I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Đứa Trẻ Chạy Nhanh Nhất Khối Lớp Năm
ừ hôm đó cho đến ngày khai giảng vào ngày thứ ba tuần tiếp theo, khi ông Turner đưa Leslie Burke vào lớp năm của cô Myers tại trường tiểu học Lark Creek, Jess đã không hề gặp lại con bé lần nào mà chỉ thấy nó thấp thoáng từ đằng xa.
Leslie vẫn ăn mặc theo kiểu của mình; vẫn chiếc áo màu xanh và chiếc quần cắt cộc cũ kĩ. Chân đi giày nhưng không có tất. Hôm nay cả lớp ăn vận chỉnh tề nên chúng nó hết sức ngạc nhiên khi thấy Leslie xuất hiện trong bộ trang phục như vậy. Sự ngạc nhiên lan nhanh ra cả lớp như hơi ấm từ lò sưởi tỏa ra khắp phòng. Ngay cả Jess hôm nay cũng mặc quần nhung kẻ và áo sơ mi là phẳng phiu.
Phản ứng của các bạn trong lớp hầu như không làm Leslie lúng túng, nó vẫn bình thản, đứng trước lớp, dõng dạc nói: – Xin chào, thế là tôi đã được học cùng lớp với các bạn. – Trong khi cả lớp há hốc miệng nhìn nó chằm chặp còn cô Myers thì đang loay hoay tìm chỗ kê thêm một chiếc bàn nữa cho cô học sinh mới vào. Lớp học quá nhỏ, với năm dãy bàn đã là quá chật rồi.
– Ba mươi mốt học sinh. – Cô Myers cứ lẩm bẩm đếm sĩ số của lớp mình.
– Ba mươi mốt. Chẳng lớp nào có sĩ số vượt quá con số hai mươi chín cả ngoài lớp năm của mình. – Cuối cùng cô Myers quyết định kê thêm một chiếc bàn mới sát tường, ngay gần phía trước bục giảng bài – Hãy ngồi tạm đó đã, Leslie, ít nhất là lúc này vì lớp đông quá! – Nói rồi cô ra hiệu cho ông Turner rời khỏi lớp học.
Leslie lặng lẽ đợi cho đến khi một bạn trai lớp bảy mang thêm chiếc bàn tới để ngay cạnh lò sưởi dưới cửa sổ đầu tiên. Vẫn không gây ra một tiếng động nào, Leslie nhẹ nhàng kéo chiếc bàn về phía trước cho khỏi sát lò sưởi, rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình và một lần nữa nó đưa mắt nhìn cả lớp.
Ba mươi cặp mắt đổ dồn vào chiếc mặt bàn cũ, xước nham nhở. Jess cũng dùng ngón trỏ khoanh tròn hình một trái tim, bên trong có hai từ viết tắt BR+SK và cố đoán xem chiếc bàn này trước kia đã thuộc về ai. Chắc chắn là SK là viết tắt của Sally Kock. Ở lứa tuổi lớp năm, thường thì nữ sinh hay dùng hình tượng trái tim hơn nam sinh. Nhiều khả năng BR là viết tắt tên của Billy Rudd nhưng Billy đã chuyển đến Myrna Hauser từ mùa xuân năm ngoái rồi nên những chữ viết tắt này phải có trên bàn này từ những năm trước rồi…
– Xin mời Jess Aarons, Bobby Greggs, mang những cuốn sổ học lên đây. – Cô Myers cố gắn nụ cười đầu năm học nổi tiếng của mình vào từ cuối của câu. Học sinh lớp lớn đồn đại rằng cô Myers không bao giờ cười, trừ hai trường hợp vào ngày đầu tiên và ngày kết thúc năm học.
Jess đứng dậy đi lên bảng. Leslie mỉm cười và giơ tay như muốn chào khi Jess đi ngang qua bàn mình. Nó gật đầu đáp lại và không thể không cảm thấy ái ngại cho người bạn mới. Chắc con bé cảm thấy vô cùng lúng túng khi phải ngồi ngay phía trước lớp, trong bộ quần áo quá xoàng xĩnh như vậy vào ngày khai giảng. Và nhất là khi nó lại là một học sinh mới, chưa hề quen biết một ai.
Jess đặt những cuốn sách xuống theo lệnh của cô giáo. Quay về chỗ, Gary Fulcher tóm cánh tay khi nó đi ngang qua và hỏi:
– Hôm nay vẫn đi chạy đấy chứ? – Jess gật đầu. Gary cười ngạo mạn. Nó nghĩ nó có thể thắng được mình chắc? Đúng là thằng ngốc. Nghĩ tới đó, Jess cảm thấy như có cái gì đó dâng lên trong lòng. Nó cũng biết là mình đã chạy tốt hơn mùa xuân năm ngoái rất nhiều rồi, và bây giờ Wayne Pettis đã lên lớp sáu, nhất định chẳng bao lâu nữa mình sẽ cho thằng Fulcher này biết tay. Nó đã cố gắng kiềm chế lắm rồi mà vẫn không thể đợi lâu hơn được nữa. Nhất định nó sẽ phải làm cho Fulcher ngã ngửa ra vì ngạc nhiên.
Cô Myers phát những cuốn sách giáo khoa số học cho học sinh như thể cô ấy là Tổng thống của nước Mĩ vậy; mặt lạnh ngắt chẳng biểu hiện một thái độ nào. Jess cảm thấy cô Myers cũng chưa muốn bắt đầu năm học mới ngay và khi không bị giao việc gì, Jess rón rén xé một trang giấy trong vở ra vẽ và ngay lập tức thả mình vào những tưởng tượng bay bổng. Nó phải chọn một nhân vật chính để vẽ và xây dựng thành một câu chuyện. Nó phác họa ra rất nhiều nhân vật núp dưới những con vật khác nhau và đang nghĩ tên cho từng con một. Đương nhiên nó cũng cần có một cái tên để bắt đầu câu chuyện. Nó đang cân nhắc giữa hai cái tên: Con Hà Mã hoảng sợ – tên này cũng tạm được, nhưng có lẽ Herby, con Hà Mã hoảng sợ có vẻ hay hơn. Và nếu lấy tên là Tình huống của con cá sấu lưng khoằm cũng không đến nỗi tồi.
– Vẽ gì đấy? – Gary Fulcher nhoài người cúi sát bàn của Jess. Jess vội khoanh hai cánh tay lại, che trang giấy trên bàn. – Chẳng vẽ gì cả.
– Tao xem nào.
Jess lắc đầu từ chối.
Gary với sang, cố gạt tay Jess sang một bên. – Tao thấy rồi, Tình huống của con cá sấu lưng khoằm. Gary rít lên khe khẽ: – Tao không phá của mày đâu. – Gary vừa nói vừa bẻ gập ngón tay cái của Jess.
Jess cố hết sức lấy tay che bản vẽ của mình và dùng gót giầy nghiến vào ngón chân Gary.
– Ôi! Đau quá!
– Có chuyện gì vậy? – Cô Myers lúc này chẳng thể nào còn giữ được nụ cười mà cô đã phải cố gắng lắm mới có được.
– Nó giẫm vào chân em.
– Ngồi xuống, Gary!
– Nhưng nó…
– Ngồi xuống!
– Jess Aarons. Nếu còn một tiếng động nào từ phía cậu, thì cũng có nghĩa là cậu sẽ không được ra chơi mà phải ở lại lớp chép từ điển đó.
Mặt nóng ran, Jess lặng lẽ cất tờ giấy đang vẽ giở vào ngăn bàn, đầu gục xuống. Suốt cả năm học ấy và cả suốt tám năm học tiếp theo, nó không hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn nhịn được đến vậy.
Bọn trẻ ăn trưa ngay tại lớp học. Chính quyền quận đã hứa tài trợ bữa ăn trưa cho toàn bộ học sinh của trường Clark Creek trong vòng hai mươi năm, nhưng có vẻ như họ chẳng bao giờ cung cấp đủ tiền cả. Jess đã hết sức cố gắng để không bị phạt trong giờ ra chơi. Nó lặng lẽ nhai miếng bánh mì kẹp thịt mà không hề mở miệng ra, mắt nhìn chằm chặp vào hình trái tim khắc trên mặt bàn, mặc cho các bạn xung quanh cười nói râm ran. Theo nội quy, lẽ ra chúng không được phép nói chuyện trong bữa ăn, nhưng hôm nay là ngày khai giảng nên ngay cả cô Myers cũng chẳng chịu để cho cái miệng cá ngão kì dị của mình được yên.
– Eo ôi, nó ăn sữa lên men. – Mary Lou Peoples ngồi cách Jess hai bàn, nổi tiếng là đứa khó chịu nhất lớp năm nói.
– Gọi là sữa chua, đồ ngốc ạ. Mày không xem truyền hình à? – Lần này đến lượt Wanda Kay Moore, một đứa nổi tiếng là kiêu ngạo, ngồi ngay đối diện với Jess lên tiếng.
– Đồ quỷ!
– Lạy chúa, tại sao bọn chúng lại không để cho mọi người được yên? Tại sao Leslie Burke lại không thể ăn cái gì mà nó muốn chứ?
Nó đã quên là mình đang có phốt và đang cố ăn một cách cẩn thận. Nó cúi xuống húp sữa soàm soạp.
Wanda Moore quay lại với vẻ mặt khó chịu. – Aarons. Mày làm gì mà đáng ghét vậy.
Jess lừ lừ nhìn con bé rồi lại húp thêm mấy ngụm sữa nữa.
– Mày ăn uống kiểu gì mà kinh tởm thế!
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa reo lên. Bọn con trai ngay lập tức đã tiến sát cửa.
– Tất cả các bạn trai về chỗ ngồi. – Ôi, lạy chúa. – Các bạn nữ thì xếp hàng ra sân chơi. Bao giờ nữ cũng được ra trước.
Lũ con trai đứng thế thủ ngay cạnh chỗ của mình như bầy bướm mới nở đang cố gắng chui ra khỏi kén. Liệu cô giáo có cho chúng ra chơi không?
– Nào bây giờ đến lượt các bạn trai…– Bọn chúng vội ùa ra sân, trước cả khi cô giáo kết thúc câu nói của mình thì bọn chúng đã ở giữa sân rồi.
Hai đứa ra trước tiên bắt đầu kéo mũi giày tạo nên một đường kẻ. Mưa đã làm sân trường lún lỗ chỗ, bùn cũng đã cứng lại trong suốt mùa hè, nên bọn chúng không thể dùng mũi giày để gạch đường ranh giới được nữa mà phải dùng một cái que. Bọn con trai lớp năm vừa giành được vị trí quan trọng của mình, liên tục ra lệnh cho bọn lớp bốn phải làm thế này hay thế khác. Bọn con trai lớp bốn cố gắng trà trộn vào hội lớp lớn, hi vọng không bị phát hiện ra.
– Bao nhiêu đứa muốn chạy nào? – Gary Fulcher hỏi.
– Tớ…tớ…– Cả bọn nhao nhao trả lời.
– Thế thì nhiều quá, tất cả bọn lớp một, hai và cả lớp ba nữa đều không được tham gia, chỉ trừ anh em nhà Butcher và Timmy Vaughn thôi. Tất cả bọn mày đứng dọc hai bên đường theo dõi thôi.
Lũ con trai dưới tiu nghỉu, ngoan ngoãn rút lui.
– Được rồi! Bây giờ còn lại là hai mươi sáu, hai mươi bảy, cả mày nữa là hai mươi tám, đứng vào đi Greg, Greg Williams chính là cái bóng của Fulcher.
– Nào, tổng cộng chúng mình có hai mươi tám người. Chúng ta lại đếm từ một đến bốn như mọi khi và những người có cùng một số thuộc về một nhóm và sẽ chạy theo từng nhóm.
– Biết rồi! Biết rồi! – Mọi người không còn kiên nhẫn để nghe Gary giảng giải nữa. Jess đang cố gắng hết sức để chứng tỏ chắc chắn năm nay nó sẽ thay thế Wayne Pettis.
Jess thuộc về nhóm số bốn. Như vậy cũng tốt. Nó rất nôn nóng được chạy ngay lập tức, nhưng cũng lại muốn xem mọi người chạy như thế nào sau kì nghỉ mùa xuân. Fulcher thuộc nhóm số một; đương nhiên bao giờ nó cũng là người đi đầu. Jess đứng đút tay túi quần, thò ngón trỏ của bàn tay phải vào cái lỗ rách trong túi và cười nhạo sau lưng Fulcher.
Gary đã về nhất trong nhóm số một thật dễ dàng và còn dư sức để tổ chức cho nhóm số hai chạy tiếp. Một vài đứa con trai lớp bé không đứng xem các anh lớp lớn chạy mà bỏ lên sườn đồi chơi. Jess liếc mắt nhìn, nhận ra có bóng người đi từ trên dốc xuống và vội quay về hướng khác, giả vờ như đang tập trung vào mệnh lệnh của Fulcher.
– Xin chào! Leslie Burke đã đứng ngay bên cạnh.
Jess đứng nhích lui ra một chút. – Chào…
– Bạn có chạy không?
– Chút nữa. – Nếu như Jess không quay lại nhìn thì Leslie lại quay lên sườn đồi, nơi nó vừa mới đi xuống.
Gary bảo Earle Watson ra lệnh cho cả nhóm bắt đầu chạy. Jess chăm chú theo dõi thấy hầu như cả nhóm này không có ai bứt lên được.
Có cuộc ẩu đả gì đó giữa Jimmy Mitchell và Clyde Deal ngay tại vạch về đích và mọi người đổ xô lại xem. Jess thấy Leslie Burke vẫn đứng cạnh mình nhưng không quay lại nhìn.
– Clyde. – Gary Fulcher dõng dạc tuyên bố. – Clyde đã về đích trước.
– Cả hai cùng về đích một lúc mà. – Fulcher, một cậu học sinh lớp bốn cự lại.
– Tôi cũng về đích cùng một lúc mà.
– Clyde đã về đích trước.
Mặt Jimmy Mitchell méo xẹo, cằm xệ xuống. – Tôi về đích trước, Fulcher, anh đứng xa nên đâu có nhìn thấy được.
– Không nói nữa. Clyde Deal đã thắng. – Gary dằn giọng nói, làm ngơ trước sự phản ứng của Jimmy. – Không mất thời gian thêm nữa, tất cả nhóm số ba vào hàng. Nhanh lên.
Jimmy giơ nắm đấm lên cao hét to:
– Không công bằng, Fulcher không công bằng!
Fulcher quay lưng lại đi về hướng vạch xuất phát.
– Tại sao không để hai đứa chạy lại trong vòng bán kết? Như vậy có phải công bằng hơn không nào? – Jess không kiềm chế được nữa cũng hét lên.
Gary đứng sững lại, tiến lại gần và nhìn thẳng vào mặt Jess rồi quay sang nhìn Leslie Burke đứng ngay bên cạnh.
– Mày còn muốn gì nữa đây? – Giọng Fulcher đầy mỉa mai.
– Sắp tới mày còn muốn chạy cùng mấy đứa con gái này chắc?
Jess giận sôi lên, mặt nóng ran. – Chắc rồi! – Jess vội vàng phản ứng.
– Tại sao không? – Vừa nói Jess vừa quay sang hỏi Leslie.
– Cậu tham gia chạy chứ?
– Nhất định rồi! – Leslie vui vẻ nói. – Tại sao lại không chạy chứ?
– Mày không ngại để một đứa con gái chạy thi cùng chứ, Fulcher?
Thoạt đầu Jess sợ Gary thế nào cũng thụi cho nó một quả nên gồng mình lên, nhưng Gary đã quay ngoắt đi để điều hành đợt chạy của nhóm số ba. Mặc dù vậy nó vẫn cố giữ để Fulcher không nghi ngờ rằng thật sự nó cũng có phần ngại.
– Cậu có thể chạy với nhóm số bốn, Leslie. – Jess cố nói to để Gary có thể nghe được, rồi tập trung vào những vận động viên trên sân và tự nhủ mình cũng có thể làm được như Fulcher mà.
Bobby Miller về nhất trong nhóm số ba một cách dễ dàng. Nó là đứa chạy nhanh nhất trong khối lớp bốn chẳng kém gì Fulcher. Nhưng dù sao cũng không tốt bằng mình, Jess thầm nghĩ và bắt đầu thấy phấn khích thực sự. Làm gì có đứa nào trong nhóm số bốn có thể chạy nhanh hơn mình. Hãy để cho Fulcher thấy mình chạy như thế nào.
Leslie đứng ngay bên phải và Jess lại nhích về phía bên trái một chút nhưng Leslie dường như không nhận thấy.
Tiếng kẻng xuất phát vang lên, Jess vọt lên phía trước, chạy thục mạng mặc cho nền đất gồ ghề làm chân đau nhói; và tưởng tượng ra cảnh Fulcher sẽ ngạc nhiên như thế nào khi thấy nó tiến bộ vượt bậc đến như vậy. Đám đông đứng xem có vẻ ồn ào bàn tán nhiều hơn so với mấy nhóm trước. Có lẽ bọn chúng cũng đã nhận ra điều gì đó rồi chăng? Nó rất muốn quay lại xem những người khác chạy đến đâu rồi, nhưng lại thôi vì sợ mọi người nghĩ mình hơi kiêu ngạo nên vẫn cắm cúi chạy hướng về vạch phía trước.
Nó cảm nhận như có ai đó đang vượt lên trước, mặc dù chưa nhìn thấy nhưng cũng bắt đầu tăng tốc. Nó đã nhìn thấy bóng người đang vượt lên ngay bên cạnh và càng cố sức chạy nhanh hơn. Nó thở gấp, mồ hôi tràn cả vào mắt cay xè nhưng vẫn có thể cảm nhận ra cái người mặc chiếc quần cộc, ống cắt lởm chởm đang vượt lên trên và về đích trước nó chưa đầy ba feet.
Leslie quay lại nhìn Jess. Nụ cười rạng rỡ hiện ra trên khuôn mặt sạm nắng của nó. Jess ấp úng chẳng nói được gì vội vàng đi như chạy quay về vạch xuất phát. Lẽ ra hôm nay nó phải dành được chức vô địch trong khối lớp bốn và lớp năm, vậy mà nó không về nhất ngay trong đội của mình. Chẳng mấy ai vui mừng với kết quả của nhóm số bốn. Bọn con trai cũng đều tui nghỉu chẳng kém gì nó. Mọi người sẽ mặc sức chế nhạo. Nó chắc chắn là như vậy nhưng rất may là lúc này vẫn chưa ai nói câu nào.
– Được rồi! – Fulcher giành lại vị trí chủ trì, cố chứng tỏ rằng mình là người tổ chức giải thi chạy hôm nay. – Tất cả đứng vào hàng chuẩn bị cho cuộc đua bán kết. – Nói rồi nó bước lại gần Leslie nói:– Mày vui rồi chứ? Bây giờ có thể đi chơi lò cò với lũ bạn gái của mày được rồi đó.
– Tao đã về nhất trong cuộc đua của nhóm vừa rồi cơ mà. – Leslie phản đối.
– Con gái chúng mày không có chỗ ở đây. – Gary vừa nói vừa gật gù cái đầu như con bò. – Tốt hơn mày hãy biến đi trước khi giáo viên nhìn thấy mày chơi ở đây.
– Tao muốn tham gia chạy thi. – Leslie nhẫn nại nói.
– Mày đã được chạy rồi đó thôi.
– Mày muốn gì hả Fulcher? – Tất cả sự tức giận đã bị dồn nén của Leslie như bung ra và có lẽ Fulcher chẳng thể nào ngăn được nữa.
– Sao nào? Có phải mày sợ không dám chạy đua với một đứa con gái phải không?
Fulcher vung nắm đấm lên đe dọa, nhưng Jess đã kịp tránh. Đã đến nước này nó nghĩ chắc chắn Fulcher phải để cho Leslie tham gia cuộc đua. Fulcher đã buộc phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận.
Cuối cùng Leslie đã thắng Fulcher. Nó về nhất và quay lại nhìn lũ con trai đang chạy phía sau, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tất cả bọn con trai đều trố mắt ngỡ ngàng. Tiếng kẻng lại vang lên. Jess rảo bước qua sân trường, rút tay ra khỏi túi quần chạy lên dốc. Leslie đã gây quá nhiều phiền hà cho nó.
– Cám ơn nhiều. – Leslie đã đuổi kịp và chủ động bắt chuyện.
– Cám ơn cái gì? – Jess hỏi lại và ngẫm nghĩ không biết vì sao con bé lại cám ơn mình.
– Cậu là người duy nhất đáng kết bạn trong cái trường chết tiệt này. – Jess không chắc lắm nhưng có vẻ như giọng con bé đang run run, nhưng nó quyết không tỏ ra tội nghiệp cho Leslie lần nữa.
– Thật à?
Trên chuyến xe buýt chiều hôm đó, Jess đã làm một việc mà nó không bao giờ nghĩ mình lại làm như vậy. Nó ngồi sát vào May Belle và chỉ có như vậy nó mới chắc chắn rằng sẽ không bị Leslie đến ngồi kế bên. Chúa ơi, đứa con gái đó đâu có hiểu tâm địa của mình. Jess ngồi nhìn chằm chặp ra ngoài cửa xe, nhưng vẫn biết Leslie cũng đã lên cùng chuyến xe và ngồi dãy ghế đối diện với hai anh em nó.
Nó cũng có nghe tiếng gọi “Jess” nhưng tiếng xe buýt cũng đủ ầm để nó giả vờ như không nghe thấy. Đến bến xe gần nhà, nó lại vội tóm tay May Belle kéo xuống thật nhanh, vì vẫn cảm thấy Leslie đang ở ngay sát phía sau. Leslie lúc này cũng chẳng muốn bắt chuyện nữa, cũng vội vã xuống xe và đi thẳng về khu nhà Perkins. Jess không thể ngoái cổ nhìn, Leslie chạy như thể đó là bản năng của nó, làm Jess nhớ đến một loài vịt hoang thường hay xuất hiện vào mùa thu. Thật nhẹ nhàng. Đúng ra là từ “thật đẹp” đã xuất hiện trong đầu, nhưng nó đã gạt đi ngay và vội vã về nhà.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên