Số lần đọc/download: 1894 / 51
Cập nhật: 2021-07-20 19:02:28 +0700
Máy Phát Hiện Nói Dối
L
ớp tôi có Sandra Morris và Ben Fox là hai đứa con nhà giàu. Cả hai đều thích ra vẻ ta đây. So với những đứa khác ở lớp thì chúng chẳng thiếu gì. Bố mẹ chúng có xe ô tô xịn, to đùng và những ngôi biệt thự khang trang lộng lẫy. Chúng chỉ chơi với nhau và hình như không muốn dính dáng tới lũ ngổ ngáo, ngang ngạnh như tụi tôi.
Ben Fox bao giờ cũng đi giày thể thao mốt mới nhất. Nó cũng biết nó thuộc diện bảnh trai với hai con mắt màu xanh lục và mái tóc vàng ươm. Ben Fox trông chẳng khác gì diễn viên điện ảnh, tôi nói thật đấy mà. Sandra Morris cũng y như thế và nó cũng biết rất rõ điều đó. Nó cũng có cặp mắt xanh biếc và mái tóc vàng au, nước da mịn màng như lụa. Tại sao lại có những người luôn được hưởng những gì tốt đẹp nhất như thế nhỉ? Còn tôi thì mặt chi chít những tàn hương. Tôi đã làm đủ thứ để trị chúng nhưng không ăn thua, chúng vẫn tiếp tục sinh sôi nảy nở và liên tục phát triển. Tức nhất là chúng luôn luôn có mặt đúng vào lúc người ta không muốn. Ông Trời thật không công bằng một chút nào. Nhưng dù sao hôm nay cũng là dịp để tôi tính sổ với bọn nó. Boffin mang theo phát minh mới nhất của mình - máy phát hiện nói dối. Nạn nhân sẽ là Sandra Morris. Nó đã đồng ý để làm thí nghiệm, bởi vì ai cũng biết Sandra là đứa không hề nói dối bao giờ. Điều nó không ngờ tới là Boffin và tôi sẽ bẫy nó bằng những câu hỏi thật hiểm hóc. Boffin có cái đầu tuyệt vời. Những phát minh của nó bao giờ cũng hoàn hảo. Có khi nó còn thông minh hơn cả các thầy cô giáo.
Điều đó thì không ai không biết. Hôm nó mang tới trường kết quả nghiên cứu mới nhất của mình, chiếc máy phát hiện nói dối. Nó vừa đấu hai đầu dây vào tay Sandra vừa nói:
- Đừng sợ, không đau đâu, nhưng bảo đảm là máy vô cùng chính xác.
Boffin ấn nút, ngay lập tức kim bật ra chính giữa bảng số.
Nó bảo:
- Bây giờ thử máy đã nhé, cậu có phải là con gái không?
Sandra gật đầu. Boffin giảng giải:
- Cậu phải trả lời có hay không, rõ chưa?
Sandra trả lời "Có". Kim chỉ ngay về phía có chữ: nói thật. Máy hoạt động có vẻ chính xác. Boffin bảo:
- Giờ cậu thử nói dối nhé! Cậu có phải con gái không?
Sandra chúm chím cười rất xinh và đáp: "Không!". Cả bọn mỉm cười và hồi hộp nín thở nhìn chằm chằm vào cái kim chỉ chữ: nói dối. Quả thật chiếc máy này là một phát minh siêu hạng!
- Được, tốt rồi. David, cậu có thể nêu 7 câu hỏi, hỏi quá sẽ không đủ pin đâu.
Nói xong Boffin ngồi phía sau cái máy và tí toáy nghịch cái nút. Cái trò này hay đây. Tôi sẽ moi khối chuyện của Sandra Morris và Ben Fox. Thật là tuyệt vời! Tôi nêu câu hỏi thứ nhất:
- Cậu có hôn Ben Fox bao giờ không?
Sandra thẹn đỏ mặt. Ben Fox cũng mặt đỏ tía tai. Thế là tôi tóm trúng gáy cả hai đứa. Tôi biết chắc là chúng nó đã có chuyện với nhau mà. Tôi chỉ muốn phanh phui chuyện này ra mà thôi. Sandra đáp "Không". Cả bọn chúng tôi ngoái cổ nhìn vào cái máy. Kim chỉ vào chữ: nói thật. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ về câu trả lời này. Tôi chỉ còn được hỏi sáu câu nữa. Tôi không thể để chúng nó dễ dàng thoát khỏi tay mình như thế này được.
- Cậu có bao giờ cầm tay Ben Fox không?
Sandra lại trả lời "Không" và cái kim lại chỉ vào chữ nói thật.
Dần dần tôi cảm thấy mình có lỗi. Tại sao tôi lại bày trò này kia chứ? Tôi bèn hỏi khác đi:
- Cậu đã yêu bao giờ chưa?
Mặt Sandra đỏ như gấc. Bây giờ tôi cảm thấy mình thật đê tiện. Mặt thằng Fox cũng đỏ như mặt trời mọc. Sandra trả lời "Có". Kim chỉ vào chữ: nói thật. Đúng ra tôi không nên để bị lôi cuốn vào cái trò này. Tôi tìm cách giải thoát Sandra và Ben khỏi trò đùa tinh quái, tôi sẽ không hỏi tên ai cả, tôi muốn tránh để Sandra không phải tiết lộ tên một người nào hết. Tôi hỏi:
- Người đó có ở trong phòng này không?
Sandra nhìn về phía Ben Fox, mặt cậu ta đỏ rực.
- Có.
Kim chỉ vào chữ: nói thật. Tôi lại hỏi tiếp:
- Mắt cậu ấy màu xanh phải không?
- Không.
- Thế màu nâu à?
- Không.
Tôi không biết phải hỏi gì nữa. Tôi nhìn rất kỹ mọi đứa ở trong lớp. Ben Fox có mắt màu xanh và tôi tin chắc Sandra yêu nó. Tôi bảo Boffin:
- Cái máy này hỏng rồi, tớ thấy ở đây không có đứa nào mà mắt không phải màu xanh hoặc màu nâu.
Boffin nói đốp luôn:
- Nhưng bọn này thấy.
Cả bọn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy mặt tôi đang từ từ đỏ ửng lên và chỉ muốn chui tọt xuống đất. Nhưng tôi vẫn đặt câu hỏi cuối cùng:
- Hắn có phải là một tên ngốc không?
Sandra ngượng chín người, gật đầu "Có", sau đó nó nói thêm một câu rất khẽ:
- Cậu ấy có đôi mắt màu xanh nước biển.