Số lần đọc/download: 2363 / 88
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:21 +0700
Chương 3: Holly
H
olly Short đang nằm dài trên giường trong cơn buồn giận. Đó là chuyện thường ngày. Bọn ma quỷ nói chung có bao giờ biết vui vẻ. Riêng Holly tuy là một tiên nữ nhưng nỗi buồn bực của cô thì quả là khác thường. Thật ra cô là con quỷ lùn, tiên nữ chỉ là thuật ngữ chung. Cô cũng là ma quỷ nhưng đấy chỉ là công việc thôi.
Có lẽ, đôi chút phác họa sẽ hữu ích hơn nghe một bài giảng về phả hệ tiên nữ. Holly Short có nước da màu nâu sẫm, mái tóc xén ngắn màu nâu vàng, đôi mắt màu nâu lục nhạt, cái mũi khoằm, đôi môi tròn trịa và chúm chím như thần ái tình là cụ nội cô. Mẹ cô là một mụ quỷ người Âu yểu điệu thướt tha nhưng lại nóng tính khủng khiếp. Holly cũng có thân hình mảnh mai như vậy, bàn tay búp măng thật hoàn hảo luôn nắm chắc cây dùi cui đầu tròn và đôi tai cũng thính không kém. Còn chiều cao chính xác 1m chỉ thấp hơn chiều cao trung bình của các tiên nữ khác 1cm, nhưng thế cũng quá đủ tạo nên sự khác biệt.
Tuy nhiên, nỗi đau khổ của Holly lại là do viên chỉ huy Root. Kể từ ngày đầu, Root đã quản lý sát sao Holly. Và cô luôn bị tổn thương vì cách cư xử của vị chỉ huy do cô chính là nữ nhân viên đầu tiên trong lịch sử Recon được nhập vào đội ông. Recon là cứ điểm khét tiếng nguy hiểm với mức độ rủi ro rất cao, và Root nghĩ đấy không phải là chỗ của một cô gái nhỏ. Dẫu sao ông cũng phải quen dần với chuyện đó bởi lẽ Holly Short không có ý định bỏ cuộc, kể cả vì ông hay ai đi nữa.
Mặc dù Holly chưa bao giờ thừa nhận nhưng một nguyên nhân khác nữa gây cho cô khó chịu chính là phần nghi lễ. Có vài bận, cô cũng định cử hành nghi lễ nhưng dường như chẳng bao giờ đúng lúc cả. Và nếu Root phát hiện ra phép thuật của cô đang giảm sút thì chắc chắn cô sẽ bị chuyển sang bộ phận giao thông.
Holly cố nén cảm xúc lại và thả mình vào bể nước. Sống gần tâm trái đất quả là một lợi thế. Nước ở đây luôn ấm nóng. Tất nhiên không có ánh sáng thiên nhiên nhưng để được sự riêng tư hoàn toàn với bên ngoài thì đây là cái giá chả đáng kể gì. Tầng ngầm dưới mặt đất. Khu vực cuối cùng không có loài người. Chẳng có gì sánh nổi với việc được về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, trút bỏ gánh nặng và trầm mình trong bể nước bồng bềnh bọt. Thật tuyệt diệu.
Nàng tiên mặc xiêm áo, kéo khóa bộ đồ áo liền quần màu xanh thẫm lên tận cằm rồi đội mũ. Ngày nay, đồng phục của LEPrecon trông thật lịch lãm, khác hẳn bộ đồ cục mịch hồi xưa. Giầy cài khóa và quần chẽn gối! Chân thành mà nói đây chính là lý do khiến ma quỷ trông thật nực cười so với loài người. Tuy nhiên, có lẽ như vậy lại tốt hơn. Nếu bọn người phàm trần kia biết rằng từ "ma quỷ" thực chất bắt nguồn từ LEPrecon - đội quân tinh nhuệ trong Lực lượng an ninh ngầm thì chúng hẳn đã nghiền nát họ ra rồi. Tốt hơn là sống kín đáo và để loài người sống theo cách của họ.
Trăng đã lên cao, không còn thời giờ để ăn bữa điểm tâm cho ra hồn nữa. Holly chộp tạm chút đồ uống còn sót lại trong tủ đá và uống luôn tại địa đạo. Như thường lệ, có một sự hỗn loạn trên con đường lớn. Các phù thủy biết bay cũng bị kẹt ở đại lộ như những hòn đá tắc trong đáy lọ. Ngay các thần lùn giữ của cũng chẳng làm gì nổi, đành ì ạch phía sau đám đông. Những con cóc nhơm nhớp tràn ra quấy phá mọi chỗ ẩm ướt, nguyền rủa như những phù thủy lão luyện. Cái giống đặc biệt này khởi đầu chỉ như một trò đùa nhưng rồi đã lan ra thành bệnh dịch. Ai đó mất cả đũa thần vì chúng.
Holly vật lộn với đám đông để tới được đồn cảnh sát. Bên ngoài chợ Spud's Spud có một đám nổi loạn. Trung sĩ Newt của LEP đang cố gắng giải quyết vụ này. Chúc anh ta may mắn. Thật là một cơn ác mộng. Chí ít thì Holly đã có cơ hội làm việc trên mặt đất.
Cửa đồn LEP chật cứng người chống đối. Chiến tranh giữa các yêu tinh, các chú lùn lại bùng nổ và sáng nào cũng xuất hiện cả đống cha mẹ đến sách nhiễu đòi thả lũ con vô tội của họ ra. Holly cười khì khì. Giả sử thực sự có một yêu tinh vô tội thì Holly Short hẳn phải gặp được chứ. Vậy mà bây giờ bọn chúng đang bị cùm trong phòng giam, hú lên cả lũ và ném đạn lửa vào nhau.
Holly lách qua đám người nhốn nháo. Cô cằn nhằn:
- Qua được rồi. Ôi cái công việc cảnh sát này.
Họ bu lấy cô như lũ ruồi đậu trên xác con giun thối.
- Grumpo của tôi vô tội!
- Bọn cảnh sát dã man!
- Này sĩ quan, hãy chăm sóc giùm cậu ấm nhà tôi được không kẻo nó mất ngủ đấy.
Holly kéo mũ sụp xuống và tảng lờ tất cả. Ngày xưa, bộ quân phục này đã đủ khiến cho bạn được kính trọng, nhưng giờ thì hết rồi. Bạn còn có thể là mục tiêu: Xin lỗi, sĩ quan ơi, hình như tôi bị mụn cóc đây này. Thứ lỗi cho tôi, cô bé tí hon, nhưng phải nỗi bọn mèo nhà tôi trèo lên núi đá. Hay: Đại úy ơi, bớt chút thời gian chỉ cho tôi đường tới Ngọn nguồn của tuổi thanh xuân đi! Holly rùng mình. Lũ người ô tạp! Bản thân cô còn đang gặp rắc rối và cô phải tìm cách tháo gỡ chúng.
Ở bên ngoài hành lang đồn cảnh sát, một tên choai choai chuyên trộm cắp đang bận móc túi những người đang xếp hàng, kể cả túi viên cảnh sát đang còng tay hắn. Holly đập cho hắn một phát dùi cui vào phía sau. Điện tích lại làm hắn bị cháy xém cả đũng quần da.
- Mulch, anh đang làm cái trò gì thế?
Mulch giật mình khiến mấy thứ đồ ăn trộm rơi ra từ ống tay áo, hắn bắt đầu rên rỉ.
- Ôi sĩ quan Short - Hắn giả bộ hối tiếc - Tôi không thể đừng được. Đó là bản năng của tôi mất rồi.
- Tôi biết rồi, Mulch ạ. Và bản năng của chúng tôi chính là ném anh vào xà lim khoảng vài thế kỷ gì đó.
Cô nháy mắt với viên sĩ quan đang bắt giữ tên trộm.
- Rất vui vì thấy anh giữ cảnh giác cao độ.
Mặt chàng lùn đỏ lựng lên, ngượng nghịu cúi xuống nhặt ví và phù hiệu.
Holly lướt nhanh qua phòng Root với hy vọng được vào phòng mình trước khi...
- Short! Vào đây!
Holly thở dài ngao ngán. Ôi. Lại thế rồi.
Cầm gọn chiếc mũ trong tay, Holly vuốt phẳng vài nếp nhàu trên bộ quân phục và bước vào phòng Root.
Khuôn mặt Root đang đỏ tía lên vì tức giận. Thực tế đấy cũng là trạng thái thường nhật của ông ta, nhờ đó mà ông có biệt danh "Củ cải đường". Bởi vậy, người ta hay kháo nhau xem lúc nào quả tim ông mới bị nổ tung ra. Con người này đã sống nửa thế kỷ, bất chấp mọi sự.
Chỉ huy Root gõ gõ vào cổ tay.
- Này, cô gọi đây là mấy giờ đấy?
Holly cảm thấy mặt mình đang biến sắc. Cô chỉ muộn có 1 phút. Ít nhất có tới nửa tá sĩ quan cùng ca này còn chưa buồn đến báo cáo. Nhưng Root luôn luôn kết tội chỉ mình cô.
Holly lầm bầm: Đại lộ có tới 4 đường bị nghẽn ạ.
- Đừng có xúc phạm tôi bằng cái trò bao biện của cô - viên chỉ huy gầm lên - Cô biết thừa trung tâm thành phố như thế nào cơ mà! Hãy thức dậy cho sớm hơn vài phút đi!
Đúng như thế, cô thừa biết Haven như chính lòng bàn tay mình. Vì cô sinh ra và lớn lên ở thành phố này. Kể từ khi con người bắt đầu khoan tìm khoáng sản, các tiên nữ đều lần lượt rời bỏ nơi những bức thành nông cạn và tìm đến một nơi an toàn sâu hơn là thành phố Haven. Thành phố lớn đông nghẹt và hệ thống dịch vụ còn chưa hoàn bị. Chẳng hạn như bây giờ đây, đang có ngay một hành lang trong trung tâm dành cho người đi bộ mà lại để cho ô tô chạy qua cứ như thể nơi này chưa đủ ngột ngạt vì những chú lùn ì ạch xung quanh.
Root nói cũng đúng thôi. Cô nên dậy sớm hơn một chút. Nhưng cô sẽ không làm vậy trừ phi có ai đó nữa phải chịu chung số phận.
- Tôi thừa biết cô nghĩ cái gì trong đầu - Root nói.- Rằng tại sao tôi chỉ nhắc nhở mình cô hàng ngày mà không bao giờ la mắng những gã kia?
Holly lặng thing, nhưng sắc mặt cô đã đủ biểu lộ sự đồng ý.
- Vậy nên tôi nói ngay cho cô biết chứ?
Holly đánh bạo gật đầu.
- Chính bởi vì cô là con gái.
Holly cảm thấy tay mình đang nắm chặt lại. Cô quá rõ điều đó mà!
- Song, không phải chỉ vì những lý do như cô nghĩ đâu - Root tiếp lời - Cô là cô gái đầu tiên ở Recon. Quả đúng như vậy. Cô là trường hợp thử nghiệm, là ngọn đèn hiệu, là người mở đường. Có quá nhiều hy vọng chất chồng lên cô. Nhưng cũng có không kém những thành kiến chống lại cô. Tương lai của việc thực thi luật pháp nằm trong tay cô. Còn lúc này đây, tôi cho rằng công việc mới chỉ có đôi chút nặng nhọc.
Holly chớp chớp mắt. Trước đây Root có nói thế bao giờ đâu, mà luôn là những câu kiểu như: Đội chặt mũ vào, đứng thẳng lên.
- Short, cô phải cố làm tốt hết sức mình và tốt hơn cả những người khác nữa - Root thở dài, ngả người vào ghế quay - Tôi không biết nữa Holly ạ, kể từ sau vụ Hamburg.
Holly nhíu mày lại. Vụ Hamburg quả là một thảm họa khủng khiếp. Một trong số tay chân của cô đã nhảy lên mặt đất để đàm phán với bọn người phàm trần để mặc cả xin chỗ trú ngụ. Root đã phải dừng mọi việc lại, tập hợp đội giải cứu và xóa sạch 4 bộ nhớ. Không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian của cảnh sát nữa. Tất cả chỉ tại lỗi của cô.
Viên chỉ huy lấy ra một tờ khai từ ngăn bàn.
- Chả ích gì. Tôi đã quyết định rồi. Tôi giao cô phụ trách giao thông và cộng tác với Hạ sĩ Frond.
- Frond ư!- Holly bừng bừng lên- Cô ta là gái làm tiền. Thật vớ vẩn. Ngài không thể biến cô ta thành một ca thử nghiệm được!
Sắc mặt Root trở nên tím tái.
- Tôi có thể và tôi sẽ làm. Tại sao không nên nhỉ? Còn cô đã chứng minh hết khả năng của cô cho tôi xem đâu. Hoặc là thế, hoặc là sự nỗ lực cao nhất của cô cũng chỉ đạt mức tầm thường thôi. Xin lỗi, Short, cô đã từng có cơ hội rồi...
Viên chỉ huy trở lại với đống giấy tờ. Buổi gặp mặt thế là kết thúc. Holly chỉ có thể đứng đấy, ngây như phổng. Cô đã bỏ qua cơ hội rồi ư? Cơ hội công việc tốt nhất gần như chắc chắn có được mà chẳng lẽ cô đã quẳng đi rồi sao. Một lỗi nhỏ và tương lai của cô bị trượt mất. Chả công bằng chút nào. Cơn giận trào lên, nhưng cô đã kịp nén nó lại. Đây không phải là lúc để nóng nảy.
- Thưa ngài chỉ huy Root. Tôi mong có thêm cơ hội nữa.
Root thậm chí chẳng buồn rời mắt khỏi đống giấy tờ.
- Vì sao?
Holly hít thật sâu.
- Vì bản lý lịch của tôi, thưa ngài. Ngoài vụ Hamburg ra, bản thân nó cũng đã tự nói về mình. 10 thành tích đặc biệt. Không một lần sơ sểnh hay trễ nãi, ngoại trừ...
- Vụ Hamburg - Root nói hộ nốt.
Holly nhân cơ hội nói.
- Nếu tôi là nam giới, là một trong những chú lùn quý hóa của ngài - thì hẳn chúng ta đã không có cuộc đối thoại này.
Root liếc nhìn, cái nhìn sắt như dao cắt.
- Bây giờ, chỉ một phút thôi đại úy Short...
Ông bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại trên bàn. Rồi cái điện thoại thứ hai, thứ ba cũng đổ chuông. Cả màn hình đồ sộ hiện ra trên bức tường phía sau ông.
Root ấn vào nút loa rõ mạnh, cho tất cả các cuộc gọi hoạt động cùng lúc.
- Sao nhỉ?
- Chúng ta có người đưa tin ạ.
Root gật gù.
- Có tin về Scopes chăng?
Scopes là tên hiệu của bộ phận theo dõi bí mật gắn với vệ tinh Hoa Kỳ.
- Yep - máy thứ hai nói - Đốm sáng lớn ở châu Âu. Phía Nam nước Ý. Bị lộ.
Root chửi thề. Chắc hẳn một tiên nữ đã không ngụy trang và bị bọn người trần nhìn thấy.
- Phân loại đi.
- Tin xấu thưa chỉ huy - máy thứ ba thông báo - chúng ta gặp phải một gã khổng lồ đốn mạt.
Root dụi mắt. Tại sao những chuyện thế này cứ luôn xảy đến với đội của ông? Holly có thể cảm thấy nỗi thất vọng trong Root. Bọn khổng lồ độc ác là lũ sinh vật xấu xa nhất trong những kẻ sống dưới hệ thống ngầm. Chúng lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, giày xéo lên bất cứ thứ gì chúng gặp trên đường đi. Bộ óc chật hẹp của chúng không có chỗ cho luật lệ hay khuôn phép nào cả. đôi khi chúng mò được tới trục máy nén. Thường thì những luồng khí nén sẽ chiên giòn chúng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tên sống sót và bị bắn tung ra ngoài. Tuy nhiên, phát rồ lên vì đau đớn và vì va chạm với ánh sáng, chúng sẽ phá phách ngay mọi thứ xung quanh.
Root lắc đầu, tự trấn tĩnh lại.
- Được rồi, đại úy Short. Có vẻ cô chớp đúng cơ hội rồi đấy. Tôi chấp nhận nguyện vọng của cô.
- Xin tuân lệnh - Holly đang nói dối. Hơn ai hết cô thừa biết Root sẽ lập tức sa thải cô nếu ông ta biết cô đã bỏ bê nghi lễ bấy lâu nay.
- Tốt lắm. Giờ thì hãy trang bị vũ khí và lên đường tiến tới mục tiêu.
Holly liếc nhìn màn hình. Scopes vẫn đang truyền tin về, hình ảnh một khu vực phòng thủ tại Ý. Một chấm đỏ đang di chuyển nhanh chóng theo hướng từ nông thôn ra thành thị.
- Hãy thăm dò kỹ lưỡng và thông báo đều đặn. Chớ có manh động. Rõ cả rồi chứ?
- Vâng thưa ngài.
- Trong ba tháng qua, bọn khổng lồ đã gây cho chúng ta những tổn thất nặng nề. Chúng ta mất đi sáu chiến sĩ tại chính những địa bàn vốn rất quen thuộc.
- Tôi hiểu ạ.
Root bĩu môi nghi ngờ.
- Short, cô hiểu thật ư? Thực sự hiểu được ư?
- Tôi nghĩ vậy thưa ngài.
- Cô đã bao giờ được chứng kiến một tên khổng lồ làm trò gì với xương thịt chưa?
- Chưa ạ.
Tôi chưa được thấy tận mắt ạ.
- Tốt thôi. Hy vọng lần đầu tiên cô phải đối mặt với chúng không rơi đúng hôm nay.
- Đã rõ thưa ngài.
Root chăm chú nhìn cô.
- Đại úy Short này, tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa, cứ mỗi khi cô đồng tình với tôi thì chính tôi lại cảm thấy hết sức lo lắng.
Root quả có lý khi lo lắng như vậy. Giá mà ông biết nhiệm vụ của Recon sắp đi đến đâu thì có lẽ ông đã xin nghỉ hưu ngay lập tức. Đêm nay đã làm nên lịch sử. Đó không phải là việc phát minh ra nguyên tố phóng xạ hay sự kiện người đàn ông đầu tiên đặt chân lên mặt trăng mà chính là cục điều tra Tây Ban Nha, là Hindernburg. Lịch sử bước vào một trang tối. Thật tồi tệ cho loài người và cho cả tiên giới. Tồi tệ đối với tất cả.
Holly đi thẳng ra chỗ để dù. Cái miệng lém lỉnh thường ngày của cô đang mím chặt đầy quyết tâm. Cơ hội đã đến và cô sẽ không cho phép nó tuột khỏi tầm tay.
Như thông lệ, những kẻ chờ cấp thị thực đi nghỉ xếp thành một hàng dài dằng dặc tới tận góc Elevator Plaza, may là tấm phù hiệu trên tay đã giúp Holly vượt qua đám đông. Nhưng một thần lùn canh cửa lại hung hăng ra cản đường cô.
- Làm sao nhân viên của LEP các người lên phía trên đấy được? Cô có cái gì đặc biệt quá vậy?
Holly thở một hơi thật sâu. Với một cử chỉ lúc nào cũng nhã nhặn, cô nói:
- Công vụ của cảnh sát, thưa ngài. Giờ ngài làm ơn thứ lỗi.
Thần lùn vẫn cố ra oai.
- Tôi nghe nói nhân viên LEP các người toàn lấy cớ công vụ để lên ngắm trăng ấy chứ. Người ta bảo với tôi vậy đấy.
Holly cố nở nụ cười. nhưng trông nụ cười ấy chẳng khác nào một quả chanh rúm ró vì bị vắt kiệt.
- Bất kỳ kẻ nào nói thế với ngài cũng đều là... kẻ ngu xuẩn. Vì chỉ trong trường hợp cực kỳ cần thiết thì Recon mới hoạt động ở khu vực ở phía trên.
Thần lùn cau mặt lại. Rõ ràng, lời đồn đó do hắn tự sáng tác ra nên hắn càng cho rằng Holly ám chỉ kẻ ngu ở đây thực chất là ai. Vào lúc hiểu ra thì Holly đã vượt qua cả đống cửa chắn rồi.
Foaly đang đợi cô ở Ops. Foaly là một quái vật mắc chứng hoang tưởng. Anh ta tin rằng các cơ quan phản gián của con người có thể giám sát mọi hoạt động vận chuyển và mạng lưới điều phối của anh ta. Để ngăn họ đọc được ý nghĩ của mình, Foaly luôn luôn đội một cái mũ bọc thiếc.
Liếc xéo Holly khi cô lọt qua hai lớp cửa khí nén, anh ta hỏi.
- Có ai trông thấy cô vào đây không?
Holly cũng đã nghĩ tới chuyện này.
- Nào là FBI, CIA, NSA, DEA, MI6 và cả EIB nữa.
Foaly nhăn nhó:
- Tất cả những ai có mặt trong tòa nhà này
- Holly chúm chím cười.
Foaly nhổm dậy khỏi cái ghế xoay và bước lộc cộc ra phía Holly.
- Short này, cô khá ngộ nghĩnh đấy. Một kẻ ưa nổi loạn. Vậy mà tôi cứ ngỡ là vụ Hamburg đã giúp cô bỏ được cái thói tự mãn rồi cơ đấy. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ tập trung vào việc của mình thôi.
Holly vẫn giữ được bình tĩnh. Quả là anh ta nói đúng.
- Vâng thưa ngài Foaly. Tôi đang nghe ngài chỉ đạo đây ạ.
Tay quái vật chỉ vào đường truyền trực tiếp từ châu Âu đang hiện trên màn hình plasma siêu rộng.
- Chấm đỏ này chính là tên khổng lồ. Hắn đang di chuyển về phía Martina Frace, khu vực phòng thủ gần thành phố Brindisi. Tất cả những gì chúng ta có thể nói lúc này là hắn đã sa vào miệng núi lửa E7. Nhưng nay núi lửa đã ngừng hoạt động rồi. Đó là lý do tại sao hắn vẫn chưa bị biến thành món thịt quay thơm giòn.
Holly làm bộ nhăn nhó. Cũng thú vị đấy chứ, cô nghĩ bụng.
- Chúng ta vẫn may mắn chán vì mục tiêu luôn phải săn mồi và để lại dấu vết trên đường đi. Hắn thường mất tới 1 hoặc 2 giờ đồng hồ để ngốn trọn hai con bò, việc ấy cũng giúp chúng ta thêm chút thời gian.
- Hai con bò? - Holly kêu lên - Vậy gã phải to đến chừng nào cơ chứ?
Foaly chỉnh lại cái mũ bọc thiếc rồi nói.
- Tên khổng lồ bò mộng. To vật vã. Nặng 180kg với đống răng nanh giống như răng lợn rừng. Một con lợn rừng hoang dại thật sự.
Holly cố nuốt nước bọt, bỗng cảm thấy công việc ở Recon dường như vẫn còn dễ chịu hơn chán vạn lần ở Đội Cứu Hộ.
- Được rồi. Giờ ngài có việc gì dành cho tôi ạ?
Foaly lướt qua đống thiết bị trên bàn. Anh ta chọn lấy một thứ trông giống cái đồng hồ đeo tay hình chữ nhật.
- Máy định vị. Cô tìm hắn, chúng tôi tìm cô. Thủ tục thông thường thôi mà.
- Video ạ?
Foaly gắn một xylanh nhỏ khớp vào rãnh trên mũ Holly.
- Kết nối trực tuyến. Pin hạt nhân. Thời gian vô tận. Micro hoạt hóa bằng giọng nói.
- Tốt rồi - Holly nói - Root bảo tôi nên chuẩn bị cả vũ khí. Để đề phòng ấy mà.
- Con đường ở phía trước cô - Foaly nói, và rút trong ngăn ra một khẩu súng bạch kim.
- Khẩu Neutrino 2000. Loại hiện đại nhất. Ngay cả các nhóm dưới đường hầm cũng không được trang bị thứ này đâu. Nếu cô không phiền thì tôi giới thiệu thêm đôi chút về nó nhé. Kết cấu bạch kim, uốn chỉnh theo ý, sử dụng nguồn năng lượng nguyên tử. "Em bé" này có thể thọ hơn cô tới một ngàn năm đấy.
Holly cho khẩu súng siêu nhẹ vào bao súng giắt vai.
- Tôi nghĩ là...tôi đã sẵn sàng.
Foaly chặc lưỡi:
- Tôi lại nghi ngờ điều đó đấy. Chẳng có ai thực sự sẵn sàng chiến đấu với bọn khổng lồ hết.
- Cảm ơn anh đã giúp tôi thêm tự tin.
- Tự tin ấy là sự ngu dốt - viên chỉ huy quái vật khuyên cô - Nếu cô cảm thấy tự tin thì chẳng qua là vì cô không biết gì.
Holly định tranh cãi đến cùng nhưng lại thôi. Có lẽ Foaly nói đúng.
Những chiếc thang áp suất được đẩy lên bằng các cột khí phun trào từ tâm trái đất. Các nhân viên kỹ thuật LEP dưới sự chỉ huy Foaly đã tạo ra các quả bom titan có thể vượt trên dòng khí. Họ có động cơ môtô riêng nhưng để phi thật nhanh lên mặt đất thì chẳng có gì đẩy mạnh bằng hơi nén từ một cồn pháo sáng cả.
Foaly dẫn cô lướt dù cả một quảng đường dài tới E7. Lớp bao ngoài dù trông rất mỏng manh khi di chuyển qua các dòng macma. Phía dưới là bụi than và những mảnh bom lỗ chỗ.
Anh ta thích thú vỗ vào mặt tấm giảm sóc: Nó đã vận hành hơn 50 năm rồi. Kiểu cổ nhất đấy.
Holly cố gắng kiềm chế. Mấy cái dù đã đủ làm cô sợ hết hồn rồi huống hồ lại thêm cái đồ cổ này.
- Khi nào thì nó hoạt động độc lập được ạ?
Tay quái vật gãi gãi cái bụng đầy lông lá:
- Trừ phi chúng ta gặp rủi ro còn thì nó luôn làm việc tốt.
Holly loay hoay mở cánh cửa nặng nề để lọt tiếng gió rít qua. Cái dù không được thiết kế êm ái cho lắm. Đến chỗ ngồi cũng bị lùng bùng giữa một đống đồ điện.
- Cái gì vậy? - Holly hỏi, tay chỉ vào vết ố xam xám trên đầu ghế tựa.
Foaly lúng túng:
- Ừm... dịch nhầy óc, tôi nghĩ vậy. Trong chuyến công tác lần trước chúng tôi bị rò rỉ áp suất. Tất nhiên giờ nó đã được bít chặt rồi. Và nhân viên đó vẫn sống sót, chỉ bị giảm vài điểm IQ thôi. Anh ta còn có thể uống rượu nữa cơ.
Holly châm chọc:
- Vậy thì ổn rồi ạ - Rồi cô tìm đường lách qua đống dây rợ.
Foaly giúp cô khoác bộ áo giáp và kiểm tra các thiết bị một cách cẩn thận.
- Tất cả ổn rồi chứ?
Holly gật đầu.
Foaly gõ vào micro trên mũ cô:
- Giữ liên lạc nhé - Nói rồi anh ta khép cửa lại.
Đừng nghĩ về chúng, Holly tự nhủ. Đừng nghĩ tới cái dòng macma sôi sùng sục có thể nhấn chìm phi thuyền bé nhỏ này. Đừng nghĩ tới lực cản MACH 2 làm cô quay lộn tùng phèo khi lao lên mặt đất. Và quan trọng hơn cả là đừng nghĩ tới tên khổng lồ điên rồ luôn chực xé nát cô bằng đống răng nanh ghê tởm. Không... Không được nghĩ đến bất cứ điều gì tệ hại như thế nữa...Đã quá muộn rồi.
Tiếng Foaly vang trong máy nghe của cô: Âm 20 T, anh ta nói. Chúng ta đang ở kênh an toàn phòng trường hợp bọn người trần bất ngờ theo dõi. Cô không bao giờ biết được đâu. Có lần, một tàu chở dầu từ Trung Đông đã cản đường giao thông. Và chuyện này thật chả ra sao.
Holly chỉnh lại micro trên mũ.
- Tập trung vào, Foaly. Mạng sống của tôi lúc này trong tay anh đấy.
- À...ừ, xin lỗi. Chúng tôi đang chuẩn bị đường ray để thả cô vào hầm chính E7 đấy, nó sẽ hạ xuống từng phút một. Sau khi qua khoảng 100 nấc đầu thì cô sẽ tự xoay sở lấy.
Holly gật gù, nắm tay thật chật vào cần điều khiển kép.
- Tất cả các hệ thống đã được kiểm tra. Phóng thôi.
Một tiếng vang lớn khi động cơ phóng đi. Phi cơ nhỏ lắc lư trong vỏ bọc, làm Holly rung lên bần bật như thể viên bi lăn trong rổ. Hầu như cô chẳng nghe thấy giọng Foaly nữa.
- Bây giờ cô đang ở hầm thứ hai. Hãy sẵn sàng bay, Short.
Cô kéo xilanh cao su từ phía thanh ngang và kẹp nó giữa kẽ răng. Có cái radio cũng chẳng ích lợi gì nếu bạn lỡ nuốt mất lưỡi của mình. Cô kích hoạt các camera bên ngoài và cho cảnh hiện lên màn hình.
Lối vào E7 đang dần mở ra trước mắt cô. Không khí chìm đi trong ánh sáng chói rực dưới lòng hầm. Các tàn lửa bắn tung tóe vào trong hầm số 2. Dù không nghe rõ tiếng gầm thét nhưng Holly vẫn hình dung ra được. Một làn gió mạnh quất vào như tiếng đập của hàng triệu tên khổng lồ.
Tay cô siết chặt cần điều khiển hơn. Máy bay rung lên bần bật rồi tạm dừng bên miệng núi lửa. Dù mở tung cả trên và dưới. Xung quanh thật bao la, thật đồ sộ. Cô cứ như con kiến đang rơi tọt vào đường thoát nước.
- Rồi - Có tiếng lốp bốp của Foaly - Tự xoay sở bữa sáng của cô nhé. Mấy đường ray lộ thiên này chẳng có cái gì đâu.
Holly gật gù. Cô chẳng nói nổi một lời, vì miếng cao su vẫn còn trong miệng. Dù gì thì tay quái kia có thể nhìn thấy cô trên màn hình mà.
- Tạm biệt, cô bé - Foaly nói và nhấn nút.
Cỗ máy nghiêng hẳn đi, đẩy Holly lăn xuống vực thẳm. Dạ dày cô thắt lại vì trọng lực cứ hút dần cô vào tâm Trái Đất. Khu vực địa chấn học này có tới một triệu máy khảo sát với tỷ lệ phỏng đoán chính xác 99,8 % về các vụ trào macma. Vậy là luôn có xác suất 0,2%.
Cú ngã của Holly như kéo dài vô tận. Cô chỉ có cảm giác chẳng thể nào quên được. Cái cảm giác run lên như thể cả thế giới bên ngoài kia đang rung chuyển ầm ầm. Đây rồi.
- Bộ phận thăng bằng - cô vừa nói vừa bắn nước miếng phì phì qua cái xylanh.
Hẳn là Foaly có đáp lại nhưng cô chẳng nghe nổi lời nào nữa. Holly cũng chẳng nghe thấy chính mình nói gì, nhưng cô đã nhìn thấy bộ phận thăng bằng hiện ra rồi.
Những tia sáng bám quanh cô như bão táp, xoay tít. Những mảnh đá vỡ bắn tung tóe vào đáy con tàu, xóc nó nảy bật về phía cạnh dù. Holly bị bao bọc trong đống cháy nổ tóe ra từ cần điều khiển.
Hơi nóng bốc ra từ một khoảng hẹp như vậy đủ để chiên giòn một người. Nhưng hai lá phổi của tiên thì còn cứng hơn thép. Lực gia tốc như đôi tay vô hình kéo cô trôi tuột đi, bào xé khuôn mặt và đôi tay cô. Holly cố gạt những giọt mồ hôi mặn chát đang lăn xuống mắt và tập trung điều khiển con tàu. Pháo sáng đã bao trùm lên nó. Bão gió cấp 7 đang ở mức thấp nhất. Chu vi chừng 500m. Dòng macma cuồn cuộn gầm rít xoay quanh cô, chỉ chực len lỏi qua lớp vỏ bọc kim loại để tràn vào bên trong tàu.
Lớp vỏ máy như đang rên rỉ than vãn, những chiếc đinh tán và vít nối đang muốn rơi hết cả ra. Holly lắc đầu chán nản. Điều đầu tiên cô sẽ làm khi trở về đó là đá cho Foaly một trận. Cô thấy mình chẳng khác nào con cá mắc câu, kẹt giữa hai hàm răng của gã thần lùn. Thật bi đát.
Một thanh chắn phía trước mũi tàu oằn xuống như thể bị hạ đo ván bởi cú đấm trời giáng. Trong ánh sáng lờ mờ, Holly cảm giác ai đó đang siết lấy đầu mình. Đôi mắt cô như những trái chín muốn rụng khỏi cành.
Cô kiểm tra đồng hồ. 20 giây nữa cô sẽ vọt qua đám mây pháo sáng và lướt trên luồng khí nóng. 20 giây ấy dường như dài hàng thế kỷ. Holly kéo sụp mũ để bảo vệ mắt và vượt qua chướng ngại đá cuối cùng.
Thế rồi đột nhiên quang đãng, con tàu lướt đi nhẹ nhàng theo vòng xoáy trôn ốc của bầu khí nóng. Holly nỗ lực hơn nữa. Giờ không phải lúc phí hoài thời gian để lượn lờ theo gió.
Dây đèn neon phía trên cô báo hiệu khu vực cập bến. Holly xoay ngang và hướng về phía đèn báo điểm đỗ. Thật công phu. Rất nhiều phi công Recon đã tạo ra nó chỉ để đỡ phải đi qua cảng và mất thời gian vàng ngọc. Nhưng không phải Holly.
Cô trượt 100m cuối. Sử dụng bánh lái dưới chân, cô lướt tàu qua quầng sáng và trôi trúng đường tiếp đất. Các nút xoay tròn rồi yên vị vào rãnh của chúng. Thế là chắc ăn.
Holly vỗ mạnh vào ngực để dễ dàng tháo bộ áo giáp ra. Và khi cửa mở, không khí ngọt ngào sẽ tràn vào cabin. Chẳng có cảm giác nào tuyệt vời bằng hơi thở đầu tiên sau khi phải đi trên dù. Cô hít thở thật sâu, lọc thật sạch đống khí khủng khiếp ra khỏi phổi. Làm thế nào mà thần tiên phải rời bỏ mặt đất nhỉ? Đôi khi cô ước giá như tổ tiên cô còn ở lại để chiến đấu với bọn người phàm trần đông đúc. Khác với các tiên nữ - cứ 20 năm mới sinh hạ được một vị thần tiên, bọn người phàm trần kia sinh con đẻ cái lan tràn như loài gặm nhấm. Mà số lượng thì rồi cũng lấn át được cả phép thuật.
Mặc dù đang tận hưởng không khí ban đêm trong lành nhưng Holly vẫn cảm nhận được những dấu hiệu ô nhiễm. Bọn người phàm tục phá hủy mọi thứ có liên quan đến chúng. Dĩ nhiên, chúng không bao giờ còn sống dưới bùn lầy nữa, ít ra là ở cái quốc gia này. Ồ không, các ngôi nhà đồ sộ lạ mắt với đủ loại phòng - phòng ngủ, phòng ăn và cả phòng vệ sinh! Phía trong nhà! Holly rùng mình khi tưởng tượng đến việc đi toilet trong nhà một người. Thật kinh khủng! Cái toilet chỉ được ưu điểm duy nhất là các khoáng chất lại trở về trái đất nhưng loài người cứ làm lộn tùng phèo hết cả lên bằng đống bình hóa học màu xanh xanh để xử lý chất thải. Nếu có ai đó từ 100 năm trước kể với cô rằng loài người sẽ lấy đi chất màu mỡ của phân bón thì cô sẽ bảo họ khoan vài lỗ thông khí ở cái sọ của chúng.
Holly tháo đôi cánh khỏi giá đỡ. Chúng có hình bầu dục với động cơ bằng kim loại. Cô rên rỉ. Những con chuồn chuồn. Cô ghét cái mẫu đó. Máy chạy xăng. Nặng như một chú heo bị nhúng sâu trong bùn lầy. Giờ lại là mẫu Chim ruồi Z7. Êm ái với bộ ắc quy năng lượng mặt trời bao quanh vệ tinh, nó sẽ giúp bạn bay lượn hai vòng trái đất. Nhưng ngân sách chế tạo lại bị cắt giảm rồi.
Trên cổ tay cô, máy định vị bắt đầu nháy bíp bíp. Cô đang đỗ trên dãy đồi. Holly bước ra ngoài và dừng bên bãi đậu. Cô đang ở trong một vùng đồi ngụy trang trên mặt đất - khu vực này vẫn thường được biết đến như cứ điểm của tiên nữ. Thực chất, các thần tiên đã sinh sống ở những nơi như thế này cho tới khi họ bị đẩy sâu hơn vào lòng đất. Công nghệ ở đây không phát triển lắm, chỉ có vài con tàu bên ngoài và một thiết bị tự hủy.
Chẳng có gì hiện trên màn hình. Tất cả đều sạch trơn. Các cửa khí nén hơi lệch đi ở những chỗ bị bọn khổng lồ đột nhập, còn lại thì mọi thứ đều đâu vào đấy. Holly cột chặt đôi cánh và bước ra thế giới bên ngoài.
Bầu trời đêm nước Ý thật trong lành và mát mẻ, quyện hương thơm ngào ngạt từ những rặng nho và ôliu. Các chú dế mèn phiêu lưu gặm cỏ cùng những nàng bươm bướm thổi sáo dưới ánh sao. Holly mỉm cười hòa lòng mình cùng với thiên nhiên. Khung cảnh này, từng nét một đáng để cô phải mạo hiểm vượt qua khó khăn lắm chứ.
Lại nhắc tới sự mạo hiểm. Cô kiểm tra máy định vị. Tiếng bíp giờ đã mạnh hơn nhiều. Tên khổng lồ hẳn đã ở trong thành phố rồi. Và cô chỉ có thể tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên sau khi nhiệm vụ được hoàn thành. Giờ là lúc hành động.
Holly khởi động máy hai bên cánh, rồi kéo dây khởi động qua vai. Chả thấy động tĩnh gì. Cô âm thầm gặm nhắm nỗi bực bội. Tất cả lũ trẻ ranh hư hỏng ở Haven đều có Chim ruồi để du ngoạn vào các kỳ nghỉ, còn ở đây đội LEP phải dùng đôi cánh giống như đống phế liệu này ngay cả khi chúng còn mới. Cô giật đi giật lại dây kéo. Đến lần thứ ba thì động cơ phun ra một đống khói sặc sụa. Đáng ra ngươi phải chạy được từ lâu rồi, cô lẩm bẩm, tay vỗ nhẹ vào bộ điều chỉnh. Chỉ trong tích tắc, đôi cánh đã hoạt động nhịp nhàng đưa đại úy Holly vút bay giữa trời đêm.
Kể cả không có máy định vị thì cũng vẫn dễ dàng theo dõi được tên khổng lồ. Vì mỗi nơi in dấu sự tàn phá của hắn còn có diện tích lớn hơn cả một khu khai quật dưới địa đạo. Holly bay là là giữa màn sương và những ngọn cây để tìm dấu vết gã khổng lồ để lại. Sinh vật điên rồ này đã chặt đứt nửa thân cả một vườn nho, biến bức tường đá kiên cố thành đống gạch vụn và để cho con chó canh cổng rên rỉ bên bờ rào. Rồi cô bay qua mấy con bò. Quang cảnh cũng chả đẹp mắt cho lắm. Nếu không đi vào miêu tả chi tiết thì vẫn phải nói là chúng gần như chỉ còn trơ sừng và móng.
Bây giờ tiếng báo động đã lớn hơn. Lớn hơn có nghĩa là gần hơn. Cô đã có thể thấy thị trấn phía dưới, nép mình trên ngọn đồi thoai thoải, bao quanh bởi bức tường có sẵn lỗ châu mai từ thời Trung cổ. Đèn vẫn sáng trên phía các cửa sổ. Đến lúc thể hiện chút phép thuật rồi.
Nếu cho rằng thần tiên có muôn vàn phép thuật thì chỉ là điều mê tín. Nhưng họ chắc chắn là có một số quyền năng nhất định như chữa bệnh, phép thôi miên và phép tàng hình. Nói phép tàng hình thật ra là dùng sai thuật ngữ. Chính xác những gì các tiên nữ làm là di chuyển nhẹ nhàng với tốc độ cực nhanh và tần số cực cao để cho họ không bao giờ kịp dừng lâu ở bất cứ đâu khiến cho kẻ khác bắt gặp. Con người hẳn sẽ thi thoảng thấy một chấm sáng lờ mờ bay trong không trung nếu họ biết tập trung để ý. Vậy mà người ta vẫn thường quy những chấm sáng ấy là sự bay hơi. Đặc trưng cơ bản của bọn người trần gian là tìm ra cách giải thích rối rắm cho một hiện tượng đơn giản.
Holly thắt chặt tấm chắn. Nó có vẻ lỏng lẻo hơn mọi khi. Cô cảm thấy những giọt mồ hôi như căng đầy trên trán. Cô nghĩ bụng, ta nên thực hiện nghi lễ - càng sớm càng tốt.
Vài chấn động bên dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Có cái gì đó bất thường nổi lên giữa đêm khuya. Holly chỉnh lại chiếc túi đựng đồ sau lưng và bay tới tiếp cận nó. Chỉ nhìn thôi, cô tự nhủ, việc của cô chỉ có vậy. Một nhân viên Recon sẽ bay đi bằng dù để xác định mục tiêu, còn các nhân viên Đội Giải Cứu thì giải quyết nốt nhiệm vụ.
Gã khổng lồ đang ở ngay phía trước cô, đấm thùm thụp vào bức tường bên ngoài thị trấn - giờ đang bị biến thành từng khúc gỗ vụn dưới sức mạnh đôi tay hắn. Holly choáng ngợp vì hoảng hốt. hắn ta quả là một con quái vật! To như voi và độc ác gấp 10 lần cô tưởng. Thực ra là một quái vật đặc biệt.
- Kiểm soát - Holly nói vào micro - đã xác định được con quái vật. Hắn ở ngay bên dưới tôi.
Chính Root đang ở đầu máy bên kia.
- Đại úy, giải thích rõ đi.
Hooly chĩa máy quay sang phía tên khổng lồ
- Hắn đang xuyên qua tường thành. Đụng độ sắp xảy ra. Người Đội Giải Cứu đang ở cách đây bao xa?
- Ước chừng ít nhất 5 phút. Chúng tôi vẫn đang trên trục đường giao thông.
Holly mắm môi. Root đang ở trên trục đường giao thông ư?
- Quá lâu thưa chỉ huy. Cả thị trấn này sắp nổ tung chỉ trong 10 giây...Tôi sắp đi sâu vào trong đó.
- Không được, Hollly...Đại úy Short. Cô không được phép. Cô biết luật cơ mà. Hãy làm đúng chức trách của mình đi.
- Nhưng, thưa chỉ huy....
Root cắt ngang lời cô.
- Không! Không nhưng gì hết Đại úy. Lùi lại. Đó là mệnh lệnh!
Cả cơ thể Holly như chực sụp xuống. khói xăng càng làm cô rối trí hơn. Cô làm được gì đây? Đâu mới là quyết định đúng? Hành động hay tuân mệnh lệnh?
Và rồi tên khổng lồ đã phá tung hết bức tường. Có tiếng một đứa trẻ thét lên trong đêm đen.
Nó hét: Aiuto!
Cứu tôi với. Đó là lời thỉnh cầu. Cứ liên tục, liên tục.
- Xin lỗi chỉ huy. Tên khổng lồ đang điên rồ mà lũ trẻ thì lại ở đó.
Cô có thể hình dung ra khuôn mặt Root - tím tái vì tức giận - ông ta đập bụp vào micro.
- Tôi sẽ tước quân hàm của cô, Short! Cô sẽ phải làm những công việc cực nhọc nhất suốt 100 năm tới!
Song lời nói chẳng còn tác dụng gì vì Holly đã tắt micro và nhào xuống bám sát gã khổng lồ.
Lướt theo đối tượng, Short hạ xuống một nơi sâu hun hút. Hình như cô đang ở trong một nhà hàng. Nhà hàng bán đồ ăn nhanh. Gã khổng lồ lập tức bị lóa mắt vì đèn điện và lao vào giữa phòng.
Toàn bộ khách hàng chìm trong kinh ngạc. Đứa bé đang vòi vĩnh nọ bỗng im bặt. Vài người khác há hốc mồm, mũ lễ hội còn giữ nguyên trên đầu. Đội bồi bàn thì như tê dại, tay run rẩy đỡ những khay mì sợi nóng hôi hổi. Mấy đứa trẻ bụ bẫm đang độ ẵm ngửa cũng giơ những ngón tay mũm mĩm lên che mắt. Lúc đầu bao giờ cũng vậy: bầu không khí yên lặng vì sửng sốt. Còn sau đó là tiếng la hét.
Một chai rượu rơi tóe ra sàn, khởi đầu cho sự hỗn loạn. Holly nhăn nhó. Bọn khổng lồ chúa ghét tiếng ồn như thể chúng ghét ánh sáng vậy.
Con quái vật vươn đôi vai khổng lồ xù xì lông lá với đôi tay dài co duỗi linh hoạt. Lối hành động có thể đoán trước được. Hắn đang chuẩn bị ra đòn.
Holly rút vũ khí và chỉ đặt mức hai. Trong bất cứ trường hợp nào cô cũng không thể giết tên khổng lồ. Không phải để cứu con người. Tuy nhiên, chắc chắn là cô có thể đánh lạc hướng hắn cho tới khi Đội Giải Cứu đến.
Nhắm bắn vào chỗ sơ hở trên sọ hắn, cô làm cho tên khổng lồ gần như nổ tung lên vì tia ion. Con vật loạng choạng vài bước rồi nổi giận lôi đình.
Được rồi, Holly nghĩ bụng. Ta đang ngụy trang. Đang tàng hình. Người ta có nhìn thấy đi nữa thì cũng chỉ nghĩ đấy là chùm sáng rung rinh trong không gian.
Gã khổng lồ xoay quanh cô, những mảng bùn đung đưa như vẩy nến.
Đừng lo. Hắn chẳng trông thấy mình đâu.
Hắn đang nhấc bổng một cái bàn.
Chả có gì. Hoàn toàn vô hình.
Hắn co một bên cánh tay thô kệch và rồi tung ra một chưởng.
Nhưng bóng mờ đã vút nhanh như gió.
Cái bàn chực đổ thẳng vào đầu cô.
Holly vội lướt tiếp nhưng lần này không kịp nữa rồi. Cái bàn kẹp trúng chiếc túi sau lưng cô, va đúng vào bình xăng. Chất lỏng dễ bắt lửa này bắt đầu chảy lan ra.
Các nhà hàng Ý - như bạn biết đấy - luôn ngập tràn ánh nến. Bình xăng lăn thẳng vào cây nến trụ. Và nó bén lửa, rồi bùng lên như pháo hoa. Phần lớn chỗ xăng rớt quanh tên khổng lồ. Rồi cả Holly nữa.
Giờ thì hắn có thể nhìn thấy cô. Không còn nghi ngờ gì nữa. Liếc nhìn cô qua thứ ánh sáng đáng ghét, hắn há hốc mồm vì đau đớn và sợ hãi. Lớp vỏ bọc tàng hình của cô đã tuột mất. Phép thuật đã chạy đi đằng nào.
Holly vặn vẹo trong nắm tay của gã khổng lồ nhưng vô ích. Những ngón tay to như quả chuối và cứng như thép đang siết lấy hơi thở của cô, lồng ngực cô tưởng chừng sắp vỡ ra. Đống móng vuốt như những chiếc kim nhọn đang cào xé lớp ngoài bộ đồng phục của cô. Cứ mỗi giây chúng lại xuyên thủng từng chút, từng chút một.
Holly không nghĩ ngợi được gì nữa. Nhà hàng lúc này nhốn nháo chẳng khác nào đang chơi trò kéo quân. Còn gã khổng lồ bận nghiến răng kèn kẹt, răng hàm của hắn chỉ chực nghiền nát cái mũ của Holly. Cô cảm nhận được mùi hôi thối tỏa ra từ hắn và ngửi thấy mùi lông lá cháy khét lẹt vì lửa đã bén dọc lưng tên quái vật.
Cái lưỡi xanh lè thè ra choán hết phần dưới tấm mặt nạ bảo vệ của Holly. Mặt nạ! Chính nó. Cơ hội duy nhất của cô. Holly luồn một tay lần tìm các nút điều khiển bên trong mũ. Đèn soi dùng khi đi dưới địa đạo sáng lóa.
Cô ấn công tắc lõm hẳn xuống và ánh sáng trực tiếp từ hai bóng đèn 800W rọi thẳng vào con quái vật.
Hắn nhảy lùi lại, tiếng thét bật ra giữa hai hàm răng. Hàng tá cốc tách, chai lọ đổ vỡ loảng xoảng. Con quái vật gần như bất tỉnh, phát hỏa và giờ thì mù. Cơn sốc và nỗi đau đớn thể xác len lỏi vào bộ óc chật hẹp khiến hắn tê dại. Tên khổng lồ bất lực, tấm thân nặng nề đổ vật xuống. Holly cuộn người tránh cái răng nanh dài như lưỡi hái.
Thật tĩnh lặng, chỉ còn tiếng cốc tách lách cách, tiếng lông cháy lép bép và tiếng thở phì phò. Holly run rẩy đứng dậy. Bao ánh mắt đổ dồn vào cô - những đôi mắt người. Cô đã bị lộ ra 100%. Và bọn người này chẳng thể mãn nguyện được lâu. Chúng không được phép. Chính sách ngăn chặn đã được ban ra.
Cô xòe rộng hai lòng bàn tay. Một cử chỉ hòa bình.
- Scusatemi tutti - cô nói một cách trôi chảy.
Mấy người Ý đó thì thầm - thật vô nghĩa.
Holly từ từ lục túi và rút ra một quả cầu. Cô đặt nó giữa phòng.
- Guardate - cô nói - Nhìn kìa.
Khách khứa trong nhà hàng nghe theo lời cô, ngả nghiêng nhìn ngó quả cầu bạc nhỏ bé. Nó kêu tích tắc, càng ngày càng nhanh, cứ như thể nó đang đếm từ 10 đến 0. Holly quay lưng lại quả cầu. 3,2,1...
Bùm! Ánh sáng lóe lên! Đám đông bỗng bất tỉnh nhân sự. Không ai tử vong nhưng đều bị đau đầu trong vòng 40 phút. Holly thở dài. Thế là yên. Trong nháy mắt, cô chạy ra ngoài và chốt cửa lại. Thế lại nội bất xuất ngoại bất nhập. Chỉ trừ khi họ thoát qua cái lỗ hổng to lù trên tường. Sau đó, cô dội nước lên gã khổng lồ đang cháy âm ỉ để tránh gây hỏa hoạn cho quán ăn. Hy vọng là thứ bột lạnh không làm con quái vật kếch xù đang ngủ thiếp này tỉnh lại.
Holly xem xét đống hổ lốn cô vừa gây ra. Thực là một cảnh tượng hỗn loạn. Tồi tệ hơn cả Hamburg. Rồi Root sẽ lột da cô ra. Cô thà đối mặt với bọn khổng lồ còn hơn. Đây chắc chắn là ngày tận số cho sự nghiệp của cô. Nhưng bỗng nhiên điều đó không còn quá quan trọng nữa vì xương cốt cô đang chực rụng ra trong khi cơn đau đầu len lỏi hành hạ. Có lẽ phải nghỉ ngơi một chút thôi, như vậy cô sẽ tỉnh táo trước khi Đội Giải cứu xuất hiện.
Holly cũng chẳng buồn để tâm tìm ghế ngồi. Cô thõng chân xuống rồi thả người vào tấm thảm vuông trên sàn.
Lúc tỉnh dậy mà phải trông thấy cái mặt sưng vù của chỉ huy Root thì quả là cơn ác mộng. Nhưng, chỉ trong giây lát, Holly chập chờn cơn tỉnh cơn mê, cô thề rằng đã thấy đôi mắt viên chỉ huy đượm vẻ lo âu. Tiếc thay khoảng khắc ấy vụt qua đi và lại thay bằng cơn tức giận dâng trào như thường lệ.
- Đại úy Short! - ông ta gầm lên, chẳng thèm quan tâm xem cô đang đau đầu đến thế nào - Nên đặt tên cho hành động sáng suốt vừa qua là gì nhỉ?
Holly run rẩy đứng dậy.
- Tôi...Đó là...Có...- Cô chẳng bật nổi nên lời nữa.
- Cô đã không thèm tuân lệnh. Tôi bảo cô lùi lại cơ mà! Cô thừa biết việc không mời mà đến nhà bọn người trần là điều cấm kỵ đúng không.
Holly gạt đi.
- Tôi được mời vào mà. Một em bé đã kêu cứu.
- Short, lý do của cô chẳng mấy thuyết phục đâu.
- Thưa ngài, đã có tiền lệ rồi đấy ạ. Đó là vụ hạ sĩ Rowe kháng án Chính quyền. Tòa án xử rằng có thể coi tiếng kêu cứu của người phụ nữ bị bắt cóc kia là lời mời vào trong nhà. Và dù sao đi nữa, lúc này các quý ngài đều đang có mặt ở đây. Thế có nghĩa là ngài cũng chấp nhận lời thỉnh cầu.
- Ừm - Root nói với vẻ nghi ngờ - Tôi cho rằng cô khá may mắn đấy. Những chuyện vừa qua đáng ra đã tồi tệ hơn thế cơ.
Holly nhìn ngó xung quanh, Không hẳn đã quá tồi tệ. Những gì cô sắp xếp đã bị đảo lộn và họ lôi ra đến 40 người. Các nhân viên kỹ thuật đang gắn điện cực tẩy não vào thái dương những kẻ đang bất tỉnh nhân sự kia.
- Chúng tôi cố gắng cứu vãn khu vực này mặc dù cả nửa thị trấn còn đang kẹt bên trong.
- Thế cái lỗ hổng thì sao?
Root cười tự mãn:
- Nhìn xem.
Holly liếc quanh. Đội Giải Cứu đã dựng sẵn một hình ảnh không gian ba chiều lấp đầy lỗ hổng trên tường. Các bức hình sử dụng kỹ thuật không gian ba chiều này thường chỉ để che mắt tạm thời chứ khi quan sát kỹ thì không ổn lắm. Nếu nhìn cận cảnh bức tường thì người ta sẽ để ý thấy ngay miếng ghép bên cạnh giống hệt miếng ghép trước. Trong trường hợp này, có hai miếng ghép hình mạng nhện và hai miếng ghép mô phỏng theo kiểu Rembrandt là dễ bị nhận ra. Nhưng mọi người trong quán cũng chẳng có cơ hội mà săm soi từng bức tường và khi họ tỉnh dậy thì mảng tường này cũng đã được nhóm Telekinetic sửa chữa xong, đồng thời những trải nghiệm kinh dị vừa qua của họ cũng được xóa sạch khỏi bộ nhớ rồi.
Một nhân viên Giải Cứu lao bổ ra từ phòng vệ sinh công cộng.
- Thưa Chỉ huy!
- Có việc gì vậy Trung sĩ?
- Ở đây có một người thưa ngài. Nhóm Truy tìm đã không tóm kịp anh ta. Thưa chỉ huy anh ta đang đến nơi rồi. Ngay bây giờ ạ, thưa ngài!
- Ngụy trang! - Root tru lên - Tất cả!
Holly cố gắng hết sức rồi nhưng không được. Phép thuật của cô đã biến mất. Đứa trẻ chập chững bước ra từ phòng tắm, đôi mắt nó trĩu xuống vì buồn ngủ. Nó chỉ trỏ ngón tay mũm mĩm vào Holly.
Nó nói " Ciao, folletta" trước khi kịp ngả vào lòng bố nó và ngủ thiếp đi.
Root chập chờn một lúc rồi trở lại nguyên hình. Lần này ông ta còn tức giận gấp bội phần lần trước.
- Short, có chuyện gì xảy ra với tấm chắn tàng hình của cô rồi?
Holly nghẹn ngào.
- Thưa Chỉ huy, áp lực quá ạ - cô ướm lời vậy.
Root chả thấy cái kiểu gì như vậy cả.
- Cô nói dối tôi, Đại úy. Thậm chí cô còn không phát nhiệt nữa kia, đúng chưa?
Holly lặng lẽ gật đầu.
- Bao lâu rồi cô chưa làm Lễ?
Holly bặm môi.
- Có thể là...khoảng...bốn năm, thưa ngài.
Mạch máu Root gần như sắp bung cả ra.
- Bốn...bốn năm? Thật lạ là sao cô có thể tồn tại lâu đến vậy! Làm việc đó ngay đi. Ngay đêm nay! Cô sẽ không được xuống dưới nữa cho tới khi hồi phục sức mạnh. Cô gây nguy hiểm cho bản thân và cho đồng đội của mình đấy!
- Vâng thưa ngài.
- Hãy lấy Chim ruồi ở Đội Giải Cứu và bay qua miền đất cổ xưa. Đem nay là đêm rằm.
- Xin tuân lệnh.
- Và chớ có nghĩ rằng tôi bỏ qua cho cô vụ lộn xộn này. Chúng ta sẽ bàn đến nó khi cô trở về.
- Vâng ạ. Ổn cả thưa ngài.
Holly vừa trở bước thì Root đằng hắng gọi lại.
- À, Đại úy Short này...
- Dạ vâng thưa ngài?
Sắc mặt Root không còn tím tái nữa, ông ta thậm chí lại có vẻ bối rối.
- Làm tốt việc cứu người đấy. Nếu không thì sự việc hẳn sẽ tồi tệ hơn rất nhiều rồi.
Holly rạng rỡ hẳn lên sau tấm kính che mặt. Có lẽ sau hết, cô sẽ không bị đuổi cổ khỏi Recon.
- Xin cảm ơn ngài.
Root làu bàu, sắc da ông ta lại trở về vẻ hung đỏ thường nhật.
- Giờ hãy ra khỏi đây và đừng quay lại cho tới khi cô hồi phục hẳn phép thuật.
Holly thở dài đầy vẻ biết ơn.
- Vâng thưa ngài. Giờ tôi xin lên đường.