Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Về Nhà
hi chúng tôi xuôi về hướng nam, tôi cứ liếc mắt nhìn lại rặng đồi đá. Tôi đã từng bỏ nhiều thời gian đi lên những rặng đồi gần giáp với mây trời ấy đến nỗi, vài đỉnh đồi cứ như là bạn cũ của tôi, nhất là mỏm Parlick, là mỏm đồi gần căn nhà mùa hè của Thầy Trừ Tà nhất. Nhưng đến cuối ngày cuốc bộ thứ hai, những ngọn đồi sừng sững quen thuộc ấy chỉ còn là đường chân trời tím ngắt thâm thấp xa xa, còn tôi lại rất yêu thích chiếc áo khoác mới. Chúng tôi đã phải trải qua một đêm rất khổ sở, rét đến tê người trong một kho chứa cỏ tốc mái, và cho dù giờ đây gió đã thôi tạt qua, mặt trời đang le lói tỏa sáng, thời tiết mỗi giờ dường như một lạnh hơn.
Ít ra thì chúng tôi đang trên đường về nhà, và cảm giác háo hức được gặp lại gia đình trong tôi càng lúc càng mãnh liệt theo mỗi sải chân. Tôi nóng lòng muốn gặp bố. Trong lần ghé thăm gần đây nhất thì bố tôi chỉ mới qua khỏi một cơn bạo bệnh, mà cơ may bố hồi phục sức khỏe hoàn toàn rất mong manh. Dù sao bố cũng định thôi làm việc và giao lại nông trại cho người anh cả của tôi, anh Jack, vào đầu mùa đông này rồi. Nhưng bệnh tình của bố đã làm mọi chuyện tiến triển nhanh hơn. Thầy Trừ Tà gọi đấy là nông trại của bố tôi, nhưng giờ đây điều này không còn đúng nữa.
Bất chợt, ngay dưới chúng tôi, tôi có thể trông thấy kho chứa cỏ và căn nhà nằm trong nông trại thân thuộc có khói bốc lên nghi ngút từ ống khói. Những mảnh ruộng chằng chịt bao quanh cùng các rặng cây khẳng khiu trơ trọi trông thật hắt hiu ảm đạm, và tôi chỉ mong được ngồi hơ tay bên bếp lửa.
Đến cuối đường, thầy tôi dừng bước. “Được rồi đấy anh bạn, ta không nghĩ vợ chồng anh trai con sẽ vui mừng gì lắm khi gặp chúng ta đâu. Công việc của kẻ trừ tà làm nhiều người khó chịu, do đó chúng ta không nên lấy đó làm điều. Con đi đi và lấy tiền về cho ta; con bé kia và ta sẽ chờ tại đây. Rõ ràng con sẽ rất mong gặp lại gia đình mình, nhưng đừng có đi lâu hơn một giờ đồng hồ. Trong khi con được ngồi bên lò lửa ấm áp thì bọn ta sẽ phải chịu rét cóng ngoài đây đấy!”
Thầy nói đúng: anh Jack cùng vợ anh ấy không thích công việc của kẻ trừ tà, hồi trước anh chị đã cảnh cáo tôi không được đem chuyện ấy vào nhà họ. Vậy nên tôi bỏ lại Alice và Thầy Trừ Tà để chạy ngược lên con đường dẫn về nông trại. Khi tôi mở cổng ra, đám chó bắt đầu sủa vang làm Jack từ bên hông kho chứa cỏ đi vòng đến. Kể từ khi tôi trở thành chân học việc cho Thầy Trừ Tà, anh em chúng tôi không hòa thuận với nhau lắm, nhưng lần này thấy tôi anh ấy trông rất vui, mặt anh nhoẻn cười rạng rỡ.
“Gặp chú thật mừng quá đấy Tom,” anh vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi.
“Em cũng mừng khi gặp anh nữa, Jack. Bố sao rồi ạ?” tôi hỏi.
Nụ cười trên gương mặt anh nhanh chóng biến đi như khi nó đến. “Sự thật là, Tom à, anh không nghĩ bố khỏe gì hơn kể từ lần vừa rồi chú ở đây đâu. Có vài ngày kha khá hơn những ngày khác, nhưng mới sáng dậy là bố lại ho rồi khạc đến nỗi ông không thở được. Nghe thấy mà đau lòng lắm. Mọi người rất muốn giúp bố nhưng đành lực bất tòng tâm.”
Tôi buồn bã lắc đầu. “Tội nghiệp bố. Em đang trên đường về phương nam để đón mùa đông,” tôi bảo anh Jack, “và em chỉ ghé qua để lấy phần tiền mà bố còn thiếu Thầy Trừ Tà. Em ước sao mình có thể ở lại nhưng không được rồi. Thầy em đang đứng chờ ngoài cuối đường kia. Bọn em sẽ lại lên đường trong một giờ nữa.”
Tôi không nhắc đến Alice. Jack biết cô là cháu gái một mụ phù thủy và anh ấy chẳng kiên nhẫn với cô ấy đâu. Trước đây giữa hai người họ từng xảy ra va chạm và tôi không muốn màn ấy lặp lại.
Anh Jack quay đi nhìn về phía con đường rồi quay lại ngắm tôi khắp lượt. “Mà chú rõ là đang ăn vận phù hợp với nghề rồi đấy,” anh vừa nói vừa cười toe toét.
Anh ấy nói phải. Tôi đã bỏ mấy chiếc túi lại chỗ Alice nhưng vẫn đang mặc chiếc áo choàng đen và cầm theo thanh trượng, trông tôi như một bản mẫu thu nhỏ của thầy mình vậy.
“Anh thích chiếc áo khoác này chứ?” tôi hỏi, tay vén áo choàng sang để Jack nhìn rõ áo khoác.
“Trông ấm đấy.”
“Thầy Gregory mua cho em đấy ạ. Thầy bảo là em sẽ cần đến nó. Thầy có nhà tận trên khu đồng hoang Anglezarke, không xa Adlington lắm. Bọn em sẽ trải qua mùa đông trên ấy mà nơi đấy thì cứ rét căm căm.”
“Ừ, trên đấy lạnh thôi rồi – chú cứ tin chắc thế đi! Anh thì anh chịu. Mà thôi, anh phải quay lại làm việc đây,” Jack bảo. “Đừng để mẹ chờ nhé. Hôm nay bà cứ vui vẻ hân hoan suốt. Hẳn là mẹ biết chú sẽ về.”
Dứt lời, Jack băng ngược lại qua sân, đến góc kho chứa cỏ anh dừng lại vẫy vẫy tay. Tôi vẫy tay chào lại rồi bước về phía cửa nhà bếp. Rất có thể mẹ đã biết tôi đang trên đường đến đây. Bà luôn có khả năng cảm nhận những chuyện như thế. Là một bà mụ lẫn thầy lang, bà thường biết trước sẽ có ai đó đến nhờ giúp đỡ.
Lúc đẩy cửa sau nhà mở ra, tôi trông thấy mẹ đang ngồi trên ghế đu cạnh lò sưởi. Các rèm cửa đều đã đóng vì mẹ nhạy cảm với ánh sáng mặt trời. Bà mỉm cười khi tôi bước vào bếp.
“Gặp lại con thật tốt quá đấy, con trai,” bà bảo. “Lại đây ôm mẹ một cái rồi hẵng kể cho mẹ nghe mọi chuyện nào!”
Tôi băng qua phòng và mẹ ôm tôi thật chặt. Đoạn tôi kéo ghế ngồi cạnh bà. Đã có nhiều chuyện xảy ra kể từ lần cuối tôi gặp mẹ vào mùa thu rồi, nhưng tôi đã gửi cho bà một lá thư thật dài kể hết những nguy hiểm mà tôi cùng thầy mình phải đối mặt trong suốt những phần việc cuối cùng tại Priestown.
“Mẹ có nhận được thư con không ạ?”
“Có chứ Tom, mẹ nhận được, và mẹ thật xin lỗi đã không hồi âm cho con, nhưng ở đây mọi việc thật bận bịu, với lại mẹ biết là con sẽ ghé qua khi con đi về hướng nam thôi. Hiện tại Alice thế nào?”
“Rốt cuộc thì dứt khoát là bạn ấy ổn rồi mẹ ạ, và bạn ấy đang sống vui vẻ cùng thầy trò con tại Chipenden, vấn đề là, Thầy Trừ Tà vẫn không tin tưởng Alice. Bọn con sắp đi đến ngôi nhà mùa đông của thầy nhưng Alice sẽ phải ở lại một nông trại với những người bạn ấy chưa bao giờ gặp.”
“Điều này nghe có vẻ tàn nhẫn thật,” mẹ tôi đáp, “nhưng mẹ tin chắc thầy Gregory biết mình đang làm gì. Làm thế là vì lợi ích của mọi người thôi. Về chuyện đi đến vùng Anglezarke, con phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé, con trai. Nơi ấy là một vùng đồng hoang thê lương, ảm đạm. Mẹ thấy Alice đã được miễn đi một cách nhẹ nhàng đấy.”
“Anh Jack có nói cho con nghe về bố. Có thật tình hình tệ như mẹ đã lường trước không ạ?” tôi hỏi. Lần trước gặp mẹ, bà đã giấu điều xấu nhất trong các mối lo của mình không cho Jack biết, nhưng bà lại gợi ý cho tôi rằng sinh mệnh của bố đang dần đi đến hồi kết.
“Mẹ đã hy vọng ông ấy sẽ lấy lại chút sức. Ông ấy cần được chăm nom cẩn thận để vượt qua mùa đông, mà mẹ nghĩ là mùa đông này rồi thời tiết cũng sẽ xấu như bao mùa đông khác mẹ từng chứng kiến từ khi đặt chân lên Hạt này. Giờ bố con đang nằm ngủ trên lầu ấy. Mẹ sẽ đưa con lên gặp bố ít phút.”
“Nhưng anh Jack trông chừng vui vẻ lắm,” tôi nói, cố gắng làm cho tâm trạng đỡ nặng nề hơn. “Có lẽ anh ấy đã quán triệt được ý nghĩ trong gia đình có một người làm kẻ trừ tà rồi.”
Mẹ mỉm cười rạng rỡ. “Anh con cũng nên thế, nhưng mẹ cho rằng việc ấy liên quan nhiều đến chuyện Ellie lại đang mang thai hơn, và lần này sẽ là bé trai – điều này thì mẹ chắc chắn. Jack lúc nào cũng mong có con trai mà. Có người để mai này còn thừa kế nông trại chứ.”
Tôi mừng cho anh Jack lắm. Mẹ tôi không bao giờ nói sai mấy chuyện về em bé. Nhưng rồi tôi nhận thấy căn nhà có vẻ vắng lặng. Dường như quá vắng lặng là khác.
“Chị Ellie đâu rồi ạ?” tôi hỏi.
“Tiếc thật đấy Tom, nhưng con đã chọn sai ngày để ghé thăm rồi. Đa phần các ngày thứ Tư Ellie thường về thăm bố mẹ, đem theo cả nhóc Mary nữa. Con nên nhìn thấy con bé lúc này! Con bé thật lớn tướng so với em bé tám tháng, nó bò cũng rất nhanh, phải có ba đầu sáu tay để canh chừng nó đấy! Nhưng thôi, mẹ biết thầy con đang chờ con mà ngoài kia lại đang rất lạnh, nên ta đi lên lầu thăm bố con nào.”
Bố đang ngủ li bì nhưng sau lưng lại kê đến bốn chiếc gối, để bố gần như ngồi thẳng người lên.
“Tư thế ấy giúp bố con thở dễ dàng hơn,” mẹ giải thích. “Bố con vẫn còn bị nghẽn chút máu trong phổi.”
Bố tôi thở khè khè; gương mặt bố xám ngoét còn bên hàng chân mày lại có mồ hôi chảy thành dòng. Thật tình mà nói trông bố ốm rất nặng – bố giờ chỉ còn là cái bóng của người đàn ông vững chãi, khỏe mạnh từng có thời một tay cai quản nông trại, cùng lúc đó cũng là một người bố tốt giàu tình thương dành cho những bảy thằng con trai.
“Này Tom, mẹ biết con muốn nói đôi lời với bố nhưng cả đêm qua ông ấy đã không ngủ được chút nào. Tốt hơn hết bây giờ chúng ta không nên đánh thức bố dậy nhé. Con thấy sao nào?”
“Dĩ nhiên rồi thưa mẹ,” tôi đồng tình, nhưng lòng lại thấy thật buồn vì không thể nói chuyện với bố. Bố yếu lắm rồi, tôi biết mình có khả năng không bao giờ nhìn thấy ông nữa.
“Vậy thì, con chỉ cần hôn bố một cái thôi, con trai à, rồi chúng ta sẽ để yên cho ông ấy ngủ...”
Tôi kinh ngạc nhìn mẹ. Tôi không nhớ nổi lần cuối cùng mình hôn bố là khi nào. Chỉ có vỗ vai nhè nhẹ hay bắt tay qua loa thôi.
“Làm đi nào, Tom, hôn lên trán bố ấy,” mẹ tôi nài nỉ. “Rồi con chúc bố chóng khỏi bệnh. Có thể ông ấy đang say ngủ nhưng một phần trong ông sẽ nghe được con nói gì và như thế sẽ khiến bố con thấy khỏe hơn.”
Tôi nhìn mẹ và mắt mẹ bắt gặp mắt tôi. Trong tia nhìn của mẹ có ánh đanh thép khiến tôi cảm nhận được uy lực ý chí của bà. Vậy nên tôi làm đúng theo lời bà bảo. Tôi cúi xuống giường hôn nhẹ lên vầng trán âm ấm đẫm mồ hôi của bố. Có một mùi là lạ mà tôi không nhận ra là mùi gì. Như mùi hoa. Một loại hoa tôi không thể gọi tên.
“Chóng khỏe lại nhé bố,” tôi khe khẽ thì thầm. “Con sẽ lại ghé về vào mùa xuân và khi đấy ta sẽ gặp nhau vậy.”
Môi tôi đột nhiên khô khốc, và khi đưa lưỡi liếm môi, tôi nếm thấy vị mặn từ hàng chân mày của bố. Mẹ tôi cười buồn, đoạn chỉ tay ra phía cửa phòng ngủ.
Khi tôi theo mẹ ra ngoài, bố bắt đầu ho và thở phì phì sau lưng tôi. Tôi lo lắng quay lại, và vào ngay lúc ấy, bố mở mắt nhìn tôi.
“Tom! Tom! Con đấy à?” bố cất tiếng gọi trước khi lại ho sụ thêm tràng khác.
Mẹ lướt nhanh qua tôi qua lối cửa và lo âu cúi xuống nhìn bố, nhẹ nhàng vuốt ve trán bố cho đến khi cơn ho chịu lắng xuống.
“Tom đang ở đây,” mẹ bảo bố, “nhưng mình đừng nói quá nhiều kẻo lại mất sức.”
“Con đang làm việc chăm lắm phải không con trai? Thầy con có hài lòng về con không?” bố hỏi, nhưng giọng ông quá yếu lại thều thào, cứ như đang có thứ gì mắc kẹt trong họng bố vậy.
“Vâng thưa bố, mọi chuyện tốt lắm ạ. Thật ra đấy là một trong những lý do vì sao con đến đây,” tôi vừa đáp vừa tiến đến gần giường. “Thầy con nhất định giữ con lại và thầy muốn lấy mười đồng tiền vàng mà bố phải trả cho thầy để con theo học việc.”
“Tin tốt đấy con. Bố thực sự mừng cho con lắm. Vậy con thích làm việc trên vùng Chipenden lắm phỏng?”
“Vâng thưa bố,” tôi mỉm cười đáp, “nhưng hiện thời thầy trò con sắp chuyển đến sống qua mùa đông tại nhà thầy nơi đồng hoang Anglezarke ạ.”
Thốt nhiên bố tôi trông cảnh giác ra mặt. “Ôi, bố ước sao con không cần đi đến đó đấy con trai,” bố vừa nói vừa liếc sang mẹ. “Có nhiều giai thoại kỳ lạ về nơi ấy lắm, mà không có chuyện nào là tốt đẹp cả. Sống ở đấy con phải cảnh giác cao độ. Con nhớ phải ở thật gần thầy mình và cẩn thận lắng nghe mọi điều thầy nói.”
“Con sẽ không sao đâu bố. Bố đừng lo. Mỗi ngày con lại học hỏi thêm nhiều mà.”
“Bố tin chắc là con sẽ học hỏi thêm. Bố phải thú nhận là đã từng không tin vào việc giao con học việc với thầy trừ tà, nhưng mẹ con nói đúng. Đấy là một công việc khó khăn nhưng phải có ai đó làm thôi. Mẹ đã kể cho bố nghe mọi thành tích con đạt được từ bấy đến nay, và bố rất tự hào khi có đứa con trai gan dạ thế này. Mà này, bố không thiên vị ai đâu nhé. Bố có cả thảy bảy đứa con trai, đứa nào cũng giỏi giang. Bố yêu hết thảy các con của bố, nhưng bố có linh cảm con sẽ trở thành đứa xuất sắc nhất trong đám.”
Tôi chỉ mỉm cười, không biết nói gì hơn. Bố cũng mỉm cười, đoạn nhắm mắt, rồi chỉ trong chốc lát nhịp thở của bố thay đổi khi ông lại chìm vào giấc ngủ. Mẹ khoát tay về phía cửa và hai mẹ con cùng rời khỏi phòng.
Xuống đến nhà bếp, tôi hỏi mẹ về mùi hương kỳ lạ kia.
“Vì con đã hỏi nên mẹ cũng không cố giấu làm gì, Tom à,” bà đáp. “Là đứa con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy, con được thừa hưởng vài thứ từ mẹ. Cả hai chúng ta đều rất mẫn cảm với thứ gọi là ‘tử vong báo ứng’. Cho nên mùi con ngửi thấy chính là cái chết đang đến gần...”
Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng tôi và nước mắt bắt đầu ứ lên trong mắt. Ngay lập tức mẹ tiến đến để ôm choàng lấy tôi.
“Ôi Tom, con phải cố đừng buồn chứ. Điều ấy không nhất thiết nghĩa là bố con sẽ qua đời trong một tuần, một tháng hay một năm nữa đâu. Nhưng mà mùi hương kia càng nồng thì cái chết càng cận kề. Nếu người ta hồi phục hoàn toàn, mùi hương sẽ bay đi. Tương tự với bố con vậy. Có những ngày chẳng có mùi gì ở đấy hết. Mẹ đang dốc hết sức giúp ông và vẫn còn chút hy vọng. Mà thôi, đấy, mẹ đã nói cho con biết và con vừa học thêm một điều nữa.”
“Cảm ơn mẹ ạ,” tôi buồn bã đáp, sửa soạn ra đi.
“Đừng có vội vã bỏ đi trong tình trạng như thế chứ,” mẹ tôi bảo, giọng bà vừa âu yếm vừa dịu dàng. “Con cứ ngồi cạnh lò sưởi để mẹ soạn chút bánh kẹp cho con mang đi đường nào.”
Tôi làm theo lời mẹ, bà nhanh tay soạn lấy một túi bánh mì kẹp giăm bông và thịt gà cho cả ba người chúng tôi.
“Chúng ta có quên gì không ấy nhỉ?” mẹ vừa đưa túi bánh cho tôi vừa hỏi.
“Tiền cho thầy Gregory ạ!” tôi đáp. Tôi đã quên bẵng đi.
“Chờ đấy Tom,” mẹ tôi bảo. “Để mẹ lên phòng của mẹ lấy cho con.”
“Phòng của mẹ” theo ý mẹ không có nghĩa là căn phòng mẹ ở cùng với bố. Đó là căn phòng khóa kín gần nóc nhà, nơi mẹ cất giữ các vật dụng cá nhân. Kể từ khi còn là cậu bé con chập chững biết đi, tính đến bây giờ tôi chỉ mới vào trong ấy một lần, và đấy là lần mẹ trao cho tôi sợi xích bạc. Không có người nào khác bước vào căn phòng ấy. Cả bố cũng không.
Trong phòng ấy có khá nhiều thùng bộng và rương hộc nhưng tôi chẳng biết chúng đựng gì. Theo lời mẹ tôi vừa mới nói thì trong đấy cũng có cả tiền nữa. Ngay từ đầu nhờ tiền của mẹ mà chúng tôi mới mua được nông trại này. Mẹ mang theo tiền từ quê hương bà, Hy Lạp.
Trước khi tôi đi, mẹ đưa cho tôi một túi đầy bánh mì kẹp và đếm mười đồng vàng đặt vào tay tôi. Khi bà nhìn vào mắt tôi, tôi có thể trông thấy vẻ lo lắng trong ấy.
“Con trai này, đây sẽ là một mùa đông dài, khó khăn, khắc nghiệt. Mọi dấu hiệu đã đầy ra đấy. Những đàn chim én bay về miền nam sớm hơn lệ thường những gần một tháng, đợt sương giá đầu tiên xuất hiện khi những bông hồng cuối cùng của mẹ vẫn còn trổ hoa – đấy là những điều trước nay mẹ chưa từng thấy. Mùa đông này rồi sẽ rất gian khổ, và mẹ không nghĩ ai trong chúng ta trải qua mùa này mà không thay đổi gì đâu. Rồi lại thêm việc không có nơi nào để sống qua mùa đông này tồi tệ bằng ở Anglezarke. Bố lo lắng cho con đấy, con trai, và mẹ cũng lo nữa. Mà những gì bố con nói đều đúng. Cho nên mẹ sẽ không phải nói toạc ra hết. Không còn nghi ngờ gì nữa, thế lực bóng tối đang ngày càng lớn mạnh, mà trên khu đồng hoang ấy tồn tại một thế lực vô cùng đáng sợ. Đấy là nơi một vài Cổ Thần được thờ phụng từ lâu lắm rồi, và vào mùa đông vài vị lại cựa mình thức giấc. Vị thần xấu xa nhất trong số đó là thần Golgoth, vị được một số người gọi là Chúa Tể Mùa Đông. Vậy nên con hãy ở sát bên thầy mình. Thầy ấy là người bạn thực thụ duy nhất mà con có. Con và thầy con phải trợ giúp lẫn nhau.”
“Nhưng còn Alice thì sao ạ?”
Mẹ tôi lắc đầu. “Có thể con bé sẽ ổn thôi, nhưng cũng khi là không. Con thấy đấy, ở trên vùng đồng hoang lạnh giá ấy, con sẽ kề cận với thế giới bóng tối hơn hẳn những nơi khác trong Hạt, cho nên việc ở gần đấy sẽ tiếp tục thử thách con bé. Mẹ hy vọng nó sẽ vượt qua nhưng mẹ không thể thấy trước kết cục. Cứ làm theo như lời mẹ bảo đi. Hãy kề vai sát cánh bên thầy con. Đấy mới là điều quan trọng.”
Mẹ con tôi lại ôm lấy nhau lần nữa, đoạn tôi nói lời từ biệt rồi lại khởi bước tiến ra con lộ.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn