Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Glattauer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 71
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ngày sau Chủ đề: Hết giờ nghỉ
Emmi thân, chúng ta đã nghỉ e-mail ba ngày. Tôi nghĩ là đã đến lúc bắt đầu lại. Chúc chị một ngày làm việc dễ chịu. Tôi nghĩ nhiều đến chị, lúc sáng sớm, lúc trưa, lúc tối, ban đêm, trong những quãng nghỉ xen giữa, ngay trước và sau những lúc đó – và trong toàn bộ thời gian đó. Thân ái. Leo. 10 phút sau
Trả lời: Sư ph… Leo thân mến. ANH nghỉ e-mail chứ tôi thì không! Tôi chăm chú theo dõi anh nghỉ e-mail ra sao. Và tôi đợi đến lúc anh rốt cục cũng phải chấm dứt nghỉ e-mail. Tôi rất sốt ruột đợi. Nhưng cũng bõ công. Anh đã quay lại rồi, và anh nhớ đến tôi. Hay đấy! Anh có khỏe không? Anh có rảnh và thích uống một ly vang với tôi vào lúc tối khuya hôm nay hoặc đầu giờ đêm? Dĩ nhiên ai ở nhà nấy. Anh với Emmi tưởng tượng. Tôi với Leo ảo. Vừa uống ta vừa viết vài chữ. Anh thích không?
8 phút sau Trả lời:
Vâng, Emmi, ta có thể làm thế. B của chị… à, chồng chị tối nay không có nhà à? 3 phút sau
Trả lời: Anh khoái đặt những câu hỏi kiểu ấy, đúng không? Thoáng nghe cứ như anh muốn trừng phạt tôi vì tội có hạnh phúc hôn nhân. Có chứ, Bernhard có nhà. Hoặc ngồi trong văn phòng của anh ấy để chuẩn bị việc hôm sau, hoặc ngồi đọc ở sofa của anh ấy. Cũng có thể nằm ngủ trên giường của anh ấy. Sau nửa đêm thường là phương án 3. Trả lời đầy đủ chưa ạ?
6 phút sau Trả lời:
Vâng, cám ơn, đầy đủ! Khi chị kể về chồng chị, thoáng nghe cứ như là chị muốn cho tôi thấy, người ta có thể sống cách biệt và độc lập, mặc dù hoặc ngay cả khi đã có gia đình hạnh phúc. Vì chị không viết “trong văn phòng”, mà “trong văn phòng CỦA ANH ẤY”. Anh ấy không ngồi “ở sofa” mà “ở sofa CỦA ANH ẤY”. Thậm chí không “nằm trên giường” mà “nằm trên giường CỦA ANH ẤY”. 4 phút sau
Trả lời: Leo thân mến, có lẽ anh sẽ không tin đâu, nhưng quả thật ở nhà tôi ai cũng có phòng riêng của mình, sofa riêng, và thậm chí giường riêng. Buồn cười là mỗi người có cuộc đời riêng. Anh bị choáng hả?
25 giây sau Trả lời:
Tại sao còn sống chung? 18 phút sau
Trả lời: Leo, anh dễ thương quá! Ngây thơ như tuổi hai mươi. Trên cửa văn phòng chúng tôi không dán biển “Không nhiệm vụ miễn vào”, sofa không quy định “Cấm ngồi”, giường không đề “Cẩn thận chó dữ!”. Nói ngắn gọn là mỗi người một giang sơn riêng, nhưng hai chúng tôi được phép thoải mái tiến vào giang sơn của nhau, hay, như cách dùng từ của chúng ta mới đây: “Xâm nhập vào đời tư của nhau”. Được chưa ạ? Biết thêm được chút gì về cuộc sống hôn nhân chưa ạ?
30 giây sau Trả lời:
Các cháu bao nhiêu tuổi? 35 phút sau
Trả lời: Fiona 16, Jonas 11. Còn “Bernhard của tôi” già hơn tôi kha khá. Thế nhé, Leo thân mến, chấm dứt đề tài gia đình! Tôi muốn tách lũ trẻ ra khỏi cuộc trò chuyện của chúng ta. Trước đây mấy tháng anh có lần viết cho tôi, buôn chuyện với tôi giống như một dạng “phác đồ điều trị căn bệnh mang tên Marlene”. (Tất nhiên tôi không rõ tình hình có còn như cũ không. Có dịp thì anh cho xin thông tin nhé!). Đối với tôi, viết thư cho anh hay đọc thư anh là một dạng “nghỉ việc nhà”. Đúng thế, nó như hòn đảo con con bên ngoài thế giới thường nhật, hòn đảo con con để tôi vui thú được cùng anh qua lại, nếu muốn.
5 phút sau Trả lời:
Muốn chứ! Đôi khi tôi không cưỡng nổi tò mò, muốn biết mọi việc của chị ra sao ở bên kia hòn đảo con con mờ sương của chúng ta, trong cuộc sinh tồn bền vững trên đất liền, tại hải cảng an toàn của hôn nhân. (Chị tha lỗi cho, hình ảnh này quá đúng chỗ, không bỏ được). Nhưng bây giờ tôi lại ở hẳn ngoài đảo rồi! Vậy thì, bao giờ ta uống vang? Nửa đêm có quá muộn cho chị không? 2 phút sau
Trả lời: Nửa đêm là tuyệt nhất! Tôi vui mừng chờ đến giờ hẹn.
20 giây sau Trả lời:
Tôi cũng thế. Tạm biệt. Nửa đêm
Chủ đề: Emmi thân mến, Leo đây, Leo chúc chị một giờ nửa đêm trong mơ, chỉ có hai người, chỉ cho hai chúng mình. Tôi có được phép ôm chị không, Emmi? Cho phép tôi hôn chị nhé? Tôi hôn chị. Xong rồi, giờ thì mình uống. Chị uống gì? Tôi uống Sauvignon Visintini, Colli Orientali del Friuli, 2003. Còn chị uống gì? Chị viết ngay nhé, Emmi, ngay lập tức nhé? Emmi uống gì? Tôi uống vang trắng.
1 phút sau Trả lời:
Nhất định đây không phải ly thứ nhất của anh, Leo!!! 8 phút sau
Trả lời: A, đã có thư của Emmi rồi. Emmi. Emmi. Emmi. Tôi hơi phê phê một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Tôi đã uống cả buổi tối và đợi giờ nửa đêm, khi Emmi đến thăm. Vâng, đúng thế, đây không phải chai đầu tiên của tôi. Tôi nhớ Emmi da diết. Chị thích đến chỗ tôi không? Ta sẽ tắt đèn. Chúng ta không nhất thiết phải thấy mặt nhau. Tôi chỉ muốn cảm nhận chị mà thôi, Emmi. Tôi nhắm mắt lại. Mọi chuyện với Marlene đều vô nghĩa. Chúng tôi làm kiệt quệ nhau. Chúng tôi không yêu nhau. Cô ấy nghĩ thế, nhưng chúng tôi không yêu nhau, đó không phải tình yêu, chỉ là cam phận, chỉ là sở hữu. Marlene không muốn nhả tôi ra, còn tôi, tôi không muốn giữ cô ấy lại. Tôi đã khá say. Không say lắm. Chị đến với tôi nhé, Emmi? Ta hôn nhau nhé? Em gái tôi bảo, chị xinh tuyệt, Emmi, bất kể chị là ai. Đã bao giờ chị hôn một đàn ông lạ chưa? Bây giờ tôi uống thêm một ngụm vang vùng Friaul. Uống chúc sức khỏe hai chúng mình. Tôi đã hơi say say rồi. Nhưng chưa quá say. Bây giờ đến lượt chị. Chị viết cho tôi đi, Emmi. Viết cũng như hôn, chỉ không dùng môi. Viết là hôn bằng lý trí. Emmi, Emmi, Emmi.
4 phút sau Trả lời:
Hừm, tôi hình dung ra cuộc hẹn nửa đêm đầu tiên của chúng ta hơi khác một chút. Leo, say quắc cần câu! Nhưng cũng có mặt hấp dẫn của nó. Anh biết không, Leo, tôi sẽ viết ngắn, đằng nào anh cũng không đọc được mạch lạc nữa đâu. Song nếu anh muốn, và còn đủ khả năng, thì anh kể cho tôi nghe thêm về “chuyện nhà cửa” của anh. Nhưng anh đừng viết gì để sớm mai hay sáng mai – khi bừng dậy sau cơn hôn mê – sẽ phải hối hận. Tôi sẽ uống một ly vang đỏ của Pháp, sản xuất ở Rhonetal, mùa 1997. Chúc anh sức khỏe! Còn anh thì tôi khuyên nên chuyển qua nước khoáng. Hoặc đi pha một tách cà phê đặc đi! 50 phút sau
Trả lời: Chị nghiêm quá đấy, Emmi. Đừng nghiêm khắc thế. Tôi không muốn cà phê. Tôi muốn Emmi. Đến chỗ tôi đi. Ta sẽ uống một ly vang nhỏ. Ta có thể bịt mắt, như trong phim. Tôi không nhớ tên phim, phải nghĩ xem đã. Ước gì tôi được hôn chị. Tôi không cần biết chị trông ra sao. Tôi đã say mê câu chữ của chị. Chị có thể viết gì cũng được. Viết rất nghiêm khắc cũng được. Cái gì tôi cũng thích. Thực ra chị không nghiêm. Chị tự ép mình phải nghiêm, chị chỉ muốn tỏ ra mạnh mẽ hơn có thực. Marlene không uống lấy một giọt rượu. Marlene là một người rất tỉnh, nhưng rất cuốn hút, ai quen cô ấy cũng nói thế. Cô ấy đã đi với một tay phi công, người Tây Ban Nha. Nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi. Cô ấy nói là, đối với cô ấy chỉ có một người, đó là tôi. Chị biết không, nói dối đấy. Đối với cô ấy thì không có tôi trên đời này nữa. Đau đớn lắm, khi người ta chia tay nhau. Tôi không muốn chia tay với Marlene nữa. Mẹ tôi thích cô ấy. Mẹ tôi chết rồi, mẹ tôi bất hạnh quá. Nó khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Có gì đó trong tôi đã chết cùng. Và nó chết đi rồi tôi mới cảm thấy. Mẹ tôi ít chú trọng đến tôi, chỉ chăm bẵm em gái tôi. Còn cha tôi đã di cư qua Canada, đem theo anh trai tôi. Tôi rơi tọt đâu đó vào khoảng giữa. Người ta bỏ sót không thấy tôi. Tôi là một đứa trẻ trầm lặng. Tôi có thể cho chị xem ảnh. Chị có muốn xem ảnh không? Tôi luôn đóng vai Buster Keaton ở hội hóa trang. Tôi yêu những người hùng kiệm lời sầu thảm vui nhộn ưa diễn trò. Chị đến đi, ta sẽ uống thêm một ly chúc sức khỏe nhau và xem ảnh hóa trang. Tiếc là chị đã có gia đình. Chị có ngoại tình không, Emmi? Đừng làm chuyện ấy. Đau đớn lắm, khi người ta bị lừa dối. Tôi đã hơi say say, nhưng đầu óc còn tỉnh táo. Marlene đã một lần ngoại tình. Nghĩa là tôi biết có một lần. Chỉ cần nhìn Marlene là biết cô ấy đã lừa dối mình. Emmi, tôi gửi thư này đi đây. Tôi hôn chị. Thêm lần nữa. Và thêm lần nữa. Và thêm lần nữa. Không cần biết chị là ai. Tôi ước ao có sự gần gũi. Tôi không muốn phải nghĩ đến mẹ tôi. Tôi không muốn phải nghĩ đến Marlene. Tôi muốn hôn Emmi. Tôi đã hơi say, xin chị thứ lỗi. Tôi gửi đi nhé. Sau đó sẽ đi ngủ. Hôn để chúc ngủ ngon. Tiếc là chị đã có chồng. Tôi tin là mình hợp nhau. Emmi. Emmi. Emmi. Tôi thích viết chữ “Emmi”. Một lần ấn ngón giữa tay trái, hai lần ấn ngón trỏ tay phải, và ấn ngón giữa tay phải lên phím ở hai hàng trên đó. EMMI. Tôi có thể viết một nghìn chữ “Emmi”. Viết Emmi là hôn Emmi. Ta đi ngủ thôi, Emmi.
Sáng hôm sau Chủ đề: Chào
Chào Leo, đã khỏi hôn mê sâu chưa? Thân ái, Emmi của anh. 2 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Anh vẫn đang suy nghĩ tìm cách nào để giải thích các e-mail viết đêm qua cho chính mình, và nhất là cho TÔI? Không cần thiết đâu, Leo. Những gì anh viết ra một cách thiếu chủ ý, tôi thấy rất hay, rất hay là đằng khác. Có lẽ anh nên say thường xuyên hơn, vì nhờ đó anh sẽ thành con người nặng cảm xúc, rất cởi mở và bộc trực, rất dịu dàng, đây đó thậm chí còn hùng hổ và đam mê. Rất hợp với anh đấy, khi mất kiểm soát! Và tôi thấy vinh hạnh khi anh muốn hôn tôi nhiều như vậy! Vậy thì anh viết cho tôi đi chứ!! Tôi cực kỳ tò mò muốn biết quan điểm của anh. Khi tỉnh, anh hay cố gắng tự kiềm chế để không phải là một Leo thoải mái tự thể hiện trong cơn say. Hy vọng cái anh Leo ấy không bị nôn.
3 tiếng sau Trả lời:
Leo???? Lặng im là không công bằng! Chán lắm. Tựa như một người đàn ông lúc sáng sớm không chịu khẳng định những lời đêm qua rỉ tai người đàn bà trong cơn say tình. Nghĩa là tựa như một người đàn ông tương đối đặc trưng, tương đối trung bình, tương đối rỗng tuếch. Ít nhất là không giống Leo. Vậy thì bật máy tính lên mà viết thư đi!!! 5 tiếng sau
Trả lời: Emmi thân mến, bây giờ là 10 giờ đêm. Chị có muốn đến chỗ tôi không? Tôi trả tiền taxi cho chị. (Tôi sống ở rìa thành phố). Leo.
Gần 2 tiếng sau Trả lời:
Giỏi nhỉ! Leo thân mến, bây giờ là 23 giờ 43. Anh vẫn còn mơ hay đã ngủ rồi? Nếu chưa ngủ thì tôi hỏi anh: 1) anh có thực sự muốn tôi đến chỗ anh không?
2) anh vẫn muốn tôi đến chỗ anh chứ? 3) anh lại “hơi say say” thì phải?
4) nếu tôi đến chỗ anh: anh tưởng tượng là hai chúng mình sẽ làm gì? 5 phút sau
Trả lời: Emmi thân,
1) có. 2) có. 3) không. 4) để xem chuyện gì xảy ra. 3 phút sau
Trả lời: Leo thân mến,
1) Ra thế. 2) Ra thế. 3) Tốt. 4) Để xem chuyện gì xảy ra ư? Sẽ luôn luôn xảy ra cái mà người ta muốn để xảy ra. Vậy anh muốn để chuyện gì xảy ra? 50 giây sau
Trả lời: Tôi thực sự không biết đấy, Emmi. Nhưng tôi tin là chúng ta sẽ biết ngay khi nhìn thấy nhau.
2 phút sau Trả lời:
Và nếu khi không có gì xảy ra? Lúc đó ta đứng vơ vẩn như hai thằng ngố, nhún vai, và người nọ nói với người kia: “Đáng tiếc là chẳng có gì xảy ra cả”. Lúc đó ta sẽ làm gì? 1 phút sau
Trả lời: Ta phải chấp nhận rủi ro đó thôi. Vậy chị cứ đến đi, Emmi! Tự tin đi nào! Cả hai chúng ta đều tự tin nào! Ta hãy tin vào mình!
25 phút sau Trả lời:
Leo thân mến, sự đường đột không hợp với bản chất anh mọi khi làm tôi bối rối. Tôi sinh nghi. Tôi cho rằng anh biết rất chính xác sẽ để chuyện gì xảy ra. Tôi đoán là anh vẫn còn sót chút cồn trong máu từ đêm qua, nghĩa là đang rất “có hứng”. Anh tìm sự gần gũi. Anh muốn quên Marlene đi hoặc được Marlene quên đi. Và anh đã xem đủ sách vở và phim ảnh kiểu này, Bản tango cuối cùng với Marlon Brando chẳng hạn. Leo, tôi cũng đã xem mấy cảnh ấy: CHÀNG gặp NÀNG lần đầu tiên, khung cảnh càng nhập nhoạng càng tốt, để những gì không đẹp cũng thành đẹp. Rồi không ai nói lời nào nữa, chỉ còn thấy vải vóc. Như sắp chết đói, họ đè nghiến nhau ra, lăn lộn hàng tiếng đồng hồ khắp phòng, không chừa chỗ nào. Cắt cảnh. Cảnh tiếp theo: chàng nằm ngửa, trên môi thoáng nụ cười đàng điếm, ánh mắt dâm đãng hướng lên trần nhà, tựa như muốn ngấu nghiến cả nó luôn. Nàng ngả đầu lên ngực chàng. Mãn nguyện như con hươu cái sau khi tiếp một đàn con đực hưng phấn. Có thể một trong hai người còn phả khói thuốc lá qua mũi. Rồi hình chầm chậm tối dần. Sau đó còn gì nữa? Đó là cái làm tôi quan tâm nhất: sau đó còn gì nữa??? Leo, không như thế được. Cái khuôn mẫu hình ông đã hiện ra ở anh như một ngoại lệ. Tất nhiên tất cả còn có thể tiến triển mạnh hơn. Cái “khăn bịt mắt” của anh bị bung ra trong hơi men hôm qua – nghĩa là chúng ta không nhất thiết phải thấy nhau. Anh mở cửa cho tôi nhưng không thấy gì. Chúng ta nhắm mắt lao vào vòng tay nhau. Chúng ta làm tình như những người mù. Chia tay nhau như những người mù. Rồi mai anh lại viết cho tôi những lá thư trong trắng về không-được-ngoại-tình và tôi lại láo xược cãi lại đúng như mọi khi. Và nếu mọi chuyện trong đêm ngon lành thì chúng ta sẽ lặp lại, hoàn toàn tách khỏi cuộc sống thường khi, hoàn toàn độc lập với lời đối thoại của chúng ta. Tình dục ở cấp độ cao nhất của sự buông thả tuyệt đối. Chẳng có gì để mất, chẳng có gì bị ném vào canh bạc. Anh có “sự gần gũi” của anh, tôi có cuộc phiêu lưu ngoại hôn. Công nhận đó là một ý tưởng đầy tính kích động. Song cũng đã có chút tưởng tượng kiểu đàn ông, tôi phải nói với anh như vậy, Leo thân mến ạ. Dù thế nào thì chúng ta cũng nên quên chuyện đó đi. Hay nói cho rõ hơn: không có tôi! (Tôi đã nói câu này thật dịu dàng, thật đấy!).
15 phút sau Trả lời:
Giả sử nếu tôi cho chị xem vài bức hình của tôi hồi còn bé thì sao? Và giả sử tôi cùng chị uống một ly whiskey hay vodka chua thì sao – uống chúc sức khỏe và mừng thành tích khai phá của chúng ta là rốt cục đã gặp nhau? Và giả sử tôi chỉ muốn nghe giọng nói của chị thôi? Và giả sử, có thể tôi muốn hít hà một làn hương thơm từ tóc chị, từ da chị? 9 phút sau
Trả lời: Leo, Leo, Leo, đôi khi nghe cứ như – trong hai chúng ta – anh là người phụ nữ còn tôi là đàn ông vậy. Tôi dám thề rằng đó chỉ là một trò chơi giữa hai chúng ta, một trò chơi ở tầng cao nhất. Tôi tư duy kiểu đàn ông để hiểu được anh, tôi tìm cách đặt mình vào thế giới đàn ông, tải xuống từ kinh nghiệm của mình toàn bộ thế giới tư duy của giống đực cộng với vốn từ vựng thích hợp – với kết quả là, tôi bị anh trách rằng đầu óc TÔI chỉ toàn sex! Leo, tôi khai quật các động cơ kinh điển của đàn ông các anh khi nói ra những lời mời cấp thiết lúc nửa đêm – còn anh thì thản nhiên quay ngược mũi giáo và cả quyết, đó là động cơ của tôi. Ôi Leo, thiên thần trong trắng ơi, trái tim lãng mạn nhút nhát ơi! Anh hãy thú nhận là không định gõ ầm ầm lên cánh cửa ảo nhà tôi lúc 10 giờ đêm chỉ nhằm mục đích cùng tôi ngắm ảnh trẻ con! (Hay anh định khoe bộ sưu tầm tem? Tất nhiên là tôi đến ngay…).
3 phút sau Trả lời:
Emmi thân mến, xin chị đừng bao giờ nói “đàn ông các anh” một lần nữa, nếu chị định ám chỉ TÔI. Tôi quá là một cá thể để phải chấp nhận bị áp đặt khái niệm đàn ông số nhiều mang tính cào bằng và thường chứa ý độc địa. Chị đừng suy bụng các đàn ông khác ra bụng tôi. Hành vi đó xúc phạm tôi, thật đấy! 18 phút sau
Trả lời: Được thôi, được thôi, xin lỗi! Nhưng qua đó, anh đã khéo léo giở mẹo che đây được “động cơ” của mình khi đột nhiên muốn gặp tôi bằng được vào lúc giữa đêm. Leo, có gì là xấu xa đâu, ngược lại đằng khác, tôi thấy được nịnh hót, và anh không nhỏ đi một li trong sự tôn trọng của tôi, khi anh dựa vào cơn chuếnh choáng men tình để rắp tâm giở trò bịt mắt bắt dê với Emmi, một cô gái tuy chưa quen nhưng nghe nói không xấu. À, cũng nên nói thêm rằng đã 1 rưỡi sáng rồi, tôi phải đi ngủ là vừa. Cám ơn lời mời thú vị của anh. Dũng cảm lắm. Tôi thích thấy anh lúc tự phát. Và tôi cũng thích anh nhấn chìm tôi dưới một núi hôn khi đang say. Chúc anh ngủ ngon nhé, Leo. Và tôi cũng hôn anh.
5 phút sau Trả lời:
Tôi không bao giờ định giở trò gì với bất cứ ai. Chúc ngủ ngon.
12 phút sau Trả lời:
À, còn hai chuyện nữa, Leo. Đằng nào thì hôm nay tôi cũng không ngủ được nữa: giả sử tôi đã đến chỗ anh thật, chắc anh không tin là tôi bắt anh trả tiền taxi chứ? Thứ hai: giả sử tôi đã đến chỗ anh thật, người nào trong ba cô Emmi mà em gái anh tìm ra sẽ đến chỗ anh? Emmi gốc hiếu động? Emmi tóc vàng ngực to? Hay Emmi bất ngờ?
Vì anh phải rõ một điều: khoảnh khắc chúng ta chạm trán nhau cũng là phút khai tử cho Emmi-trong-trí-tưởng-tượng của anh. 1 ngày sau
Chủ đề: Phần mềm có vấn đề? Leo? Đến lượt anh!
3 ngày sau Chủ đề: Nghỉ lên sóng
Emmi thân mến, tôi viết cho chị, chỉ để cho chị biết là không phải tôi không viết cho chị nữa. Khi nào nhận thức được nên viết cho chị CHUYỆN GÌ thì tôi sẽ viết ngay. Lúc này tôi đang thu gom lại từng mảnh vỡ điên rồ của cái thằng tôi bị đập tan ra trong mấy ngày qua. Khi nào gắn được những mảnh vỡ ấy lại tử tế, tôi sẽ báo. Emmi, chị lẩn quẩn suốt ngày trong tâm trí tôi. Tôi thấy nhớ chị. Tôi khao khát chị. Hằng ngày tôi mở e-mail của chị ra đọc nhiều lần. Leo của chị.
4 ngày sau Chủ đề: Tiết lộ
Chào quý ông Leike, quý ông cắn rứt lương tâm vì tôi chăng? Quý ông có điều gì phải tiết lộ cho tôi biết chăng? Tôi đã biết điều gì mà lẽ ra không nên biết chăng? Nếu đúng thế thì tôi biết điều đó là gì rồi. Tôi phát hiện trong hộp thư của tôi có một chuyện khủng khiếp. Quý ông có biết tôi ám chỉ gì không? Nếu biết thì quý ông nên giải thoát gánh nặng lương tâm đó đi!!! Xin chào, Emmi Rothner.
3 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Emmi, có gì xảy ra với chị vậy? Cái e-mail mã hóa kia nghĩa là sao? Chị đang ấp ủ một thuyết âm mưu chứ gì? Gì thì gì, tôi chẳng hiểu chị định nói gì. Chị đã phát hiện chuyện khủng khiếp nào trong hộp thư vậy? Chị hãy nói rõ hơn! Và đừng chỉ vì nghi ngờ mà khách sáo đến tàn bạo như vậy! Thân ái. Leo. 30 phút sau
Trả lời: Kính thưa nhà tâm lý học ngôn ngữ, nếu một ngày nào đó “mối nghi ngờ” của tôi được chứng tỏ là có lý thì tôi sẽ ghét ông cho đến chết!!!! Tốt hơn hết là ông nói ra luôn đi.
25 phút sau Trả lời:
Bất kể cái gì đã đưa chị vào tâm trạng này, Emmi thân mến, ngôn ngữ của chị làm tôi sợ. Tôi không muốn thành nạn nhân của lòng căm thù sâu sắc mang tính chất đề phòng của chị, đó là lòng căm thù sinh ra từ các ý nghĩ nhiễu loạn và võ đoán trong bộ óc tan nát vì đa nghi của chị. Chị hãy nói tuột ra hay im đi! Tôi điên lắm rồi! Leo. Hôm sau
Chủ đề: Tiết lộ II Hôm Chủ nhật tôi gặp một bạn gái. Tôi kể cho cô ấy về anh, Leo. “Hắn làm nghề gì?” cô ấy hỏi tôi. “Anh ấy nghiên cứu tâm lý học ngôn ngữ và cũng làm ở trường đại học”, tôi đáp. “Tâm lý học ngôn ngữ?” Sonja sửng sốt. “Nghĩa là làm gì?” cô ấy căn vặn. Tôi: tớ cũng không rõ, hai bọn mình không nói gì về công việc cả, toàn chuyện riêng thôi. Rồi tôi sực nhớ: thoạt tiên có lần anh ấy kể về một công trình nghiên cứu ngôn ngữ trong e-mail mà anh ấy đang tiến hành. Nhưng về sau không khi nào nhắc lại đề tài ấy nữa. Đột nhiên Sonja sầm mặt lại và nói, nguyên văn: “Emmi, cẩn thận đấy, hắn chỉ nghiên cứu cậu thôi!”. Tôi choáng váng thực sự. Về đến nhà, tôi mở ngay các e-mail ngày xưa để đọc lại. Và tìm thấy đoạn này trong e-mail ngày 20/2 của anh: “Hiện tại chúng tôi đang nghiên cứu tác động của e-mail vào cách sử dụng ngôn ngữ và – phần quan trọng hơn nữa là – công năng chuyển tải cảm xúc của e-mail. Vì vậy đôi khi tôi có thói quen nói về chuyên môn, nhưng trong tương lai tôi sẽ giảm chuyện đó, xin hứa với chị như vậy”.
Thế đấy, Leo thân mến, anh đã hiểu vì sao tôi có tâm trạng này rồi chứ? LEO, ANH CHỈ NGHIÊN CỨU TÔI THÔI SAO? ANH THỬ NGHIỆM TÔI NHƯ MỘT PHƯƠNG TIỆN TRUYỀN TẢI CẢM XÚC? VỚI ANH, TÔI KHÔNG LÀ GÌ KHÁC NGOÀI NỘI DUNG MỘT BÀI TIẾN SĨ LẠNH LÙNG HAY BÀI NGHIÊN CỨU NGÔN NGỮ VÔ CẢM NÀO ĐÓ? 40 phút sau
Trả lời: Tốt nhất là chị nên lấy ý kiến Bernhard của chị. Trọng lượng các cảm xúc của chị đằng nào cũng đè bẹp mọi phương tiện chuyển tải bất kỳ. Leo.
5 phút sau Trả lời:
Riêng việc anh chuyển qua phản công hoàn toàn không có nghĩa là đã đánh tan nỗi lo lắng của tôi bị anh lạm dụng về tâm lý ngôn ngữ. Tôi đề nghị anh cho một câu trả lời đen trắng rõ ràng, Leo. Anh còn nợ tôi đó. 3 ngày sau
Chủ đề: Leo! Leo, tôi đã trải qua ba ngày khủng khiếp. Nỗi sợ – đúng thế, một cơn khiếp đảm thực sự, khi biết bị anh lạm dụng vì mục đích nghiên cứu suốt thời gian qua – cũng gần lớn bằng sự lo ngại có thể đã đổ oan cho anh. Có lẽ vì buộc tội quá vội vã mà tôi đã hủy hoại gì đó giữa hai chúng ta. Tôi hoàn toàn không rõ, cái gì trầm trọng hơn: bị anh “lừa dối”, hay đã mù quáng xắn tay bứt nhành cây mang tên lòng tin được chúng ta nâng niu gieo mầm và âu yếu chăm tưới. Leo thân mến, xin anh hãy đặt mình vào tình cảnh của tôi. Tôi muốn thú nhận với anh rằng, đã lâu rồi tôi chưa trao đổi cảm xúc với ai một cách quyết liệt như với anh. Bản thân tôi ngạc nhiên nhất là chuyện đó có thể xảy ra ở phương thức này. Không có nơi nào khác mà tôi được phép là Emmi cực kỳ chân thực, ngoài trong các e-mail gửi đến anh. Trong “cuộc sống thực”, nếu muốn tồn tại người ta liên tục phải thỏa hiệp với bản năng tình cảm của mình, nếu được: Ở ĐÓ tôi không được phép phản ứng quá chừng mực! Tôi phải chấp nhận ĐIỀU ĐÓ! Ở ĐÓ tôi phải làm như mù! Người ta liên tục điều chỉnh cảm xúc của mình cho hợp với môi trường, nương nhẹ với người mình yêu, thủ hàng trăm vai của cuộc sống thường nhật, giang tay lấy thăng bằng, duy trì cân đối, suy xét làm sao không làm lung lay cả tổng thể, vì ta là một phần của chính tổng thể đó.
Trước anh, Leo, tôi không ngần ngại khi bộc phát ngẫu hứng như thâm tâm tôi vẫn thế. Tôi không nghĩ có thể nói với anh điều gì hay nên bỏ. Cứ thế tôi tưng bừng viết như nước chảy. Và thấy khoan khoái vô cùng!!! Và, đó là công anh, Leo thân mến, đó là cái làm tôi không thể thiếu được anh: anh chấp nhận tôi như chính tôi vẫn thế. Đôi khi anh phanh tôi lại, đôi điều anh lờ đi, đôi lúc anh hiểu sai lời tôi. Nhưng tính nhẫn nại của anh để trụ lại với tôi đã chứng tỏ cho tôi thấy rằng tôi được phép là chính mình. Và, cho phép tôi được quảng cáo chính mình nhé? Tôi thuần lắm, thuần hơn nhiều so với ấn tượng toát ra trong e-mail. Nghĩa là: nếu ai đó đã ưa một Emmi buông tuồng, tuyệt đối không cố gắng khoe ra các mặt tốt, hăng hái bày ra mọi tính xấu của mình – đúng vậy, Leo, tôi ghen tuông, tôi đa nghi, tôi hơi tâm thần, về nguyên tắc tôi không cực kỳ trọng thị giới tính kia, mà cũng chẳng yêu gì giới tính mình – giờ thì tôi lạc mạch viết rồi, lại từ đầu nhé: nếu ai đó đã ưa một Emmi không cố gắng khoe tốt, thậm chí nghiêng về thể hiện các điểm yếu được giấu giếm, thì chắc sẽ phải càng ưa Emmi như cô ấy sống chân thực, vì cô ấy biết phải thể hiện bản ngã của mình với xung quanh cho đúng mực, vì cô ấy là một khối tâm trạng, một hòm tự vấn, một bản hòa tấu toàn những nốt nhạc lỗi. Nhưng không chỉ nói về tôi, Leo, tôi luôn bận nghĩ đến anh. Anh chiếm một mi-li-mét vuông trong đại não của tôi (hay tiểu não, hay tuyến yên gì đó, có trời biết bộ phận nào trong não dùng để nghĩ đến một người như anh). Ở đó, thực tế là anh đã cắm trại. Tôi không rõ anh có đúng là con người như hiển hiện trong thư. Nhưng nếu chỉ là một phần con người đó thôi thì anh vẫn là một người rất đặc biệt. Các dòng chữ của anh cộng với suy luận của tôi – chúng cho ra kết quả là bóng dáng một người đàn ông, như tôi bỗng dưng hình dung ra là có thể con người như thế tồn tại thật. Anh hay nhắc đến “Emmi-tưởng-tượng” của anh. Có lẽ tôi không sẵn sàng đến mức ấy để chấp nhận một “Leo-tưởng-tượng”, để về lâu về dài chỉ thuần túy hình dung ra một người mà tôi yêu mến. Người đó phải bằng xương bằng thịt và các vật liệu tương tự cơ. Và người ấy phải đương đầu được với một cuộc gặp gỡ với tôi. Chúng ta chưa tiến xa đến thế. Nhưng tôi linh cảm rằng chúng ta có thể dùng ngòi bút để ngày càng tiến gần buổi gặp gỡ đó. Cho đến khi chúng ta đứng đối diện nhau. Hay ngồi đối diện nhau. Hay quỳ. Thế nào cũng xong.
Leo, ta hãy đọc e-mail tôi đang viết cho anh đây: cứ tưởng tượng ra anh dò xét từng chữ một để rút ra các nhận định khoa học, để trích dẫn các ví dụ, chứng minh bằng cách nào có thể chuyển tải cảm xúc, hoặc tệ hơn nữa, bằng cách nào có thể thức dậy cảm xúc ở người khác, phải viết ra sao để đánh gục người kia bằng cảm xúc. Tưởng tượng ấy tàn bạo đến mức tôi muốn hét lên đau đớn!!! Xin anh hãy nói là cuộc đối thoại của chúng ta không dính dáng gì đến công trình nghiên cứu của anh. Và xin anh thứ lỗi vì tôi đã bắt buộc phải phỏng đoán như vậy. Con người tôi là vậy: tôi phải xuất phát từ điều tệ hại nhất để kích thích hệ thống miễn dịch, ngõ hầu chịu đựng nổi, nếu quả thật sự việc đúng thế. Leo, e-mail này là e-mail dài nhất mà tôi từng viết cho anh. Anh đừng lờ nó đi. Anh hãy quay lại nhé. Đừng nhổ trại trong não tôi mà ra đi. Tôi cần anh! Tôi… quý trọng anh! Emmi của anh.
TB: tôi biết, muộn quá rồi. Nhưng tôi tin là anh còn thức. Và tôi chắc chắn rằng anh sẽ ngó vào hộp thư đến. Anh không nhất thiết phải trả lời bây giờ. Nhưng có thể anh viết một chữ duy nhất thôi, để tôi hay rằng anh đã nhận được thư tôi? Một chữ thôi, được chứ? Hai chữ cũng được, hoặc ba, nếu như thế đơn giản hơn. Xin anh. Xin anh. Xin anh. Xin anh. Xin anh. 2 giây sau
Trả lời: TRẢ LỜI TỰ ĐỘNG KHI ĐI VẮNG: NGƯỜI NHẬN ĐI VẮNG VÀ CHỈ MỞ E-MAIL SAU 18/5. TRONG TRƯỜNG HỢP KHẨN CẤP, VIỆN TM LÝ HỌC CỦA ĐẠI HỌC SẼ BÁO TIN CHO NGƯỜI NHẬN. ĐỊA CHỈ CỦA VIỆN: psy-uni@gr.vln.com.
1 phút sau Trả lời:
Bó tay!.
Cưỡng Cơn Gió Bấc Cưỡng Cơn Gió Bấc - Daniel Glattauer Cưỡng Cơn Gió Bấc