The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ứ hỏi bất kì thằng con trai mười bảy tuổi nào xem, nó có muốn nằm trên sàn nhà và được hai người phụ nữ khả ái ép lấy ép để không? Nó không chịu mới lạ! Thế nhưng với Matt, đó hoàn toàn chẳng phải một trải nghiệm sung sướng gì. Vô phúc cho nó, dẫu nó biết mình chỉ là một nam sinh vui vẻ dự phần vào một trò chơi vô hại, Anna Herk và Jenny có biết đầu cua tai nheo gì đâu. Thành thử trong khi nó tuyệt không có ý định làm hại ai, thì hai má con họ lại đang quyết sống mái, chơi chết bỏ với nó.
Trên lưng nó là Anna Herk, người rất chăm tập thể dục, đang bấu chặt lấy nó như một con cá chình ngộ dại. Hai chân nàng quắp chặt mình nó, chẹt hai cánh tay nó sang một bên; tay phải nàng siết cổ họng nó như muốn cắt luôn nguồn cung cấp dưỡng khí, tay trái nàng đấm liên phanh vào sau đầu nó, khuyến mãi thêm chiêu sư tử hống tra tấn màng nhĩ. Bình sinh hiền lành như cây cỏ, song lúc này đây nàng đang cố hết sức để ra vẻ “đả nữ” nhất có thể.
“THẢ CON TAO RA MAU, THẰNG CHÓ ĐẺ!’, nguyên văn lời vàng ý ngọc của nàng.
Matt nguyện ăn chay hết tháng nếu thả được con Jenny ra, bởi Jenny đang tì gối lên háng nó và cào cấu nó bằng những móng tay bén ngót không thua gì dao X-Acto. Duy sức mấy Matt cục cựa nổi, bởi phu nhân Herk đang hùng hục cưỡi trên lưng nó, nhấn mình nó xuống thiên kim tiểu thư đang vừa la hét vừa cào cấu của nàng, mặt nó giập bạch bạch xuống nền nhà cứng ngắc sau mỗi cú đấm của Anna; máu xịt ra từ mũi nó. Nó cố sức kêu oan, song âm thanh duy nhất phát ra từ cái cổ họng bị thắt chặt của nó chỉ là tiếng “ACK” vô nghĩa. Trong màn sương mờ tối của ý thức đang chuội dần, Matt cảm giác một sự hiện diện mới, lông lá bù xù ngay cạnh má phải của mình. Roger chớ ai! Sau khi điều nghiên tình hình, cu cậu đã quyết định việc cần làm, là liếm chỗ máu mũi của Matt.
Ngoài đường phố, sĩ quan cảnh sát Miami Monica Ramirez, người phải nghe tối thiểu ngày ba lần chuyện đùa về Monica Lewinsky từ các nam đồng nghiệp hợm hĩnh, tốp chiếc xe tuần tiễu trước địa chỉ nhà Herk, nơi vừa được hàng xóm báo cáo với 911. Cô kéo cửa sổ xe xuống và nghe văng vẳng tiếng phụ nữ la hét. Cô hướng đầu xe về phía lối vào nhà, cạ tấm cản trước của xe vào cánh cổng thép an ninh rồi để nhẹ chân ga. Cánh cổng an ninh, như phần lớn chúng, mở ra ngay tắp lự.
Monica tấp vào lối đi rồi chui ra khỏi xe, cùng với cộng sự của cô, Sĩ quan Walter Kramitz. Họ đã là cộng sự của nhau suốt hai tháng nay, và Monica áng chừng ổng sắp mở lời xin một cái hẹn, nghĩa là cô phải mau mau nghĩ cách để khước từ. Sự thật là, khứa này quá si mê bắp tay của mình, chưa kể hắn đã có vợ.
Kramitz thử mở cửa trước – khóa rồi, hắn nhấn chuông, đoạn đập cửa đùng đùng và quát, “Cảnh sát đây!”
Monica không hi vọng có người ra mở cửa. “Tôi sẽ vòng ra sau nhà,” nói rồi cô khởi sự chạy vòng theo hướng bên trái ngôi nhà.
Khi quành qua góc nhà sau, cô nghe những tiếng hét vọng đến lớn hơn từ phía sân hiên. Thận trọng tiến đến cánh cửa kính đang để ngỏ, Monica rút khẩu súng lục từ bao da ra. Qua tấm kính, cô thấy một mớ chân cẳng lộn tùng phèo; tiếp đến là cảnh tượng những con người đang quần thảo trên nền nhà, máu me vương vãi, và một khẩu súng trường.
Cô xoay người vào trong qua cánh cửa mở, giương súng lên và quát: “Cảnh sát đây! Tất cả dừng tay lại!” (Monica không bao giờ hô “Freeze!”, cho rằng nó quá sến sẩm.) Sới vật trên sàn nhà còn hăng máu quá đâu có nghe thấy gì, chỉ mỗi con Roger tức tốc phi đến và – bằng cử chỉ toàn cầu bày tỏ tình hữu nghị của loài khuyển – sục mõm nó vào háng Monica.
“TỐP MAU!” Monica nộ con Roger, nhưng Anna Herk lại nghe được. Một tay vẫn kẹp cổ Matt, nàng quay đầu lại và chết điếng khi thấy một cảnh sát đang chĩa súng vào mình.
“Thả họ ra,” Monica nói.
“Tôi ở nhà này mà,” Anna phân bua.
“Thả trước nói chuyện sau,” Monica nói.
Anna bèn lăn khỏi người Matt. Matt, thoát khỏi cảnh trên đe dưới búa, lăn khỏi người Jenny, tay bưng lấy lỗ mũi ăn trầu. Jenny vẫn chưa thôi rên rỉ, nhớn nhác bò lần đến bên phụ mẫu.
“Con có sao không cưng?” Anna xuýt xoa. Jenny khẽ gật đầu.
Monica hạ súng xuống duy chưa vội cho vào bao, nói với Anna, “OK, giờ cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?”
Anna trỏ vào Matt và cất lời, “Tên này định...”
“FREEZE!” Sĩ quan Kramitz, xộc vào phòng một cách đầy dũng mãnh, giương súng quát. Hắn đã cạn kiên nhẫn với cái cửa chính.
“Thôi,” Monica xua tay. “Mọi chuyện êm rồi.”
“OK,” Sĩ quan Kramitz nói, thất vọng ra mặt. “Có vụ gì vậy?”
“Thì bà đây đang sắp kể nè,” Monica nói. “Tiếp tục đi.”
“Tên này định giết chúng tôi,” Anna nói.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Matt.
“Không!” nó kêu lên. “Là tôi mà! Thằng Matt Arnold mà.” Nó bỏ tay khỏi mũi để bà con có thể ngắm nghía dung mạo.
“Tôi chỉ định giết Jenny thôi,” nó trình bày.
“THẤY chưa?” Anna kích động.
“Ấy không không,” Matt cuống quít. “Hổng phải giết thiệt, giết chơi thôi. Đó là trò Killer. Ở trường. Tôi học chung lớp Sinh Học với bạn ấy. Jenny, cứu bồ dùm cái.”
Mọi con mắt lại hướng sang Jenny. Cô nhìn chằm chằm Matt và nhận ra, dưới lớp máu me, trời đất đúng là cái gã học chung với cô thiệt. Đã nhiều lần cô bắt gặp hắn nghía mình trong lớp học. Cũng như bao tiểu thư có nhan sắc khác, Jenny luôn phải vờ tỏ ra cao lãnh, băng giá trước những ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con trai, dù tất nhiên trong lòng thì trống giong cờ mở.
“Ủa mà cậu tới nhà tôi chi vậy?” Jenny hỏi.
“Thì tôi tới để giết Jenny,” Matt nói.
“Thấy chưa?” Anna lại kích động.
“Với súng nước,” Matt nói lia. “Nó là súng nước.”
Mọi người nhìn sang khẩu súng. Sĩ quan Kramitz bước tới nhặt nó lên.
“Súng nước thiệt,” hắn tiu nghỉu.
“Chết mất,” Jenny vỗ trán. “NÓ đó đúng không? Cái trò dở hơi đó?”
“Đúng rồi!” Matt reo lên. “Nó đó.”
“Chúa ơi,” Jenny nói. Cô quay sang mẹ, “Cái trò ở trường tụi con đó mẹ. Hễ mẹ nhận được tên của ai đó, mẹ được quyền bắn họ với súng nước.”
“Ở nhà người ta?” Anna trố mắt. “Vào đêm hôm? Trò gì kỳ cục vậy?”
“Xin lỗi cô,” Matt nói. “Con không nghĩ nó lại...”
“Mấy người tới ĐÚNG LÚC quá ha,” Arthur Herk xuất đầu lộ diện từ hành lang. Tự nãy tới giờ lão rúc kĩ trong phòng Nina, khóa cửa cài then, cho đến khi đã chắc chắn sóng yên biển lặng. Roger tíu tít chạy lại, hóng coi Arthur có mang cơm nước gì tới không, lão tung cho nó một đá lăn quay.
“Ông là...” Monica nói.
“Tôi là chủ cái nhà này,” Arthur nói.
“Mừng cho ông,” Monica nói. “Và tên ông là?”
“Arthur Herk. Tôi có quen với thị trưởng, và tôi muốn biết mấy người làm cái đéo gì mà giờ này mới tới?”
“Sir,” Monica nói. “Một, chúng tôi nhận được phôn là tới liền. Hai, đừng có xổ thứ tiếng đó với tôi.”
“Phải đó sir,” Sĩ quan Kramitz tiếp lời, thầm mong Arthur còn làm trận làm thượng hung nữa, để hắn có dịp trổ tài trấn áp đối tượng.
“Rồi mấy người tính làm gì?” Arthur chỉ vào Matt. “Thằng này xông vô đây với một khẩu súng chó đẻ! Tính đồ sát cả nhà tôi!”
“Arthur à,” Anna nói, “súng nước thôi.”
Arthur liếc khẩu súng trong tay Sĩ quan Kramitz. Kramitz bóp cò, một tia nước phọt lên sàn nhà. Roger chạy lại liếm.
“May mà ông trốn kịp đó, Arthur,” Jenny mỉa. “Đỡ mất công thay bỉm.”
Sĩ quan Kramitz khịt mũi. Arthur quay phắt lại, nồ Jenny: “Câm mồm, con đĩ cái.”
Một phút tĩnh lặng trong căn phòng nơi mà tất thảy những người hiện diện ở đó, trừ Arthur và Roger, cùng chiêm nghiệm về sự đốn mạt siêu cấp của Arthur.
“OK,” Monica lên tiếng, “hãy cùng làm rõ đầu đuôi câu chuyện và...”
“CÁI TV!” Arthur gào lên thảm thiết. “NÓ ĐẬP BỂ MẸ CÁI TV CỦA TÔI RỒI!”
Mọi người cùng nhìn về phía chiếc TV, giờ chỉ còn là một hộp đen câm lặng với một cái lỗ toang hoác, thủy tinh vun vãi trên sàn nhà phía trước.
“Vụ này không mắc mớ tới tôi nghen,” Matt líu ríu.
“MÀY PHẢI ĐỀN! MÀY PHẢI VÀO TÙ! QUÂN KHỐN NẠN!” Arthur rủa xả.
“Tôi vô can,” Matt lắc đầu lia. “Súng nước mà.”
“Ổng còn lo cho cái TV hơn mẹ con mình,” Jenny xọc dưa.
“TAO BIỂU MÀY CÂM MỎ RỒI MÀ, CON GIẶC CÁI,” Arthur nạt.
“Sir,” Monica nói với vẻ ngán ngẩm, tự hỏi sao mình cứ dính vô mấy vụ sóng gió gia đình này hoài thay vì các vụ án mạng đơn giản, dễ thương, “Tôi yêu cầu ông bình tĩnh để chúng tôi có thể...”
“ĐÂY LÀ NHÀ TAO!” Arthur nói.
“Vâng, sir,” Monica nói. “Còn đây là cặp còng số tám của tôi, hoặc ông bình tĩnh, hoặc phiền ông đeo nó dùm.”
“Phải đó, sir,” Sĩ quan Kramitz tiếp lời, tiếc hùi hụi vì không nghĩ tới câu thoại về cặp còng.
“OK,” Monica nói, “Tôi muốn nghe từ đầu, từng người một, thuật lại vụ việc, bắt đầu với ngài Killer đây.” Cô gật đầu ra hiệu cho Matt.
“À,” Matt nói, “thì tôi với thằng Andrew núp ngoài kia, tôi cầm theo súng nước, và...”
“Andrew là ai vậy?” Monica hỏi.
Matt, ý thức được nguy cơ mắc phải tội lỗi tày đình đối với một nam sinh – tội chỉ điểm, bèn giả lả: “Không ai hết.”
“Andrew là ‘không ai hết?’” Monica vặn lại. “Cậu ở ngoài kia với khẩu súng nước và một người bạn tưởng tượng?”
“Phải,” Matt nói. “Í lộn, không phải.”
Monica xoa xoa thái dương, mới nhận ra mình vẫn đang cầm súng. Cô tra súng vào bao và nói, “OK, cậu và không ai hết ở ngoài kia. Sau đó thì sao?”
“OK,” Matt nói, “sau đó thì mẹ Jenny bước ra mở cửa, và tôi chạy vô để xịt nước Jenny, và...”
Chợt có tiếng chuông vang lên.
“Ở cửa trước.” Anna nói.
“Sĩ quan Kramitz,” Monica nói. “nhờ anh ra coi ai vô nhà được không?”
Sĩ quan Kramitz liếc xéo Arthur một cái đoạn rời khỏi phòng gia đình.
“Vậy là,” Monica trở lại với Matt, “cậu chạy vô để xịt nước, và...”
“Và cô Herk nhảy lên người tôi, rồi tôi đằng lên Jenny,” Matt nói. “Ý tôi là, tôi ngã đằng lên Jenny.” Matt và Jenny cùng đỏ mặt.
“Trời, cho cô xin lỗi nghen,” Anna bẽn lẽn nói. “Thì cô cứ tưởng con là... ai biết đâu. Có bị nặng lắm không con?”
“Dạ không, xịt máu mũi tí thôi,” Matt nói. “Mà chắc cô có chơi thể thao đúng không ạ?”
Anna nói, “Để cô đi lấy khăn.”
Jenny nhanh nhảu, “Để con lấy cho.” Tự nhiên cô thấy Matt dễ thương lạ.
“Dẹp! Không lấy cái cứt gì cho nó hết!” Arthur sừng sộ. “Nó đột nhập nhà tao, đập bể TV tao. Phải làm đơn truy tố, bắt nó đền vô!”
Sĩ quan Kramitz trở lại phòng và thông báo, “Người này nói con ông ta đang ở đây.”
Sau lưng chàng sĩ quan, trong trang phục quần soóc tập gym và áo phông Miami Fusion với dáng điệu cà cuống, là Eliot Arnold. Eliot hất Roger khỏi háng và xăm xăm tiến lại chỗ Matt.
“Matt,” anh nói, “con không sao chớ?”
“Dạ không ba,” Matt nói. “Bị chút máu mũi thôi ạ. Xin lỗi ba nghen. Con đâu có nghĩ... Con xin lỗi.”
“Cậu này là con anh?” Monica lên tiếng hỏi.
“Phải,” Eliot nói. “Tôi là Eliot Arnold. Thằng Andrew bạn Matt phôn cho tôi, nói có chuyện ở đây, tôi bắt taxi tới liền.”
“À,” Monica gật gù. “Người bạn tưởng tượng.”
“Gì cơ?” Eliot nhướn mày.
“Thôi bỏ đi,” Monica phẩy tay.
Arthur Herk xán lại Eliot, nhỏ nhẹ hỏi, “Ông có luật sư chớ?”
“Sao cơ?” Eliot nói.
“Ông nên kiếm thằng thầy cãi nào thiệt giỏi đi,” Arthur bảo Eliot. “Thằng con ông đập bể TV tôi. Hiệu Sony, ba mươi chín inch.”
“Ba lăm thôi,” Jenny lên tiếng, đã trở lại với cái khăn.
“Con giặc cái,” Arthur lầm bầm.
“Ai đó làm ơn cho tôi chuyện gì đã xảy ra?” Eliot ngơ ngác hỏi.
“Thì con tới để giết Jenny,” Matt nói, “rồi mẹ Jenny nhảy lên mình con.”
“Chào anh,” Anna khẽ vẫy tay chào Eliot. “Tôi là Anna Herk. Thiệt tình tôi không có ý làm đau cháu.”
“Chào cô,” Eliot vẫy tay đáp lại. “Ầy, người xin lỗi là tôi mới phải. Do tôi cũng chủ quan quá, ý tôi là, nghe cách thằng Matt diễn tả, tôi cứ nghĩ đó là trò con nít thôi chứ ai dè đâu.”
“Này,” Anna nói, phác cử chỉ ta-làm-gì-được-chứ. “Con trẻ mà.”
“Ừ,” Eliot đồng tình. “Con trẻ mà.” Anh sững sờ khi bắt gặp đôi mắt Anna, chúng ánh lên một màu ngọc bích xanh đến không tưởng.
“Ờ, và con trẻ của ông sắp được ăn cơm nhà nước rồi,” Arthur Herk chắt lưỡi, lặc lè bước đến quầy bar.
“Monica ơi?” Sĩ quan Kramitz lên tiếng.
“Gì thế?” Monica nói.
“Tới nhìn cái này đi,” Sĩ quan Kramitz nói, niềm hứng khởi với vụ án lại dậy lên trong hắn. Hắn cúi xuống sát TV, chỉ chỏ gì đó vô lỗ hổng đã từng là chỗ cái đèn hình. Monica lại gần và trông thấy một lỗ nhỏ tròn vo ở mặt sau hộp nhựa. Đằng sau TV, cô phát hiện một lỗ trên tường với kích thước in hệt. Cô đi vòng qua tường đến gian phòng ăn; có một cái lỗ trên đó, và một lỗ khác nữa trên bức tường đối diện.
“Trời đất,” cô cảm thán, đoạn quay lại phòng gia đình.
“OK,” cô nói, “Nhờ mọi người trình bày lại sự vụ một lần nữa, và lần này, bao gồm cả chuyện ai đã bắn cái TV.”
Arthur Herk đang rót rượu chợt ngẩng đầu lên.
“Bắn nó?” Anna nói. “Làm gì có ai bắn nó.”
“Súng nước mà,” Matt tiếp lời.
“Nghe đây,” Monica nói. “Có một lỗ đạn trên bức tường kia, và tôi muốn biết, ngay bây giờ, làm thế nào... Hượm đã.”
Monica quay lại, rảo bước đến chỗ khung cửa sổ cạnh cửa trượt và đứng tần ngần ở đó một lúc, mắt nhìn chăm chăm. Eliot, Matt, Anna, Jenny và Sĩ quan Kramitz cùng xáp lại và quan sát thứ cô đang quan sát. Một lỗ tròn vành vạnh trên mặt kính.
“Chúa ơi,” Jenny thốt lên.
“Lỗ đạn hả??” Eliot hỏi.
“Coi bộ giống lắm,” Monica nói.
“Nói vậy,” Matt tái mặt, “có một viên đạn bay qua phòng này? Với bọn tôi ở trỏng?”
Jenny lại gọi Chúa. Anna ôm ghì lấy cô.
Tại quầy bar, Arthur Herk mặt cắt không còn hột máu.
“Matt,” Monica nói, “lúc cậu và người bạn tưởng tượng ở ngoài này, cậu có thấy ai khác không?”
“Dạ không,” Matt lắc đầu.
“Bà Herk,” Monica nói, “còn ai khác sống ở đây ngoài bà, con gái bà và chồng bà không?”
“À,” Anna nói, “còn có... Lạy Chúa, Nina đâu rồi?”
Nina ngửi thấy mùi bia. Đó không phải thứ mùi khó chịu; kì thực nó khiến cô nhớ đến cha mình, khi ông đi làm về muộn mỗi tối thứ Sáu và thi thoảng cô được ngồi lọt thỏm trong lòng ông, nghe ông nghêu ngao những bài hát của cô, và phảng phất trong hơi thở của ông là mùi hương ngọt ngào của cerveza.
Cũng là mùi hương đó lúc này đây, nhưng không phải từ cha cô mà là một người đàn ông với giọng nói khác, một giọng với âm sắc cao hơn, và ảnh đang rối rít “Cô không sao chớ? Cô gì ơi? Cô gì ơi? Cô không sao chớ?”
Nina mở mắt và thấy một người đàn ông, nhưng cô không hét lên, bởi lẽ cô không cảm thấy sợ người này. Ảnh để râu ria mọc dày, và đôi mắt màu nâu của ảnh nom buồn hỉu buồn hiu, như mắt con Roger vậy, và cô như nhìn thấy bên trong nó một tâm hồn màu nâu sầu muộn, anh chàng này sẽ không làm hại cô đâu.
Puggy nghĩ Nina thật đẹp. Đẹp đến rụng rời, như một thiên thần trong chiếc váy ngủ màu thiên thanh vậy, hay như những phụ nữ nó từng thấy trên TV. Một mỹ nhân sắc nước hương trời nhường này lại đang hiện diện trong cái cây của nó ư? Nó đang mơ chăng? Puggy biết – nó tin chắc – cô là lí do của tiếng nhạc sáo ấy, bởi tiếng nhạc ấy cũng đẹp hệt như cô vậy. Nó chưa bao giờ phải lòng một phụ nữ nào, nói chuyện suông cũng chưa nữa là, nhưng không hiểu sao nó tin chắc mình đã yêu cô gái này mất rồi.
“Không sao chớ cô?” nó lại hỏi.
“Sí,” Nina nói. “Vâng.”
Nữa. Tiếng Tây Ban Nha, Puggy nghĩ điệu này chắc chết.
“Có chuyện gì với tôi thế?” cô hỏi, thận trọng sờ vào trán mình, cảm nhận được một cục u lớn và mềm.
“Thằng đó tông trúng cô,” Puggy nói.
“Señor Herk,” Nina nói. “Ông ấy rượt tôi.”
Puggy thấy ghét ngay thằng Señor Herk này, dù nó là ai đi nữa.
“Tui đoạt được khẩu súng của nó,” Puggy nói.
“Súng?” Nina đọc thành “xúng.” Puggy nghĩ đó là một cách phát âm tuyệt vời. Bỗng dưng nó muốn cô gái này ở lại trên cây hoài hoài với nó, thỏ thẻ phát âm thứ này thứ kia.
“Khẩu súng của thằng còn lại,” Puggy nói. “Tui đoạt được nó.”
“Bộ có người khác nữa sao?” Nina hỏi.
“Hai đứa lận,” Puggy nói. “Yên chí đi, tụi nó dông hết rồi.”
Nina nhìn xung quanh. Cô đang nằm trên một thứ gì đó cứng và phẳng như một cái giường gỗ, song cô lại đang ở ngoài trời, với những cành cây bao phủ.
“Đây là đâu vậy?” cô hỏi.
“Cái cây của tui đó,” Puggy khoe.
Nina cựa mình nhổm dậy, và thấy quả nhiên mình đang ở trên một cái cây.
“Nói chớ,” Puggy cười ngượng nghịu, “cũng không hẳn là cái cây của tui. Nhưng tui đang tá túc trên này.”
“Ủa mà sao tôi lên được đây hay vậy?” Nina hỏi.
“Tui cõng cô lên đó,” Puggy đáp, bồi hồi nhớ lại hơi ấm cơ thể nàng trên bờ vai mình. “à mà cô đừng nghĩ tui... ý tui là, tui không có ý...”
“Không, không,” Nina khẽ xua tay. “Tôi biết mà. Anh đã cứu tôi. Muchas gracias. Cảm ơn anh nhiều lắm.” Và cô cười với nó. Tuyệt sắc giai nhân có khác, tới hàm răng cũng trắng bong.
Puggy chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế trong suốt cuộc đời mình, chưa bao giờ, kể cả cái lần hồi nó còn nhỏ và được cha mình, giờ ông đã khuất rồi, dắt đi chơi lễ carnival của lính cứu hỏa tình nguyện và cho nó chơi ô tô đụng thỏa thích. Ba nó uống bia, cười tươi rói, dúi cho thằng coi xe mấy tờ bạc và nói sang sảng: “Cho nó đi tua nữa!” Đó là thời khắc huy hoàng nhất trong đời nó, nhưng cũng chẳng sánh nổi với chuyện này, được một cô gái đẹp như một tiên nữ-TV cười với mình.
“Nina!” một tiếng gọi vọng xuyên qua bóng tối, từ phía ngôi nhà.
“Ay Dios,” Nina nói. “La señora!”
Là Nina, Puggy nhủ thầm.
“Tôi phải đi rồi,” Nina nói.
“Nina!” tiếng gọi lại vang đến.
“Nina,” Puggy thử gọi.
Nina thích cái cách anh ta đọc tên mình. “Còn anh tên gì?” cô hỏi.
“Puggy.”
“Puggy,” Cô đọc thành “Pogey.” Puggy ngỡ mình sắp trôi luôn ra khỏi cái cây.
“NINA!” tiếng gọi lần này nghe róng riết hơn, và gần hơn.
“Tôi phải đi rồi,” Nina nói.
“OK,” Puggy nói, nó đã quen với chuyện mọi người bỏ đi. Nó xòe rộng bàn tay để Nina nắm lấy, và kéo cô đứng dậy. Nina cảm nhận được sức mạnh của Puggy. Cô mong chàng không thấy bàn tay mình quá thô ráp. Cô có đôi tay của dân lao động.
Nhưng Puggy thích cảm giác nơi bàn tay cô, và nó yêu cái cách cô siết lấy bàn tay nó, một cái ghì siết đúng nghĩa, khi nó từ từ hạ cô xuống, từ cành cao đến cành thấp, theo sau cô, rồi đưa cô xuống mặt đất. Nó đáp xuống bên cạnh cô, và hai người cứ đứng tần ngần nhìn nhau mà chẳng nói gì cả. Họ có chiều cao ngang bằng nhau.
“NINA!” tiếng gọi lại cất lên, rõ ràng nó đang hướng thẳng về phía này.
“Chắc họ cũng không cần biết tui sống trên này,” Puggy nói.
“OK,” Nina nói. Cô sẽ không tiết lộ.
“Nina,” Puggy nói, cố nghĩ cách trao ngỏ niềm yêu.
“Ừa?”cô nói.
“Tui lúc nào cũng ở đây nghen,” nó nói.
“OK,” cô mỉm cười, rồi rất nhẹ nhàng, cô ấp bàn tay mình vào cánh tay Puggy và giữ im như vậy một lúc. Sau cùng, với một thoáng ngập ngừng, Nina quay gót và thoăn thoắt bước về phía tiếng gọi, để lại Puggy ngây người đứng đó dõi theo hình bóng cô, hơi ấm nơi bàn tay cô vẫn nồng nàn trên cánh tay nó.
HENRY KHÔNG MUỐN gọi bằng cái điện thoại bỏ túi của hắn. Buồng điện thoại trả tiền đầu tiên hắn tìm thấy nằm trên Đại lộ Grand ở Coconut Grove. Không phải nơi an toàn nhất thế giới dành cho mấy gã trung niên da trắng đeo đồng hồ Rolex, như Henry.
Leonard, chưa hết choáng váng, ở lại trong xe và nằm xụi lơ trên băng sau. Henry ra ngoài, nhét một đồng 25 xu và một đồng 10 xu vào điện thoại, rồi quay số phôn trên một mẩu giấy. Theo dõi hắn từ một lô đất trống bên kia đại lộ bốn làn xe, là ba gã thanh niên.
Tiếng đổ chuông reng lên một lần.
“Nói đi,” đầu bên kia lên tiếng.
“Có một tay súng khác,” Henry nói.
Một quãng ngừng, rồi đến tiếng nói từ đầu bên kia: “Là sao?”
Ba gã thanh niên khởi sự bách bộ qua Đại lộ Grand, mặt tỉnh như ruồi, chúng đang tiến về phía Henry.
“Là còn một tay súng khác chứ sao,” Henry nói.
“Ai cơ?” đầu bên kia nói.
“Tôi nghĩ hổng chừng ông biết,” Henry nói.
Được nửa đường qua đại lộ, ba gã thanh niên tản ra, một gã đi về phía bên trái Henry, một gã về hướng bên phải, gã còn lại đi thẳng tới trước mặt. Nhìn chúng chỉ như những kẻ nhàn rỗi đang dạo chơi hóng mát.
Đầu bên kia tiếp tục: “Ai đi nữa, cũng không phải người mình.” Và tiếp: “Anh hoàn thành công chuyện chứ?”
“Không,” Henry đáp.
“Tay súng kia hoàn thành công chuyện chứ?”
“Cũng không luôn.”
“Anh đang nói là, có hai tay súng, và ông bạn mình chỉ phủi đít bỏ đi?”
Ba gã thanh niên tốp lại ở khoảng cách hai thước so với Henry, hình thành một tam giác xung quanh hắn.
“Chờ chút,” Henry nói. Hắn buông mẩu giấy ghi số phôn xuống đất, rồi cúi xuống vờ như sắp nhặt nó lên. Thay vào đó, hắn rút con chó lửa khỏi bao da mắt cá chân, đứng phắt dậy, chĩa nó vào một trong ba thằng thanh niên mà Henry đoán là đại ca, xét rằng nó là thằng đứng gần nhất và mặc cái quần rộng nhất. Henry đá lông mày với nó, ngỏ ý: ê, lúc này không tiện, OK?
Thằng đại ca gật đầu lia, lớp bởi mũi súng, lớp bởi thần thái ngầu kinh người của Henry. Nó quay lại, lủi thủi đi bộ về phía bên kia Đại lộ Grand, hai thằng đệ thấy vậy cũng lẹ làng làm theo.
“A lô?” đầu bên kia nói.
“Ông bạn mình không phủi đít bỏ đi đâu,” Henry nói. “Hắn chổng đít bò đi lúc tay súng kia xông vào in hệt Geromino, rồi tới mụ vợ nhảy lên Geromino, rồi tới cảnh sát xuất hiện.” Henry quyết định chừa ra, chí ít trong lúc này, đoạn hắn bị thằng khứa trên cây nẫng mất khẩu súng.
Điện thoại lặng im trong giây lát.
“Ta cần nói chuyện,” đầu bên kia nói.
“Nhất định là thế,” Henry nói.
MỘT THÁM TỬ CẢNH SÁT tên Harvey Baker đến và thẩm vấn gia đình Herk, theo nhiều hướng khác nhau, xem mặc may họ có nghĩ ra lí do nào cho việc có người muốn bắn mình không. Anna không có ý kiến. Arthur thì cho là tụi nhãi ranh chó đẻ nào đó, bởi tụi nhãi ranh chó đẻ ngày nay, chúng đều có những khẩu súng chó đẻ. Thám tử Baker nghi Arthur còn giấu chuyện gì đó. Ông nhấn mạnh cảnh sát không thể bảo vệ người dân nếu họ không chịu hợp tác. Arthur tuyên bố lão không nghĩ một thằng cớm có thể bảo vệ con cu của nó với cả hai bàn tay nữa là. Thám tử Baker bỗng dấy lên một mối đồng cảm mạnh mẽ với kẻ đã nổ phát súng.
Nina cũng không giúp được gì. Thám tử Baker, với Monica làm thông dịch, cam đoan ông không quan tâm đến tính hợp pháp sự hiện diện của cô trên đất Mỹ; nhưng gì chứ đụng tới công an là Nina lo né lẹ. Cô chỉ nói là khi nghe náo động mình đã nhảy khỏi cửa sổ, chạy băng qua sân vườn, và đâm phải bức tường. Không nghe gì hết, không thấy gì hết. Nada.
Thám tử Baker chốt hạ, đây có thể là một trong những vụ nổ súng không bao giờ xác định được danh tính hay nguyên nhân, một ca điển hình ở Miami. Để làm Anna Herk yên lòng hơn, ông khảo sát quanh sân sau với sự hỗ trợ của Roger, song không phát hiện, hay mong chờ sẽ phát hiện bất kì manh mối gì. Ông bảo gia đình Herk sẽ tiếp tục điều tra về vụ nổ súng, và ai nấy đều hiểu, ông sẽ chấm dứt điều tra về vụ nổ súng.
Thám tử Baker quyết định không câu lưu Matt, cũng nhờ Anna Herk năn nỉ dữ quá, nàng thấy cắm rứt lương tâm vì đã giộng đầu Matt xuống nền nhà. Thám tử Baker, tuy vậy, cũng nhấn mạnh rằng việc rình mò quanh sân sau nhà người khác vào đêm hôm ở Miami, rinh theo một thứ in hệt súng thật, không có ý xúc phạm, là còn ngu hơn cục cứt chó. Matt cam đoan với viên thám tử nó đã lĩnh hội được bài học.
Ngay khi đám người nhà nước rời đi, Arthur quay sang Eliot, nói: “Thôi ông với thằng con cô hồn biến đi luôn cho tôi nhờ, và khỏi hẹn ngày tái ngộ.”
“Rất lấy làm mừng được gặp ông,” Eliot nói.
“Tôi sẽ dẫn anh ra ngoài,” Anna nói với Eliot. Họ cùng bước về phía tiền sảnh, với Matt, Jenny, và Roger theo sau.
Matt lên tiếng trước tiên khi cả bọn đã ra ngoài trời, “Để con đi lấy xe.” Đoạn nó quay sang Jenny, “Jenny muốn trải nghiệm cảm giác vi vu trên một chiếc Kia chính hãng không?”
“Ui, đó là giấc mơ của đời mình,” Jenny trầm trồ, và hai đứa te te bước về phía cổng, Roger lóc cóc bám theo, đề phòng họ có đi lấy đồ ăn.
“Thói cà khịa,” Eliot lắc đầu. “Chả biết tụi nó học ở đâu.”
“Chắc không phải từ các đấng sinh thành rồi,” Anna nói.
“Nghe này,” Eliot nói. “Tôi thực sự xin lỗi về...”
“Thôi thôi,” Anna ngắt lời. “Tôi mới phải xin lỗi nè, vì đã làm Matt bị thương, và tôi xin lỗi vì ông chồng ngu đần của mình nữa.”
“Ầy,” Eliot xua tay, “chắc anh nhà căng thẳng vụ viên đạn thôi ấy mà.”
“Không đâu,” Anna nói. “Ổng đần thiệt đó anh.”
Eliot đưa mắt nhìn nàng, bởi thực tình anh đồng ý với nàng chuyện Arthur là một thằng đần. Và nữa, nàng quả nhiên có một đôi mắt đáng kinh ngạc.
“Này,” sau cùng anh nói, “nếu tôi giúp được gì... Ý tôi là, không phải về chồng cô, cái đó đương nhiên, mà về vụ nổ súng, nếu tôi có giúp gì được...”
“Tôi cưới ổng hồi Jenny còn bé xíu,” Annna thở dài, “chồng đầu của tôi đã vét sạch của nả rồi dông đi mất, và tôi phải chuyển tới một căn hộ tồi tàn, việc làm thì không có. Dạo ấy Arthur đâu có uống dữ như bây giờ, và ổng có vẻ... đáng tin cậy, chắc vậy, và tôi, tôi đã... quá túng quẫn.”
“Trời,” Eliot chắt lưỡi.
“Mà không hiểu sao tôi lại kể lể với anh mấy chuyện này nữa, kì ghê,” nàng ngượng nghịu nói.
“Kì gì đâu cô,” Eliot cười độ lượng. Anh còn thấy thích vì nàng đã kể lể với mình.
“Tôi tìm riết mấy ông luật sư chuyên về li dị trong danh bạ,” nàng nói. “Vài lần tôi đánh liều gọi, nhưng khi họ trả lời, tôi lại gác máy, bởi lẽ... Ý tôi là, tôi muốn làm lắm chứ, và tôi biết mình phải làm, nhưng tôi cũng biết Arthur, biết ổng nổi khùng lên là ghê gớm thế nào. Ổng sẽ hành hạ tôi và Jenny. Và tôi cứ mơ thấy bọn tôi sẽ trở về với căn hộ tồi tàn ấy.”
“Trời,” Eliot thở dài, tự hỏi nàng sẽ nghĩ gì khi thấy căn hộ của anh.
“Nghe thảm não quá phải không anh?” nàng nói.
“Đâu tới nỗi!” Eliot nói.
“Cho tôi xin lỗi nha,” nàng nói. “Tôi sẽ không mượn anh để xả xì trét nữa đâu, hứa đấy.”
“Ầy,” anh nói. “Cứ mượn lúc nào cũng được mà.”
“Cảm ơn anh,” đoạn nàng khẽ chạm vào tay anh. Chao ôi.
Họ đứng tần ngần suốt một lúc, có chút gì đó ngượng ngập giữa hai người, duy không ai muốn khuấy động tình thế đó, và rồi...
Anh muốn cái sex pootie của em!
Anh muốn cái sex pootie của em!
Tiếng bass đùng đùng báo hiệu sự xuất hiện của con Kia, vù vù băng vào lối đi, chuyện thường tình khi Matt cầm lái. Con xe giật bắn lên trước khi tốp hẳn. Jenny chui ra, Matt theo sau, tay cầm sẵn cái CD.
“Jenny muốn mượn nó không?” nó nói.
“Muốn chớ sao không, cảm ơn Matt nha,” Jenny nhỏng nhảnh đáp. “Mình mê ban Seminal Fluids lắm.” Sự thực cô đã nghe mòn cái CD này rồi; cô chỉ mượn với mục đích trả lại, để có cớ được nói chuyện tiếp với Matt thôi. Lúc cô cầm chiếc CD, bàn tay hai đứa khẽ chạm vào nhau. Chao ôi.
“Ba lái,” Eliot tuyên bố, ngạc nhiên khi thấy thằng Matt không cự nự. Coi, Eliot nghĩ, cái điệu này chứng tỏ hoặc Matt đang yêu, hoặc nó đang bị sang chấn tâm lý quá.
Bốn người bọn họ đứng bên con xe trong vài giây.
“Ừm,” Eliot nói, với Anna, “Chào cô.”
“Chào anh.” Anna, với Eliot.
“Chào cậu.” Jenny, với Matt.
“Chào cậu.” Matt, với Jenny.
“Ngồi xuống.” Jenny, với Roger, đang kiểm tra cái CD có ăn được không.
Trên đường đi, Eliot khởi sự bật chế độ Phụ Huynh Giảng Đạo, “Nghe nè, Matt, con...”
“Con biết rồi,” Matt nói.
“Ừm,” Eliot nói, “con không nên...”
“Con biết mà,” Matt nói.
“Ừm, OK,” Eliot nói, “có điều mẹ con...”
“Ba, con nói con biết rồi mà,” Matt nói.
“OK, vậy thôi.” Eliot nói.
Và họ buông mình vào thinh lặng, mỗi người đắm chìm trong mớ hồi tưởng lộn xộn của buổi tối hôm ấy. Tại nhà Herk, Anna, Jenny, và Nina cũng làm điều tương tự, cả Puggy trong cái cây của nó nữa. Trong mỗi trường hợp, đó đều là những hồi ức dễ chịu một cách bất ngờ, nếu xét rằng đêm hôm ấy đã bắt đầu bằng việc có ai đó đã muốn giết ai đó.
ARTHUR HERK khá chắc lão biết ai đó và ai đó là ai, và cố nhiên lão còn lâu mới thấy dễ chịu. Lão suy tính cấp bách về tình thế hiện tại, và đã quyết định việc sẽ làm. Sau khi tự rót cho mình một ly rượu khác, lão quay số từ chiếc điện thoại đặt trên quầy bar phòng gia đình.
“Tao đây,” lão nói với người ở đầu bên kia. “Phải.” Lão tợp một hớp rượu, đưa mắt ngó cái lỗ đạn.
“Nghe này,” lão nói. “Tao cần một quả tên lửa.”
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối