Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 4
B
ác sỹ pháp y cùng hai gã phòng thí nghiệm đang ở trong căn bếp, nơi vệ sỹ Ross Marrant nằm chết trên vũng máu, mù tạt và xúc xích. Ross đã bị tấn công và giết chết khi y đang làm bếp.
Ở tầng trên, phòng tắm đầy những vết máu: những tia, những vệt kéo dài, những đốm, trên tường và trên thành bồn tắm.
Jack và Rebecca đứng im ở cửa, cố không chạm đến bất cứ thứ gì. Mọi vật phải được giữ y nguyên cho đến khi những gã của phòng thí nghiệm xong việc.
Vincent Vastagliano nằm đó, kẹt giữa bồn tắm và lavabo, đầu áp vào chân bồn cầu. Vastagliano là người to con với khuôn mặt bủng, tóc nâu, mày rậm. Quần áo ông ta đẫm máu. Một con mắt của ông ta đã bị bứt ra khỏi hốc mắt trong khi mắt kia mở lớn, nhìn chăm chăm, mờ đục. Một bàn tay co quắp, tay kia buông thả. Có nhiều vết thương nhỏ trên mặt, cổ và hai tay ông ta. Quần áo bị xé rách nhiều nơi và qua đó người ta có thể trông thấy những vết thương đẫm máu, tím đen.
Rebecca thốt lên:
- Còn tệ hơn ba cái xác trước đây ấy chứ!
- Quá tệ. Jack công nhận.
Đây là các xác thứ tư bị băm nát bởi những vết thương khủng khiếp mà họ trông thấy bốn ngày nay. Hẳn Rebecca có lý khi cho rằng có một kẻ tâm thần nào đó đang lảng vảng đâu đây.
Nhưng có điều hung thủ không phải chỉ đơn giản giết người trong cơn cuồng điên khát máu của y. Điều đáng kể trong sự điên cuồng này là hình như hung thủ đang đeo đuổi một mục đích nào đó, giống như cuộc thánh chiến: cả bốn nạ nhân của y đều, bằng cách này hay cách khác, có liên quan đến chuyện buôn bán ma túy.
Theo tin đồn thì đây là chiến tranh giữa các băng nhóm tranh giành thị phần và lãnh thổ, nhưng Jack không mấy tin vào cách giải thích này. Ít ra, các tin đồn xem chừng lạ lùng ở một điểm. Dẫu sao những cái chết này không giống với những cái chết xảy ra trong giới xã hội đen. Đây chắc chắn không phải công việc của một kẻ giết người chuyên nghiệp. những cái chết man rợ này là tác phẩm của một con người hung ác, xấu xa và quỷ quái.
Jack nói:
- Số vết thương trên mình các nạn nhân đều giống nhau.
- Đúng, nhưng chúng không giống với những vết thương mà chúng ta đã trông thấy. Các vết thương ở những nạn nhân khác trông như do dao găm gây ra. Những vết thương của Vastagliano và vệ sỹ thì trông như bị gặm nhấm. Theo tôi nghĩ, những cái chết này không do cùng một hung thủ.
- Cùng là một hung thủ cả đấy! – Jack nói.
- Sao anh tự tin quá vậy?
- Vì tôi có linh cảm.
- Ồ! Tôi không muốn anh buộc tôi phải nghe theo những linh cảm thần bí như hôm qua nữa.
- Tôi nào có buộc cô làm điều đó đâu!
- Sao không chứ?
- Hôm qua, chúng ta chỉ lần mò theo những dấu vết có thể.
Jack và Rebecca im bặt và tiếp tục xem xét cái xác.
Một lúc sau, Rebecca nói:
- Có thể nói nạn nhân đã bị hàng trăm vết cắn. Như thể ông ta đã bị gặm nhấm.
- Đúng vậy, nạn nhân bị gặm nhấm bởi những con vật nhỏ bé.
- Chuột sao?
- Ngôi nhà này thuộc khu sang trọng của thành phố đấy!
- Dĩ nhiên, nhưng khu này cũng nằm trong thành phố lớn và cũng chia sẻ những con đường, những ống cống với các khu nghèo. Trò chơi dân chủ mà!
- Nếu đúng là vết cắn của chuột thì có nghĩa là nạn nhân đã chết rồi sau đó mới bị loài thú khốn kiếp đóa gặm nhấm. Hẳn chúng đã đánh hơi thấy mùi máu. Chuột là loài ăn xác chết. Tuy nhiên, chúng nhút nhát và không dám tấn công con người.
Rebecca gật đầu:
- Đúng, chuột không khi nào tấn công người, ngay cả khi chúng đi thành đàn. Như vậy, nạn nhân đã chết và sau đó bị chuột gặm. Nhưng mà, tôi khuyên anh chớ xem đó là chuyện huyền bí.
- Thì tôi có nói gì đâu nào?
- Hôm qua, anh đã làm tôi rất phiền lòng.
- Nhiệm vụ của chúng ta là lần theo những dấu vết khả dĩ mà.
Rebecca mỉa mai:
- Nghĩa là phải tiếp xúc với một bầy phù thủy. Nghĩa là phải ...
- Đó không phải phù thủy mà là ...
- Một lão điên! Và anh đã ngồi hơn ba mươi phút để lắng nghe lão nói.
Jack thở dài. Rebecca nói tiếp:
- Đây chỉ là những vết cắn của chuột và những vết cắn này đã che lấp những vết thương thật sự. Chúng ta phải chờ kết quả giải phẫu tử thi mới có thể biết nguyên nhân gây ra cái chết được.
- Tôi hầu như tin chắc kết quả cũng sẽ giống như những cái xác thôi. Dưới những vất cắn này là đầy kín những lỗ nho nhỏ.
- Có lẽ anh có lý – Rebecca nói.
Jack quay mặt đi trong khi Rebecca van74 nhìn chăm chăm cái xác. Ổ khóa của phòng tắm đã bị phá bung. Xem xét những thiệt hại, Jack nói với một nhân viên cảnh sát to con đứng gần đó:
- Cái cửa này đã bị phá khi anh đến đây à?
- Không ạ! Thưa trung úy, khu chúng tôi đến thì cửa khóa.
Ngạc nhiên, Jack hỏi ngay:
- Cái gì?
Rebecca quay lại nhìn viên cảnh sát hỏi:
- Đã khóa sao?
- Hẳn quý vị đã biết các cô gái ấy ... Cô Parker ... có giữ chìa khóa nhà. Cô ấy đã vào, gọi Vastagliano, tưởng ông ta còn ngủ, nên lên phòng đánh thức ông ấy dậy. Trông thấy cửa phòng tắm đóng kín và không nghe Vastagliano lên tiếng, cô Parker e rằng có thể ông ta bị đột quỵ. Nên cô đã cúi người nhìn vào khe cửa, trông thấy bàn tay và máu. Cô ta gọi ngay cảnh sát. Tony – đồng nghiệp của tôi – và tôi là những người đầu tiên đến đây.
- Lúc đó, cửa phòng tắm đã khóa trái sao? – Jack hỏi.
Viên cảnh sát gãi gãi cằm:
- Đúng vậy mà, nếu không thì đâu cần phá ổ khóa làm gì đâu! Trung úy biết không, ổ khóa này có một “hệ thống an toàn”, nghĩa là nó không thể khóa từ bên ngoài.
Rebecca cau mày:
- Nghĩa là hung thủ không thể khóa cửa lại sau khi ra khỏi phòng tắm?
- Đúng vậy – Jack nói khi nhìn kỹ ổ khóa – Có thể nói nạn nhân đã khóa cửa từ bên trong để tìm cách thoát khỏi kẻ săn đuổi mình.
- Nhưng vẫn bị giết như thường – Rebecca nói.
- Đúng!
- Trong một căn phòng đã khóa kín cửa.
- Đúng.
- Một căn phòng với cửa số là những khe hẹp.
- Đúng.
- Cửa sổ quá hẹp để hung thủ có thể thoát ra bằng lối đó.
- Đúng, quá hẹp.
- Vậy thì, sự việc đã xảy ra như thế nào đây?
- Tôi làm sao biết được? – Jack nói.
Rebecca nhìn Jack, vẻ mặt dữ dội:
- Anh không biết nên tái diễn cái trò ...
- Tôi có nói gì đâu?
- Sẽ có một cách giải thích cho vụ án này.
- Tôi tin chắc như thế.
- Và chúng ta sẽ tìm ra nó.
- Chắc chắn rồi.
- Chúng ta sẽ tìm ra lời giải thích hợp lý mà.
- Dĩ nhiên.
o O o
Sáng hôm đó, ở trường, Penny Dawson đã gặp một sự cố khá phiền phức.
Trường dân lập Welton là một tòa nhà gạch bốn tầng tọa lạc trong một khu phố êm đềm, bên một con đường có hàng cây rợp bóng. Penny học lớp sáu, ở tầng ba. Chính tại phòng gửi áo ở tầng ba này là nơi xảy ra sự cố phiền phức.
Số là vài phút trước khi vào lớp, tất cả học sinh đều phải tập trung tại phòng gửi áo. Vào lúc này, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói của bọn trẻ trong khi chúng cởi áo khoác, ủng và găng tay để vào lớp. Giữa đám học sinh rộn rã này, Penny Dawson đang cởi găng tay và khăn quàng cổ. Thế rồi cô bé nhận thấy cánh cửa tủ bằng sắt của mình hơi bị lõm vào, như thể đã bị ai đó cạy phá. Nhìn kỹ hơn, bé thấy ổ khóa đã bị phá vỡ. Bé cau mày, mở tủ và nhảy lùi ra sau khi cả chồng giấy rơi xuống tung tóe. Bé luôn sắp xếp ngăn nắp mọi thứ trong tủ, vậy mà giờ đây trông như đống rác. Và tệ hơn nữa, sách vở đều bị xé nát với những trang rời hoặc vo tròn. Bút viết của bé chỉ còn là những mảnh vụn vỡ, kể cả cái máy tính bỏ túi cũng thế. Đứng cạnh Penny, những bé khác há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh tượng này. Sững sờ, Penny ngồi xổm xuống để nhìn ngăn tủ phía dưới, lôi ra vài đồ vật tả tơi và cuối cùng tìm thấy cái túi đựng cây kèn clarinet. Hôm qua, vì bận làm bài của trường nên bé không mang cây clarinet về nhà. Những cái chốt cài nhỏ trên túi đã bị ai đó phá hỏng.
Penny không dám nhìn vào bên trong.
Sally Wrathon, nhỏ bạn thân của Penny, ngồi xổm cạnh bé:
- Chuyện gì thế bạn?
- Mình cũng không biết nữa!
- Bạn đã xáo tung mọi thứ à?
- Dĩ nhiên là không rồi. Mình ... sợ cây clarinet của mình vỡ mất.
- Đứa nào có thể gây ra chuyện này nhỉ? Trông tởm thật!
Chris Howe, thằng bé ngỗ nghịch nhất lớp sáu nhưng đôi khi cũng dễ mến không kém, bước đến và cũng ngồi xổm xuống. Nó nói ngay:
- Penny à, tôi không ngờ bạn có thể bê bối đến thế.
- Chẳng phải Penny ... – Sally nói.
- Hẳn phải có cả dòng họ gián đáng tởm trong đó ấy nhỉ.
- Này Chris, hãy để tụi tớ yên!
Mồm há hốc, Chris nhìn sững Sally bởi thường ngày Sally là một cô bé tóc hung rất dễ mến và ăn nói lịch sự. Nhưng phải lúc bênh vực bạn bè Sally trở thành một con cọp cái. Chris chơm chớp mắt:
- Này, cậu vừa nói gì hả?
- Tớ bảo cậu hãy vào toilet, úp mặt xuống bồn cầu và dội nước vài lần cho tỉnh đi! Ở đây không cần những trò đùa của cậu. Ai đó đã quậy nát tủ của Penny và chuyện đó chẳng có gì đáng đùa cợt cả.
Chris quan sát kỹ hơn các mẩu vụn rồi nói:
- Ồ, tớ hiểu rồi.
Penny ngần ngại mở cái túi đựng cây clarinet. Những cái khóa bằng bạc đã bị tháo rời. Cây kèn vỡ đôi. Sally đặt tay lên vai Penny.
Chris hỏi:
- Ai đã gây ra chuyện này?
- Chẳng biết nữa. – Sally nói khẽ.
Penny nhìn chăm chăm cây đèn clarinet. Bé muốn bật khóc, không phải vì cây đèn vỡ (tuy lý do đó cũng đủ rồi!), mà là vì bé thầm nghĩ phải chăng người ta làm vậy là vì không muốn bé học ở đây? Ở Welton này, chỉ có bé và Davey là hai đứa có cha làm trong ngành cảnh sát. Những đứa khác là con bác sỹ, kỹ sư, nhà doanh nghiệp, nha sỹ, chuyên viên quảng cáo.
Một số đứa trẻ, bắt chước cha mẹ, làm ra vẻ ta đây giàu có, cho rằng con của cảnh sát thì không thể theo học một trường tốn kém như vậy. May thay, số trẻ đó không nhiều và hầu hết đều không quan tâm đến nghề nghiệp của bố Penny.
Giờ đây, trong phòng gửi áo, tất cả đều lặng im khi biết có một điều gì đó khá nghiêm trọng vừa xảy ra.
Penny đứng dậy, quay người lại và nhìn từng gương mặt một.
Bé thầm nghĩ: phải chăng một trong những đứa trưởng giả dỏm đã phá tung tủ của bé? Bé nhận ra Sissy Johansen và Cara Wallace, hai đứa ngạo mạn nhất lớp và bỗng dưng bé muốn nhào đến, túm lấy chúng, gào lớn để chúng hiểu.
Tao không van xin được học chung trường với tụi mày! Nhờ tiền bảo hiểm của mẹ tao mà cha tao đã có thể chi trả học phí cho tao. Tụi mày tưởng rằng tao mong mẹ tao chết để được vào học cái trường này sao? Tụi mày lầm rồi! Lầm to! Phải chi mẹ tao còn sống, thì tao đếch cần học ở Welton. Đồ bẩn thỉu! Đỏng đảnh! Bộ tụi mày tưởng tao sung sướng khi mất mẹ ư? Đồ quỷ cái! Tụi mày cảm thấy khó ở ư?
Nhưng Penny không gào lên.
Bé cũng chẳng khóc.
Bé cắn môi, cố bình tĩnh, quyết không phản ứng như một đứa trẻ con. Chẳng mấy chốc, bé thấy rằng mình đã có lý khi không nhảy bổ lên chửi rửa bởi, dù Sassy và Cara có ngạo mạn và đang ghét, chúng cũng không đủ can đảm để phá tủ và đập vỡ cây clarinet của bé được. Không, chẳng phải Sissy cũng không phải Cara. Chẳng đứa nào trong đám con nhà giàu có thể làm điều đó cả.
Vậy thì ... là ai chứ?
Vẫn còn ngồi xổm trước tủ của Penny, Chris mân mê những mảnh vụn. Rồi đứng bật dậy, hươ hươ trong tay mớ giấy bị khía rách, Chris nói:
- Này, hãy nhìn xem. Thứ này không chỉ bị xé nát mà hình như còn bị gặm nhấm nữa!
- Gặm nhấm? Sally Wrather hỏi.
Chris nói:
- Bạn có nhìn thấy vết răng không?
Penny gật đầu.
- Ai có thể gặm nát cả một đống sách chứ? – Sally hỏi.
Penny thầm nghĩ: đúng là những vết răng thật!
- Thì chuột chứ còn ai! – Chris nói.
Penny bỗng nhớ đến những lỗ nhỏ khoét sâu vào cây gậy bóng chày của Davey.
Sally cau mày:
- Chuột? Chu choa!
Penny bỗng nhớ rõ đêm qua và cái vật gì đó núp dưới giường.
- Đám chuột ...
- ... chuột ...
- ... chuột ...
Cái từ đó lan nhanh ra giữa đám trẻ.
Một vài đứa chạy đến mách với các giáo viên về sự việc vừa xảy ra.
Về những con chuột.
Nhưng Penny biết rằng không phải chuột đã giựt phăng cay gậy bóng chày trên tay bé mà là ... một cái gì đó khác. Không phải chuột đã làm vỡ đôi cây kèn clarinet của bé đâu!
Mà là cái gì khác kia.
Nhưng là cái gì mới được chứ?