Nguyên tác: The Girl With The Make-Believe Husband
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:30 +0700
Chương 3
C
on trai của một bá tước ư? La-di-da, làm thế nào anh ta đi được đến với Thế giới Mới, anh trai của em. Em hy vọng anh ta có thể chịu đựng được nó.
- Từ Cecilia Harcourt gửi cho anh trai Thomas.
Vài giờ sau, khi Cecilia đi theo viên trung úy trẻ vui vẻ, người được phái đến để hộ tống cô đến Nhà trọ Đầu Quỷ, cô tự hỏi đến khi nào trái tim cô cuối cùng có thể thả lỏng. Trời ơi, chiều nay cô đã nói bao nhiêu lời nói dối? Cô đã cố gắng giữ câu trả lời của mình càng gần với sự thật càng tốt, vừa để xoa dịu lương tâm và vì cô không biết làm thế nào khác để ổn thỏa tất cả.
Cô nên nói với Edward sự thật. Cô đã chuẩn bị, thành thật, nhưng sau đó Đại tá Stubbs đã trở lại với bác sĩ. Không có cách nào cô có thể thú nhận trước đám khán giả đó. Cô chắc chắn sẽ bị đưa ra khỏi bệnh viện, mà Edward thì vẫn cần cô.
Cô vẫn cần anh.
Cô ở một mình trên một vùng đất xa lạ. Cô gần như hết tiền. Và bây giờ khi lý do cô giữ mình ở lại đã tỉnh dậy, cuối cùng cô cũng có thể thừa nhận với bản thân mình, cô thấy sợ hãi.
Nếu Edward từ chối cô, cô sẽ sớm ra đường. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại Anh, và cô không thể làm điều đó, không phải khi chưa khám phá những gì đã xảy ra với anh trai mình. Cô đã hy sinh rất nhiều để thực hiện hành trình này. Nó đã lấy hết từng chút can đảm của cô. Cô không thể bỏ cuộc.
Nhưng làm thế nào cô có thể tiếp tục nói dối anh? Edward Rokesby là một người đàn ông tốt. Anh không xứng đáng bị lợi dụng theo cách trơ trẽn như vậy. Hơn nữa, anh là người bạn thân nhất của Thomas. Hai người đã gặp nhau khi lần đầu tiên gia nhập quân đội, và với tư cách là sĩ quan trong cùng một trung đoàn, họ đã được gửi đến Bắc Mỹ cùng một lúc. Theo như Cecilia biết, họ đã chiến đấu cùng nhau kể từ đó.
Cô biết rằng Edward cảm thấy phải tử tế với cô. Nếu cô nói với anh sự thật, chắc chắn anh ấy đã hiểu lý do tại sao cô nói dối. Anh muốn giúp cô. Đúng vậy không?
Nhưng tất cả điều này không phải ở đây hay ở kia. Hoặc ít nhất nó có thể được đưa ra cho đến ngày hôm sau. Vừa đến Nhà trọ Đầu Quỷ dưới phố, cùng với đó là lời hứa về một chiếc giường ấm áp và một bữa ăn no nê. Chắc chắn cô xứng đáng với điều đó.
Mục tiêu cho ngày hôm nay: Không cảm thấy có lỗi. Ít nhất là không cho một bữa ăn thích hợp.
“Hầu như các sỹ quan đều ở đó,” Anh chàng Thiếu úy nói với một nụ cười.
Cecilia gật đầu với anh. New York là một nơi kỳ lạ. Theo người phụ nữ điều hành khu nhà trọ này, có hơn hai mươi ngàn người chen chúc trong một khu vực không rộng lớn ở cực nam của đảo Manhattan. Cecilia không chắc chắn về dân số đã có trước chiến tranh, nhưng cô được cho biết con số đã tăng lên từ khi người Anh chiếm lấy thành phố làm trụ sở của họ. Những người lính mặc áo đỏ ở khắp mọi nơi, và mọi tòa nhà có sẵn đã được đưa vào phục vụ để chứa họ. Những người ủng hộ Quốc hội Lục địa đã rời khỏi thị trấn từ lâu, nhưng họ đã bị thay thế và nhiều hơn nữa bởi một đám người tị nạn trung thành, những người đã trốn khỏi các thuộc địa láng giềng để tìm kiếm sự bảo vệ của người Anh.
Nhưng cảnh tượng kỳ lạ nhất đối với Cecilia, ít nhất là về Người da đen. Cô chưa bao giờ nhìn thấy những người có làn da tối như vậy trước đây, và cô đã giật mình khi thấy có rất nhiều người trong số họ ở thị trấn cảng nhộn nhịp này.
Những người nô lệ trốn thoát, trung úy nói, theo ánh mắt của Cecilia đến với người đàn ông da đen bước ra từ cửa hàng thợ rèn bên kia đường.
“Tôi xin lỗi?”
“Hàng trăm người họ đã đến đây,” viên trung úy nói với một cái nhún vai. Tướng Clinton đã giải thoát tất cả họ vào tháng trước, nhưng không ai trong vùng lãnh thổ của Patriot tuân theo mệnh lệnh, vì vậy nô lệ của họ đã chạy trốn đến với chúng tôi. Thành thật mà nói, chúng tôi không có đủ chỗ ở cho họ. Nhưng cô không thể quở trách một người đàn ông thèm khát tự do.”
“Tất nhiên là không,” Cecilia lẩm bẩm, liếc qua vai. Khi cô quay trở lại với viên trung úy, anh ta đã ở lối vào Nhà trọ Đầu Quỷ.
“Chúng ta đến nơi rồi,” anh ta nói và giữ cửa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cô bước vào và sau đó tránh đường để anh ta có thể xác định vị trí chủ quán trọ. Nắm chặt chiếc vali ít ỏi của mình trước mặt, Cecilia vào sảnh chính của nhà trọ và gian phòng chung. Nó trông rất giống với các nhà trọ ở Anh, ánh sáng lờ mờ, hơi quá đông đúc và với những mảng dính trên sàn nhà mà Cecilia tin là rượu bia. Một phụ nữ trẻ mập mạp di chuyển nhanh chóng giữa các bàn, khéo léo đặt cốc xuống bằng một tay khi cô dọn chén đĩa bằng tay kia. Đằng sau quầy bar, một người đàn ông với bộ ria mép rậm rạp đang loay hoay với chiếc vòi trên thùng, chửi rủa vì nó dường như bị kẹt.
Nó sẽ có cảm giác như nhà nếu không phải gần như mọi chỗ ngồi đều chứa đầy những người lính mặc áo đỏ.
Có một vài phụ nữ ngồi cùng bọn họ, và từ quần áo và thái độ của họ, Cecilia cho rằng họ đáng được kính trọng. Có lẽ họ là những người vợ sỹ quan? Cô nghe nói rằng một số phụ nữ đã cùng chồng đến Thế giới Mới. Cô cho rằng mình cũng là một trong số họ, ít nhất thêm một ngày nữa.
“Tiểu thư Harcourt!”
Giật mình, Cecilia quay về phía một cái bàn ở giữa phòng. Một trong những người lính, một người đàn ông trung tuổi với mái tóc nâu mỏng đang đứng lên. “Tiểu thư Harcourt,” ông ta nhắc lại. “Thật bất ngờ khi thấy tiểu thư ở đây.”
Đôi môi cô hé mở. Cô biết người đàn ông này. Cô ghét người đàn ông này. Ông ta là người đầu tiên mà cô gặp trong hành trình tìm Thomas, và ông ta là người dễ dãi và vô ích nhất trong nhóm.
“Thiếu tá Wilkins,” cô nói, nghiêng người lịch sự ngay cả khi tâm trí cô đang quay cuồng với sự khó chịu. Nói dối nhiều hơn. Cô cần phải đưa ra nhiều lời nói dối hơn, và nhanh chóng.
“Cô có khỏe không?” Ông ta hỏi bằng giọng nói cộc cằn quen thuộc.
“Tôi khỏe.” Cô liếc qua viên trung úy, người hiện đang nói chuyện với một người lính khác. “Cảm ơn ngài đã hỏi thăm.”
“Tôi tưởng rằng cô đã lên kế hoạch trở về Anh.”
Cô nở một nụ cười và nhún vai thay cho câu trả lời. Thực sự, cô không muốn nói chuyện với ông ta. Và cô chưa bao giờ đưa cho ông ta bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô dự định rời New York.
“Phu nhân Rokesby! Ah, bà đây rồi.”
Được viên trung úy trẻ cứu, Cecilia nghĩ thầm. Anh ta đang quay về phía cô, với một chiếc chìa khóa lớn bằng đồng trong tay.
“Tôi đã nói chuyện với chủ quán trọ,” anh ấy nói, “và nói với – “
“Phu nhân Rokesby?” Thiếu tá Wilkins xen vào.
Trung uý bắt lấy sự chú ý khi anh ta nhìn thấy tay thiếu tá. “Thưa ngài,”, anh nói.
Wilkins gạt anh ta ra. “Anh ta vừa gọi cô là Phu nhân Rokesby phải không?”
“Đây có phải là tên của cô không?”
Cecilia chiến đấu chống lại nắm đấm dường như đang túm chặt quanh trái tim cô. “Tôi – “
Tay thiếu tá quay lại nhìn cô với một cái nhíu mày. “Tôi nghĩ cô chưa lập gia đình.”
“Tôi đã,” cô buột miệng. “Ý tôi là – “, chết tiệt, đó không phải là nước cờ hay. Cô không thể kết hôn chỉ trong ba ngày qua. “Tôi đã. Một thời gian trước đây. Tôi chưa lập gia đình. Chúng tôi đều như vậy. Ý tôi là, nếu bây giờ đã kết hôn, một lần là – “
Cô thậm chí còn không bận tâm đến việc hoàn thành câu nói. Chúa ơi, cô có vẻ là loại người ngu ngốc tồi tệ nhất. Cô đã mang lại cho phụ nữ ở khắp mọi nơi một cái tên xấu.
“Phu nhân Rokesby đã kết hôn với Đại úy Rokesby,” viên Thiếu úy nói một cách thiện chí.
Thiếu tá Wilkins quay sang cô với vẻ mặt sấm sét. “Đại úy Edward Rokesby?”
Cecilia gật đầu. Theo như cô biết, không có Đại úy Rokesby nào khác, nhưng vì cô đã vấp phải sự giả dối của mình, cô cho rằng tốt nhất không nên cố gắng ghi điểm bằng một bình luận lén lút.
“Tại sao những – “ Anh ta hắng giọng. “Tôi xin lỗi. Tại sao bà đã không nói điều đó?”
Cecilia nhớ lại cuộc trò chuyện của cô với Edward. Dính vào cùng lời nói dối, cô tự nhắc nhở mình. “Tôi đã hỏi về anh trai tôi,” cô giải thích. “Có vẻ như đó là mối quan hệ quan trọng hơn.”
Thiếu tá nhìn cô như thể cô mất trí. Cecilia biết rất rõ anh ta đang nghĩ gì. Edward Rokesby là con trai của một bá tước. Cô phải là một đứa ngốc để không nói ra mối liên kết đó.
Có một khoảng im lặng nặng nề trong khi viên thiếu tá chớp mắt lại với vẻ gì đó gần gũi, rồi anh hắng giọng và nói, “Tôi rất vui khi biết rằng chồng cô đã trở về New York.” Lông mày anh ta nhíu lại với một chút nghi ngờ. “Anh ta đã mất tích một thời gian, phải không?”
Hàm ý là: Tại sao cô lại không tìm chồng?
Cecilia thêm một chút ớn lạnh nơi cột sống. “Tôi đã biết về sự trở lại an toàn của anh ấy khi tôi nói với ngài về Thomas.” Đây là sự thật, nhưng anh ta không cần phải biết điều đó.
“Tôi thấy rồi,” Anh ta có vẻ có chút xấu hổ. “Xin thứ lỗi cho tôi.”
Cecilia gật đầu với anh ta, với phong thái như thể, cô nghĩ, là của một nữ Bá tước hoặc con dâu của một Bá tước.
Thiếu tá Wilkins hắng giọng, rồi nói, “Tôi sẽ hỏi thêm về việc của anh trai bà.”
“Thêm à?” Cô đã không có ấn tượng rằng anh ta đã thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của cô cho đến hôm nay.
Anh ta đỏ bừng mặt. “Chồng bà sẽ sớm ra viện chứ?”
“Ngày mai.”
“Ngày mai, Bà nói sao?”
“Vâng,” cô nói chậm rãi, chỉ vừa đủ chống lại sự thôi thúc muốn nói thêm, “Như tôi vừa nói.”
“Hai người sẽ ở lại đây tại Đầu Quỷ à?”
“Đại úy và Phu nhân Rokesby đang tiếp quản phòng Đại úy Montby,” tay Trung úy cung cấp thông tin một cách hữu ích.
“Ah, thật tốt cho anh ấy. Một người đàn ông tốt, người đàn ông tốt.”
“Tôi thực sự hy vọng chúng tôi không làm phiền anh ấy” Cô liếc về phía những cái bàn, tự hỏi liệu Đại úy Montby bị đuổi khỏi phòng có ngồi ở một cái bàn nào không. “Tôi muốn cảm ơn anh ấy nếu có thể.”
“Anh ta sẽ rất vui khi làm điều đó,” Thiếu tá Wilkins tuyên bố, mặc dù không có cách nào anh ta có thể biết điều này.
“Vâng,” Cecilia nói, cố gắng không nhìn chằm chằm vào cầu thang mà cô cho là đã dẫn lên giường ngủ của mình. “Rất vui được gặp ngài, nhưng tôi đã có một ngày rất dài.”
“Tất nhiên,” anh ta nói. Anh gật đầu quả quyết. “Tôi sẽ báo cáo lại vào ngày mai.”
“Báo cáo... lại?”
“Với tin tức về anh trai bà. Hoặc nếu không, thì ít nhất cũng là một tính toán cho các dự định của chúng tôi.”
“Cảm ơn ngài,” Cecilia nói, giật mình bởi sự lo lắng mới phát hiện của anh ta.
Thiếu tá Wilkins quay sang tay trung úy. “Ngày mai mấy giờ cậu đưa Đại úy Rokesby về đây?”
Có thật không? Anh ta đang hỏi viên trung úy à? “Lúc nào đó vào buổi chiều,” Cecilia nói ngay, mặc dù cô không biết mình định lên kế hoạch đưa anh về lúc mấy giờ. Cô đợi Thiếu tá Wilkins quay lại với mình trước khi nói thêm, “Ngài Trung úy không biết chắc chắn về kế hoạch này.”
“Bà ấy nói hoàn toàn chính xác,” trung úy vui vẻ nói. “Nhiệm vụ của tôi là hộ tống Phu nhân Rokesby đến nơi ở mới. Ngày mai tôi sẽ trở lại Haarlem.”
Cecilia nở nụ cười nhạt nhẽo.
“Tất nhiên,” Quý ông kia một cách cộc cằn. “Hãy tha thứ cho tôi, Phu nhân Rokesby.”
“Xin đừng nghĩ về điều đó,” Cecilia nói. Nhiều như cô muốn đóng hộp đôi tai của quý ông này, cô biết rằng cô không đủ khả năng để tránh xa anh ta. Cô không chắc chắn về công việc chính xác của anh ta, nhưng dường như anh ta chịu trách nhiệm theo dõi những người lính hiện đang đóng quân ở gần đó.
“Bà và Đại úy Rokesby sẽ ở đây lúc năm giờ ba mươi chiều chứ?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Nếu ngài đến với tin tức về anh trai của tôi, thì có, chúng tôi chắc chắn sẽ ở đây.”
“Rất tốt. Chào buổi tối, Quý bà.” Anh ta cúi gập chiếc cằm nhọn và sau đó nói với người hộ tống của cô, “Trung úy.”
Thiếu tá Wilkins trở lại bàn của mình, để lại Cecilia cùng với viên trung úy, người buông ra một tiếng ồ trước khi nói, “Tôi gần như quên mất. Chìa khóa của Phu nhân.”
“Cảm ơn anh,” Cecilia nói, lấy chiếc chìa khoá phòng từ anh ta. Cô lật nó lại trong tay.
“Phòng số mười hai,” viên trung úy nói.
“Vâng,” Cecilia nói, liếc xuống số “12” to tướng khắc vào tấm kim loại. “Tôi sẽ tự mình đi lên.”
Trung uý gật đầu biết ơn; anh ta còn trẻ và rõ ràng không thoải mái với ý tưởng hộ tống một người phụ nữ đến phòng ngủ của cô ta, thậm chí là một người đã kết hôn như cô.
Đã kết hôn. Chúa ơi. Làm thế nào cô có thể giải thoát bản thân khỏi cái mạng nhện dối trá này? Và có lẽ quan trọng hơn, khi nào? Nó sẽ là ngày mai. Cô có thể đã tự xưng là vợ của Edward, để cô có thể ở bên cạnh và chăm sóc anh khỏe mạnh, nhưng rõ ràng là rất đáng sợ, vợ của Đại úy Rokesby lại đi đong đưa với Thiếu tá Wilkins mình là Tiểu thư Harcourt khiêm tốn.
Cecilia biết rằng mình đã nợ Edward để kết thúc trò hề này càng sớm càng tốt, nhưng số phận của anh trai cô đang bị treo lơ lửng.
Cuối cùng. Cô sẽ nói với anh sự thật. Chắc chắn.
Cô không thể làm điều đó vào ngày mai. Ngày mai cô vẫn phải là Phu nhân Rokesby. Và sau đó...
Cecilia thở dài khi cô nhét chìa khóa vào ổ khóa phòng và quay. Cô sợ mình sẽ phải là Phu nhân Rokesby cho đến khi tìm thấy anh trai mình.
“Hãy tha thứ cho tôi,” cô thì thầm.
Thế là đủ.
Edward có ý định đứng lên, mặc đồng phục và sẵn sàng khởi hành khi Cecilia đến bệnh viện vào ngày hôm sau. Thay vào đó, anh lại nằm trên giường, mặc chiếc áo sơ mi mà anh đã mặc thật sự -không -biết- từ -bao -lâu -rồi và ngủ rất ngon, dường như Cecilia nghĩ rằng anh đã rơi trở lại vào tình trạng hôn mê.
Anh nghe thấy tiếng gọi “Edward”, giọng cô thì thầm bên rìa ý thức. “Edward?”
Anh lầm bầm điều gì đó. Hoặc có thể anh càu nhàu điều gì. Anh không chắc sự khác biệt là gì. Thái độ, có lẽ.
“Ơn Chúa,” cô thì thầm, và anh cảm nhận được, thay vì nghe thấy, cô ngồi xuống ghế cạnh giường anh.
Có lẽ anh nên thức dậy.
Có lẽ anh sẽ mở mắt và cả thế giới sẽ được phục hồi lại với anh. Đó sẽ là tháng Sáu, và sẽ có ý nghĩa rằng đó là tháng Sáu. Anh đã kết hôn, và điều đó cũng có ý nghĩa, đặc biệt nếu anh nhớ cảm giác muốn hôn cô.
Bởi vì anh thực sự thích hôn cô. Đó là tất cả những gì anh nghĩ đêm hôm trước. Hoặc ít nhất là nghĩ nhiều nhất. Ít nhất là, một nửa. Anh đã thô lỗ như người đàn ông kế bên, đặc biệt khi bây giờ anh đã kết hôn với Cecilia Harcourt, nhưng anh cũng có khứu giác, và điều anh thực sự muốn làm lúc này là đi tắm.
Chúa cứu rỗi, anh đang bốc mùi.
Anh nằm yên trong vài phút, tâm trí anh bình thản sau mí mắt khép hờ. Có một cái gì đó khá dễ chịu về sự phản xạ không di chuyển. Anh đã không phải làm bất cứ điều gì ngoài suy nghĩ. Anh không thể nhớ lại lần cuối cùng anh đã tận hưởng sự xa xỉ như vậy là khi nào.
Và vâng, anh nhận thức rõ rằng anh không thể nhớ lại bất cứ điều gì trong ba tháng qua. Anh vẫn còn khá chắc chắn rằng anh đã không trải qua chuyện gì bình yên qua những suy nghĩ của riêng mình, lắng nghe những âm thanh nghẹt thở của vợ bên cạnh anh. Anh đã nhớ lại những khoảnh khắc ngày hôm trước, những khoảnh khắc ngay trước khi anh mở mắt ra. Anh cũng nghe thấy tiếng cô ấy thở. Tuy nhiên, giờ đã khác, anh biết cô là ai. Nghe có vẻ giống nhau, nhưng nó khác.
Thật là kỳ lạ. Anh sẽ không bao giờ tin rằng một ngày nào đó anh sẽ bằng lòng nằm trên giường và lắng nghe một người phụ nữ thở. Mặc dù vậy, cô phát ra nhiều tiếng thở dài hơn anh muốn. Cô mệt mỏi. Có lẽ lo lắng. Có lẽ là cả hai.
Anh nên nói với cô rằng anh đã tỉnh. Thời gian trôi qua.
Nhưng sau đó anh nghe thấy tiếng cô thì thầm, “Em phải làm gì với anh đây?”
Thành thật mà nói, anh không thể cưỡng lại được. Anh mở mắt. “Với anh ư?”
Cô thét lên, nhảy ra khỏi ghế, đó là một kỳ quan khi cô đã không chạm tới trần nhà.
Edward bắt đầu cười. Cười đến đau bụng, xương sườn quặn thắt và siết chặt lấy phổi anh, và ngay cả khi Cecilia lườm anh, tay cô đặt lên trái tim rõ ràng đang đập như ngựa đua, anh cứ cười và cười.
Và cũng giống như trước đây, anh biết rằng đây không phải là điều anh đã làm trong một thời gian dài.
“Anh thức dậy rồi,” vợ anh cáo buộc.
“Tôi chưa,” anh nói, “nhưng sau đó có người bắt đầu thì thầm tên tôi.”
“Đó là từ rất lâu rồi.”
Anh nhún vai, không tỏ ra ăn năn.
“Hôm nay anh trông có vẻ tốt hơn rồi,” cô ấy nói.
Anh nhướng mày.
“Bớt đi một tẹo... màu xám.”
Anh quyết định sẽ rất biết ơn nếu ai đó đưa cho anh một chiếc gương. “Tôi cần cạo râu,” anh nói, tay xoa xoa lên cằm. Không biết nó đã mọc dài ra bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Ít nhất hai tuần. Có lẽ gần ba tuần. Anh cau mày.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có ai biết tôi đã bất tỉnh bao lâu không?”
Cô lắc đầu. “Em không nghĩ là như vậy. Không ai biết anh đã bất tỉnh bao lâu trước khi anh được tìm thấy, nhưng em cho là không lâu lắm. Họ nói vết thương trên đầu anh còn tươi.”
Anh nhăn mặt. Tươi là loại từ người ta thích khi áp dụng cho dâu tây, không phải với hộp sọ.
“Vì vậy, có lẽ không quá tám ngày,” cô kết luận. “Sao vậy?”
“Râu của tôi,” anh nói. “Có lẽ đã hơn 1 tuần kể từ khi tôi cạo râu lần cuối.”
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc. “Em không chắc điều đó có nghĩa là gì,” cuối cùng cô cũng nói.
“Tôi cũng vậy.” Anh thừa nhận. “Tuy nhiên, cũng đáng để lưu ý về nó đấy.”
“Anh có một người hầu không?”
Anh nhìn cô.
“Đừng nhìn em theo cách đó. Em biết rất rõ rằng nhiều sĩ quan mang theo một người hầu.”
“Tôi không có.”
Một khoảnh khắc trôi qua, sau đó Cecilia nói, “Anh có phải rất đói rồi không. Em có một chút nước dùng cho anh, nhưng đó là tất cả.”
Edward đặt một tay lên bụng mình. Xương hông của anh chắc chắn nổi bật hơn so với khi còn nhỏ. “Tôi dường như đã giảm được vài cân rồi.”
“Anh đã ăn gì sau khi em rời đi ngày hôm qua?”
“Không nhiều. Tôi đã thấy đói, nhưng sau đó tôi bắt đầu cảm thấy muốn ói.”
Cô ấy gật đầu, liếc xuống tay trước khi nói, “Em không có cơ hội nói với anh ngày hôm qua, nhưng em đã tự mình viết thư cho gia đình anh.”
Gia đình của anh. Chúa ơi. Anh thậm chí còn không nghĩ về họ.
Mắt anh nhìn vào mắt cô.
“Họ đã được thông báo rằng anh đã mất tích,” cô giải thích. “Tướng Garth đã viết thư cho họ vài tháng trước.”
Edward đưa tay lên mặt, che mắt. Anh có thể tưởng tượng ra mẹ mình. Bà sẽ đau khổ khi tiếp nhận nó.
“Em đã viết rằng anh bị thương, nhưng em không đi sâu vào chi tiết,” cô nói. “Em nghĩ điều quan trọng nhất là họ biết anh đã được tìm thấy.”
“Đã được tìm thấy,” Edward lặp lại. Đây là một từ thích hợp. Anh đã không quay trở lại, anh cũng không trốn thoát. Thay vào đó, anh đã được tìm thấy gần vịnh Kip. Có ma quỷ mới biết làm thế nào mà anh đến được đó.
“Em đã đến New York khi nào?” Anh đột ngột hỏi. Tốt hơn là đặt câu hỏi về những gì anh không biết hơn là đau khổ về những gì anh không nhớ.
“Khoảng nửa tháng trước,” cô nói.
“Em tới để tìm tôi à?”
“Không,” cô thừa nhận. “Em không - Có nghĩa là như em đã nói, em sẽ không ngu ngốc khi băng qua một đại dương để tìm kiếm một người đàn ông bị mất tích.”
“Tuy nhiên, em vẫn ở đây.”
“Thomas bị thương,” cô nhắc nhở anh. “Anh ấy cần em.”
“Vì vậy, em đã đến đây vì anh trai của em,” anh nói.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt thẳng thắn, cởi mở, như thể cô đang tự hỏi liệu đây có phải là một cuộc thẩm vấn không. “Em đã được chỉ dẫn rằng em có thể tìm thấy anh ấy trong bệnh viện.”
“Ngược lại, lại là anh à.”
Môi dưới của cô bị cắn giữa hai hàm răng. “Ồ, vâng. Em không nói về điều đó, em không biết anh đã mất tích.”
“Tướng Garth không viết thư cho em?”
Cô lắc đầu. “Em không nghĩ rằng ông ta đã biết được về cuộc hôn nhân này.”
“Vì thế... Đợi đã.” Anh nhắm nghiền mắt, rồi mở ra. Anh cảm thấy rất khó xử, nhưng có gì đó rất vô lý. Dòng thời gian dừng lại. “Chúng ta đã kết hôn ở đây à? Không, chúng ta không thể làm thế được. Không, nếu tôi bị mất tích.”
“Đây là một cuộc hôn nhân ủy nhiệm.” Mặt cô đỏ ửng, và cô trông gần như xấu hổ khi thừa nhận điều đó.
“Em đã kết hôn với tôi qua ủy nhiệm ư?” Anh hỏi, chết lặng.
“Thomas đã muốn thế,” cô lầm bầm.
“Điều đó có hợp pháp không?”
Đôi mắt cô mở to, và anh cảm thấy mình thật vô dụng. Người phụ nữ này đã chăm sóc anh trong ba ngày khi anh hôn mê, và ở đây anh đang ngụ ý rằng họ thậm chí có thể không kết hôn. Cô không xứng đáng với sự thiếu tôn trọng như vậy. “Hãy quên câu hỏi của tôi đi,” anh nói nhanh. “Chúng ta có thể sắp xếp tất cả những thứ đó sau.”
Cô gật đầu biết ơn, rồi ngáp.
“Hôm qua em có nghỉ ngơi không?”
Đôi môi cô cong lên với nụ cười nhỏ nhất và mệt mỏi nhất. “Em tin rằng đó là do tâm trạng của em.”
Anh trở lại vẻ mặt gượng gạo. “Từ những gì tôi hiểu, tôi đã không làm gì ngoài việc nghỉ ngơi vài ngày qua.”
Cô nghiêng đầu, một sự im lặng.
“Em không trả lời câu hỏi của tôi,” anh đã nhắc nhở cô. “Em đã nghỉ ngơi chứ?”
“Chập chờn thôi. Em nghĩ rằng em đã không thấy an tâm. Đó là do lạ phòng.” Một lọn tóc rơi xuống từ mái tóc của cô, và cô cau mày trước khi nhét nó ra sau tai. “Em luôn cảm thấy khó ngủ vào đêm đầu tiên ở những môi trường mới.”
“Tôi đặt cược rằng em đã không ngủ ngon trong nhiều tuần qua.”
Cô mỉm cười. “Thật ra, em đã ngủ rất ngon trên tàu. Các chuyển động bập bềnh của nó đã ru em ngủ.”
“Em làm tôi ghen tị đấy. Tôi đã dành phần lớn thời gian để vượt qua những cơn nôn mửa của mình.”
Cô cười nhăn nhở. “Em xin lỗi."
“Thật biết ơn vì em đã không ở đó. Tôi dường như không muốn bị bắt quả tang lúc đó.” Anh đã cân nhắc điều này. “Dú sao, lúc đó, tôi cũng trông không kinh khủng như bây giờ.”
“Ồ, ồ..”
“Không tắm, không cạo râu...”
“Edward...”
“Hôi hám.” Anh dừng lại một chút. “Tôi nhận thấy em đã không phản đối tôi về điểm này.”
“Anh có một mùi riêng, à, mùi hương.”
“Và đừng quên rằng tôi đang thiếu một góc nhỏ trong tâm trí.”
Cô lập tức cứng người. “Anh không nên nói những điều như vậy.”
Giọng anh nhẹ nhưng đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô khi anh nói, “Nếu tôi không thể tìm thấy lý do để giễu cợt điều này, tôi hẳn sẽ muốn khóc.”
Cô lặng đi.
“Nói theo nghĩa bóng,” anh nói, thương hại cô. “Em không cần lo lắng. Tôi sẽ không rơi nước mắt đâu.”
“Nếu anh có thể làm như vậy,” cô nói một cách chậm rãi, “Em sẽ không thấy lo lắng nhiều về anh. Em – Em có thể - “.
“Chăm sóc cho tôi? Băng bó vết thương của tôi? Lau khô những dòng nước mắt mặn chát của tôi?”
Đôi môi cô hé mở, nhưng anh không nghĩ cô bị sốc, chỉ là bối rối. “Em không nhận ra anh là một người sùng bái châm biếm như vậy đấy,” cô nói.
Anh nhún vai. “Tôi không chắc tôi là như vậy.”
Cô thẳng người lên một chút khi cô cân nhắc điều này, trán cô nhăn lại thành ba đường ở giữa trán. Cô không di chuyển trong vài giây và chỉ khi một chút không khí lướt qua môi cô, anh mới nhận ra cô đang nín thở. Nó phát ra cùng với một chút âm thanh của cô, gây ra một âm thanh trầm tư.
“Em dường như đang phân tích tôi,” anh nói.
Cô không phủ nhận điều đó. “Đây là một điều rất thú vị,” cô nói, “về những gì anh làm và không thể nhớ lại.”
“Tôi rất khó để xem nó như một sự theo đuổi học thuật,” anh nói không có sự bực bội nào, “nhưng bằng mọi cách, em nên làm như vậy. Bất kỳ đột phá nào cũng sẽ được đánh giá cao.”
Cô chuyển sang chỗ ngồi của mình. “Anh có nhớ được gì mới không?”
“Kể từ hôm qua à?”
Cô gật đầu.
“Không. Ít nhất thì tôi cũng không nghĩ vậy. Thật khó để nói khi tôi không nhớ những gì mà tôi không thể nhớ. Tôi thậm chí không chắc chắn hồi ức bắt đầu từ đâu nữa.”
“Em đã được cho biết anh đã rời đi Connecticut vào đầu tháng Ba.” Cô nghiêng đầu sang một bên, và mái tóc tinh nghịch đó lại rơi ra khỏi vị trí của nó. “Anh có nhớ điều đó không?”
Anh nghĩ về điều này một lát. “Không,” anh nói. “Tôi mơ hồ nhớ lại việc được lệnh đi đến đó, hay đúng hơn là tôi sẽ được lệnh sẽ phải đi đến nơi đó...” Anh dụi bàn tay lên một bên mắt. Điều đó có nghĩa là gì? Anh ngước nhìn Cecilia. “Mặc dù tôi không biết tại sao.”
“Cuối cùng, ký ức sẽ trở lại với anh,” cô nói. “Bác sĩ nói rằng khi đầu bị chấn động, não cần có thời gian để phục hồi.”
Anh cau mày.
“Trước khi anh tỉnh dậy,” cô giải thích.
“À”
Họ ngồi im lặng một lúc, và rồi, với một cử chỉ vụng về về phía vết thương của anh, cô hỏi, “Có đau không?”
“Đau như quỷ.”
Cô đứng lên. “Em có thể lấy cho anh chút thuốc giảm đau.”
“Không,” anh nói nhanh. “Cảm ơn em. Tôi thà giữ một cái đầu tỉnh táo.” Sau đó, anh nhận ra một tuyên bố nực cười đó là, tất cả mọi thứ cần được xem xét. “Hay ít nhất cũng phải tỉnh táo để nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trong ngày cuối cùng.”
Khóe môi cô nhếch lên.
“Đến đây,” anh nói. “Và cười lên.”
“Em thực sự không thể.” Nhưng cô đã cười. Chỉ một chút thôi.
Và âm thanh thật đáng yêu.
Rồi cô ngáp.
“Ngủ đi,” anh thúc giục.
“Oh, em không thể. Em chỉ vừa mới đến đây.”
“Tôi sẽ không nói chuyện nữa.”
Cô đưa mắt nhìn anh. “Anh sẽ nói chuyện với ai?”
“Một điểm công bằng, anh thừa nhận. “Nhưng vẫn vậy, rõ ràng là em cần ngủ.”
“Em có thể ngủ tối nay.” Cô ngọ nguậy một chút trên ghế, cố gắng lấy một chút thoải mái. “Em chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.”
Anh cười khúc khích.
“Đừng có chế giễu,” cô cảnh báo.
“Em có thể làm gì? Em thậm chí còn không nhìn thấy tôi đến.”
Cô mở một mắt. “Em có phản xạ xuất sắc đấy.”
Edward cười khúc khích vì điều đó khi cô quay lại với biểu hiện nghỉ ngơi. Cô lại ngáp, lần này thậm chí không cố gắng che đậy nó.
Đó có phải nghĩa là kết hôn không? Người ta có thể ngáp thoải mái? Nếu vậy, Edward cho rằng cần điều tra thêm về nó.
Anh nhìn cô khi “cô đang để mắt nghỉ ngơi.” Cô ấy thật đáng yêu. Thomas đã nói em gái của anh ấy rất xinh đẹp, nhưng có vẻ, anh em họ rất hợp nhau. Anh nhìn thấy những gì Edward cho rằng anh đã nhìn thấy ở chính em gái Mary của mình: một khuôn mặt đẹp với tất cả các đường nét ở đúng vị trí. Ví dụ, Thomas sẽ không bao giờ nhận thấy rằng lông mi của Cecilia tối hơn một chút so với tóc của cô, hoặc khi nhắm mắt lại, chúng tạo thành hai vòng cung mỏng manh, gần giống như một vầng trăng khuyết.
Đôi môi cô đầy đặn, mặc dù không phải theo cách mà các nhà thơ như một nụ hồng hoang dã. Khi cô ngủ, chúng không chạm vào nhau, và anh có thể tưởng tượng được tiếng thì thầm của hơi thở giữa hai làn môi.
“Anh có nghĩ rằng anh có thể chuyển đến Nhà trọ Đầu Quỷ trong chiều nay không?” cô hỏi.
“Tôi nghĩ rằng em đang ngủ.”
“Em đã nói với anh, em chỉ cần để đôi mắt của em nghỉ ngơi một chút.”
Cô không nói dối. Cô đã không nâng mi mắt lên khi nói.
“Tôi nên làm thế,” anh nói. “Bác sĩ muốn gặp tôi một lần nữa trước khi tôi đi. Tôi tin phòng có thể chấp nhận được phải không?”
Cô gật đầu, mắt vẫn nhắm nghiền. “Anh có thể thấy nó hơi nhỏ.”
“Còn em thì không à?”
“Em không đòi hỏi phải có chỗ ở rộng.”
“Tôi cũng không.”
Cô mở mắt ra. “Em xin lỗi. Em không có ý ám chỉ rằng anh đã đòi hỏi.”
“Tôi đã trải qua nhiều đêm ngủ lều. Một căn phòng với một chiếc giường sẽ là điều xa xỉ. Chà, ngoại trừ điều này, tôi cho rằng,” anh nói, nhìn về khu vực bệnh viện tạm thời. Các ghế dài của nhà thờ đã được di chuyển vào các bức tường, và những người đàn ông đang nằm trên những cái võng hoặc giường đủ màu sắc. Một số nằm ngay trên sàn nhà.
“Thật đáng buồn,” cô nói khẽ.
Anh gật đầu. Anh nên biết ơn. Anh vẫn còn đầy đủ chân tay và cơ thể. Yếu, có lẽ, nhưng anh sẽ lành. Một số người đàn ông khác trong phòng không được may mắn như vậy.
Nhưng anh vẫn muốn ra ngoài.
“Tôi thấy đói,” anh bất ngờ tuyên bố.
Cô ngước lên, và anh thấy khá thích cái nhìn hoảng hốt trong đôi mắt kinh ngạc của cô.
“Nếu bác sĩ muốn gặp tôi, ông ta có thể - “ Edward hắng giọng. “Ông ta có thể tìm tôi ở Nhà trọ Đầu Quỷ.”
“Anh có chắc không? Em không muốn – “.
Anh ngắt lời cô bằng cách chỉ về phía một đống vải đỏ tươi và tan nát trên một chiếc ghế dài gần đó. “Tôi nghĩ rằng, đồng phục của tôi ở đó. Em có thể vui lòng lấy nó cho tôi không?”
“Nhưng, bác sĩ – “
“Hoặc tôi sẽ tự làm điều đó và tôi cảnh báo em, tôi đang cởi trần dưới chiếc chăn này đấy.”
Má cô đỏ rực, không quá đỏ như màu chiếc áo khoác của anh, nhưng cũng gần như thế và đột nhiên một câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu anh:
Một cuộc hôn nhân ủy nhiệm.
Anh: Đã ở Connecticut trong vài tháng trước.
Cô: Mới ở New York hai tuần.
Thảo nào anh không nhận ra mặt cô. Anh chưa bao giờ gặp cô ấy trước đây.
Cuộc hôn nhân của họ?
Nó chưa bao giờ được hoàn thành.