Số lần đọc/download: 1117 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:25:02 +0700
Chương 4 Chú Tám
T
ôi thấy nhà tôi đứng trước cửa. Tôi thấy con gái tôi chơi nghịch trên thềm. Nhà tôi cười với tôi. Con tôi đứng dậy, kêu “ba về!”. Tôi dựng xe đạp, bế con gái lên, nựng nịu. Rồi tôi rút con búp bê ra, đặt vào bàn tay nó. Nó phụng phịu: “Búp bê cụt tay, con hổng thèm”. Tôi năn nỉ mãi, nó vẫn không thèm, rồi vất con búp bê xuống. Tôi cúi xuống lượm, đầu tôi va phải cây cột nhà đau điếng…
Tôi giật mình thức dậy. Tôi hoảng hốt khi thấy có một cái bóng nhỏ thó lui cui bên giỏ quần áo của tôi. Tôi nhìn kỹ: con Hiền kia mà! Giận thật! Không ngờ con nhỏ này lại gian xảo như vậy. Chắc là nó lục tiền. Tôi toan vùng dậy tóm cổ nó. Nhưng không, nó rút con búp bê ra, rồi rón rén – nhưng rất vội vàng – chạy về chỗ của nó. Tôi thấy nó ôm con búp bê, rồi đặt xuống gần bên em nó, rồi bất ngờ ôm mặt khóc nức nở… Có một cái gì hơi lạnh xót len vào lòng tôi. Tôi hiểu cả rồi. Hèn gì! Tôi nhớ lại thái độ của con Lành từ hồi chiều. Vậy mà tôi mải nghĩ đến con gái tôi nên không để ý.
Thôi, tôi làm như không hay biết gì cho xong. Nó vẫn yên chí là tôi ngủ say. Sáng mai tôi sẽ đi thật sớm, và nhớ biếu thêm chị em chúng nó ít chục. Con gái tôi sẽ có quà khác. Mà dù không có cũng được, vì nó không thiếu tình thương. Con Lành hẳn sẽ vui sướng với con búp bê cụt tay dễ mến. Con Hiền hẳn sẽ hài lòng vì làm vui được em. Tôi sẽ làm như không hay biết gì cả. Tội nghiệp hai đứa nhỏ mồ côi.
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh