Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Viện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1220 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 -
ôi không phải là một gã quân tử Tàu muốn làm chuyện anh hùng mã thượng. Chắc chắn thế. Lúc nào “bụp” được tôi vẫn “bụp”. Và thật sự có nhu cầu “bụp”. Tiểu Phụng đã trần truồng. Cô vừa có vẻ gây hấn vừa tha thiết. Thật ra tôi cũng không phải là người thích đùa một cách độc ác như thế này. Có lẽ tôi là một người hèn thì đúng hơn. Tôi không muốn là kẻ chịu trách nhiệm về hậu quả đối với cuộc đời cô gái do việc phá trinh gây ra. Cũng có thể, những gì tôi đang có với cô ấy là quá đủ. Có thể cô nghĩ tôi bất lực. Tôi muốn dành sự ngưỡng vọng của tôi cho cô bằng sự chiêm ngắm hơn là âu yếm hay làm tình. Và tôi muốn có một khoảng cách bí ẩn mãi mãi cho những tác phẩm của tôi khi vẽ về cô ấy. “Tôi sẽ luôn quan tâm đến em và lo lắng cho em”, tôi nói.
Trước mặt dì, tôi giả bộ đau đớn. Tất nhiên, lồn tôi không đau, nhưng tôi quá cay đắng.
Thật ra, tôi cũng không bận tâm về chuyện nghiệp chướng. Tôi vẫn cho rằng cái đẹp của cuộc sống là ở chỗ khát sống. Không bao giờ có sự viên mãn. Và người ta cần phải sống với những khả thể. Giữa tôi và Phụng, khả thể là gì? Không nồng nàn bú liếm cô ấy, tôi đã từ bỏ một thuộc tính có thể mang đến biết bao điều kỳ diệu của hạnh phúc. Hay tôi cũng muốn thương đau như Phụng?
Có tiền, chúng tôi trở về Hà Tiên. Ít ngày sau, dì đi Châu Đốc. Anh Hai đến nói muốn gặp tôi. Tôi không muốn đi chơi với anh Hai nữa, nên nói em mệt lắm. Nhưng anh ấy bảo có chuyện quan trọng muốn bàn với tôi. Tôi bảo: “Thì nói luôn đi”. “Không, anh không thể nói ở nhà được. Đi với anh một chút thôi”. Tôi nghĩ chiều anh ấy lần cuối, nên theo anh ra đường. Anh nói: “Có một chỗ này hay lắm, em chưa biết”.
Một tảng đá phẳng, chênh vênh sát biển sau khu vườn điều. Anh đặt tôi trên đó. Anh hỏi: “Chuyến đi vừa rồi vui không?”. Tôi bảo cũng bình thường, có gì vui đâu. “Có nhiều tiền mà không vui à?”, anh hỏi. Tôi chột dạ: “Anh nói gì vậy?”. “Chuyện ấy cô tự biết chớ”. Tôi nổi xung: “Nếu là chuyện của tôi, thì tôi có biết hay không mặc xác tôi”. “Cô tưởng là cô giấu được tôi hả? Tôi tưởng cô đàng hoàng, ai ngờ cô gìn giữ trinh tiết của cô để đem bán cho mấy thằng giàu có…”. Tôi hét lên: “Anh im đi. Ai nói với anh chuyện đó?”. “Chị cô chớ còn ai. Cô còn giấu nữa không?”. Trời ơi, chị Hai. Má chị đã toan tính chôn sống cuộc đời tôi, chị không thương, bây giờ đến lượt chị hãm hại tôi. Tôi có tranh giành gì với chị đâu.
Làm sao tôi có thể thanh minh với anh đây? Tôi hỏi: “Anh có tin em không?”. “Không có con đĩ nào tin được”, anh sỉ nhục tôi. Tôi không muốn nói gì nữa, đứng lên bỏ về. Nhưng anh chặn tôi lại, không cho đi. Anh nói: “Bây giờ đến lượt tao”. Túm lấy cổ áo tôi, anh giật, rồi tát túi bụi vào mặt, tôi không đỡ được. Càng đánh anh càng hăng, anh đấm đá tôi lung tung khắp người. Đau quá không chống cự nổi, tôi chỉ biết chửi bới.
Đến khi tôi mềm nhũn không la hét nữa, anh mới lột đồ tôi. Anh bóp vú tôi đau điếng, nhưng thật không kinh khủng bằng việc anh thọc tay vào lồn tôi. Tôi thật sự bị vỡ òa. Người tôi đã đầy máu, thêm một chút máu trinh nữa thì có ý nghĩa gì. Tay anh thọc tới thọc lui. Sự co giật của tôi có lẽ là đỉnh điểm của kích thích, anh đút cặc vào tôi. Tôi nghĩ thầm: “Thế là xong”. Cho tôi chết đi. Nhưng Trời Phật cũng không thương tôi. Anh nói: “Mày cần phải biết thế nào là đĩ”. Không biết lấy đâu ra một cái chai, anh banh chân tôi ra và thọc mạnh vào. Tôi ngất xỉu.
Con Múp gọi điện thoại báo tin cho tôi xuống nhà thương Rạch Giá. “Tiểu Phụng sắp chết”. Tôi hỏi có chuyện gì vậy? Nó không nói, chỉ bảo: “Ông phải xuống. Nó cần ông”.
Chuyện tồi tệ hơn tôi tưởng. Bác sĩ cho biết có nhiều mảnh chai trong âm hộ cô ấy. Ông cũng cho biết công an đã bắt được thủ phạm. Nhưng không cho biết bằng cách nào cái chai đã vỡ trong âm hộ Phụng.
Thấy tôi, Tiểu Phụng chỉ khóc. Không nói gì. Tôi cầm tay Phụng và hôn nhẹ nhàng bàn tay cứng cỏi của cô. Tôi muốn nói với cô “ngay cả khi không còn ai, vẫn có tôi bên em”, nhưng tôi lại nói: “Em cứ nằm nghỉ, tôi sẽ ở đây với em cho đến khi em khoẻ”.
Lồn tôi tan nát. Đau đớn. Phải giải phẫu đến ba lần mới lấy ra hết các mảnh chai vỡ. Không đi đứng được. Nếu không có ông ấy, không biết tôi có chịu đựng nổi không. Ông gần như ở bên tôi suốt ngày, chỉ trừ những lúc dì đến. Ông tránh mặt không muốn gặp dì.
Bà dì hỏi tôi là ai. Tôi bảo chỉ là một người quen và tôi muốn giúp đỡ Tiểu Phụng. Có lẽ bà ấy thấy không có gì phải phàn nàn khi mọi chi phí thuốc men và ăn uống đều do tôi thanh toán. Tôi nghĩ đó là lý do để bà ấy chấp nhận sự có mặt của tôi. Tôi không ưa nổi dáng vẻ phong trần của bà.
Nằm bệnh viện nửa tháng, tôi có thể về nhà. Lại phải chia tay ông ấy, lòng tôi buồn vô hạn. Tôi hỏi: “Làm thế nào Phụng có thể được ở gần ông mãi mãi?”. Ông cười xoa đầu tôi, lúc nào ông cũng coi tôi như con nít: “Đến bên kia thế giới”. Tôi bảo: “Nếu ông cùng đi với Phụng, Phụng sẽ đến đó với ông, ngay bây giờ”. Ông lại cười: “Đùa thôi. Ai lại chọn cái chết để gần nhau. Có ích gì”. Tôi bảo: “Vậy thì hãy làm điều gì có ích đi”. Ông nói: “Điều có ích nhất bây giờ là em nên về bên núi Cấm, không ở Hà Tiên nữa. Và quên đi mọi chuyện”. Tôi hỏi: “Tại sao lại là núi Cấm? Dì đã mua nhà bên đó?”. “Không. Về với dượng, ông chồng của dì ấy. Ông ấy muốn đón em”. Tôi ngạc nhiên: “Dượng sẽ đón em?”. Ông nói như là người trong gia đình tôi: “Phải”. Ông nói tiếp: “Và tôi sẽ là người đưa em đi”. Không thể nào tin được. Tôi hỏi: “Ông lại đùa phải không?”.
Một người đàn ông không có gì ấn tượng. Ông ta vào bệnh viện thăm Phụng khi cô đang ngủ. Ông ta tỏ ra bối rối và đau khổ, hỏi tôi: “Ông là người chăm sóc nó?”. Tôi bảo đại khái là vậy và việc ấy có vấn đề gì không? Ông ta xua tay rối rít. Tốt, tốt. Và nói cám ơn tôi rất nhiều. Tôi hỏi: “Ông là gì của cô ấy?”. Là dượng, ông ta nói và xin phép được nói chuyện riêng với tôi. Chúng tôi ra quán cà phê. Bằng một thứ tiếng Việt không được chuẩn lắm, ông nói: “Tui không ngờ cuộc đời con nhỏ lại khốn khổ đến vậy. Lỗi tại tui. Lỗi tại tui. Con vợ tui nó khốn nạn mới xảy ra nông nỗi này. Khi nào con nhỏ khỏe, tui muốn nó về sống với tui. Nhờ ông nói với nó vậy”. Tôi hỏi: “Tại sao cô ấy phải về với ông?”. “Vì nó là con tui”. “Ông làm tôi ngạc nhiên, tôi nói, tại sao không bao giờ ông cho Tiểu Phụng biết điều ấy?”. “Nói ra thiệt mắc cở. Vì tui không xứng đáng là cha của nó”.
Chuyện về người đàn ông lạ:
Dòng dõi ông ta thuộc một trong những người Minh hương đầu tiên vào trấn Hà Tiên. Cũng như những người Việt lưu vong, họ tìm được chốn nương thân yên bình bên cạnh những người Miên ở vùng đất này. Tuy giai đoạn đầu có nhiều cuộc can qua với cả người Việt, người Miên, người Thái, nhưng chuyện đàn ông, đàn bà với nhau giữa các chủng tộc lại là một trong những khám phá kỳ diệu nhất của người Minh hương, đặc biệt là với người Tiều. Người Hoa có ý thức bảo tồn dòng dõi, nhưng người Hoa cũng là người có nhiều kinh nghiệm thú vị nhất về các vấn đề tình dục. Họ được truyền khẩu rằng, trai Tiều lấy vợ Miên là một kết hợp hoàn hảo, nó sẽ sản sinh ra những cô con gái lai tuyệt vời. Bản thân gái Miên cũng hấp dẫn hơn gái Việt trong chuyện làm tình. Vả lại, với những người Hoa ngụ cư ở phần đất hỗn tạp này, tìm kiếm gái Miên để lấy làm vợ cũng dễ hơn tìm một cô đồng hương hay gái Việt. Đầu tiên ông ta có một cô vợ người Miên như tổ tiên ông đã khuyến dụ. Đó là bà dì đã nuôi Tiểu Phụng. Trong những năm tháng khó khăn, ông ta phải sang Nam Vang kiếm ăn. Vừa xa vợ, vừa vốn thích cái hoang dã của gái Miên, cho nên khi có cơ hội, ông ta đã sống với một cô gái Miên rất trẻ vừa từ dưới quê lên thành phố. Ông ta gặp cô trong một quán cà phê chứa gái mãi dâm. Ông thích cách làm tình của cô. Bản thân cô cũng muốn có một người tình riêng biệt. Ông ta bảo cô đêm về nhà trọ ông ngủ. Ba tháng sau, cô cho biết: “Em đã có thai. Tùy anh quyết định”. Ông bảo: “Trời cho thì nuôi”. Ông đặt tên con gái là Tiểu Phụng. Một phượng hoàng nhỏ. Cuộc sống ở Nam Vang càng lúc càng khó khăn, ông trở về Việt Nam mang theo Tiểu Phụng. Cô gái ở lại Nam Vang, vẫn ở quán cà phê tiếp tục làm đĩ. Ông không muốn cho Tiểu Phụng biết về mẹ cũng như việc làm của cha, nên chỉ nói với mọi người nó là đứa con nuôi. Nhưng ông không thể giấu mụ vợ. Mụ ta lợi dụng bí mật này gây áp lực với ông, nhất là sau khi ông lại chung sống với một người đàn bà khác. Ông buộc phải cung cấp hàng cho mụ bán nuôi con, trong đó có Tiểu Phụng, và giao toàn bộ căn nhà cho mụ. Căn nhà đó mụ bán đi, dắt mấy đứa con phiêu bạt như một cách trả thù ông, kể cả việc mụ đem Tiểu Phụng bán trinh. Mụ hận ông nhưng báo oán trên cuộc đời con bé. Không muốn có bất cứ một đòn thù thâm hiểm nào nữa đến với Tiểu Phụng, ông quyết định nói sự thật với con và mang nó về.
Đi Tới Cuối Đường, Rồi... Đi Tới Cuối Đường, Rồi... - Nguyễn Viện