Số lần đọc/download: 2194 / 16
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:29 +0700
Chương 4
N
àng biết lý do khiến Tell không đến nữa là vì những lời nói khiếm nhã của nàng, cho nên nàng chỉ biết trách mình mà thôi. Tại sao nàng lại có thể nói năng như thế được nhỉ? Nàng thở dài khi leo dốc một đoạn đường dài trở về phòng trọ. Ước gì nàng được sống lại những giờ phút khi ấy - nàng sẽ không nói như thế đâu.
Khi đến sân cùng bà Beverly, nàng đưa cho bà lọ thuốc chống nắng. Để bà ở lại tắm một mình, nàng về phòng làm cho xong nửa phần cuối cuốn băng.
Molly say sưa với công việc, nguồn thông tin mà bà Beverly đưa ra rất chính xác và hấp dẫn. Mặc dù bà có tật nói nhiều, nhưng văn phong lại rất súc tích và trong sáng. Molly lấy làm ngạc nhiên trước sự trái ngược như thế.
Molly cau mày tự hỏi, không biết nàng đã cố tình xua đuổi hình ảnh Tell ra khỏi tâm trí bao lâu rồi để chú tâm vào máy tính. Hễ nháy mắt một cái là nàng lại thấy hình ảnh anh hiện ra trên màn hình máy tính. Nàng không quên được một cái gì nơi anh, từ những nếp nhăn quanh khóe mắt khi anh cười, cho đến đôi môi duyên dáng mà nàng đã ao ước được anh áp lên da thịt mình.
Nàng lắc đầu. Nàng phải làm cho xong mấy cuốn băng. Nàng không muốn bà Beverly tìm ra sai phạm gì trong công việc của nàng. Công việc này rất quan trọng đối với nàng, nàng phải làm cẩn thận, không thể nào vì bất cẩn mà để hại đến công ăn việc làm được.
Khi nàng làm xong việc, thì đã đến giờ ăn tối. Nàng ngồi tựa vào lưng ghế, đưa mắt nhìn qua mặt hồ, nhìn ra mặt biển xanh ngoài vịnh. Cách đây ba đêm, nàng đã được anh mời ăn cơm tối. Ước gì khi ấy nàng nhận lời mời của anh. Tình thế sẽ dẫn hai người đến đâu nhỉ? Sẽ đến chỗ cãi vã nhau như đã xảy ra trên sân ư? Hay là sẽ dẫn đến những đề tài khác, những hoàn cảnh khác.
Anh có phải là kẻ đàng điếm không? Anh đã hỏi nàng, nhưng anh không nói gì hết về những thắc mắc của nàng kia mà. Molly thở dài, nhắm mắt lại. Đáng lẽ nàng phải tìm hiểu đã, rồi mới buộc tội anh chứ. Anh mới nói đến những chỗ đi chơi, những việc nên làm, thì nàng đã vội vã kết luận anh muốn quyến rũ nàng. Tại sao chứ?
Phải chăng vì nàng không tin một thanh niên hấp dẫn như Tell lại muốn cặp kè với nàng mà không được nàng đền đáp cái gì? Nàng sống một cuộc đời thầm lặng, cố tạo một tương lai bền vững, chứ không có thì giờ để vui chơi phù phiếm. Nàng biết rất ít về đàn ông, nhất là những người như Tell, ngoại trừ cái vẻ ngoài hấp dẫn của anh. Phải chăng nàng đã đánh giá sai lầm về anh.
Nàng mở mắt ra, tắt máy vi tính rồi gọi người bồi phòng. Lại một đêm cô đơn nữa ở Thiên đàng. Có lẽ nàng nên thay áo quần rồi tìm đến một vũ trường ca nhạc nào đấy trong thành phố. Thế nào cũng có nhiều người đông đúc, có âm nhạc vui vẻ, và có nhiều trò giải trí.
Nàng cố xua đuổi ý nghĩ ấy đi. Nàng quá e lệ, không thể nào một mình làm như thế được. Nàng quá “đoan trang đứng đắn”. Thật khốn nạn, cái gì cũng làm cho nàng nhớ đến Tell Hardin cả ư? Nàng chỉ găp gỡ anh ta có hai lần thôi mà. Tại sao anh ta đã gây ấn tượng cho nàng như thế này?
Molly phải đi ngủ sớm để sáng mai còn dậy sớm làm việc. Nàng muốn làm việc liên miên để tâm trí khỏi nghĩ ngợi.
Nhưng sáng hôm sau, nàng rất ngạc nhiên và thất vọng, vì bà Beverly không có hứng thú để viết.
- Thỉnh thoảng tôi rơi vào tình trạng như thế này - Bà bình thản nói, không để lộ lý do nào đã khiến bà nghỉ viết - Tôi vừa viết xong nhiều trang rồi, bây giờ có thể nghỉ ngơi một hai hôm. Tôi thấy phải nghỉ xả hơi cho lại sức cái đã. Tôi muốn nằm phơi nắng hay là đi mua hàng, hay gọi nói chuyện với bạn bè đang sống ở đây. Ngày mai hay ngày kia tôi sẽ làm việc lại. Cô đừng bận tâm về việc này. Có điều là tôi không biết khi nào thì mình bận, khi nào thì không thôi. Bây giờ cô tự do làm gì thì làm, vì tôi có thể phải làm việc liên tục suốt mười ngày sắp tới đấy.
Molly thấy buồn bã. Đêm qua nàng đã trải qua một đêm dài bất tận buồn chán. Liệu nàng sẽ làm gì suốt ngày hôm nay đây?
Bà Beverly rót hết cà phê vào tách rồi nói với nàng;.
- Cô cứ lấy xe jeep mà dùng. Nếu tôi cần đi đâu, tôi nhờ họ chở đi cũng được.
- Tôi cũng không biết đi đâu nữa. - Molly đáp.
- Tầm bậy. Nếu cô thấy không có chỗ nào đáng đi, thì cô thử đến câu lạc bộ bãi biển của khách sạn mà chơi. Ở đấy có hai bể bơi nước mặn có mái che, với các giống cá vùng nhiệt đới và sinh vật biển, nếu không thì cô ra ngoài vịnh mà bơi lội. Ở đấy có một nhà hàng ăn tự phục vụ lớn lắm. Cô có thể ăn trưa ở đấy và vui chơi thỏa thích. Đừng lo cho tôi. Tôi khỏe lắm, khỏe lắm.
Bà Beverly đã làm cho Molly hình dung một con chim thanh thản, sinh động. Nàng cố giữ bình tĩnh, nói:
- Dạ, có lẽ tôi đi thử xem.
Nàng chần chờ một hồi lâu để xem thử bà Beverly có đổi ý không, cho nên nàng khởi hành ra câu lạc bộ bãi biển lúc gần trưa. Nàng muốn bơi lội, rồi ăn trưa ở nhà hàng ăn tự phục vụ, và xem thử có gì vui ở đấy không. Có lẽ sau đó nàng sẽ ra phố một vòng nhưng nàng lại sợ, không dám đi một mình.
Nàng dừng lại ở tiền sảnh khách sạn, để nhờ Miguel chỉ đường ra câu lạc bộ bãi biển. Vì khách sạn Las Casitas D’Oro xây trên sườn đồi cao hướng mặt ra vịnh, cho nên đường từ đây ra bãi biển khá xa. Nàng muốn đi qua các khu cư trú đắt tiền của Acapulco để xem cho biết, trước khi ra câu lạc bộ bãi biển của khách sạn.
Đã biết chắc nơi đến, nàng cho xe chạy từ từ, vì nàng vẫn lo lắng khi lái chiếc xe mui trần như thế này. Mặc dù nàng cẩn thận hơn bà Beverly khi lái, nhưng vẫn lo sợ vì xe không có mui và không có cả cửa.
Ra khỏi con đường chính, nàng từ từ cho xe đổ dốc. Hai bên đường, những cây cọ cao và những cây trúc đào, dâm bụt, nở hoa màu sắc rực rỡ nối đuôi nhau. Nàng thấy sau những bức tường đá là những ngôi nhà lớn xây quay lưng ra phía đường, mặt hướng về thành phố và vịnh biển đẹp đẽ.
Khi dừng lại ở một ngã tư, Molly bỗng giật mình khi trông thấy một người có thân hình rám nắng từ trong bóng râm của một cây trúc đào bước ra, rồi lặng lẽ bước lên ngồi bên cạnh nàng. Anh ta hành động rất nhanh nhẹn, êm nhẹ chẳng khác nào một con sói vồ mồi.
Khi nhận ra Tell Hardin, tim nàng bỗng đập thình thịch. Nàng liền thấy ngày như sáng thêm ra, màu đỏ của hoa dâm bụt và màu hồng của hoa trúc đào hai bên đường như thắm thêm. Mặc dù hai người nói năng với nhau không đằm thắm cho lắm, nhưng nàng cảm thấy hạnh phúc tràn trề khi gặp lại anh.
- Anh làm gì ở đây? - Nàng chào, lời chào thân thiết. Nàng đỏ mặt, cắn môi, chắc anh không nghĩ là nàng quá đỗi sung sướng khi gặp anh chứ. Nàng cứ ngỡ là không bao giờ nàng lại gặp anh được nữa.
Anh nhếch mép cười hóm hỉnh, đưa mắt nhìn khắp người nàng. Nàng mặc bộ đồ tắm hai mảnh bên dưới chiếc áo rộng có diềm và có viền đăng-ten. Hai chân nàng đã bắt đầu sạm nắng lộ ra dưới mép áo. Anh nói:
- Trông cô ngon lành muốn cắn quá. Cô đi đâu đây?
Nàng thẹn đỏ mặt khi bị anh nhìn chằm chằm vào người, nàng bèn quay mặt nhìn ra mặt đường, từ từ cho xe ra ngả tư rồi lái về phía biển.
- Em đến câu lạc bộ bãi biển của khách sạn. - Nàng đáp.
- Chỗ ấy tuyệt lắm. Chúng ta có thể đeo ống thông hơi bơi lặn ở đó được đấy.
Nàng nhìn anh, ánh mắt hơi buồn, rồi nói:
- Ở đấy chỉ dành cho khách của khách sạn thôi.
- Em là khách của khách sạn. Anh là khách của em. Cả hai chúng ta đều là khách cả rồi.
Nàng cắn môi, lưỡng lự. Những ý nghĩ không mấy đẹp vào đêm hôm kia lại xuất hiện trong đầu hai người. Phải chăng anh muốn gặp gỡ nàng hay là anh đã lợi dụng nàng để hưởng thụ ở những nơi mà lý ra anh không được phép để chân vào? Nàng liếc nhanh nhìn anh, mặt lộ vẻ lưỡng lự. Anh không có vẻ gì là kẻ lợi dụng phụ nữ hết.
- Tell này, em không nghĩ là...
- Tốt, thì đừng nghĩ gì hết. Bộ em không nhớ anh sao?
Người khỏe mạnh, cường tráng, anh biểu lộ thái độ ngạo nghễ bất cần, thái độ làm cho người ta phải tin cậy, nể vì. Nàng đã gặp anh mấy lần, anh đều ứng xử nhanh nhẹn, dứt khoát. Hôm nay trông anh cũng chẳng khác gì.
Nàng nuốt nước bọt đánh ực, nàng không muốn chấp nhận là nàng nhớ anh. Không có dấu hiệu gì nơi nàng làm cho anh nhận ra điều đó chứ?
- Nào, hiển nhiên rồi đấy nhé. - Anh lên tiếng châm chọc nàng, giọng thích thú.
- Này, em nhận thấy mấy hôm rồi anh không đột nhập vào nơi em ở. - Nàng nói, mắt đăm đăm nhìn lên mặt đường chật hẹp.
Anh cười khúc khích, rồi quệt một ngón tay ấm áp lên chân nàng. Molly hụt hơi gần như không lái vững chiếc xe và không bình tĩnh được nữa. Sự đụng chạm trên người nàng như một luồng điện chạm vào, gây nên những luồn sóng cảm giác ngây ngất thú vị khắp cả người.
- Anh cứ sợ bà chủ của em bắt em làm việc ghê quá mà không có thì giờ để ý đến anh thôi.
- Hôm nay em mới được rảnh. - Nàng e lệ nói, quá hồi hộp vì anh ngồi sát vào bên nàng, tấm thân màu nâu hấp dẫn. Anh lại mặc quần jean cắt ống ngắn, chân đi dép lê. Các bắp thịt trên người anh cuồn cuồn dưới lớp da căng, và mắt nàng cứ liếc nhìn từng cử động của anh, khiến nàng khó tập trung vào việc lái xe.
Cơ thể nàng nóng bừng lên bên người anh, nàng thèm muốn mấy ngón tay anh sờ lên chân nàng nữa. Nàng thở hổn hển khó nhọc. Nàng nắm chặt lấy tay lái, cố chú ý vào việc lái xe.
- Tốt quá, chúng ta sẽ vui chơi một ngày ở câu lạc bộ bãi biển. Ở đấy có bán cơm trưa vui lắm.
- Tell này...
- Nhưng nếu có ai vui chơi với em rồi thì thôi.
- Không.
- Thế thì tốt. Chúng ta đến rồi, rẽ vào đây đi.
Nàng đến cổng khi nào không biết, bèn rẽ vào cổng thật gấp. Người nhân viên phục vụ mỉm cười khi nhận ra chiếc jeep của khách sạn, anh ta vẫy tay hướng dẫn nàng lái vào. Molly không tin mọi việc lại dễ dàng đến như thế này.
- Nếu em biết cách thì mọi việc đều dễ hết. - Tell nói nhỏ khi nàng cho xe đậu vào bãi.
- Em không tin là anh lại có mặt ở đây đấy. - Nàng mạnh dạn quay qua phía anh, cố quên cơn thèm khát đang giày vò nàng khi nàng nhìn vào mặt anh. Đôi vai anh như rộng thêm, bộ ngực rắn chắc với đám lông đen như mời gọi nàng, nàng phải kìm hãm mấy ngón tay để khỏi đưa lên sờ những bắp thịt cuồn cuộn trên ngực anh. Có bao giờ anh mặc sơ-mi không nhỉ? Nàng ngước mắt nhìn vào mắt anh, đắm đuối không quay đi chỗ khác. Đôi mắt anh tinh anh trong nắng mai, màu tro bằng bạc long lanh. Hai bên khóe mắt, những nếp nhăn li ti tỏa rộng ra, trông có màu nhạt hơn da mặt của anh. Anh nheo nheo mắt vì ánh nắng mặt trời. Khi anh cỡi ngựa trên những rặng núi ở Texas, mắt anh nhìn có rõ không, thấy có xa không?
Anh đưa tay gỡ cặp kính trên mắt nàng. Molly nhấp nháy mắt, nhưng vì anh đứng gần nàng quá nên nàng nhìn thấy anh rõ. Nàng nín thở. Lại cái gì nữa đây?
- Em có mang theo kính râm đấy không? - Anh hỏi, mắt nhìn vào môi nàng.
Molly liếm môi, nàng đưa lưỡi lướt nhanh để thấm ướt đôi môi, rồi đáp:
- Có, ở trong túi xách đi biển.
- Lấy kính mang lên kẻo bị nhăn mắt đấy. - Mắt anh không rời khỏi đôi môi của nàng và Molly cũng nhìn vào môi anh. Cuối cùng nàng quay đầu đi, lục tìm trong túi lấy ra cặp kính mát, đeo lên mắt, lòng hồ hởi. Cặp kính sẽ che chở cho nàng đôi chút.
Tell cười rồi xuống xe, đứng đợi nàng xuống, qua phía bên anh, và hai người cùng bước về phía bờ hồ.
Có hai hồ bơi lớn chứa nước mặn ngăn cách khỏi vịnh bằng những bức tường đá khổng lồ. Bên dưới mỗi bức tường có chỗ thông với vịnh - cho nên nước trong các hồ thường xuyên thay đổi theo mực nước thủy triều lên xuống của nước biển. Dọc theo cả hai hồ đều có ghế dựa và ghế xích đu, rải rác có những chiếc dù để che nắng cho những khách mới tới. Có một quầy giải khát di động quanh hai hồ và Molly thấy ở xa xa đằng cuối hồ, có những bàn ăn và một nhà hàng ăn tự phục vụ khách ăn trưa, một tấm vải bạt lớn màu xanh trắng che mát nhà hàng và các bàn ăn. Những cây cọ cao đung đưa trong gió nhẹ, những đóa hoa đủ màu chạy quanh ngọn đồi vươn lên từ trong vịnh. Cảnh tượng thật là tuyệt mỹ
- Không thấy anh mang theo khăn tắm. - Nàng nói vừa khi để cái túi xách trên một chiếc ghế xích đu.
- Không cần. Ở đây người ta cung cấp cho khách.
- Anh đã từng đến đây rồi phải không? - Anh tỏ ra biết nhiều hơn cả nàng, mà nàng đã đọc sách hướng dẫn ở trong phòng khách sạn rồi cơ đấy.
- Chà, cũng một hai lần gì đấy.
“Với ai?” - Nàng thắc mắc trong lòng.
- Em muốn bơi lội, mang ống lặn hay là nằm phơi nắng?
Tell nhìn quanh rồi gật đầu ra dấu về phía cái buồng nhỏ có dụng cụ để lặn.
- Em muốn mang ống thông hơi để lặn thử. Em chưa khi nào lặn cả. - Molly vừa đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của anh vừa đáp.
Tell liền đi về phía cái buồng nhỏ, nói chuyện một lát với người thanh niên làm việc ở đấy. Sau đó anh lấy mặt nạ, ống thông hơi, chân bơi rồi trở về chỗ Molly.
Nàng ngồi trên chiếc ghế dựa, đưa mắt nhìn hai người trao đổi ở đằng xa. Nàng vui sướng nhìn anh chàng người Texas cao lớn bỗng từ đâu nhảy vào đời nàng và hoàn toàn chiếm trọn lấy tâm hồn nàng. Anh là ai thế nhỉ? Tại sao anh lại để ý đến nàng như thế này nhỉ? Anh quá đẹp khiến nàng đâm ra hoang mang: anh cường tráng, đẹp tai, đáng tin.
Đưa mắt nhìn quanh, nàng thấy không phải chỉ mình nàng nhìn Tell. Nhiều người khác cũng đưa mắt nhìn theo anh, trên người anh chỉ mặc có chiếc quần đùi, anh đi khoan thai quanh mép hồ bơi đầy nước. Bỗng nàng cảm thấy hạnh phúc tràn trề - anh lại về với nàng. Nàng thấy hết sức mãn nguyện. Anh không nhìn người nào quanh hồ hết, những thân người đẹp đẽ, rám nắng đang phô bày trong nắng mai.
Anh đặt các thiết bị bơi lặn xuống trên một cái ghế dựa bên cạnh nàng, rồi kéo nàng đứng lên. Nàng chưa kịp thốt lên được lời nào, thì anh đã nắm lấy những dải buộc chiếc áo rộng mặc trên người nàng, lần lượt tháo ra. Không để cho nàng kịp trở tay, anh từ từ tháo dải thứ nhất, hai tà áo mở ra, anh lại tháo dải thứ hai rồi thứ ba.
Molly cảm thấy ngất ngây không tài nào phản ứng kịp. Anh say sưa nhìn hai tà áo mở ra, vừa nhìn vừa lần lượt mở tiếp các dải buộc, nhưng trước khi mở, anh vuốt mấy ngón tay trên lớp áo satin mịn màng.
- Anh cứ cởi áo cho em như thế này sao? - Nàng nhẹ nhàng nói. Molly nhắm mắt lại, không tin mình đã nói lớn lên như vậy, nàng cảm thấy mặt nóng bừng. Tại sao nàng lại có thể nói ra những lời như thế được nhỉ? Nàng nhớ buổi tối hôm nọ bên hồ bơi, nàng cũng có cảm giác như thế, nàng biết đáng ra nàng nên bảo anh dừng tay lại. Nhưng nàng lại không muốn bảo anh dừng tay.
Khi nàng mở mắt ra, đánh liều nhìn thẳng vào mắt Tell, anh đang nhìn xuống mắt nàng, hai mắt anh không còn vẻ giễu cợt nữa mà lại rất nghiêm trang. Anh dịu dàng nói:
- Một ngày nào đó, anh còn cởi luôn cả áo quần tắm nữa đấy!
Anh đợi một chốc rồi mắt anh lại ánh lên nét thích thú quen thuộc. Anh nói tiếp:
- Em hãy vui chơi cho thư giãn. Acapulco là nơi dành cho ánh nắng mặt trời, cho nước biển, cho cát và cho tình yêu.
Hai má nàng ửng hồng. Phải chăng nàng đã làm cho anh hiểu lầm rồi? Phải chăng anh nghĩ là nàng đến đây để hưởng những thú vui tầm thường? Nàng thấy ngượng ngùng bối rối. Nàng phải làm cho anh đứng đắn lại mới được, ngay bây giờ thôi. Nàng hít một hơi thật dài. Nàng không thể để cho anh nghĩ rằng...
Tell cười khúc khích, hai hàm răng trắng toát trên khuôn mặt rám nắng. Anh đưa tay đỡ dưới cằm nàng, nâng mặt nàng ngước lên một chút.
- Rất đoan trang và đứng đắn! Ước chi em thấy được vẻ mặt của em. Thôi được rồi, nếu loại bỏ tình yêu thì chúng ta vẫn vui chơi với nhau bằng nhiều cách khác vậy.
Nàng cau mày, hết sức thất vọng vì anh vẫn trơ trơ trước phản ứng của nàng; tại sao anh lại đi chơi với nàng nhỉ, phải chăng vì nàng đã làm cho anh thấy hết sức thích thú?
Hơi ấm tỏa ra từ mấy ngón tay anh truyền vào người nàng. Nàng cảm thấy người đê mê bải hoải, nhưng đồng thời cũng kích thích, căng thẳng. Nàng nhìn vào mắt anh, cảm thấy hồi hộp, say sưa, mê mẩn, trước đây chưa bao giờ nàng có cảm giác như thế này.
Nàng muốn anh hôn nàng, và khi ý nghĩ ấy nảy ra trong óc, thì chính nàng lại cô giữ mình khỏi sa vào hai cánh tay của anh.
Nàng biết chắc Tell rất thích âu yếm nàng. Nghĩ đến chuyện này, tim nàng lại đập thình thịch. Nhưng chắc nàng cũng muốn như thế; nàng muốn yêu đương, chứ không chỉ đụng chạm nhau mà thôi. Nàng muốn anh chỉ nhìn có một mình nàng mà thôi, chứ không nhìn vào một cô nào khác gặp ở Acapulco này hết.
- Em đang suy nghĩ gì đấy? - Anh hỏi, giọng trầm xuống, ngón tay cái vuốt nhẹ cằm nàng, cặp mắt nheo nheo nhìn nàng. Molly nôn nao trong lòng, nàng lắc đầu.
- Em có nghĩ gì đâu. - Nàng đáp, kinh ngạc không biết đấy có phải là giọng nàng không. Giọng nàng lúng búng. Nàng phải cương quyết hơn nữa mới được. Nếu không nàng sẽ bị anh chàng này làm cho mụ người đi mất; nàng phải cương quyết với anh ta mới được.
- Chúng ta đi bơi lặn đi!
Tell giúp nàng mang ống thông hơi, đeo mặt nạ và gắn chân bơi vào, rồi dẫn Molly xuống cái hồ lớn chứa nước biển gần ghế ngồi của hai người. Anh chỉ cách cho nàng hít thở, chỉnh hai chân ếch cho ngay ngắn, rồi anh nhào xuống nước một cách thành thạo. Molly làm theo anh, chợt nàng hiểu ra nàng không thể bơi lội như anh được.
Nhưng chẳng sao. Anh quay lại bên nàng và nàng ngây ngất trước vẻ đẹp ở dưới mặt nước. Đàn cá nhỏ vùng nhiệt đới bơi lội tung tăng trước hai cánh tay dang rộng của nàng, chúng có đủ màu sắc: vàng, đỏ, xanh. Mặt cát rực sáng rất thích hợp cho giống rong biển sinh sôi nảy nở bên các kẽ đá, và loại thủy túc đủ màu hồng màu đỏ, vươn cành đung đưa trong nước. Molly mải miết say sưa với cảnh đẹp trong hồ, lòng sung sướng vô ngần cho đến khi Tell vỗ tay lên vai nàng và ra dấu cho nàng trồi lên mặt nước.
Khi lên đến mặt nước, nàng đẩy tấm kính mặt nạ lên, đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau. Cái kiểu này thì... có lẽ nàng phải cắt ngắn tóc đi thôi.
- Thật tuyệt! - Nàng nhìn anh mỉm cười, mặt mày rạng rỡ.
Anh gật đầu, mỉm cười, đáp:
- Tuyệt đấy, nhưng ta phải nghỉ thôi. Nếu không thì lưng em sẽ phồng lên hết. Nước hấp thụ ánh sáng mặt trời mà em thì lại cứ phơi tấm lưng xinh đẹp trên mặt nước nhiều quá.
Nàng thấy anh nói có lý, nhưng nàng vẫn quá tiếc vì phải chấm dứt cuộc vui. Nàng nhìn kho tàng quý giá dưới mặt nước một lần chót với vẻ luyến tiếc, rồi thong thả lội vào bờ hồ. Ước gì nàng có được làn da rám nắng như anh và nàng tự hỏi không biết cả người anh đều rám nắng như thế hay sao.
Tell đã đứng đợi nàng ở trên các tầng cấp bằng đá dẫn lên sân. Molly cố tháo cặp chân ếch, lóng ngóng nàng té nhào xuống nước ngập quá đầu, và vì cười nên nàng đã bị sặc nước.
Anh nắm một cánh tay, lôi nàng lên rồi cả hai cùng cười ngặt nghẽo. Nàng tháo hai chân ếch ra, rồi tháo luôn mặt nạ. Sợi dây cao su vướng vào tóc, nàng kêu lên:
- Ồ, em không tháo được!
- Quay người lại, anh tháo cho.
Nàng ngoan ngoãn quay người trong mực nước cao đến ngực, người đung đưa nhè nhẹ theo làn sóng trong nước hồ, hai cánh tay nhấp nhô trên mặt nước, lòng cảm thấy hân hoan thoải mái.
Anh làm cho một vài sợi tóc bị giật mạnh, nước mắt trào ra khóe mắt nàng. Nàng rên lên:
- Ối!
- Xong rồi! - Anh xoay người nàng lại, nhìn những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Molly thấy cặp lông mi cong dài của anh áp xuống mặt nàng, nàng nhắm mắt lại.
Anh đặt môi vào môi nàng, đôi môi có vị mặn. Anh áp chặt môi vào môi nàng, chờ nàng đáp lại. Molly mỉm cười, mở mắt nhìn anh. Nàng cảm thấy như mình đang nằm mơ, đang bồng bềnh trong hoan lạc. Nàng lại nhắm mắt và anh lại hôn nàng, nhưng lần này nụ hôn không nhẹ nhàng nữa mà là nụ hôn cuồng nhiệt, hăng say. Đôi môi anh nóng hổi, ham muốn, hung hăng. Nàng đáp lại nụ hôn đồng thời cơ thể nôn nao muốn gắn chặt vào người anh. Nàng áp sát vào người anh trong nước, hai cánh tay quàng lấy cổ anh, đôi môi nóng hổi ngậm lấy môi anh. Nàng áp sát vào anh, cảm thấy thân thể ấm áp cường trán của anh áp vào người nàng, không còn xa lạ gì với nàng nữa.
Hai bàn tay anh thoa khắp lưng nàng, lần xuống khúc eo ngay trên chiếc quần tắm. Mấy ngón tay anh đã truyền vào dọc theo cột sống của nàng một luồng điện, truyền sang khắp các bắp thịt sau lưng nàng cảm giác đê mê. Không còn khoảng cách nào giữa hai người.
Anh nhích người lui để thở, hổn hển trong nắng mai rực rỡ. Molly cảm thấy người mềm nhũn ra, hai tay nàng từ từ rời khỏi vai chàng, nàng không dám nhìn vào chàng vì sợ sẽ quỵ xuống. Liệu nàng có bị chìm nghỉm vào nước mà không bao giờ đứng lên được không?
Anh lại khẽ nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ lên môi nàng.
- Em phải cắt tóc ngắn đi.
Nàng nhấp nháy mắt ra chiều phân vân. Nàng hỏi.
- Tại sao?
- Trước hết là thời tiết ở đây nóng, hay là ở L.A. cũng thế. Thứ đến, là khi đeo mặt nạ bơi lặn khỏi vướng víu.
Nàng nhích người lui, cảm thấy không biết có nên giận anh hay không đây. Sau nụ hôn mê ly, anh lại chỉ nghĩ đến tóc tai của nàng.
- Nhưng lý do chính đáng mà em cần phải cắt tóc đi - Anh nói tiếp, giọng dịu dàng - là để chiếc cổ xinh đẹp của em lộ ra, dễ nhìn dễ hôn hơn - Tell cúi người tới, đưa tay rẽ mái tóc sang hai bên rồi hôn nhẹ lên cổ nàng. Vươn người lên, anh nhìn vào mắt nàng mỉm cười.
Molly nuốt nước bọt, ngây ngất như khi chơi đu quay trong công viên. Nàng bàng hoàng, không biết phải làm gì nữa.