Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Jeanboy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
osh ném chùm chìa khóa lèn mặt bàn thấp, buông người ngồi phịch xuống tràng kỷ rồi không chút quanh co thông báo với Luke là mình đã không thể đổ xăng xe. Anh hứa chừng nào lĩnh được tiền sẽ để ba mươi đô la trong ngăn kéo tủ bếp, anh thấy món tiền đó có vẻ hết sức hậu hĩnh bởi lẽ quãng đường anh chạy xe đâu có xa lắm. Luke nằm dài trên giường, không rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở.
Josh đã chuẩn bị tinh thần nghe một tràng trách móc, chứ không phải việc cậu bạn lờ tịt anh đi như thế. Anh sẽ không để mình bị lôi kéo vào trò chơi nhỏ này. Anh cầm một miếng pizza mua dọc đường đang bắt đầu nguội lạnh rồi vớ lấy một tờ báo khi đi ngang qua.
- Tối nay cậu sẽ tự tay đổ đầy bình xăng, tớ không phải thuộc hạ của cậu, cuối cùng Luke cũng buột miệng.
- Tối nay sao?
- Cậu nên nhớ là tớ đã làm việc vất vả, trong khi cậu rong chơi hái hoa bắt bướm...
Josh hiểu là trong lúc anh đi vắng đã xảy ra chuyện gì đó.
- Cậu đã thu được kết quả gì rồi sao? anh vừa hỏi vừa đứng phắt dậy.
- Có lẽ vậy...
- Được đấy, tớ chỉ đi có vài tiếng thôi mà!
- Cậu đã biệt tăm cả một ngày một đêm trời, và ngày hôm sau nữa, trong khi mình tớ cáng đáng toàn bộ công việc.
- Đâu có, trong khi cậu áp dụng một ý tưởng mà tớ đã bàn bạc với cậu đấy chứ.
- Nếu cậu tự đầu độc mình bằng cái thứ đồ ăn ghê tởm ấy xong rồi thì chúng ta có thể đến Trung tâm dạo một vòng, Luke nói rồi mang theo một phần bánh pizza.
Nửa giờ đã trôi qua kể từ khi họ rời khu học xá, trên cả quãng đường ấy Luke không hé miệng lấy nửa lời. Anh rời xa lộ để lái xe sâu vào một vùng ngoại ô xa xăm.
Chiếc Camaro rẽ vào một phố nhỏ vắng tanh hai bên là những nhà kho sầu thảm. Luke lái xe chậm lại khi đến gần một tòa nhà ốp gỗ ngang màu trắng. Anh lái vòng quanh tòa nhà rồi dừng trước cánh cổng trượt dọc theo hàng rào bên trên có gắn đầy thép gai. Anh hạ cửa kính xe, lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ rồi nhét vào khe đọc. Một chiếc camera xoay quanh trục trước khi cánh cổng mở ra.
Luke đi đỗ xe. Hai anh chàng đi về phía cánh cửa kim loại nặng nề được bảo vệ bằng hệ thống nhận diện vân tay. Họ lần lượt áp bàn tay lên đó trước khi lọt vào bên trong tòa nhà, thông qua một buồng thông áp.
Trung tâm, người ta gọi nó như vậy, là một phòng thí nghiệm tư, tài sản của công ty Longview, bản thân công ty này lại thuộc một tập đoàn kinh tế lớn.
Hàng trăm nhà khoa học thường lui tới chốn này và làm việc hầu như tự chủ. Một trong những nét đặc thù của Trung tâm là sự đa dạng về các lĩnh vực nghiên cứu. Công nghệ nano, công nghệ sinh học, sinh học phân tử, tin học, robot học, trí thông minh nhân tạo, khoa học thần kinh chỉ là một vài trong số đó. Ngoại trừ nhân lực khung, tất cả các nhà nghiên cứu đều có hai điểm chung. Không ai trong số họ quá ba mươi tuổi và đều đang là sinh viên bậc đại học được Longview tài trợ học phí. Nhưng nét độc đáo đáng kể nhất của Trung tâm là chuyện lựa chọn những dự án nghiên cứu mà bất cứ cơ quan khoa học nào khác cũng sẽ đánh giá là không tưởng, hoặc đơn thuần là hư cấu. Triết lý của những người điều hành và cấp vốn cho Longview đều nằm trong câu ngạn ngữ được ghi trên tường các phòng nghỉ: “Chẳng gì mau chóng xảy ra bằng điều bất khả.”
Josh và Luke, cũng như tất cả những nhà nghiên cứu đang cộng tác với Trung tâm, đều chưa từng gặp ông chủ của họ, mà chỉ gặp người trung gian đã liên lạc với họ để thông báo rằng hồ sơ dự tuyển của họ được chấp nhận. Ngày đầu tiên, giáo sư Flinch là người đón tiếp họ, cho họ ký vào bản quy chế, bản hợp đồng bảo mật và giấy vay nợ khoản tiền học phí, gắn với số phận của họ trong vòng ít nhất là mười năm.
Và trong khi Josh theo chân Luke tiến về phía phòng làm việc chung của hai người, anh bất chợt nhớ đến Hope, dường như anh đang nghe thấy cô thì thầm bên tai: “Luke cũng đã bán linh hồn mình rồi sao?”
Luke mở một chiếc tủ hấp bên trong duy trì mức nhiệt ổn định 37,2 độ C, lôi ra nhiều hàng giá để ống nghiệm trên mặt trước vỉ để lấy ra một chiếc hộp thủy tinh khuất đằng sau. Bên trong chiếc hộp này là một khay đựng chín mươi sáu đế đỡ.
Anh đặt chiếc hộp lên bàn, lấy một ống hút thí nghiệm, nhẹ nhàng hút ra thứ chứa bên trong khoảng một chục hốc rồi chia đều lên các phiến kính. Sau khi đã chuẩn bị các mẫu tiêu bản, anh đặt chúng lên mâm kính hiển vi, cúi đầu nhìn vào các ống kính, thực hiện vài ba điều chỉnh rồi nhường chỗ cho Josh.
- Tớ để cậu tự ghi nhận nhé.
Josh dán mắt vào các ống kính hồi lâu rồi ngẩng đâu lên.
- Cậu có thể nhìn chán mắt thì thôi, Luke tiếp lời, suốt quãng thời gian cậu vắng mặt tớ chỉ làm có mỗi việc đó và tớ đã kiểm tra cả trăm lần rồi, không lần nào giống lần nào hết. Đừng phấn khích vội, ta mới chỉ dò dẫm bước đầu thôi, nhưng cậu đã nhìn chính xác rồi đó, những nơ ron mà tớ trích ra từ não bộ con chuột thí nghiệm của chúng ta đã tự tập hợp trên mỗi con chip silic và tự động tạo thành một mạng lưới[1].
- Quá đỉnh! Josh thốt lên rồi ôm chầm lấy Luke. Chúng đang hoạt động chứ?
- Tớ còn chưa biết gì về những đặc tính của chúng, tớ muốn để chúng tiếp tục phát triển thêm vài ngày nữa, sau đó, chúng ta sẽ thử chúng và sẽ thấy rõ thôi.
- Cậu có kể chuyện này với ai không? Josh hỏi, vẻ lo lắng.
- Dĩ nhiên là không, cậu nghĩ tại sao tớ lại gọi điện cho cậu suốt nào.
- Còn ngày mai, trong buổi họp hằng tuần thì sao? Josh vừa hỏi vừa liếc mắt về phía một trong những chiếc camera đang ghi hình căn phòng.
Các phòng họp, phòng làm việc và phòng thí nghiệm được liên kết bằng hệ thống mạng nội bộ cho phép mỗi phòng nói trên bổ sung hoặc tham khảo các báo cáo về những thí nghiệm mà toàn bộ các nhà nghiên cứu đang tiến hành. Nhưng không thiết bị nào trong số đó được kết nối với thế giới bên ngoài. Tối thứ Ba hàng tuần, một ủy ban sẽ chọn ra những bước tiến triển được đánh giá là thú vị nhất để đệ trình lên cộng đồng các nhà nghiên cứu, họ buộc phải tham khảo nó không chút chậm trễ.
“Ngày nay, không có tiến bộ khoa học đúng nghĩa nào không mang tính tập thể và liên bộ môn,” giáo sư Flinch, “ông chủ” duy nhất mà họ phải báo cáo, đã giải thích như vậy. “Thứ mà các bạn khám phá ra có thể không mang lại bất cứ lợi ích nào cho các bạn, nhưng biết đâu lại mang tới điều gì đó cốt yếu cho công trình nghiên cứu của một trong số những đồng nghiệp của các bạn. Ý kiến trái chiều và sự tự do mà các bạn có được ở đây, tự do dám tưởng tượng ra mọi thứ, là để không chừa bất cứ khoảng trống nào cho cái tôi của các bạn. Longview là một đội, chúng ta không phát minh sáng chế ra tương lai mà chúng ta sẽ khám phá tương lai. Cơ may đặc biệt mà các bạn có được này đòi hỏi ở các bạn sự nhún nhường cao nhất. Bất cứ ai vi phạm quy tắc này đều không có chỗ ở đây, các bạn đừng bao giờ quên điều ấy.”
Josh dán mắt vào chấm sáng đỏ của camera, ngỡ vẫn nghe thấy những lời đó văng vẳng bên tai.
- Đừng hoang tưởng như thế chứ, Luke rên rỉ. Tớ không nghĩ họ rình rập nhất cử nhất động của chúng ta đâu. Vả lại chúng ta chẳng che giấu điều gì hết, tớ chỉ muốn chúng ta dành thêm thời gian để xác minh xem có phải mình đã thực sự đạt được một thành tựu không thôi. Tớ chẳng thà chấp nhận rủi ro đó còn hơn là biến mình thành trò cười trước mặt những người khác.
- Chúng ta đã rã đông bốn nghìn nơ ron trích ra từ não bộ một con chuột, đã thành công trong việc cho chúng bám vào các vi mảng silic, chúng ta đã trả lại sự sống cho chúng theo một chu trình sưởi ấm tỉ mỉ đến mẫu mực, đã cung cấp cho chúng những chất dinh dưỡng chủ yếu để chúng thức dậy và sống sót, và những nơ ron này đã tự động liên kết lại để liên lạc với nhau, thế mà cậu còn lo sẽ tự biến mình thành trò cười sao?
- Trong phòng thí nghiệm kế bên, Luke thì thào, sáu trong số các đồng môn của chúng ta đã làm lại thí nghiệm của Mussa-Ivaldi, nhưng lần này là với máy dò thính giác. Khi họ phát một vài tần số âm thanh nào đó, con robot nhỏ của họ sẽ tiến bước, họ điều khiển nó quay sang phải, sang trái hoặc lùi bước. Bộ xử lý duy nhất cho robot của họ là não bộ của một động vật lưỡng cư được bảo quản trong dung dịch dinh dưỡng. Ngày mai họ sẽ thông báo kết quả này, tớ không muốn chúng ta bị nẫng mất vị trí ngôi sao, vậy thôi.
- Tớ nghĩ cậu thực sự gặp vấn đề trong khoản tự tin. Tóm lại, chúng ta sẽ làm như ý cậu. Đúng là họ đã thành công vụ đó à, lũ khờ kế bên ấy?
- Tớ nghe thấy họ chúc tụng nhau trong hành lang.
- Có thể chỉ là để chọc tức cậu chôi.
- Không đâu, tớ cam đoan với cậu là trong số những người tớ quen biết, cậu là kẻ duy nhất thích quấy quả người khác.
Josh kéo Luke về phía góc chết của chiếc camera.
- Ngày mai chúng ta sẽ gộp mười trong số những con chip này vào một tấm bảng rộng hơn rồi liên kết chúng lại với nhau. Ta sẽ quẳng cho chúng một thuật toán đơn giản rồi quan sát xem chúng thực thi thế nào. Ta phải có khả năng đo đếm năng lực tính toán của chúng và nhất là, phát hiện xem khi chúng đã hợp nhất được với nhau rồi, năng lực này sẽ tăng trưởng theo kiểu tuyền tính, hàm logarit hay số mũ.
- Rồi sau đó? Luke hỏi.
- Chúng ta sẽ thử sao chép cái mà chúng ta đã dạy chúng làm trên những thành phần điện tử đơn giản. Giờ thì ta về nhà thôi, tớ kiệt sức rồi, đêm qua tớ không ngủ được mấy.
Ngay khi chiếc ô tô thoát ra ngoài phạm vi hoạt động của máy gây nhiễu sóng do trung tâm trang bị, Josh kiểm tra điện thoại di động. Hope không để lại tin nhắn nào.
- Cậu đã ngủ với cô ấy rồi hả? Luke hỏi trong lúc lái xe tiến vào xa lộ.
Josh cất điện thoại vào túi áo khoác rồi hạ cửa kính xe.
- Vậy là cậu đã ngủ với cô ấy rồi, Luke kết luận.
- Ai bảo với cậu là tớ đã ở cùng Hope?
- Cậu vừa tự phản thùng mình rồi, vả lại cả hai người đều bùng học.
- Cậu yên tâm đi, cô ấy không muốn làm việc cùng bọn mình đâu, cuối cùng Josh cũng thổ lộ.
- Chúng ta đã thỏa thuận tớ chính là người sẽ đề cập chuyện đó với cô ấy cơ mà, cậu đã nói với cô ấy những gì thế?
- Không có gì cụ thể đâu, chỉ là một cuộc trò chuyện chung chung về những gì tớ quan tâm thôi mà.
- Các cậu chỉ nói về sex hả?
- Thỉnh thoảng cậu cũng ngốc lắm, Luke ạ; à không, thực ra là khá thường xuyên.
- Nếu cậu không đả động gì đến chuyện này, vậy thì cô ấy từ chối cái gì mới được chứ?
- Cô ấy không từ chối, tớ chỉ cảm thấy thái độ chống đối của cô ấy, vấn đề đạo đức, tớ cho là vậy.
- Bởi vì cậu vụng về quá chứ sao. Giá như cậu để tớ tiến hành vụ này thì đã...
- Vậy thì cậu cứ việc thuyết phục cô ấy, vì cậu khôn lanh hơn tớ mà. Vả lại tớ tưởng tớ phải chọn giữa dự án của bọn mình và chuyện tình cảm riêng tư.
- Rốt cuộc, chúng ta cũng đến nơi!
- Với tốc độ cậu rề rà trên đường, tớ thấy ngạc nhiên là chúng ta đến nơi đấy, dù là nơi nào đi nữa.
- Tớ biết một khi đặt ra cho cậu điều kiện này, cậu sẽ không có ý tưởng nào khác ngoài vi phạm nó. Giờ thì mọi việc sáng tỏ rồi.
- Có lẽ là sáng tỏ với cậu, còn với tớ thì vẫn mơ hồ lắm. Tớ nghĩ đáng lẽ cô ấy nên để lại cho tớ một tin nhắn... Khoan đã, cậu thao túng tớ đấy à?
- Hope có tình cảm với cậu, không thể ngốc đến mức nghi ngờ điều ấy. Nếu đêm trước hai người đã ngủ cùng nhau, tớ cho là không phải vì cô ấy chỉ muốn làm tình đâu.
- Cậu thì biết gì về chuyện đó?
- Bởi vì đấy là ý định của cậu chứ gì?
- Ôi không, Josh nổi cáu. Lần này tớ nghiêm túc, thực sự nghiêm túc.
- Đúng như tớ nói, rốt cuộc chúng ta cũng đến nơi! Tớ vui vì thấy mình không phải người duy nhất tiến bộ trong hai mươi tư giờ qua.
- Tớ đã bảo với cậu là đôi khi cậu làm tớ phát bực lên chưa nhỉ?
- Thường xuyên ấy chứ, và chuyện đó chẳng làm tớ thấy phiền chút nào đâu.
- Đừng có lảng sang chuyện khác, điều kiện này chỉ là để...?
- Cậu phải mất bao lâu mới dám mạo hiểm chung giường cùng cô ấy nếu tớ không tác động thêm? Và giờ đây khi không thể nghi ngờ tài năng của tớ nữa, cậu sẽ để tớ thao túng cả cô ấy nữa, để khiến cô ấy muốn được cộng tác cùng chúng ta. Nếu muốn tranh thủ thời gian, chúng ta cần chi viện.
- Tinh thần ganh đua ở cậu thật bệnh hoạn.
- Cậu nghĩ Longview sẽ tiếp tục chi trả học phí cho tất cả những người đang làm việc tại Trung tâm sao? Theo cậu thì năm tới đây, bao nhiêu phần trăm trong số chúng ta sẽ còn trụ lại? Tớ sẽ nói để cậu biết nhé, bởi vì tớ đã nhanh trí hỏi han lớp người đi trước. Khi kết thúc năm đầu tiên, phân nửa số người được nhận vào sẽ nhường chỗ cho những tài năng hứa hẹn hơn, đến cuối năm thứ hai, một nửa khác sẽ không được ký lại hợp đồng. Vậy thì đúng rồi, chúng ta cần những kết quả cụ thể và nhanh chóng, trước khi những người khác làm nên chuyện với kế hoạch của họ.
- Nhất trí, tớ để cậu thử chiêu dụ Hope tham gia vào sự nghiệp của chúng ta, nhưng cấm cậu đem tớ ra làm chiêu trò.
- Tớ thì lại cấm cậu làm cô ấy đau khổ, nếu cậu lừa dối cô ấy, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu! Mà cậu cất ngay cái điện thoại di động ấy đi, để cho cô ấy thở một chút.
Luke đỗ xe dưới chân tòa nhà rồi lên phòng ngủ trước mà không buồn đợi Josh.
Chân Trời Đảo Ngược Chân Trời Đảo Ngược - Marc Levy Chân Trời Đảo Ngược