Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4917 / 19
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ừa từ trong trường đi ra, Hương Thủy đứng lại khi nhìn thấy Sầm Giang:
- Hết đau tay rồi hay sao mà đi đón tôi vậy?
- Ừ, hết rồi. Để cám ơn nên hôm nay mang con ngựa sắt này đến đây mời Hương Thủy đi uống nước.
- Nhưng mà tôi muốn đến nhà anh Nam Giao cái đã!
- Chi vậy? Lại lo cho cái anh chàng lông bông, đánh lộn dở ẹc nhưng lại hở tí là muốn đánh lộn.
- Cải giọng của anh... hình như pha mùi... Hoạn Thư...
- Đứt đuôt Hoạn Thư chứ hình như gì nữa! Tôi đang phấn chấn để thành rể đông sàng của ba cô đây, cho nên tôi muốn đánh bại gã Nam Giao.
Cho là Sầm Giang nói đùa, Hương Thủy bật cười, đưa tay lên trán Sầm Giang, đùa:
- Hình như anh đã bị sốt lên đến ba mươi chín độ thì phải.
- Chắc vậy! Ngồi lên đi!
- Nhất định rủ tôi đi?
- Ừ! Còn muốn tôi chớ đến nhà Nam Giao, tôi cũng sẵn lòng. Cô biết yêu đơn phương khổ rồi chứ?
- Này, đừng có nói với tôi là anh đang yêu đơn phương tôi!
- Có gã con trai nào không rung động bởi có một ngày cô ấy xuất hiện ở nhà mình, bắt mình đi bác sĩ khi đang ốm, làm cho bà ngoại mình vui và gã đã cả gan vứt bỏ cái câu ''đỉa đeo chân hạc" để yêu cô gái ấy.
Giọng nói nghiêm chỉnh, Hương Thủy nhìn Sầm Giang đăm đăm:
- Anh biết là tôi xem anh như bạn và trái tim tôi cũng chỉ dành cho anh Nam Giao?
- Biết! Nhưng đã yêu thì cứ yêu, như Pascal nói vậy:
"Con tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không hề biết đến". Lên xe đi chứ!
Bỗng dưng Sầm Giang làm cho Hương Thủy lúng túng, cô ngồi lên sau xe Sầm Giang. Hôm nay anh ta ăn nhiều ớt hay sao mà bỗng dưng bị lột lưỡi nói như con nhổng, dám nói yêu cô không chút ngại ngùng. Chiều nay anh mặc áo mới và mái tóc cũng mới đi cắt nữa.
Đôi vai rộng phía trước, cái dáng vẻ đầy phong cách, bản lĩnh lắm chứ. Tiếc rằng trái tim của cô chỉ dành cho một người. Chạy xe đi hòa vào dòng xe trên đường, Sầm Giang lắc nhẹ đầu. Hôm nay anh cũng gan đấy chứ, nhưng là anh nói sự thật điều thầm kín của trái tim mình. Nếu như không có cuộc gặp mặt với ông Trương, mãi mãi chưa bao giờ anh dám nói ra điều thầm kín của trái tim mình.
Sầm Giang đưa Hương Thủy đến quán nước và gọi hal ly nước trái cây.
- Uống đi, rồi tôi đưa đến nhà Nam Giao. Thực ra là...do ba Hương Thủy thuê tôi đấy. Ông nói không bao giờ ông bằng lòng Nam Giao, ông sợ cô khổ.
Hương Thủy chớp nhẹ mắt cúi đầu:
- Anh không nói thì tôi cũng lờ mờ đoán được. Cám ơn anh nghen.
- Tôi cũng nói rõ với ông là cô thuê tôi đóng vai bạn trai của cô. Xem như tôi đòn xóc hai đầu, nhưng nếu đứng về phe cô thì tôi nhất định đứng. Bởi vì tình yêu là cảm xúc và rung động, Hương Thủy có quyền sống theo điều trái tim mình muốn.
- Cám ơn.
Hương Thủy đưa tay ra bắt tay Sầm Giang, siết mạnh:
- Chúng ta mãi mãi là bạn.
Vâng, mãi mãi là bạn. Sầm Giang xác định với lòng mình như thế.
Anh biết em yêu anh.
- Nam Giao nghiêm chỉnh nhìn vào mắt Hương Thủy, cô không né tránh cái nhìn của anh. Nam Giao thở dài kéo Hương Thủy vào lòng mình:
- Anh đang cố gắng quên San San, em tin không?
Hương Thủy gật nhẹ đầu:
- Anh không cần cố gắng, vì em hiểu khi đã yêu một người thì không dễ dàng quên.
- Em sẽ là một cô bé ngốc nghếch, nếu như yêu anh mà không đòi hỏi ở anh tình yêu trọn vẹn cho em.
Hương Thủy mỉm cười:
- Nếu em đòi hỏi sự trọn yẹn, anh có cho em được không? Tất nhiên là không.
Nhưng em tin với tình yêu của em, trái tim anh sẽ rung động và theo thời gian, anh sẽ trọn vẹn là của em.
Nam Giao bật cười:
- Bây giờ thì thông minh rồi, Hương Thủy nũng nịu:
- Người yêu anh thì phải thông minh và cũng hơi ngốc một tí chứ.
- Lém lắm! Anh sẽ sống đàng hoàng không hoang đàng nữa. Trước nhất là vì em, và cũng vì lần này anh nghĩ đến... một mái ấm em tin không?
- Mái ấm?
- Mái ấm đó có anh và em và những đứa con của mình.
Hương Thủy đỏ mặt phụng phịu:
- Chưa gì đã nói...
- Phải nói chứ, anh vừa nói không là kẻ hoang đàng nữa, và anh sẽ cưới vợ.
Nhưng có lẽ ba em... chê anh, ông không thích anh và đang thích Sầm Giang.
Anh ghen với Sầm Giang.
- Em và Sầm Giang chỉ là bạn.
- Anh tin chứ! Còn Sầm Giang, hắn cũng hiểu thân phận hắn rõ hơn ai hết.
Anh và hắn là hai con người, hai tầng lớp khác nhau.
Nam Giao đội nón lên đầu, anh nheo mắt nhìa Hương Thủy:
- Em thấy anh trở thành người tốt rồi chứ? Này nhé, không uống rượu, không đến vũ trường, không đánh lộn, như vậy là anh ngoan lắm rồi.
Hương Thủy ôm cánh tay Nam Giao:
- Em biết anh là người tốt rồi mà. Thưởng cho anh đó.
Hương Thủy hôn nhẹ vào má Nam Giao:
- Hôm nay anh định đi đâu?
- Ra cảng! Cam đoan với em, anh đàng hoàng mà. Mà nà! Anh cũng rất ư là khó chịu, làm gì mà khi em đến với anh cũng là Sầm Giang chở và khi em muốn về cũng là hắn, tại sao phải như thế?
- Nếu như ba em biết em và anh, ông sẽ cấm em, cho người đưa em đến trường và đến giờ tan học thì đưa em về. Ba em vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng em tin ngày nào đó, ba em sẽ chấp nhận anh.
- Anh chán phải làm cái mẫu người ba em thích.
- Anh đừng như vậy mà! Cha mẹ nào không muốn con cái hạnh phúc. Ba em muốn em hạnh phúc, anh hãy chứng minh cho em thấy.
- Anh sẽ vì em mà sửa đổi và...
Nam Giao không muốn nói anh cần tiền cần thế lực của ba Hương Thủy, muốn trả thù Trác và muốn cho San San đau đớn. Chỉ có cách như thế thôi. Tuy nhiên, nói ra tàn nhẫn và tổn thương Hương Thủy nữa. Cô vô tội. Cô chỉ có tội là đã yêu anh. Nếu như anh làm điều gì có lỗi với em, hãy tha thứ cho anh, Thủy nhé.
Nam Giao cụng đầu mình vào đầu Hương Thủy, anh nói khác đi với ý nghĩ trong lòng mình:
- Và vì anh hiểu... chỉ có em là yêu anh thật lòng. Anh tỉnh mộng rồi. Từ nay, anh sẽ cố gắng làm việc cho ba em thấy anh cũng là người có bản lĩnh, đúng không?
Hương Thủy xúc động ôm cổ Nam Giao.
- Em cũng chỉ mong như thế.
- Hương Thủy!
Mới vừa bước vào, Sầm Giang khựng lại vì cảnh thân mật kia:
- Xin lỗi... Hương Thủy! Đã đến lúc cô phải về nhà rồi.
Hương Thủy nhìn đồng hồ tiếc nuối:
- Thời gian sao đi nhanh như vậy không biết.
- Em về đi! - Nam Giao hôn nhẹ vào má Hương Thủy - Ngày mai chúng mình lại gặp nhau.
Bước tới, Nam Giao vỗ lên vai Sầm Giang:
- Cám ơn cậu nghen.
Sầm Giang lắc đầu:
- Tôi làm việc ăn lương mà.
- Nhưng cậu là người làm thuê dễ chịu nhất, có phải khô ng Hương Thủy?
Hương Thủy bật cười:
- Thôi, em về nghen.
Cô hồn nhiên bước theo Sầm Giang.
- Anh Giang! Ngày nay ba tôi có bảo anh gì không?
- Không! Nhưng tốt nhất cô đừng nên xuất hiện ở chỗ đông người với anh Giao.
- Chán ghê! Tại sao ba tôi lại có tình cảm với anh mà ghét anh Nam Giao nhỉ?
Sầm Giang nhún vai, anh không có lời giải thích. Vì người già từng trải, đôi khi họ cũng có cái nhìn của riêng họ. Nam Giao từng yêu San San tha thiết, thế mà anh ta dễ dàng quên, đáp lại tình cảm của Hương Thủy sao? Còn Hương Thủy, dường như bây giờ cuộc đời đang rất tươi đẹp, tươi đẹp với tình yêu được đáp lại, và những người như anh đang nhìn đời bằng cái nhìn màu xám...
Hương Thủy nũng nịu sà xuống bên ông Trương, ôm cánh tay ông, cằm gác lên vai. Ông Trương quay lại cười:
- Muốn mè nheo cái gì đây mèo con?
- Ba à! Con muốn ba giúp anh Nam Giao như ba giúp anh Sầm Giang vậy, nghen ba?
- Con vẫn giữ mối quan hệ với Nam Giao à?
- Ba biết con yêu anh ấy mà. Anh ấy cũng đâu phải là người xấu hả ba?
- Một người xấu vẫn có thể là người tốt. Tuy nhiên với Nam Giao, ba không tin nó.
- Anh Sầm Giang sao ba lại tin?
- Đôi mắt của người già và kinh nghiệm nữa. Con một người hốt rác có thể làm nên sự nghiệp khi anh ta chịu thương chịu khó. Còn Nam Giao... ba không thích nói ra.
- Ba luôn có thành kiến với anh Nam Giao, con biết như vậy.
Hương Thủy giận dôi:
- Bộ ba nói con không biết ba thuê anh Giang đeo đuổi con. Con sẽ không bao giờ hết yêu anh Nam Giao, con sẽ lấy anh ấy.
Ông Trương nghiêm mặt:
- Ba khuyên con hãy lo học đi. Hai năm nữa, ít nhất hai năm nữa ba mới cho con đi lấy chồng. Được, nếu con yêu Nam Giao, con hãy bảo nó chứng minh bản lĩnh của nó đi cho ba thấy. Ba không thể nào yên tâm giao con cho một người xưa nay chỉ biết ăn chơi, xài tiền của cha mẹ. Của núi đi nữa cũng phải tan. Không phải bây giờ gia đình nó khó khăn, ba trở mặt. Nhưng làm con, nó phải biết gánh vác việc gia đình.
Gánh vác như thế nào hả ba, khi bây giờ gia đình anh ấy không còn tiền và cả quyền lực? Một người sa cơ, mình nên giúp người ta hơn là đạp cho người ra rơi luôn.
- Ba không đạp họ, nhưng ba cũng không phải không biết nhận xét ai là người tốt ai là người xấu. Những gì ba nói ra đây là ba muốn giúp con cần phải suy xét, điều này có lợi cho con hơn là mạnh dạn lên án ba.
- Con xin lỗi.
Hương Thủy dụi mặt vào cánh tay cha:
- Con biết anh Sầm Giang cũng là người tốt. Tuy nhiên, con chỉ xem anh ấy như bạn thôi ba ạ.
- Thôi, tùy con quyết định vậy.
- Cám ơn ba.
- Ba ra điều kiện với con nhé!
- Sao hả ba?
- Ba giao cho Sầm Giang và Nam Giao cả hai đứa công việc như nhau, cả hai cùng phấn đấu, nhất định ba không thiên vị và khi đó con cần có sự chọn lựa cho đúng đắn, có chịu không?
Hương Thủy bật cười trêu:
- Ba làm cho con có cảm giác con là công chúa Mỹ Nương và hai người kia là Sơn Tinh và Thủy Tinh vậy.
- Thì cứ xem như thế đi!
Hương Thủy cười vui vẻ. Cô tin Nam Giao sẽ là người đàn ông đầy đủ bản lĩnh lẫn phong cách.
Nhưng Nam Giao không vui chút nào:
- Ba em thử thách anh và cho anh ngang hàng với Sầm Giang, em có thấy quá đáng không Hương Thủy? Chưa bao giờ ông chịu công nhận anh, anh là con trai ông thứ trưởng từng du học nước ngoài. Còn cái thằng Sầm Giang, nó là cái thằng khố rách áo ôm.
- Anh đừng nổi giận mà! Em tin trong cuộc chạy đua, anh thắng Sầm Giang là cái chắc.
- Dĩ nhiên rồi. An.h sẽ hạ Sầm Giang nốc ao.
Hương Thủy vuốt ve cánh tay Nam Giao:
- Và điều quan trọng em chỉ yêu có mình anh.
Một lời nói tình yêu, nhưng chẳng mang đến hạnh phúc cho Nam Giao. Tại sao anh lại tự ái khi mục đích của anh là trả thù. Trả thù! Những nỗi đau San San gây ra cho anh, không dễ dàng quên. Nếu anh còn là con trai của một ông thứ trưởng, San San không bao giờ quay lưng lại với anh. Còn tên khốn kiếp kia, hắn đã gần gũi San San trước mắt anh. Càng nghĩ, tim Nam Giao càng lịm đi trong hận thù ngun ngút...
- Anh nghĩ gì vậy?
- Có nghĩ gì đâu! Anh đang buồn ngày xưa chưa ai dám xem thường anh, vậy mà bây giờ anh bị đặt ngang hàng với một thứ người như Sầm Giang.
- Anh đừng suy nghĩ như vậy mà. Em chẳng đã nói là trái tim em chỉ có mình anh, dù anh thắng hay thua.
- Cám ơn em. Cám ơn em đã yêu anh khi tất cả mọi người đều bỏ anh.
Hương Thủy nép vào vòng tay Nam Giao, anh nâng gương mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô:
- Anh đã bắt đầu yêu em, Hương Thủy.
Hương Thủy khép mắt rung động khi môi Nam Giao đi tìm môi cô, nụ hôn ngọt ngào cho cô cảm giác đê mê. Cô ôm qua cổ anh nồng nàn:
- Em yêu anh.
Sầm Giang đẩy xe ra, anh thảng thốt nhìn xuống chiếc xe xẹp tận vành của mình, như thế này làm sao đến nơi ký hợp đồng cho kịp. Bỏ xe lại, Sầm Giang lao ra đường:
- Taxi!
Lên xe rồi, Sầm Giang mới hoảng hốt:
- Chết mất! Trong túi anh vỏn vẹn có năm chục ngàn sáng nay ngoại đưa cho.
Đồng hồ xe taxi bắt đầu nhảy... bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, bốn mươi bảy...xuống xe chỗ này ư? Còn khá xa, nhưng nếu đến đó phải bảy tám chục ngàn, tiền ở đâu trả?
Bốn mươi chín... Sầm Giang kêu lên:
- Anh dừng xe đi anh tài xế.
- Sao vậy anh bạn, không tới công ty Đại Nam à?
- Không... Tôi quên đã không mang theo nhiều tiền.
Vừa nói, Sầm Giang vừa rút tờ năm chục ngàn trong túi áo ra:
- Anh chạy tiếp nữa, tôi không có tiền trả cho anh đâu. Dừng lại đi, dù tôi đang rất gấp.
Sầm Giang vừa đặt tay lên nắm cửa:
- Anh bạn cứ ngồi đó di, tôị lấy cuốc xe này năm chục vậy. Mà nè anh bạn, tôi hỏi một câu, phải anh bạn là người hôm nọ đánh cướp lầy lại ví tiền giùm một người...
- Vâng...
- Tôi sẽ đưa anh bạn đến nơi. Hèn nào nãy giờ xem mặt quen quen, mấy bữa trước báo có đăng ảnh ông bạn.
Anh chạy nhanh hơn giùm tí nghen.
- OK!
Xe tăng tốc chạy nhanh. Sầm Giang thở phào nhẹ nhõm. Xe tới nơi, chỉ kịp nói hai chữ cảm ơn là Sầm Giang xuống xe chạy nhanh vào cổng công ty Đại Nam. Anh không thấy từ trên lầu cao, Chí Tường há hốc mồm:
Cái thằng quỷ, tao xá xẹp bánh xe của mày, vậy mà mày vẫn đến kịp giờ!
Bi xị cái mặt, Chí Tường vào phòng nói nhỏ vào tai Nam Giao:
- Thằng... quỷ sống nó đến rồi.
Nam Giao cau mày:
- Tao đã bảo mày...
- Thằng đại hà tiện đi xe taxi.
Nam Giao hậm hực. Trong việc ký hợp đồng này, anh không muốn có "bản mặt" Sầm Giang xuất hiện, dù Sầm Giang giỏi tiếng Pháp. Lúc nào làm việc cũng có thằng quỷ sống, đúng là khó chịu.
Sầm Giang lên tới sau khi chạy bộ cầu thang hai tầng, anh đừng lại rút khăn lau mồ hôi xong mới đi vào phòng:
- Xin lỗi, tôi đã đến muộn.
Nam Giao sầm mặt một đống. Anh muốn bỏ túi riêng một số tiền, nhưng lần nào cũng thất bại... Coi chừng có một ngày tao đập gãy xương ống quyển của mày ra. Nhưng không sao, mày không dễ dàng thắng được tao. Bởi vì Hương Thủy chẳng bao giờ yêu mày, tao đang có trong tay lá chủ bài...
Vìệc ký hợp đồng tốt đẹp, công ty đối tác vui vẻ bắt tay Sầm Giang:
- Cậu nói tiếng Pháp rất chuẩn, không thua gì người Pháp chúng tôi.
Sầm Giang khiêm nhường:
- Lúc nhỏ, bà ngoại tôi gởi tôi vào trường dòng, ở đó có hai bà Boeur người Pháp và soeur đã dạy tôi nói, năm đó tôi mới ba tuổi.
Nam Giao quay đi có giấu vẻ mặt khó chịu. Đúng là Sầm Giang trội hơn anh. Nếu không có Sầm Giang, việc ký hợp đồng chưa hẳn thành công, vì anh không biết tiếng Pháp. Nhưng việc Sầm Giang được ca ngợi trước mắt anh, quả là khó chịu.
Chiều xuống thấp, Nam Giao bắt tay bên đối tác để ra về, sầm Giang bước theo:
- Anh cho tôi đi nhờ xe với. Xe tôi bị xì lốp, lúc nãy tôi đến bằng xe taxi.
Nam Giao lạnh lùng:
- Thế à! Nhưng tôi chưa về đâu, Chí Tường phải lái xe đưa tôi đi nữa.
- Tôi quá giang anh một đoạn đường thôi!
Nam Giao leo lên xe. Sẩm Giang lúng túng không hiểu nên ngồi phía trước hay phía sau Nam Giao, Chí Tường gắt:
- Sao còn chưa chịu lên xe?
Sầm Giang mỡ cửa trước leo lên, trong lúc Nam Giao gọi điện cho Hương Thủy vui vẻ:
- À, ký hợp đồng xong rồi, rất thuận lợi. Anh đang trên đương đi gặp em.
Nhớ anh hay sao mà gọi điện cho anh. Thôi nhé, lát nữa gặp... hôn em một trăm cái chịu không?
Nam Giao cố ý nói lớn. Sầm Giang nhìn thẳng tới trước, anh đã dặn lòng mình. Hãy ở vào vị trí của mình!
Nam Giao chồm tới vỗ vai Chí Tường:
- Cậu lái xe cho tôi đi gặp Hương Thủy trước đã!
Xe vừa đến nơi có Hương Thủy đón, Nam Giao bước xuống xe ngay, anh ôm lấy Hương Thủy và hôn cô. Hương Thủy ngượng nghịu:
- Ai lại thế!
Không cho anh hôn à? Chí Tường là friends và Sầm Giang cũng vậy. Sầm Giang, cậu có thấy chúng tôi đẹp đôi không?
Nam Giao lại hôn vào môi Hương Thủy cái nữa. Sầm Giang quay đi, môi anh cắn nhẹ:
- Chí Tường! Cậu không cần đưa tôi đi, tôi sẽ tự đến công ty, xe tôi còn để ở đó.
Sầm Giang bước đi nhanh, anh còn nghe tiếng Nam Giao cười thật to...
- Chiều nay anh vui lắm, lấy cái hên rồi sáng em đãi anh ăn bò viên.
Nam Giao kéo Hương Thủy ngồi vào lòng mình:
- Anh ráng phấn đấu để ba gả em cho anh. Ngày nào em chưa là vợ anh, anh cứ sợ thằng bần tiện đó cướp em.
Hương Thủy phì cười cấu vào tay Nam Giao:
- Sao anh gọi Sầm Giang bần tiện vậy? Anh ấy là người tốt.
Nam Giao hậm hực:
- Hắn tốt với em thôi, còn với anh hắn ra mặt kình chống. Ba em giao anh và hắn một công việc, nhưng lúc nào nó cũng bốc phét tỏ ra hơn anh. Như bữa nay vậy, nó đâu có chịu đi xe hai bánh, đòi đi chung xe ngồi ghế trước bảnh chọe như ông chủ.
- Thôi mà anh, em nghĩ là anh Sầm Giang đôi khi hơi vụng về trong cư xử, chứ anh ấy là người tốt. Ngày anh bị tay em của Trác đánh, nếu không có anh ấy, bọn nó đập anh một trận có nước đi bệnh viện.
Nam Giao khó chịu:
- Em có biết ca tụng Sầm Giang trước mặt anh là như thế nào không?
Hương Thủy phụng phịu:
- Em nói sự thật mà.
- Nhưng anh không thích nghe.
Và như một người ban ơn cho Hương Thủy, anh kéo cô vào mình:
- Anh muốn em yêu anh như ngày nào. Một lời nói của anh, luôn được em ghi nhớ. Em bảo là từng yêu anh đến dại khờ mà, có đúng không?
- Anh Nam Giao.
Đôi môi Nam Giao đi tìm môi Hương Thủy tham lam. Toàn thân Hương Thủy rung động, cô có cảm giác như mình trôi bềnh bồng trên cao. Bỗng... bàn tay Nam Giao luồn vào làn áo trong, Hương Thủy run lên cô giữ tayNam Giao lại:
- Anh Giao!
- Khi yêu nhau, người ta luôn đi đến tận cùng của tình yêu, em không muốn sao? Yêu là cho nhau những cảm xúc, cô bé ngốc ạ.
- Nhưng mà em... Đừng, anh Nam Giao!
- Em làm anh mất vui đi.
Nam Giao giận dỗi buông Hương Thủy ra khi cô cố từ chối anh:
- Anh biết em đang nghĩ đến thằng cù lần đó.
- Sao anh nói như vậy?
- Khi yêu nhau không ai từ chối người mình yêu cả.
Nam Giao đi lại cửa sổ mở rộng ra và châm điếu thuốc hút, vẻ mặt lạnh lùng.
Hương Thủy ngập ngừng đến sau lưng Nam Giao:
- Anh... giận em sao?
- Anh giận anh, có lẽ anh không bằng thằng cù lần đó, em còn phân vân để lựa chọn giữa anh và nó.
Hương Thủy kêu lên:
- Em không có.
- Vậy sao em từ chối anh?
- Em muốn... khi nào chúng mình cưới nhau thì...
- Vậy đám cưới nhé?
Hương Thủy gật đầu, cô không thấy ánh mắt Nam Giao lóe sáng lên. Nam Giao cần địa vị, cần tiền. Còn tình yêu không còn quan trọng nữa khi San San đã rời bỏ anh, vết thương ấy hằn sâu mãi trong lòng Nam Giao, khó mà quên...
Cho một chai rượu nữa!
Nam Giao vỗ bàn gọi to, Chí Tường ngăn lại:
- Đừng uống nữa anh Giao, tháng này nợ nhiều rồi.
- Mày đừng có lo, anh mày sắp giàu rồi.
- Giàu?
- Trước sau gì ông ấy cũng phải bằng lòng cho đám cưới anh mày đã...
Nam Giao hạ thấp giọng đủ cho Chí Tường nghe:
- Anh mày đã ăn cơm trước kẻng.
Chí Tường bật cười:
- Chừng nào đám cưới hả anh?
- Chưa biết! Anh cần phải giàu lại, mày hiểu không?
- Nhưng Hương Thủy yêu anh thật lòng, anh đừng làm khổ Hương Thủy.
- Tao biết! Nhưng hận thù với thằng Trác, tao không thể bỏ qua, cả San San nữa.
- Quên chuyện cũ đi anh! Nghe nói dạo này thằng Trác lãng xê ca sĩ Như ưu ái đặc biệt luôn.
Nam Giao cười lạt:
- Vậy sắp đá San San rồi chứ gì?
- Chị San San vẫn còn mang lại những món tiền khổng lồ cho thằng Trác mà.
Nam Giao cười cay đắng. Uổng công anh xúc tép nuôi cò, cò ăn cho đã, cò dò lên cây. Anh làm tất cả cho San San nhưng rồi cô vẫn quay lưng lại với anh.
Anh biết mình sẽ làm tổn thương Hương Thủy, nhưng thù hận sục sôi thì không thể nào không rửa hận.
Tiếng ồn ào ở cửa, Nam Giao nhìn ra.Tối nay anh biết San San sẽ hát ở đây và cô đang xuất hiện. Khi cô xuất hiện là ồn ào lên, những tên vệ sĩ luôn là cái rào chắn bảo vệ San San.
San San bước vào trong bộ y phục màu đỏ dài đến chân, đường xẻ cao lộ đôi chân thon dài mịn màng. Áo hở vai khá sâu bày gần trọn vẹn đôi ngực quyến rũ.
Cô lấp lánh xâu chuỗi ngọc, lộng lẫy như bà hoàng, cô đi thẳng lên bục. Người dẫn chương trình đang giới thiệu tên San San trong một ca khúc.
Cô ấy vẫn đẹp. Nam Giao sững sờ nhìn San San, tim anh nhói lên nỗi đau.
Đó là người con gái anh theo đuổi. Vì cô, anh làm tất cả.
Tiếng hát của San San đang cao vút trong một điệu nhạc vui tươi sôi động:
Người em áo xanh Chân hay bước nhanh Guốc chưa đủ nhịp Vào trái tim anh...
Đang hát, bắt gằp gương mặt Nam Giao, San San khựng lại một chút, cô...
mỉm cười nhìn anh, nụ cưới khiến Nam Giao muốn ngộp thở. Chúng mình đang là người lạ hay người quen?
San San hát rồi đi luôn ra cửa, Nam Giao hấp tấp đuổi theo:
- San San!
Cô đứng lại vẻ lo sợ:
- Anh đừng đi theo em.
- Tại sao vậy?
- Tại sao thì anh hiểu tại sao mà. Nam Giao! Bây giờ anh có Hương Thủy rồi phải không, nên cư xử tốt với cô ấy.
- Nhưng thật sự là anh không thể nào quên em.
- Đừng yêu em nữa, em không xứng đáng với anh đâu.
Một chiếc xe đỗ lại, Trác bườc xuống quát:
- Còn không mau lên xe!
Anh ta thô bạo kéo San San lên xe. Bất nhẫn, Nam Giao bước lại:
- Cô ấy dù sao cũng là vợ anh mà. Nếu như tôi và cô ấy có nói chuyện cũng là bạn bè cũ thăm hỏi nhau, cô gì quá đáng đâu?
- Tao cấm mày đi theo vợ tao hiểu chưa? Không nhớ từng bị ăn đòn à?
Trác leo lên xe giục tài xế chạy, Nam Giao đứng nhìn theo. Tại San San để bị cư xử như thế. Hắn là cái gì mà phải sợ hắn?
Hai bàn tay Nam Giao nắm lại căm giận. Anh chưa có cách nào để trả thù.
Thù hận đang sụt sôi trong lòng.
Cô Dâu Chạy Trốn Cô Dâu Chạy Trốn - Thảo Nhi Cô Dâu Chạy Trốn