Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 3
K
hi cánh cửa khép lại, tiếng khóa lạch cạch liền khuấy động bóng tối yên ắng trong căn nhà của anh, và Mara nhận ra đó có thể là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình. Nó tiết lộ điều gì đó nếu xét đến thực tế rằng hai tuần sau sinh nhật thứ mười sáu, cô đã bỏ trốn khỏi đám cưới được sắp đặt với một công tước và khiến con trai ông ta phải gánh chịu lời cáo buộc oan uổng là kẻ giết hại mình.
Con trai ông ta, người chẳng nghi ngờ gì là đã cân nhắc đến việc biến những cáo buộc oan uổng đó thành sự thật. Con trai ông ta, người có mọi quyền lợi để giải phóng cơn phẫn nộ của mình.
Con trai ông ta, người cô đang đứng bên cạnh trong một hành lang hẹp đến đáng ngại. Một mình. Giữa đêm hôm khuya khoắt. Trái tim cô đập điên cuồng trong không gian chật hẹp ấy, từng phân trên cơ thể đang la hét đòi bỏ chạy. Nhưng cô không thể. Em trai cô đã khiến điều đó trở thành bất khả thi. Số phận đã hoán đổi. Nỗi tuyệt vọng đã mang cô đến đây và đã đến lúc cô phải đối mặt với quá khứ của mình.
Đã đến lúc cô phải đối mặt với anh. Thu hết can đảm, cô quay lại để đối diện với Temple, cố lờ đi thân hình đồ sộ của anh, cao ráo và to lớn hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng biết, lờ mờ trong bóng tối, chặn đứng lối thoát của cô.
Anh bước qua cô rồi dẫn đường lên một cầu thang. Cô do dự, liếc nhìn trở lại cửa ra vào. Cô có thể biến mất và khiến Mara Lowe phải sống cảnh tha hương một lần nữa. Trước đây, cô đã một mình lưu lạc và vẫn có thể lặp lại điều đó.
Cô có thể bỏ chạy. Và đánh mất mọi thứ mình từng có, từng trở thành cũng như phải gánh chịu bao vất vả mới có được.
“Cô sẽ không đi quá mười mét mà không có sự giám sát của tôi,” anh nói. Giống như trước đây đã từng.
Cô ngước lên nhìn anh, còn anh cũng đang nhìn xuống cô, lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, anh để lộ khuôn mặt ra trước ánh sáng. Mười hai năm đã in dấu những đổi thay lên anh theo cái cách không bình thường chút nào, từ một cậu bé mười tám thành một người đàn ông ba mươi. Những đường nét góc cạnh và bộ râu lởm chởm đã thế chỗ cho làn da mềm mại, hoàn hảo ngày nào. Hơn thế nữa, đôi mắt anh đã không còn chút dấu vết của những nét cười chúng từng có đêm đó, cuộc đời trước đó. Chúng vẫn đen sẫm như bóng đêm, nhưng giờ đây chất chứa hàng ngàn bí mật.
Tất nhiên anh sẽ bắt cô lại nếu cô bỏ chạy. Đó là lý do tại sao cô ở đây, phải không? Để bị bắt. Để tiết lộ chính mình. Mara Lowe.
Hơn một thập kỷ đã trôi qua kể từ khi cái tên ấy được thốt ra. Cô đã là Margaret MacIntyre kể từ thời khắc bỏ đi trong đêm đó. Nhưng giờ đây, cô lại là Mara một lần nữa, đó là cách duy nhất để cứu rỗi một thứ quan trọng đối với cô. Thứ cho cô mục đích sống của mình. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở về với đúng thân phận Mara.
Ý nghĩ ấy thúc đẩy cô bước lên lầu, vào trong căn phòng một nửa là thư viện, một nửa là phòng nghiên cứu, và vô cùng nam tính. Khi anh thắp nến, ánh sáng vàng liền chiếu khắp các món đồ đạc lớn bằng da thuộc tối sẫm. Anh cúi xuống để cơi lửa trong lò sưởi trước khi Mara bước vào. Cô không thể ngăn bản thân cảm thấy việc một công tước cao quý tự mình nhóm lửa là vô cùng phi lý. “Anh không có người hầu sao?”
Anh đứng thẳng dậy, chà xát hai tay lên phần đùi lực lưỡng của mình. “Có một người phụ nữ đến dọn dẹp vào các buổi sáng.” “Không còn ai khác nữa ư?”
“Không.” “Tại sao không?”
“Chẳng ai muốn ngủ lại bất kỳ nơi nào như ngôi nhà thuộc về Công tước Sát nhân.” Không có vẻ tức giận trong lời nói đó. Cũng chẳng có nỗi buồn. Chỉ có sự thật. Temple bước tới dể rót cho mình một ly scotch, nhưng không hề mời cô. Anh cũng chẳng mời cô ngồi khi buông mình xuống chiếc ghế da lớn. Anh vươn tay cầm lấy chiếc ly đựng thứ chất lỏng màu hổ phách rồi bắt chéo hai chân, lắc lư chiếc ly trong tay khi nhìn cô, thu hình ảnh cô vào đôi mắt sẫm màu, quan sát và chiêm ngưỡng mọi thứ.
Cô khoanh tay kiềm chế cơn run rẩy và đăm đăm nhìn vào mắt anh. Cả hai có thể diễn tốt vai của mình. Mười hai năm tránh xa tiền bạc lẫn quyền lực của giới quý tộc đã giúp họ có một lý trí mạnh mẽ. Thứ lý trí họ cùng chia sẻ.
Ý nghĩ đó thì thầm qua cô như dòng chảy của tội lỗi. Chính cô đã lựa chọn cuộc sống này. Lựa chọn thay đổi mọi thứ. Còn anh thì không. Anh chỉ là nạn nhân trong kế hoạch ngu ngốc, điên rồ của một đứa trẻ. Tôi rất tiếc!
Suy cho cùng, đó là sự thật. Cô chưa bao giờ cố ý biến cậu thanh niên quyến rũ, vạm vỡ, phóng khoáng với khuôn miệng luôn tươi cười năm ấy trở thành nạn nhân bất đắc dĩ trong cuộc chạy trốn của mình. Dù cô đã không cố gắng để cứu anh.
Cô lờ ý nghĩ đó đó. Đã quá muộn để nói lời xin lỗi. Đâm lao thì phải theo lao. Anh tiếp tục uống rượu, hai hàng mi rủ xuống che mất ánh nhìn của anh, cứ như cô có thể bỏ lỡ cái cách anh nhìn cô chằm chằm vậy. Hay như cô không cảm nhận được vẻ cảnh giác trong đó.
Đây là một trận chiến. Anh sẽ không nói trước, mà để cô là người bắt đầu cuộc trò chuyện của họ. Một kế sách thất bại.
Cô sẽ không chịu thua anh. Vì vậy, cô chờ đợi, cố gắng để không nôn nóng. Cố gắng không nổi cáu với tiếng nổ lách tách của củi cháy trong lò sưởi. Cố gắng không phát điên trước bầu không khí im lặng nặng nề này.
Rõ ràng anh cũng chẳng thích thú gì với sự thất bại. Cô nheo mắt nhìn anh.
Cô chờ đợi cho đến khi không thể kiên nhẫn thêm được nữa, và sau đó nói với anh sự thật, “Tôi không thích việc mình ở đây nhiều hơn anh đâu.” Anh khựng lại một lúc trước lời nói ấy, còn cô mím chặt môi, sợ phải tiếp tục nói và khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Anh phá lên cười lần nữa, trước đó cô đã nghe thấy tiếng anh cười khi họ ở bên ngoài, song nụ cười lúc này chẳng chút gì hài hước, đó là thứ âm thanh thô ráp có vẻ giống đau đớn hơn niềm vui. “Thú vị làm sao! Cho đến thời điểm này, tôi thực sự đã tính đến khả năng cô cũng là một nạn nhân của số phận.” “Chẳng phải tất cả chúng ta đều là nạn nhân của số phận sao?”
Cả cô cũng thế. Cô không vờ như mình chẳng phải người sẵn lòng tham gia vào tất cả những sự việc đã xảy ra suốt những năm qua… nhưng cô biết rõ nó sẽ thay đổi mình thế nào và những gì sẽ đến với mình… Cô ngừng việc hoàn thành nốt lời nói dối ấy.
Dù sao đi nữa, cô cũng đã làm như vậy. Cô chẳng có lựa chọn nào sau đó. Cũng như vào đêm nay. Đó chính là khoảnh khắc làm thay đổi cuộc đời một con người. Và những con đường này không có lấy một ngã rẽ.
“Cô còn sống và vẫn ổn, Quý cô Lowe.” Người đàn ông này là một công tước đầy quyền lực, giàu có và có thể được cả London kính nể nếu muốn. Cô hếch cằm trước lời buộc tội trong giọng nói của anh. “Cũng như anh thôi, thưa Đức ngài.”
Mắt anh tối sầm lại. “Thật đáng tranh cãi đấy.” Anh tựa lưng vào ghế. “Vì vậy, rốt cuộc, có vẻ như kẻ tấn công tôi không phải số phận. Mà chính là cô.” Lúc bắt gặp cô ngoài kia, trước khi biết lý do tại sao cô ở đây và cô là ai, anh đã nói với cô bằng tông giọng vô cùng ấm áp, một dấu ấn mạnh mẽ khiến cô cảm thấy bị hấp dẫn, thậm chí cả khi cô biết mình không nên.
Sự ấm áp đó giờ đây đã tan biến, thay vào đó là vẻ bình tĩnh lạnh lùng, sự bình tĩnh không thể lừa gạt được cô. Sự bình tĩnh mà cô sẽ đánh cược là đang che đậy một cơn bão khủng khiếp. “Tôi không hề tấn công anh.”
Trên thực tế, đó không hoàn toàn là sự thật. Anh vẫn không rời mắt khỏi cái nhìn của cô. “Tôi thấy cô đúng là một kẻ dối trá siêu đẳng.”
Cô hếch cằm. “Tôi chẳng bao giờ nói dối.” “Không ư? Cô khiến cả thế giới tin rằng mình đã chết.”
“Thế giới tin những gì họ muốn.” Đôi mắt đen láy của anh nheo lại. “Cô biến mất và để họ tự đưa ra kết luận của riêng mình.”
Bàn tay còn lại của anh, bàn tay đang không cầm ly scotch gần như hoàn toàn thả lỏng, cho thấy anh đang giận dữ, những ngón tay vặn xoắn chẳng còn sức lực. Cô nhận ra động tác ấy là của các cậu bé mình vẫn gặp trên đường phố. Đó luôn luôn là cách bộc lộ nỗi thất vọng, cơn tức giận và những dự định của chúng. Nhưng anh không phải một cậu bé.
Cô cũng chẳng phải một kẻ ngốc, mười hai năm trời đã dạy cô cả trăm bài học về sự an toàn cùng bản năng tự vệ, và trong một khoảnh khắc, cảm giác hối tiếc đã nhường chỗ cho nỗi lo lắng; cô cân nhắc đến việc chạy trốn một lần nữa, thoát khỏi người đàn ông này, khỏi nơi này và lựa chọn mà cô vừa thực hiện. Sự lựa chọn vừa cứu rỗi cuộc sống mà cô đã dựng nên nhưng cũng vừa xé tan nó.
Sự lựa chọn buộc cô phải đối mặt với quá khứ của mình và đặt cả tương lai vào tay người đàn ông này. Cô quan sát cử động của những ngón tay ấy.
Tôi không bao giờ có ý định khiến anh phải chịu tổn thương. Cô muốn nói như vậy nhưng biết anh sẽ không tin mình. Cô biết rõ điều này. Đó không phải là về sự tha thứ hay hiểu biết của anh. Cũng chẳng phải về tương lai của cô. Và thực tế, anh đang nắm giữ chiếc chìa khóa mở nó. “Đúng vậy, tôi đã biến mất. Và tôi không thể phủ nhận điều ấy. Nhưng giờ tôi đã ở đây rồi.”
“Và cuối cùng, chúng ta đã biết được sự thật. Vì sao thế?” Vì nhiều lý do.
Mara kháng cự lại suy nghĩ ấy. Chỉ có một lý do duy nhất. Chỉ có một điều quan trọng nhất. “Vì tiền.” Đó là sự thật. Song cũng là giả dối.
Temple nhướng mày với vẻ ngạc nhiên. “Tôi thừa nhận mình không mong đó là sự thật.” Cô khẽ nhún vai. “Tôi thấy rằng những lời nói dối đều vô cùng phức tạp.”
Anh thở dài. “Cô đang ở đây để cầu xin cho em trai mình?” Cô lờ đi cơn lũ tức giận trào dâng trước lời nói ấy.
“Đúng thế.” “Cậu ta đang khốn đốn vì nợ nần.”
Tiền của cô. “Tôi đã nói là mình có thể thay đổi điều đó.”
“Có thể không phải từ tôi thích.” Cô hít một hơi, ném mình vào cuộc chiến. “Tôi biết thằng bé không thể đánh bại anh. Tôi biết cuộc chiến với Temple vĩ đại là điều hão huyền khi anh luôn luôn giành chiến thắng. Tôi cho rằng đó chính là lý do tại sao anh không chịu chấp nhận một trong hàng tá những thách thức của nó. Thành thật mà nói, tôi thấy khá vui khi anh từ chối. Anh đã cho tôi lý do để thương lượng.”
Thật khó để tin rằng đôi mắt vốn sẫm màu của anh còn có thể sẫm màu hơn nữa. “Cô vẫn giữ liên lạc với cậu ta?”
Cô đứng bất động, cân nhắc đến việc tiết lộ thông tin thiếu chính xác. Nhưng anh không cho cô thời gian. “Cô liên lạc với cậu ta bao lâu rồi?”
Cô ngập ngừng một giây. Ít hơn thế. Đủ để anh lao khỏi ghế của mình và theo cô băng qua căn phòng, ép cô lùi lại phía sau, đủ xa và nhanh để cô vấp phải gấu váy của chính mình. Một cánh tay khổng lồ vươn ra tóm lấy cô, sức mạnh của gân cốt ứng như thép ghì lấy lưng cô. Kéo cô về phía anh; cô bị anh giam cầm một lần nữa. “Bao lâu rồi?” Anh dừng lại, nhưng trước khi cô kịp trả lời, anh lại nói thêm, “Cô không cần phải nói cho tôi biết. Tôi có thể đánh hơi thấy tội lỗi trên người cô đấy.”
Cô đặt tay lên ngực anh, cảm giác những bắp cơ hệt như một bức tường sắt khi đẩy anh ra. Song nỗ lực của cô là vô ích. Anh sẽ không nhúc nhích cho đến lúc sẵn lòng làm thế. “Cô cùng gã em trai ngu ngốc của mình đã bịa ra một kế hoạch ngu ngốc không kém, rồi cô biến mất.” Anh đang ở rất gần cô. Quá gần. “Có lẽ không phải ngu ngốc. Tài tình mới đúng. Suy cho cùng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đã chết. Cả tôi cũng nghĩ cô đã chết.” Lời nói thốt ra đầy phẫn nộ, giận dữ và điều gì đó khác nữa. Một điều cô không thể ngăn lại, nhưng vẫn muốn xoa dịu nó.
“Đó chưa bao giờ là một kế hoạch.” Anh lờ câu nói ấy đi. “Nhưng sau mười hai năm, cô lại có mặt ở đây, nguyên vẹn bằng xương bằng thịt. Hoàn toàn khỏe mạnh.” Lời anh là một tiếng thì thầm nhẹ nhàng rót vào tai cô, “Tôi nên lật lại quá khứ của chúng ta. Đòi lại danh tiếng của mình.”
Mara nghe thấy vẻ tức giận trong lời nói ấy. Cảm thấy nó trong động chạm của anh. Sau đó, cô lại ngạc nhiên với sự can đảm của chính mình khi ngước nhìn lên và nói, “Có lẽ anh nên như vậy. Nhưng anh sẽ không làm thế đâu.” Anh liền buông cô ra, nhanh đến nỗi cô suýt ngã ra sau khi anh xoay người, đi tới đi lui khắp phòng, nhắc cô nhớ đến con hổ mình từng nhìn thấy tại một chương trình du hành[1], bị nhốt trong chuồng và vô cùng thất vọng. Cô nhận ra rằng mình sẽ sẵn sàng đổi Công tước của Lamont lấy con thú hoang dã ấy vào khoảnh khắc này.
[1. Nguyên văn là “traveling show”: Một hoạt động đặc biệt phổ biến vào đầu thế kỷ XIX, nơi diễn ra các hình thức giải trí đa dạng nhằm bán các loại thuốc và tuyên truyền các phương pháp chữa bệnh.] Không thể chế ngự nổi anh.
Temple cuối cùng cũng quay lại và nói, “Tôi nhất định sẽ không làm thế. Mười hai năm bị coi là một kẻ giết người đã khiến người đàn ông đó thay đổi.” Cô lắc đầu, không rời mắt khỏi ánh nhìn chằm chằm của anh. “Anh không phải kẻ giết người.”
“Cô là người duy nhất biết điều đó.” Lời anh nói nhẹ nhàng và ngập tràn cảm xúc. Mara nhận ra cả sự giận dữ, choáng váng lẫn ngạc nhiên, nhưng đó là lời buộc tội khiến cô lo lắng chẳng yên. Không thể có chuyện anh cho rằng mình chính là kẻ đã giết hại cô.
Không thể có chuyện anh tin vào những thứ ngồi lê đôi mách. Những suy đoán. Có đúng vậy không?
Cô nên nói điều gì đó. Nhưng phải nói gì đầy? Nói gì với một người đàn ông bị vu oan là kẻ giết mình? “Liệu có ích gì không nếu tôi xin lỗi?”
Anh nheo mắt nhìn cô. “Cô cảm thấy hối hận sao?” Cô sẽ không thay đổi nói. Không phải vì thiên hạ. “Tôi rất xin lỗi khi đã lôi anh vào cuộc tranh đấu này.”
“Cô hối tiếc vì những gì mình đã làm ư?” Cô nhìn vào ánh mắt anh. “Anh có muốn biết sự thật không? Hay đó chỉ là điều vô vị?”
“Cô không thể hình dung nổi tôi mong muốn những gì đâu.” Cô chẳng nghi ngờ gì là mình có thể. “Tôi hiểu rằng anh đang tức giận.”
Những lời nói đó dường như đã kéo anh trở lại, và anh liền tiến về phía cô, ly rượu vẫn giữ nguyên trong tay, hiên ngang dồn cô về phía sau, băng qua căn phòng chật chội. “Cô hiểu, phải không?” Cô đã thốt lên những điều sai lầm. Cô bước quanh tràng kỷ, giơ tay lên, tựa hồ có thể ngăn anh lại và cố tìm ra điều đúng đắn.
Anh không đợi đến khi cô tìm ra nó. “Cô hiểu mất tất cả nghĩa là gì?” Đúng vậy.
“Cô hiểu đánh mất danh tiếng nghĩa là gì?” Đúng là cô hiểu. Nhưng cô biết tốt hơn là không nên nói ra.
Anh nhấn mạnh. “Mất đi tước vị của tôi, đất đai của tôi, cuộc sống của tôi nghĩa là gì?” “Nhưng anh không mất tất cả… anh vẫn là một công tước. Công tước của Lamont,” cô đáp lời, những gì cô đã tự nói với chính bản thân mình trong nhiều năm qua tuôn ra nhanh chóng và đầy phòng vệ. “Đất đai và tiền bạc vẫn là của anh. Anh đã nhân khoản thừa kế của công tước lên gấp ba.”
Mắt anh mở to. “Làm thế nào cô biết điều này?” “Tôi quan tâm đến nó.”
“Tại sao?” “Tại sao anh không bao giờ quay trở lại điền trang đó?”
“Có gì tốt đẹp nếu tôi trở về sao?” “Nó có thể nhắc anh nhớ rằng mình không hề mất mát quá lớn.” Lời nói thốt ra trước khi cô kịp ngăn lại và nhận ra nó gây kích động tới mức nào. Cô vội vã lùi ra sau, đặt một chiếc ghế vào giữa họ và lén nhìn qua nó. “Tôi không cố ý…”
“Đương nhiên là cô cố ý.” Anh bắt đầu đi vòng qua chiếc ghế về phía cô. Mara di chuyển ngược hướng với anh, liên tục lấy đồ đạc chắn ngang giữa họ. Cố gắng bình tĩnh xoa dịu con thú dữ. “Anh đang nổi nóng.”
Anh lắc đầu. “Nổi nóng thậm chí không phải từ để mô tả cảm xúc sâu xa của tôi.” Cô gật đầu, lùi lại qua căn phòng một lần nữa. “Giận dữ thì hợp lý ơn.”
Anh tiến lên trước. “Từ đó đúng hơn một chút.” “Cáu tiết.”
“Từ này cũng thế.” Cô nhìn ra sau, về phía chiếc tủ bufflet đang lù lù hiện ra. Suy cho cùng, nơi này không phải một căn phòng rộng rãi. “Phẫn nộ.”
“Không hẳn.” Cô cảm nhận được lớp gỗ sồi cứng ngắc sau lưng mình. Lại mắc kẹt một lần nữa. “Tôi có thể sửa,” cô nói, tuyệt vọng muốn lấy lại thế chủ động.
“Cô hết cơ hội rồi.” Temple dừng bước, và trong khoảnh khắc, cô đã hoàn toàn thu hút được sự chú ý của anh. “Nếu tôi không chết, anh sẽ không phải…” kẻ giết người, “như những gì người ta nói về anh.” Anh không trả lời, và cô vội vã phá tan sự im lặng. “Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Tôi sẽ công khai bản thân với toàn xã hội. Tôi sẽ chứng minh rằng anh không làm những gì họ vẫn nói.”
Anh đặt ly rượu lên chiếc tủ buffer. “Cô sẽ làm vậy!” Mara thở ra một hơi mà không biết mình đang nén lại. Anh chẳng hề thấy khó khăn để tha thứ cho cô như vẫn tưởng. Cô gật đầu. “Đúng vậy, tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ nói với mọi người…”
“Cô sẽ nói cho họ biết sự thật.” Cô lưỡng lự trước những lời ấy, ghét chúng và cái cách chúng đe dọa mình. Song cô vẫn gật đầu. “Tôi sẽ nói cho họ biết sự thật.” Đó sẽ là điều khó khăn nhất cô từng làm, nhưng cô sẽ không nuốt lời.
Cô không có sự lựa chọn. Điều này sẽ hủy hoại cô, nhưng có thể đủ để cứu được những thứ quan trọng.
Cô chỉ có một cơ hội để thương lượng với Temple. Và cô phải nắm giữ nó một cách chính xác. “Với một điều kiện.” Anh bật ra một tràng cười thật lớn. Cô nhíu mày trước âm thanh ấy, không thích nó chút nào, đặc biệt khi nó kết thúc với một nụ cười hiểm ác chẳng có vẻ gì hài hước. “Cô cho là chúng ta đang giao dịch với nhau ư?” Anh đứng đủ gần để có thể chạm vào. “Cô cho là đêm nay có thể khiến tôi có tâm trí thương lượng với cô sao?”
“Trước đây tôi đã từng biến mất. Tôi có thể làm điều đó một lần nữa.” Lời đe dọa đó khiến anh chẳng thể dùng chút cảm tình nào cho người phụ nữ này. “Tôi sẽ tìm ra cô.” Lời anh nói gay gắt và trung thực tới mức cô không chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, cô vẫn cứng rắn. “Có lẽ vậy, nhưng tôi đã giấu mình suốt mười hai năm, và thích nghi với điều đó khá tốt. Ngay cả nếu anh tìm thấy tôi, tầng lớp quý tộc cũng không chỉ đơn giản tin vào tuyên bố của anh về việc tôi còn sống. Anh cần tôi như một người sẵn lòng tham gia trong vở kịch này.” Anh nheo mắt, và một bên cơ hàm giật giật. Khi anh trả lời cô, giọng nói cất lên lạnh tựa băng, “Tôi đảm bảo với cô rằng tôi sẽ không bao giờ cần đến cô.”
Cô lờ anh đi. Tiếp tục dấn tới. “Tôi sẽ nói sự thật. Đưa ra các bằng cứng về dòng dõi của mình. Và anh sẽ xóa nợ cho em trai tôi.” Bầu không khí im lặng buông xuống khi những lời đó vây quanh họ, và trong khoảnh thời gian ấy, Mara nghĩ rằng mình có thể đã thành công trong việc thương lượng với anh.
“Không!” Nỗi sợ hãi bùng lên. Anh không thể từ chối. Cô hếch cằm. “Tôi nghĩ đó là một giao dịch công bằng.”
Một giao dịch công bằng để hủy hoại cuộc sống của tôi sao? Cơn cáu tiết bùng lên. Anh là một trong những người đàn ông giàu có nhất London. Nhất Anh quốc, vì Chúa. Có nhiều phụ nữ sẵn lòng quăng mình vào vòng tay anh và những người đàn ông tuyệt vọng muốn đạt được sự tự tin như anh. Anh nắm giữ một tước hiệu, tài sản thừa kế và giờ còn có hẳn một đế chế mang tên mình. Anh biết cuộc sống bị hủy hoại là thế nào?
“Và anh đã hủy hoại cuộc đời của bao nhiêu người rồi?”, cô hỏi, biết rằng mình không nên, nhưng chẳng thể kìm lại. “Anh đâu phải một vị Thánh, thưa Đức ngài.” “Tôi đã làm bất kỳ điều gì…”, anh bắt đầu nói, sau đó dừng lại, thay đổi chiến lược với nỗi hoài nghi đầy giận dữ. “Đủ rồi. Cô quả vẫn ngốc nghếch hệt như lúc còn mười sáu nếu cho rằng mình đang là người nắm vị thế được đưa ra đàm phán về các điều khoản trong thỏa thuận của chúng ta.”
Dĩ nhiên ngay từ đầu, cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt giận dữ và lạnh lùng của người đàn ông này, cô nhận ra mình đã tính toán nhầm. Người đàn ông này không muốn sự ân xá. Anh muốn trả thù.
Và cô chính là con đường để anh thực hiện mong muốn ấy. “Cô không thấy sao, Mara?” Anh cúi xuống và thì thầm, “Giờ cô là của tôi.”
Những lời đó khiến cô bối rối, nhưng nhất quyết không để anh nhận ra nó. Anh không phải kẻ giết người. Cô biết rõ điều này hơn bất cứ ai. Anh ta có thể không giết cô… nhưng cô chẳng biết anh ta có thể làm gì sau đó.
Thật ngớ ngẩn! Anh không phải kẻ giết người. Anh chỉ đơn giản là tức giận. Đó chẳng phải là điều cô mong đợi hay sao? Cô đã không chuẩn bị cho việc này? Cô đã không cân nhắc các lựa chọn của mình trước khi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ngoài phố để tìm anh. Cô đã cô độc suốt mười hai năm, đã học được cách tự chăm sóc cho bản thân và cả cách mạnh mẽ. Sau đó, anh rời khỏi chỗ mình đang đứng cạnh cô và ngồi xuống chiếc ghế gần lò sưởi. “Cô cũng có thể ngồi. Nhưng sẽ không đi đâu hết.”
Lời nói ấy khiến cảm giác khó chịu trào dâng khắp cơ thể cô. “Ý anh là gì?” “Ý tôi là cô đã xuất hiện ngoài cửa nhà tôi, Quý cô Lowe. Và tôi không định để cô trốn thoát một lần nữa.”
Tim cô đập thình thịch. “Vậy tôi là tù nhân của anh sao?” Anh không trả lời, nhưng những lời anh vừa nói vẫn vang vọng quanh cô. Giờ cô là của tôi.
Chết tiệt! Cô đã phạm sai lầm khủng khiếp. Và anh đã tước mất cả lựa chọn nhỏ nhoi của cô.
Lờ đi cái cách anh vẫy tay về hướng một chiếc ghế nơi bệ lò sưởi, cô tiến về phía chai rượu để trên nóc chiếc tủ buffet, rót đầy rượu vào ly đầu tiên, rồi đến ly thứ hai, cẩn thận đo lường thứ chất lỏng ấy. Cô quay lại đối mặt với anh, để ý một bên lông mày đen nhước lên với vẻ buộc tội.
“Tôi có được phép uống không? Hay anh định thêm nó vào khoản nợ kếch xù của em trai tôi?” Anh có vẻ suy nghĩ về câu trả lời trước khi đáp, “Cô được mời.”
Mara băng qua phòng và đưa cho anh một ly, hy vọng anh không nhìn thấy tay cô đang run rẩy. “Cảm ơn anh.” “Cô nghĩ rằng lịch sự sẽ giúp mình ghi điểm ư?”
Cô ngồi xuống mép chiếc ghế đối diện anh. “Tôi nghĩ nó không thể gây đau đớn.” Anh uống rượu, và cô thở hắt ra, nhìn đăm đăm xuống chất lỏng trong ly rồi ngừng lại một chút trước khi nói, “Tôi không muốn làm việc này chút nào.”
“Tôi không cho là cô nghĩ như vậy đâu,” anh vừa nói vừa nhăn nhó. “Tôi cứ tưởng cô thấy khá thích thú với mười hai năm tự do.” Đó chẳng phải những gì Mara muốn nói, nhưng cô biết tốt hơn là không nên sửa lại lời anh. “Và sẽ thế nào nếu tôi nói với anh rằng mình đã luôn không thích nó? Rằng nó chẳng phải luôn dễ dàng?”
“Tôi sẽ khuyên cô đừng nên nói với tôi những điều như vậy. Tôi e là mình đã mất khả năng cảm thông rồi.” Cô nheo mắt nhìn anh. “Anh quả là một người đàn ông khó tính.”
Anh tiếp tục uống. “Hội chứng của mười hai năm sống trong cô độc.” “Tôi không có ý khiến mọi chuyện trở nên như vậy,” cô nói, lập tức nhận ra mình đã tiết lộ nhiều hơn những gì mình sẵn lòng tiết lộ. “Chúng tôi đã không biết anh là ai.”
Anh không nhúc nhích. “Chúng tôi ư?” Cô không đáp.
“Chúng tôi ư?” Anh nghiêng người về phía trước. “Em trai cô. Tôi cần phải đấu với cậu ta khi được đề nghị. Cậu ta đáng bị nhừ đòn. Cậu ta đã…” anh ngập ngừng. Cô nín thở. “Cậu ta đã giúp cô chạy trốn. Cậu ta đã giúp cô…” anh giơ tay ôm lấy đầu, “…cho tôi uống thuốc mê?” Đôi mắt đen của anh mở to trước cú sốc lẫn nhận thức đó, còn cô thì bật dậy khỏi ghế, tim đập loạn nhịp.
Anh đi theo cô, nhấc thân hình cao hơn mét tám khỏi ghế, to lớn hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng biết. Khi còn trẻ hơn, cô đã từng kinh ngạc trước vóc dáng của anh. Bị hấp dẫn bởi nó. Đắm chìm trong nó.
Anh làm gián đoạn suy nghĩ của cô. “Cô đã cho tôi uống thuốc mê ư?” Cô đặt chiếc ghế chắn ngang giữa họ. “Khi đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ,” cô tự vệ.
Giờ thì lý do của cô là gì? Anh đã không cho cô bất kỳ sự lựa chọn nào.
Nói dối. “Chết tiệt,” anh lên tiếng, chiếc ly rơi khỏi tay lúc anh lao về phía cô và lỡ mất mục tiêu của mình khi vồ phải khoảnh trống trên ghế. “Cô vừa làm vậy… một lần nữa…”
Rồi anh khuỵu xuống sàn. ~*~
Đánh thuốc mê một người đàn ông lần thứ hai sẽ khó khăn hơn lần thứ nhất rất nhiều. Thậm chí còn vô cùng hiếm hoi. Suy cho cùng, cô đâu phải kẻ tàn ác. Dù anh sẽ không tin điều đó lúc tỉnh lại.
Mara đứng nhìn Công tước của Lamont, lúc này đang đổ gục như một cây sồi khổng lồ trong căn phòng của chính anh, và cân nhắc những lựa chọn của mình. Anh đã không cho cô bất kỳ lựa chọn nào.
Có lẽ nếu luôn nói với chính bản thân điều đó, cô sẽ tin vào nó. Và sẽ thôi cảm thấy có lỗi về toàn bộ chuyện này.
Anh đã dọa sẽ biến cô thành tù nhân, giống như kẻ tàn ác. Ai trong hai người họ mới đúng là kẻ tàn ác đây?
Chúa nhân từ, anh thực sự rất to lớn. Bằng cách nào đó, anh cũng rất đáng sợ, mặc dù đang bất tỉnh.
Và vô cùng điển trai, dẫu chẳng phải theo cách cổ điển. Con người ấy vẫn vô cùng to lớn và mạnh mẽ, dẫu đang nằm bất động. Cô chăm chú quan sát toàn bộ cơ thể anh, đôi tay và đôi chân dài trong bộ quần áo được cắt may hoàn hảo, những đường gân hằn rõ trên cổ áo sơ mi không đeo cà vạt, làn da màu đồng với quay hàm mạnh mẽ, chiếc cằm chẻ và những vết sẹo.
Bất chấp những vết sẹo ấy, các đường nét trên khuôn mặt anh vẫn mang vẻ vương giả, toàn bộ các góc cạnh và đường cong mạnh mẽ khiến mọi phụ nữ phải si mê. Mara không thể đổ lỗi hoàn toàn cho chúng vì sự cám dỗ đó.
Chính cô đã một lần suýt bị vẻ đẹp ấy hạ gục. Không phải suýt nữa. Mà là đã từng.
Khi còn trẻ, anh rất hay cười, phô ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp và nét mặt hứa hẹn nhiều thứ xa xôi thay vì chỉ pha trò. Nó hứa hẹn niềm phấn khích. Vóc dáng của anh, kết hợp với sự thoải mái ấy, thảnh thơi và tự do tự tại đến mức cô từng nghĩ anh có thể là bất cứ ai ngoài tầng lớp quý tộc. Một chàng trai kiên định. Hoặc một người lính. Hoặc có lẽ là thành viên trong một gia đình quyền thế, được cha cô mời đến tham dự đám cưới xa hoa sẽ biến con gái mình thành một nữ công tước. Anh giống những người không bao giờ phải lo lắng về việc giữ thể diện.
Cô chẳng thể ngờ rằng người thừa kế một trong những tước vị công tước quyền lực nhất anh quốc lại là quý ông vô tư lự nhất khu vực này. Tất nhiên, cô nên biết điều đó. Đáng lẽ cô nên nhận ra anh là một quý tộc ngay từ thời điểm họ gặp nhau trong khu vườn lạnh lẽo và anh mỉm cười với cô như thể trên đất nước này, cô là người phụ nữ duy nhất, còn anh cũng là người đàn ông duy nhất. Nhưng cô đã không làm được.
Và nhất định cô cũng chẳng ngờ được rằng anh chính là Hầu tước của chapin. Người thừa kế tước vị thuộc về công tước mà cô sẽ sớm trở thành phu nhân của ông ta. Con riêng của chồng tương lai của cô. Người đàn ông đang nằm xoài trên lớp sàn bằng gỗ gụ trải thảm không có bất cứ điểm gì giống một cậu con riêng.
Nhưng cô sẽ không nghĩ về điều đó. Cô cúi thấp người để kiểm tra hơi thở của anh, chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào trước cái cách vòm ngực rộng của anh phập phồng dưới lớp áo khoác theo từng nhịp thở. Tim cô đập thình thịch, chẳng nghi ngờ gì là vì sợ hãi; suy cho cùng, nếu tỉnh lại, anh sẽ không vui chút nào.
Cô thốt ra một tiếng cười khe khẽ trước suy nghĩ đó. Vui không phải là từ miêu tả chính xác.
Anh sẽ không còn giống con người nữa mới đúng. Thế rồi, trong cơn hoang mang đến hoảng loạn đang lan khắp cơ thể, Mara làm điều mà cô chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm. Hay nói đúng hơn, cô có thể đã nghĩ đến, nhưng sẽ không bao giờ có đủ can đảm để làm.
Cô chạm vào anh. Tay cô di chuyển trước khi cô kịp ngăn mình lại hay thực sự nhận ra mình sắp làm gì. Nhưng sau đó, những ngón tay cô đã ở trên làn da mịn màng, ấm áp và tràn đầy sức sống của anh. Vô cùng hấp dẫn.
Chúng lần theo các đường nét góc cạnh của khuôn mặt anh, tìm thấy phần gồ ghề trơn bóng của vết sẹo trắng dài ba phân kéo dọc từ dưới mắt trái xuống sống mũi từng một thời hoàn hảo của anh. Ngực cô thít chặt lại khi nghĩ tới những trận đấu đã gây ra các vết thương này cho anh cùng nỗi đau mà chúng mang đến. Cuộc sống anh đã phải gánh chịu.
Cuộc sống cô đã trao cho anh. “Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”, câu hỏi thốt ra là một tiếng thì thầm.
Anh không trả lời, và ngón tay cô trượt đến một vết sẹo khác của anh, tại đường cong nơi môi dưới. Cô biết mình không nên… rằng hành động này là không đúng… nhưng sau đó, những ngón tay cô đã ở trên lằn sẹo trắng ấy, gần như tương phản với làn da tuyệt đẹp, hằn lên ngay chỗ phồng mềm mại nơi môi anh. Rồi cô chạm vào khuôn miệng anh, lần theo những đường cong ở đó và kinh ngạc trước sự mềm mại của nó.
Nhớ lại cảm giác nó từng in dấu trên môi cô. Ước chi…
Không. Cô vội rụt tay khỏi anh, như thể anh khiến cô bỏng rát, và hướng sự chú ý đến phần cơ thể còn lại, đến cái cánh tay anh ngẫu nhiên duỗi trên thảm, nạn nhân của cồn thuốc phiện. Trông anh không được thoải mái, và vì thế, cô với tay qua người anh, định giúp anh duỗi thẳng cánh tay đó, đặt nó áp vào cơ thể anh trên sàn. Nhưng ngay khi bàn tay anh nằm gọn trong tay Mara, cô đã không thể ngăn mình quan sát nó: Đám lông đen rậm rạp ở mu bàn tay, các mạch máu hằn lên như những con sông chảy ngang qua nơi đó cùng các đốt ngón tay nhấp nhô, đầy sẹo và chai sạn qua nhiều năm chiến đấu. Bầm tím với sự từng trải.
“Tại sao anh lại tự khiến mình thành ra thế này?” Cô rê ngón cái trên những khớp ngón tay ấy, không thể cưỡng lại hay tiếp tục giữ khoảng cách với anh. Trong ký ức của cô, anh trẻ trung, hấp dẫn và điển trai, cao ngạo với toàn thế giới và cám dỗ cô theo cách không giống với bất kỳ điều gì.
Không gì khác, ngoài tự do. Cô rùng mình trong căn phòng mát mẻ, lướt ánh mắt đến lò sưởi, nơi ngọn lửa anh nhóm lúc trước đã tắt rụi thành đám tro im lìm. Cô đứng lên và tiến đến để thêm một nhành củi khác vào lò sưởi, cời than cho lửa cháy to hơn. Khi ngọn lửa bùng lên và chập chờn một lần nữa, cô quay lại nhìn anh không chớp mắt trong tư thế hai tay chống nạnh, dành chút thời gian để nói chuyện với anh và thấy rằng mọi hành động đều trở nên dễ dàng hơn nhiều khi đôi mắt đầy buộc tội của anh đang nhắm chặt.
“Nếu anh không đe dọa tôi, chúng ta sẽ chẳng lâm vào tình trạng thế này. Nếu anh chỉ đơn giản đồng ý với giao dịch của tôi, anh sẽ vẫn tỉnh táo. Và tôi sẽ không thấy có lỗi.” Anh không trả lời.
“Đúng thế, tôi đã khiến anh mang tội giết người.” Và anh vẫn chẳng phản ứng lại.
“Nhưng tôi thề là mình không hề có ý định khiến mọi chuyện diễn ra theo cách đó. Tất cả đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi.” Nhưng đúng là cô vẫn để mọi chuyện tiếp diễn.
“Nếu anh biết lý do tại sao tôi làm như vậy…” Ngực anh nhô lên trong một nhịp thở dài.
“Tại sao tôi quay lại…” Và hạ xuống.
Nếu biết, anh sẽ vẫn tức giận. Cô thở dài. “Chà, chúng ta đã ở đây rồi. Và tôi đã quá mệt mỏi với việc phải chạy trốn.” Không có tiếng trả lời.
“Bây giờ tôi sẽ không chạy nữa.” Dường như nói ra được điều đó là một việc vô cùng quan trọng. Có lẽ vì một phần trong cô, phần rất lý trí và khôn ngoan, vẫn mong muốn chạy trốn, bỏ lại anh nằm trên sàn nhà cứng và lạnh lẽo này, rồi trốn thoát như đã từng làm suốt những năm qua.
Nhưng một phần khác trong cô, không sáng suốt và cũng chẳng khôn ngoan, biết rằng đã đến lúc mình nên sám hối. Và rằng nếu đưa ra các quân bài chính xác, cô có thể đạt được những gì mình muốn theo thỏa thuận. “Giá mà anh đã đồng ý thương lượng.”
Cô quay sang chiếc bàn có ngăn, nơi để tờ nhật báo còn chưa đọc. Cô tự hỏi phải chăng anh là kiểu người thường đọc tin tức mỗi ngày và quan tâm đến tình hình thế giới. Cảm giác tội lỗi bùng lên, nhưng rồi cô gạt nó sang một bên.
Cô xé đôi tờ báo, sau đó lục lọi khắp các ngăn kéo trong căn phòng cho đến khi tìm thấy những gì mình cần: một lọ mực và một cây bút lông ngỗng. Cô nguệch ngoạc viết một mảnh ghi chú, tùy tiện vẩy chiếc bút còn ướt mực trong không khí khi quay lại chỗ người đàn ông vẫn im lìm như một xác chết. Cô gỡ một chiếc kẹp tóc rồi lại cúi xuống bên cạnh anh. “Lần này không hề có đổ máu.” cô thì thầm với anh. “Tôi hy vọng anh sẽ nhận thấy điều đó.”
Anh vẫn ngủ say. Cô gắn tờ chi chú lên ngực anh rồi thò tay rút con dao đang giắt trong giày của anh, và chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô không thể. Cô quay lại khi ra đến ngưỡng cửa và nhận thấy hơi lạnh đang bao trùm khắp căn phòng. Cô không thể nào bỏ anh lại trong tình trạng thế này. Anh sẽ cảm lạnh mất.
Có một tấm vải len kẻ ô màu xanh lục pha đen đặt trên chiếc ghế trong góc phòng. Ít nhất cô cũng có thể làm điều đó cho anh.
Suy cho cùng, cô chính là người đã đánh thuốc mê người đàn ông này. Mara băng qua căn phòng và cầm tấm chăn trong tay trước khi có thể thay đổi quyết định. Cô đắp nó cho anh, cẩn thận nhét các mép chăn xung quanh cơ thể anh, cố gắng không để ý đến chiều cao của anh. Hay cái cách anh tỏa ra hơi ấm và hương thơm hấp dẫn của đinh hương và xạ hương. Ký ức về anh. Hiện thực về anh.
Nhưng thất bại. “Tôi xin lỗi,” cô thì thầm.
Sau đó rời đi..