Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Tiến Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ong
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6714 / 62
Cập nhật: 2015-12-15 12:59:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
Đội du kích đã đến đầy đủ trong khu vườn chuối nhà bà Nhiên. Năm đến muộn hơn, cô liếc nhìn qua Minh rồi kê dép ngồi phía sau cô Út.
Với giọng nho nhỏ vừa cho Năm nghe, Minh nói:
- Thím Bảy vừa tới lúc nãy, đợi mãi không thấy cô, cách đánh ngày mai có thêm mục tiêu. Cô nghe chung có gì chốc nữa sẽ bàn thêm.
- Minh quay lại nói to hơn với tất cả: - Báo cáo các đồng chí, theo lệnh của huyện, ngày mai chúng ta phải đánh sập cầu Gạc, cầu Vĩnh Điện, cầu Găng, chặn đứng âm mưu địch dịch chuyển quân lên miền Tây mở trận càn vào vùng giải phóng. Dự kiến của tôi như sau: Tổ du kích gái do cô Nhiên phụ trách sẽ đánh cầu Găng, Tổ đồng chí Đô và đồng chí Tám đánh cầu Vĩnh Điện, còn Quýnh và ba Sứt đánh cầu Gạc.
- Kế hoạch gì lạ vậy? Ba Sứt hỏi ngang khi Minh vừa dứt lời. Ba Sứt tiếp: Cầu Găng dài năm nhịp, trên đường dưới đường trên sông, dưới sông đầy lính gác. Ban đêm hàng chục ngọn điện rọi sáng trưng đặt chiếc kim vào còn thấy rõ, Sao lại giao cho tổ con gái?
- Tổ tôi không còn đoạn dây cháy chậm nào nữa – Tám nói thêm
Có tiếng người khác chen vào:
- Loại mìn hẹn giờ nổ hết rồi
- Báo cáo các đồng chí, tôi đã nghĩ đến những thiếu thốn hiện nay, không xin trên được, hoặc trên có cấp phát cũng phải cuối tháng mới về. Minh vừa mở ba lô vừa nói tiếp: Ta phải tự nghĩ ra cách đánh, hơi thô sơ, nhưng tin rằng sẽ đạt kết quả.
Đội du kích chăm chăm nhìn vào ba lô, thấy Minh lấy ra một đoạn dây thừng làm bằng vỏ dừa. Minh móc túi lấy bật lửa, che tay bật lên châm vào đầu dây. Dây từ từ cháy. Anh nói:
- Tôi đã tính rồi, đốt hai phân dây dừa lửa cháy mất ba phút, chậm lắm, người đánh cũng đã rời khỏi quả mình được năm trăm mét. Ta có thể dùng dây dừa thay dây cháy chậm.
- Nhưng lượng lửa trên dây làm sao đủ nóng, đủ mạnh để kích thích được kíp nổ? - Tám hỏi
Minh cười, khuôn mặt roi rói, thoải mái như đã lường trước được thắc mắc:
- Giữa dây dừa và kíp nổ ra đặt vào một lượng thuốc đạn. Tháo vài viên AR15 thì tha hồ. Lửa ở dây dừa đang cháy từ từ gặp thuốc đạn sẽ bốc mạnh, kích thích kíp nổ và toàn bộ quả mìn nổ theo. Nếu cần trước khi đánhm các đồng chí làm thử để rút kinh nghiệm.
Tám gật đầu:
- Hay, hay lắm. Mấy hôm nay chúng tôi thiếu dây cháy chậm mà không sáng ý. Năm nhìn Minh nghĩ: “Con người thật lắm sáng kiến, hình như mọi thời gian của anh, kể cả lúc ngủ cũng nghĩ tới việc tìm cách vượt khó khăn để đánh địch”. Con người mà Năm tin cẩn nhất sao gần đây có những dư luận vớ vẩn vậy? Anh đứng đó, nhưng Năm nhìn rõ anh, lúc anh ở trong hầm với bố, lúc đi công tác một mình trong đêm khuya trên vùng đất khói khét lẹt mùi thuốc súng, mùi đất bị cày tơi, cả lúc tiếng pháo xèn xẹt trong chốc lát ánh chớp của tiếng nổ lóe lên, mạng sống ngàn cân treo trên sợi tóc. Năm cũng nhìn thấy đôi mắt anh, đôi mắt trong sáng, không hiền dịu nhưng dễ thương. Đôi mắt đó, con người đó lại có một thời là lừa đảo, là con nuôi thầy phù thủy ư? Năm không tin, nhưng những chuyện kể về hiện tượng của anh buộc Năm phải tin. Năm chú ý vào những chuyện người ta đã kể về anh. Cậu Tân, cơ sở hiện đang cài trong hàng ngũ địch đã cho biết có lần anh lọt vào khu phố có nhiều nhà bốn tầng giữa thị xã. Địch biết chúng điều động cảnh sát và cả quân chủ lực đóng gần đó đến vây tìm, lục soát. Anh vừa chạy vào một phòng của tầng bốn, tưởng rằng có cửa thông sang phòng khác nhưng không có. Phòng hoàn toàn xây kín. Anh quay lại thì gặp ngay một thằng cảnh sát sục vào, Anh quắc mắt nhìn nó, tên cảnh sát như người mất hồn, và tự dưng nó ngã sấp úp mặt xuống nền xi măng khi anh chưa bắn, chưa đấm đá gì nó. Anh nhanh chóng cởi quần áo nó thay sang mình rồi đội mũ cầm súng trà trộn vào tui nó tiếp tục truy lùng. “Cộng sản xuống tầng dưới” – Anh bảo đồng bọn và đi xuống. Gặp chiếc xe máy 250 phân khối, anh nhảy lên phóng ra ngoài phố. Sau này chính anh cũng không hiểu vì sao mà thằng địch ngã, khi nó hoàn toàn ở tư thế chủ động, còn anh hoàn toàn ở tư thế bị động.
Truy lùng mãi, rồi tìm đến phòng anh vừa ra, thấy tên cảnh sát trần truồng, chúng tưởng là Việt cộng, hò reo gọi nhau tới. Nhưng lật mặt lại, té ra là người cùng bọn.
Khi tên cảnh sát đã tỉnh, tên chỉ huy quát hỏi:
- Tại sao mày không bị nó bắn, không bị nó đánh mà lại ngã ngất?
Tên cảnh sát trả lời:
- Thưa ông, tôi gặp đôi mắt…và chứng tim của tôi đột ngột nổi lên.
Tân cho biết tên cảnh sát này đã có lần bị cách mạng bắt lên vùng giải phóng, cho học tập cải tạo và đã có lần Lê Minh ngồi giải thích chính sách khoan hồng của cách mạng cho nó nghe, rồi cho nó về, dặn phải làm ăn lương thiên. Nó trở về làm ăn không lương thiện càng nhớ tới lời dặn của người cán bộ cách mạng nhớ đến đôi mắt, nên khi gặp đôi mắt xưa kia, đôi mắt Lê Minh, hắn hoảng sợ như gặp bản án tử hình.
Năm thả tâm tư với muôn mớ ngổn ngang trong khi Lê Minh vẫn tiếp tục công việc và gỡ những thắc mắc cho đội du kích:
- Còn vấn đề mìn hẹn giờ?
Minh lấy một chiếc hộp tương tự hộp sữa bò, Anh đổ đầy nước. Nước nhỏ dần bởi có lỗ hổng ở nắp hộp. Trong hộp là miếng gỗ nằm nổi trên bề mặt nước. Miếng gỗ này có một thanh nhỏ cắm đứng cũng bằng gỗ dài khoảng mười phân nối liền với phía trên là miếng thép. Nước nhỏ chừng nào thì miếng gỗ hạ thấp đến chừng đó. Miếng gỗ hạ thấp cho đến bao giờ miếng thép phía trên chạm vào miệng hộp. Minh ngưng một tý nhìn mọi người rồi nói tiếp:
- Các đồng chí nghiên cứu tính chất vật lý chắc đã rõ. Ta buộc dây dẫn điện nối liền từ quả mìn tới hộp nước. Một dây buộc ở miếng sắt phía trên, một dây buộc vào miệng họp. Nước nhỏ, miếng gỗ hạ dần theo, đến bao giờ miếng sắt chập với miệng hộp, tức là hai dòng điện gặp nhau, mìn sẽ nổ. Thời gian nước nhỏ, chính là thời gian ra đi xa quả mìn.
Minh vừa nói vừa làm, giảng giải rõ ràng, rành mạch.
- Các đồng chí cứ yên trí mang tới cầu đánh, thay thế được loại hẹn giờ, nhất định trăm phần trăm thắng. Cần chú ý là dừng để gỗ thấm nước. Nước truyền điện sẽ làm mìn nổ ngay khi mình vừa lắp vào.
- Còn chỗ dễ đánh giao cho các đồng chí nam. Chỗ dễ chính là chỗ khó, chỗ khó lại là chỗ dễ. Nhìn bề ngoài cầu Găng khó thật. Địch gác trên, gác dưới, gác xung quanh. Ban đêm hàng chục ngọn điện, chiếu gần, chiếu xa, soi rõ cảnh vật cách vài trăm mét. Vậy thì ta không tới gần đánh mà phải đánh từ xa.
Ba Sứt hỏi chen với một giong hơi mỉa:
- Dùng pháo để bắn chắc?
- Không, Ta không dùng pháo. Ta làm gì có pháo. Nhưng ta vẫn còn một quả mìn hẹn giờ nổ.
- Còn một quả, chớ mười quả cũng chịu, làm sao mà khiêng tới tận nơi móc mìn vào mố cầu được? Tiếng Ba Sứt vẫn giọng không tin vào chuyện đánh cầu Găng thành công.
- Vậy nên ta mới nghĩ cách. Nếu du kích chúng ta cứ dập khuôn, ngày nào cũng đánh như ngày nào, địch sẽ đối phó được. Phải nghĩ cách đánh riêng của ta, của những người đã sinh ra và lớn lên tại đây. Phải nghĩ ra cách đánh mới, tạo cho địch từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Làm cho chúng lúc nào cũng tưởng như bị trời giáng.
- Tưởng như bị âm binh của thầy phù thủy bao vây!
Có tiếng người nào đó nói rất khẽ, rồi cười. Vài tiếng cười theo, Họ cười vì đã chọc đúng chỗ bởi một câu kê kích. Câu kê kích ấy làm Năm bừng bực. Dù sao cũng có chút ít rạn vỡ về uy tín của anh. Nhưng Minh không hề biết ẩn ý của câu nói đó, nên anh trả lời rấy sòng phẳng:
- Đánh theo lối thầy phù thủy là không đúng. Âm binh là sự lừa dối. Đêm nay cô Nhiên và tổ gắng đi xin được cho ba cây tre. Mỗi cây dài độ sáu mét, khiêng ra bờ sông phía trên dòng nước, buộc ba cây tre vào nhau thành hình tam giác. Mỗi cạnh buộc một quả mìn hoặc buộc nhiều quả tùy theo số lượng thuốc của tổ hiện có. Nước trôi đưa tre trôi theo. Xuống đến cầu, tôi tính rồi: Mỗi nhịp cầu cách nhau năm mét, tre của ta dài sáu mét, trụ cầu sẽ giữ tre lại. Các đồng chí tính ra rồi chứ?
Tất cả vỗ tay:
- Sáng kiến quả!
Có tiếng xuỵt im:
- Vỗ tay gì mà to vậy, địch phục bên ngoài nó nghe.
Minh tiếp:
- Quả mìn hẹn giờ nố, kích thích các quả khác nổ theo. Lượng mình của chúng ta đủ sức làm sập cầu. Nhưng phải chú ý là nên đánh vào lúc chín giờ sáng, giờ này địch sau một đêm canh gác uể oải, lại là cho ban ngày ta không dám bơi tới.
- Tôi thấy chỉ cần dùng một cây tre cũng đủ. - Có ý kiến rụt rè của cô nào đó
Minh nói ngay:
- Một cây cũng mắc được vào cầu, nếu như cây tre trôi ngang. Nhưng lỡ lúc đó tre trôi dọc thì hỏng. Phải làm ba cây cho chắc, trôi bề nào cũng vướng.
Con Nuôi Thầy Phù Thủy Con Nuôi Thầy Phù Thủy - Cao Tiến Lê Con Nuôi Thầy Phù Thủy