If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1644 / 28
Cập nhật: 2017-05-19 13:25:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
a tuần lễ, Chiêm chúi đầu vào một công việc khó khăn và quan trọng nhất. Đó là chọn lựa 24 người lính trong đám lính làng, lính quận để thành lập toán thám kích. Kiếm được một người lính đánh giặc giỏi đã khó mà tìm ra một người lính thám kích còn khó hơn nữa. Giống như đãi vàng vậy. Lính thám kích đòi hỏi một vài điều kiện như gan dạ, liều lĩnh, tháo vát, ưa thích hiểm nguy và có thể hoạt động riêng lẻ một mình hoặc toán nhỏ chừng năm ba người.
Ngoài ra yếu tố liên hệ gia đình cũng được anh chú ý tới. Người lính thám kích phải có lý lịch sạch. Sạch ở đây tức không có dính líu với mặt trận, không có anh em, bà con hoạt động cho vẹm. Do suy nghĩ riêng tư, anh thích chọn người lính độc thân song ở vùng thôn quê ít có lính độc thân vì đa số lập gia đình sớm, do đó anh bắt buộc phải chọn những người lính hợp khả năng dù họ có vợ con đùm đề.
Ba tháng sau. Nắng óng ánh đọng trên tàng cây sao cao vút trong sân rộng của chi khu. Dù cành lá bị đứt gảy nhiều song nó là cây sao duy nhất còn sống được qua bao nhiêu cuộc pháo kích và công đồn của địch. Toán thám kích 24 người, chia thành hai toán 1 và 2, mỗi toán 12 người ngồi đứng dưới gốc cây tàng lá xum xê.
Khi thấy Chiêm song song bước ra cùng với thiếu tá Bằng, chi khu trưởng và trung úy Điền chi khu phó; trung sĩ nhất Chín Được, toán phó toán thám kích, vội ra lệnh cho lính tập họp thành hàng ngũ tề chỉnh chờ thượng cấp duyệt binh. Thiếu tá Bằng tỏ vẻ hài lòng khi thấy quân sĩ của toán thám kích được vũ trang đầy đủ, đồng thời ai ai cũng có vẻ hăng hái và nôn nóng muốn thử lửa trận đầu tiên.
15 giờ. Chiếc xe lam chở hành khách ngừng lại nơi ngã ba phía bên phải trên khoảng đường từ Lương Quới đi Mỹ Lồng. Chỗ này có con đường đất hẹp đi vào một xóm nhỏ lưa thưa mấy ngôi nhà lá. Chiêm và Được bước xuống xe.
Mỗi người xách một cái túi bằng vải khá nặng.
Trả tiền xong đợi cho chiếc xe lam khuất dạng, Chiêm đưa tay chỉ xóm nhà sâu trong kia khuất trong khu vườn dừa âm u.
- Lương Hoà ở trong kia hả anh Chín?
- Không phải đâu thiếu úy. Ngã ba vào Lương Hòa ở bên trái đằng kia. Sợ người ta chú ý nên tui không xuống tại ngã ba Lương Hòa.
Mình chịu khó lội một đỗi mới tới ngã ba đi vào Lương Hòa...
Bước lẹ một lát họ dừng lại ngay ngã ba.
Chiêm phóng mắt nhìn con đường đất màu nâu nhàn nhạt chạy giữa cánh đồng lúa xanh rì.
Đứng cạnh anh, Chín Được giơ tay xem đồng hồ. 15 giờ 30.
- Anh em tới rồi... Mình đi chưa thiếu úy?
Chiêm trả lời bằng cái gật đầu. Nhấc chiếc túi vải của mình lên, anh bước theo con đường dẫn vào Lương Hòa. Chín Được im lặng song hành với cấp chỉ huy. Được chừng đỗi ngắn, họ thấy bên mặt con lộ có hàng trâm bầu mọc dài theo cái mương đầy nước. Cây keo già cỗi nằm bên đường. Hai người dừng lại cạnh hàng trâm bầu. Mở túi vải, Chiêm lấy ra vài món đồ chơi của người lính thám kích quận. Bộ bà ba đen.
Chiếc khăn rằn quấn cổ. Đôi giép râu. Khẩu AK47. Dây băng đạn. Ba trái mãng cầu và lưỡi dao bay. Chiêm mân mê con dao cũ đã theo anh từ lúc bắt đầu đời quân ngũ với khuôn mặt của một người bạn cùng khoá hiện ra. Bính. Dân Bình Định. Tuy Bính không hề thố lộ song vài bạn đồng khóa rỉ tai cho anh biết Bính gốc làng Tây Sơn. Bởi vậy mà Bính giỏi võ. Từ người bạn hiền lành và khiêm nhường này anh học được thuật phóng dao và căn bản võ Bình Định.
Không nhiều lắm cũng như không phải là cao thủ song trong vài trường hợp anh có thể tự vệ được. Thay quần áo và sửa soạn đồ chơi cho chuyến công tác đầu tiên, Chiêm thầm cám ơn thiếu tá Bằng. Thượng cấp giao cho anh nhiệm vụ khó khăn thời bù lại ông ta cũng cung cấp cho anh những gì cần thiết để hoàn thành.
Chín Được quay nhìn về hướng con lộ đá khi nghe tiếng xe gắn máy từ xa vọng lại. Mươi phút sau, nép mình sau thân cây keo, anh nhìn thấy lố nhố mấy chiếc xe gắn máy ngừng lại nơi ngã ba rồi sau đó lại quay đầu chạy trở về hướng Lương Quới. Lát sau bốn bóng người tiến tới chỗ anh đứng.
- Anh em tới hả anh Chín?
Chiêm lên tiếng. Chín Được gật đầu.
- Dạ... Mình đợi chiều tối hả thiếu úy?
Như hiểu được câu hỏi của người toán phó, Chiêm nói nhỏ trong lúc quay nhìn con lộ đất chạy sâu rồi mất hút trong khu rừng dừa âm u.
- Ừ... Anh Chín dẫn đường nghen... Tôi...
Chín Được bật cười nhỏ.
- Thiếu úy để tôi... Không phải dân Lương Hòa mà tôi cũng rành lắm...
- Anh Chín quê ở đâu?
- Dạ... Tôi ở Lương Phú...
Chiêm gật gù cười.
- Vậy à... Chỉ cách nhau con sông Bến Tre thời đâu có xa xôi gì...
Chín Được quay nhìn cấp chỉ huy.
- Thiếu úy cũng rành dữ ta...
Chiêm cười nhẹ.
- Tôi chỉ coi bản đồ thôi chứ chưa bao giờ đi tới...
- Đi làm chi thiếu úy ơi... Lương Phú, Sơn Phú, Long Mỹ bây giờ của mấy ông mặt trận rồi... Mình dô đó lạng quạng họ bẻ giò mình làm ống điếu...
Chiêm cười hắc hắc. Ngẫm nghĩ giây lát anh quay nhìn Được rồi nói bằng giọng chắc nịch.
- Mai mốt tôi đi với anh về Lương Phú cho anh thăm nhà...
Được cười hì hì. Chiêm hỏi gọn.
- Dám đi hông?
- Sợ ai thiếu úy. Tụi nó tới rồi...
Bốn người lính thám kích mặc thường phục xuất hiện. Mỗi người đều xách túi vải nằng nặng.
- Thiếu úy chờ lâu hông?
Tư Cá Bóng hỏi. Chiêm cười trả lời.
- Không lâu lắm... Anh em sửa soạn đi...
Trong lúc bốn người lính thám kích lo ngụy trang, Chiêm với Chín Được chụm đầu thì thầm bàn tán. Đợi cho lính xong xuôi, Chiêm mới lên tiếng.
- Mình chia làm ba toán. Tôi đi với Đực. Hai Nhàn đi với anh Chín, còn Tư Cá Bóng đi với Năm Dức...
Theo lời khuyên của Chín Được, Chiêm xếp mỗi toán đều có một người lính địa phương. Đực là dân Lương Hòa nên đi với Chiêm vốn ở Sài Gòn. Chín Được ở Lương Phú đi với Hai Nhàn ở Giồng Trôm. Còn Tư Cá Bóng, quê Lương Quới đi với Năm Dức ở Châu Thới. Chia toán xong sáu người lính ngồi chờ trời tối. Mặt trời từ từ xuống sau rặng dừa. Bóng tối nhập nhòa khuôn mặt mấy người lính đang ngồi im lặng. Cầm lấy khẩu AK, Chiêm đứng lên.
- Đi... Mình vào bắt tay con cháu bà Định...
Chín Được bật cười nhỏ vì câu nói của Chiêm. Kéo cơ bẩm của khẩu AK, anh cũng lên tiếng.
- Thăm cô Thu Hà vui hơn thiếu úy...
Mỉm cười, Chiêm nói nhỏ.
- Anh Chín nhắc tôi mới nhớ... Không biết cô Thu Hà đẹp hay xấu. Có anh nào thấy mặt chưa?
Đực lên tiếng liền.
- Đẹp lắm thiếu úy ơi nhưng mà tui hổng ham nhìn mặt cổ... Cổ nựng mình sưng mặt mày...
- Tại sao họ gọi là bộ đội Thu Hà?
Chín Được giải thích.
- Người chỉ huy của đơn vị này tên Thu Hà...
Gật gù, Chiêm chắt lưỡi nói một mình.
- Thu Hà, tên đẹp mà người hổng biết có đẹp không. Tôi mong mặt mũi của người chỉ huy toán lính tóc dài ở Lương Hòa đẹp như cái tên Thu Hà...
Năm người lính lầm lủi bước. Sinh ra ở dưới đồng quê, tính tình giản dị, mộc mạc và chất phác; từ đó họ không có những suy tư và mơ mộng như cấp chỉ huy vốn sinh trưởng nơi Sài Gòn. Đang đi sau lưng Chiêm, Đực vội lên tiếng.
- Sắp tới rồi... Thiếu úy để tôi đi trước...
Không đợi lệnh của cấp chỉ huy, Đực tiến lên dẫn đầu. Sáu người lính im lặng đi trong bóng đêm thâm u. Tiếng ễnh ương kêu phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Tiếng dế gáy bên đường hòa với tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng gió rì rào cánh đồng làm thành âm thanh miên man buồn.
Đang đi Đực chợt dừng lại. Chín Được thì thầm cốt ý cho cấp chỉ huy nghe.
- Mình tới ngã ba...
Chiêm gật đầu. Trong năm người lính, anh không phải là dân Bến Tre, nhất là dân sinh ra ở địa phương này. Mặc dù đã mất nhiều thời giờ nghiên cứu đường xá song anh cũng hiểu có những điều không thể biết trên sách vở. Muốn biết phải sống, phải đi lại, tới lui hàng ngày vì có những lối đi, đường mòn, ngõ tắt không được ghi trên bản đồ mà chỉ có người dân sinh ra và lớn lên ở tại làng mới biết.
- Đực... Mày với thiếu úy đi thẳng. Tao bên trái còn thằng Tư kèm bên mặt...
Chín Được nói nhanh. Chiêm lên tiếng.
- Anh em cẩn thận. Đừng nổ bậy...
Sáu người lính thám kích biến mất trong bóng đêm. Chiêm đi sau lưng Đực. Dù muốn đi trước song không thuộc đường nên anh đành phải lùi lại phía sau. Tay ghìm khẩu AK đạn đã lên nòng, anh liếc nhanh hai bên đường. Vườn dừa tối đen. Xa xa đèn nhà ai thấp thoáng. Vừa bước anh vừa suy nghĩ. Theo như tin tình báo nhân dân mà ban 2 của quận cho biết thời đêm nay sẽ có một buổi họp của các bí thư xã ủy thuộc khu tây Giồng Trôm bao gồm các xã như Mỹ Lồng, Lương Hòa, Lương Quới, Lương Phú, Sơn Phú... Tên bí thư huyện ủy của huyện Giồng Trôm sẽ hiện diện trong buổi họp này. Anh và toán thám kích có nhiệm vụ đột nhập để bắt sống hoặc giết chết tên bí thư huyện ủy và xã ủy. Chỉ có một điều mà Chiêm thắc mắc song không được cấp trên giải đáp là ngày giờ và địa điểm của buổi họp vì người mật báo viên nằm trong lòng địch cũng không biết chính xác. Do đó ông quận và trung úy Điền phải chấp nhận may rủi. Vả lại cả hai còn có một lý do giản dị.
Gởi toán thám báo vào đất địch như một thử thách để cho lính rút tỉa kinh nghiệm tác chiến, dù biết có thể kinh nghiệm phải thu lượm bằng xương máu hoặc đôi khi bằng chính mạng sống.
Lính như vậy đó.
Đang đi Đực bỗng dừng lại.
- Thiếu úy...
- Có chuyện gì?
Chiêm hỏi nhỏ. Ngồi thụp xuống Đực thì thầm.
- Tới khu nhà dân rồi. Nhà của thằng Sáu Lồng, bí thư xã ủy ở đầu xóm tại ngã ba...
Chiêm gật đầu. Sau đó nghĩ trong bóng tối có thể Đực không thấy mình gật đầu, anh thì thầm.
- Mình tới đó... Anh Chín với anh Tư sẽ ập vào...
- Vậy tôi đi trước, thiếu úy đi sau...
Nói xong Đực cất bước. Chiêm theo sau. Nhờ ngụy trang làm lính du kích, họ cứ theo đường lớn tiến dần tới ngôi nhà của tên bí thư xã ủy Lương Hòa. Chân bước theo sau Đực, Chiêm suy nghĩ thật nhanh. Nếu đêm nay cuộc hội họp cấp đơn vị xã với sự có mặt của tên bí thư huyện ủy thời đám du kích làng phải canh gác cẩn thận chứ đâu có được lơ là. Thế mà anh lại không thấy bất cứ trạm canh ngầm nào. Ngay cả khi anh đã cải trang thành du kích để được đi lại dễ dàng và không bị xét hỏi, song không có nghĩa là không có sự canh gác của đội du kích làng Lương Hoà. Phải có điều gì trục trặc? Có thể tin tức sai lạc? Có thể kẻ đưa tin là người của địch được xếp đặt để đưa toán thám kích vào bẫy?
Chiêm tự hỏi. Thầm nghĩ mình và năm người lính dưới quyền đang bước ngay vào họng súng đang sẵn sàng nhả đạn của địch, anh cảm thấy tim đập mạnh và miệng đắng nghét.
- Đực...
Chiêm thì thầm.
- Dạ thiếu úy...
- Sao không thấy ai hết...
- Chắc tụi nó ngủ...
- Ngủ gì giờ này... mới xụp tối mà...
Cười nhỏ, Đực quay lại nhìn cấp chỉ huy đang đi sau lưng.
- Nhà quê ngủ sớm lắm thiếu úy...
Chiêm làm thinh. Tự nhiên anh nâng khẩu AK lên và ngón tay trõ đặt vào cò súng như sẵn sàng nổ khi có chuyện gì xảy ra. Đực dừng lại.
- Tới rồi...
- Tôi vào cửa trước còn anh bọc cửa sau...
Gật đầu, Đực biến nhanh trong bóng tối.
Đứng ngoài đường, bây giờ Chiêm mới có đủ thời giờ quan sát ngôi nhà nằm cách chỗ anh đứng chừng năm bước. Ánh đèn leo lét xuyên qua khe hở của cánh cửa hắt chút ánh sáng ra ngoài sân. Chiêm hồi hộp. Ngôi nhà thật vắng lặng, không có vẻ gì có người đang ở trong. Dù sao anh cũng phải vào. Chỉ cần ba bước, vị trưởng toán thám kích của chi khu Giồng Trôm nép mình sau cửa hé mắt nhìn vào bên trong.
Xuyên qua khe hở anh chỉ thấy được cái bàn và chiếc đèn dầu cháy leo lét. Nhẹ xô cửa bước vào anh đảo mắt thật nhanh. Ngôi nhà trống trơn.
Anh thoáng cau mày khi nghe tiếng động vang ra từ phía sau mà anh đoán là nhà bếp. Ghìm khẩu AK anh lần ra sau bếp. Ánh đèn dầu lù mù cho anh thấy một người đang lom khom nấu nước. Nhờ mái tóc đen dài và chiếc áo bà ba màu trắng anh biết chủ nhân ngôi nhà là đàn bà. Vừa lúc đó tiếng súng chợt nổi lên. Người chủ nhà đứng phắt dậy dáo dác nhìn. Cô ta hơi có nét sửng sờ khi thấy người lạ trong nhà. Nét sửng sờ lại biến thành sợ hãi khi thấy họng súng đen ngòm đang chong thẳng vào ngay ngực mình. Phần Chiêm cũng ngạc nhiên khi nhận ra chủ nhà là một cô gái mà trong nhất thời anh không đoán bao nhiêu tuổi chỉ biết còn trẻ. Bước một bước dài tới sát cô gái, họng súng AK chĩa ngay ngực, anh rắn giọng.
- Im... Cô là ai?
Cô gái lộ ra vẻ bối rối vì câu hỏi của người lạ.
- Tôi... tôi... Tôi tên Đông... chủ nhà...
Tiếng súng càng lúc càng trở nên dồn dập và vang vang khắp nơi. Ấn nhẹ họng súng vào người cô gái Chiêm ra lệnh.
- Đi theo tôi...
Thấy cô gái còn do dự, anh nghiêm giọng.
- Theo tôi... Cô chạy là tôi bắn...
Khẽ gật đầu cô gái quay lưng đi trước. Theo cửa sau của nhà bếp hai người đi ra khỏi nhà.
Đực xuất hiện liền theo câu nói.
- Thiếu úy... Mình đụng tụi nó rồi...
Nói tới đó anh chợt ngưng lại nhìn cô gái đoạn buột miệng hỏi.
- Hai... Mày làm gì mà ở đây?
Cô gái, liếc nhanh Chiêm rồi trả lời nhỏ.
- Dạ... Em về thăm nhà. Anh năm đi lính hồi nào dậy?
Đực chưa kịp trả lời, Chiêm lên tiếng trước.
- Anh dẫn cô này đi trước... Tôi chờ hai toán kia...
Dứt lời Chiêm băng mình vào bóng tối.
Nhắm hướng có ánh lửa đạn nháng lên từng chập anh chạy tới.
- Ai?
Tiếng hét nho nhỏ. Nhận ra giọng nói của Được, Chiêm la lớn.
- Tôi đây anh Chín...
- Thiếu úy... Mình đụng mấy thằng du kích...
Gật đầu Chiêm ra lệnh gọn.
- Mình rút... Bể rồi...
Được lệnh rút lui, Được và toán thám kích vừa bắn vừa chạy một hồi mới ra khỏi tầm đạn của địch. Dừng lại nghỉ mệt, Chiêm kể cho lính nghe chuyện mình xâm nhập vào nhà của tên bí thư xã ủy mà không thấy ai hết ngoại trừ cô gái còn trẻ ở trong nhà. Chín Được chắt lưỡi.
- Vậy tin báo bậy rồi... Hay tụi nó biết trước... Có thể tụi nó đổi chỗ… Gần tới khuya, gặp lại Đực chờ ở rặng trâm bầu Chiêm mới cho lính dừng lại nghỉ ngơi chờ sáng sớm đón xe về Giồng Trôm. Muốn tự mình điều tra về cô tù binh tên Đông, Chiêm bảo mọi người đi ngủ trước để anh gác ca đầu.
- Cô còn thức?
Chiêm hỏi Đông. Trong bóng tối mờ mờ anh nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
- Dạ còn thức...
- Cô làm gì trong ngôi nhà đó?
- Dạ nhà đó là của ba má tôi...
Ngập ngừng giây lát Đông mới hỏi.
- Dạ ông là lính quận?
- Đúng... Tôi là lính của quận Giồng Trôm...
Cô Đông làm gì ở Lương Hòa?
- Dạ tôi về thăm nhà...
Chiêm im lặng. Câu trả lời cho anh biết Đông không có ở tại Lương Hòa.
- Cô ở đâu?
- Dạ trên Trúc Giang...
- Cô làm gì trên tỉnh lỵ?
- Dạ thợ may quần áo?
- Cô ở với ai?
Chiêm mỉm cười trong bóng tối. Anh biết câu hỏi của mình không nằm trong phạm vi cuộc điều tra lý lịch của tù binh.
- Dạ ở với bạn...
- Bạn trai hay gái?
- Dạ bạn gái...
- Cô có chồng chưa?
Chiêm lên tiếng hỏi nhưng Đông im lặng không trả lời. Chiêm lập lại câu hỏi lần nữa.
- Cô có chồng chưa?
- Ông hỏi chi vậy?
- Tôi muốn biết sự thật. Cô nói thật thì tôi mới thả cô ra. Còn cô nói dối thì tôi dẫn cô về quận giao cho an ninh để điều tra...
- Dạ chưa có chồng...
- Cô bao nhiêu tuổi?
- Dạ mười tám... Tôi khai thật rồi... Ông làm ơn thả tôi ra... Tôi đâu có làm gì...
Chiêm im lặng. Anh chưa biết thả hay bắt giữ Đông. Thật ra anh không có đủ chứng cớ để bắt giữ Đông ngoài chuyện ở trong ngôi nhà bị nghi ngờ có cuộc hội họp của tên bí thư huyện ủy. Anh không nghĩ Đông lại là bí thư huyện ủy huyện Giồng Trôm. Một cô gái mặt búng ra sữa như Đông không thể nào là nhân vật quan trọng mà anh đang lùng bắt.
- Ông có thả tôi ra không ông?
Dù đã có quyết định sáng mai sẽ thả Đông ra, nhưng nghe giọng nói gần như năn nỉ của cô gái, tự nhiên Chiêm lại nãy ra ý nghĩ hù cô ta chơi cho vui.
- Tôi chưa biết...
- Tôi khai thật với ông rồi... Tôi là con gái...
con nít mà... Tôi đâu có làm gì...
Chiêm mỉm cười trong bóng tối. Không biết vì lý do gì mà anh lại thích nghe cái giọng nói thanh thanh, năn nỉ và dường như ươn ướt nước mắt của Đông.
- Cô ngủ đi...
- Ông hứa là ông thả tôi ra thì tôi mới ngủ được... Tôi sợ bị lính bắt lắm...
Chiêm mỉm cười gật đầu.
- Tôi hứa...
- Cám ơn ông...
- Không có chi... Cô ngủ đi...
Chiêm im lặng nhìn cô gái ngồi tựa lưng vào gốc cây. Đêm trôi qua từ từ. Vươn vai ngồi dậy, Chiêm hơi ngạc nhiên khi thấy Đông thức giấc trước. Nhờ trời sáng anh mới có dịp quan sát người nữ tù binh của mình. Cô ta có nét gì là lạ, nửa tỉnh nửa quê; nửa hiền hậu nửa thông minh ngầm. Điều mà anh chú ý nhất chính là khuôn mặt trái soan với đôi mắt buồn u ẩn. Khều Chín Được ra chỗ vắng, Chiêm hỏi nhỏ.
- Anh Chín tính sao về cô ta?
Liếc nhanh cô gái đang đứng, Chín Được cười cười.
- Thiếu úy tính sao cũng được... Tôi nghĩ con nhỏ chắc hổng phải bí thư huyện ủy đâu... Mặt nó còn non choẹt... Để tôi hỏi thằng Đực coi nó có biết mặt con nhỏ này không. Nếu thằng Đực biết thì mình sẽ thả con nhỏ ra...
Chiêm gật đầu phụ họa.
- Hồi tối tôi nghe Đực nói chuyện với cô ta.
Chắc họ quen nhau...
Bước tới thì thầm với Đực giây lát, Chín Được trở lại cười nói với Chiêm.
- Thằng Đực nói nó biết ba má con nhỏ này... Con nhỏ tên Đông, đi học trên tỉnh rồi sau đó nghỉ đi học may. Lâu lâu nó mới về Lương Hòa thăm ba má...
Nghe Chín Được nói, Chiêm cười gật gù.
- Tôi tính thả cô ta. Thật ra thì mình cũng đâu có chứng cớ để bắt cô ta. Còn chuyện cô ta ở trong nhà của tên bí thư xã ủy thì tôi nghĩ không đúng...
Chín Được gật đầu như hiểu ý của cấp chỉ huy.
- Tui cũng đoán như thiếu úy... Con nhỏ hổng có làm bí thư xã ủy hoặc bí thư huyện ủy được...
Đã quyết định, Chiêm bước nhanh về chỗ Đông đang đứng đợi.
- Cô đi về đi...
Nét mừng rỡ hiện ra trên mặt, Đông nói nhỏ.
- Cám ơn ông...
- Không có chi...
Chưa chịu bước đi, ngần ngừ giây lát Đông mới hỏi nhỏ.
- Lý do nào làm cho ông thả tôi ra?
Chiêm cau mày vì câu hỏi của Đông. Anh nghĩ cô tù binh này dị. Người ta đã thả ra thời đi cho lẹ đi còn hỏi han gì nữa. Tuy nghĩ vậy song anh lại cười trả lời.
- Tôi có hai lý do để thả cô. Lý do thứ nhất, tôi tin vào sự thành thật của cô. Lý do thứ nhì là '' chẳng thà tha lầm còn hơn bắt lầm ''. Tôi không đủ bằng chứng để bắt giữ cô nên phải thả cô ra...
Đông làm thinh cúi nhìn hai bàn chân của mình giây lát sau đó mới ngước lên nhìn Chiêm.
- Tôi cám ơn ông...
Vừa bước được hai bước, không biết nghĩ gì mà Đông quay đầu lại hỏi nữa.
- Ông tên gì dậy ông?
- Chiêm... Thôi cô đi lẹ đi... Nếu không tôi đổi ý...
Nghe ông lính hù dọa và chắc cũng sợ bị bắt lại Đông cúi đầu tất tả bước. Chiêm im lặng nhìn theo bóng cô gái đi chậm trên con lộ màu nâu.
Gió thổi bay mái tóc dài của cô ta. Không gian thật êm ả. Tự dưng anh thở dài, cảm thấy như mình vừa mất đi một cái gì mà mình không biết.
Cũng Đành Cũng Đành - Chu Sa Lan Cũng Đành