Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Chương 4: Chiếm Tiện Nghi
Lý Vân Dung cảm thấy ngực mình như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua, đau đớn vô cùng.
Từ trước đến nay nàng chưa từng nếm qua cảm giác đau tới tê tâm liệt phế này. Trong ý thức mơ hồ hỗn độn, nàng thấy mình bị lạc đường, thấy mình trôi lơ lửng trong bóng tối nhìn không thấy năm ngón tay...
Có người không ngừng gọi nàng...
Nghe giọng, hình như là Khấu Nhi và Cúc Hương nhưng nàng không tìm thấy được chút ánh sáng nào cả.
Nàng hoài nghi không biết có phải mình đang bị giam hãm trong một giấc mộng không?
Song... cảm giác đau đớn, ngực nhu bị ủi cháy dường như rất thật... nàng đau đến muốn khóc. Ai tới cứu nàng với... Vì... thật sự đau quá....
Khoan! Đây là cảm giác gì? Giống như có một cỗ năng lượng rót vào thân thể của nàng, sự khó chịu dần dần được đẩy lùi, thay vào đó là cảm giác rất thoải mái... Nàng cảm giác có cái gì đó đặt ở trên ngực nàng... ấm áp... chạm vào da thịt nàng...
Là Khấu Nhi sao?
Nhất định là Khấu Nhi đang giúp nàng chữa thương, bởi vì võ công của Khấu Nhi là cao nhất.
Nàng cảm thấy nơi khi nãy nóng như bị thiêu đốt biến thành một cỗ nhiệt lưu ấm áp dễ chịu. Đây là nàng đang được đả thông kinh mạch, vị mặn của máu trong cổ họng cũng vì thế mà giảm bớt. Ngực không còn đau như lúc nãy nữa... Lý Vân Dung dần dần thoát khỏi ý thức hỗn độn mà tỉnh dậy.
Nàng chậm rãi mở mắt, mọi thứ trước mắt cũng chầm chậm rõ ràng hơn, cuối cùng ngưng tụ thành một gương mặt nam nhân.
Mặt nàng mang nghi hoặc, cố gắng sắp xếp lại ý thức để hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nam nhân bất chính đang ở trước mặt nàng đây là người nào chứ?
Mà... hắn ngồi trước mặt nàng làm gì?
Còn lộ ra cái biểu tình nghiêm túc như của diêm vương địa phủ vậy...
Một bàn tay còn đặt trên ngực nàng...
Cái gì?
Hắn... hắn... hắn...
- Đừng động đậy! - Hách Khiếu Phong thấy nàng muốn cử động liền mệnh lệnh bằng một ngữ điệu trầm thấp nhất.
- Ngươi thật to gan!
Không thèm phân trần, nàng vung một chưởng đánh tới, lập tức, ngực truyền đến một trận đau buốt tới tận xương tủy. Quyền nàng đánh ra như đánh vào hư không, người thì không đánh được, ngược lại còn khiến tay người ta áp sát vào người mình.
- Người trúng Hỏa Long chưởng của ta nên ta đang vận công giúp người trị thương. Nếu bây giờ người dụng nội lực thì càng làm cho thương thế nặng hơn - Hách Khiếu Phong không nhanh không chậm giải thích với nàng, giọng nói bình tĩnh mà uy nghiêm.
Chỉ một cái khoát tay nhẹ thôi là hắn đã tiếp được chưởng lực của nàng, còn một tay vẫn để nguyên trên ngực nàng không rời đi. Sắc mặt tái nhợt của nàng vì đau đớn càng thêm thống khổ, thở phì phò, không đánh được đối phương, ngược lại khiến cho chính mình trở nên thêm chật vật.
Nàng đường đường là công chúa của một nước thế mà... người này dám tự tiện cởi áo của nàng chỉ còn một mảnh vải duy nhất che ngực... lại còn vô liêm sỉ chiếm tiện nghi của nàng. Nỗi nhục này bảo nàng sao có thể chịu được chứ?
Lại đánh! Lại một chưởng vung ra, đương nhiên là không có chút lực nào, chỉ sợ ngay cả đánh một con muỗi cũng không đủ lực.
Đối phương chỉ hơi di động thân mình liền thoải mái tránh được. Đánh không được càng làm cho cơn giận của nàng bốc lên cao.
Thảm là nàng đã tiêu hao hết sạch toàn bộ khí lực sót lại, thân mình mềm nhũn, ngã vào vòng tay trước ngực mình, một hơi thở mạnh mẽ nam tính bao phủ lấy nàng.
Hiện tại, nàng không chỉ bị hắn đụng chạm ở trước ngực mà cả tấm lưng trần cũng bị khuỷu tay hắn đóng chiếm. Nàng đã thề sẽ không cho người nào chiếm tiện nghi của nàng, chỉ có nàng mới chiếm tiện nghi của người ta... thế mà... mới chỉ có một lần như vậy, nàng liền đưa tiện nghi của chính mình cho người ta.