Số lần đọc/download: 17201 / 44
Cập nhật: 2015-07-22 08:21:02 +0700
Chương 4 -
B
à Mỹ Hương thức trắng đêm bên giường Minh Thự Đây là ngày thứ hai cô mê sảng liên tục. Trong cơn mê, cô khóc và chỉ nhắc đến Thái Quang. Chưa khi nào, Minh Thư bệnh nặng như vậy. Nếu không có những cơn mê sảng thì bà sẽ không hiểu được Minh Thư đã đau khổ đến đâu. Từ lúc nhận thiệp cưới của Tố Trân, cô buồn một cách lặng lẽ, không có một giọt nước mắt trước mặt bà. Cho nên sự sụp đổ của cô làm bà bàng hoàng. Làm sao không bàng hoàng khi Minh Thư chịu đựng nghịch cảnh một cách bình lặng như vậy.
Từ lúc gia đình sa sút, cô thay đổi hoàn toàn. Không còn là cô bé vô tư nhí nhảnh hay hét toáng lên khi bị trái ý, hay khóc rỉ rả cả giờ cả giờ nếu giận Thái Quang. Ngày trước, cô khóc ầm ĩ khi buồn còn bây giờ thì âm thầm khi đau khổ. Con gái bà đổi khác như vậy, bà đau lòng biết nói sao cho hết.
Có tiếng cửa bị đẩy nhẹ, bà quay ra nhìn Thái Quang đứng tần ngần như ngại khi gặp bà, trên tay anh là một bó hoa. Tình cảnh thế này mà cậu ta còn tinh thần để tặng hoa. Thật lạc quan quá.
Thái Quang hơi lúng túng:
- Con có thể vào không thưa bác?
Bà Mỹ Hương thở dài:
- Con vô đi.
Cử chỉ của bà làm anh đỡ bối rối. Anh đặt hoa trên tủ, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Minh Thư, im lặng nhìn cô ngủ.
Thấy cái nhìn buồn rầu của anh, bà nói dịu dàng:
- Sao con biết nó nằm ở đây?
Thái Quang vẫn không ngẩng lên:
- Bạn con cho hay.
- Con đến thăm nó lần này thôi. Mai mốt, đừng nên làm vậy, không hay.
Thái Quang vẫn không trả lời, anh nắm tay Minh Thư đưa lên mắt, dáng điệu không còn sinh lực vì buồn khổ. Lúc trưa bạn anh gọi điện đến công ty cho hay Minh Thư đang nằm bệnh viện, anh nghĩ ngay đến tâm trạng đau khổ của cộ Tim anh như nát ra khi nghe kể về những cơn mê sảng của Minh Thự Không ngờ cô khổ nhiều hơn những biểu hiện bên ngoài, giống như một bông hoa cứ ngày một phai tàn vì bị dày vò. Anh biết làm gì để đền bù sự mất mát cho cô bây giờ. Có đau khổ thì cô cũng đâu hạnh phúc hơn.
Bà Mỹ Hương chợt lên tiếng, giọng hòa nhã nhưng không giấu được sự trách móc:
- đã biết tính Minh Thư, đáng lẽ cháu đừng nên gửi thiệp cưới cho nó. Đối với nó thì đó là sự cắt đứt khá thẳng taỵ Nó cứ nghĩ cháu muốn mượn thiệp để bảo nó đừng làm phiền cháu. Có thể lúc gửi cháu không nghĩ vậy nhưng cháu biết tính Minh Thư, nó hay suy diễn lắm.
Thái Quang ngạc nhiên, ngẩng đầu lên:
- Gửi thiệp cưới?
Anh nhíu mày suy nghĩ. Thật ra anh đã giao việc này cho cô thư ký, có điều trong danh sách khách mời không có Minh Thự Làm sao cô ta dám tự ý làm việc đó?
Thái Quang nghĩ ngay đến tố Trân, môi anh mím lại vì giận. Anh lắc đầu:
- Có lẽ là do ai đó vô ý gửi, con xin lỗi. Không bao giờ con làm điều đó đâu. Minh Thư đã nói với con cổ luôn sợ sự thật, con làm sao có thể để cô ấy nhìn thấy.
Anh im bặt, buồn khổ đến mức không thể nói bằng lời. Anh đã làm hại Minh Thư ra nông nỗi thế này, đã đẩy người yêu nhất đời vào tình cảnh tuyệt vọng. Đó là nỗi ray rứt luôn đeo đẳng dày vò. Làm sao anh có thể hạnh phúc với hôn nhân của mình.
Chiều xuống khá lâu, thấy Thái Quang vẫn ngồi gục đầu bên giường, bà Mỹ Hương bước đến gần anh:
- Con ở đây lâu quá rồi, về đi Quang.
Thái Quang lắc đầu:
- Con sẽ ở đây thường với Minh Thư, khi nào cổ khỏe thì con sẽ không đến nữa.
Bà lắc đầu, không đồng tình:
- Con không nên như vậy, giờ khác trước rồi. Bác không cho phép con làm vậy đâu.
Thấy Thái Quang ngồi yên, bà dịu dàng nhưng cương quyết:
- Bây giờ con còn trách nhiệm với vợ, lo cho Minh Thư thế này hoàn toàn không đúng đâu. Con mất hạnh phúc mà Minh Thư nó cũng vương vấn. Bộ con muốn tạo thêm bi kịch mới nữa sao?
Thái Quang đuối lý định đứng dậy về. Nhưng nhìn thấy Minh Thư, anh không sao rời khỏi cô nổi. Anh nói nhỏ:
- Bác cho con ở đây chút nữa, tối con sẽ về và con hứa sẽ không quấy rầy Minh Thư nữa đâu.
Bà Mỹ Hương chỉ biết lắc đầu thở dài, rồi đi ra ngoài.
Thái Quang ngồi xuống cạnh giường, mắt vẫn không rời khuôn mặt Minh Thự Khá lâu sau cô thức dậy, chập chờn nửa mê nửa tỉnh. Nhận ra Thái Quang, mắt cô mở lớn, kinh ngạc và đờ đẫn. Anh vội nghiêng người gần cô:
- Em tỉnh hẳn chưa Thư, nhận ra anh không?
Minh Thư hơi nhắm mắt nằm yên. Thái Quang tưởng cô còn mê, anh lại ngồi thẳng lên im lặng. Nhưng Minh Thư lại nhìn lên, giọng cô rất yếu nhưng tỉnh táo:
- Anh đi đâu vậy?
Thái Quang nói nhanh:
- anh biết em nằm bệnh viện và vô đây với em.
- Em không muốn, anh về đi.
Giọng anh buồn buồn:
- Sao vậy Thư?
Minh Thư nằm nghiêng người quay vào tường, cô chỉ hơi ngoảnh đầu lại như không muốn nói chuyện nhiều:
- Mấy hôm nay em biết có lúc em bị mê sảng, nhưng bây giờ đầu óc em rất tỉnh táo. Em nhớ rất rõ tình trạng hai đứa. Không còn mối quan hệ nào hết. Anh về hay hơn.
Nói xong cô quay vào tường. Thái Quang chồm người xuống gần vai cô, anh nói như năn nỉ:
- Anh biết em sợ phải gặp anh. Nhưng nhìn em thế này, anh không lòng nào mà rời ra cho được. Nếu em cảm thấy tỉnh táo thì quay ra đây nói chuyện với anh đi chứ.
Minh Thư vẫn nằm yên:
- Em bệnh hoạn thật, nhưng không yếu mềm cần sự an ủi đâu. Và nếu anh muốn xin lỗi thì em càng không muốn nghe. Anh về đi.
Thái Quang gục mặt xuống vai cô:
- Anh biết bây giờ có nói gì cũng là thừa. Nếu là thương em thì càng lố bịch. Anh chỉ mong là …
Thái Quang im bặt, lần đầu tiên anh bật khóc, nghẹn ngào và yếu đuối. Anh ngẩng đầu lên, quay mặt chỗ khác. Minh Thư nằm im, lặng người vì kinh ngạc. Thái Quang mà cũng khóc sao?
Cô nằm ngửa người, nhìn anh chăm chăm:
- Em đã cứng rắn được thì anh không nên yếu đuối Quang ạ.
Thái Quang cố trấn tĩnh:
- Anh muốn nói là, đừng nghĩ đến anh nữa, cố sống vui vẻ lên, và tìm tình cảm khác. Như vậy anh sẽ đỡ đau khổ, đỡ bị cắn rứt.
- Rồi em cũng sẽ làm được điều đó. Em đâu phải là cỏ mà bị người ta đạp xuống thì không ngẩng lên nổi.
Thái Quang suy nghĩ thật lâu, rồi nói một cách rắn rỏi như buộc cô phải nghe theo:
- Em đừng đi làm nữa Thư, đừng để mất sức như vậy. Và hãy nhận sự lo lắng của anh. Em tự ái với anh, anh khổ tâm lắm. Sau này em ra trường, anh sẽ tìm chỗ làm thật tốt cho em, em không phải sợ thiếu hụt nữa.
Minh Thư nhếch môi, gần như là nụ cười:
- Cám ơn anh.
Thái Quang nhìn cô chăm chú:
- Anh phải hiểu lời cám ơn đó theo nghĩa nào?
Minh Thư mím miệng, nói như kiêu hãnh:
- Em không thích dựa vào người đã bỏ rơi mình. Anh nghĩ em kém tự trọng vậy sao? Em …
Minh Thư im bặt, nhận ra mình đang muốn cay đắng, trách móc. Cô thở dài nhắm mắt lại, cố trấn áp mình. Than thở, oán trách có ích gì, chỉ càng làm mình thấp đi mà thôi. Cô đã một mực im lặng khi biết anh cưới vợ, thì bây giờ không lý gì lại để mình yếu đuối.
Thái Quang nói nhỏ:
- Em cứ nói tiếp đi, nóii ra rồi em sẽ thấy nhẹ hơn.
Minh Thư mở mắt nhìn lên:
- Em không muốn nói cái gì hết, chỉ muốn bảo anh về. Chúc hạnh phúc.
Thái Quang vẫn ngồi yên:
- Đó là cái anh bao giờ tìm được.
Minh Thư không trả lời, cô quay mặt vào tường như ngủ. Thái Quang hiểu lần này cô không muốn nói chuyện thật sự. Anh đành đứng lên, tần ngần nhìn cô.
Thật lâu vẫn không thấy Minh Thư quay lại, anh lặng lẽ đặt một phong thư dưới gối cộ Trong đó là một xấp tiền dày. Điều an ủi anh đôi chút là với số tiền đó, Minh Thư có thể học đến lúc ra trường mà không phải làm gì cả.
Thái Quang vịn nhẹ vai cô:
- Anh về, chúc em mau lành bệnh.
Minh Thư vẫn không trả lời. Cô nằm im nghe tiếng bước chân anh xa dần. Nước mắt chảy lặng lẽ.
Những gì Thái Quang nói làm cô hiểu anh vẫn còn yêu cô, yêu sâu sắc hơn cô tưởng. Điều đó làm cô thấy tủi thân. Tại sao Thái Quang dứt bỏ tình yêu mãnh liệt như vậy? có cái gì đó mạnh mẽ thuộc về lý trí đã khống chế anh. Đó là cái gì cô không biết. Chưa bao giờ cô yêu cầu anh giải thích, chỉ mặc nhiên chấp nhận hoàn cảnh. Bởi vì khi nghèo rồi, cô mới thấy sự khấp khểnh giựa anh và cô thật khó san bằng. Cô lý giải Thái Quang phải có vợ thật tương xứng với anh. Bao nhiêu đó cũng đủ để cô chấp nhận hoàn cảnh rồi.
Đèn trong phòng đã bật sáng mà cô vẫn không haỵ Cô nằm úp mặt trong gối, cắn chặt răng cố nén tiếng thổn thức.