Số lần đọc/download: 1611 / 16
Cập nhật: 2016-06-04 20:05:55 +0700
Chương 4/5
Ðêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Hể tôi nhắm mắt lại thì thấy ngay một dáng người con gái xinh đẹp đang nhảy múa trước mặt tôi. Tôi linh cảm có một chuyện gì rất không ổn. Tuy cái gã con trai tên Nguyên kia là lý do khiến nhỏ cắt đứt mọi quan hệ với tôi, song nhỏ vốn là một học sinh giỏi toán, cớ sao nhỏ lại cố tình giấu diếm tôi? Phải chăng nhỏ xem tôi như một trò đùa? Ðùa xong cảm thấy chán vì nhỏ đã kiếm được một mục tiêu khác để đùa tiếp chăng? Bây giờ tôi mới biết là mình hoàn toàn không hiểu nhỏ chút nào. Nhỏ giống như một bài toán, thoạt nhìn cảm thấy rất dễ, nhưng đến lúc đi tìm đáp số, mới phát giác ra rằng bài toán không có đáp số, bởi đó là một nan đề phức tạp nhất.
Kế tiếp, tôi bắt đầu ôn lại những kỷ niệm vui vẻ mà tôi và nhỏ đã từng có bên nhau. Phải thành thật mà nhận xét rằng, chưa có một người nào đã làm cho tôi vui vẻ như là nhỏ, ngay cả người nhà của tôi cũng chưa từng mang đến những cảm giác như là nhỏ đã mang đến cho tôi. Nghĩ ngợi một hồi tôi cảm thấy đôi mắt mình từ từ khép lại lúc nào không hay. Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy nhỏ với nụ cười xinh xinh của buổi ban đầu, mái tóc quăn ngoằn ngoèo làm tăng vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt của nhỏ, bằng đôi mắt ngây thơ, nhỏ nhìn tôi tinh nghịch hỏi: "Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?" Sau đó, tôi thấy nhỏ quay một vòng thật nhanh, tức thì nhỏ biến thành một người con gái dịu dàng trong một chiếc áo đầm với mái tóc dài đen mượt, nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn dịu vợi rồi đột nhiên bóng nhỏ lẩn khuất trong màn đêm đen tối. Tôi hốt hoảng la to: "Thúy Vi! Ðừng bỏ anh!" Tiếng kêu làm tôi thức tỉnh, ánh nắng rọi vào phòng giúp tôi chợt hiểu đó chẳng qua là một giấc mơ.
Suốt ngày còn lại, tôi đứng ngồi không yên, ăn uống không vô. Tôi mở toang cánh cửa phòng, một cử chỉ mà tôi chưa từng làm qua bao giờ, mục đích mở cửa của tôi là mong mỏi người nhà ghé vào trò chuyện với tôi đôi lời. Nhưng rất tiếc, chả có người nào để ý đến căn phòng của tôi, bởi họ vốn hiểu xưa nay tôi chẳng thích ai quấy rầy đến cái giang san bé nhỏ của tôi, riêng chỉ có nhỏ là không mời mà vào, không kêu mà dạ, không gọi mà đi. Giờ tôi mới hiểu ra là nhỏ rất quan trọng đối với tôi. Thiếu nhỏ là như thiếu hẳn nụ cười.
Sau cùng, tôi quyết định đi tìm nhỏ để nói rõ lòng mình một lần, vì nếu tôi không tự tháo gỡ cái thút mắc này thì tôi sẽ chẳng bao giờ được yên cả. Dù nhỏ đã có bạn trai, nhưng tôi chỉ mong nhỏ lắng nghe tâm sự của tôi một lần, để rồi tôi tiếp tục sống với kiếp sống của con "mọt sách", còn nhỏ thì vẫn vui vầy bên ai kia.