Số lần đọc/download: 1589 / 29
Cập nhật: 2016-04-24 14:22:32 +0700
Chương 4: Trưởng Tôn Vô Trần
Đ
ợi đến khi Từ thái phó dẫn mấy vị châu bảo thương gia rời khỏi nội thất, không chỉ những người trong phòng biến sắc, ngay cả ánh mắt Thái tử Thừa Đức nhìn vị đệ tức này cũng có phần thay đổi.
Tuy nhiên, Kim Bích Huy cũng không để tâm, thấy sự tình thuận lợi như vậy, cũng không thèm quan tâm đến những người xung quanh, chạy lại bên cạnh trượng phu, cười đắc ý nắm lấy tay áo Hoàng tử Tuyết Nhai, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi thấy sao, ta đúng là một phu nhân tháo vát phải không? Năm chục vạn mua lương thảo, còn lại trăm vạn để vào quốc khố, chúng ta lấy năm chục vạn xây phủ đệ để ở, có được không?”
Nàng có vẻ rất hí hửng hoạch định tương lai, tuy nhiên Nhan Bạch chỉ cúi đầu liếc thê tử một cái, đáp nhạt nhẽo “Tùy nàng”
Kim Bích Huy trừng mắt nhìn trượng phu, nổi giận quát: “Con người ngươi sao lúc nào cũng lờ đờ như vậy hả?”
Hoàng tử Tuyết Nhai không tranh luận nhiều với thê tử, chỉ nói một câu: “Dù sao cũng là của hồi môn của nàng, ta làm gì có quyền xử lý. Vừa nãy nàng cũng có hỏi ý kiến của bất kỳ ai đâu” Sau dó, không nói thêm câu nào, bỏ mặc nàng ở đó, đi tới bên cạnh Thẩm Thiết Tâm ngồi xuống uống trà.
Nàng liền đi theo, hiển nhiên có thể thấy vị Tả quân phó tướng Thẩm Thiết Tâm đang ngồi đây không có một chút hảo cảm nào đối với nàng, cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ hơi cúi mình xuống, bắt đầu khe khẽ thương nghị việc quân sự với Nhan Bạch.
Kim Bích Huy nhất thời bị bỏ mặc ở bên, không biết phải nói hay làm gì. Từ thuở nhỏ nàng đã có tính tự do, vô câu vô thúc, đã bao giờ phải chịu cái tình thế ấm ức như thế này đâu, cảm giác lửa giận trong lòng bắt đầu bừng bừng nổi dậy.
Thái tử Thừa Đức chứng kiến cục diện này, không tiếp tục nói chuyện với vị phó tướng hữu quân Thiệu Quân nữa, ánh mắt hơi lóe lên rồi đứng dậy đi tới. Tuy nhiên, ngay lúc đó, Kim Bích Huy cười nhạt một tiếng, đột nhiên đứng lên, phất tay áo quét thẳng vào chén nước đặt trên kỷ trà.
“Choang” một tiếng, nước trà văng tung tóe, Nhan Bạch và Thẩm Thiết Tâm phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy bật lên tránh, sắc mặt Thất hoàng tử hết sức khó coi. Tuy nhiên chẳng đợi chàng trách móc, Kim Binh Huy đã lên tiếng: “Nói quả không sai, đây đúng là của hồi môn của ta, nhưng ta dùng nó để giúp cho ngươi. Ta còn có lòng tốt tìm người mua, rồi bàn thảo giá cả, nói đi, ta đã làm gì sai? Cớ sao lại trưng vẻ mặt ấy ra với ta?”
“Hiện tại nàng cư xử vậy là không được” Tựa như không thể nhẫn nhịn hơn, Hoàng tử Tuyết Nhai xưa nay vẫn tiết chế lời nói, lần đầu tiên tỏ vẻ quở trách và thất vọng “Hơn nữa, hở một chút là thay đổi sắc mặt, tựa hồ đó là nàng, phu nhân của ta, chứ ai?”
Kim Bích Huy ngẩn người, không lường nổi vị trượng phu vốn ôn hòa mà có lúc ngôn ngữ sắc bén như vậy. Nàng nhìn đăm đăm vào hắn, chính là phu quân của nàng, là vị công tử mũ cao áo rộng, áo trắng như tuyết, khí độ cao nhã điềm đạm. Ánh mắt có phần lạnh nhạt, ẩn giấu phong thái hờ hững mà cao quý xa xôi không thể với tới, như từ trên mây cao nhìn xuống, ẩn chứa nét bi mẫn và bơ vơ
Rồi đột nhiên như phát hiện ra điều gì, trong lòng nàng như bị giáng mạnh một kích, không thốt nổi nên lời.
“Con người này...con người này..., hắn ta, hắn ta dám xem thường nàng. Hắn, trượng phu của nàng, lại dám coi thường nàng”.
Kim Bích Huy nhắm mắt, cắn chặt khóe môi, ngón tay nắm chặt lại, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới áp chế được cái cảm giác muốn động thủ, bỗng nhiên, làn da ngăm ngăm của nàng chợt bừng lên sắc đỏ.
“Đệ muội, có gì không thoải mái à?” Thái tử Thừa Đức cảm thấy không khí không ổn lắm, vội vàng lên tiếng dàn hòa, tuy nhiên Kim Bích Huy cũng không nhìn tới hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái vị Hoàng tử Tuyết Nhai đang cúi đầu ngồi uống trà, cười lạnh một tiếng.
“Nhan Bạch, ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Nếu thật sự có ngạo khí, việc gì phải bán thân vào Kim gia nhà ta. Chút tiền chỉ đáng hai trăm vạn lạng vàng - còn chưa bằng khoản tiêu khiển hàng năm của Ngọc đường Kim gia nhà ta”.....
Nàng nghiến răng, gằn mạnh từng chữ, cái tâm lý báo được thù này thật khoan khoái.
Nàng vốn chỉ là nữ tử cướp biển, nàng vốn dĩ theo đúng phong cách ăn miếng trả miếng [1], nhận một giọt nước trả một đại dương, nếu khinh thị nàng tất nàng phải mang sự miệt thị gấp mấy lần để đáp trả lại. Nàng sợ cái gì? Nàng chẳng sợ gì cả.
Những người chung quanh, gồm cả Thái tử Thừa Đức, lúc này đây đều giật mình. Những lời nói sắc bén như dao của nàng, từng chút từng chút đâm thẳng vào trái tim vị bạch y quý công tử, sắc mặt Hoàng tử Tuyết Nhai từ từ trắng bệch.
Nàng cười mỉm, đợi hắn vỗ bàn đứng dậy, đợi hắn thể hiện lại cái thân thủ từng khiến nàng đổi sắc. Cánh tay giấu trong tay áo của nàng đã cầm sẵn một thanh thủy chủ nhỏ bé dài không quá ba phân.
Tuy nhiên, Kim Bích Huy chỉ thấy trượng phu thong thả thu tay lại, nước trà trong chén đột nhiên vô cớ khẽ sôi lên. Sau đó, trượng phu của nàng không thốt lên một câu, thậm chí cũng không có biểu hiện gì, tựa như chưa từng nghe qua những lời vũ nhục vừa rồi của nàng, chỉ hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén trà xuống, nhẹ giọng thốt lên: “Trà ngon”.
Nàng ngây người.
Quả nhiên hắn có thể nhẫn nại. Hắn vốn là người bẩm sinh tuyệt đỉnh kiêu ngạo, thế mà lại có thể nhẫn nhịn được trước sự vũ nhục công khai như vậy
Hắn làm thế vì cái gì? Lại là vì cái gì?
“Tuyệt lắm hả? Đây là trà ở Vân Tê đó”. Đột nhiên, giữa cái không gian bức bối đó vang lên thanh âm nhàn tĩnh ôn nhiên, giống như gió mùa xuân, thổi qua mặt đất đang phủ đầy băng tuyết. “Đầu xuân đến Vân Tê tự ở Thành Bắc dâng hương, hái trà này ở khu vườn sau chùa, lại lấy tuyết đọng trên hoa mai làm nước chế, được Thất đệ tán thưởng, thần thiếp thật là vinh hạnh”.
Cùng với thanh âm, một nữ tử ăn vận bình dị, trong tay bưng một cái khay tiến vào, trên khay để một bình trà cùng đồ điểm tâm, yêu kiều bước vào nội đường. Dù không mang trên mình bất kỳ loại châu báu trang sức nào, nhưng xung quanh người nữ tử này như có hào quang rạng rỡ, nhất cử nhất động, mỗi lời nói cử chỉ đều như tuyết trôi gió thổi, thoáng như Lạc Thần phi tử.
“Không dám phiền Thái tử phi phải hạ cố”. Tất cả mọi người trong phòng đều vội vàng đứng dậy, cung kính đáp lời, cả Hoàng tử Tuyết Nhai cũng đứng lên.
Thái tử phi của Thừa Đức là trưởng nữ của đại trọng thần đời trước của Ly quốc - Trưởng Tôn Hoằng - tiên đế tự cưới về cho con trưởng, hiền đức đoan nhã, khiêm cung hiểu đại nghĩa, được cả triều thần xưng tụng.
Thái tử phi mỉm cười, tự mình bưng khay bước đến đặt lên mặt bàn, ngồi xuống quay đầu nhìn Kim Bích Huy đang đứng ngây ở bên tròn mắt quan sát nàng, cười khẽ: “Đây chính là vị đệ muội mới đến từ Dương quốc chăng. Thật là động lòng người”.
Nàng kéo tay Kim Bích Huy, quay đầu lại nhìn Tuyết Nhai đang đứng cạnh đó, mắng nhẹ “Thất đệ, lần này đệ sai rồi. Con gái nhà người ta tốt thế này, sao đệ lại làm cho người ta nổi giận. Còn không mau mau đến tạ lỗi?”
Kim Bích Huy nhìn vào nàng, gặp nụ cười dịu dàng cùng đôi nhãn thần trong vắt, cơn giận trong lòng đột nhiên tiêu tán từ lúc nào, cũng cười trả lời: “Ai cần hắn giải thích chứ. Tỷ tỷ trông mới thật là, tiên nữ bình thường cũng chỉ như thế mà thôi. Chẳng trách có thể làm Thái tử phi”.
Ánh mắt Thái tử phi thoáng chút buồn rầu, không nói thêm gì, chỉ kéo tay nàng, cười nói: “Tỷ tỷ đã chuẩn bị một ít lễ gặp mặt cho muội, đang vội nên cũng không có gì đặc biệt lắm, đệ muội tới nhìn xem thử có được không?”
Kim Bích Huy vốn là thuộc dạng người cao ngạo, gặp Trưởng Tôn thái tử phi trước mặt như lửa dữ gặp nước lạnh, nửa đốm lửa cũng chẳng lóe lên nổi, nàng chợt tỏ vẻ ngại ngùng cúi thấp đầu, ấp úng: “Ai da, ta, ta không mang bất kỳ thứ gì tới đây, thật sự là... thật sự là một ả nha đầu hoang dã không biết lễ phép”.
Sau khi hai người tay trong tay rời đi, không khí ngưng đọng trong nội đường mới vì đó mà hòa hoãn hơn một chút.
Thẩm Thiết Tâm lúc này mới có thể mở miệng, nhìn theo hướng mà hai vị nữ nhân vừa rời đi, thở dài một tiếng: “Trời, may có Thái tử phi ở đây... Bằng không, liệu còn ai có thể hàng phục nổi nàng “Nữ Ngự Vệ” này bây giờ”.
Hữu quân phó tướng Thiệu Quân tính tình có vẻ trầm tĩnh hơn, nghe thấy đồng liêu thốt lên những lời nói thẳng như vậy, không khỏi liếc Thẩm Thiết Tâm một cái, ngụ ý, nói như thế khác nào bảo Thất hoàng tử là kẻ khiếp nhược?
Tuy nhiên, vị Hoàng tử Tuyết Nhai xưa nay vốn thanh lãnh cao ngạo cũng không nói gì, mà chỉ hướng về nơi Thái tử phi cùng Vương phi vừa rời đi, trong mắt ẩn hiện vẻ lo lắng, hồi lâu sau mới khẽ thở dài, buông chén trà đứng dậy.
“Choang, choang..” Vài tiếng động vang lên, cái chén sứ chàng vừa nắm trong tay dĩ nhiên đã vỡ tan thành từng mảnh. Thẩm Thiết Tâm thấy sắc mặt của Thất hoàng tử, nhất thời không dám nhiều lời.
“Thất đệ... đệ vất vả rồi...” Thái tử Thừa Đức cũng không biết phải nói gì cho phải, phải sau một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai của Tuyết Nhai, ánh mắt có vẻ hơi lẩn tránh: “Không cần lo lắng... Vô Trần đủ khả năng ứng phó được với nàng ta. Nàng ta chẳng qua là nhiễm một chút tính tình của trẻ con. Vô Trần là người thế nào, đệ lẽ nào lại không rõ?”
“....”
Gần như không ai nhận ra ngón tay Tuyết Nhai khẽ run lên, chàng ngẩng đầu lên nhìn hoàng huynh.
Thái tử Thừa Đức khẽ mỉm cười, ánh mắt tự nhiên như không, không thể nhận ra được điều gì.
Ngoài kia, chỉ thấy tiếng hai người càng lúc càng xa, chỉ còn truyền lại tiếng cười lanh lảnh của Kim Bích Huy: “Ai da, khuê danh của tỷ tỷ là Vô Trần à. Ta nghĩ ra rồi. Viên Tích Trần châu này tặng tỷ tỷ làm lễ gặp mặt thì không còn gì thích hợp hơn. Tỷ tỷ mang theo nó, dù phong trần cỡ nào cũng không nhiễm nổi một hạt bụi, vẫn giống như tiên nữ cho mà xem”.
“Sao thế được? Chí bảo vô giá như vậy thì tỷ không dám nhận đâu...” Trưởng Tôn Vô Trần nhẹ nhàng cười khách khí.
“Có gì mà không được? Trên đời này, trừ tỷ tỷ, ta không nghĩ ra bất kỳ kẻ nào có tư cách mang nó”.
Kim Bích Huy hiển nhiên là nữ tử ưa mềm không ưa cứng, gặp Thái tử phi chính như gặp khắc tinh, chẳng qua mới chỉ vài giây ngắn ngủi, ngay lập tức đã mê tít Trưởng Tôn Vô Trần.
________________________________________
[1] Nguyên văn: dĩ nha hoàn nha dĩ huyết hoàn huyết: lấy răng trả răng, lấy máu trả máu.
Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu