The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ào sáng thứ ba, trời trong sáng, Christianna cung điện để đi London khi còn sớm. Trước khi ra đi, nàng vào chào cha trước. Ông đang làm việc tại văn phòng, nghiền ngẫm cả một đống hồ sơ, vẻ lo âu hiện ra trên mặt. Hình như ông và bộ trưởng tài chính đang bàn thảo vấn đề gì đó một cách kịch liệt và không ai hài lòng về kết quả trước mắt. Nàng thích tìm hiểu các chính sách và nghị quyết của cha ra sao, nhân sự trong triều được thay đổi như thế nào và vấn đề kinh tế tiến triển tốt đẹp không. Đấy là lý do duy nhất khiến nàng muốn theo học chính trị ở Sorbonne, nhưng nàng chưa quyết định. Nàng thích đi khỏi Vaduz, nhưng không mấy mặn mà với việc học, dù học ở Paris. Nàng muốn làm việc gì đấy có ích cho con người, cho vấn đề nhân đạo. Nàng muốn đến với cơ quan từ thiện hơn đến Sorbonne.
Khi nàng vào phòng, thái tử và vị bộ trưởng ngưng thảo luận. - Chúc con đi chơi vui vẻ. - Vị bộ trưởng tài chánh không biết cha nàng san sẻ tình hình trong công việc với nàng ra sao, hay nàng biết tình hình đến mức nào. Nàng biết công việc nội bộ của công quốc nhiều hơn anh trai và thông minh hơn anh rất nhiều. Freddy chỉ muốn lái xe thật nhanh và đi tán gái, anh tán gái còn nhanh hơn là tốc độ chiếc Ferrari mà anh đang dùng - Con chuyển lời chào của cha đến Victoria nhé. Con và chị ấy đã có kế hoạch vui chơi gì chưa? - Ông cười hỏi con gái.
- Có lẽ chưa, thưa cha. - Nàng cười lại với cha. Nhưng ông không lo. Dù Victoria có kế hoạch gì táo bạo đi nữa, thì Christianna vẫn đủ bản lĩnh để tránh được, khỏi sa vào đường sai trái. Ông không bao giờ lo xa về con gái trong việc này. - Một tuần con sẽ về, thưa cha. Tối nay con sẽ gọi cho cha. - Ông biết nàng sẽ gọi. Nàng luôn luôn giữ đúng lời hứa, từ khi còn nhỏ nàng đã như thế rồi.
- Con đừng lo cho cha. Cứ vui chơi thỏa thích. Thật đáng tiếc, - bỗng ông chuyển sang giọng giả vờ than thở, - con không được dự buổi tiệc của chính phủ vào tối thứ sáu rồi. - Ông thừa biết nàng rất ngán những buổi quốc tiệc như thế.
- Cha muốn con về không? - Nàng hỏi, vẻ nghiêm trọng, mặt không lộ vẻ chán nản. Nếu ông muốn nàng về, nàng sẽ về ngay, mặc dù nàng buồn vì phải rút ngắn thời gian thăm viếng London. Nhưng đối với cả hai cha con, thì trách nhiệm và bổn phận là niềm vui, họ sống theo nguyên tắc ấy.
- Dĩ nhiên không, con à. Cha không muốn thế. Con cứ ở lại chơi lâu hơn nữa nếu con muốn.
- Nếu cha không ngại, con sẽ làm theo lời cha, - nàng vui vẻ đáp.
- Cứ ở lại chừng nào con còn thích, - ông đáp. Nàng lại ôm ghì ông rồi bắt tay vị bộ trưởng. Xong, nàng đưa tay vẫy chào cha và đi ra cửa.
Khi hai người trở lại với công việc, ông bộ trưởng nói:
- Công chúa thật dễ thương.
- Cám ơn ông, - Hans Josef hãnh diện đáp. - Nó dễ thương thật.
Tài xế đưa Christianna và hai vệ sĩ ra phi trường Zurich. Bốn nhân viên an ninh đưa nàng lên máy bay.
Trên máy bay, mọi người đều biết nàng là nhân vật quan trọng, các tiếp viên hàng không đều bu quanh nàng. Họ đưa sâm banh cho nàng, nhưng nàng từ chối. Khi máy bay cất cánh, họ đem đến cho nàng tách trà. Một vệ sĩ ngồi bên cạnh nàng, còn người kia ngồi phía bên kia. Suốt thời gian bay sang London, nàng đọc cuốn sách viết về cách áp dụng các chính sách kinh tế, cha nàng khuyên nàng nên đọc sách này. Một giờ rưởi sau, máy bay hạ xuống phi trường Heathrow, chiếc Limousine đã đợi nàng ở đấy rồi. Nàng không có gì khai báo nên thủ tục hải quan xong rất nhanh. Hai cảnh sát phi trường cùng với hai vệ sĩ của nàng đưa nàng ra xe. Xe chạy tức khắc và chưa đầy một giờ sau dừng trước ngôi nhà nhỏ đẹp của Victoria ở quãng trường Sloane. Victoria là một trong số ít phụ nữ có tước vị ở London có được một gia sản lớn. Vì mẹ cô là người Mỹ thừa kế, đã lấy chồng có tước vị, nên sau đó hai năm khi chết đi đã để lại cho con gái một gia sản kếch sù. Victoria có tiền nên sống rất thoải mái. Người ta nói cô hư hỏng cô cũng mặc, gác ngoài tai. Cô biết mình hư, nhưng cô vẫn tiếp tục sống cuộc sống phóng túng, hết sức rộng rãi với bạn bè.
Cô ta thân hành ra mở cửa cho Christianna. Cô mặc quần jeans xanh, áo thun hở cổ, đi giày cao gót bằng da cá sấu đỏ, đeo hoa tai bằng kim cương lớn và đội vương miện cực đẹp hơi nghiêng trên mái tóc màu đỏ nhạt. Khi thấy người em họ, cô reo mừng, ôm chầm lấy Christianna rồi đưa nàng vào nhà. Hai vệ sĩ của nàng mang hành lý của nàng đi vào, người quản gia dẫn họ lên lầu.
- Trông em tuyệt quá! - Cô ta nói với Christianna, chiếc vương miện từ từ xệ xuống tai khiến nàng bật cười.
- Chị mang cái thứ này để làm gì? Em có cần mang như chị không? Đêm nay chúng ta đi đâu? - Christianna không biết mang vương miện để đi đâu, ngoại trừ đi dự dạ hội do nữ hoàng tổ chức. Victoria không nói gì cho nàng biết sẽ có chỗ nào quan trọng để đến.
- Để vương miện trong kho thì ngốc quá. - Chị nghĩ là phải lấy ra mà xài chứ. Lúc nào chị cũng mang hết.
Cô ta khác đời, tự nhiên và xinh đẹp. Cô ta cao gần 1m80, dạn dĩ, đi đâu cũng mang giầy cao gót mười lăm phân. Cô ta thường mặc hoặc váy ngắn hoặc quần jeans, váy ngắn củn cởn, còn áo thì vừa ngắn vừa rộng, vải áo mỏng tanh để lộ cả ngực và làn da trắng ngà. Cô ta đẹp và hấp dẫn, từng làm diễn viên và người mẫu, rồi chán, chuyển qua nghề vẽ một thời gian. Cô ta vẽ rất đẹp, nhưng không có việc gì cô ta chịu khó làm lâu. Cô vừa đính hôn với một hoàng tử Đan Mạch, mọi người đều nói anh ta mê mẩn cô nàng, nhưng Christianna quá biết rõ tính cô, nàng không tin cuộc đính hôn này kéo dài lâu. Trước đây Victoria đã đính hôn hai lần, một lần với người Mỹ, lần hai với một diễn viên nổi tiếng người Pháp, người này đã bỏ cô để theo một người khác khiến Victoria cho anh ta là đồ cục súc. Tuần sau là cô có bồ khác liền. Christianna biết cô ta là người cực kỳ lạ đời, nhưng nàng thích chơi với cô ta. Hai người thường đi chơi với nhau rất vui. Họ đi chơi với nhau suốt đêm, đi dự tiệc rồi đi nhảy ở vũ trường Annabel. Christianna thường gặp các nhân vật hấp dẫn với cô. Victoria còn uống rượu rất mạnh và hút xì gà. Bây giờ ngồi trong phòng khách, cô châm một điếu hút. Các họa phẩm cổ lẫn kim treo lung tung trong nhà cô. Mẹ cô để lại cho cô nhiều họa phẩm của Picasso, rồi sách và các tác phẩm nghệ thuật để khắp nơi. Christianna sung sướng khi ở đây với cô. Cuộc sống ở đây hoàn toàn khác hẳn với cuộc sống của nàng và cha tại Vaduz. Sống với Victoria giống như xem trò xiếc trên sợi dây ở trên cao. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Nhìn cô ta là đủ hụt hơi rồi.
Họ nói chuyện vài phút về chương trình của họ trong tuần sắp đến. Victoria nói rằng vị hôn phu của cô đang đi công du tại Thái Lan và cô thừa dịp này để đi chơi, đêm nào cũng đi, mặc dù cô ta tuyên bố rằng cô ta yêu anh ấy, có lẽ lần này họ sẽ cưới nhau. Christianna không tin như thế. Bỗng Victoria nói rằng tối đó họ sẽ đi ăn tối ở Điện Kensington với nhiều anh chị em họ của họ và sau đó tất cả sẽ đi chơi.
Điện thoại reo phải đến mười lần trong lúc họ nói chuyện, Victoria thân hành trả lời điện thoại. Cô cười nói huyên thuyên, trêu đùa, trong khi hai con chó nhỏ, một con chó Nhật bốn tuổi và một con chó nhỏ Mexico chạy quanh trong phòng sủa vang. Cô ta không nuôi báo và rắn nữa. Đúng là ngôi nhà quái đản, nhưng Christianna lại thích. Nàng thích đến thăm cô ta.
Trong khi người hầu lặng lẽ phục vụ bữa trưa cho hai người, Victoria hỏi Christianna về đời sống tình cảm của nàng. Trưa đó họ ăn sò và xà lách, đây là thực đơn ăn kiêng mới mà cô nàng tóc đỏ đã quá gầy cho biết đang thực hiện.
- Tôi không có đời sống tình cảm, - Christianna đáp, không có vẻ nao núng. - Ở Vaduz không có ai cho tôi đi chơi cùng. Thực ra tôi không quan tâm đến.
- Nàng có thích một người ở California, nhưng khi nàng về nhà, chuyện tình đã chấm dứt; chuyện này không quan trọng, đây chỉ là chuyện cặp kè cho vui trong khi nàng còn ở đấy. Họ chia tay nhau trong tình bạn thân ái. Trước khi nàng ra về, anh ta đã nói rằng vấn đề nàng là công chúa chắc sẽ làm cho anh ta sợ.
Đối với nàng cũng thế, nàng thấy quá ớn. Nàng thấy quá nặng nề khi phải sống với tước vị ấy.
- Chúng tôi sẽ tìm cho cô một người tuyệt vời ở đây. - Quan niệm về sự tuyệt vời của Victoria không giống quan niệm của Christianna. Mặc dù hầu hết những người cô ta quen biết đều rất vui, có người rất hấp dẫn, nhưng không có ai Christianna đem lòng thương yêu. Họ thường là một đám người rất lai căng. Victoria biết hết số người có máu mặt ở London và những người này đều mong muốn được gặp nàng.
Sau khi ăn xong, hai nàng lên lầu. Một người hầu của Victoria đã lấy đồ đạc của Christianna trong va li ra và treo áo quần gọn gàng vào tủ lớn. Các thứ khác đều được để vào trong tủ có ngăn kéo. Phòng dành cho khách của Victoria được trang hoàng bằng hình các con báo và ngựa vằn, và khắp nơi đều có hoa hồng đỏ. Tất cả đều được in trên vải đẹp của Pháp. Trên bàn nào cũng có những chồng sách, và cái giường khổng lồ có bốn trụ. Cô ta có cách trang hoàng độc đáo, luôn luôn tìm cách để làm những việc mà người khác không ai có thể làm được, không chỉ trong việc trang hoàng thôi mà còn trong các lĩnh vực khác nữa. Phòng ngủ của cô trang hoàng bằng xa tanh màu đỏ nhạt, với tấm chăn lông chồn trắng. Phòng có vẻ như phòng trong nhà thổ loại sang trọng, nhưng mặc dù có tính khoa trương, song thực sự cô ta có nhiều đồ cổ quí đẹp, giá trị cao không thể nào tin nổi. Trên chiếc bàn gần giường cô, có cái đầu lâu bằng bạc to bằng đầu người và cặp nút măng sét bằng vàng. Cái bàn làm toàn bằng thủy tinh, nguyên là của ông hoàng Ấn Độ Jaipur.
Như đã hứa, họ đi ăn tối tại Kensington Palace. Một số anh chị em họ trong hoàng tộc của Christianna có mặt ở đấy, mọi người đều sung sướng được gặp nàng. Từ ngày ở Berkeley trở về hồi tháng sáu đến nay nàng chưa gặp người nào trong số họ. Sau đó họ đi dự buổi tiệc riêng, ghé vào hai hộp đêm Kemia và Monte, rồi đến vũ trường Annabel vào lúc cuối đêm. Christianna thích đi khắp nơi như thế, nhưng nàng đã mệt mỏi. Victoria vẫn còn khoẻ nhờ đã uống nhiều rượu.
Khi họ về lại nhà ở Sloane Square thì đã năm giờ sáng, hai nàng uể oải lên cầu thang về phòng ngủ. Các vệ sĩ của Christianna đi theo nàng suốt đêm, bây giờ họ mới được về phòng mình ở tầng trên hết. Đời sống về đêm của Victoria là thế đấy, chắc Christianna sẽ nhớ mãi đêm nay, cuộc sống của Victoria khác xa với cuộc sống của nàng ở Vaduz.
Những ngày còn lại trong tuần cũng hấp dẫn như thế, cũng tiệc tùng, gặp gỡ nhiều người, đi mua hàng, khai mạc phòng triển lãm, dự tiệc cốc tai liên miên, dạ tiệc, hộp đêm và hai nàng không tránh khỏi việc tiếp xúc với báo chí. Victoria mặc áo khoác có hình con báo và đội vương miện. Christianna mặc chiếc áo dài màu đen khác với áo khoác lông chồn mà nàng mua vào ngày hôm trước. Nàng nghĩ mua được chiếc áo này không hề phí phạm, vì nàng sẽ đem về mặc ở nhà. Những thứ nàng mua khác đều trông rất buồn cười, nàng phải mua thêm một cái vali nữa mới có thể chất hết đồ đạc để đem về. Cuối cùng, nàng ở lại mười ngày và còn muốn ở lại thêm lâu hơn, nhưng nàng cảm thấy có tội khi để cha ở nhà một mình. Nàng có vẻ hạnh phúc, thư thái, và vào hôm ra về nàng thấy lòng sung sướng. Nàng không muốn về lại Vaduz chút nào. Victoria buộc nàng hứa sẽ sang chơi lại trong một ngày gần đây. Tiệc đính hôn của cô nàng chưa tổ chức được, vì cô phải đợi vị hôn phu đi công du xa lâu ngày mới về.
Christianna không khỏi tự hỏi, phải chăng gia đình anh ta đã đưa anh ta đi xa như thế để tránh khỏi Victoria. Mọi người đều nghĩ rằng Victoria không phải là người vợ lý tưởng cho một hoàng tử sẽ kế vị, cho dù anh ta mê mẩn nàng. Người nào biết cô ta cũng đều nói rằng cuộc hôn nhân của cô sẽ không bền vững. Nhưng cô ta lại vui sướng vạch kế hoạch làm đám cưới sẽ mời hàng ngàn khách. Christianna không muốn vắng mặt trong đám cưới này. Khi nàng ra về, hai chị em họ ôm nhau hôn, và ngay khi về Vaduz, Christianna phải mặc áo dài để dự buổi quốc tiệc do cha nàng chiêu đãi tối đó, khách dự là quan chức cao cấp của Tây Ban Nha. Buổi tiệc được tổ chức trong phòng ăn của lâu đài và sau đó sẽ khiêu vũ trong phòng khiêu vũ của cung điện.
- Tối đó nàng mặc áo dài dạ tiệc bằng the trắng và mang đôi dép cao gót bạc mà nàng đã mua ở London để dự tiệc với cha. Như mọi khi, trông nàng mảnh mai, lịch sự và xinh đẹp. Khi xuống lầu để gặp cha, nàng cười thầm nghĩ đến Victoria. Nàng tự hỏi nếu nàng đội vương miện như người chị họ, thì cha sẽ nói gì nhỉ. Victoria có mái tóc đỏ hoe, hút xì gà, mà đội vương miện trông cũng được. Christianna cảm thấy nếu mình đội vương miện lấy trong công khố chắc trông sẽ rất ngô nghê, hay trông có vẻ kênh kiệu. Victoria đội vương miện mọi nơi, ngay cả khi đi ăn sáng cũng đội.
Christianna không kịp gặp cha khi về nhà. Nàng phải đi ngay lên phòng để thay áo quần cho kịp giờ dự tiệc. Như thường khi, nàng có mặt bên cạnh cha vừa lúc đến giờ khai mạc. Ông cười nhìn nàng, lộ vẻ hân hoan. Ông rất sung sướng thấy nàng trở về. Vừa thấy nàng là ông ôm hôn nàng liền.
- Con đi chơi London có vui không? - Ông hỏi vừa lúc khách đến.
- Rất vui. Cám ơn cha đã cho phép con đi. - Nàng gọi về cho ông nhiều lần, nhưng không dám kể cho ông nghe họ đã làm gì. Mặc dù những chuyện nàng làm đều vô hại, nhưng nàng biết ông cũng lo. Cố gắng giải thích cho cha biết việc họ vui chơi như thế nào là điều không cần thiết. Mọi việc đều tốt đẹp là được rồi. Người chị họ của nàng đã tiếp đãi nàng rất hoàn hảo, hết sức chu đáo, giờ nào lúc nào nàng cũng thấy vui hết.
- Con có nghĩ là lần này cuộc hôn nhân của Victoria nghiêm túc không? - Cha nàng hỏi, vẻ nghi ngại. Christianna cười.
- Có lẽ cũng nghiêm túc như những lần khác. Chị ấy nói chị rất yêu anh ấy, và chị ấy đang lập kế hoạch làm đám cưới. Nhưng con chưa mua áo dài.
- Cha cũng nghĩ như thế. Cha không tưởng tượng được một ngày nào đấy Victoria sẽ trở thành hoàng hậu Đan Mạch, và cha tin cha mẹ chồng tương lai của chị ấy cũng không tưởng tượng nổi. Chắc họ hoảng sợ về việc này. - Christianna cười khi nghe cha nói.
- Chắc chị ấy đang tập đội vương miện. Suốt thời gian con ở chơi, lúc nào chị ấy cũng đội vương miện của mẹ chị ấy. Con nghĩ chị ấy đang biểu diễn thời trang.
- Cha sẽ đưa cho con một trong số những vương miện của chúng ta. - Ông trêu nàng. Ông biết nàng sẽ không đội vương miện.
Khi ấy khách đã đến. Đấy là buổi tối rất quan trọng. Christianna phải làm việc hết sức mình trong buổi ăn, nói chuyện với các quan chức ngồi hai bên nàng, một người ở Đức và một người ở Tây Ban Nha. Vào cuối buổi tối, nàng sung sướng được khiêu vũ với cha.
- Cha nghĩ chắc buổi tiệc này không hấp dẫn con bằng ở London, - ông nói với vẻ hơi buồn và nàng cười. Buổi tiệc quả đúng rất chán đối với nàng, nhưng nàng phải tham dự. Dĩ nhiên nàng phải đến dự các buổi chiêu đãi khách như thế này để làm vừa lòng cha. Ông biết thế, nên rất cảm kích trước nỗ lực của nàng. Nàng chu toàn nhiệm vụ và bổn phận của mình, bất kể những việc nàng làm buồn chán đến mức nào. Nàng không than vãn. Nàng nghĩ than vãn chẳng có ích gì, nên phải thực hiện cho xong, vui vẻ chấp nhận các công việc mà cha yêu cầu.
- Con chỉ vui chơi ở London với Victoria trong một thời gian ngắn thôi, - nàng đáp, vẻ cởi mở. Thật ra nàng đã cảm thấy chán sau những đêm vui chơi cuối cùng. Nàng không hiểu sao Victoria lại sống được mãi với cuộc sống vui nhộn như thế. Cô ta là khách dự tiệc thường xuyên ở London quanh năm suốt tháng. Không giống Christianna, cô ta không đi học đại học, vì thường nói đi học chẳng có ích lợi gì. Cô ta chỉ đi học vẽ, và là họa sĩ có tài, vẽ đẹp. Đặc biệt cô thích vẽ chó mặc áo quần như người. Một cửa tiệm ở Knightsbridge bán được nhiều tranh của cô ta.
Khách ở lâu đài Vaduz ra về lâu trước nửa đêm, sau đó Christianna theo cha chậm rãi đi lên lầu. Khi họ đến cửa căn hộ của nàng, thì bỗng người trợ lý của cha nàng đến tìm ông. Anh ta có vẻ khẩn trương khiến thái tử Hans Josef quay qua nhìn anh ta, cau mày, đợi nghe anh ta nói gì.
- Thưa thái tử, chúng tôi vừa nhận được tin cho biết đã xảy ra một vụ khủng bố ở Nga. Có vẻ đây là vụ bắt giữ con tin rất trầm trọng, giống như vụ giữ con tin đã xảy ra ở Beslan cách đây nhiều năm. Đúng vậy, vì việc giữ con tin giống y vụ trước. Ngài chắc muốn xem trên đài CNN để biết. Nhiều con tin đã bị giết, tất cả đều là trẻ con. - Ông hoàng vội đi vào phòng khách của Christianna, mở tivi ra xem. Cả ba người yên lặng ngồi xem. Hình ảnh họ nhìn thấy rất khủng khiếp: các em bé bị bắn máu tuôn xối xả. Nhiều em đã chết được mang ra khỏi tòa nhà. Mấy trăm em bé và hơn hai trăm người lớn bị bắt giữ làm con tin. Bọn khủng bố đã chiếm một trường học, đưa ra yêu sách các tù chính trị phải được thả ra để đổi mạng sống cho các em. Quân đội bao vây ngôi trường, khắp nơi ở trong tình trạng lộn xộn, cha mẹ học sinh khóc lóc ở bên ngoài, đợi tin con họ. Ông hoàng xem hình ảnh được phát trên truyền hình với vẻ khổ sở, còn Christianna thì với vẻ hoảng sợ. Cảnh tượng thật ghê rợn. Họ xem suốt hai giờ, rồi ông hoàng đứng dậy để đi ngủ. Người trợ lý đã ra khỏi phòng từ lâu.
- Cảnh tượng khiếp quá, - cha nàng nói, giọng đầy thương cảm. - Cảnh cha mẹ đứng đợi tin con thật quá tội nghiệp. Cha không tin nổi một chuyện hãi hùng như thế này, - ông nói khi nàng ôm hôn ông.
- Con cũng không tin nổi, - Christianna đáp. Nàng vẫn còn mặc chiếc áo dạ hội bằng the trắng và đôi xăng đan bạc. Khi xem ti vi nàng khóc nhiều lần và cha nàng cũng cảm động phát khóc. - Con nghĩ ngồi đây thật vô dụng, mặc áo quần cho đẹp mà không giúp được gì họ. - Nàng nói như thể nàng cảm thấy có tội và ông ôm hôn nàng lại.
- Không ai có thể làm gì được, cho đến khi cứu được các đứa trẻ ra ngoài. Nếu quân đội can thiệp, nơi đó sẽ tắm trong bể máu. - Nghĩ đến chuyện ấy lại càng đáng buồn hơn, Christianna rưng rưng nước mắt. Bọn khủng bố đã giết hàng chục trẻ em. Khi họ tắt máy, đã có thêm vài chục em nữa bị giết. - Đây là chuyện tệ nhất kể từ vụ ở Beslan. - Hai cha con hôn nhau chúc ngủ ngon, Christianna đi thay áo ngủ. Lát sau, khi đã nằm lên giường, nàng thấy cần mở ti vi ra xem lại. Tình hình khi ấy càng tệ hơn, nhiều trẻ em nữa bị giết. Các cha mẹ hoảng hốt, báo chí loan tin khắp nơi, binh sĩ tập hợp từng đợi, đợi lệnh để ra tay. Nhìn cảnh tượng thật khiếp đảm hãi hùng. Càng lúc càng có nhiều sinh mạng bị đe dọa.
Cuối cùng nàng thức cả đêm để xem truyền hình và sáng mai mắt nàng bị thâm quầng vì mất ngủ và khóc nhiều. Nàng trở dậy, tắm rửa, thay áo quần và thấy cha đang ăn sáng trong phòng làm việc. Nàng mặc quần jeans, áo len dày dài tay, đi vào phòng của ông. Trước khi nàng đi tìm ông, nàng đã gọi nhiều cuộc điện thoại đến nhiều nơi. Khi gặp ông, ông cũng có vẻ thất vọng như nàng. Khi ấy số tử vong đã gấp đôi, hầu hết đều là trẻ em. Như hầu hết mọi người trên thế giới, cha nàng đang mở ti vi xem, khi nàng đi vào, ông đang xem. Thức ăn ông không đụng đến. Ai có thể ăn cho được?
- Con đi đâu giờ này mà mặc áo quần như thế? - Ông hỏi, vẻ thẫn thờ. Liechtenstein không có vai trò gì chính thức để xen vào việc này, nhưng nhìn cảnh bi thảm xảy ra trên màn hình, mọi người đều hoảng hốt xúc động. Đây không phải loại phim giải trí trên truyền hình, mà đây là chuyện thực.
- Con muốn đến đấy, cha à, - Christianna bình tĩnh nói, mắt nhìn xoáy vào mắt cha.
- Chúng ta không được can thiệp vào chuyện này hay đứng về phía nào, - ông nói. - Chúng ta là xứ trung lập, chúng ta không có lý do làm việc với nước Nga để giải quyết vụ này và chúng ta không có lực lượng chống khủng bố.
- Con không đến với danh nghĩa quốc gia. - Con muốn đến với tư cách cá nhân. - Nàng đáp.
- Con đi với tư cách cá nhân à? Nếu không đi với danh nghĩa quốc gia thì con đi bằng cách gì?
- Con muốn đến như người tới giúp người. Họ không biết con là ai hết.
Ông suy nghĩ đến điều này một hồi lâu. Thật là một ý nghĩ cao quí, nhưng ông tin đấy không phải là ý kiến hay. Đi như thế sẽ rất nguy hiểm cho nàng. Ai biết bọn khủng bố sẽ làm gì sau đó, nhất là chúng biết nàng là một công chúa xinh đẹp đang nhúng tay vào đấy? Ông không muốn nàng đến đó.
- Cha hiểu tâm trạng của con, Christianna à. Cha cũng muốn giúp họ. Đây là một chuyện khủng khiếp. Nhưng chúng ta không có quyền can thiệp vào đấy, con đi theo tư cách riêng tư thì cha thấy rất nguy hiểm cho con. - Trông ông có vẻ bực khi nói.
- Con sẽ đi, cha à, - Christianna bình tĩnh nói. Lần này nàng không xin, mà nàng nói cho ông biết. Không những ông nghe nàng nói nên lời, mà ông còn cảm thấy quyết định của nàng trong giọng nói. - Con muốn có mặt ở đấy để làm bất cứ cái gì có thể làm được, cho dù chỉ đem chăn cho họ, rót cà phê hay giúp người ta đào huyệt. Đã có Hội Chữ thập đỏ ở đấy, con có thể tình nguyện làm việc cho họ. - Nàng đã nói thẳng ý định của mình. Ông biết thế. Bỗng ông thấy khó mà ngăn nàng được, nhưng ông vẫn cố ngăn, nhỏ nhẹ nói cho nàng biết.
- Cha không muốn con đi. - Ông chỉ nói được chừng ấy. Ông thấy nàng quá cương quyết. - Khu vực ấy quá nguy hiểm.
- Con phải đi, cha à. Con không thể ngồi đây lâu hơn, thấy mình vô dụng chỉ xem cảnh xảy ra trên ti vi. Con sẽ đem theo vài người nếu cha muốn.
- Nghe giọng nàng nói và nhìn vào ánh mắt nàng, ông biết nàng đã quyết ra đi, không còn lựa chọn nào khác hơn.
- Nếu cha nói không thì sao? - Ông không thể trói nàng, nhốt nàng trong phòng. Nàng lớn rồi, nhưng ông vẫn cương quyết nói nàng không được đi.
- Thì con vẫn sẽ đi, thưa cha, - nàng đáp. - Cha không thể ngăn con. Đây là việc chính đáng. - Đúng thế. Nhưng đối với nàng thì không. Ông cũng muốn đi, nhưng ông đã qua thời bồng bột của tuổi trẻ từ lâu và đã lớn tuổi không thể liều lĩnh được.
- Đây đúng là việc làm chính đáng, Cricky, - ông nhỏ nhẹ nói. - Nhưng không chính đáng cho con. Việc này quá nguy hiểm. Nếu chúng biết con là ai, có thể chúng sẽ bắt con làm con tin. Cha nghĩ bọn khủng bố không nể nang gì các nước trung lập hơn các nước khác đâu. Con đừng cãi cha về việc này nữa. - Nàng lắc đầu thất vọng trước phản đối của cha. Nhưng ông có bổn phận phải bảo vệ nàng khỏi sự thúc dục của chính nàng. - Con có trách nhiệm với dân chúng ở đây, - ông mạnh dạn nói tiếp. Ông cố hết sức để thuyết phục con gái. Con có thể bị giết chết, hay bị thương. Ngoài chuyện đó ra, con chẳng có năng khiếu gì về kỹ thuật hay y tế để giúp đỡ họ. Thỉnh thoảng những người dân sự không được huấn luyện chuyên môn, dù có thiện tâm đi nữa, họ cũng làm cho tình hình tệ hơn mà thôi. Christianna, cha biết con có lòng tốt, con muốn đi, nhưng cha không muốn con làm việc này. - Ông nhìn nàng, mắt nẩy lửa.
- Tại sao cha nói như thế? - Nàng giận dữ hỏi, nước mắt tuôn trào. - Cha hãy nhìn kỹ những người kia thì thấy con họ chết hoặc sắp chết. Có lẽ hôm nay sẽ có thêm người chết. Con phải đến đấy. Con có thể làm việc gì đấy có ích cho họ. Con không muốn chỉ ngồi ở đây để xem tivi. Con không muốn làm theo vai trò của kẻ mà cha dạy phải đóng. - Nàng đã nói những lời làm cho ông rất đau đớn. Nàng thường làm thế.
- Cha không dạy con liều mạng một cách điên khùng như thế. - Ông đáp, bây giờ đến lượt ông giận dữ. Ông không để cho nàng lấn lướt ông và buộc ông phải nghe theo nàng, cho dù nàng đã cố sức làm thế. Câu trả lời vẫn là không. Vấn đề khó khăn cho ông là nàng không xin, mà nàng chỉ thông báo. Theo Christianna nghĩ thì làm thế khiến cho ông không có cách nào để lựa chọn.
- Cha dạy con về danh dự, can đảm, lợi ích. Cha dạy con phải quan tâm đến người khác, phải có tinh thần trách nhiệm. Cha dạy con phải giúp đỡ người khác khi cần, phải làm tất cả những gì có thể làm được để giúp họ. Bây giờ lòng danh dự, sự can đảm và lợi ích của mọi người, những qui luật của gia đình ở đâu rồi? Cha đã nói việc sống của chúng ta phải gắn liền với bổn phận và phải có trách nhiệm với những người cần sự giúp đỡ của chúng ta, cho dù chúng ta phải hết sức can đảm để thực hiện những điều mà chúng ta tin là đúng. Cha hãy nhìn những người kia đi. Cha đã dạy con như thế từ khi con còn nhỏ. Bây giờ cha không thể thay đổi lời dạy vì không muốn con đến đấy.
- Khi có bọn khủng bố nhúng tay vào thì tình hình không còn giống nhau nữa. Họ không tuân thủ luật lệ. - Ông nhìn nàng với vẻ khổ sở, ánh mắt van xin nàng đừng đi. Bỗng nàng ngẩng mặt, hôn vào má ông khiến ông muốn khóc.
- Cha à, con yêu cha. Con sẽ không sao đâu. Con hứa như vậy. Con sẽ gọi về cho cha khi có thể. - Rồi khi ấy ông thấy hai người vệ sĩ của nàng đứng ngoài ngưỡng cửa, họ mặc áo quần ấm đi đường. Nàng đã nói rõ kế hoạch cho họ trước khi nàng đến gặp ông. Nàng đã thể hiện rõ ý định này qua mỗi lời nàng nói. Ông nghĩ bây giờ nếu không trói nàng nhốt vào phòng, thì nàng vẫn ra đi và không cần ông cho phép hay không. Ông bèn cúi đầu một lát rồi ngẩng lên và nhìn nàng.
- Hãy cẩn thận giữ mình, - ông nói, giọng khàn khàn bực tức, rồi nhìn hai người vệ sĩ với ánh mắt nẩy lửa. Ông là vị thái tử đầy uy lực, cho dù Christianna không nghe lời ông thì họ phải vâng lời ông, không để cho nàng xảy ra chuyện gì hết. - Phải thường xuyên canh chừng công chúa. Hai anh có hiểu không?
- Thưa thái tử, chúng tôi sẽ làm như lời ngài dạy.
- Họ cùng lên tiếng đáp. Họ thấy ông hiếm khi giận dữ. Thực ra ông không giận mà lo lắng cho nàng. Ông không thể nào chịu đựng nổi nếu mất đứa con gái thân yêu này. Ông cảm thấy thông cảm với tâm trạng của những người có con đang bị bọn khủng bố giam giữ. Chúng giết từng đứa một để đưa ra yêu sách chính quyền phải thả chiến hữu của chúng ra. Đây là sự trao đổi giữa bọn khủng bố với trẻ em, sự trao đổi hãi hùng, hoàn cảnh bất khả thi cho những ai lâm vào việc này. Nghĩ đến việc này, ông thấy lời nàng là đúng. Ông không thích nàng gặp phải hoàn cảnh như thế, nhưng ông cảm phục sự can đảm của nàng và ông không muốn nàng đi. Nàng đã làm đúng như lời ông đã dạy nàng: hy sinh cuộc sống nếu cần để phục vụ người khác. Việc nàng cương quyết ra đi hoàn toàn do lỗi của ông, dù đấy chỉ là lỗi gián tiếp.
Christianna liền về phòng để lấy hành lý. Sau đó, cha nàng tiễn nàng và hai vệ sĩ ra xe. Ông ôm ghì nàng vào lòng, mắt ứa lệ, rồi chúc con thượng lộ bình an.
- Mong Chúa che chở con.
- Con thương cha, cha à, - nàng bình tĩnh đáp. - Cha đừng lo cho con. Con sẽ không sao đâu.
Nàng vào xe với hai vệ sĩ. Cả ba đều mang ủng và mặc áo khoác ấm. Nàng đã gọi đến hãng hàng không giữ chỗ trên máy bay cách đây mấy giờ rồi. Nàng định sẽ tìm Hội chữ thập đỏ khi đến nơi và tình nguyện làm việc cho họ. Nàng xem trên tivi thấy họ đang có mặt ở hiện trường, đang làm bất cứ những gì họ có thể làm được.
Ông hoàng đứng nhìn cho đến khi chiếc xe chạy qua cổng lâu đài. Nàng ló đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay chào cha, miệng cười rất tươi. Nàng đưa tay hôn gió ông và dùng miệng làm dấu mấy chữ “Con yêu cha”, rồi xe rẽ vào góc đường và biến mất. Ông quay vào lâu đài, cúi đầu xuống. Ông đau đớn khi thấy nàng ra đi, nhưng ông nghĩ rằng ông không thể làm gì để ngăn nàng được. Nàng đi bất cứ khi nào có dịp. Bây giờ ông chỉ còn cách là cầu nguyện cho nàng bình an và mau trở về. Ông rất tự hào về nàng. Ông nghĩ nàng là người rất đặc biệt và khi đi vào văn phòng, ông cảm thấy mình già cả trăm tuổi.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)