Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 4
Lucy hét lên, lùi lại, hai má nóng ran:
— Caro, trả nó cho chị đây! Em đã làm đau chị rồi đấy!
— Em? Em chẳng làm gì cả! Đấy là do Clac-Clac chứ!
— Đừng có làm cái trò ngu ngốc như vậy! Em đã làm chị đau thật rồi đấy! – Lucy vừa phàn nàn vừa xoa tay vào má.
— Nhưng không phải em làm! – Caro vừa nhắc lại vừa quay đầu Clac-Clac về phía cô chị. – Tại sao mày lại độc ác với chị Lucy như vậy?
Ông Lafaye đứng bật dậy.
— Hãy dừng ngay cái trò ngu ngốc ấy lại và xin lỗi chị đi. – Ông ra lệnh.
Caro hạ thấp đầu Clac-Clac xuống rồi nói giả giọng búp bê:
— Em xin lỗi.
— Không được, con phải nói bằng chính giọng của mình. – Ông Lafaye khoát tay nói bằng một vẻ cương quyết. – Không phải Clac-Clac đã làm Lucy đau, mà là chính con đã làm cái chuyện ấy.
— Vâng ạ, vâng ạ. – Caro đỏ mặt lẩm bẩm, nó không dám nhìn thẳng vào mặt Lucy. – Em xin lỗi. Này, chị cầm lấy đi!
Caro vừa nói vừa quẳng Clac-Clac vào tay cô chị. Bất ngờ vì sức nặng của con búp bê, Lucy chới với suýt ngã.
— Thế bây giờ chị phải làm sao đây?
Caro nhún vai rồi chạy tới ngồi cạnh mẹ trên đi-văng.
— Tại sao con cứ thích gây ra lắm chuyện đến như vậy? – Bà Lafaye nghiêng người sang thì thầm với con gái.
Caro lại đỏ ửng mặt lên.
— Clac-Clac là của con! Chẳng lẽ không bao giờ con có thể có một cái gì đó cho riêng mình à?
Ông Lafaye đang ngồi trên một chiếc ghế bành ở bên kia phòng, nói với sang:
— Mấy con bé này, lúc thì rất đáng yêu, lúc thì rất đáng ghét, thật chẳng hiểu…
— Làm như thế nào cho môi nó mấp mấy được đây? – Lucy vừa hỏi vừa xoay lưng con rối lại kiểm tra.
— Ở khe áo vét phía sau có một sợi dây nhỏ đấy. – Cô em gái miễn cưỡng chỉ dẫn. – Chị chỉ việc giật dây là được.
“Mình không muốn Lucy động chạm tới Clac-Clac. – Caro hậm hực suy nghĩ. – Mình không muốn chia sẻ đồ chơi ấy. Tại sao mình lại không thể có một cái gì đó của riêng mình được cơ chứ? Tại sao chị ấy cứ phải bắt chước mình nhỉ?”
Caro hít một hơi thật sâu cho cơn giận nguôi bớt đi.
Đêm đó, trong khi nằm ngủ, Lucy đã phải giật mình ngồi bật dậy khỏi giường. Nó vừa trải qua một cơn ác mộng. Tỉnh dậy rồi mà tim nó vẫn còn đập thình thịch. Nó đã bị theo đuổi. Nhưng cái gì theo đuổi, và ai đã theo đuổi nó? Nghĩ mãi mà nó không nhớ ra được điều gì.
Nó đảo mắt nhìn quanh căn phòng mờ tối, chờ đợi nhịp đập của con tim dịu bớt đi. Không khí trong phòng lúc này thật là ngột ngạt, mặc dù cánh cửa sổ kia đã mở toang.
Caro vẫn đang ngủ say ở giường bên, ngáy nhè nhẹ, đều đều, miệng hé mở, mái tóc che nửa khuôn mặt.
Lucy liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên cái bàn con nằm giữa hai cái giường giống hệt nhau của chị em nó. Bây giờ đã là gần ba giờ sáng. Lúc này nó cảm thấy chẳng buồn ngủ tí nào nữa. Dư âm của cơn ác mộng vẫn còn chưa tan biến hết.
Nó vẫn còn cảm thấy khó chịu, sợ hãi và gáy vẫn còn nóng ran như thể nó vẫn đang trong cơn hiểm nguy ấy.
Lucy đập nhẹ cho phồng cái gối lên và đặt vào đầu giường. Nhưng cũng vừa lúc ấy, đôi mắt nó chợt như vừa bị cái vật lờ mờ nào đó thu hút.
Có ai đó đang ngồi lừng lững trên chiếc ghế bành trước cửa sổ căn phòng. Có ai đó đang nhìn nó thì phải.
Nó nín thở, căng mắt ra nhìn. Thì ra đó là Clac-Clac. Con rối đang tắm mình trong ánh trăng. Chính cái ánh trăng màu xanh nhạt ấy đã làm cho đôi mắt rối sáng long lanh. Con rối đang ngồi nghiêng đầu một cách quái đản sang bên phải, một tay nó đặt lên gối ghế bành. Clac-Clac đang mở miệng cười giễu cợt và nó có vẻ như đang nhìn thẳng mặt Lucy.
Lucy cũng nhìn thẳng vào mặt con rối để quan sát biểu hiện của con búp bê gỗ này. Rồi không cần nghĩ ngợi, thậm chí cũng chẳng cần tính toán, Lucy lặng lẽ rời khỏi giường. Nó suýt ngã bò ra vì mắc chân vào mảnh vải phủ giường. Sau khi đứng thẳng dậy, nó quyết định bước qua căn phòng, về phía cửa sổ.
Clac-Clac vẫn đang ngước mắt nhìn nó. Nụ cười trên môi con rối có vẻ rộng mở hơn khi Lucy cúi người xuống. Nó thò tay ra và sờ lên mớ tóc gỗ. Con búp bê có một cái đầu trọc lóc, cái đầu trọc đó còn trọc hơn so với Lucy đã tưởng tượng…
Lucy bỗng rụt tay lại như vừa phải bỏng.
Tiếng động đó là cái gì thế nhỉ? Clac-Clac cười nhạo ai không biết? Hay nó đang chế nhạo Lucy?
Không. Dứt khoát là không phải như vậy. Lucy vừa chợt nhận ra rằng đó chỉ là ảo giác do hơi thở gấp của nó gây ra mà thôi. “Tại sao mình lại đi sợ một con búp bê ngu ngốc như vậy nhỉ?” – Nó nghĩ thầm.
Đằng sau nó, Caro đang lẩm bẩm mê ngủ và cựa quậy, trở mình sang một bên.
Lucy nhìn vào đôi mắt to tròn của Clac-Clac. Đôi mắt ấy vẫn đang lấp lánh trong bóng tối lờ mờ. Nó đang hy vọng đôi mắt ấy sẽ chớp lên, chớp xuống.
Rồi tự nhiên nó lại cảm thấy mình là kẻ thật ngốc nghếch. “Đó chỉ là một con rối gỗ thôi mà”. – Nó vừa tự nhủ vừa đưa tay đẩy thẳng vào người con rối. Cái thân hình cứng đờ của con rối đổ vật sang một bên. Cái đầu gỗ khẽ kêu bộp lên một tiếng khi va phải gối ghế bành.
Lucy nhìn con rối bằng một vẻ thỏa mãn đến kỳ lạ. Nó có cảm tưởng như vừa dạy được cho con rối một bài học nhớ đời. Lúc này nó lại muốn đi ngủ tiếp. Vì vậy, nó đứng thẳng dậy và bước về phía giường mình.
Tuy nhiên, vừa bước được một bước nó bị ai đó nắm chặt lấy cổ tay.