà cộc cằn như cô vậy.
- Còn anh, tôi cũng chưa thấy người đàn ông nào ăn nói kiểu như anh vậy.
- Tôi chỉ biết nói thật với lòng mình mà thôi. Cô đẹp thật đấy. Tôi chưa từng thấy người con gái nào đẹp như cô, cô đã làm tôi say đắm rồi đấy.
Lời khen của anh làm cho nàng ửng hồng đôi má. Nàng chưa kịp nói gì thì anh đã nói tiếp. Tay chỉ về phía phòng của nàng:
- Cô ở trong phòng này phải không? Tôi mang khăn bơi đến cho cô đây.
Nàng nhăn mặt:
- Cám ơn anh! Nhưng tôi không xài đâu. Xin cám ơn.
Anh cười và hỏi:
- Cô thật tình muốn tôi cút đi khỏi đây lắm phải không?
Mắt anh nhìn nàng khi bước đến gần nàng hơn, 2 tay chống lên hông. Trời ơi! Anh ta có vẻ trân tráo quá.
Nàng cố lấy giọng bình tĩnh nói với anh:
- Đi khỏi khách sạn Bách Hoa Lâm này càng tốt.
Anh không giận mà chỉ cười khi nghe nàng nói như vậy.
- Hôm nay, trời nóng bức tôi muốn đem khăn đến đây đưa cho cô và rủ cô đi bơi, luôn tiện tôi được ngắm cô gái đẹp 1 tí thế mà cô lại đuổi tôi đi. Cô ác quá đấy! Những cô gái ác độc như vậy, sau này thường đẻ con là không có...
Nàng chặn đứng câu nói của anh và hét to:
- Thôi! Đủ rồi nhé.
- Nếu cô không chịu đi dạo bờ hồ với tôi thì tôi sẽ xông vào phòng bà chủ của cô và nói rằng...
Nàng chặn ngang:
- Thôi được rồi, tôi đi dạo với anh, nhưng chỉ 1 tí thôi đó nhé.
Anh cười và nàng cũng cười.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm